← Ch.045 | Ch.047 → |
Tôi cho rằng lỗ mũi mình không có đáng ngại, nhưng khi đến phòng làm việc của Cổ Viêm soi gương mới phát hiện, mũi tôi sưng vù lên.
Cổ Viêm tìm đưa cho tôi thuốc thoa ngoài da, nói: "Xin tự tiện."
Tôi lại một lần nữa nói cám ơn, vào phòng rửa tay tự an ủi lỗ mũi xui xẻo của mình, khăn tay của Cổ Viêm đã dơ bẩn, cũng không tiện trả lại, tôi liền đem giặt rửa sạch, ướt nhẹp, chuẩn bị làm khăn chườm lạnh đơn giản, để phòng máu mũi lại chảy. Nhưng, vòi nước trong này không có rõ ràng bên nào nóng bên nào lạnh, tôi đang điều chỉnh cho nước ấm, điện thoại di động chợt rung lên. Tay tôi run lên, làn nước nóng bỏng tưới hết vào trong tay trái của tôi rồi. Tôi kinh hoảng kêu lên một tiếng ngắn, rụt tay lại nhìn, mu bàn tay đã nóng đỏ rồi.
Tôi khóc không ra nước mắt, đây chính là xui xẻo thúc giục a? Chỉ trong một thời gian ngắn, tôi đã bị thương ba lượt rồi.
"Chị nhỏ, chị không sao chớ?" Ngoài cửa Cổ Viêm lên tiếng hỏi thăm.
"Không có việc gì không có việc gì." Tôi nhẫn nhịn nước mắt, lấy điện thoại trong quần jean ra, là Tô Mạt gọi tới.
Cô ấy thấy tôi đi quá lâu chưa trở về, trong phòng vệ sinh lại tìm không thấy người, nên cho rằng tôi đã xảy ra chuyện.
Tôi nói: "Tôi không sao, chỉ xảy ra chút phiền toái nhỏ, cô ở dưới lầu chờ tôi, tôi lập tức sẽ xuống ngay."
Tô Mạt lo lắng hỏi: "Cô đang ở đâu? Tôi lập tức đi tìm cô."
"Ở khu làm việc trên lầu, cô không phải lên, tôi xử lý xong phiền toái nhỏ này sẽ xuống với cô."
Tô Mạt tựa hồ như đang chạy, thanh âm vừa vội lại vừa ảo não: "Phiền toái gì? Bị con ruồi quấn rồi hả? Ai nha ~ đều tại tôi, biết rõ cô giống như khối kẹo sữa bò, còn thả cô đi một mình."
So sánh đáng yêu này cũng có thể rất thỏa mãn hư vinh của phụ nữ, nhưng, tôi nào có tốt như cô ấy nói vậy.
Tôi đơn giản rõ ràng nói tóm tắt mình gặp phải chuyện phiền toái gì, lúc đó Tô Mạt mới an tâm, sau khi kết thúc trò chuyện, tôi chỉ có thể dùng một tay xử lý thương thế ở lỗ mũi. Sau khi xong chuyện, lại bắt đầu chườm lạnh cho tay của mình.
Khi rời khỏi phòng vệ sinh thì trên mu bàn tay tôi còn đắp khăn lạnh, Cổ Viêm nghi ngờ hỏi: "Cô không sao chớ?"
Tôi lắp bắp nói, "Bị phỏng một chút."
Cổ Viêm buồn cười, nhưng giọng nói lại vẫn lạnh lùng như cũ: "Tiểu Cát, đi mang hòm thuốc về đây."
Bông tai nam lần thứ hai lấy ra cái hòm thuốc, vừa tìm kiếm thuốc phỏng vừa chọc ghẹo tôi: "Chị nhỏ, tôi khuyên ngài nên dành thời gian đi cúng bái thần linh đi, tần số ngài bị thương, thật sự rất giống bị vị thần xui xẻo nào đó đi theo."
Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, giọng nói buồn bực lầu bầu, "Nói không chừng là do tuổi của tôi cùng anh quá xung khắc."
Nên biết, lần đầu tiên tôi đụng vào cánh cửa, chính là do người đàn ông đeo bông tai này mở cửa, nếu như không có bắt đầu đó, thì sao có thể có cái tiếp theo sau?
Nam đeo bông tai buồn cười gật đầu: "Ngài nói rất đúng, hoàn toàn là lỗi của tôi. Tôi sẽ bôi thuốc cho ngài, chịu tội."
Mặc dù hắn đang nói đùa, nhưng, tôi vẫn cảnh giác lui ra hai bước: "Đừng tới đây, nói không chừng anh chính là vị thần xui xẻo thất lạc ở nhân gian."
Nam bông tai cười to, đem thuốc bôi đặt ở trên bàn làm việc: "Vậy ngài tự bôi đi."
Cổ Viêm nhìn nam bông tai khoát khoát tay: "Cậu có thể trở về bầu trời rồi."
Nam bông tai thu lại nụ cười, nghiêm chỉnh gật đầu, không hai lời xoay người đi ra cửa, động tác làm liền một mạch, cảm giác đặc biệt giống như đàn em trong xã hội đen. Nam bông tai rời đi chưa được mấy phút, Tô Mạt đã hấp tấp tìm tới. Cô ấy thấy tôi đang thoa thuốc, không thèm quan tâm tới chủ nhân của phòng làm việc, trực tiếp đi tới, vừa thoa thuốc cho tôi vừa thổi hơi, thần sắc kia so với người bị thương là tôi còn khẩn trương.
"Tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ." Tôi nhẹ giọng an ủi Tô Mạt, trong lòng ấm áp dễ chịu, mặc dù quen biết không lâu, nhưng cũng đủ để nhìn ra, Tô Mạt là một người ghét cái ác như cừu địch, làm một cô gái chân thực nhiệt tình.
Sau khi bôi thuốc xong, Tô Mạt mới dời sự chú ý lực chuyển sang Cổ Viêm, mà Cổ Viêm đang dùng một vẻ mặt đùa giỡn quan sát cô. Nhìn thẳng vào mắt nhau trong giây lát, Tô Mạt thu hồi tầm mắt trước, ở bên tai tôi nhỏ giọng nói: "Chúng tôi đi thôi, người đàn ông này giống như con báo, nhìn không thấy thoải mái."
Tô Mạt so sánh rất rất khít khao, Cổ Viêm quả thật giống như con báo đen ưu nhã, có một loại người, chỉ cần một ánh mắt là có thể tạo cho người ta một áp lực vô hình. Mà Cổ Viêm chính là loại người này, bị cặp mắt đen như mực kia nhìn chăm chú quả thật rất không thoải mái.
Tôi nhìn Cổ Viêm nói: "Cổ tiên sinh, cám ơn ngài đã giúp một tay, chúng tôi đi trước, hôm nào mời ngài ăn cơm."
Cổ Viêm nhướng đuôi lông mày đùa giỡn, dời tầm mắt nhìn Tô Mạt: "Cô vừa nói tôi như cái gì?"
"Lỗ tai thật dài." Tô Mạt nhỏ giọng nói thầm, chợt, bĩu môi hỏi ngược lại: "Không phải chỉ có mình tôi nói anh giống như con báo chứ?"
"Cô là người đầu tiên nói ngay trước mặt tôi." Cổ Viêm nhàn nhạt kéo môi, ánh mắt hắn rơi vào người Tô Mạt là ánh mắt của người đàn ông đối đãi với phụ nữ. Có thưởng thức, có đùa giỡn, nói tóm lại, rất nguy hiểm.
Tô Mạt mới hai mươi tuổi, người tên Cổ Viêm ít nhất cũng phải 30 đi? Chẳng lẽ, hắn muốn làm trâu già?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, vốn là tôi muốn rời đi, một khắc cũng đợi không được. Tôi dắt tay Tô Mạt, nhìn Cổ Viêm nói: "Không quấy rầy nữa."
Cổ Viêm nói: "Đừng vội, tôi còn muốn mời hai vị nếm thử một chút rượu của quán đấy."
"Hôm nay quá muộn, lần sau đi, lần sau chúng tôi mời ngài." Tôi kéo Tô Mạt đi ra cửa.
Cổ Viêm ho nhẹ một tiếng, âm thanh kia không lớn, nhưng lại lộ ra vẻ cố ý, làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Tôi tăng nhanh bước chân, giơ tay lên mở cửa phòng, Tô Mạt nói: "Để tôi, cô bị thương." Nói xong, tay đưa tới tay nắm cửa, nhưng, khóa cửa không mở được.
Tô Mạt buông tay tôi ra, dùng sức mở cửa, tôi bỗng nhiên nhớ lại sở thích đặc biệt của Cổ Viêm, nhắc nhở: "Tô Mạt, đẩy ra, cửa ở đây là mở ra ngoài."
"Không thể nào?" Tô Mạt nói thầm rồi đẩy ra, cánh cửa dễ dàng mở ra, nhưng, nam bông tai đang đứng ngăn ngoài cửa: "Hai vị ngồi một lát nữa thôi."
"Không cần, mau tránh ra." Tô Mạt không vui nói.
Nam bông tai vẫn cười híp mắt: "Anh Cổ muốn kêu hai vị ngồi lâu một lát, tôi cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi."
Tô Mạt ngoái đầu nhìn lại, nhìn con báo đen đang ngồi yên tĩnh sau bàn công tác nói: "Anh ăn lông gà rồi hả? Không có việc gì càn rỡ ho khan cái gì? Xem đi, em của anh hiểu lầm rồi?"
Cổ Viêm buồn cười hơi khoát tay, cửa phòng "Bình:" một tiếng đóng lại.
Tô Mạt cả giận nói: "Họ Cổ kia, tôi cảnh cáo anh, đừng có để ý đến cô nhỏ."
Nha đầu này sao lại ngu ngốc thế? Cô ấy cho rằng tôi là cô cô của thần điêu đại hiệp sao?
Tôi nào có mị lực lớn như vậy, Cổ Viêm rõ ràng là đang đánh chủ ý vòa cô ấy, sao cô ấy lại không thấy như vậy nha?
"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn mời hai vị ngồi thêm một lát, không có để ý đến bất luận người nào." Thái độ của Cổ Viêm rất đúng mực, lời nói cũng vô cùng dễ nghe, nếu như khi hắn nói mà không nhìn chằm chằm vào Tô Mạt, giọng nói không có vẻ đùa giỡn như vậy, tôi nhất định tin tưởng hắn.
"Phiền toái Cổ tiên sinh kêu người đưa chút đồ uống tới đây." Tôi ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Những người mở quán bar không thể nào là thương nhân thuần túy, tên Cổ Viêm này tám chín phần là có có bối cảnh đen tối.
Cửa chính mở ra ngoài, cũng đủ nhìn ra hắn không bình thường. Tôi và Tô Mạt đánh bậy đánh bạ vào hang ổ của người ta, lấy cứng đối cứng khẳng định là không được, xem ra phải phiền toái lão đại đi một chuyến rồi.
"Không thành vấn đề, mời hai vị ngồi." Cổ Viêm cầm điện thoại lên quay số điện thoại.
Tôi nhìn Tô Mạt nhỏ giọng nói: "Tôi đi phòng rửa tay, cô ngàn vạn lần đừng chọc hắn."
Tô Mạt phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu tôi muốn đi phòng vệ sinh gọi điện thoại cầu cứu. Cũng may tất cả lực chú ý của Cổ Viêm đều đặt hết trên người Tô Mạt. Tôi vào phòng vệ sinh, lập tức gọi điện thoại cho lão đại, rất cấp bách, nhưng không có ai nghe, tôi lại điện thoại cho Âm Nhị Nhi, lúc này lại căng thẳng hơn, Âm Nhị Nhi cũng tắt máy!
Tôi tức giận, hận không thể đưa di động vào miệng mà nhai. Nhưng, tôi còn dựa vào nó để gọi viện binh. Vì vậy, tôi lý trí cai quản hàm răng của mình, tìm số điện thoại của Âm Tam Nhi.
Nhưng khi bấm xong số điện thoại ngón tay tôi lại chần chờ không nhấn nút gọi. Hắn có thể vẫn cùng Nhiễm Du ở chung một chỗ hay không? Nếu đúng như thế, hắn sẽ lập tức chạy tới sao? Nếu không, sẽ gọi cho Thiên Vũ Thiên Hoa chứ?
Không được, không được, hai người bọn họ mặc dù thường cùng Âm Tam Nhi cùng tiến cùng lui, nhưng nói cho cùng chỉ là hộ vệ của Âm gia, nếu như Cổ Viêm không chịu bọn họ, vậy thì chỉ lãng phí thời gian.
Thôi, vẫn là nên gọi Âm Tam nhi đi, rời khỏi nơi này là quan trọng hơn, chuyện khác căn bản không thành vấn đề.
← Ch. 045 | Ch. 047 → |