Truyện:Cô Mèo Của Anh - Chương 47

Cô Mèo Của Anh
Trọn bộ 66 chương
Chương 47
0.00
(0 votes)


Chương (1-66)

Thay đổi chỗ làm, thay đổi tư thế, nhưng không khí 𝐧*óռ*ℊ 🅱️*ỏ*𝓃*g kiều diễm giữa hai người không hề giảm bớt chút nào.

Trong phòng, giường đệm chỉnh tề bị làm cho bừa bộn, chăn bị bỏ quên ở một góc mép giường, sắp rơi xuống đất cũng không ai quan tâm.

Ga trải giường còn khá chỉnh tề, họa tiết ô vuông kẻ sọc đơn giản tối màu, nhìn thoáng qua sẽ phát hiện ra một người đàn ông đang nằm ở phía trên với cơ bắp rắn chắc và làn da màu đồng cổ. Tuy nhiên bên cạnh người đàn ông còn có một người phụ nữ trắng như tuyết đang tựa sát anh.

Khúc Tâm Nhu quỳ ngồi ở trên giường, cô dựa sát bên người Hoắc Liệt, trông cô giống như đang nằm lên lưng anh.

Cô cúi đầu, dùng đầu lưỡi nhỏ xinh ư-ớ-🌴 á-ⓣ nhẹ nhàng 👢·ℹ️·ế·m láp vết thương sau lưng Hoắc Liệt.

Hành động này của Khúc Tâm Nhu đơn giản bởi vì lời nói của Hoắc Liệt khi đặt cô 𝖑·ê·п gıườ·п·g.

Anh nói: "Nước bọt có thể tiêu độc, nếu em thật sự cảm thấy có lỗi với anh thì giúp anh tiêu độc."

Đối với yêu cầu của Hoắc Liệt, Khúc Tâm Nhu căn bản sẽ không từ chối, huống chi vết thương đó do cô gây ra.

Những giọt 𝖒á*ⓤ nho nhỏ rỉ ra từ miệng vết thương, chúng còn chưa kịp theo đ.ườ.п.🌀 𝐜.oп.ⓖ đầy tính nghệ thuật của Hoắc Liệt chảy xuống thì Khúc Tâm Nhu đã vươn đầu lưỡi 𝖑𝖎ế-〽️ đi. Một mùi 𝐦●á●⛎ tanh rỉ sắt lập tức tràn ngập vị giác của cô, cô hơi bài xích nhíu mày, nhưng mà cô vẫn rất ngoan ngoãn, tỉ mỉ 🦵𝖎●ế●〽️ láp theo những dấu vết bị cào.

Có đôi khi ở trên xương bả vai, có đôi khi ở sau cổ, có đôi khi ở trên cơ bắp rắn chắc, có đôi khi...

Khúc Tâm Nhu không hề bỏ qua vị trí nào, cô không ngừng dạo chơi ở trên người Hoắc Liệt, đầu lưỡi cô ngoại trừ mùi 〽️_á_ц tươi thì còn có vị mồ hôi trên người Hoắc Liệt.

Mặn mặn, vừa rồi trong lúc anh hung mãnh ch*ch cô, mồ hôi đã ướt đẫm cơ thể.

Rõ ràng loại hương vị chẳng có gì đặc sắc, nhưng làm Khúc Tâm Nhu rất lưu luyến, cô đắm chìm ở trong đó, đến nỗi mỗi một miệng vết thương đều lây dính nước miếng của cô. Khúc Tâm Nhu cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ "Tiêu độc".

Còn đối với Hoắc Liệt mà nói, khi anh cảm nhận được sự đụ●ⓝ●𝐠 c𝒽ạ●𝐦 từ đầu lưỡi Ⓜ️_ề_ⓜ Ⓜ️_ạ_ï của Khúc Tâm Nhu, cảm nhận sự 𝖛uố_✝️ ✌️_𝖊 của hai cánh môi nhỏ, anh cũng chịu sự kích động không kém. Bị xúc động không chỉ có làn da của anh, mà còn có mạch 𝐦á.u dưới lớp da thịt hơi mỏng, huyết dịch ⓝ_óⓝ_𝐠 𝒷_ỏⓝ_ℊ của anh dường như sôi trào, tốc độ chảy tăng nhanh hơn.

Nói không chừng chịu sau khi chịu sự 🎋íⓒ_𝒽 🌴_𝐡_íⓒ_♓ này, miệng vết thương của Hoắc Liệt còn chảy nhiều 𝖒á-υ hơn.

Tuy rằng Hoắc Liệt rất khoan khoái, nhưng cơ thể anh căng cứng, anh nằm sấp trên giường, tùy ý để Khúc Tâm Nhu "Muốn làm gì thì làm".

Khúc Tâm Nhu đã ⅼ_ı_ế_𝐦 hết tất cả miệng vết thương, một nửa đằng sau lưng Hoắc Liệt dính đầy nước miếng, dưới ánh sáng lập lòe phản chiếu màu sắc d*m mỹ.

Tuy nhiên Hoắc Liệt chưa cho Khúc Tâm Nhu dừng lại.

Hoắc Liệt trở mình, anh để Khúc Tâm Nhu nằ●ⓜ đ●è 𝖑●ê●n 𝓃*ℊ*ự*🌜, anh khàn giọng nói: "𝒩-ɢ-ự-𝒸 cũng 𝖑_ⓘế_ɱ một chút."

Một giọng nói rất từ tính tấn công Khúc Tâm Nhu, cô cảm giác bản thân đang bị anh ⓠ-𝖚-γ-ế-𝖓 г-ũ, 𝓃🌀●ự●↪️ cô rất ngứa, đầu lưỡi cũng khô khốc.

Cùng lúc đó, ánh mắt Khúc Tâm Nhu dừng ở trên cơ 𝖓ɢ.ự.𝒸 của Hoắc Liệt. 𝐍●ⓖ●ự●c anh không ⓜề.ɱ 𝐦ạ.❗ như phụ nữ, cũng không phải hình cầu tròn trịa mà rất rắn chắc, cơ 𝐧·g·ự·𝐜 hơi hơi nhô lên.

Khúc Tâm Nhu rất mê luyến dáng người và hơi thở của Hoắc Liệt, hiện giờ toàn bộ cơ thể anh đều ở trước mắt cô, trái tim cô đập loạn nhịp.

Thứ hấp dẫn ánh mắt của Khúc Tâm Nhu là đầu nhũ nho nhỏ màu đỏ sậm nhô lên ở bộ ⓝ●ɢ●ự●𝖈 cường tráng.

Đầu óc Khúc Tâm Nhu nhanh chóng lướt qua những hình ảnh trước đó. Khi Hoac Liệt chơi đùa 𝐧.ⓖự.c của cô, anh vừa cắn vừa ⓛⓘ*ế*〽️ đầu nhũ, cơ thể cô sẽ dâng lên một 🎋·♓·0á·❗ ↪️ả·m khó nói.

Nếu như cô cũng làm vậy với Hoắc Liệt, có phải anh cũng sẽ sảng khoái đúng không?

Khúc Tâm Nhu muốn Hoắc Liệt thoải mái, cô muốn anh cũng cảm thấy sảng khoái giống mình.

Khúc Tâm Nhu không chút suy nghĩ lập tức 𝒽ô_𝓃 xuống 𝐧-🌀ự-𝒸 Hoắc Liệt, cô ngậm đỉnh nhọn nam tính vào vào trong miệng.

Trong nháy mắt cơ thể Hoắc Liệt chấn động, amh khẽ rùng mình với hành động của Khúc Tâm Nhu.

Khúc Tâm Nhu không hiểu gì, cô còn tưởng rằng mình làm sai, cô vừa muốn ngẩng đầu lên thì sau gáy có thêm một bàn tay, Hoắc Liệt mạnh mẽ đè cô xuống.

"Em tiếp tục đi, 𝐡ô*𝖓 nó đi, dù muốn cắn vào cũng đừng ngại." Giọng nói của Hoắc Liệt trầm thấp hơn, côn th*t giữa hai chân hùng hổ đứng thẳng.

Bọn họ vừa mới cao trào, Hoắc Liệt có dư thể lực để làm thêm mấy hiệp, nhưng cơ thể Khúc Tâm Nhu vô cùng mảnh mai, anh sợ cô không chống đỡ được.

Khoảng thời gian nghỉ ngơi trước mắt, có thể nói do Hoắc Liệt đại phát từ bi, anh bố thí cho Khúc Tâm Nhu để lấy lại sức và hồi phục thể lực.

Khúc Tâm Nhu nghe lời Hoắc Liệt. Đầu lưỡi cô 𝖑_ï_ế_〽️ láp, cánh môi cô 𝖒ú_✞ mát viên thịt nhỏ, cô còn hiếu học dùng lưỡi ⅼ1ế●𝖒 xung quanh quầng nhũ, cuối cùng cô khẽ cắn một cái.

Khúc Tâm Nhu không dám dùng sức quá lớn, không có dấu răng lưu lại. Nào như trên п_ℊ_ự_↪️ cô, có chi chít dấu răng của Hoắc Liệt để lại.

Tuy nhiên hành động nhỏ này của Khúc Tâm Nhu cũng đủ để cho Hoắc Liệt rất 💲ư_ớ_𝐧_🌀, anh bật ra tiếng rên trầm thấp.

"Hừ... Rất giỏi... Em làm rất tốt... Tiếp tục..."

Dưới sự cổ vũ của Hoắc Liệt, Khúc Tâm Nhu tự tin hơn, cô liên tục 👢●iế●Ⓜ️ ɱ_ú_🌴 𝓃*ⓖự*𝖈 anh, sau khi chơi chán một bên thì đổi sang bên còn lại.

Cô giống như đang thưởng thức một món ngon, hàm răng khẽ cắn viên thịt nhỏ rồi ngậm vào trong miệng m·ú·т mát.

N●ℊ●ự●𝐜 Hoắc Liệt nặng nề phập phồng, trong đồng tử đen bóng có thêm một tia thỏa mãn. Ngón tay anh đan vào mái tóc đen dài như thác nước của Khúc Tâm Nhu, thỉnh thoảng anh ⓥ𝖚ố·† ν·ⓔ đỉnh đầu cô như một lời tán dương.

Một tay khác của Hoắc Liệt nắm 〽️●ô●𝐧●🌀 Khúc Tâm Nhu, anh xoa bóp cánh Ⓜ️●ô●п●🌀 m-ề-〽️ m-ạ-𝖎 đàn hồi. Hai cơ thể trần trụi dính chặt vào nhau.

Toàn bộ trọng lượng cơ thể Khúc Tâm Nhu đè ở trên người Hoắc Liệt, anh hoàn toàn không cảm thấy nặng, ngược lại anh càng hăng say nhào nặn Ⓜ️ôп*🌀 cô. Trên da thịt trắng như tuyết in lại dấu tay thuộc về anh.

Khúc Tâm Nhu cũng bị lây nhiễm sự vui thích của Hoắc Liệt. Cô không ngừng đùa nghịch một bên п-ℊự-𝖈 anh, bên kia thì dùng hai ngón tay 𝐯_𝖚_ố_✝️ ✌️_𝖊 đùa bỡn.

Dần dần, Khúc Tâm Nhu giống như nghiện, cô không chỉ gặm cắn mà còn ngông cuồng ⓛ●ⓘế●〽️ mú●✞ mạnh mẽ hơn...

ⓝ*🌀ự*ⓒ Hoắc Liệt nhói đau, anh cúi đầu nhìn, vừa đúng lúc thấy Khúc Tâm Nhu như một con mèo con còn chưa cai sữa, cô cắn chặt đầu nhũ của anh, cô ɱú·† mạnh bạo giống như muốn uống sữa chảy ra.

Cho dù Hoắc Liệt bị coi là một con mèo, nhưng anh là con mèo đực, anh lấy đâu ra sữa.

Sữa không có, nhưng thật ra anh có tinh d*ch nha.

Hoắc Liệt vừa bực mình vừa buồn cười, suy nghĩ của anh nhanh chóng lướt qua hình ảnh d*m mỹ.

"Tiểu Nhu, phía dưới cũng 🦵ℹ️*ế*Ⓜ️ một chút..."

Chương (1-66)