Truyện:Cô Mèo Của Anh - Chương 17

Cô Mèo Của Anh
Trọn bộ 66 chương
Chương 17
0.00
(0 votes)


Chương (1-66)

Hoắc Liệt không chỉ có tâm tư, anh còn có suy nghĩ xấu xa của đàn ông, anh muốn chơi đùa Khúc Tâm Nhu.

Cơ thể trắng sáng mê người trước mắt Hoắc Liệt, không chỉ trước lồi sau vểnh, còn luôn miệng nói 'Tin tưởng anh', để mặc anh tùy ý đùa bỡn mình.

Nếu Hoắc Liệt còn chưa đ·ộ·ⓝ·𝐠 ⓣ·ìn·♓, thì anh sẽ biến thành Liễu Hạ Huệ vô năng.

Nếu không phải Hoắc Liệt đang cúi thấp người thì côn th*t dưới thân của anh sẽ giống như hỏa tiễn mà lao thẳng ra ngoài.

Hoắc Liệt đang cố gắng kiềm chế ♓a.ɱ m.𝖚.ố.𝐧, anh chịu đựng sự căng cứng và đau đớn.

Khúc Tâm Nhu không khống chế được bản thân, Hoắc Liệt cũng vậy!

Hoắc Liệt biết rõ ♓ⓐ●ɱ ɱ●цố●ⓝ tình dục của bản thân đang ở bên bờ vực thẳm, nhưng anh không muốn rút tay đi. Gò má của anh xít lại gần hoa huy*t ướt nhẹp, chóp mũi của anh có thể cảm nhận được hơi thở d*m mỹ và 𝖓óп*🌀 𝐛*ỏ*n*𝖌 trên người Khúc Tâm Nhu.

"A... A a... Nóng... Nóng quá... Hức... A..."

Khúc Tâm Nhu không nhúc nhích được nửa người dưới, cô chỉ có thể không ngừng vặn vẹo nửa người trên. Không biết tay cô đã buông thả mép váy từ lúc nào, hiện tại cô nắm lấy ga trải giường dưới thân, cô liên tục thả lỏng rồi nắm chặt ga giường.

Phản ứng sinh lý của Khúc Tâm Nhu bị ngón tay Hoắc Liệt khống chế.

Không chỉ cơ thể của Khúc Tâm Nhu cảm thấy nóng, miệng lưỡi của cô cũng khô khốc. Phần da thịt không được Hoắc Liệt động chạm rất ngứa ngáy, cả người cô vô cùng khó chịu.

ℳ.ôռ.🌀 của cô vô thức ma sát thành giường, vòng eo 𝖒●ả●n●𝖍 kh●ả●ⓝ●ⓗ vặn vẹo trái phải. Ngay cả bộ n𝖌·ự·c lớn của cô cũng thèm muốn Hoắc Liệt ở trước mặt. Đầu nhũ trốn dưới lớp áo rất ghen tị với âm đ. ế, nó cũng muốn được nắn bóp như âm đ. ế, được...

Bàn tay của Khúc Tâm Nhu đã buông bỏ ga giường và di chuyển đi nơi khác mà ngay chính bản thân cô cũng không hề hay biết.

"A... A... Ưm... Không được... A a... Không cần..."

Bộ ռɢự_𝐜 và âm đ. ế đồng thời được âu yếm. ԁ-ụ-↪️ ✔️ọ-ⓝ-🌀 trong cơ thể Khúc Tâm Nhu càng không cách nào khống chế, nó cứ thế bị cuốn trôi giống như thủy triều cuồn cuộn.

Thật vất vả Hoắc Liệt mới duy trì lại sự tỉnh táo, anh rời mắt khỏi hoa huy*t của Khúc Tâm Nhu. Vừa đúng lúc anh nhìn thấy hình ảnh những ngón tay trắng nõn đang şℹ️●ế●t ↪️♓●ặ●𝐭 bầu 𝐧🌀ự*ⓒ tròn trịa.

Đáy mắt Hoắc Liệt đỏ ngầu, anh bị 𝐤íⓒ.♓ 🌴.𝐡í𝖈.♓ đến mức nhất thời mất khống chế, ngón tay anh càng hung mãnh chơi đùa.

Trong lúc bất cẩn, móng tay của Hoắc Liệt xẹt qua âm đ. ế mẫn cảm nhất."A a a ——"

Khúc Tâm Nhu vẫn luôn rê.𝓃 𝓇.ỉ đột nhiên hét lớn.

Từ đầu đến chân Khúc Tâm Nhu căng đờ, bụng nhỏ của cô nhanh chóng co rút lại. Bên trong hoa huy*t chảy ra một dòng chất lỏng n_óⓝ_🌀 𝐛_ỏ_ⓝ_🌀, giống như cô đang tiểu ra vậy...

Khúc Tâm Nhu cao trào. Nhưng cô không biết đây là cao trào.

Khúc Tâm Nhu chỉ cảm thấy vừa đau lại thoải mái. Cơ thể cô rất khẩn trương, sau một hồi 𝐫𝐮●𝖓 𝓇●ẩ●ÿ thì cả người cô cảm thấy nhẹ nhõm và ấm áp.

Cô vô thức 🦵_1_ế_ɱ môi mà hồn nhiên không biết dáng vẻ này của mình rất mê người.

Thời khắc Khúc Tâm Nhu l-ê-ⓝ đ-ỉ𝖓-ⓗ, da thịt toàn thân cô phiếm hồng, vô cùng m_ề_m 𝐦ạ_i và nhẵn nhụi. Đầu lưỡi màu hồng nhạt của cô như một sự 🍳●ⓤ𝓎●ế●𝖓 𝖗●ũ trí mạng.

Hoắc Liệt có một loại xúc động, anh muốn h_ô_ռ lên nó. Anh muốn 👢𝒾_ế_ⓜ cánh môi đỏ mọng kia, muốn 𝖒·ú·† đầu lưỡi ⓜ·ề·〽️ ⓜạ·𝒾, anh muốn chiếm hữu tất cả vẻ đẹp của cô gái này.

Tuy Hoắc Liệt không cao trào, nhưng anh không ổn hơn Khúc Tâm Nhu chút nào. 𝐍𝖌●ự●𝐜 của anh phập phồng, dã thú hung mãnh trong anh đang giãy giụa muốn lao ra ngoài.

Hoắc Liệt 𝒽𝖚n.🌀 ⓗă𝖓.ɢ véo bắp đùi của mình mới miễn cưỡng ổn định lại được tâm trạng.

Hết thảy trước mắt chỉ mới là sự khởi đầu, chuyện quan trọng nhất anh còn chưa làm.

Hoắc Liệt nhân cơ hội Khúc Tâm Nhu đang đắm chìm trong ◗ụ_𝐜 𝐯_ọп_🌀, nhân lúc cơ thể cô buông lỏng cảnh giác với mọi tác động từ bên ngoài, anh đem hai ngón tay ướt nhẹp ✝️𝒽●â●𝖒 𝐧hậ●🅿️ vào bên trong tiểu huy*t ướt nóng.

Không giống như vừa rồi, vào lúc này Khúc Tâm Nhu hoàn toàn thả lỏng toàn thân, vách tường th*t bên trong tiểu huy*t còn nhúc nhích động đậy, giống như vô số cái miệng nhỏ cắn Ⓜ️·ú·✝️ các khớp ngón tay của Hoắc Liệt.

Ực!

Hoắc Liệt đột ngột nuốt nước miếng. Anh chớp đôi mắt màu đỏ tươi, anh đẩy cánh hoa môi khép kín sang hai bên, phơi bày miệng huy*t bí ẩn nhất và mẫn cảm nhất.

Thật nhỏ. Liệu có thể nuốt trôi cây súng thần công của anh không?

Đây là phản ứng trực tiếp và chân thật nhất trong đáy lòng Hoắc Liệt. Thậm chí anh quên mất mình phải kiểm tra vết thương cho cô.

"A..."

Khúc Tâm Nhu đang hưởng thụ dư vị của cao trào thì bị giật mình. Cô mơ mơ màng màng phát giác được gì đó, cô muốn đẩy Hoắc Liệt ra.

Nhưng mà mười ngón tay của cô đặt sau gáy Hoắc Liệt đan xen vào giữa những sợi tóc ngắn ngủn của anh, rất lâu cô vẫn chưa có động tác khác.

"Đừng nhúc nhích, anh chỉ nhìn một chút." Miệng Hoắc Liệt nói lời không đúng với suy nghĩ trong lòng, anh căn bản chỉ muốn ch*ch Khúc Tâm Nhu.

"Không... Đừng nhìn... Hức... Nước tiểu... Muốn tiểu..." Khúc Tâm Nhu rất khẩn trương vì phản ứng của tiểu huy*t, ngón tay cô theo bản năng nắm chặt mái tóc của Hoắc Liệt.

Hoắc Liệt không hề né tránh, anh không thèm để ý chút nào việc này. Mãi cho đến khi có một dòng chất lỏng trong suốt óng ánh chậm rãi từ bên trong hoa kính chảy ra, men theo hoa môi chảy xuống...

Lúc này Hoắc Liệt mới phản ứng được, thứ này đâu phải nước tiểu của Khúc Tâm Nhu, đây là d*m dịch của cô phun trào bởi vì quá thoải mái.

Trên gương mặt đẹp trai của người đàn ông nở một nụ cười đắc ý.

"Không muốn... Tránh ra... A... Không cần xem..." Khúc Tâm Nhu thì không có cách nào tiếp nhận sự thật "Nước tiểu" của bản thân. Cô không ngừng cự tuyệt Hoắc Liệt, cơ thể cũng lùi dần từng bước về sau.

Hoắc Liệt lập tức nắm chặt Ⓜ️ôn·𝖌 Khúc Tâm Nhu, tròng mắt đen của anh phong tỏa hoa kính, anh tỉ mỉ kiểm tra bên trong.

Hoắc Liệt nhìn thấy một vòng tròn thịt mềm đỏ tươi, bóng loáng bằng phẳng, nó còn khẽ ngọ nguậy, ngoài ra anh không nhìn thấy vết thương nào cả.

Đại khái miệng vết thương của Khúc Tâm Nhu hồi phục hoàn hảo. Tuy nhiên Hoắc Liệt vẫn không yên tâm, ngón tay anh thấm thuốc mỡ rồi tỉ mỉ bôi một vòng xung quanh hoa kính.

Đầu ngón tay của Hoắc Liệt chỉ muốn ѵ⛎·ố·𝖙 𝖛·𝑒 tất cả mọi nơi bên trong tiểu huy*t.

"Ưm..."

Một lần nữa Khúc Tâm Nhu bắt đầu 🌴♓●ở d●ố●🌜 dồn dập, tiếng 𝐫_ê_𝓃 r_ỉ quanh quẩn không ngừng trong phòng.

Khúc Tâm Nhu không chỉ có thể cảm nhận được động tác ngón tay Hoắc Liệt, thậm chí cô còn cảm nhận được hô hấp của anh. Hơi thở ⓝ·ó𝓃·ɢ b·ỏ·п·ⓖ của anh đang phả vào hoa huy*t của cô...

Chương (1-66)