← Ch.66 | Ch.68 → |
Editor: Đông Sương
Beta: lamnguyetminh + Đông Sương + Sakura Trang
Ngôn Nại lôi kéo Lương Vũ Trạch lui từ từ về phía sau mấy bước, trong đầu cô nhớ xem trong nhà hàng có chỗ nào thích hợp để lẩn tránh, chạy trốn trong hoàn cảnh đang ở nhà hàng Tây mà nói, không quá dễ dàng, ngược lại sẽ bị anh ta phát hiện.
An Đức Liệt đứng ở cửa, đảo mắt nhìn bốn phía nhà hàng Tây, hắn đi từ bên ngoài vào, hắn xác định mục tiêu của mình còn chưa rời khỏi nơi đây. Nhà hàng Tây này cũng chỉ có một lối ra duy nhất, muốn tìm một người phụ nữ tóc đen mắt đen rất dễ dàng. Hắn lấy ra một hộp thuốc, rút ra một điếu bỏ vào trong miệng, châm lửa rồi hút từng ngụm từng ngụm.
Chỉ một động tác lấy thuốc lá của An Đức Liệt, đủ làm cho toàn thân Ngôn Nại cứng đờ, khi tay hắn ta lấy ra bao thuốc lá từ trong túi, cô khẩn trương đến thiếu chút nữa kêu ra tiếng, cô điều chỉnh hô hấp chậm lại, chỉ sợ hắn ta chú ý đến bọn họ ở bên này.
Một phục vụ trong nhà hàng đến gần An Đức Liệt, lễ phép nói: "Tiên sinh, trong nhà hàng không thể hút thuốc, xin ngài tắt thuốc lá."
An Đức Liệt nhếch môi nở nụ cười, nhưng không phải cười vì phục vụ nhắc nhở hắn không thể hút thuốc trong nhà hàng, mà là hướng về phía Ngôn Nại, giống như ác ma leo lên từ trong vực sâu. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn, giống như đôi mắt trong cơn ác mộng của Ngôn Nại, để mắt tới cô sẽ không buông ra.
An Đức Liệt đưa nửa điếu thuốc còn chưa hút xong cho phục vụ, tay phải trống không mò vào trong ngực lấy súng ra, trước mặt mọi người giơ lên nhắm thẳng vào Ngôn Nại, trên mặt hắn còn treo lên nụ cười sáng lạn biến thái.
Một màn này khiến cho người còn chưa kịp ra khỏi nhà hàng la toáng lên, tình huống nhất thời hỗn loạn, còn có một hai người đàn ông muốn tiến lên ngăn An Đức Liệt lại, trong đó một người đàn ông thái độ hấp tấp liền trực tiếp bị trúng đạn, một phát trúng đầu chết tại chỗ.
Thoáng chốc tất cả mọi người ngồi xổm dưới đất, lại không dám di chuyển. Ngôn Nại kéo Lương Vũ Trạch, hai người bọn họ đồng thời ngồi xuống phía sau quầy cùng nhân viên thu ngân của nhà hàng.
Ngôn Nại cầu nguyện Tịch Tư có thể trở lại nhanh một chút, anh mới rời khỏi cô chưa đến 10 phút, cô đã cảm thấy rất lâu rồi. Mặc dù cô đã báo cảnh sát, nhưng mà nước xa không cứu được lửa gần. Phiên bản CS trực tiếp chân thật, một phát trúng đầu đó, còn trình diễn ngay trước mặt cô nữa, cô đã không có thời gian cảm nhận một màn máu tanh đáng sợ kia, chỉ sợ mình sẽ là người tiếp theo bị kế bị súng bắn thôi.
Sau đó lại là hai tiếng súng vang lên, tên đàn ông cầm súng kia nói tiếng Y, Ngôn Nại nghe không hiểu, cô trốn ở phía sau quầy nên không thấy được phía trước nhà hàng xảy ra chuyện gì. Cô hi vọng đạn trong súng của hắn hết nhanh một chút, một cây súng ngắn chắc chứa không được bao nhiêu viên đạn đâu! Chờ hắn dùng đạn hết rồi, cô còn có một đường sống.
"Lương Vũ Trạch, nếu như hắn qua đây, tôi liền đi ra ngoài, anh ở trong này không nên cử động, người hắn muốn tìm chính là tôi." Ngôn Nại bình tĩnh nói với Lương Vũ Trạch ở bên cạnh, cô đi ra ngoài, anh ta chắc sẽ không sao đâu. Chỉ là cũng không thể coi thường trình độ mất trí của tên đàn ông kia, dù sao hắn cũng vừa mới bắn chết một người vô tội.
"Cô không thể đi! Cô......" Lương Vũ Trạch cuống cuồng nói, nhưng lập tức bị Ngôn Nại cắt đứt.
"Nếu tôi còn ở đây, anh và cô nhân viên thu ngân này đều phải chết. Hai người bị chết do tôi liên lụy như vậy, cực kỳ không đáng giá, chết rất vô ích." Sống chết trước mắt, Ngôn Nại rộng lượng nghĩ, cô vốn không phải thuộc về cái thời không này, hiện tại chết rồi, nói không chừng có thể xuyên qua trở về, chỉ là về sau cô không thể nhìn thấy bánh bao Minh Nhi nữa.
Dứt lời Ngôn Nại thò đầu ra khỏi quầy, sau khi nhìn tình huống phía trước, cô nửa đứng lên. Tịch Tư cùng thủ hạ của anh đã trở lại, bọn họ đang đẩy cửa tiến vào. Mặt tên đàn ông cầm súng đối diện với bọn họ, bây giờ cô đứng lên là an toàn.
Tịch Tư nghe tiếng động liền vội vàng chạy đến, anh và AD cách nhà hàng Tây cũng không xa, anh hoàn toàn không nghĩ tới An Đức Liệt sẽ tỉnh táo lại, hơn nữa chuyện đầu tiên khi hắn tỉnh lại không phải dưỡng sức cùng triệu tập thuộc hạ của hắn, mà là ra không chuẩn bị chiêu thức gì, một thân một mình chống lại anh. Tịch Tư cảm thấy hắn bị điên rồi, nếu không tại sao có thể liều chết tiến hành trả thù anh như vậy chứ.
Tối hôm qua anh sợ tiếng chuông điện thoại di động sẽ ầm ĩ đến giấc ngủ của Ngôn Nại, anh nghĩ sắp tới cũng không có gì chuyện, điện thoại tìm anh chỉ có của Thụy Nhĩ đang bị anh ném ở trong tổ chức xử lý mọi chuyện. Một ngày Thụy Nhĩ tìm anh mấy lần, đều là thúc giục anh mau mau trở về, kể khổ với anh mỗi ngày anh ta làm việc rất vất vả. Cho nên anh liền chỉnh điện thoại di động thành chế độ im lặng, ban ngày lại quên mở lại, cho nên anh không nhìn thấy thông tin mà đám cấp dưới gửi tới, và mấy cuộc điên thoại A D gửi cho anh.
Hiện tại Thụy Nhĩ đã mất, đau lòng nhất không ai khác chính là A D, Thụy Nhĩ là người cộng sự của anh ta, hai người vẫn luôn thân thiết khăng khít. Sau khi Tịch Tư nghe xong, quả đấm của anh đánh lên vách tường đều là máu thịt lẫn lộn. Thụy Nhĩ là thủ hạ của anh, đi theo anh từ thời thiếu niên, ở trước mặt người ngoài Thụy Nhĩ bày ra dáng vẻ lãnh khốc, nhưng ở trước mặt anh thì chính là một kẻ lảm nhảm. Anh ta nói ở trước mặt người ngoài không thể nói quá nhiều, nếu không sẽ không lộ ra được bộ dạng chuyên nghiệp của mình. Tịch Tư tin tưởng Thụy Nhĩ, nếu không cũng đã chẳng giao chuyện trong gia tộc cho anh ta xử lý.
Bọn họ nghe được trong nhà hàng có tiếng thét chói tai, nước Y bên kia lại truyền tới tin An Đức Liệt mất tích, Tịch Tư cảm giác là đại ca của mình đã tới đây.
"Cậu đã đến rồi, buổi sáng anh vẫn đi theo sau cậu, một đường theo tới nhà hàng này, cậu vẫn không hề phát hiện ra, tính cảnh giác của cậu quá kém." An Đức Liệt mỉm cười nói, hắn đùa nghịch khẩu súng trên tay, giọng nói bình thản giống như là đang nói việc nhà.
Tịch Tư thấy được Ngôn Nại đang đứng ở quầy bên kia của nhà hàng, biết cô không có việc gì anh liền yên lòng, về phần lời nói của anh cả, anh không hề để trong lòng chút nào. An Đức Liệt đi theo anh, khoảng cách giữa bọn họ nhất định là khá xa, nếu như ở khoảng cách gần, hắn đã sớm nổ súng, còn có thể chờ tới bây giờ đến châm chọc anh sao? Lúc ấy, nếu như hắn nổ súng, mà không bắn trúng, sẽ chỉ làm cho bọn họ biết được mà bắt đầu phòng bị, cho nên An Đức Liệt mới chậm chạp không ra tay.
A D thù hận nhìn An Đức Liệt, nhưng anh ta không thể vượt qua Thiếu chủ làm gì hắn được, anh ta chỉ chờ Thiếu chủ ra lệnh thôi.
Vừa mới bắt đầu Ngôn Nại là nửa ngồi ở phía sau quầy hàng, chỉ thò nửa đầu ra, sau đó cô đánh bạo đứng thẳng người. Hai người đàn ông đánh nhau, không có kỹ xảo, không có đạo cụ dây thép, động tác hết sức lưu loát, không thể bỏ qua!
Bản lĩnh của Tịch Tư tuyệt quá, động tác rất hăng hái, thật sự quá tuyệt vời rồi. Anh khác với ngày thường mà cô vẫn thấy, bây giờ anh trong sự sác bén mang theo cường thế khát máu, nhảy vọt lên không trung đá chân, lúc tránh đòn hơi nghiêng thân thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, liên tục ra chiêu vừa nhanh vừa chuẩn. Chiêu thức của gã đàn ông đánh nhau với Tịch Tư linh hoạt tàn nhẫn, cũng là ép sát từng bước, thể lực của hắn rõ ràng chưa đủ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Xem náo nhiệt cũng phải bảo đảm an toàn cho chính mình, mặc dù Ngôn Nại muốn đứng gần quan sát như thuộc hạ của Tịch Tư, nhưng cô không có bản lĩnh đó, chỉ có thể nhìn từ phía xa. Hai mắt cô tỏa sáng, khuôn mặt đỏ rực, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, vẻ mặt vô cùng sùng bái, chỉ kém không có phất cờ hò reo cổ vũ.
Lương Vũ Trạch ở dưới quầy không rõ tại sao Ngôn Nại hưng phấn như vậy, anh ta nghe thấy có âm thanh đánh nhau, bộ đồ ăn cùng ghế ngồi trong nhà hàng bị nện đến kêu 'loảng xoảng'. Anh ta đợi một lúc cũng đứng lên, thấy cảnh tượng phía trước nhà hàng, trong nháy mắt đã hiểu Ngôn Nại đang làm gì rồi. Có người cứu cô ra khỏi nguy hiểm, anh hùng từ trên trời xuống cứu mỹ nhân. Bên kia đánh còn chưa phân thắng bại, bên cạnh lại có một người đàn ông vóc người cường tráng đang xem cuộc chiến? Anh ta là phe nào vậy nhỉ?
Ngôn Nại không biết ý nghĩ trong lòng Lương Vũ Trạch, sở dĩ cô kích động hoàn toàn là vì cô là người không giỏi vận động, trên phương diện thể dục rất kém cỏi. Đừng nói đi học chút Taekwondo hay Judo, cô ngay cả 3000m cũng chạy không xong. Ở trên người bọn họ cô thấy được bản lĩnh mà cô vẫn mơ ước tha thiết, cô cũng ảo tưởng qua mình sẽ có được khả năng lợi hại đó. Có thể phòng thân có thể trừng trị người xấu, có thể không sợ trời không sợ đất, thật ra thì phần lớn tâm tư của Ngôn Nại chính là muốn khoe khoang thôi. Ngoại trừ thích xem sách ra, cô còn thích xem phim thần tượng về trường học, câu chuyện tình yêu của cô nữ sinh, vừa tinh khiết vừa ngọt ngào. Mỗi lần có người ức hiếp nữ nhân vật chính thì vai nam chính đẹp trai sẽ xuất hiện, cô hâm mộ không phải nhân vật nữ được vai nam chính thương yêu, mà là sùng bái nam chủ có thể giống như siêu nhân, lấy một địch trăm. Lần trước Ngụy Hiểu Thiên đánh Lương Vũ Trạch, cô cũng xem say sưa.
Tiếng còi cảnh sát vang lên càng lúc càng gần, Ngôn Nại vẫn cầm điện thoại di động xem thời gian, đã hơn 14 phút kể từ lúc cô gọi điện thoại báo nguy, hiệu suất làm việc của cảnh sát là nhanh hay chậm vậy? Nếu như không có Tịch Tư giữ chặt người nọ, đoán chừng bây giờ cô đã thành công là vong hồn dưới họng súng rồi. Ngôn Nại mở túi xách nhỏ mang theo bên người ra, để điện thoại vào, cô thò tay vào trong túi xách lục lọi một chút, trong tay cầm ra hai thứ, có phòng bị sẽ tránh được tai họa. Đây là thứ lúc còn ở nước Z cô thường mang theo bên người, vẫn không có đất dụng võ.
Tiếng còi cảnh sát khiến hai người đang đánh nhau kịch liệt dừng động tác lại, trong nhà hàng còn có những người khác, bọn họ ôm đầu run rẩy ngồi xổm trên mặt đất. Cục cảnh sát là nơi Tịch Tư và An Đức Liệt đều không muốn tiến vào, Tịch Tư không có ý định bỏ qua cho hắn, động tác trên tay lại càng kịch liệt, lúc này A. D cũng tiến vào trong trận đấu. An Đức Liệt nghĩ thoát thân, bây giờ trên tay hắn không có thế lực nào, nếu vào cục cảnh sát, hắn không biết mình có thể sống sót ra ngoài được không, tư liệu về thân phận của bọn họ đều nằm trong hồ sơ bí mật ở mỗi quốc gia. Nhưng cứ rời đi như vậy, hắn lại không cam lòng, tiếp theo Tịch Tư sẽ tăng cường phòng bị và truy lùng hắn.
An Đức Liệt chú ý tới Ngôn Nại ở bên kia đại sảnh của nhà hàng, hắn âm trầm cười một tiếng, vừa đánh nhau với bọn họ vừa di chuyển sang vị trí bên kia. Đợi đến khi càng lúc càng gần Ngôn Nại, hắn không so chiêu với bọn họ nữa, lao thẳng đến chỗ Ngôn Nại, động tác rất mạnh, một con dao găm sắc bén trượt ra dưới ống tay áo của hắn, ánh dao lóe sáng khúc xạ vào trong đôi mắt của Ngôn Nại.
Ngôn Nại trợn to hai mắt, ở khoảng thời gian 0. 1s này, cô cảm thán ở trong lòng, trực giác vừa rồi của cô thật chính xác, quả nhiên vị đại ca này vẫn dành thời gian cho cô, để cho cô có thể xuất hiện trong ống kính. Bộ dáng của vị đại ca này không tệ, nhưng ánh mắt hắn làm cho cô vô cùng không thích. Ngôn Nại giơ lên tay phải đang cầm bình xịt hơi cay xịt thẳng mặt An Đức Liệt, hàng hóa cô mua ở trong nước đều là đồ tốt, những thứ này được chọn ra sau vài lần thử nghiệm, xịt ở cự ly xa, xịt ở diện tích rộng, cảm giác bị chất lỏng kích thích tuyệt đối là **. Về phần con dao hướng về mình, cô dời vị trí sang bên cạnh là tránh được, nguyên nhân lớn nhất vẫn là An Đức Liệt bị cô đánh úp bất ngờ, sau khi mắt chịu kích thích mãnh liệt, tay liền mất đi sự chuẩn xác.
Chưa hết, thứ trên tay trái Ngôn Nại, mới là uy lực mạnh, phối hợp với bình xịt hơi cay, mới gọi là sức mạnh cực lớn. Cô chỉnh gậy điện phòng sói đến cường độ dòng điện tối đa, đi lên phía trước thuận tay đâm một cái, chọc thẳng vào bụng An Đức Liệt. Ánh mắt An Đức Liệt còn chưa hồi phục, lại hưởng thụ bị điện giật, trong nháy mắt thân thể hắn mất cảm giác, ngã xuống đất giật giật, hắn vẫn kiên cường không ngất đi, nhắm đôi mắt đang chảy nước mắt, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Ở bên cạnh Ngôn Nại, ba người đàn ông thấy một màn vừa rồi, không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước bọt, đặc biệt là Tịch Tư. Sao anh không hề biết Ngôn Nại có thứ đồ nguy hiểm đáng sợ đó chứ, may mắn không phải dùng ở trên người mình, nếu không thì người bịnhư vậy chính là anh rồi.
Ngôn Nại thấy An Đức Liệt nằm trên đất vẫn còn ý thức, cô lại bật gậy điện bồi thêm cho hắn một phát, lúc này An Đức Liệt thật sự hôn mê, nằm ngay đơ trên mặt đất. Cô giơ giơ gậy điện trên tay, dùng ánh mắt đắc ý quét về phía đám người kia.
Ba vị nam sĩ ở đây, còn có một cô nhân viên thu ngân còn đang run run rẩy rẩy, dưới ánh mắt lướt qua của cô, bọn họ lập tức bày ra dáng vẻ kính nể cô. Cô nhân viên thu ngân kia là thật lòng bội phục Ngôn Nại làm sao có thể 'Nhất minh kinh nhân'*, có sức chiến đấu mang lực sát thương cực lớn.
* Nhất minh kinh nhân: 'gáy một tiếng làm người ta kinh ngạc', ý chỉ bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
← Ch. 66 | Ch. 68 → |