Cắm hoa
← Ch.05 | Ch.07 → |
<images>Căn phòng ngoại trừ hoa lệ ra thì cũng không có nhiều đồ. Lúc Mạc Thiên Trạch không ở đây thì Kiểm Kiểm lại không có việc gì để làm, trừ việc ngồi trên giường phát ngốc thì đều chạy bộ trong phòng để giết thời gian.
"Vòng thứ mười hai..."
Vòng quanh 1 mét tới bàn gỗ, Kiểm Kiểm chạy mười một vòng, vừa mới đếm tới mười hai thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh.
Là Mạc Thiên Trạch tới, âm thanh cửa phòng mở ra tuy rất nhỏ nhưng cô lại nghe rõ đến dị thường, đã từng có một thời gian, cô đều coi âm thanh đó là tiếng ác ma đến đập cửa.
Kiểm Kiểm lập tức giống như thỏ con nhanh chóng trở lại trên giường, quấn khăn tắm lên rồi chui vào trong chăn, thân thể thiếu nữ không che đậy thì đều là những dấu hôn xanh tím.
"Bảo bối tỉnh rồi sao?"
Là Mạc Thiên Trạch, anh không phải mang đồ ăn tới mà ngược lại là cầm một rổ hoa hồng champagne(*) vào, vừa nhìn thấy, mắt Kiểm Kiểm liền sáng rực lên.
(*) Hoa hồng champagne:
Cô tựa hồ tràn ngập kích động và nhiệt tình, nhảy xuống giường chạy tới trước mặt Mạc Thiên Trạch, ngọt ngào gọi: "Chú."
Ánh mắt nam nhân bắt đầu lưu luyến dừng trên người cô gái nhỏ, cô đã không còn co rúm kinh sợ như lúc mới đầu nữa, cho dù hiện tại vẫn không được mặc quần áo thì cũng có thể đứng như thường ở trước mặt nam nhân, tiếp thu ánh mắt của anh.
Tiến triển như vậy đương nhiên khiến Mạc Thiên Trạch cao hứng.
"Hoa hồng trong trang viên đã bắt đầu nở, tôi nghĩ bảo bối nhất định sẽ rất thích, cho nên mới hái xuống, có đẹp không? Mau đếm xem có bao nhiêu."
Kiểm Kiểm lấy giỏ tre nhỏ từ tay anh, hoa hồng được cắt nhỏ rất tinh tế, cánh hoa còn vương vài giọt sương, cực kỳ ưu nhã xinh đẹp.
"Đẹp quá!"
Dù sao cũng là cô gái nhỏ, một bó hoa tươi đủ mang đến cuộc sống sinh hoạt thêm màu sắc, cô không chờ nổi ôm lẵng hoa chạy tới bàn gỗ giữa phòng, ngồi trên ghế bắt đầu đếm.
"Chú, có 33 bông!"
Nam nhân vừa rồi còn đứng cách đó không xa nay bất tri giác đã đứng phía sau cô, hôm nay Mạc Thiên Trạch không giống mấy ngày trước, không mặc đồ ưu nhàn ở nhà nữa mà thay áo sơ mi và quần tây màu đen, cả người thoạt nhìn thập phần lãnh khốc tuấn nhã.
Cởi bỏ cúc áo hồng bảo thạch, Mạc Thiên Trạch ôm lấy Kiểm Kiểm từ phía sau, hàm dưới đặt trên đầu cô, cười nói: "Kiểm Kiểm so với hoa thì đẹp hơn nhiều, em có biết 33 bông hồng champagne có nghĩa là gì không?"
(Giải thích cho những ai chưa biết nè: 33 bông hoa hồng tượng trưng cho tình yêu cuồng nhiệt, xuất phát từ tận sâu trong trái tim. Yêu bằng cả trái tim và không toan tính điều gì. )
Không khí dần ái muội lên, vừa rồi Kiểm Kiểm còn hưng phấn trong nháy mắt tâm lạnh hơn phân nửa, có chút mất tự nhiên vặn vẹo trong lòng ngực Mạc Thiên Trạch, cắn phấn môi ấp úng nói: "Không, không biết."
Nếu có thể, cô cũng không muốn biết!
Cũng may Mạc Thiên Trạch tựa hồ cũng không có định nói cho cô, ngón tay thon dài bắt đầu không an phận du tẩu trên xương quai xanh thiếu nữ, bàn tay hơi lạnh chậm rãi xẹt qua những dấu vết mà anh lưu lại.
"Trên người bảo bảo đều là dấu vết chú lưu lại, so với trước kia thì càng đẹp."
Đúng vậy, so với không có nửa điểm tỳ vết trần truồng thì thân thể bị che kín tím tím xanh xanh, có thể so với một liều xuân dược, trong nháy mắt gợi lên được dục vọng chiếm hữu của nam nhân.
"Chú, đừng, nơi đó vẫn còn đau."
Kiểm Kiểm theo bản năng đè ngón trỏ sắp tiến vào tiểu huyệt của nam nhân, cô đáng thương nhăn mày lại, quay đầu cầu xin Mạc Thiên Trạch.
"Còn đau?" Thừa dịp Kiểm Kiểm quay đầu, Mạc Thiên Trạch hôn lên môi cô, nhướng mày nói: "Nếu còn đau, để chú kiểm tra cho em."
"A!"
Kiểm Kiểm bị ôm lên, cánh tay cường đại hữu lực của nam nhân làm cô không thoát được, tiếng thét chói tai còn chưa dừng lại đã bị xoay người đặt lên trên bàn. Tuy rằng Mạc Thiên Trạch nói là kiểm tra nhưng Kiểm Kiểm biết anh tuyệt đối là có ý đồ xấu, theo bản năng dùng thủ đoạn ôm vòng lấy cổ nam nhân, dù thế nào cũng không chịu buông ra.
"Bảo bối ngoan, buông tay ra thì chú mới kiểm tra tiểu huyệt dâm đãng của em được."
Áo sơ mi màu đen lịch sự bị cởi bỏ hơn nửa phần cúc, cơ ngực cường tráng mà nguy hiểm của anh dựa vào gần, Kiểm Kiểm có hơi xuất thần, hoàn mỹ như vậy, cho dù cô mới mười bốn tuổi vẫn tránh khỏi bị mê hoặc.
"Chú, có thể đừng nói vậy không?" Khuôn mặt hồng lên, đột nhiên buông lỏng tay ôm nam nhân ra, sửa lại tư thế.
Mạc Thiên Trạch cười cười, bắt lấy tay phải cô, cưỡng bách đem ngón út mảnh khảnh vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm một cái, khiến thiếu nữ rùng mình.
"Nói vậy? Tiểu huyệt? Không, nhất định phải nói, bởi vì nơi này của Kiểm Kiểm chính là tiểu dâm đãng nha."
Bị anh cắn ngón út khiến Kiểm Kiểm không dám nói lung tung, hàm răng anh làm cô thỉnh thoảng có cảm giác tay sẽ bị cắn đứt, cô nhìn thấy trong ánh mắt nam nhân này là sự điên cuồng.
Chơi đủ rồi, nam nhân buông lỏng tay cô ra, nhìn Kiểm Kiểm gấp không chờ nổi rút tay về, chà lau nước bọt còn sót trên tay. Mạc Thiên Trạch thấy vậy có chút không vui, tầm mắt dừng ở lẵng hoa trên bàn, ánh mắt hung ác nham hiểm tức khắc có dị quang hiện lên.
"Kiểm Kiểm có thích cắm hoa không?"
"Cắm hoa?"
Mẹ Kiểm Kiểm là người rất yêu hoa vì vậy trong nhà thường xuyên thay hoa mới, mà mỗi lần đưa hoa tươi tới, mẹ đều sẽ cùng cô cắm vào bình thủy tinh, sau đó đặt ở phòng khách và phòng ngủ để tản ra hương thơm.
"Xem ra Kiểm Kiểm rất thích, chúng ta hôm nay sẽ cắm bó hoa này nhé."
Ánh mắt xinh đẹp trừng lớn, nghi hoặc hỏi: "Nhưng ở đây không có bình thủy tinh, chú muốn cắm hoa vào đâu?"
Ánh mắt thuần khiết như vậy, thật thật khiến Mạc Thiên Trạch yêu thích, cầm lấy một bông hoa hồng, lại lấy kéo trong rổ ra, "Răng rắc" một tiếng, cành hoa vốn rất dài, trong nháy mắt trở nên cụt ngủn, mà độ ngắn này tựa hồ càng thêm thích hợp để cho vào...
Sắc mặt Kiểm Kiểm trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cô tựa hồ đã biết anh muốn làm gì.
"Xem ra Kiểm Kiểm đã đoán được, đúng rồi, hoa đẹp như vậy sao có thể cắm vào bình thủy tinh chứ, đương nhiên là phải cắm ở... tiểu huyệt của bảo bối rồi."
Quả nhiên, người nam nhân này chính là kẻ biến thái!
"Tôi không muốn! Sao lại có thể cho mấy thứ này vào chứ! Sẽ bị thương đấy!" Kiểm Kiểm xoay người muốn nhảy xuống bàn, đáng tiếc Mạc Thiên Trạch sớm đã có phòng bị, liền ấn chặt cô lại trên bàn.
"Bảo bối tốt nhất là nên nghe lời, chú đã xử lý tốt cành hoa rồi, sẽ không bị thương, chỉ là nếu em còn không phối hợp thì chú cũng không dám bảo đảm có thể làm Kiểm Kiểm đau hay không đâu."
Lời uy hiếp rất có lực khiến thiếu nữ như sơn dương đợi làm thịt, đã không còn sự lựa chọn, chỉ có thể nín nhịn nước mắt, nhìn nam nhân cầm lấy bông hoa thứ nhất chậm rãi cắm vào tiểu huyệt khô ráo.
Không có màn dạo đầu nào khiến đường đi vào thập phần khô ráo, cũng may cành hoa rất nhỏ, chiều dài cũng vừa vặn tầm bảy, tám centimet, dị vật rất nhỏ tiến vào làm Kiểm Kiểm thoáng nhẹ nhàng thở ra.
"Thật đẹp."
Tiểu huyệt phấn nộn hồng hồng cắm một bông hoa, màu hoa cam vàng ngọt ngào kết hợp với tiểu huyệt phấn hồng, thật sự là cực kỳ hoàn mỹ.
Mạc Thiên Trạch lại gấp không chờ nổi nhét vào bông thứ hai, rồi đến bông thứ ba, đáng tiếc tới bông thứ sáu thì toàn bộ âm hộ đã bị hoa chiếm đầy, lại vì Kiểm Kiểm kêu không thoải mái nên không nhét vào trong nữa.
"Chú, mau rút ra đi, khó chịu quá."
Cắm vào một cái thì không có cảm giác gì nhưng cắm vào tận sáu cái, còn là vật cứng nữa, Kiểm Kiểm mới nhẹ nhàng động đậy là có thể cảm nhận được, dọa cô ngay cả cử động cũng không dám, so với côn th*t to lớn thì cô vẫn không thể thích ứng mấy thứ này được.
Ngón tay khảy khảy tiểu huyệt bị cắm đầy hoa, gương mặt anh tuấn của Mạc Thiên Trạch hiện lên nụ cười ôn nhu, trầm giọng nói với Kiểm Kiểm: "Bảo bảo kiên trì nửa giờ nhé, nếu không kẹp chặt được mà làm rơi ra thì sẽ bị trừng phạt đấy."
Nửa giờ? Trừng phạt? Kiểm Kiểm khiếp sợ trừng lớn đôi mắt ươn ướt...
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
← Ch. 05 | Ch. 07 → |