Truyện:Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu - Chương 05

Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

"Khang, anh muốn làm gì?" Bị đẩy nằm ở trên giường, thì tim của Nhan Bái Dung đập nhanh hơn rồi nhìn Hạng Dư Khang ở phía trên.

Khuôn mặt của Hạng Dư Khang nở nụ cười mê người, trìu mến vuốt sợi tóc rối của Nhan Bái Dung, " Tiểu Dung, em nói đêm nay muốn theo anh về, thì nên biết sẽ phát sinh chuyện gì."

Từ lúc hai người trở thành người yêu tới nay, tuy rằng mỗi ngày đều gặp mặt, nhưng mà thời gian có thể 𝐯uố*✞ ν*𝐞 an ủi cũng không nhiều, trừ bỏ khó nhịn kích tình mà âu yếm lẫn nhau, vẫn là không có phá tan giới hạn cuối cùng. Hôm nay cô chủ động cho anh cơ hội này, nói cái gì anh cũng không thể buông tha.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Bái Dung phút chốc nóng lên. Hạng Dư Khang nói đúng, đêm nay muốn ở lại chỗ này, không phải là chờ đợi hòa hợp hoàn toàn cùng với anh sao?

Khuôn mặt cô đỏ ửng, đôi mắt nhu tình như nước yên lặng nhìn anh, anh bỗng nhiên cảm thấy 𝖉ụ_c 𝖛ọ_𝓃_𝖌 của mình dâng vọt lên, hơi thở phun ra nóng rực.

"Tiểu Dung......" Bàn tay to vốn đang ✌️_цố_✝️ ✌️_e tóc cô bỗng nhiên di chuyển về phía cánh môi đỏ tươi như ô mai.

Bị ngón tay của anh trêu chọc, cô nhịn không được hít thở, " Khang......"

"Xuỵt...... Đừng nói chuyện." Hạng Dư Khang mở tay ra, cúi đầu, và lập tức ⓗô●ռ lên môi anh đào làm người ta thèm nhỏ dãi của Nhan Bái Dung.

Cô nhắm hai mắt nghênh đón anh đến, lúc chạm anh đến cánh môi, cả người lại nhịn không được г-⛎-𝖓 𝓇-ẩ-ⓨ.

Hạng Dư Khang cúi người xuống, 𝖑*ïế*𝖒 láp cẩn thận đôi môi của Nhan Bái Dung, thẳng đến khi nhấm nháp đủ, thì mới vươn lưỡi ẩm ướt, chui vào trong cái miệng nhỏ nhắn hơi ⓗ●é 〽️●ở của cô.

Anh thăm dò vào trong miệng cô, rồi khuấy đảo bừa bãi ở trong khoang miệng của cô, hấp thu hương ngọt ngào.

Cô hơi bị động mà phối hợp với công kích của môi lưỡi anh, không chỉ cái miệng nhỏ nhắn bị anh mạnh mẽ công chiếm, khoang mũi cũng tràn ngập hơi nóng anh phun ra, càng làm cho lửa lòng của cô đốt cao hơn.

"Ưm......" Nụ 𝖍*ô*ⓝ ⓝó-𝓃-g 🅱️ỏⓝ-🌀 của anh không ngừng lại, biến cô thành 𝖒·ê 𝐦🅰️·𝖓, ý loạn tình mê.

Nụ 𝖍·ô·𝓃 dài cuối cùng này làm cho Nhan Bái Dung sắp thở không nổi, nhưng Hạng Dư Khang cũng không nâng mặt lên, miệng dán ở trên gáy ngọc mảⓝ*♓ ⓚ*ⓗ*ả*𝖓*𝖍 của cô.

"Tiểu Dung, để cho anh đêm nay yêu em......" Anh không ngừng thì thầm ở bên tai cô, trêu chọc làm cho t*h*â*𝖓 𝐭*𝖍*ể cô vốn không còn sức lực giờ lại càng rã rời hơn.

"Khang, em......" Nhan Bái Dung nghiêng mặt để cho Hạng Dư Khang càng gần sát mình hơn, 𝐦á-𝖚 trong cơ thể bởi vì tiếng nói 𝖐·♓·ê·ⓤ 🌀·ợ·𝐢 của anh mà sôi trào lên.

"Em muốn anh sao? Bảo bối." Hạng Dư Khang nâng mặt lên, đôi mắt đen cẩn thận mà nhìn chăm chú vào Nhan Bái Dung.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, dùng sức mà gật đầu, tình dục của cô đã thức tỉnh rồi, âu yếm nhẹ nhàng không thể giải quyết, cô muốn đón nhận tình yêu làm cho người ta vui ⓢướ.𝐧.🌀 nhễ nhại mà vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

Hạng Dư Khang nhẹ nhàng cười, đáy mắt bị che đầy tình dục, hai tay lại xoa bóp thân hình đang uốn éo của cô,

"Anh sẽ làm cho em cả đêm cũng không thể ngủ."

Hạng Dư Khang bắt đầu thay đổi uy ♓●i●ế●𝓅 của anh, bàn tay to duỗi ra rồi phủ lên trên vú mềm của Nhan Bái Dung.

"Khang......" Khuôn mặt nhỏ nhắnc của Nhan Bái Dung lập tức đỏ ửng, xấu hổ nhìn Hạng Dư Khang.

Trên mặt Hạng Dư Khang có một chút tà tứ, tầm mắt tà mị của anh di chuyển ở trên người cô, không bỏ lỡ từng biến hóa nhỏ của cô.

Nhan Bái Dung bị nhìn thì vô cùng nôn nóng bất an." Khang, anh......" Hạng Dư Khang bỗng nhiên đè cái miệng nhỏ nhắn của cô lại.

"Tiểu Dung em thật đẹp......" Hạng Dư Khang thì thào nói, đầu lưỡi nóng cháy không nhịn được hạ xuống cái cằm xinh xắn của cô, chọc cô cười khanh khách.

"Khang đừng mà......" Cô cố gắng ngăn cản cái h·ô·n nhẹ đang hạ xuống.

"Anh càng muốn làm như vậy......" Anh cắn vành tai 𝐦*ề*𝖒 ɱạ*❗ của cô, và thì thầm ở bên tai cô.

Nhan Bái Dung bị thanh âm 𝖐ⓗê*⛎ 𝖌ợ*ℹ️ của Hạng Dư Khang chọc cho dục hỏa đốt người, uốn éo ở dưới thân anh.

Thấy cô dục hỏa lập tức lên cao, thì khóe miệng của Hạng Dư Khang quét bừa bãi, " Tiểu Dung, em muốn sao?" nói xong, còn không quên dùng ✞·𝐡·â·ⓝ ✞𝐡·ể sờ háng của cô.

Nhan Bái Dung hồi hộp mà ⓡ_ê_ⓝ 𝓇_ỉ, " A! Không muốn......" Toàn cơ thể cô bỗng nhiên trở nên mẫn cảm mà căng cứng.

Bàn tay to của Hạng Dư Khang vói vào dưới quần áo của cô, chậm rãi sờ đến gò vú đội ra, khi cô phát ra tiếng ưm rất nhỏ, thì mới đánh xuống hai vú mềm đầy đặn mê người.

"A -" Cách Bra, ngón tay của Hạng Dư Khang xoa nắn nhô ra của cô, làm cho một dòng điện tê ngứa từ nơi này bắn ra.

Anh cúi †𝖍â●n 𝐭●ⓗ●ể xuống, dùng cái mũi ngửi mùi thơm trên người cô, " Tiểu Dung, em thơm quá......"

Nhan Bái Dung hít thở nặng nề, căn bản không thể đáp lại lời ca ngợi của cô, cô dùng sức hít thở, trong xoang mũi toàn tràn ngập hương vị nam tính của anh.

"A -" Hạng Dư Khang dùng sức đùa bỡn tròn trịa của cô, khiến cho cô không thể tự kiềm chế mà phát ra tiếng rên mê người.

Khuôn mặt nhỏ nhắn dạt dào khao khát của cô làm cho Hạng Dư Khang nhìn thấy mà tâm ngứa khó nhịn, giờ khắc này, nam tính của anh đột nhiên thức tỉnh, cương lên ở trong quần xì líp của anh.

"Khang......" Nhan Bái Dung nhạy cảm nên cảm thấy Hạng Dư Khang kỳ lạ, bàn tay to âu yếm ✞h●â●𝖓 †●𝐡●ể cô bỗng nhiên cứng đờ.

Hạng Dư Khang không nói một câu, anh bắt đầu lột bỏ quần áo của cô, động tác hơi thô bạo có chút dọa đến cô.

"Khang......" Nhan Bái Dung kinh ngạc 𝖙𝖍·ở ɢấ·𝖕, không đến hai ba cái, đườ·ռ·𝖌 𝐜·0·𝓃·𝐠 duyên dáng của cô liền chiếu vào trong đồng tử nhiễm ◗_ụ_ⓒ v_ọռ_𝖌 của anh.

Khoảng cách là·m 🌴·ì·ռ·ⓗ lần đầu tiên đã được một thời gian, đột nhiên toàn thân trần truồng tùy ý ánh mắt chứa đầy 🅓ụ.c ✅ọ.п.ɢ của Hạng Dư Khang chiếm lấy, nên trong mắt Nhan Bái Dung xẹt qua một tia sợ hãi.

Cho dù huyết mạch nở căng, kiên đĩnh đội lên làm anh đau đớn, nhưng mắt tinh Hạng Dư Khang vẫn liếc vào trong đôi mắt sợ sệt của Nhan Bái Dung, " Làm sao vậy? Bảo bối."

"Khang, em......" Nhan Bái Dung ấp a ấp úng, không biết làm thế nào để giải thích lòng sợ hãi của mình.

Hạng Dư Khang ngăn khóe miệng lộ ra ý cười, " Bảo bối, đừng khẩn trương." Anh vươn bàn tay to mát xa cơ thể của cô.

Vốn tưởng rằng mình đã quen với âu yếm của anh, không nghĩ tới, vừa cảm nhận được nhiệt độ trên đầu ngón tay anh, thì vẫn là khó nhịn mà г⛎-𝓃 𝖗-ẩ-🍸, " A -"

Cảm giác тh·â·𝓃 𝐭·♓·ể non mềm của cô không còn căng cứng nữa, Hạng Dư Khang biết mát xa của mình đã có hiệu quả, đầu ngón tay không hề lấy mục đích xoa vuốt để cơ thể của cô thả lỏng, mà thêm vào đó là một chút ý tứ trêu chọc, trêu chọc 𝐝.ụ.c ѵ.ọ𝐧.ℊ của cô.

Chỉ chốc lát sau, Nhan Bái Dung bị khiêu khích đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt lờ mờ m.ê ɱ.a.ռ nhìn anh.

"Khang, em......" Cả người cô nóng lên, má-⛎ tựa như nước sôi đang sôi trào, không ngừng mà chạy loạn ở trong cơ thể cô.

"Em làm sao vậy? Bảo bối." Hạng Dư Khang làm bộ không hiểu buồn bực của cô, không ngừng quấy phá ở trên 𝖙*𝒽â*𝓃 т𝒽*ể cô.

"Em nóng quá...... Khang......" Không hình dung ra cảm giác nóng cháy trên người, Nhan Bái Dung nôn nóng mà thấp giọng lẩm bẩm.

"Phải không? Cần của anh hỗ trợ không?" Hạng Dư Khang cười đáp lại, đôi bàn tay to vẫn không ngừng trêu đùa tròn trịa trắng noãn của cô.

Nhan Bái Dung cố sức gật đầu, cô tin tưởng Hạng Dư Khang có thể làm tiêu đi ngọn lửa trong cơ thể cô.

Hạng Dư Khang tà khí nhếch miệng cười to, bàn tay to xoa bóp vú 〽️·ề·𝖒 mạ·ı bỗng nhiên dời xuống, ɱ*ơ*ռ 𝖙*г*ớ*𝓃 vòng eo 𝐦*ả*п*♓ 🎋*♓*ản*𝒽, cuối cùng thì bò lên nơi tư mật của cô.

Anh tách bung đùi cô ra và xoa, trông thấy trên da lông mượt mà dính đầy giọt sương cô thấm ra, chứng cứ độ·𝓃·𝐠 ✞·ìn·𝖍 của cô làm anh không khỏi cười rộ lên.

Cô miễn cưỡng ngẩng đầu lên, tò mò vì sao anh bật cười." Khang, anh cười cái gì?"

"Không có gì, chính là nhìn thấy tình trạng anh muốn nhìn nhất." Thì ra 🌴♓â·ռ 𝖙·ⓗ·ể của cô đã chuẩn bị tốt, và chờ đợi anh cưng chiều.

Bỗng dưng mặt của Nhan Bái Dung đỏ lên, thấy anh nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư của cô, thì cô dễ dàng đoán ra ý tứ trong lời nói của anh. Cô băn khoăn mà khép đùi lại, nhưng lại bị anh ngăn cản.

"Khang, em......" Bỗng nhiên cảm giác ngón tay của anh chui vào đóa hoa của cô." A...... Không......"

Hình như tất cả cảm giác đều tập trung ở nơi anh chiếm cứ, cô kích động mà vặn vẹo cái Ⓜ️ô*п*ɢ, miệng không ngừng bật ra tiếng rên dễ nghe.

Ngón tay của Hạng Dư Khang càng không ngừng câu liêu múi thịt màu hồng phấn của cô, cảm thụ miệng hoa huy*t ẩm ướt, vốn kiên đĩnh đang bị bao vây ở trong quần giờ lại rung rung không ngớt.

Bỗng nhiên, anh thu hồi tay lại, hơn nữa từ trên người cô dịch xuống dưới. Cô vẫn còn chưa kịp phản ứng trong dụ_↪️ ⓥọ𝖓_🌀 mê ly, mắt thấy anh bắt đầu cởi quần áo.

Anh rút quần áo từ trên người rất nhanh, cũng rất nhanh trở lại trên giường, im lặng không lên tiếng kéo cô từ trên giường đến.

"Khang......" Cô phát hiện 🅱️·ℹ️·ể·ц тì·𝐧·𝖍 trên mặt anh rất cứng ngắc, không biết đang chịu đựng cái gì.

"Xuỵt...... Ngoan......" Anh lật t_𝐡â_𝖓 th_ể của cô, để cho cô đưa lưng về phía anh, và lại đè thấp eo nhỏ của cô, quỳ gối ở trên giường.

"Khang, anh muốn làm gì?" Nhan Bái Dung sợ hãi kêu, nhưng mà toàn thân không tự chủ được lại run nhẹ.

Hạng Dư Khang không cho cô nâng 𝐭_𝐡â_ⓝ т_𝒽_ể lên, một tay đè lưng xinh đẹp của cô, một tay vịn kiên đĩnh hiên ngang nhếch lên.

"Tiểu Dung, mở chân của em ra, để cho anh đi vào......" Hạng Dư Khang sốt ruột mà mệnh lệnh.

Nhan Bái Dung sau khi nghe thì lập tức mở rộng đùi, cảm giác Hạng Dư Khang khuấy động hoa tâm của cô, sau đó chậm rãi đem ⓟ_𝒽_â_𝖓 т♓_â_n nam tính nhét vào cửa động của cô.

"A -" bởi vì tư thế này của cô, cho nên trào dâng của anh dễ dàng xuyên vào.

Nhan Bái Dung cảm giác hoa huy*t bị kéo ra, có cảm giác đau âm ỷ, cô muốn quay đầu yêu cầu Hạng Dư Khang đừng đụng sâu như vậy, nhưng mà 𝖉ụ●ⓒ ☑️ọ𝐧●𝖌 của anh đã không còn nhịn được đã bắt đầu di động.

"A......Đừng...... A......"

Nhan Bái Dung thấm mồ hôi, †_𝒽â_ⓝ тⓗ_ể tuyết trắng trần như nhộng ghé một nửa vào trên giường lắc lư, 〽️ôп●g tròn đầy đặn nâng ở giữa không trung, làm cho nửa người dưới của Hạng Dư Khang tiếp giúp với nơi riêng tư của cô và mạnh mẽ xông tới trước đụng vào.

Hai tay của Hạng Dư Khang vẫn còn dừng ở thắt lưng cô, say sưa mà đ·ú·✝️ vào, chuyển động ở trong cơ thể của cô, làm cho cực đại của anh chôn sâu tiến vào trong hoa huy*t ẩm ướt.

"A......" Toàn thân cô dâng lên một trận tê ngứa 🎋í𝒸_♓ 𝐭𝐡í🌜_𝒽 thần kinh, cầm chặt cái chăn dưới người không buông, phát ra một tiếng thanh rên 〽️·ề·𝐦 𝐦ạ·ı, phát tiết kích động trong lòng.

Ⓜô·𝓃·🌀 hẹp của Hạng Dư Khang hơi hơi lui ra, rồi lại ra sức tiến thẳng về phía trước, mạnh mẽ và thúc đẩy Nhan Bái Dung không ngừng 𝓇ê_ռ r_ỉ ở dưới thân.

Anh sử dụng kỹ xảo chuyển động phần eo, làm cho kiên đĩnh xông vào hoa tâm ɱ*ề*ⓜ ɱ*ạ*i, lại quấy phá trong hoa kính mẫn cảm ẩm ướt làm xuất ra một luồng sóng vui thích, 𝖙à_ռ ⓢ_á_✞ bừa bãi 🌴♓â_𝖓 𝐭_♓_ể của cô.

Lối giữa ngậm kiên đĩnh của anh rất chặt, nếu không phải là không co rúm sẽ làm anh lo âu, anh thật sự là muốn cứ như vậy chôn ở bên trong thật sâu.

"A — Khang — A -" Khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Bái Dung chôn ở trong tấm chăn, chỉ có kiềm chế mà nâng cái ⓜ.ôп.ɢ lên cao, phối hợp Hạng Dư Khang dũng mãnh sáp nhập.

Toàn thân cô nóng như lửa, ý thức cũng lắc lư theo toàn thân mà dần dần hút ra, cô dùng sức thở, không ngừng vặn xoắn ra giường mà 𝐫-ê-ⓝ г-ỉ.

"Đừng...... Khang...... Em không được......" Cô cuồng dã kêu, anh nắm chặt eo nhỏ của cô, lực đạo đ*â*〽️ ☑️*à*𝖔 mật huyệt càng ngày càng mạnh, làm cho cô tiếp nhận vừa thích vừa sợ.

"Em có thể, bảo bối." Động tác dưới thân của Hạng Dư Khang chưa từng có tạm dừng, một tay anh ôm lấy thắt lưng của cô, một tay cầm nắm vú không được gẩy, dùng sức nắm bóp đùa bỡn.

Tiếng vang 𝐭h-â-𝐧 t𝖍-ể đánh ra tràn ngập trong phòng, hòa cùng tiếng гê●n г●ỉ của cô, bàn tay to của anh dán vòng eo cô từ bụng của cô trợt đến nơi riêng tư, vỗ về chơi đùa trên hoa huy*t đang không ngừng chảy ra yêu dịch, thừa dịp trong cơ thể cô tràn ra cuồn cuộn vui thích, đẩy ra cánh thịt sưng tấy, tìm kiếm hoa hạch trân châu trên hoa khẩu.

"A — Khang -" Hoa hạch mẫn cảm nhất bị anh sờ, Nhan Bái Dung không thể khắc chế mà bật ra tiếng ưm mất hồn, bồng bềnh yếu ớt ở trong cơn gió lốc kích tình nổi lên cuồn cuộn.

"A, bảo bối, em giỏi quá......" Cô bởi vì kích tình mà co rút chặt thân mình, ngậm chặt cứng rắn của anh làm anh ⓢ*ướ*ռ*g không thôi.

Nhan Bái Dung cắn răng, mồ hôi nóng không ngừng vẩy xuống ra giường, tuy rằng thể lực bị Hạng Dư Khang hấp thụ từng giọt từng giọt, nhưng mà vẫn hăng say đong đưa cái ⓜôn*g, nghênh hợp luật động tăng tốc của anh.

Cô cố gắng phối hợp tiết tấu ra vào của anh, làm cho toàn thân Hạng Dư Khang bởi vì kích tình mà khoan khoái nên càng ra sức biểu hiện, nâng thắt lưng lên đem lửa nóng cứng rắn của anh đ*â*𝖒 𝐯*à*0 sâu hơn.

"A — Khang -" Anh không chỉ đâ.Ⓜ️ ☑️.à.⭕ trong cơ thể cô, mà hai vú tròn cũng bị anh xoa sưng, cũng bởi vì bàn tay to của anh cố ý chà xát nên ngược lại toát ra từng đợt sóng vui thích nối tiếp nhau.

Cô cảm thấy chính mình sắp không được, từ chỗ hai người ái ân mà vui vẻ bắn ra, không chỉ làm tâm trí của cô mê ly, mà cũng đánh sâu vào т𝐡-â-ⓝ т-♓-ể của anh, làm cho cô tiếp nhận ấm cúng liên miên.

"Khang, em không được...... A! Chậm một chút...... A! Không, nhanh lên......" Trước khi tình dục đem phát tiết, cô hô to nói năng lộn xộn.

Bị cực đại không ngừng đ_ú_ⓣ vào, đảo chơi đùa thân mình, ở trong ra vào cuồng dã của anh, phút chốc đã vọt lên cao trào, làm cho một mảnh sáng bạc thoáng hiện trong đầu mãnh liệt, trong miệng phát ra tiếng kêu d_â_ⓜ bén nhọn.

"A — A -" Cô bị đẩy lên cao trào, tâm trí mê loạn nên điên cuồng kêu lên.

Nhan Bái Dung lâm vào vui ş_ướп_g của tình dục mà tiếng kêu vẫn còn chưa biến mất khỏi tai, thì Hạng Dư Khang đã theo hoa cung co rút của cô mà cấp tốc 𝖗ú_t 𝖗_🔼 kiên đĩnh, làm cho ngân dịch độ𝖓-g тì-𝖓-h từ cừa huyệt chảy xuống, làm thấm ướt nơi riêng tư và bên đùi.

Nhan Bái Dung suy yếu vô lực nằm sắp lên trên giường, mệt mỏi mà chợp mắt chôn ở trong ra giường hỗn độn.

Cô còn không kịp tinh tế để lĩnh hội dư vị cao trào, 𝒹_ụ_🌜 𝖛_ọ𝖓_𝖌 của anh còn chưa thỏa mãn đã thúc giục anh kiềm chế cô.

"Khang......" Vẻ mặt Nhan Bái Dung mơ màng nhìn Hạng Dư Khang lật người cô qua.

Hạng Dư Khang không có lên tiếng, để cho cô nằm ngửa, rồi bàn tay to kéo đùi ngọc của cô ra, làm cho nơi riêng tư ướt đẫm của cô mở ra đối mặt với anh.

Anh dùng ánh mắt nóng cháy nhìn chăm chú vào hạ thể kinh hoảng của cô, cánh hoa lóe lên lượng nước sáng bóng nháy mắt mê hoặc anh.

"Tiểu Dung......" Kiên đĩnh nóng như lửa của anh sưng lên càng nóng kịch liệt.

Nhan Bái Dung giương mắt nhìn anh, từ dưới hướng lên trên nhìn, trừ bỏ 𝐭.𝐡â.ռ ✞.♓.ể mạnh mẽ của anh ra, còn có nam tính dâng trào của anh, dính đầy hoa dịch của cô, đang như hổ rình mồi nhìn gần cô.

Cô không nhịn được mà 𝐥ⓘế-𝖒 môi, 𝖙_𝖍â_ռ t𝖍_ể rõ ràng đã thả lỏng nhưng lại vì hình ảnh rõ ràng trước mắt mà căng cứng lên.

"Khang......" Thanh âm run run của cô làm cho người ta nhận không ra là phấn khởi hay là sợ hãi.

Hạng Dư Khang thả lỏng đ·ườռ·ɢ 𝒸𝐨·n·🌀 şiế●𝐭 𝖈♓ặ●† ở trên mặt, không địch lại tình dục đang thúc giục, hai tay phát run mà nâng ɱ*ô*𝖓*🌀 của cô, đem nửa người dưới của cô tới gần cự căn nóng cháy của mình, " A...... Bảo bối......" anh ngẩng đầu lên kích động mà thô rống.

Để kiên đĩnh vào hoa phấn hồng của cô tới tới lui lui mà xuyên qua, đem tình dục của hai người đẩy nhanh lên cao, ấm áp và xinh đẹp của cô, cuối cùng lại trở về 𝐧*🌀ự*𝖈 của anh.

"A....." Lại tiếp nhận tráng kiện của anh, Nhan Bái Dung khó nhịn mà 𝐫-ê-𝓃 𝖗-ỉ, nhưng lập tức liền theo luật động của anh, cũng không quên đong đưa cái Ⓜ️.ôn.𝐠.

Hạng Dư Khang cũng phối hợp với tiếng kêu 〽️·ề·𝖒 ɱ·ạ·❗ của cô, " A...... Tiểu Dung......" Lại chen vào hoa kính nhỏ hẹp của cô, rồi vội vàng mà thẳng tiến, xuyên vào, tìm kiếm nhu tình mà chỉ có cô mới có thể cho.

Phút chốc, ◗ụ-c ☑️ọ-𝐧-𝖌 bừng bừng giữa hai người lại ngã vào trong kích tình giống như bão tố, Hạng Dư Khang áp chặt lên trên người cô, hai tay dịu dàng ѵ-ц-ố-t ✌️-𝑒 đầu vai bóng loáng của cô, càng không ngừng ở lỗ tai cô nỉ non tiếng yêu ⓓâ●〽️ т●à, trêu chọc làm cho cô hóa thành một thác tình dục.

Nhan Bái Dung vô lực nằm ở trên giường, lấy khí lực còn sót lại phối hợp với yêu cầu cố ý của Hạng Dư Khang, nỗ lực cong người lên, để cho Hạng Dư Khang trừ bỏ quấy phá chà đạp hoa huy*t của cô, bàn tay to cũng đang âu yếm, xoa nắn đầu v* nở nang của cô.

Bộ ⓝ-ℊự-↪️ tuyệt đẹp của cô hoàn toàn do anh chiếm lấy, miệng tham lam thay phiên ngậm vú nhỏ tròn, vả lại còn xấu xa mà dùng răng nanh kéo xoay, cắn cắn đầu v* mẫn cảm của cô.

"A -" Nhan Bái Dung trào dâng mà lắc đầu, không nhịn được Hạng Dư Khang ngậm lên vú cứng rắn của cô mà truyền ra vui thích mạnh mẽ.

Hạng Dư Khang nâng lên đôi mắt sao nhiễm dục hỏa, chiếu lên khuôn mặt զ𝖚-𝓎-ế-𝖓 г-ũ say mê với dục tình của cô, anh kìm lòng không đậu mà phối hợp miệng, dùng dày bàn tay vân vê đè nặng vú mềm của cô, làm cho tình dục của cô nhanh chóng phình lên.

Không có gián đoạn mà xen kẽ làm cho dụ-𝐜 𝐯ọ-ⓝ-𝐠 của Hạng Dư Khang sắp đạt tới đỉnh, vì khiến cho Nhan Bái Dung có thể đạt được thỏa mãn trước, mà bàn tay to vốn đang trêu chọc ở trên hai đầu v* đã ngược lại nâng ⓜ_ôⓝ_🌀 của cô.

"A — Khang -" Nhan Bái Dung đổ mồ hôi khắp toàn thân, thở hồng hộc nâng lên mị nhãn nặng nề, khó hiểu vì sao bàn tay to của anh không an ủi cô nữa.

"Hư...... Anh muốn yêu em hơn......" Hạng Dư Khang cố hết sức trả lời, sau đó cầm cái ⓜô𝖓-🌀 của cô, đi phía trước nặng nề mà chen vào, lại dùng lực ⓡ-ú-🌴 ⓡ-🔼, di chuyển đ·â·ⓜ giỡn hoa tâm non mềm.

"A -" Sức lực ác liệt của anh làm cho cô tiếp nhận lực đạo lớn hơn nữa, nhưng lại thoát ra vui thích mãnh liệt hơn.

Cho tới bây giờ, dũng mãnh thiện chiến của Hạng Dư Khang, làm cho Nhan Bái Dung chưa hiểu rõ hết тì.n.ⓗ á.1 tiếp nhận đầy đủ, cô chỉ cảm thấy đêm nay ⓜá.u chưa có phục hồi lại, mạch đập cũng không có chầm chậm, toàn thân không có một chỗ nào mà không bị vui thích lây dính qua.

Cái mô*𝐧*ℊ của Hạng Dư Khang co rúm lại, làm cho †𝖍·â·n t·𝖍·ể ⓜề-𝖒 𝐦ạ-1 của cô dần dần không gánh nổi......

Bỗng dưng, một tầng vui thích kinh thiên động địa hướng cô xoắn tới toàn bộ, cô bay bổng mà cuốn vào lốc xoáy, chìm nổi chao đảo ở trong ẩm ướt ấm áp.

"A -" Cho dù cô ở trong cao trào, thì lực đạo kéo ra đ*ư*a 𝐯*à*🅾️ của Hạng Dư Khang mỗi một lần lại nặng hơn.

Cuối cùng, cô vô lực mà xụi lơ ở trên giường, không thể lại nghênh hợp va chạm của anh, Hạng Dư Khang mới bằng lòng tha thứ cho 𝖙-𝖍â-𝓃 ✞-ⓗ-ể non nớt của cô.

Anh cắn răng, sau đó xuất ra một kích cuối cùng, đem tráng kiện cứng rắn thẳng để vào chỗ sâu nhất lối giữa của cô, mới mãnh liệt mà trút xuống nhiệt dịch 𝓃ó*𝐧*ⓖ 🅱️*ỏп*𝐠 vào trong cơ thể cô.

Thể lực dồi dào cuối cùng cũng hao hết, sau đó Hạng Dư Khang mới buông tha đòi hỏi Nhan Bái Dung.

Nhan Bái Dung ở trong cao trào đêm nay mệt mỏi không đếm được, cuối cùng cũng chịu không nổi mà ngất đi, không nhúc nhích nằm ở trên người của Hạng Dư Khang.

Hoàn toàn thỏa mãn d-ụ-ⓒ 𝖛-ọп-𝖌 của mình, Hạng Dư Khang hiện tại tựa như con sư tử mạnh mẽ ăn no, mệt mỏi mà đánh ngáp, tuy rằng 𝐭*ⓗ*â*𝖓 t♓*ể mệt mỏi không chịu nổi, nhưng mà ý nghĩ lại thanh tỉnh dị thường.

Một tay của anh ôm chặt Nhan Bái Dung ngủ ở trong lòng của anh, một tay âu yếm тⓗâ_ⓝ t𝒽_ể làm cho anh cả đêm lâm vào điên cuồng.

Ngay cả khi anh tuổi trẻ, lại phóng đãng, cũng không thể đem cả một buổi tối đều tốn vào làm chuyện yêu.

Anh kinh ngạc chính mình khát khao cô mãnh liệt, thậm chí còn ở dưới tình hình sử dụng hết bao cao su, cũng không sợ làm cho cô mang thai mà cố ý tiếp tục ѵ𝐮-ố-ⓣ ☑️-𝐞 cô.

Anh thấy lang bạc kỳ hồ (sống đầu đường xó chợ), làm cho anh ngay cả ở thời thanh thiếu niên khi mê luyến ⓗ●🅾️●𝖆●𝓃 á●1 nam nữ, cũng không dám mạo muội nếm thử h*🅾️𝖆*n á*ℹ️ mà không có bất kỳ cái gì bảo hộ, bởi vì, anh không có sức để gánh vác một sinh mệnh mới được sinh ra.

Nhưng mà, đêm nay anh lại ngoại lệ, anh đem phòng bị an toàn để qua sau đầu, không để ý hậu quả mà cùng cô mặc sức tham hoan.

Anh nghĩ, tuy rằng hai người kết giao mới một tháng, nhưng mà anh đã muốn coi cô như người bạn đời có thể cùng nhau dắt tay trong tương lai. Nhưng anh lại không khỏi lo âu bất an, nếu chỉ là một mình anh tình nguyện, thì nên làm cái gì bây giờ?

"Khang, anh suy nghĩ cái gì?" Nhan Bái Dung bị anh vuốt làm cho tỉnh, giương mắt nhìn hàm dưới của anh kéo căng mà hỏi.

Hạng Dư Khang bỗng nhiên xoay người nằm nghiêng, để cho hai người mặt đối mặt, " Tiểu Dung, anh có chuyện muốn hỏi em."

Nhìn thần sắc anh nghiêm túc, Nhan Bái Dung có chút kinh ngạc, và cũng có chút khó hiểu." Anh muốn hỏi em cái gì a?" Cô vươn tay ⓥ𝖚·ố·т v·e tóc ngắn dày của anh, nhẹ giọng hỏi.

Hạng Dư Khang nhìn chằm chằm hai tròng mắt vẫn mơ màng của cô, thanh âm nâng cao lo lắng, " Nếu tối hôm nay, em có đứa nhỏ của anh thì làm sao?"

Không dự đoán được anh sẽ hỏi như vậy, Nhan Bái Dung dừng động tác trên tay, khuôn mặt ửng hồng, " Sao đột nhiên anh hỏi vậy?" Lúc này mới đột nhiên nhớ lại, hai lần ♓·🅾️🅰️·𝖓 á·𝒾 đều không có làm biện pháp an toàn.

Hạng Dư Khang bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang cương cứng của cô ở trên đầu anh, nắm chặt, " Anh biết hiện tại nói chuyện này ra hình như là quá sớm, nhưng ví dụ như chúng ta trong một đêm cuồng hoan đã vô ý sáng tạo một sinh mệnh nhỏ, anh muốn em biết rằng, nhất định anh sẽ phụ trách đến cùng."

Tay bị anh nắm chặt truyền đến ấm áp, Nhan Bái Dung cảm nhận được anh nghiêm túc và chân thành, hốc mắt không khỏi nóng lên, " Khang...... Em biết......" Không uổng công cô đã coi anh như người chồng có thể phó thác cả đời.

Hạng Dư Khang ôm cô vào trước n●ɢự●c, để cho cô nghe thấy tiếng tim đập kích động của anh, " Hình như mọi chuyện đều nói còn quá sớm, nhưng chỉ cần em bằng lòng, anh nguyện ý cưới em."

Nhan Bái Dung kinh hãi từ trong пɢ-ự-𝐜 anh ngẩng đầu, trong mắt lóe tia vui mừng, " Khang, anh đang cầu 𝒽ô·n em sao?"

Hạng Dư Khang lắc đầu, " không phải......" Thấy vui ⓢ*ướռ*𝐠 từ đáy mắt cô rút đi, anh vội vàng nói rõ, " Hiện tại anh vẫn không đủ tư cách để cưới em."

Hắn có sự thận trọng và lo lắng của mình, nếu làm cho cô thất vọng, thì anh sẽ giải thích rõ ràng.

"Em không hiểu, vì sao anh không thể cưới em?" Nhan Bái Dung sốt ruột, kích động mà đòi hỏi đáp án từ anh.

Hạng Dư Khang đổi tư thế, ngồi dậy tựa vào đầu giường, ôm cô vào trong n·ɢự·c, " Nhìn anh xem, hiện tại có tư cách gì mà cưới em? Nhà của anh chỉ có bốn vách tường, hoàn toàn không có gì cả, cho dù em cam tâm tình nguyện đi theo anh, anh cũng sẽ không nhẫn tâm mà trơ mắt nhìn em chịu khổ."

Cho dù không thể mỗi ngày cho cô sơn trân hải vị, lăng la tơ lụa, ít nhất cũng phải cơm no áo ấm, không lo không buồn mà sống.

Nhan Bái Dung nghe xong, thì lông mày dần dần giãn ra, " Em cũng không ghét ở cùng với anh, em thích con người của anh, có thể ở một chỗ cùng với anh, cho dù ba bữa không có gì ăn, em cũng sẽ vui vẻ chịu đựng."

Ai bảo cô toàn tâm toàn ý yêu anh, cái gì cũng không để ý!

Hạng Dư Khang mỉm cười, hàm chứa cảm động cùng bất đắc dĩ, " Bé ngốc...... Anh sẽ không cho em chịu đói, nhưng mà anh hy vọng em có cuộc sống tốt là thật." Ngữ khí từ mềm nhẹ chuyển thành cương nghị, " Anh sẽ vì hạnh phúc của em mà càng cố gắng hơn!"

Anh không chỉ nên vì chính mình, mà nên vì tương lai tốt đẹp của hai người mà nỗ lực phấn đấu.

Nghe vậy, cô vui mừng chôn ở đầu vai của anh, cô biết tâm ý của anh." Khang, em hiểu được, về sau em sẽ không hỏi anh có muốn cưới em hay không, em vẫn sẽ đợi ngày nào đó anh có lòng tin cho em hạnh phúc, nhưng mà...... rốt cuộc anh......" Cô ngẩng mặt lên ánh mắt nhu tình nhìn chằm chằm mặt nghiêng của anh.

Hạng Dư Khang nhìn пó*𝖓*🌀 ⓑỏռ*🌀 trên mặt của Nhan Bái Dung, khó hiểu hỏi:" Rốt cuộc cái gì?"

Nhan Bái Dung xấu hổ hỏi:" Anh...... yêu em sao?" Thanh âm tuy rằng nhỏ như muỗi kêu, nhưng Hạng Dư Khang vẫn nghe được rõ ràng.

Hạng Dư Khang bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời nở nụ cười, " Ngốc, em còn không hiểu tim của anh sao?" ✔️υố·𝖙 ѵ·𝖊 cánh tay 〽️ả-ռ-𝐡 𝐤♓-ảⓝ-♓ của cô, đột nhiên ôm cô lên trên người, đem mặt chôn ở trong sợi tóc của cô.

"Cái gì?!" Nhan Bái Dung ngạc nhiên giương mắt nhìn anh.

Thanh âm của Hạng Dư Khang từ phía sau cổ của cô nâng lên, " Anh đương nhiên yêu em."

Yêu cô chính là dễ dàng như vậy, đơn giản như vậy, không cần phải nghĩ nhiều, chỉ cần phát ra từ nội tâm.

Anh sống hai mươi sáu năm, hơn phân nửa cuộc sống đều là cô đơn một mình, Nhan Bái Dung với anh mà nói, không chỉ là người yêu †_ⓗâ_𝓃 ɱậ_ⓣ, mà đã trở thành người bạn đời không thể thiếu trong cuộc sống của anh; Nếu bất hạnh mất đi cô, có thể ở trong phút chốc anh sẽ sụp đổ, đau khổ.

"Khang......" Nhan Bái Dung kích động ôm lấy anh, " Anh không gạt em chứ?"

Hạng Dư Khang ngẩng đầu, dán sát vào, " Không phải gạt em, anh rất nghiêm túc."

Nói xong, anh xoay người một cái đặt cô ở trên giường, đôi mắt lóe sáng nói với cô:" Có thể cả một buổi tối anh không ngừng nói cho biết, anh yêu em như thế nào......" Đôi môi mỏng 𝖐ⓗê·𝖚 🌀·ợ·❗ lập tức dán ở môi cô.

Nhan Bái Dung rất vui vẻ mà ngênh đón nụ ♓ô·ռ nhiệt tình của Hạng Dư Khang, đêm nay đã cánh môi bị anh làm đau cũng tùy ý anh làm dịu, " Ưm..... Khang......"

Cô cũng nhiệt tình đáp lại, cũng làm tăng thêm lửa tình của anh, anh không chỉ cho cô cái ♓.ô.𝓃 nồng nhiệt sâu dài, mà cũng muốn thỏa mãn lẫn nhau.

Thiên đường lại thiêu đốt lần nữa, hai tⓗâ-𝐧 𝖙♓-ể nóng rực mà quấn nhau, trầm luân với 𝖉_ụ_𝐜 ѵọ𝖓_g đã làm ngọn lửa cháy đầy trời......

Chương (1-10)