C81: Con người còn ác hơn ma quỷ
← Ch.080 | Ch.082 → |
Tuy ba con mẫu trùng sinh sôi ra rất nhiều quỷ trùng, nhưng kẻ chủ mưu còn đang dự định làm một cuộc đồ sát lớn, nên sẽ không lãng phí quá nhiều quỷ trùng ở trên người tôi.
Xử lý xong trùng ăn não, tôi gọi điện cho Đông Phương Lôi, kể cho anh ta nghe phát hiện của mình, anh ta nói: "Ở đây tôi cũng có một phát hiện lớn, về Lý hiệu trưởng đó".
Tôi rất ngạc nhiên: "Lý hiệu trưởng sao vậy?"
"Theo tin tức tôi vừa tìm được, Lý hiệu trưởng đã bị đình chỉ điều tra vì vấn đề tài chính từ nửa tháng trước."
Tôi ngạc nhiên: "Vậy kẻ đứng sau điều khiển trùng ăn não sẽ không phải là ông ta chứ?"
Đông Phương Lôi nói: "Tôi đã đến nhà ông ta rồi, ở nhà không có ai. Đừng lo, tôi sẽ tìm ra ông ta."
Đông Phương Lôi cúp máy, lúc này đang ở nhà Lý hiệu trưởng, dưới chân dùng chu sa vẽ một trận pháp hình tròn kỳ quái, ở giữa trận pháp trống rỗng có một đám lửa đang cháy.
Trong tay anh ta cầm một con cây lược gỗ, từ trên lược gỡ xuống mấy sợi tóc, sau đó ném vào trong ngọn lửa kia, trong miệng lẩm bẩm một loại ngôn ngữ cổ xưa, có vẻ là ngôn ngữ thuộc về dân tộc thiểu số ở khu vực Tây Nam, giống như đang ngâm xướng ca dao.
Đột nhiên ngọn lửa bốc cháy lớn thêm, một bóng người xuất hiện bên trong ngọn lửa, đó là Lý hiệu trưởng. Lúc này ông ta đang trốn trong một khách sạn nhỏ, ăn thực phẩm rác, không còn dáng vẻ uy nghiêm của một hiệu trưởng nữa, chỉ có sự nghèo túng và oán hận.
Đông Phương Lôi nhếch lên khóe miệng: "Tôi bắt được ông rồi."
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Tôi đến bên cạnh trường Xuân Sơn đi dạo, tự hỏi nên làm sao tìm được ba con mẫu trùng kia, lại nhìn thấy Giả Lộ đang cãi nhau với một người phụ nữ. Người phụ nữ đó rất xinh đẹp, có lẽ khoảng ba mươi tuổi, mặc quần áo và đeo trang sức hàng hiệu nổi tiếng.
Người phụ nữ nắm lấy cánh tay Giả Lộ cầu khẩn: "Con trai, con tha thứ cho mẹ đi. Năm đó mẹ có lỗi với con, không nên bỏ con mà đi. Nhưng năm đó mẹ trôi qua như thế nào con cũng biết, bố con mỗi ngày đều đánh mẹ, nếu mẹ không bỏ đi, có lẽ đã bị bố con đánh chết từ lâu rồi."
Giả Lộ hất tay bà ta ra, gầm lên: "Vậy sao bà không đem tôi đi theo? Để tôi ở lại một mình, bà không sợ ông ta đánh chết tôi hay sao?"
Người phụ nữ cảm thấy có chút áy náy nói: "Mẹ, không phải mẹ quay lại bù đắp cho con đây sao?"
Đúng lúc này, một chiếc xe Audi đậu đằng kia bấm còi hai lần, một người đàn ông trung niên thúc giục: "Lệ Lệ, đến giờ đi rồi."
"Em tới ngay." Người phụ nữ dùng âm thanh ỏn ẻn trả lời, sau đó từ trong túi xách lấy ra một xấp tiền, đưa cho Giả Lộ, "Con trai, con lấy tiền này xài trước đi. Nếu thiếu tiền thì nói với mẹ."
Nói xong, bà ta vội vàng chạy lên chiếc xe Audi rồi rời đi cùng người đàn ông đó.
Giả Lộ căm hận nhìn chằm chằm chiếc xe, con mắt gần như muốn nhỏ ra máu, cậu ta bốc đồng muốn ném xấp tiền kia đi, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại.
"Này." Tôi bước tới nói, "Tôi mua cho cậu ly kem nhé?"
Trong quán kem, tôi ngồi đối diện Giả Lộ, cậu bé này thực ra cũng khá đẹp trai nhưng bình thường hay cà lơ phất phơ, một thân vô lại nên khiến người ta chán ghét.
Nhìn lại bây giờ có vẻ bớt chán ghét hơn rồi.
"Chị đang nhìn cái gì vậy?" Cậu ta nói, "Có phải chị cảm thấy thiếu gia rất đẹp trai hay không?"
Tôi cười: "Cậu là một tên tiểu tử lông cũng chưa có mọc đủ, có cái gì mà đẹp trai thế?"
Giả Lộ nhướng mày nhìn tôi vô lại nói: "Đối diện có một khách sạn, lông của tôi có mọc đủ hay không, chị đi với tôi nhìn xem chẳng phải sẽ biết hay sao?"
Tôi càng cười lớn hơn, cậu ta có chút gấp hỏi: "Chị coi thường tôi à?"
"Không phải là tôi coi thường cậu, chỉ là tôi không có hứng thú với người nhỏ tuổi hơn, chưa kể cậu vẫn còn là trẻ vị thành niên." Tôi nói: "Nếu cậu muốn theo đuổi tôi thì hãy đợi thêm mười năm nữa đi."
"Thôi đi, đến lúc đó chị đã là một bà cô già rồi." Giả Lộ vẻ mặt ghét bỏ, "Tôi không cần một bà cô già đâu."
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Tôi cười ngặt nghẽo, cuối cùng vỗ đầu cậu ta: "Thứ Hai đừng đi học, ở nhà đợi tin đi ".
Tôi đứng dậy đang muốn đi, cậu ta bỗng nhiên nói: "Cẩn thận Tô Phàn."
Trong lòng tôi giật mình, quay đầu lại thì nhìn thấy cậu ta đang cúi đầu ăn kem ly, lúc này tôi mới phát hiện, trên người cậu ta cũng có một cỗ âm khí nhàn nhạt.
Tôi lại truy vấn, cậu ta cái gì cũng không chịu nói, tôi đành phải đi tìm Tô Phàn.
Có lần Tô Phàn nói với tôi là gia đình cậu ta sống trong một căn nhà trọ giá rẻ gần trường, nhìn vào mới thấy khu này đã rất cũ, những ngôi nhà đều làm bằng đá xanh cách đây 50, 60 năm, đường xá đầy nước và rác thải.
Tô Phàn đang xách giỏ rau đi về nhà, phía sau có mấy đứa trẻ đi theo, lớn tiếng mắng mỏ, cười nhạo cậu ta có cha là kẻ sát nhân, sau này cậu ta cũng sẽ là kẻ giết người, còn ném đá vào người cậu ta, đập trúng đầu cậu ta, máu lập tức chảy xuống.
Tôi lập tức tiến tới ngăn cản, đuổi đám trẻ đi, lo lắng nói: "Tô Phàn, đầu cậu chảy máu rồi. Tôi đưa cậu đến bệnh viện khám."
Tô Phàn lắc đầu: "Không sao, tôi quen rồi. Ở nhà tôi có hộp sơ cứu."
Tôi đưa cậu ta về nhà, thoa thuốc và tìm băng gạc để băng bó vết thương, cậu ta rất cảm kích muốn giữ tôi lại ăn cơm, tôi liền nhận lời.
Nhà Tô Phàn rất đơn sơ, có thể nói là nhà chỉ có bốn bức tường, trên tường phòng khách có treo một bức ảnh gia đình, trong ảnh là đôi vợ chồng trẻ đang bế bé Tô Phàn, trông thật hạnh phúc và ngọt ngào.
Tôi khẽ thở dài, mỗi một gia đình đều có hạnh phúc và bất hạnh, mỗi bất hạnh đều theo một cách riêng.
Tô Phàn đang nấu ăn trong bếp, tôi thấy sách vở, bài tập của cậu ta vương vãi khắp nơi nên cúi xuống nhặt giúp. Đột nhiên, tôi nhìn thấy dòng chữ viết trên cuốn sổ.
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo này, sao nhìn quen thế nhỉ?
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sống lưng trở nên lạnh toát.
Tôi lấy trong túi ra tờ giấy thầy Lang đưa cho tôi, đối chiếu so sánh thì đúng là chữ viết của Tô Phàn! Tôi để ý phía sau cuốn bài tập của Tô Phàn hình như có viết gì đó, lật lại nhìn mà thấy ớn lạnh cả người: Bên trên cuốn vở ghi lại những kẻ đã bắt nạt cậu ta, và cậu ta muốn trả thù những người này như thế nào. Những phương pháp trả thù mà cậu ta tưởng tượng ra đẫm máu và khủng khiếp đến mức chỉ nhìn thôi cũng khiến tôi phát ốm.
Tô Phàn đã điên rồi, hắn bị người ta kỳ thị, bị người ta bắt nạt nên tâm lý đã vặn vẹo nghiêm trọng.
Đột nhiên tôi ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng.
Tôi cúi đầu ngửi cuốn sách bài tập, mùi thuốc lá kia thật sự là từ nơi này truyền đến, tay tôi run lên, sách bài tập rơi xuống, hai tay đen kịt.
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
"Tôi biết chị có thể ngửi thấy được âm khí của quỷ trùng." Giọng Tô Phàn từ phía sau vang lên.
Cậu ta cầm một cái thìa trên tay, ánh mắt tàn nhẫn nhìn tôi: "Cho nên là tôi đã bôi nicotin vào cuốn sách. Chị biết nicotin phải không? Nó có ở trong khói thuốc, tôi nghĩ ra biện pháp từ trong khói thuốc rút ra nồng độ nicotin cực cao, từ lỗ chân lông mà hấp thu nó là đủ chết rồi".
Hơi thở của tôi dồn dập, tim đập mạnh, ngửa mặt ngã xuống, hoảng sợ nhìn cậu ta.
Tôi vẫn luôn đề phòng người khác dùng yêu ma quỷ quái hại mình, tôi cuối cùng thế mà lật thuyền trong mương, lại bị hại chết bởi độc dược.
So với ma, con người còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.
Tô Phàn lạnh lùng nhìn tôi: "Chị là người tốt, nhưng lại cản trở kế hoạch của chúng tôi, cho nên chị đáng chết. Tôi cùng Lý hiệu trưởng đã xuống tay với chị hai lần, đều thất bại, đành phải dùng loại biện pháp này diệt trừ chị. Kiếp sau, đừng xen vào việc của người khác như thế nữa."
Tôi nhìn thấy một con quỷ trùng to bằng nắm tay đang bò trên vai hắn, trên lưng nó có hoa văn màu trắng, trông giống như bộ não con người. Đó chính là con trùng mẹ của trùng ăn não!
Nhưng tôi đã không có cách nào giết nó, toàn thân tôi run rẩy, thống khổ đi đến tử vong.
Ngay tại lúc tôi sắp tắt thở, một vật từ trong túi xách tôi lăn ra ngoài.
Đó là một viên đá. Là viên đá cuội mà Đức Tín đại sư đã cho tôi.
Két! Viên đá bị nứt ra, bên trong b ắn ra ánh sáng màu vàng nhạt. Vết nứt càng ngày càng nhiều, cuối cùng viên đá nứt ra hoàn toàn, có một con côn trùng từ bên trong chui ra. Nó nhìn trông giống con bọ hung, nhưng thân thể của nó tất cả đều là màu vàng.
Con bọ hung vàng nhanh chóng bò lên người tôi, dọc theo gương mặt rồi một mực leo đến phía cái trán, sau đó, trán của tôi lại lần nữa phát nóng. Con bọ hung vàng giống như tan vào bên trong cái trán, thân thể của tôi bỗng nhiên thẳng tắp dựng đứng lên, và lơ lửng giữa không trung.
Còn Tô Phàn thì đầy mặt kinh hãi nhìn tôi như quái vật, lùi lại hai bước, sợ hãi ngồi phịch xuống đất.
Con trùng mẹ ăn não trên vai cậu ta cũng sợ hãi bò xuống, dường như đang muốn trốn thoát, nhưng con bọ hung vàng lại từ bên trong cái trán tôi bay ra, bay về phía con trùng mẹ rồi cắn nó. Chẳng bao lâu sau, con quỷ trùng mẹ đã bị con bọ hùng vàng ăn sạch.
"Không! Quỷ trùng mẹ của tôi!" Tô Phàn như nổi điên, nhặt đồ trong tay lên đánh thẳng vào con bọ hung vàng. Con bọ bay ngược trở về phía tôi, dừng lại trên vai tôi, ra vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời.
"Tao giết mày, đồ quái vật!" Tô Phàn thét lên và lao về phía tôi. Trong đầu tôi nảy ra một ý niệm, hắn đã nhìn thấy dáng vẻ lúc nãy của tôi, tôi không thể để cho hắn sống.
← Ch. 080 | Ch. 082 → |