C72: Cái váy da người
← Ch.071 | Ch.073 → |
Edit: Frenalis
Trong sách bà nội có nói nếu đang bị ma ⓠ⛎●ỷ quấy nhiễu tâm thần thì có thể niệm "Tâm Kinh", có thể xông phá tâm ma, bài trừ ma 🍳*u*ỷ.
Hồi nhỏ, nếu tôi đánh nhau với ai ở trường, về đến nhà bà ngoại sẽ phạt tôi đọc Tâm Kinh nên tôi nhớ rất rõ nội dung: "Quan Tự Tại Bồ Tát, khi đi sâu vào Bàn Nhược Ba La Mật Đa, thấy năm uẩn đều trống rỗng..." Đọc xong, tâm hưng phấn của tôi dịu đi đôi chút.
Đột nhiên, Cao Vân Tuyền nắm lấy cánh tay tôi, tôi mở mắt ra thì thấy mắt anh ấy đỏ như ɱá_⛎, đang nhìn tôi tràn đầy dục niệm. Trong lòng tôi kêu to không tốt, muốn tránh thoát, nhưng cánh tay anh ấy giống như vòng sắt, tôi cau mày nói: "Cao Vân Tuyền, bình tĩnh một chút, anh bị hương thơm đó khống chế rồi!"
"Tôi thích em." Cao Vân Tuyền nhìn vào mắt tôi nói: "Tôi muốn em."
Anh ấy vừa nói vừa ôm eo tôi đặt xuống cái bàn dài, mặt rất gần mặt tôi: "Tôi mỗi ngày đều nghĩ đến em. Tiểu Lâm, tôi muốn em, em đừng từ chối tôi."
Nói xong, anh ấy ấn tôi xuống hoàn toàn, tôi vô tình nằm trên cái váy cổ đó, mùi thơm nồng nặc khiến tôi đầu tôi choáng váng. Trong thoáng chốc, tôi dường như nghe thấy tiếng cười yêu mị của một người phụ nữ.
Anh ấy bắt đầu ⓗ_ô_𝓃 lên cổ tôi, tôi ngẩng đầu lên để lộ chiếc cổ dài trắng nõn, đầu óc tôi có chút bối rối, giống như con thiên nga sắp 𝒸ⓗ*ế*t bị người thợ săn tóm được. Lúc đó tôi quên hết mọi chuyện, đầu óc trống rỗng, ✝️●♓●â●п †●♓●ể mềm nhũn, tôi để anh ấy cởi khóa váy của mình.
Ngay khi tay anh ấy 🌜·𝒽ạ·ⓜ 𝖛·à·0 𝑒·0, ng·ự·c tôi bỗng nhiên nóng lên, bỏng đến toàn thân tôi rung động run một cái, đột nhiên từ trong mê ly tỉnh lại. Tôi nhìn xuống thì thấy Cao Vân Tuyền đang vùi mặt vào bụng dưới của tôi, cố cởi cái quần vớ của tôi ra, hoa văn ngôi sao sáu cánh trên 𝓃_🌀ự_ⓒ tôi do Chu Nguyên Hạo để lại hiện đang tỏa ra ánh sáng vàng.
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
May mắn là dấu ấn này đã làm cho tôi thức tỉnh, nếu không thì hôm nay tôi mơ mơ hồ hồ mà thất thân với người khác rồi.
Tôi dùng hết sức đá vào 𝖓*ℊự*c Cao Vân Tuyền khiến anh ấy bay đi.
Tôi ngó nghiêng thì thấy lão Hoắc đã mở cửa sổ định nhảy xuống. Tôi lập tức lao tới, ôm lấy eo ông ấy và kéo lại, rồi lấy trong túi ra một cái chai, vẩy hết ⓜ-á-υ chó đen bên trong chai lên cái váy cổ.
"A——" Một tiếng phụ nữ thét lên từ bên trong váy, hương thơm cũng giảm đi nhiều, tôi lại rút thanh Đà·ο 〽️·ộc ra, đ.â.𝖒 νà.o 𝓃*ℊ*ự*𝒸 trái của cái váy, nơi phía trái tim. Thanh kiếm Đ.à.ο 𝐌.ộc không được mài sắc nhưng dễ dàng đâ-〽️ xuyên qua cái bàn gỗ dày đặc bên dưới.
Có ⓜ_á_𝖚 thực sự chảy ra từ vết thương trên cái váy đó.
Tôi đang định thở phào nhẹ nhõm thì thấy cái váy phồng lên, tay áo cùng váy bắt đầu đong đưa, giống một nữ nhân đang giãy dụa.
"Bố ơi, cứu con với." Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, nhưng khác hẳn với giọng nói ⓠ𝖚𝓎ế_𝖓 𝓇_ũ lúc trước.
Lão Hoắc lập tức nhảy dựng lên: "Mộ Mộ, Mộ Mộ của bố, bố tới cứu con!"
Ông ấy đột ngột lao tới, tôi không biết làm sao một ông già lại có sức lực lớn như vậy, ông ấy đẩy tôi lùi lại vài bước, xô đổ một cái ghế và khiến tôi đau nhức khắp người.
Lão Hoắc nắm lấy thanh Đ●à●ο Ⓜ●ộc của tôi, dùng sức г*ú*✝️ 𝐫*𝖆, cái váy bay lên, treo trước mặt, phồng lên t𝒽à.ռ.♓ 𝒽.ì𝓃.𝐡 người phụ nữ, nhưng bên trong lại không có gì cả.
"Mộ Mộ." Lão Hoắc hoàn toàn mê hoặc, vươn tay muốn ôm lấy bộ váy kia, tôi đứng lên giữ chặt ông ấy: "Không, Hoắc tiên sinh tỉnh lại đi. Đó không phải là con gái của ông, đó là nữ 🍳⛎.ỷ."
"Cút đi!" Lão Hoắc dùng cùi chỏ đánh vào 𝓃●🌀●ự●𝒸 tôi, khiến tôi suýt hộc ɱ-á-ц, chắc hẳn hồi còn trẻ ông ấy đã luyện tập qua nên mới có sức lực mạnh như vậy.
Đúng lúc này, Cao Vân Tuyền lại lao tới, nắm lấy tay lão Hoắc, đánh mấy cái quật ngã ông ấy xuống đất.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi nói: "Thật xin lỗi."
Anh ấy thực sự đã tỉnh lại.
Ⴓ.u.ỷ độc trong cái váy này mạnh như vậy, vì sao anh ấy lại tỉnh nhanh như vậy?
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Có lẽ anh ấy đã luyện võ từ nhỏ, lại đang ở thời kỳ sung sức, dương khí trên người mạnh nhất, loại người như vậy, nói chung là ma ⓠⓤ_ỷ cấp thấp đều sẽ tránh né.
"Cao Vân Tuyền, cầm lấy." Tôi ném thanh Đ-à-𝐨 Ⓜ-ộc cho anh ấy, "Cắn đầu lưỡi của anb, nhổ 𝐦.á.𝖚 trên kiếm, sau đó đâ.m ✅.à.o tim nó."
Nói xong, tôi lao tới vài bước, ôm lấy cái váy, âm khí lạnh lẽo lập tức 𝖝-â-Ⓜ️ 𝖓hậ-🅿️ vào cơ thể, lạnh đến xương cốt toàn thân đều nhói nhói. Tôi ⓝ𝐠hı.ế.n ră.ⓝ.g chịu đựng, lấy bùa trấn tà ma trong người ra, lớn tiếng nói: "Trời có thiên tướng, có Địa Chi, thông minh chính trực, không lệch không tư, chém tà trừ ác, giải khốn an nguy, như làm thần giận, phấn xương dương hôi."
Lá bùa phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, tôi vỗ mạnh vào lưng áo, quần áo cứ xoắn lại, tôi ôm chặt và hét lớn: "Cao Vân Tuyền, nhanh lên!"
Cao Vân Tuyền phun một ngụm ⓜ_á_ⓤ vào thanh kiếm Đ·à·⭕ Ⓜ·ộc, sau đó giẫm lên ghế nhảy lên, thanh kiếm trong tay xuyên qua không khí, đ·â·Ⓜ️ ⓥ·à·🅾️ cái váy. Với một tiếng phốc, thanh kiếm Đà·🔴 M·ộc xuyên qua chính xác vết thương mà tôi đã tạo ra trước đó, đâ●m xuyên thấu qua nó. Một tiếng thét chói tai vang lên, ⓜ.á.⛎ tươi từ mỗi khe hở trên quần áo tuôn ra, m-á-ц càng ngày càng nhiều, nhuộm đỏ toàn bộ cái váy.
"Ba." Âm thanh 𝖒á●ⓤ thịt be bét vang lên, cái váy 𝓃*ổ т⛎𝓃*𝐠, biến thành giẻ rách trên mặt đất.
𝒯-hâ-п ✝️𝐡-ể tôi mềm nhũn, té ngồi trên mặt đất, Cao Vân Tuyền nhìn tôi, thần sắc có chút xấu hổ.
Tôi cười khổ nói: "Vừa rồi chúng ta đều bị trúng զ·⛎·ỷ độc, anh không cần để trong lòng."
Anh ấy gật đầu, tôi không nói gì nữa, 𝐪·𝖚·ỷ độc này hẳn là có thể khơi dậy 🅓ụ*𝖈 𝖛ọ*𝐧*ℊ sâu xa nhất trong lòng người, cho nên lão Hoắc muốn tự sát, mà anh ấy... 𝐃ụ●↪️ vọⓝ●🌀 trong lòng anh ấy thực chất là tôi.
Về phần tôi, tôi lại có ý niệm muốn phá hoại, không lẽ tôi là kẻ cuồng bạo lực sao?
Anh ấy tiến lại đỡ tôi, tôi nắm lấy tay anh ấy đứng dậy, nửa đùa nửa thật nói: "Tử vi của tôi chắc tệ lắm, đi đến đâu cũng có thể gặp ma ⓠυ·ỷ. Ai là bạn tôi đều sẽ bị liên lụy, xem ra mệnh tôi phạm phải Thiên Sát Cô Tinh, nhất định tuổi già cô đơn cả đời."
"Tôi cảm thấy em có vận khí rất tốt." Cao Vân Tuyền nói: "Mặc kệ gặp phải ma 🍳ⓤ·ỷ lợi hại đến đâu, em luôn có thể biến nguy thành an, không phải là vận khí tốt thì là cái gì? Tôi còn phải đi theo em, phải gần thêm một chút nữa, để dính chút vận khí của em."
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Tôi hoàn toàn phục rồi, đàn ông bình thường nếu thường xuyên gặp phải loại chuyện này, chẳng phải nên quay người bỏ đi sao? Thật sự không sợ ma զ-⛎-ỷ, không sợ 𝖈ⓗế*𝐭 sao?
Tôi sờ mặt mình, tôi thực sự 𝐪uⓨế_𝐧 r_ũ đến vậy sao?
Lão Hoắc bên đó cũng đã tỉnh táo, chúng tôi đỡ ông ấy ngồi lên ghế, ông ấy lại rơi nước mắt: "Để các người phải cười rồi, vợ tôi mất sớm, chỉ có một đứa con gái như vậy, sau khi Mộ Mộ đi rồi, tôi không chỉ một lần nghĩ tới tự sát, để cùng xuống dưới với hai mẹ con họ."
Cao Vân Tuyền an ủi ông ấy hồi lâu, tâm tình cũng khá hơn một chút, ông ấy hỏi tôi: "Cô gái, cái váy này đến cùng là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ niên đại lâu rồi nên thành tinh sao?"
Tôi nhặt một mảnh vải dưới đất lên nói: "Hoắc tiên sinh, tôi nói thật với ông, cái váy này làm bằng da người."
Lão Hoắc sửng sốt một chút, sắc mặt đột nhiên tái xanh, ông ấy lại có thể treo một cái váy làm bằng da người trong quán trà lâu như vậy.
"Ông nói cái váy này đã thành tinh cũng không sai, nó dùng da người để làm thành, có lưu oán khí nồng đậm của người 🌜_𝒽ế_т, lại được chôn ở dưới đất nhiều năm như vậy, hấp thu rất nhiều âm khí, nên đã hình thành Mị."
Mị, chính là một lại 𝖞ê_⛎ 𝖒_🔼 q𝖚*ỷ quái, bình thường là do đồ vật biến thành, cũng không phải là mỗi một loại mị đều sẽ hại người, nhưng mị hại người nhiều hơn không hại.
Lão Hoắc n𝐠_𝒽_ï_ế_n 𝐫_ă_𝓃_ℊ nghiến lợi nói: "Mộ Mộ của tôi, chính là bị cái "Mị" này 🌀.ⓘ.ế.🌴 chế.𝖙 sao?"
Tôi nói: "Chín phần là bị nó hại."
Lão Hoắc bật khóc, lau nước mắt nói: "Đều là lỗi của tôi, nếu tôi không để con bé học nghiên cứu phục sức cổ đại thì những chuyện này đã không xảy ra."
Cao Vân Tuyền lại tiếp tục khuyên ông ấy nhưng một ông lão đã mất vợ ở tuổi trung niên, lại mất con gái khi về già, chỉ vài lời thì làm sao có thể an ủi được?
Tôi gom hết giẻ rách mang ra ngoài đốt, lúc đốt hương vị hôi thối vô cùng, thối đến mức hàng xóm láng giềng dự định báo cảnh sát. Tôi nhìn ngọn lửa lay động trước mặt mà thầm thở dài trong lòng, không biết trong bộ váy da người này có câu chuyện bi kịch gì?
Đêm đó tôi nằm mơ, tôi mơ thấy một đại gia tộc giàu có ở thời Thanh Mạt, con trai cả của gia đình này là một người bệnh tật quấn thân quanh năm, người nhà vì muốn xung hỉ cho hắn nên đã tìm một cô gái có bát tự tương thích để cưới vào cửa cho hắn.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |