Hắn không xứng
← Ch.507 | Ch.509 → |
Ánh mắt Tư Đồ Tường lóe lên một tia áy náy, nhưng ngay sau đó nghĩ thông suốt điều gì, ánh mắt trở nên trong sáng: "Tướng quân, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi làm vậy cũng là vì hòa bình của hai giới. Hồng Đế đã nói, mục tiêu của hắn chỉ là ngài, chỉ cần có được ngài, hắn sẽ không hủy diệt thế giới."
Tôi nghiến răng, cơ thể mềm nhũn loạng choạng lùi lại vài bước, vịn bàn nói: "Tư Đồ Tường, anh vậy mà tin lời hắn? Anh theo tôi mấy ngàn năm, tôi luôn đối xử tốt với anh, chúng ta đã chiến đấu bên nhau bao lâu rồi. Anh thà tin lời kẻ thù, cũng không chịu tin tôi?"
Tư Đồ Tường trầm mặc, có thể thấy trong lòng anh ta đang đấu tranh tư tưởng, tôi đau lòng nói: "Tư Đồ, sao anh không nghĩ. Hồng Đế hận nhất là Thiên Đạo của thế giới này, hắn làm sao có thể vì một mình tôi mà thay đổi?"
Tay Tư Đồ Tường đặt trên thanh kiếm dài đeo bên hông, nắm chặt chuôi kiếm, vì quá chặt nên da trên tay trắng bệch.
Anh ta im lặng, hồi lâu sau mới mở miệng: "Tại sao, tướng quân, tại sao ngài lại yêu một người đàn ông như vậy? Hắn chỉ là một tên quỷ, còn ngài, là tướng quân cao cao tại thượng. Hắn không xứng với ngài.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, nói: "Tư Đồ, chẳng lẽ anh đối với tôi..."
Tư Đồ Tường im lặng nhìn tôi, ánh mắt rũ xuống, đáy mắt là nỗi đau không thể kìm nén.
Tôi bỗng cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên: "Hắn đến rồi."
Hồng Đế đến rồi.
"Tướng quân." Tư Đồ Tường rút kiếm, "Xin lỗi."
Tôi giật mình, vội vàng nói: "Anh muốn làm gì? Đừng xúc động, hắn muốn đưa tôi đi thì cứ mặc hắn, anh đừng liều mạng với hắn, anh không thắng được hắn đâu."
Tư Đồ Tường nhìn tôi sâu sắc, như muốn khắc sâu hình bóng của tôi vào trong lòng mình.
"Cho dù có liều cả mạng này, tôi cũng phải đánh lui hắn một lần." Tư Đồ Tường cúi chào tôi một lần nữa, rồi quay người bước ra ngoài.
Trái tim tôi đau nhói từng cơn, Tư Đồ Tường đã đi theo tôi bao nhiêu năm, tôi đã coi anh ta như anh em, như người nhà của mình.
Tôi lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt lại, điều động toàn bộ sức mạnh lao về phía một khối khí màu tím đen trong đan điền.
Tư Đồ Tường đã hạ độc tôi, loại độc dược này mọc ở tầng thứ mười tám của Địa Ngục, chắc chắn là do Hồng Đế đưa cho anh ta, có thể tạm thời phong ấn sức mạnh của tôi.
Bị người mình tin tưởng nhất phản bội khiến tôi đau lòng như cắt.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên trên đầu. Sau đó, một quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống, đập xuyên qua mái nhà rơi xuống trước mặt tôi.
Lúc này tôi mới nhìn rõ, quả cầu lửa đó chính là Tư Đồ Tường.
Anh ta nằm sấp trước mặt tôi. Cơ thể hoàn toàn bị vỡ vụn, lại bị lửa thật thiêu đốt, đã chết rất thê thảm.
Trong ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, tôi nhìn thấy đôi mắt anh ta mở to nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn mang theo hình bóng của tôi vào vòng luân hồi vô tận.
Trong lòng tôi đau đớn, cơn giận bùng lên, ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm thét, như thể sau khi gầm lên như vậy, trái tim tôi sẽ không còn đau nữa.
Hồng Đế lơ lửng giữa không trung, hắn cũng bị thương không nhẹ, trong vòng vài ngày ngắn ngủi, liên tiếp bị thương nặng hai lần đã đả kích rất lớn đối với hắn, cần rất nhiều thời gian mới có thể hồi phục.
Trên người hắn tỏa một luồng sức mạnh màu đen mạnh mẽ. Luồng sức mạnh này lấy hắn làm trung tâm lan tỏa ra vô hạn, bầu trời như tối sầm lại trong nháy mắt, quỷ vật tầng thứ chín của Địa Ngục, bất kể là Quỷ Vương, hay chỉ là oán quỷ nhỏ bé, bất kể là thổ dân hay tội quỷ đang thụ án, tất cả quỷ vật đều bị luồng sức mạnh đó hút lên, biến thành từng luồng ánh sáng đen bay về phía Hồng Đế.
Tôi không thể tin vào mắt mình.
Hồng Đế đang hấp thụ những quỷ vật đó!
Trong tầng thứ chín của Địa Ngục, hàng triệu quỷ vật lơ lửng trên không trung, bị luồng sức mạnh màu đen đó xé nát, biến thành những quả cầu ánh sáng dung nhập vào cơ thể Hồng Đế, bổ sung sức mạnh và chữa lành cơ thể cho hắn.
Da đầu tôi tê dại. Không được, tuyệt đối không thể để hắn thành công!
Tôi nghiến chặt răng, thiên nhãn mở ra, đánh tan khối khí độc trong đan điền của tôi.
Edit: FB Frenalis
Linh lực đã trở lại, cơ thể có thể cử động được, tôi nhảy lên lao vào không trung, thấy những quả cầu ánh sáng biến thành từ quỷ vật đều lơ lửng trên đỉnh đầu Hồng Đế, số lượng nhiều đến mức tụ lại thành một dải ngân hà.
Dải ngân hà đó đang bị hắn hút vào cơ thể, tôi nắm chặt nắm đấm, con mắt đỏ lóe sáng, dải ngân hà đó như bị một sức mạnh nào đó triệu hồi, tất cả đều chảy về phía tôi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng, vô số quả cầu ánh sáng bị hút vào con mắt của tôi, một trăm, một nghìn, một vạn, mười vạn, một triệu... Cuối cùng, tôi cũng không biết có bao nhiêu. Nhưng con mắt giống như một cái hố không đáy không ngừng nuốt chửng, tôi cảm thấy cơ thể mình căng phồng, căng đến mức da thịt đau nhức, như thể giây tiếp theo sẽ nổ tung.
"A!" Tôi hét lên thảm thiết, năng lượng vô tận từ cơ thể tôi thoát ra, nổ tung ầm ầm giống như vũ khí hạt nhân ở nhân gian, văng ra, nghiền nát mọi thứ gặp phải thành bột mịn.
Sau đó, tôi không biết gì nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, tôi từ từ tỉnh dậy từ trong giấc mơ, cảm thấy toàn thân đau nhức không có chút sức lực nào. Chỉ cần cử động một chút ngón tay cũng tốn rất nhiều sức.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường đá lạnh lẽo, xung quanh toàn là đá đỏ. Còn có một số bàn ghế được làm bằng đá, trông giống như động phủ của ai đó.
Đây là tầng thứ mười tám của Địa Ngục!
Đây là động phủ của Hồng Đế!
Tôi điều động linh khí toàn thân, khó khăn ngồi dậy, sau đó, có một bàn tay đặt lên vai tôi.
Tôi lập tức nổi da gà, chậm rãi quay đầu lại, thấy Hồng Đế đang ngồi phía sau lạnh lùng nhìn tôi.
"Đừng động đậy." Hắn nói, "Ngươi đã hấp thụ tám mươi phần trăm quỷ vật mà ta thu thập được, vượt quá giới hạn mà cơ thể ngươi có thể chịu đựng. Thân xác của ngươi bị thương rất nặng, không có mười ngày nửa tháng thì không thể hồi phục được."
Tôi nghiêm mặt nói: "Tại sao ngươi không nhân cơ hội giết ta?"
"Ta chưa bao giờ nói muốn giết ngươi." Hắn thản nhiên nói.
Tôi cười lạnh một tiếng: "Đừng nói với ta rằng ngươi rất yêu ta, tất cả những gì ngươi làm đều là vì ta, ta sẽ không tin đâu."
Ánh mắt Hồng Đế lạnh nhạt: "Ta sẽ không giết ngươi, tộc Quỷ Đỏ chỉ còn lại hai chúng ta."
"Nhưng, chỉ cần ta có cơ hội, ta sẽ không chút do dự mà giết ngươi." Tôi nghiến răng, từng chữ từng chữ nói ra.
Hồng Đế khẽ híp mắt: "Ngươi hận ta đến vậy sao?"
"Không, ta không hận ngươi." Tôi nói, "Ta không có bất kỳ cảm giác nào với ngươi, nhưng ngươi muốn hủy diệt thế giới này, còn ba lần bốn lượt muốn giết cả nhà chúng ta. Nếu ta không giết ngươi, ngươi sẽ giết chồng và con gái của ta."
"Chồng? Con gái?" Hồng Đế đột nhiên bóp cổ tôi, nâng tôi lên, tức giận nhìn chằm chằm vào tôi: "Hắn cũng xứng làm chồng ngươi sao? Hắn chỉ là một tên nô lệ, ngươi vậy mà lại đi yêu một kẻ như vậy, còn sinh ra một đứa con lai tạp chủng với hắn."
Tôi tức giận nắm lấy cổ tay hắn, một tia sét đánh vào người hắn, hắn nhíu mày, đột ngột rút tay lại.
Tôi hung dữ trừng mắt nhìn hắn: "Nếu ngươi còn dám nói con gái ta là tạp chủng, ta nhất định sẽ giết ngươi!"
"Chỉ bằng ngươi bây giờ, lấy gì để giết ta?" Hồng Đế sải bước đến trước mặt tôi, nắm lấy vai tôi, nâng tôi lên, "Trước kia ngươi không phải như vậy, là Thiên Đạo đó, hắn không chỉ phong ấn chúng ta, còn cướp ngươi khỏi ta, biến ngươi thành bộ dạng như bây giờ. Ta sẽ không để hắn thành công, ngươi yên tâm, ta sẽ khiến ngươi nhớ lại tất cả."
Hắn vác tôi lên vai, sải bước ra khỏi động. Trong lòng tôi chợt động, nếu hắn thật sự khiến tôi nhớ lại tất cả quá khứ, liệu tôi có thể nhớ lại tên thật của hắn không?
Tôi không phản kháng, để mặc hắn mang tôi rời khỏi. Động phủ này rất thô sơ, được đục trên vách đá cheo leo. Hồng Đế mang tôi bay ra ngoài, lướt qua đại dương mênh mông, đến tận sâu thẳm của Biển Đỏ.
Hắn giơ tay lên, vạch một đường trên biển, biển cả chia ra, để lộ một tòa kiến trúc khổng lồ bên dưới.
Tòa kiến trúc đó trông rất hùng vĩ, toàn bộ được xây bằng đá đỏ như máu, phong cách hơi giống Trung Hoa cổ đại, nhưng lại pha trộn một chút phong cách Tây Vực.
Hồng Đế cúi đầu nhìn tôi: "Còn nhớ nơi này không? Đây chính là động phủ của chúng ta ngày xưa, năm đó, ta đã để hàng triệu quỷ vật xây dựng cho chúng ta."
← Ch. 507 | Ch. 509 → |