Phòng ngủ kỳ quái
← Ch.495 | Ch.497 → |
"A!" Lữ Dương phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói tai, hai bàn tay kia đâm vào bụng cậu ta. Gần như cùng lúc, lá bùa của tôi dán vào hai bàn tay đó, hai bàn tay lập tức rút ra, biến mất sau lưng cậu ta.
Lữ Dương mềm nhũn ngã xuống, tôi lập tức lao tới đỡ cậu ta, kiểm tra vết thương.
Nội tạng bị thương, tình hình rất xấu, cần được điều trị ngay lập tức.
Lữ Dương nắm lấy tay tôi, chỉ về phía trước: "Khương, Khương Lâm, pháp bảo..."
Tôi quay đầu nhìn, quả nhiên cách đó vài bước có một vật gì đó đang phát sáng. Là một cây kéo.
"Nhanh lên..." Lữ Dương bảo tôi đừng quan tâm đến cậu ta, hãy đi lấy pháp bảo trước, tôi còn chưa kịp động, bỗng một bóng người lóe lên, chộp lấy cây kéo.
Người đó chính là Kiều Thu Vũ.
Lữ Dương thấy vậy, tức giận nói: "Đồ khốn, đó là của tôi."
Kiều Thu Vũ cười lạnh: "Của anh? Anh sắp chết rồi, có pháp bảo để làm gì? Không bằng để tôi dùng, đến lúc đó tôi sẽ giết con quỷ đó báo thù cho anh."
"Cây kéo này thật là một thứ tốt, mặc dù ma phương đã áp chế sức mạnh của nó, nhưng giết quỷ chắc chắn không thành vấn đề." Kiều Thu Vũ cười lớn: "Tốt, tốt, tôi lại tiến thêm một bước đến việc thông quan rồi."
Cô ta liếc nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khinh bỉ: "Khương Lâm, cô cứ giết anh ta đi, để anh ta khỏi phải chịu khổ."
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén, Kiều Thu Vũ lắc lắc cây kéo trước mặt tôi: "Nhìn cái gì? Cô không sợ tôi cắt tròng mắt của cô ra à?"
Tôi trầm giọng nói: "Cô có thể thử xem."
Mặc dù lúc này tôi là người bình thường, nhưng khí thế trên người tôi lại rất kinh người, Kiều Thu Vũ bị tôi trừng mắt, vậy mà lại không tự chủ được lùi lại một bước.
Bước này, khiến cô ta tức giận đến mức mất kiểm soát.
Cô ta nắm chặt cây kéo, trong mắt hiện lên một tia sát ý lạnh lẽo.
Trong quy tắc không hề nói, những người tham gia thử thách không thể tấn công lẫn nhau.
"Bây giờ tôi sẽ rạch nát mặt cô, xem cô còn dám kiêu ngạo như vậy không." Dứt lời, cô ta vung kéo đâm về phía mặt tôi.
"Khương Lâm, cẩn thận." Lữ Dương ôm vết thương trên bụng, muốn đẩy tôi ra, tôi giữ cậu ta lại, khi kéo của Kiều Thu Vũ sắp đâm vào trước mặt tôi, tôi đứng dậy đấm một quyền vào mặt cô ta, cô ta kêu thảm thiết một tiếng, bị đánh ngã ngửa ra sau, bốn chân chổng lên trời một cách rất khó coi.
Kiều Thu Vũ hét lên, nhảy dựng khỏi mặt đất, mặt cô ta đỏ bừng, mắt còn bị tôi đánh bầm tím, như phát điên hét vào mặt tôi: "Tao sẽ giết mày! Giết mày!"
Nói xong, cô ta vung kéo lao về phía tôi một lần nữa.
Cây kéo đó tuy là pháp bảo, nhưng trong ma phương sức mạnh bị áp chế, chỉ có thể giết quỷ, nếu không, tôi đã dùng pháp bảo đó giết cô ta vô số lần rồi.
Tôi và Kiều Thu Vũ đấu vài chiêu, võ công của cô ta không bằng tôi, bị tôi đánh mạnh mấy cái, cuối cùng giơ kéo lên nhìn tôi một cách oán độc, nhưng không dám tiến lên.
Tôi cúi xuống đỡ Lữ Dương, lạnh lùng nhìn cô ta: "Chuyện này tôi không so đo với cô, nếu cô còn dám động vào tôi, tôi sẽ vặn cổ cô."
Nói xong, tôi đỡ Lữ Dương quay người chạy ra khỏi tầng hầm, chạy vào trong trang viên, tìm khắp nơi, những gia đình như thế này thường sẽ có hộp cứu thương.
Quả nhiên, tôi tìm thấy hộp cứu thương trong thư phòng, luống cuống khâu và băng bó vết thương cho Lữ Dương.
"Cố lên." Tôi hét lên với Lữ Dương, "Cậu sẽ không sao đâu."
Lữ Dương cười khổ: "Có lẽ vậy. Số tôi đã định phải trải qua kiếp nạn này."
"Nói nhảm gì vậy, cậu sẽ ổn thôi." Tôi vội vàng nói.
Cậu ta thở dài: "Đáng lẽ ra tôi có thể không đến, nhưng tôi không cam lòng. Tư chất của tôi quá kém, ở Mao Sơn chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn, vài năm nữa sẽ bị điều xuống núi đi quản lý sản nghiệp dưới danh nghĩa Mao Sơn, chẳng có tương lai gì cả. Khương Lâm, tôi không cam lòng, tôi muốn đi xa hơn trên con đường tu đạo. Vì vậy, dù biết có nguy hiểm rất lớn mà tôi vẫn đến, nếu không liều một lần cuối cùng, tôi sẽ không còn cơ hội nữa."
"Sẽ có cơ hội." Tôi nói, "Chỉ cần tự cường không ngừng, cuối cùng sẽ có ngày ngóc đầu lên."
"Cảm ơn cô, Khương Lâm". Cậu ta từ từ nhắm mắt lại, tôi thử hơi thở của cậu ta, may quá, chỉ là ngất đi thôi.
Xử lý xong vết thương, tôi để cậu ta nằm trên ghế sô pha trong thư phòng, đắp cho cậu ta một chiếc chăn.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, người đến là Hướng Ngũ. Hắn nhìn Lữ Dương một cái, hỏi: "Anh ta bị thương thế nào?"
"Có lẽ sẽ qua khỏi." Tôi nói.
"Vậy thì tốt." Hắn đóng cửa thư phòng lại.
Tôi cảm thấy ánh mắt hắn nhìn tôi có gì đó không ổn, nhíu mày: "Anh muốn làm gì?"
Hắn từ từ bước về phía tôi, trên mặt mang theo nụ cười kỳ lạ, trong mắt là sự tham lam không thể che giấu. Sắc mặt tôi trầm xuống.
Hắn cười nói: "Cô Khương, nghe nói cô là thể chất Cửu Âm, làm chuyện đó với cô, có thể tăng cường thực lực?"
Ánh mắt hắn quét qua bộ ngực và phía dưới của tôi: "Thực lực của cô tăng tiến nhanh như vậy, không biết đã ngủ với bao nhiêu đàn ông rồi? Đã như vậy, chi bằng cũng ngủ với tôi, giúp tôi tăng cường thực lực một chút, cũng có lợi cho cô, thế nào?"
Edit: FB Frenalis
"Anh là cái thá gì?" Tôi lạnh lùng nói, "Cũng dám mơ tưởng đến tôi?"
Hướng Ngũ cười lớn: "Dù cô có mạnh đến đâu thì đã sao? Ở đây cô chẳng phải cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường? Tôi đã thấy cô giao đấu với Kiều Thu Vũ, võ công cũng chẳng ra gì."
Nói xong, hắn bước về phía tôi. Nụ cười dâm đãng trên mặt càng thêm đậm, vừa đi vừa nói: "Người đẹp à, từ lúc nhìn thấy cô, tôi đã muốn nếm thử mùi vị của cô rồi, vốn còn bàn bạc với Đổng Kim cùng nhau, không ngờ hắn chết trước, đã vậy, chỉ có thể tiện nghi cho một mình tôi rồi."
Hắn đột ngột lao tới, tôi phản ứng nhanh chóng cầm lấy cái chặn giấy trên bàn đập mạnh vào đầu hắn, hắn phản ứng cực nhanh, né người tránh được đòn này, rồi lại tấn công về phía tôi.
Chúng tôi giao đấu trong thư phòng, võ thuật của hắn quả nhiên lợi hại, chiêu nào cũng âm độc tàn nhẫn.
"Người đẹp, đừng chống cự vô ích nữa, tôi nói cho cô biết, tôi đã học võ thuật từ một cao thủ võ cổ truyền nổi tiếng, cô không thắng được tôi đâu." Hắn cười lớn.
Tôi giằng co với hắn một lúc lâu, võ nghệ của hắn tuy tinh thông, nhưng cũng không làm gì được tôi, nhưng thể lực của tôi giảm sút rất nhanh, mới qua trăm chiêu đã thở hổn hển.
Hắn giả vờ ra một chiêu, rồi tung một cú đá vào bụng tôi, tôi kêu lên một tiếng, lùi lại hai bước, ngã ngửa ra sau trên chiếc bàn gỗ đỏ, hắn lập tức lao tới, đè hai tay tôi xuống cười nham nhở: "Người đẹp, đến đây, đến đây, để anh đây được một phen nếm thử hương vị của em."
"Đồ khốn, buông tôi ra!" Tôi nhấc chân, đá vào hạ bộ của hắn. Hắn giơ tay tát tôi một cái, thô tục mắng: "Mẹ kiếp! Con điếm này, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!"
Đúng lúc này, nhiệt độ trong phòng như giảm xuống mười độ, tôi rùng mình một cái.
Quỷ đến rồi!
Hướng Ngũ không phát hiện ra, định xé quần áo của tôi, đột nhiên, tôi nhìn thấy trên bức tường đối diện hiện ra một cái bóng đen, cái bóng đó như được in lên, lúc đầu chỉ là một lớp mỏng, sau đó càng lúc càng đậm.
Không đến năm giây, một bóng quỷ từ trong tường nổi lên, là một quỷ nam trung niên, mặt xanh lét, mắt đỏ ngầu, vẻ mặt âm trầm tàn nhẫn, lơ lửng giữa không trung nhìn xuống Hướng Ngũ.
Hướng Ngũ dường như cũng phát hiện ra điều gì đó, động tác dừng lại, rồi từ từ quay đầu, cùng lúc đó, tên quỷ nam há miệng gầm lên một tiếng, lao về phía Hướng Ngũ.
Tôi chỉ cảm thấy hoa mắt, Hướng Ngũ biến mất, quỷ nam cũng biến mất.
Trong thư phòng chỉ còn lại tôi và Lữ Dương đang hôn mê bất tỉnh.
Nếu không phải bàn ghế bị đập vỡ vẫn còn đó, tôi còn nghi ngờ vừa rồi có phải là một giấc mơ hay không.
Lúc này tôi mới nhớ ra, nam chủ nhân của căn nhà này đã chết trong thư phòng.
Tôi cảm thấy sau gáy hơi lạnh, trong lòng ẩn ẩn có chút sợ hãi, do dự một chút, vẫn là đưa Lữ Dương đến phòng ngủ khác thì hơn.
Tôi cõng Lữ Dương đi tới mở cửa, vừa ra ngoài, đã suýt kêu lên.
Thi thể của Hướng Ngũ bị treo ở cuối hành lang, trên cổ quấn một sợi dây thừng, đã chết không thể chết hơn.
Tôi nghiến răng, lập tức đi xuống theo cầu thang xoắn ốc, đến sảnh lớn tầng trệt, Kiều Thu Vũ vừa nhìn thấy tôi liền nhảy dựng lên: "Khương Lâm, nộp mạng đi!"
"Hướng Ngũ đã chết." Tôi cao giọng nói.
Kiều Thu Vũ khựng lại, Hùng Thần cũng ngạc nhiên nhìn tôi, tôi đặt Lữ Dương xuống ghế sô pha, nói: "Quỷ đã đến rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra quỷ vật. Giết chúng mới có thể thoát ra ngoài."
Hùng Thần gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ không nên so đo ân oán cá nhân nữa, trước tiên hãy cùng nhau chống lại kẻ địch."
Kiều Thu Vũ hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Hùng Thần cũng không để ý đến cô ta, hỏi tôi: "Cô Khương, cô nghĩ, ma phương nói tìm quỷ, giết quỷ, rốt cuộc là có ý gì? Chúng ta cũng đã gặp mấy con quỷ rồi, ma phương cũng không nhắc nhở nhiệm vụ "tìm quỷ" đã hoàn thành."
Tôi suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ban đầu tôi nghĩ, quỷ chỉ có một, hoặc là gia đình bốn người trước đó, nhưng bây giờ xem ra, quỷ này, rất có thể có rất nhiều, phần lớn đều là quỷ trăm năm, mà trong đó có một con quỷ là kẻ chủ mưu của tất cả. Mà ma phương muốn chúng ta tìm, chính là nó."
Hùng Thần trầm ngâm một lúc, hỏi: "Cô Khương, bây giờ cô có tính toán gì?"
"Tôi muốn đến phòng ngủ của nữ chủ nhân xem thử." Tôi nói, "Những nơi như gác mái, tầng hầm, thư phòng, chúng ta đều đã đi qua, chỉ còn phòng ngủ của nữ chủ nhân là chưa đi."
Hùng Thần lập tức nói: "Tôi đi cùng cô."
Kiều Thu Vũ không nói gì, nhưng cũng muốn đi, tôi không yên tâm để Lữ Dương ở lại đây một mình, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy ra một lá bùa trấn tà nhét vào trong quần áo của cậu ta.
Kiều Thu Vũ hừ lạnh: "Cô có bùa, vậy mà cũng không lấy ra chia sẻ. Nếu có cái này, có lẽ họ đã không chết."
Tôi và Hùng Thần đều không để ý đến cô ta, mấy người bọn họ chắc chắn đều có át chủ bài, ai lại lấy át chủ bài ra chia sẻ? Đầu óc có vấn đề à.
Tôi và Hùng Thần đi song song, Kiều Thu Vũ đi theo sau, cùng nhau đi về phía căn phòng thứ ba trên tầng hai, đó là phòng ngủ của nữ chủ nhân.
Khi tay tôi đặt lên nắm cửa, cảm thấy nắm cửa rất lạnh, cảm giác nguy hiểm dâng lên, tôi nhíu mày rụt tay về: "Căn phòng này rất không ổn."
← Ch. 495 | Ch. 497 → |