Kẻ hạ độc
← Ch.485 | Ch.487 → |
Trâu Vũ dù sao cũng là gia chủ của một đại gia tộc, có thể ngồi lên vị trí này thì không phải là người nhân từ gì, tuy rằng không nỡ, nhưng hiện tại đã đến lúc sống còn của gia tộc, cũng không thể nghĩ được nhiều.
Hắn cắn răng nói: "Mang ra ngoài."
"Không, anh cả, anh cả." Trong tiếng gào thét, chú Ba bị kéo ra ngoài, ném ở cửa lớn.
Đúng lúc này, giữa không trung có lớp gợn sóng lăn tăn, một bóng người phá vỡ gợn sóng chậm rãi bước vào.
Người đó lơ lửng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống Trâu Vũ. Toàn thân tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ, khí chất siêu phàm như thiên thần giáng thế.
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn chú ba Trâu gia, như nhìn một con kiến hôi.
"Là ông ra lệnh cho tử sĩ đến tập kích con gái tôi?" Chu Nguyên Hạo thản nhiên hỏi.
Chú ba Trâu gia toàn thân run rẩy, như thể người đứng trước mặt không phải là một người đàn ông nhỏ hơn hắn mười tuổi, mà là một con hung thú tàn bạo thời hồng hoang, chỉ cần há miệng là có thể nuốt sống hắn.
"Không, không phải tôi." Chú ba Trâu gia sợ hãi, run rẩy nói, "Cầu xin cậu, tha cho tôi đi, thật sự không phải tôi."
"Đến lúc sắp chết, còn dám nói dối?" Chu Nguyên Hạo lại dùng chiêu cũ, đưa một sợi tơ đỏ vào kinh mạch của hắn, hắn lập tức đau đớn lăn lộn trên mặt đất, không ngừng kêu la thảm thiết.
Trên dưới Trâu gia không dám tới gần, nhưng nghe tiếng kêu thảm thiết của hắn, đều lộ ra vẻ mặt đau khổ thỏ chết cáo buồn.
"Ông vẫn không chịu nói thật sao?" Chu Nguyên Hạo hỏi.
"Tôi nói, tôi nói, cậu muốn biết gì, tôi đều nói hết cho cậu." Chú ba Trâu gia vừa kêu thảm thiết vừa hét lớn, "Là tôi, là tôi tham lam bảo vật trong tay các người, cho nên mới cố ý phái một sát thủ qua thăm dò các người, là tôi tham lam, tôi đáng chết vạn lần, Chu gia chủ, cậu, cậu tha cho tôi đi."
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng hỏi: "Là ai bảo ông làm vậy?"
Chú ba Trâu gia do dự một chút, nhưng chính sự do dự này mà đau đớn trong cơ thể hắn lại tăng thêm mười lần, hắn đau đến sắp ngất đi, toàn thân đỏ bừng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị nướng thành than.
"Tôi nói, tôi nói, cầu xin cậu đừng giết tôi, là một đệ tử phái Lao Sơn."
"Đệ tử Lao Sơn?" Đáy mắt Chu Nguyên Hạo lóe lên một tia nguy hiểm, chú ba Trâu gia nói: "Chu gia chủ. Tôi không lừa cậu, người đó tự xưng là đệ tử Lao Sơn, tên là Minh Vũ, đều là do hắn, là hắn xúi giục tôi ra tay. Chu gia chủ, chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết địa chỉ và phương thức liên lạc của hắn, tôi nói được làm được."
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo càng thêm lạnh đi: "Ông vì tư lợi của mình mà làm ra chuyện như vậy, đáng chết!"
Chú ba Trâu gia sợ đến mặt mày tái mét, hét lớn: "Cậu, cậu đã đồng ý nếu tôi nói ra thì sẽ tha cho tôi một con đường sống, sao cậu có thể nuốt lời?"
Chu Nguyên Hạo khinh thường cười nhạt một tiếng: "Tôi đã nói lúc nào?"
Chú ba Trâu gia toàn thân run lên, sợi tơ đỏ trong cơ thể đã đốt cháy kinh mạch hắn, đau đớn đến ngất đi. Kinh mạch bị đốt cháy gần như tương đương với tuyên án tử hình cho đối phương, bởi vì đối với người tu đạo mà nói, nếu kinh mạch bị hủy, tu vi sẽ trì trệ không tiến. Cả đời không thể tiến thêm một bước.
Chu Nguyên Hạo cứ như vậy nhìn hắn giãy giụa hấp hối, để hắn giãy giụa gần hai mươi phút, chỉ cần hắn vừa ngất đi, Chu Nguyên Hạo sẽ nhét một viên đan dược vào miệng hắn, níu kéo mạng sống của hắn.
Chú ba Trâu gia sau khi bị thiêu sống đến da cháy thịt nát, cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Chu gia chủ, cầu xin cậu mau giết tôi đi, giết tôi đi."
Chu Nguyên Hạo lại không hề động lòng, nhìn da hắn nổi lên từng mụn nước, sau đó từng tấc từng tấc cháy rụi.
Tiếng kêu thảm thiết cuối cùng cũng dần yếu đi, hắn bị hành hạ sống sờ sờ hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng bị thiêu thành một đống than.
Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng, nhìn lướt qua từng người Trâu gia lớn tiếng nói: "Lần này tôi chỉ giết kẻ chủ mưu, nếu còn có lần sau, tôi nhất định sẽ giết sạch cả nhà các người."
Nói xong, anh phất áo bỏ đi, còn trận pháp phong tỏa bao phủ toàn bộ nhà lớn Trâu gia cũng bị dỡ bỏ, mọi người chỉ cảm thấy trên người nhẹ nhõm.
Edit: FB Frenalis
Nhìn thi thể của đứa cháu trai thứ ba, ông chú Ba thấy sắc mặt Trâu Vũ không tốt lắm, liền khuyên nhủ: "Lưu được núi xanh còn sợ không có củi đốt, chỉ cần Trâu gia chúng ta còn, tương lai sẽ có lúc báo thù. Con xem, mấy đứa nhỏ trong gia tộc chúng ta, thiên phú đều không tệ, ngày sau còn dài."
Ánh mắt Trâu Vũ lộ ra hung quang, đúng vậy, những người trẻ tuổi trong gia tộc mới là hy vọng lớn nhất của bọn họ, chỉ cần bọn họ chăm chỉ tu luyện, tương lai nhất định có thể tiêu diệt Chu gia, báo mối thù hôm nay.
Thế nhưng, bọn họ không ngờ tới, còn có chuyện đáng sợ hơn đang chờ đợi bọn họ.
Mấy ngày sau, từ Trâu gia truyền ra tin tức, mấy hậu bối có thiên phú cực tốt của Trâu gia đều mắc một căn bệnh lạ. Kinh mạch của bọn họ đều bị tắc nghẽn, căn bản không thể tu luyện.
Đáng sợ nhất là, một đứa trẻ sơ sinh trong nhà bọn họ cũng mắc phải căn bệnh lạ tương tự.
Trâu gia đã thử mọi cách, đi khắp nơi tìm thầy tìm thuốc, nhưng không có bất kỳ tiến triển nào.
Gia tộc tu đạo nếu không có người kế thừa, sớm muộn gì cũng sẽ suy tàn, bị các gia tộc khác chia cắt xâu xé, lúc này Trâu Vũ mới biết, sự trả thù của Chu Nguyên Hạo còn khủng khiếp hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Chu Nguyên Hạo không giết người, nhưng lại để bọn họ sống không bằng chết.
Tin tức này cũng khiến tất cả những kẻ có ý đồ xấu đều chùn bước, tôi và Chu Nguyên Hạo hành sự tàn nhẫn, đặc biệt là chiêu thức đoạn tuyệt đường con cháu này, càng khiến nhiều người sợ hãi không thôi.
Những ánh mắt dò xét và ác ý đó đã biến mất rất nhiều, không còn ai dám dễ dàng ra tay với chúng tôi nữa, cuộc sống của chúng tôi cũng trở nên bình lặng.
*****
Đi chơi cùng Tiểu Hi mấy ngày, sáng nay thức dậy, Chu Nguyên Hạo ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt có chút âm trầm, tôi kinh ngạc hỏi: "Hôm nay anh làm sao vậy?"
Ngữ khí Chu Nguyên Hạo nặng nề: "Đi báo thù."
"Ai?" Tôi hỏi.
"Đi tìm kẻ đã hạ độc trong cơ thể anh."
Trong lòng tôi chấn động, có thể hạ độc trong cơ thể anh, chắc chắn là người cực kỳ thân thiết với anh.
Người đó sẽ là ai? Chú Trịnh?
Không thể nào, chú Trịnh trung thành với Chu Nguyên Hạo, nhiều năm qua tận tụy, ông ấy có lý do gì để hại anh?
Tôi mặc quần áo vào, khoác tay anh lên máy bay riêng đến thủ đô, vừa ra khỏi sân bay, chúng tôi liền trực tiếp trở về Chu gia.
Nhìn tòa nhà lớn của Chu gia trước mặt, lòng tôi cảm thấy lạnh thấu xương.
Kẻ hạ độc đó, quả nhiên ở đây.
Chu Nguyên Hạo dẫn tôi đến trước một căn phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp già nua: "Là Nguyên Hạo về rồi sao? Vào đi."
Tay tôi run lên, bàn tay to ấm áp của Chu Nguyên Hạo bao lấy bàn tay tôi, sưởi ấm cơ thể và trái tim tôi.
Anh dắt tôi vào phòng, ông cụ Chu đang ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ đỏ. Từ tay dì Lý nhận lấy tách trà xanh uống một ngụm, ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt đầy kinh hỉ, đứng dậy bước nhanh tới nắm lấy hai vai Chu Nguyên Hạo: "Nguyên Hạo, con sống lại rồi? Tốt quá, cuối cùng ông cũng đợi được đến ngày này."
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo sâu thẳm, sắc mặt bình thản nhìn ông cụ: "Ông nội, con suýt chút nữa đã hồn phi phách tán."
Ông cụ lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc: "Chẳng lẽ gặp phải trở ngại gì sao? Vân Mộc lại đến gây phiền phức cho con?"
Nhìn biểu cảm của ông cụ, là thật sự kinh ngạc, cũng là thật sự quan tâm, nếu không phải diễn xuất của ông quá tốt, thì chính là thật sự không biết gì.
"Ông nội." Chu Nguyên Hạo nắm lấy cổ tay, đẩy ra khỏi vai mình, sắc mặt bình thản như thể tâm như nước lặng, không chút gợn sóng.
"Ông nội, trong cơ thể con có một loại độc tố." Anh nhìn thẳng vào mắt ông nội nói, "Độc này, ông thật sự không biết gì sao?"
Ông cụ giật mình, đáy mắt lóe lên một tia hoảng hốt, nhưng sau đó che giấu rất tốt: "Trong cơ thể con có độc? Độc từ đâu ra? Vân Mộc hạ độc con sao?"
"Độc tố này đã tiềm ẩn trong cơ thể con rất nhiều năm rồi." Chu Nguyên Hạo nói, "Hẳn là bị hạ vào khoảng lúc con sáu tuổi, bởi vì kẻ hạ độc là người thân thiết nhất của con, cho nên thần không biết quỷ không hay."
Ông cụ im lặng không lên tiếng, Chu Nguyên Hạo nhẹ giọng hỏi: "Ông nội, tại sao ông lại hạ độc con?"
Ông cụ giật mình: "Con, con nghĩ là ông hạ độc con? Tại sao ông phải hạ độc con? Con là cháu ruột của ông, từ nhỏ ông đã rất coi trọng con, coi con như người thừa kế để bồi dưỡng, con lại nghi ngờ ông hạ độc?"
Ông cụ tỏ ra vô cùng đau lòng, ôm ngực lùi lại vài bước, dựa vào cái bàn gỗ đỏ, dùng ngón tay run rẩy chỉ vào anh: "Con, thằng nhóc thối tha này, sống lại rồi không nhận ra ông nội mình sao?"
← Ch. 485 | Ch. 487 → |