Truyền thuyết kỳ lạ
← Ch.384 | Ch.386 → |
Tôi đồng ý bán cho họ một số phù chú tứ phẩm, mặc dù họ hơi thất vọng, nhưng cũng ngàn vạn lần cảm ơn, dù sao phù chú tứ phẩm cũng rất hiếm thấy.
Giá họ đưa ra cũng rất công bằng, bữa ăn này diễn ra rất vui vẻ.
Sau ba vòng rượu, chú Ba của Diệp Vũ Lăng nói, mấy ngày qua họ cũng đã đến kho lưu trữ để kiểm tra rất nhiều tài liệu, đặc biệt là ghi chép của địa phương, phát hiện ra hơn năm trăm năm trước vào thời nhà Minh đã từng xảy ra một sự việc ở đây.
Sự việc này chỉ được ghi lại bằng vài dòng ngắn gọn, nếu tôi không nói trong ổ quỷ có một nữ quỷ tuyệt sắc, họ sẽ không quan tâm đến chuyện này.
Năm trăm năm trước, con dâu của Lục gia - gia tộc lớn của địa phương, rất xinh đẹp, nghe nói là có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, chỉ tiếc số phận cô ta không tốt, mới vừa về nhà chồng được vài ngày thì chồng đã qua đời.
Sách cổ ghi chép: cô ta không chịu nổi cô đơn nên đã có tư tình với một tú tài, Lục gia bắt cô ta tra tấn dã man, muốn cô ta thừa nhận có tư thông, nhưng cô ta nhất quyết không nhận. Nghe nói cô ta đã chịu đủ mọi hình phạt tàn khốc. Cuối cùng khuôn mặt hoàn toàn biến dạng mà cũng vẫn không thừa nhận, sau đó đã treo cổ tự sát trong ngục tối của gia tộc.
Còn tú tài đó vốn đã lên kinh ứng thí khoa cử, đỗ tiến sĩ, vinh quy bái tổ. Không ngờ người phụ nữ mình yêu thương đã qua đời từ lâu.
Anh ta tuyệt vọng nên xuất gia tại chùa La Hán trên núi Thiên Tuế, sau đó trở thành một nhà sư hành khất, không rõ tung tích.
Tôi thầm thở dài trong lòng, quả nhiên giống như tôi nghĩ, nữ quỷ xinh đẹp kia là một người đáng thương. Cô ta đã chịu đựng nhiều hình phạt như vậy. Treo cổ tự sát, có thể thấy oán niệm rất sâu.
Chú ba Diệp lại nói, dựa vào câu chuyện này, ông ta đã tra thêm một số ghi chép của địa phương, phát hiện ra trong một cuốn tiểu thuyết chí quái do người địa phương viết có đề cập tới. Lục gia đã làm nhiều điều ác ở Hoàng Đảo, vì Hoàng Đảo giáp biển là một cảng lớn, thời xưa có rất nhiều thương nhân đến đây buôn bán. Lục gia đã xây dựng nhiều quán trọ để tiếp đãi những thương nhân.
Nhưng thực tế Lục gia rất tàn nhẫn, họ đã bỏ thuốc độc vào thức ăn của một số thương nhân có nhiều tiền bạc trên người, khiến họ chết một cách đau đớn để cướp của giết người.
Vốn dĩ cũng đã có người đến nha môn báo quan, nhưng Lục gia có tiền có thế, trong nhà còn có người làm quan trong triều, quan huyện căn bản không dám quản họ, ngược lại còn giao người báo quan cho Lục gia, Lục gia giam người đó trong ngục tối tư nhân của gia tộc, tra tấn đến chết.
Người báo quan trước khi chết lại móc ra trái tim của mình, dùng chính trái tim của mình để nguyền rủa, nguyền rủa Lục gia không được chết tử tế, tuyệt tự tuyệt tôn.
Sau đó không lâu, hơn một trăm hai mươi người Lục gia trong một đêm đều chết hết, nghe nói chết rất thảm.
Sau khi Lục gia bị diệt vong, ngôi nhà cũ của họ bắt đầu bị ma ám, những hồn ma bên trong sẽ chạy ra ngoài giết người vào ban đêm, khiến cả thành náo loạn không được yên bình.
Cuối cùng, một vị cao tăng đắc đạo từ chùa La Hán đã đến trấn áp tất cả những hồn ma hung ác đó, Hoàng Đảo mới khôi phục lại sự yên bình.
Tôi hiểu ra, Lục gia vốn đã được xây dựng trên vùng đất cực âm, lại giết vô số người, oán khí ngút trời, người báo quan đó đã lấy tim làm lời nguyền. Sau lời nguyền, oán khí tụ tập hình thành ổ quỷ dưới lòng đất, cuối cùng đã hủy diệt Lục gia.
Phong ấn trên ổ quỷ là do vị cao tăng đắc đạo của chùa La Hán đặt ra, trấn áp ổ quỷ hơn năm trăm năm, nhưng nay cột trụ không gian xuất thế, phong ấn bị ảnh hưởng nứt ra một khe hở, mới có những chuyện sau này.
Tôi hỏi: "Đã tìm thấy vị trí của ngôi nhà cũ Lục gia chưa?"
Chú ba Diệp nói: "Chúng tôi đã xác định được vị trí đại khái dựa trên ghi chép trong sách cổ, nó nằm ở vị trí này trên núi Thiên Tuế."
Ông ta lấy điện thoại ra, mở bản đồ chỉ cho tôi xem, đó là ở dưới chân một ngọn núi, cách chùa La Hán không xa.
Chúng tôi bàn bạc một chút, đợi đến sáng mai khi lực lượng đặc biệt đến đây, sẽ lập tức lên đường.
Tối hôm đó chúng tôi ở tại gian phòng phía Tây của ngôi nhà, theo phong tục, ngay cả vợ chồng khi ở nhà người khác cũng không thể ở chung một phòng, vì vậy bốn người chúng tôi mỗi người một phòng.
Ngủ đến nửa đêm, tôi đột nhiên cảm nhận được điều gì, liền mở mắt ra.
Tôi phóng thần thức ra ngoài, phát hiện một bóng hình màu xanh ngọc xinh đẹp xuất hiện trong sân, trên người cô ta lụa bay phấp phới, ánh trăng chiếu phủ lên thân hình cân đối một lớp sương bạc nhàn nhạt.
Rất đẹp, vô cùng đẹp, tôi đã từng gặp không ít mỹ nhân, phụ nữ trong giới tu đạo hiếm có người xấu xí. Nhưng đẹp như thế này thật sự rất hiếm thấy.
Xem ra, đây chính là Lục phu nhân đã chết oan uổng kia.
Thân hình cô ta phiêu diêu, trong nháy mắt đã đến trước cửa gian phòng bên cạnh.
Sắc mặt tôi trầm xuống, đó là phòng của Chu Nguyên Hạo, nữ quỷ không biết xấu hổ này muốn làm gì?
Thân hình Lục phu nhân lay động, xuyên qua tường tiến vào bên trong phòng, Chu Nguyên Hạo vốn đang ngủ, cô ta vừa vào cửa, anh liền tỉnh dậy: "Người đến là ai?"
Lục phu nhân nở nụ cười duyên dáng, khuôn mặt hơi tái nhợt kia được nụ cười thắp sáng, đẹp đến kinh tâm động phách.
"Đường thị Nhứ Nhi, bái kiến đại nhân." Lục phu nhân khẽ cúi người hành lễ, chiếc váy dài của cô ta trải ra trên mặt đất như một đóa hoa màu xanh ngọc rực rỡ.
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: "Thì ra là cô, chúng ta chưa đi tìm cô, cô lại tự tìm đến."
Lục phu nhân khẽ cười: "Đại nhân, ta có thể cảm nhận được thực lực của ngài rất kinh người, chắc hẳn đã đạt đến cấp bậc Quỷ Vương rồi chứ?"
Chu Nguyên Hạo im lặng không trả lời, đôi mắt Lục phu nhân chứa đầy tình cảm, thân hình uyển chuyển, lộ ra nụ cười mê hồn: "Đại nhân, từ khi Nhứ Nhi oan ức mà chết cách đây năm trăm năm, suốt năm trăm năm qua ở trong ổ quỷ sống chẳng khác nào Địa Ngục. Trong ổ quỷ đầy rẫy ác quỷ, bên ngoài ổ quỷ lại là vô số tu sĩ, không chút nể nang mà muốn lấy mạng Nhứ Nhi. Nhứ Nhi chỉ là một nữ nhân yếu đuối, không có ai để dựa vào. Hôm nay được gặp đại nhân, thấy đại nhân phong độ uy nghi, tướng mạo phi phàm, là anh tài trong thiên hạ, nguyện làm nô tì hầu hạ bên cạnh đại nhân, dọn giường gấp chăn cho đại nhân."
Sắc mặt tôi lập tức trầm xuống, cô chỉ là một Quỷ Tướng nhỏ bé lại dám đến cướp người đàn ông của tôi, xem ra cô không muốn sống nữa rồi.
Chu Nguyên Hạo từ từ đứng dậy, bước tới trước mặt cô ta, khóe miệng cong lên, nụ cười đầy tà khí: "Ồ? Cô nguyện hầu hạ tôi? Vậy còn ổ quỷ của cô thì sao?"
Lục phu nhân thẹn thùng nói: "Nơi như ổ quỷ đó, ta không muốn ở lại lâu dài, nếu đại nhân chịu thu nhận nô gia, nô gia nguyện làm tiên phong, giết hết quỷ vật trong đó, dâng ổ quỷ cho đại nhân."
Chu Nguyên Hạo dường như không biết làm sao: "Nhưng tôi đã có vợ rồi."
Lục phu nhân tiếp tục: "Nô gia không dám mơ làm vợ của đại nhân, chỉ cần được làm nô tì là đủ rồi. Đại nhân không cần bận tâm vì nô gia."
Chu Nguyên Hạo cong khoé miệng, nâng cằm cô ta lên, thấp giọng nói: "Lời của cô quá cám dỗ, khiến tôi rất động lòng. Nếu đã vậy, tôi sẽ cho cô cơ hội này."
Lục phu nhân vui mừng khôn xiết, liền cúi người bái lạy. Sau đó đứng dậy, bắt đầu cởi quần áo.
Chết tiệt!
Giữa ban ngày ban mặt, nơi đông người như thế này mà các người dám ngang nhiên tuyên dâm! Khoan đã, giờ không phải ban ngày, nhưng chi tiết này không quan trọng, bạn gái người ta còn ở phòng bên cạnh, cô dám cởi quần áo dụ dỗ bạn trai người ta, sao có thể nhẫn nhịn được chứ!
Tuy trong lòng tôi liên tục chửi thầm, nhưng lại không động đậy, tôi muốn xem thử Chu Nguyên Hạo rốt cuộc định làm gì.
Lục phu nhân đã cởi áo ngoài, chỉ còn lại cái áo yếm màu đỏ bên trong, làn da trắng như tuyết, dáng vẻ uyển chuyển phong tình vạn chủng, dù là thánh nhân cũng khó mà cưỡng lại trước mặt cô ta.
Cô ta từng bước đi đến trước mặt Chu Nguyên Hạo, đưa đôi tay trắng nõn ôm lấy cổ Chu Nguyên Hạo, thì thầm bên tai anh: "Đại nhân, nô gia nóng quá~"
"Nhứ Nhi, cô thật đẹp." Chu Nguyên Hạo khẽ cười, "Nhưng tôi không dám chạm vào cô, nếu tôi chạm vào cô, sợ rằng tu vi của tôi sẽ bị cô hút mất một phần, cô sẽ đột phá thành Quỷ Vương, đúng không?"
Sắc mặt Lục phu nhân thay đổi. Ngay sau đó, Chu Nguyên Hạo ra tay, cô ta vội vàng lùi lại, nhưng một tia sét từ tay Chu Nguyên Hạo đánh thẳng vào người cô ta, khiến cô ta ngã nhào xuống đất, tia sét liên tục lóe sáng trên người. Cô ta đau đớn vô cùng, hét lên thảm thiết.
Chu Nguyên Hạo cười lạnh: "Ta làm sao có thể để mắt đến loại phụ nữ như ngươi? Trước mặt Lâm Lâm của ta, ngươi còn không xứng xách dép cho cô ấy."
Lục phu nhân trợn mắt lên, giận dữ hét lớn, rút từ trong áo ra một thanh gỗ nhỏ, dùng sức vung mạnh.
Một tiếng nổ lớn vang lên, tia sét của Chu Nguyên Hạo bị cô ta đánh tan, cô ta nhân cơ hội nhảy vọt lên, chạy trốn ra ngoài.
Chu Nguyên Hạo kinh ngạc trong thoáng chốc, nhưng không đuổi theo.
Sau một hồi trầm mặc, anh lên tiếng: "Được rồi, xem đủ rồi, ra đi."
Tôi bước vào gian phòng của anh, mặt mũi tràn đầy khó chịu: "Thế nào? Nếu em không nhìn, có phải anh định làm gì với cô ta đúng không?"
← Ch. 384 | Ch. 386 → |