Kế hoạch của chu nguyên hạo
← Ch.327 | Ch.329 → |
Tư Đồ Lăng lấy điện thoại di động ra, bấm số. Một lúc lâu sau, một giọng nam trầm thấp vang lên. Tư Đồ Lăng hơi sững người: "Chu Nguyên Hạo? Khương Lâm đâu?"
Chu Nguyên Hạo im lặng một lát, rồi nói: "Cô ấy bị Hạn Bạt bắt đi."
"Cái gì?" Tư Đồ Lăng đột ngột đứng bật dậy, sắc mặt trở nên rất khó coi, "Anh bảo vệ cô ấy như thế nào vậy? Gặp mặt rồi nói."
Hai mươi phút sau, Tư Đồ Lăng, Chu Nguyên Hạo và Tư Không Thiếu Trạch gặp nhau tại đồn cảnh sát. Ánh mắt Tư Đồ Lăng nhìn Chu Nguyên Hạo đầy tức giận, giọng nói lạnh lùng: "Tôi nhớ anh từng nói sẽ bảo vệ cô ấy, đây là cách mà anh bảo vệ sao?"
Chu Nguyên Hạo không đôi co, lập tức trải bản đồ Sơn Thành ra trước mặt. Anh chỉ vào bản đồ: "Sơn Thành có nhiều cương thi như vậy là do nơi này nằm trên một linh mạch. Linh mạch này bắt nguồn từ phía nam Thượng Đô Sơn và kết thúc tại mộ Liễu tướng quân ở Địa Hổ Sơn."
Tư Đồ Lăng nhíu mày: "Ý anh là gì?"
"Mộ Liễu tướng quân bên kia nước rất sâu, Lục Uy Quyền không dám đi. Hắn mười phần chín tám là ở phía nam Thượng Đô Sơn. Thượng Đô Sơn là đầu mối của linh mạch, rất thích hợp để hắn tụ tập linh khí ôn dưỡng thân xác, đề cao lực lượng."
Tư Đồ Lăng nói: "Thượng Đô Sơn thế núi hiểm trở, rất nhiều nơi chưa được khai phá, địa phương lại lớn, tìm kiếm không dễ dàng."
"Cái này giao cho tôi." Tư Không Thiếu Trạch đột nhiên mở miệng.
Tư Đồ Lăng nhìn anh ta: "Vị tiên sinh này là ai?"
"Anh ta là Tư Không Thiếu Trạch, Hạn Bạt mà chúng tôi đang hợp tác." Chu Nguyên Hạo nói.
"Cái gì? Anh là Hạn Bạt?" Tư Đồ Lăng theo bản năng đưa tay về cây súng bên hông, nhưng Chu Nguyên Hạo đè lại vai anh ấy: "Đừng lãng phí thời gian. Những vụ án kia không phải anh ta làm, kẻ cầm đầu là Lục Uy Quyền."
Tư Đồ Lăng lạnh lùng hỏi: "Tôi dựa vào đâu để tin một Hạn Bạt?"
"Nếu thật là anh ta làm, anh còn có thể ngồi đây nói chuyện sao?" Chu Nguyên Hạo không vui, "Coi như anh không tin chúng tôi, thì ít nhất cũng nên tin Lâm Lâm."
Tư Đồ Lăng đáp: "Dù không phải anh ta làm, anh ta cũng là Hạn Bạt, ai biết khi nào anh ta phát cuồng?"
Chu Nguyên Hạo thản nhiên nói: "Nhưng anh ta là Hạn Bạt duy nhất ngoài Lục Uy Quyền. Vì linh mạch này, Sơn Thành là thiên đường của cương thi. Nếu không có ai kiểm soát, hậu quả khó mà lường."
Tư Đồ Lăng nhíu mày, Chu Nguyên Hạo nói tiếp: "Thế giới cương thi kẻ mạnh là vua, kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh. Có anh ta ở đây, trật tự sẽ được duy trì."
Tư Đồ Lăng trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi thu tay khỏi cán súng: "Tư Không tiên sinh, anh có thể làm được không?"
Tư Không Thiếu Trạch bình tĩnh: "Tôi rất thích thành phố này, tôi muốn yên bình sống ở đây."
Tư Đồ Lăng nhìn anh ta thật lâu, rồi nói: "Tốt, tôi tin tưởng anh."
Anh ấy quay sang Chu Nguyên Hạo: "Các người có kế hoạch gì?"
*****
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, tôi cùng Khương Kha đi ra khỏi phòng ngủ, đi dạo trong khu vườn bên trong toà nhà. Trên đường đi, chúng tôi gặp một số Phi Cương, bọn hắn nhìn chúng tôi bằng ánh mắt như nhìn đồ ăn, khiến chúng tôi rùng mình.
Đi dạo một vòng, chúng tôi phát hiện chỉ cần không rời khỏi toà nhà thì sẽ không có ai quản chúng tôi. Dù sao, nuôi gia cầm cũng phải thả rông, nhốt trong lồng quá lâu thì chất thịt sẽ càng ngày càng kém.
"Chị, chị nhìn kìa, ở đây trồng hoa hồng." Khương Kha chỉ vào một nhà kính pha lê.
Chúng tôi đi tới nhà kính, đẩy cửa bước vào, ngay lập tức, không khí tràn ngập hương thơm của hoa hồng.
Chủ nhân trước của toà nhà này hẳn rất thích hoa hồng. Không biết họ đã đi đâu, có lẽ bị Lục Uy Quyền giết rồi. Những bông hoa này chắc đã lâu không ai chăm sóc, nhiều bông đã khô héo. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve một đóa hoa hồng, cảm nhận được nó đang nói với tôi rằng nó sắp chết khát.
Tôi vội vàng cầm lấy bình nước bên cạnh tưới cho nó. Tại một góc khuất, tôi nhìn thấy một đóa hoa trắng nở trong khe hẹp. Nó trông yếu đuối, nhưng lại có sức sống mãnh liệt.
Tôi không kìm lòng được, đưa tay sờ vào nó. Bỗng nhiên, nó truyền cho tôi một thông điệp: "Ba ngày sau, đêm trăng tròn, đúng mười hai giờ đêm."
Trong lòng tôi hơi động, tự hỏi ý nghĩa của điều này. Thông điệp từ đoá hoa rất đứt quãng không hoàn chỉnh.
Chẳng lẽ là Chu Nguyên Hạo?
Chu Nguyên Hạo biết tôi có thể giao tiếp với thực vật, nên để lại thông điệp này cho tôi ư?. Không biết anh đã làm cách nào để gieo hạt giống hoa trong nhà kính này.
Điều này cho thấy Chu Nguyên Hạo đã tìm thấy chúng tôi và có kế hoạch vào đêm trăng tròn.
Đợi đã, đêm trăng tròn?
Đêm trăng tròn mười hai giờ là thời điểm không gian không ổn định nhất, dễ dàng xuất hiện thông đạo Địa Ngục. Chu Nguyên Hạo dự định mở lại thông đạo để ném Lục Uy Quyền trở về Địa Ngục.
"Chị?" Khương Kha kỳ quái nhìn tôi. Tôi cười với cậu, định kể cho cậu nghe thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
"Đi xem một chút." Tôi nắm tay Khương Kha ra khỏi nhà kính, thấy một chiếc xe việt dã dừng trước cửa. Hai tên Phi Cương mở cửa sau, lôi ra ba thiếu nữ xinh đẹp.
Ba thiếu nữ đều bị buộc dây thừng, miệng nhét khăn mặt hoảng sợ giãy dụa. Phi Cương vác họ lên vai, bước nhanh vào trong toà nhà. Khương Kha nói: "Chị, họ là những ngôi sao nữ rất nổi tiếng gần đây. Họ thành lập một nhóm tên là "Loli Thời Đại"."
Tôi nhíu mày, lập tức đi theo, phát hiện Phi Cương mang ba thiếu nữ vào phòng sách. Chẳng lẽ họ là đồ ăn của Lục Uy Quyền đêm nay?
Tôi nhịn không được bước tới, có hai Phi Cương đang canh giữ cửa phòng sách, bọn họ đứng trước mặt chúng tôi, ánh mắt lạnh lùng.
"Mời họ vào." Giọng Lục Uy Quyền vang lên từ bên trong phòng sách.
Hai tên Phi Cương lùi sang một bên, tôi đẩy cửa bước vào, thấy ba thiếu nữ bị ném trên tấm thảm trắng, mặt đầy hoảng sợ, nước mắt làm nhòe lớp trang điểm tinh xảo.
Lục Uy Quyền ngồi sau bàn đọc sách bằng gỗ lim, hai tên Phi Cương dẫn ba cô gái vào nhìn chúng tôi với ánh mắt thờ ơ: "Đại nhân, đây là lễ vật chúng tôi dâng cho ngài."
Lục Uy Quyền quét ánh mắt qua ba thiếu nữ, cuối cùng dừng lại ở cô gái bên trái. Hắn chỉ vào cô gái, nói: "Người này lưu lại, những người khác thì các ngươi hưởng dụng đi."
"Vâng, cảm ơn đại nhân." Hai tên Phi Cương cười âm tà, kéo đi hai thiếu nữ còn lại, chỉ để lại cô gái tóc dài.
Không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không nhưng tôi nghĩ khí chất của cô gái này có phần giống tôi."
Lục Uy Quyền đứng lên, đi tới chỗ chúng tôi, nhìn chúng tôi đầy ẩn ý: "Các ngươi tới chỗ ta là vì muốn cầu xin ta thả bọn họ ra?"
Tôi nuốt nước miếng, nói: "Lục tiên sinh, ba cô bé này chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi."
"Mười sáu tuổi là tuổi tốt nhất." Lục Uy Quyền chậm rãi bước đến trước mặt cô gái tóc dài, nâng cằm cô bé lên: "Ở tuổi này, thiếu nữ có thịt tươi non nhất, máu cũng trong vắt nhất, là đồ ăn ta thích nhất."
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "So với máu của ta thì sao?"
Lục Uy Quyền nhướng mi, khóe miệng nhếch lên nụ cười: "Sao, ngươi muốn dùng chính mình cứu cô ta? Hai ngày này ta uống máu ngươi, nhưng chưa ăn thịt ngươi. Ta ra ngoài săn mồi, ăn những người khác, nhưng sau khi thưởng thức máu của ngươi, thịt của họ đều nhạt như nước ốc."
Hắn bắt lấy tóc cô bé, kéo mạnh lên: "Dung mạo của cô ta rất giống ngươi, ta nghĩ hương vị cũng không quá kém."
Tôi nắm chặt nắm đấm, cô bé nhìn tôi khẩn cầu, tôi chợt nhớ đến khi còn nhỏ, đi ngang qua một quán đồ tể, một con chó đợi làm thịt cũng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế.
Lúc đó tôi bất lực, và bây giờ, tôi cũng bất lực. Tôi cắn răng nói: "Ngươi ăn thịt ta đi."
"Chị!" Khương Kha kinh hãi, "Chị đừng xúc động."
Lục Uy Quyền ánh mắt lạnh lùng nhưng trên môi lại nở nụ cười: "Ngươi thật ngu xuẩn."
Dứt lời, hắn cúi đầu cắn vào cổ cô gái, toàn bộ máu từ cơ thể cô gái đều dồn vào miệng hắn. Đôi mắt cô gái trắng bệch, toàn thân run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn tột độ.
← Ch. 327 | Ch. 329 → |