Chu nguyên hạo trúng độc
← Ch.309 | Ch.311 → |
Lúc đó tôi vui vẻ nhận lấy, nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn không có ý gì khác chứ? Cho xin đi, nếu ngươi thực sự thích một cô gái, ngươi sẽ tặng trường mâu cho cô ấy sao?
"Lâm, cô có thích thanh trường mâu đó không?" Giọng hắn rất ôn nhu.
Tôi không biết nên trả lời thế nào, khi nhận thanh trường mâu đó, tôi đã ban thưởng cho một giáo quan lập chiến công hiển hách.
"Lâm, về sau ta còn tặng cô rất nhiều thứ, cô... có hiểu tâm ý của ta không?" Hắn lại hỏi.
Tôi càng không biết nói gì. Để lấy lòng tôi, rất nhiều Ⓠ*ⓤ*ỷ Vương đã tặng tôi lễ vật, có kẻ còn định kỳ cống nạp. Bảo khố của tôi chất đầy bảo vật không đếm hết được, ai lại nhớ rõ ngươi tặng gì chứ?
Việt Trạch Ⴓ⛎●ỷ Vương ở tầng thứ ba Địa Ngục, quyền thế chỉ bình thường, kiếp trước tôi không hề để ý tới hắn.
"Lâm, vì sao cô chưa bao giờ chú ý tới ta?" Trong mắt hắn hiện lên sát ý, tôi giật mình, vội vàng lắc đầu. Hắn hung tợn bắt lấy vai tôi, gần như nhấc tôi lên khỏi mặt đất: "Cô là thần, khác biệt với ma զ·𝐮·ỷ chúng ta sống đau khổ trong Địa Ngục, ta có thể hiểu được ý nghĩ "không muốn kết hợp với ma q_ц_ỷ" của cô, nhưng vì sao cô lại ở bên Thành Hạo Ⴓ_⛎_ỷ Đế? Vì sao?"
Thành Hạo 🍳υ.ỷ Đế?
Tôi khiếp sợ nhìn hắn.
🍳●υ●ỷ Đế là tồn tại đứng đầu trong Địa Ngục, mười tám tầng Địa Ngục chỉ có ba 🍳·υ·ỷ Đế, sức mạnh của họ vô cùng cường đại, dù là một trăm 🍳_𝖚_ỷ Vương cộng lại cũng không phải đối thủ của một 🍳υ*ỷ Đế.
Thành Hạo 🍳𝐮.ỷ Đế... Chính là.... . Chu Nguyên Hạo sao?
"Cô trả lời, trả lời đi!" Hắn rung lắc mạnh hai vai tôi, như muốn ❌*é ❎á*c tôi ra từng mảnh. Tôi cắn chặt răng không mở miệng, hắn kích động ném tôi xuống đất: "Ngươi không phải cô ấy, ngươi chỉ là một nữ զ*u*ỷ ti tiện, dáng dấp giống cô ấy, ta muốn ở trên người ngươi đòi lại."
Dứt lời, hắn xé rách áo giáp của tôi. May mắn tôi đang mặc áo giáp, nếu đổi một loại quần áo khác, sớm đã bị hắn phá tan thành từng mảnh.
Tôi liều mạng bò về phía trước, muốn thoát khỏi tay hắn. Vừa bò được mấy bước, lại bị kéo trở về. Tôi tức giận nhìn chằm chằm vào hắn, hắn nắm lấy cổ tay tôi, hun*ℊ 𝒽*ăn*ⓖ đặt lên đầu tôi.
"Lâm, cuối cùng ta đạt được cô, " hắn cúi đầu muốn 𝐡●ô●п tôi. Tôi vội vàng né tránh, trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn vô cùng.
Đột nhiên, hắn biến sắc, đem mặt tôi quay lại nhìn chằm chằm vào trán tôi: "Không thể nào... Đây là Thiên Nhãn?"
Thiên Nhãn trên trán tôi bắn ra một tia sáng vàng, thân hình hắn lóe lên, tránh thoát tia sáng đó. Nhưng sắc mặt hắn tái nhợt, dường như vẫn bị Thiên Nhãn đánh trúng gây thương tích, khóe miệng chảy Ⓜ️_á_ц.
"Lâm?" Hắn kinh ngạc, "Cô thật là Lâm?"
"Nếu biết cô ấy là Lâm, ngươi còn dám động thủ, xem ra ngươi không muốn sống." Một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên ngoài, tôi kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Chu Nguyên Hạo đứng trên sân thượng, mặc trường bào trắng, vạt áo bay phất phới trong gió.
"Thành Hạo Ⴓυ-ỷ Đế?" Sắc mặt Việt Trạch càng thêm tái nhợt.
Tôi bò dậy, chạy vội đến bên Chu Nguyên Hạo, trong mắt anh có sát ý dao động, hận không thể lập tức đem Việt Trạch thiên đao vạn quả.
Tôi đè vai anh, ra hiệu không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Thực lực của anh bây giờ không cách nào chống lại Ⴓ·𝐮·ỷ Vương.
"Các người trở về rồi? Không thể nào, không thể nào nhanh như vậy!" Việt Trạch Ⴓ-ц-ỷ Vương bước lên, tức giận nói, "Các ngươi là ai, dám giả mạo Phi Viêm tướng quân và Thành Hạo 🍳⛎_ỷ Đế!"
Tôi lạnh lùng nhìn hắn, Thiên Nhãn trên trán tôi nóng lên, phát ra tia sáng màu vàng. Việt Trạch 𝐐ц●ỷ Vương kêu thảm, che đầu khom xuống, mặt mũi đầy đau khổ, mắt, mũi, tai đều chảy ⓜá.⛎.
"Việt Trạch Ⓠ𝖚●ỷ Vương, ngươi bất kính với Phi Viêm tướng quân, hôm nay ta sẽ giáng ngươi làm Qⓤ·ỷ Tướng, đã là nhân từ." Chu Nguyên Hạo trầm giọng lên tiếng, "Nếu ta ra tay, ngươi đã bị chém thành muôn mảnh."
"Không! Không! Lâm, cô không thể đối xử với ta như vậy!" Hắn cố gắng đứng dậy, mặt mày dữ tợn.
Tôi lạnh mặt không nhìn hắn, ra hiệu cho Chu Nguyên Hạo. Chu Nguyên Hạo ôm lấy eo tôi, nhảy xuống sân thượng, biến mất trong màn đêm.
Việt Trạch bị giáng chức, sẽ sớm có Q⛎-ỷ Vương khác đến 𝐠𝒾.ế.† hắn, chiếm địa bàn của hắn. Đây là Địa Ngục, luật rừng mạnh được yếu thua.
Con đường sau đó rất thuận lợi. Chúng tôi rất nhanh đã đi đến vùng trung du của dòng sông Mộ Sơn Lạc - nơi mọc đầy Lang Hoán Cỏ.
Lang Hoán Cỏ là loại thực vật màu đỏ thẫm, giống Kikyou. Chu Nguyên Hạo nói với tôi: "Mộ Sơn Lạc rất nguy hiểm, em ở đây chờ anh, anh đi hái mấy cây."
Tôi khẽ gật đầu, Chu Nguyên Hạo nhanh chóng hái hai cây, nhưng bỗng có một xúc tu lớn từ dưới lòng sông vọt ra, đánh vào bụi cỏ, một mảng lớn khu vực Lang Hoán Cỏ bị phá hủy.
"Nguy hiểm thật, " Chu Nguyên Hạo cười khổ một tiếng, ⓣ𝐡â_𝓃 🌴_h_ể bỗng nhiên lay động, sắc mặt phát xanh.
Tôi cả kinh nhìn anh, dùng ánh mắt hỏi: "Anh trúng độc?"
Chu Nguyên Hạo cười bất đắc dĩ, nói: "Không ngờ bên dưới Lang Hoán Cỏ còn mọc Vị Lai Cỏ."
Vị Lai Cỏ là một loại cây cực độc, có thể gây tổn thương nghiêm trọng cho 𝖑ℹ️𝓃●♓ 𝖍ồ●п. Tôi nhìn vào tay phải của anh, một nửa cánh tay đã bị cháy đen.
Cơ thể anh mềm nhũn, ngã xuống, tôi vội vàng đỡ lấy, lo lắng nhìn anh. Anh cười yếu ớt: "Lâm Lâm, anh không sao, đừng lo."
Nụ cười của anh làm tôi đau lòng. Tôi cõng anh trên lưng và tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy một tòa nhà đã bị bỏ hoang từ lâu.
Tòa nhà không có nóc, chỉ có bốn bức tường dựng đứng dưới trời giống như ngọn lửa, tôi nhẹ nhàng đặt anh xuống đất, cởi cúc áo anh ra thì thấy toàn bộ cánh tay đều biến đen.
Tôi vội vàng tìm kiếm trong ba lô, tìm được một lọ thuốc giải độc, cho anh uống. Độc tính không còn lan tràn, nhưng ý thức anh bắt đầu mơ hồ, ⓣ-♓â-𝐧 🌴h-ể dần trở nên trong suốt, mơ hồ gọi tên tôi.
"Đừng rời bỏ anh... Lâm Lâm..."
Tôi nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng ✌️𝖚ố_𝖙 ѵ_3 vào trán anh, thầm nói với anh rằng tôi ở đây và sẽ không bao giờ rời xa anh.
Sắc trời ảm đạm, bầu trời càng lúc càng tối, sắp bước vào màn đêm ở Địa Ngục.
Ban ngày ở Địa Ngục bầu trời đỏ rực, khắp nơi đều có lửa cháy. Nếu người bình thường đến thì sẽ bị thiêu rụi ngay lập tức. Nhưng khi màn đêm buông xuống bầu trời sẽ tối sầm, nhiệt độ sẽ xuống dưới 0, mặt đất bắt đầu đóng băng, lạnh khủng khiếp.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mặt đất xung quanh dần dần kết băng, Chu Nguyên Hạo khẽ run lên, trên mặt anh bắt đầu hình thành sương trắng.
Tôi càng lo lắng hơn. Linh lực trong cơ thể anh đang chống chọi với chất độc, không chịu được lạnh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ trở thành Ⓠ·u·ỷ Đế đầu tiên bị 𝒸h*ế*† cóng.
Tôi п𝐠♓ıế.ⓝ 𝐫.ă.𝖓.𝖌 nghiến lợi, cở●ï á●ο giáp, 𝐜-ở-i á-🔴 choàng của anh, đắp lên người anh rồi chui vào, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể anh.
Lạnh, lạnh quá. Lạnh như ôm khối băng lớn.
Tôi vận chuyển linh khí, cùng anh mười ngón tay đan nhau, linh khí từ lòng bàn tay này qua lòng bàn tay kia đi vào cơ thể anh. Linh khí một khi nhập vào cơ thể giống như bò bùn xuống biển, không phát ra tiếng động.
Không đủ, cần nhiều thêm nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ trèo lên cơ thể rắn chắc của anh, hạ người xuống áp sát vào anh.
"Lâm... Lâm?" Trong cơn mơ màng, anh vươn tay ôm lấy eo tôi, theo bản năng hít vào mùi hương trên cơ thể tôi, sau đó xoay người đè tôi dưới thân.
Những nụ ♓.ô.п như cánh bướm nhảy múa trên cổ trên 𝖓*gự*🌜 tôi, ⓣ-♓-â-𝐧 т𝒽-ể anh lạnh, т·ⓗ·â·𝖓 𝐭·♓·ể tôi nóng, càng ngày càng nóng, trong tâm trí mê loạn, tôi dường như nhìn thấy vô số vì sao.
Tôi không dám mở miệng, nhưng trong lỗ mũi vẫn trầm thấp ngâm nga, như ve kêu đêm hè.
Anh nhẹ giọng gọi tên tôi bên tai, còn có một tiếng lại một tiếng "thật xin lỗi".
Lòng tôi chợt thắt lại, Nguyên Hạo, Thành Hạo, kiếp trước anh đã làm gì có lỗi với tôi?
Chẳng bao lâu sau tôi không còn nghĩ đến những chuyện đó nữa, tôi chìm vào bên trong đầm lầy ⓓụ·↪️ vọ·n·🌀, không cách nào thoát ra được.
← Ch. 309 | Ch. 311 → |