Tụ Bảo Lâu
← Ch.288 | Ch.290 → |
Edit: Frenalis
Cần phải biết rằng, những quỷ vật bản địa này đều sinh ra và lớn lên trong Địa Ngục, cực kỳ nguy hiểm. Một khi chúng sinh sôi nảy nở ở nhân gian, hậu quả sẽ khôn lường.
Tôi âm thầm nắm chặt tay, thầm nghĩ, hãy đợi đấy, ta nhất định sẽ bắt ngươi về Địa Ngục, để ngươi chịu hình phạt bị thiêu đốt trong dung nham suốt một vạn năm.
Dung nham thiêu đốt...
Trong lòng tôi chợt động, trong đầu hiện lên vài hình ảnh rời rạc.
Tôi thấy Chu Nguyên Hạo bị trói trong hồ dung nham, nhưng dung nham lại không dâng lên. Tôi bắt đầu cởi quần áo, từng lớp vải xanh đậm mềm mại trượt khỏi người, như một đóa hoa nở rộ trên mặt đất.
Anh nhìn tôi, ánh mắt có chút u ám.
Trên người trần trụi không mặc gì, tôi lăng không bước về phía anh, mỗi bước đi như giẫm trên đất bằng.
Anh híp mắt lại, dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Còn có thể làm gì?" Tôi nhếch mép, lộ ra một nụ cười tà mị."Tất nhiên là làm ngươi."
Dứt lời, tôi bước đến trước mặt anh, vòng tay qua cổ anh, hai chân quấn lấy eo anh.
Sắc mặt tôi chợt biến, ôm lấy đầu mình cực kỳ hoảng sợ.
Trời ạ, kiếp trước tôi đã làm gì? Tôi lại làm chuyện đó với anh trong hồ dung nham, khẩu vị của tôi cũng nặng quá rồi.
Có thể tưởng tượng được, Chu Nguyên Hạo bị tôi cưỡng ép như vậy, trong lòng anh phải hận tôi đến nhường nào.
Sau này tôi biết lấy mặt mũi nào mà gặp anh đây?
Lần đầu tiên anh gặp tôi ở kiếp này, cũng là cưỡng ép tôi. Chẳng lẽ là để trả thù tôi vì chuyện kiếp trước sao?
Lòng tôi rối như tơ vò, kiếp trước tôi đúng là tạo nghiệt mà.
"Tiểu Lâm?" Vân Kỳ bỗng gọi tôi từ phía trước."Lại đây xem."
Tôi vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, bước nhanh tới. Dưới chân Vân Kỳ đang giẫm một con quỷ hình người không mặt, con quỷ này chưa chết hẳn vẫn còn đang giãy giụa.
Tôi thầm cảm thán, có một người bạn đồng hành mạnh mẽ thật là tốt. Mọi quỷ vật và cơ quan mà chúng tôi gặp trên đường đều bị anh ta dễ dàng hóa giải, khiến tôi chẳng có chút cảm giác chinh phục thử thách nào cả.
Tòa nhà trước mặt trông giống như một tòa tháp cao. Vân Kỳ đẩy cửa, một luồng ánh sáng vàng chói lóa khiến tôi hoa mắt.
Bên trong toàn là vàng bạc châu báu, đủ mọi loại trên đời, ngay cả quốc khố của một quốc gia cũng không bằng.
Vân Kỳ liếc nhìn những thứ này mà không hề hứng thú: "Tòa tháp này có ba tầng, chúng ta lên trên xem thử."
Tôi gật đầu, đi theo Vân Kỳ lên cầu thang. Đến tầng thứ hai tôi bỗng cảm thấy nguy hiểm, cúi đầu xuống nhìn thấy một vũng chất lỏng màu đen từ dưới sàn nhà trào ra, chảy về phía chúng tôi.
Sắc mặt tôi ngưng trọng: "nọc độc Vọng Nguyệt Hồ?"
Loại độc này là một hình phạt ở tầng địa ngục thứ bảy. Có một hồ nước tên là Vọng Nguyệt Hồ, tên rất đẹp, nhưng thực chất lại vô cùng khủng khiếp. Nước trong hồ toàn là chất lỏng màu đen có độc tính cực mạnh. Người trúng độc sẽ không chết, nhưng cơ thể sẽ dần dần mục nát, sống trong đau đớn tột cùng.
"Phiền phức thật." Vân Kỳ cau mày, bước lên trước vung tay, những chất lỏng đó bỗng bay lên giữa không trung, ngưng tụ thành một quả cầu đen kịt. Anh ta phẩy tay, quả cầu bay ra ngoài cửa sổ rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Sau đó, anh ta đẩy cánh cửa lớn của tầng hai ra.
Mắt tôi sáng lên. Tầng này chứa đầy kệ sách và tủ thuốc, trên tủ là đủ loại lọ bình, trên kệ là vô số sách vở.
Tôi rút một cuốn sách mở ra xem, thấy đó là một bản độc nhất thời Đường, còn có cả một chồng thẻ tre. Tôi rút một thẻ tre ra, hóa ra là "Sơn Hải Kinh" thời Chiến Quốc.
Những cuốn sách này đều vô giá, chỉ cần mang một cuốn ra ngoài cũng đủ để kiếm bộn tiền.
Tôi lại nhìn những lọ đan dược kia: Nhất Nguyên Đan, Kim Ô Hoàn, Huyền Nguyên Đan, Hóa Ứ Đan, Linh Phách Đan, Bồi Nguyên Đan, Tẩy Tủy Đan, Dưỡng Hồn Đan, Kim Hoàn Đan, Mộc Hoàn Đan, Thủy Hoàn Đan... Rất nhiều loại đan dược đã thất truyền. Tôi mở một bình ra ngửi, mùi thuốc nồng nặc.
Dù đã qua nhiều năm, những đan dược này vẫn còn tác dụng.
Tôi mở ba lô, không khách khí vét sạch số đan dược đó.
Nhìn chiếc ba lô đầy ắp đan dược, tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Chúng tôi lên tầng thứ ba, trên đường đi lại tiêu diệt một con quỷ vật lợi hại. Tôi cứ nghĩ tầng ba sẽ chứa nhiều pháp khí lợi hại, nhưng vừa vào cửa, tôi đã sững sờ.
Cả tầng chỉ có một vật duy nhất. Đó là một chiếc gương.
Tôi bước tới chạm nhẹ vào mặt gương. Mặt gương gợn sóng, hiện lên hình ảnh của toàn bộ địa cung.
Tôi khẽ động lòng, chẳng lẽ chiếc gương này có thể giám sát toàn bộ địa cung?
Tôi lại chạm nhẹ một cái, hình ảnh thay đổi, chuyển sang một tòa nhà khác trong địa cung, nơi cha con họ Chu đang hợp sức chống lại một con quỷ địa ngục có vô số xúc tu.
Quả nhiên là vậy.
Tôi thầm nghĩ, chiếc gương này thật tiện lợi, có nó rồi còn cần lắp camera làm gì nữa, đúng là một bảo bối.
Tôi không quan tâm đến hai người họ nữa, quay sang Vân Kỳ nói: "Vân Kỳ, chúng ta đi xem xung quanh, xem còn có thứ gì tốt không."
Vân Kỳ gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Chúng tôi dành ra ba ngày, tránh mặt hai cha con họ Chu, lục soát toàn bộ địa cung, gặp không ít ma quỷ. Vân Kỳ lười phải ra tay từng con, chỉ cần anh ta tỏa ra khí tức mạnh mẽ, lũ quỷ đã tự động lùi bước.
Bên trong Địa Ngục, những con quỷ cường đại có mặt khắp nơi. Muốn sinh tồn ở đó, ngoài việc nâng cao thực lực còn phải biết xem xét tình thế.
Đôi khi, chạy nhanh mới là cách bảo toàn mạng sống duy nhất.
Trong địa cung quả thực có không ít bảo vật, đáng tiếc nhiều thứ đều quá lớn, như đỉnh đồng, vũ khí, ... Tôi ước gì có một cái túi Càn Khôn như trong tiểu thuyết huyền huyễn để có thể vét sạch cả địa cung.
Còn cha con họ Chu, sau vài trận chiến ác liệt, cũng đã thu được không ít bảo vật. Thấy thời gian sắp đến, họ lén lút rút lui theo đường cũ, tránh bị người khác nghi ngờ.
******
Hôm nay, tôi đang tu luyện trong một toà nhà Tụ Bảo Lâu, vừa nuốt một viên Nhất Nguyên Đan, đang hấp thu dược lực, còn Vân Kỳ thì trải chiếu ra, nằm nghiêng trên đó say sưa đọc một cuốn thẻ tre thời Tam Quốc.
Đột nhiên, chúng tôi nghe thấy một tiếng nổ long trời lở đất, cả địa cung rung chuyển, bụi rơi xuống rào rào từ trần nhà.
Vân Kỳ gấp thẻ tre lại: "Cổng địa cung đã mở."
Chúng tôi vội vàng lên tầng ba Tụ Bảo Lâu, quan sát bên ngoài qua chiếc gương. Cổng địa cung vừa mở, các tu sĩ Hoa Hạ đã tràn vào, dẫn đầu là các chưởng môn các đại môn phái, sau đó là vài trăm tu sĩ, trong đó có không ít người quen, Trương Hoành Thái, Diệp Vũ Lăng, Uông Nhạc...
Chu Vân Mộc và Chu Nguyên Chính cũng có mặt.
Độc tố trong cơ thể Trương Hoành Thái đã được loại bỏ hoàn toàn. Dù sao phái Mao Sơn cũng đã truyền thừa hàng trăm năm, chút bản lĩnh này vẫn phải có.
Số người tu đạo đến Hàn Sơn ban đầu không chỉ có vài trăm người. Có lẽ các đại môn phái và gia tộc lớn đã liên kết với nhau để hạn chế số lượng, mới giảm xuống còn vài trăm.
Dù sao đồ vật trong địa cung cũng chỉ có hạn, ai cũng không muốn có thêm người đến chia phần.
Trong số những người này, không có môn phái nào có ít người tu luyện đơn lẻ, nếu có thì cũng là những người có thực lực cực mạnh.
Trong giới tu đạo, thực lực mạnh mẽ, quyền thế lớn mới là con đường đúng đắn nhât
Vừa vào cổng địa cung, họ đã bị tấn công bởi một vài quỷ vật.
Đó là những quỷ vật cấp Nhiếp Thanh Quỷ, xuất hiện bất ngờ khiến mọi người trở tay không kịp. Mặc dù các chưởng môn và gia chủ đã ra tay, tiêu diệt toàn bộ số quỷ vật đó, nhưng cũng đã mất mười, hai mươi người. Máu tươi nhuộm đỏ quảng trường trước cổng địa cung, khắp nơi là thi thể và thịt nát.
Tôi quay mặt đi, không nỡ nhìn thêm.
Vân Kỳ lo lắng nói: "Nếu em không muốn nhìn thì đừng nhìn nữa. Anh sẽ bố trí trận pháp xung quanh Tụ Bảo Lâu, không ai có thể vào được."
"Không." Tôi nói."Tôi muốn nhìn."
Ánh mắt tôi kiên định. Tôi không định ra tay cứu giúp, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí. Nếu họ muốn lấy đồ vật trong địa cung, họ phải trả một cái giá đắt.
← Ch. 288 | Ch. 290 → |