Phi Viêm tướng quân
← Ch.279 | Ch.281 → |
Edit: Frenalis
Trên thuyền, mọi người đều kinh hãi nhìn tôi, thậm chí người lái đò còn quên cả chèo.
Tôi nhìn xuống cậu bé. Nó sợ hãi quỳ sụp, khóc lóc dập đầu xin tha mạng.
Loại người này, từ nhỏ đã là ác quỷ. Chắc gia đình nó cũng chẳng khá hơn.
Tôi đáp xuống thuyền, túm lấy tay cậu bé, trừng mắt lạnh lùng nhìn nó rồi ném thẳng xuống Vong Xuyên.
Đò lướt nhanh trên sông. Bọn huyết điểu đã no nê, tụ lại bay đi. Trên thuyền, số quỷ hồn đã giảm đi ít nhất một nửa.
Tôi nhìn xuống dòng sông trong vắt. Những khuôn mặt người chết lờ mờ hiện ra dưới đáy. Họ đều là những kẻ đã rơi xuống Vong Xuyên, không bao giờ đến được Bỉ Ngạn.
Thuyền cập bến an toàn. Tôi vừa bước xuống thuyền, lại nghe thấy tiếng náo loạn. Ngẩng đầu lên nhìn, một toán kỵ binh cao lớn đang tiến đến nơi này.
Bên này Vong Xuyên không có Bỉ Ngạn Hoa, chỉ có một vùng đất chết. Móng ngựa tung bụi đỏ mịt mù.
Các quỷ hồn đều lộ vẻ sợ hãi. Một ông lão lẩm bẩm: "Nghe nói binh lính địa ngục đều là ác quỷ. Bọn họ sẽ bắt chúng ta đi tra tấn."
Tôi chợt hiểu, nếu địa ngục là một nhà tù, thì những binh lính này chính là cai ngục.
"A! Tôi không muốn bị tra tấn!" Vài quỷ hồn hoảng loạn bỏ chạy.
Đội kỵ binh hơn trăm người kia, mấy tên đi đầu giương cung nhắm vào những kẻ đào tẩu.
Mũi tên bay vun vút, găm thẳng vào những kẻ đang chạy trốn.
Những người còn lại sợ quá, đứng im thin thít.
Đội kỵ binh tiến vào đám đông. Quỷ hồn vội vã lùi lại, nhường ra một con đường.
Con đường đó dẫn thẳng đến chỗ tôi.
Đội kỵ binh dừng lại trước mặt tôi. Họ ăn vận giống hệt những tên lính bên kia bờ, áo giáp sáng loáng, uy phong lẫm liệt.
Sát khí nồng đậm tỏa ra từ họ, không biết đã giết bao nhiêu người, bao nhiêu quỷ mới tích tụ được.
Những con ngựa đều cao lớn, đen tuyền, lông mượt như nhung, mình khoác giáp nặng. Chỉ cần một con ngựa thôi cũng đủ làm cả đám quỷ hồn khiếp sợ.
Người dẫn đầu nhảy xuống ngựa tiến đến trước mặt tôi, dò xét từ đầu đến chân. Tôi run rẩy dưới ánh mắt của anh ta, không biết họ đã nhận ra tôi là người sống hay chưa, hoặc có biết kiếp trước tôi là quỷ vương nơi này không.
Người dẫn đầu đột ngột quỳ một chân xuống, tay còn lại đập lên ngực giáp, cúi đầu nói: "Tham kiến tướng quân."
Toán binh sĩ phía sau cũng đồng loạt xuống ngựa, quỳ xuống làm động tác tương tự, đồng thanh hô: "Tham kiến tướng quân."
Tôi sửng sốt! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi không phải quỷ vương? Vậy kiếp trước tôi... là tướng quân sao?
Tôi không thể lên tiếng hỏi, chỉ biết nhìn họ với ánh mắt hoang mang. Người chỉ huy rút ra một tấm lệnh bài màu đen đưa đến trước mặt tôi: "Tướng quân, năm xưa khi ngài rời đi, đã dặn dò chúng thuộc hạ canh giữ mười tám tầng địa ngục, và trao lại lệnh bài này khi ngài trở về."
Tôi dùng ánh mắt hỏi: Làm sao các ngươi biết tôi là tướng quân?
Người chỉ huy đáp: "Tướng quân, ngoài ngài ra, không ai có thể rơi xuống Vong Xuyên mà còn sống sót."
Tôi gật đầu, nhận lấy lệnh bài. Nó đen tuyền, không rõ chất liệu, cầm lên chỉ cảm thấy lạnh buốt.
Trên lệnh bài chỉ có hai chữ: Phi Viêm.
Nhìn thấy hai chữ đó, cả người tôi chấn động. Những hình ảnh chợt lóe lên trong đầu: tôi mặc giáp đỏ, tay cầm Yển Nguyệt Đao, cưỡi chiến mã lửa đỏ.
Tôi cùng những binh sĩ thiện chiến chinh phạt khắp mười tám tầng địa ngục, trừng trị những quỷ vương không tuân theo luật lệ.
Phi Viêm, đó là danh hiệu của tôi. Họ gọi tôi là tướng quân Phi Viêm.
Đột nhiên, viên ngọc trong miệng tôi nóng lên, báo hiệu thời gian đã điểm.
Tôi cất lệnh bài, gật đầu với người chỉ huy - có vẻ là một giáo quan, rồi xoay người trở lại bờ Vong Xuyên, từ trong miệng lấy ra viên phật châu.
Giáo quan phía sau tôi bỗng lên tiếng: "Tướng quân, khi nào ngài trở lại thống lĩnh chúng tôi? Ngài vắng mặt, các quỷ vương bị giam cầm bắt đầu náo loạn."
Tôi quay đầu nhìn anh ta. Dù không nói được, ánh mắt tôi đã truyền đạt thông điệp: Làm tốt việc của các người, tôi tự có sắp xếp.
Giáo quan cúi đầu, không dám hỏi thêm. Tôi dùng lực một cái, bóp nát viên phật châu trong tay.
Gần như cùng lúc, tôi thấy mình trở lại trong hang động. Đức Tín đại sư đang nhìn tôi với ánh mắt sâu xa.
"Khương thí chủ, cô đã tìm được câu trả lời chưa?" Ông ấy mỉm cười hỏi.
Tôi vội vàng đáp lễ: "Cảm ơn Đức Tín đại sư, con đã biết kiếp trước của mình."
Nụ cười của Đức Tín thêm rạng rỡ, nếu không phải quá gầy, hẳn ông ấy sẽ giống một vị Phật Di Lặc.
Ông ấy lùi lại một bước, nói: "Khương thí chủ, dù mắt thấy tai nghe, nhưng đôi khi, những gì mắt thấy chưa chắc đã là sự thật."
Mắt tôi loé lên tia sáng như chợt hiểu ra điều gì, gật đầu: "Cảm ơn đại sư, con đã biết thân phận kiếp trước của mình. Dù ký ức chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng nhiều chuyện đã sáng tỏ hơn."
Đức Tín đại sư mỉm cười gật đầu, chắp tay trước ngực, lùi lại rồi biến mất trong hang động.
Tôi cúi đầu vái lạy nơi ông ấy vừa biến mất, rồi quay lại sờ cánh cửa băng. Nơi này rất lạnh, tuyết và băng do Hiên Huyền tạo ra đã đóng cứng. Với sức mạnh hiện tại, tôi không thể phá vỡ nó.
Ánh mắt tôi trầm xuống. Nếu không ra được, chi bằng tranh thủ khôi phục một phần sức mạnh.
Khi cầm lệnh bài trong tay, tôi đã khôi phục một phần ký ức. Viên ngọc vàng trên trán tôi chính là Thiên Nhãn, bảo vật trời sinh của kiếp trước. Nó có thể hấp thụ và phá hủy ma quỷ, biến sức mạnh của chúng thành của mình, là át chủ bài lớn nhất của tôi.
Tại thời điểm chuyển thế đầu thai vào nhân gian, để không làm trái với quy tắc Thiên Đạo, tôi đã phong ấn ký ức cùng sức mạnh của mình vào Thiên Nhãn.
Giờ là lúc dần dần mở phong ấn.
Tôi ngồi xếp bằng, cầm lệnh bài trong tay, cắn ngón trỏ nhỏ một giọt máu lên đó. Lệnh bài phát ra ánh sáng đen mờ nhạt, bắn ra một tia sáng vào Thiên Nhãn trên trán tôi.
Cái trán tôi nóng ran, bên trong Thiên Nhãn phảng phất như có liệt hỏa đang thiêu đốt hừng hực. Một dòng nhiệt chảy ra từ Thiên Nhãn lan khắp kinh mạch tôi.
Dòng nhiệt như lưỡi dao sắc bén cứa vào kinh mạch, đau đớn khiến tôi run rẩy, hận không thể đập đầu mà chết.
Trước đây tôi cũng từng trải qua cơn đau này, nhưng đều có Chu Nguyên Hạo ở bên cạnh. Hiện giờ chỉ còn một mình, tôi phải tự mình chịu đựng.
Tôi cắn chặt hàm răng. Điểm đau đớn ấy không tính là gì, đây là quá trình tẩy tinh phạt tủy, nếu chịu được, sức mạnh của tôi sẽ tăng lên đáng kể, nếu không, tôi sẽ hoàn toàn bị phế đi, phải luân hồi đầu thai lại từ đầu.
Quá trình này dài dằng dặc như kéo dài cả thế kỷ. Khi dòng nhiệt lưu chậm rãi chảy xuống đan điền, tôi thở phào nhẹ nhõm. Một tiếng "bộp" như tiếng mở nút chai vang lên, một lớp màng trong đan điền bị phá vỡ, dòng nước ấm tuôn ra, nhanh chóng lấp đầy cơ thể tôi.
Quá trình này rất dễ chịu, phảng phất như ngâm mình trong suối nước ấm, không chỗ nào không sảng khoái.
Lần này, tôi chỉ rút ra một phần rất nhỏ sức mạnh từ Thiên Nhãn, giúp tôi đột phá lên tứ phẩm. Cơ thể hiện tại của tôi không thể chịu đựng quá nhiều, nếu mở hết phong ấn, chắc chắn sẽ nổ tung mà chết.
Tôi mở mắt, bỗng ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc. Cúi đầu nhìn xuống, người tôi phủ một lớp dầu đen đặc quánh, bốc mùi kinh khủng khiến tôi buồn nôn.
-------------------o------------------
← Ch. 279 | Ch. 281 → |