Vân Kỳ
← Ch.227 | Ch.229 → |
Edit: Frenalis
Nam quỷ áo đỏ đảo mắt một vòng, gật đầu: "Nguyện ý, nguyện ý, cầu Pháp Sư thành toàn."
Tôi lấy ra một lá bùa trống, định thu hắn vào trong, nhưng hắn đột nhiên vùng lên, vồ lấy ngực tôi.
Tôi đã có chuẩn bị sẵn, cổ tay rung lên, Kim Giáp tướng quân bay ra bổ vào đầu nam quỷ. Nam quỷ hét thảm, tiếng kêu chói tai vang lên.
Hắn chỉ kêu lên được hai tiếng, thân thể dần tan biến thành một tấm da quỷ, rồi vỡ vụn thành tro bụi đen xám, tan vào hư không.
Tống Tống run rẩy thò đầu ra khỏi chăn: "Quỷ, quỷ đâu rồi?"
"Đã giải quyết." Tôi nói.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, nhảy xuống giường: "Tiếc thật, tôi định ra tay giúp, ai ngờ cô giải quyết nhanh quá, không cho tôi cơ hội trổ tài."
Tôi liếc nhìn cô ấy, chưa thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy.
Lâm Bích Quân vẫn chưa tỉnh, nhưng sắc mặt đã khá hơn và ngủ rất ngon. Tôi bảo Tống Tống đừng làm phiền cô ấy, để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt.
Lâm Bích Quân ngủ một mạch đến sáng, thức dậy vươn vai với vẻ mặt thoải mái.
"Tiểu Lâm, tối qua tôi mơ thấy một người đàn ông mặc áo đỏ cưỡi kiệu hoa đến cưới tôi." Lâm Bích Quân kể, "Nhưng sau đó có một vị tướng quân uy phong lẫm liệt đến đánh đuổi hắn đi."
Tống Tống ôm vai tôi nói: "Cứu cô không phải tướng quân nào cả, mà là đại pháp sư Tiểu Lâm của chúng ta đây."
Cô ấy hào hứng kể lại chuyện tối qua, khiến Lâm Bích Quân ngạc nhiên, nhìn tôi với ánh mắt biết ơn: "Cảm ơn cô, Tiểu Lâm."
"Cảm ơn gì chứ." Tôi khoát tay, "Chúng ta ở cùng phòng là có duyên, là phúc phần tu luyện từ kiếp trước, giúp được gì thì cứ giúp thôi."
Lâm Bích Quân cảm động, vành mắt đỏ lên.
"Tiểu Lâm, Tống Tống, hai người tốt với tôi quá." Lâm Bích Quân cúi đầu nói, "Ngay cả cha mẹ tôi cũng không tốt với tôi như vậy."
Tống Tống vui vẻ nói: "Đương nhiên rồi, chúng ta là người một nhà mà."
*******
Chúng tôi cùng nhau tận hưởng vài ngày cuộc sống sinh viên bình thường vui vẻ. Nhưng mà Chu Nguyên Hạo nhập vào ngọc bội vẫn không có động tĩnh, khiến tôi hơi lo lắng.
Trong lúc lo lắng, tôi chợt nhớ ra có thể tìm đến sư phụ của Nguyên Hạo, đại sư Đức Tín.
Trước đó Chu Nguyên Hạo suýt tẩu hỏa nhập ma, chính đại sư Đức Tín đã ra tay cứu anh và cả tôi nữa. Tôi vẫn chưa có dịp cảm ơn ông.
Sáng hôm sau không có lớp, tôi dậy sớm ra chợ mua hoa quả tươi ngon nhất rồi lên chùa Hoành Hoa tìm sư phụ Đức Tín.
Nhưng khi đến chùa, người đang quét sân trước Đại Hùng bảo điện lại không phải sư phụ Đức Tín.
Tôi hơi ngạc nhiên, tiến lên hỏi: "Xin chào sư phụ, sư phụ Đức Tín có ở đây không ạ?"
Vị sư đang quét rác nhìn tôi lạ lẫm: "Đức Tín? Chùa Hoành Hoa chúng tôi không có ai tên Đức Tín cả."
Tôi vội vàng giải thích: "Ông ấy trước đây cũng quét rác ở đây, cao như vậy, mặt hơi gầy, luôn mặc một bộ tăng bào cũ."
Vị sư lắc đầu: "Nữ thí chủ, tôi quét rác ở đây hơn ba mươi năm, chưa từng gặp người như vậy. Cô có nhầm không?"
Tôi sững sốt. Sư phụ Đức Tín đã rời đi rồi sao?
Những cao tăng đắc đạo như ông, đến như gió đi như mây, tùy theo ý mình. Nếu ông không muốn gặp tôi, tôi chắc chắn không thể tìm thấy ông.
Tôi thở dài bất lực đành quay về trường. Chiều tan học, tôi nhớ ra nên mua một chiếc xe mới, bèn đến một đại lý chuyên bán xe van sản xuất trong nước. Chất lượng xe ở đây khá tốt, chạy nhanh mà tiết kiệm nhiên liệu, gầm cao, phù hợp cho việc hành đạo.
Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình dẫn tôi đi xem một vòng. Cuối cùng tôi chọn một chiếc xe van màu trắng bạc, đưa thẻ ngân hàng cho anh ta làm thủ tục.
Tại thời điểm tôi đang chờ lấy xe, bên ngoài bỗng nhiên trở nên xôn xao. Có người lớn tiếng nói: "Nhìn kìa, đại minh tinh Phó Xuân đến rồi, chẳng lẽ cô ấy đến chỗ chúng ta mua xe sao?"
Nhân viên bán hàng bên cạnh liếc xéo người kia: "Nói đùa gì vậy, chúng ta bán xe van, nông dân công nhân mới thích, đại minh tinh như cô ấy làm sao thèm để ý. Chắc chắn là đến cửa hàng Ferrari bên cạnh rồi."
Nghe thấy cái tên này, tôi suýt nữa thì phun cả ngụm nước trong miệng ra.
Ai cơ? Phó Xuân? Chẳng lẽ là trùng tên trùng họ?
Cửa hàng bên cạnh chính là đại lý xe Ferrari, tôi bước tới gần cửa, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, tay trong tay với một người đàn ông thành đạt, đang chậm rãi bước về phía cửa hàng đó.
Tôi thầm nghĩ, đúng là Phó Xuân thật rồi.
Phó Xuân là một kỹ nữ nổi tiếng cuối thời nhà Thanh, người yêu bị giết, lấy chồng rồi lại bị mẹ chồng hãm hại đến chết, oán khí ngút trời, vậy mà lại tu luyện thành Phi Cương trong mộ!
Trước đó, cô ta từng muốn giết chúng tôi trong một vụ án cương thi giết người, nhưng tôi đã dùng tài ăn nói của mình thuyết phục được cô ta, cứu mình một mạng.
Không ngờ hôm nay lại gặp cô ta ở đây. Đúng là có duyên.
Phó Xuân dường như cũng nhìn thấy tôi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bước nhanh về phía tôi.
"Nhìn kìa, nữ thần đang đi tới."
"Không thể nào, nữ thần đến chỗ chúng ta mua xe van thật sao? Ai đó véo tôi một cái đi, xem tôi có đang nằm mơ không... Ái, cậu véo thật đấy à."
"Tôi là fan trung thành của nữ thần đấy, nếu cô ấy mua xe van ở đây, tôi nhất định giảm giá cho cô ấy mấy vạn."
"Đừng có mơ mộng hão huyền, xe ở đây của chúng ta có đáng giá mấy vạn đâu."
Dưới ánh mắt si mê của mọi người, Phó Xuân bước đến trước mặt tôi. Hôm nay cô ta mặc một bộ đồ trắng tinh khôi, toát lên vẻ đẹp trí tuệ và khí chất.
"Phó tiểu thư, đã lâu không gặp." Tôi cười chào hỏi, "Mấy tháng không gặp, cô càng xinh đẹp hơn."
Phó Xuân sa sầm mặt mày, kéo tôi đến một nơi vắng vẻ, thấp giọng hỏi: "Trên người cô có thi khí, mấy hôm nay có gặp Phi Cương nào không?"
Tôi bình tĩnh đáp: "Có gặp một người, nhưng đã giải quyết xong rồi."
Câu nói này của tôi như một lời nhắc nhở với cô ta rằng, chúng tôi đã từng giết một Phi Cương, không ngại giết thêm một người nữa, và chúng tôi có khả năng đó.
Mặt Phó Xuân hơi biến sắc, tôi vội vàng đổi chủ đề: "Cô làm diễn viên rồi à?"
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Phó Xuân có vẻ khá hơn: "Dạo này cô không xem phim truyền hình sao? Tôi đóng một bộ phim cung đấu nhà Thanh, đoạt giải Kim Điểu năm nay, cũng có chút tiếng tăm."
"Người đàn ông bên ngoài kia là?" Tôi hỏi.
"Đó là bạn trai mới của tôi." Phó Xuân hếch cằm đầy tự hào, "Là một doanh nhân giàu có ở Hong Kong, trẻ tuổi đẹp trai, lại tài giỏi. Hôm nay anh ấy dẫn tôi đi mua xe."
Tôi thầm nghĩ, xem ra mình đã nhìn đúng cô ta rồi. Dù đã thành cương thi, nhưng dù sao cô ta cũng từng là một kỹ nữ trong chốn xa hoa trụy lạc, thích nhất là những thứ phồn hoa phù phiếm của thế tục, lòng hư vinh hơn bất cứ ai.
Tôi cười đầy ẩn ý: "Chúc mừng cô. Cuộc sống thế này chẳng phải rất tốt sao. Phó tiểu thư, cô yên tâm, chỉ cần cô không giết người làm ác, cô có thể tiếp tục cuộc sống này, nhưng nếu cô không biết an phận..."
Nói đến đây, tôi cố ý mở túi xách, để cô ta nhìn thấy Bát Quái Trấn Thi Kính bên trong. Sắc mặt cô ta tái mét, lùi lại mấy bước, đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Tôi cất chiếc gương đi, cười nói: "Phó tiểu thư, bạn trai cô đợi hơi sốt ruột rồi, cô mau đi dỗ dành anh ta đi."
Phó Xuân cười gượng, quay người bỏ chạy, thậm chí còn không mua xe, kéo bạn trai rời khỏi cửa hàng xe.
Cuối cùng cũng trút được cục tức mấy tháng nay, tâm trạng tôi vô cùng phấn khởi, nhanh chóng hoàn tất thủ tục, lái chiếc xe mới về cửa hàng vòng hoa. Vừa mở cửa, tôi liền sững sờ.
Một người đàn ông mặc vest đen đang ngồi trong tiệm, tay cầm một ly máu, vừa xem tivi vừa nhấm nháp một cách tao nhã.
Vân Kỳ?
"Vân tiên sinh, anh... Anh không phải đang ở Tây An sao?" Tôi có chút kinh ngạc, chẳng lẽ anh ta đã đi theo tôi suốt?
Anh ta liếc nhìn tôi, cười nói: "Sao, không chào đón à?"
"Hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh." Đối mặt với một nhân vật lớn như vậy, tôi chỉ có thể nịnh nọt, "Tiên sinh sao không báo trước, để tôi còn dọn dẹp, chỗ này bừa bộn, thật ngại quá."
Vân Kỳ liếc nhìn tôi, khóe miệng nở một nụ cười mờ ám: "Cẩn thận người bên cạnh cô."
Tim tôi đập thình thịch: "Ý anh là sao?"
← Ch. 227 | Ch. 229 → |