Sính lễ Âm Hôn
← Ch.225 | Ch.227 → |
Edit: Frenalis
Tiếc là chiếc linh đang đã mất bi sắt bên trong, không có bi sắt thì cũng thành vũ khí phế rồi.
Tôi thở dài, đặt linh đang cùng giá đèn cầy lại với nhau, rồi lấy Bát Quái Trấn Thi Kính ra. Sau lần bị bùn đất ô uế, nó đã mất hết pháp lực.
Tôi phải tìm cách khôi phục nó, đây là một pháp khí quý hiếm mà.
Tôi tìm một thùng xăng rỗng dùng để đốt giấy tiền vàng mã, nhặt ít củi và giấy vụn, nhóm lửa rồi bỏ tấm gương vào.
Ngọn lửa nhảy múa trên gương đồng. Mặt gương vốn đục ngầu không soi được bóng người, giờ lại kỳ diệu trở nên sáng bóng.
Lửa có thể tẩy sạch mọi thứ ô uế. Đối với pháp khí bằng kim loại bị nhiễm bẩn, chỉ cần dùng lửa đốt, càng đốt càng sáng.
Tương truyền, xưa kia có người vô tình rơi xuống một cái giếng cạn, dưới đáy giếng thấy một đoạn rễ cây khô, trong đó có một chiếc gương đồng sáng loáng, soi rõ bóng người. Người đó nhìn vào gương, thấy những việc thiện mình từng làm. Biết đây là bảo vật, khi ra khỏi giếng, anh ta dâng gương cho quan huyện.
Quan huyện soi gương, lại thấy hình ảnh mình tham ô nhận hối lộ. Tức giận, ông ta sai người lấy củi đốt gương. Nhưng gương càng đốt càng sáng, chiếu ra những việc ác của những kẻ đang đốt nó, khiến họ sợ hãi bỏ chạy. Quan huyện xấu hổ và giận dữ, sai người lấy phân và nước tiểu đổ lên gương. Mặt gương lập tức mờ đục, không thấy gì nữa.
Quan huyện sai người ném gương xuống giếng. Nhưng "cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra", chuyện này nhanh chóng đến tai Hoàng đế. Hoàng đế sai người mang gương đến, muốn khôi phục pháp lực của nó.
Một đạo sĩ tâu rằng chỉ cần đốt trong lửa là được. Hoàng đế cho đốt gương ba ngày ba đêm, gương sáng như mới, soi rõ mọi thứ, tên huyện lệnh tham ô cũng bị chém đầu.
Tôi đốt gương suốt một buổi chiều. Đến tối nó đã khôi phục linh khí.
Tôi lấy gương ra lau sạch lớp bụi đen, mặt gương soi bóng tôi mờ mờ. Tôi nhìn thấy trong gương trên trán tôi có thứ gì đó, nhưng không rõ lắm.
Tôi sờ trán, không có gì cả.
Tôi lại lau lau tấm gương, muốn nhìn cho rõ hơn, nhưng hình ảnh vẫn mờ ảo.
Đúng lúc điện thoại reo lên, là Tống Tống gọi đến. Tôi đành phải cất gương vào túi xách.
"Tiểu Lâm, cô về Sơn Thành chưa?" Giọng Tống Tống có chút lo lắng.
"Sao vậy?"
"Là Bích Quân, dạo này cô ấy hơi lạ." Tống Tống nói.
"Lạ thế nào?"
"Nói qua điện thoại không rõ, cô đang ở đâu? Tôi đến tìm cô ngay."
Tôi báo cho cô ấy địa chỉ cửa hàng vòng hoa. Nửa tiếng sau cô ấy đến nơi, nhìn thấy biển hiệu "Cửa hàng vòng hoa Khương thị" thì hơi ngạc nhiên.
"Nhà cô thật sự là cửa hàng vòng hoa à?"
"Dĩ nhiên là thật." Tôi giang tay ra, "Cô nghĩ tôi lừa các cô sao?"
Cô ấy cười hắc hắc, nói: "Cô không phải là pháp sư sao? Tôi cứ tưởng cửa hàng vòng hoa chỉ là vỏ bọc."
Tôi nghĩ bụng, cũng gần đúng như vậy.
Tôi mời cô ấy vào nhà, rót cho cô ấy ly nước, rồi hỏi: "Bích Quân làm sao vậy?"
Vừa nhắc đến Bích Quân, vẻ mặt của Tống Tống, người vốn không sợ trời không sợ đất lại lộ ra vẻ hoảng sợ: "Tiểu Lâm, tôi thấy Bích Quân như bị ma nhập ấy."
"Chuyện gì đã xảy ra, kể rõ hơn đi." Tôi nói.
Tống Tống kể: "Cả tuần nay, đêm nào Bích Quân cũng nói mê sảng, toàn những câu như 'Đừng lại đây', 'Tôi không muốn lấy anh', 'Tôi không nhận sính lễ đâu'. Nghe mà nổi cả da gà. Đợi cô ấy tỉnh dậy, tôi hỏi thì lại chẳng nhớ gì. Ban đầu tôi chỉ nghĩ là ác mộng, nhưng ác mộng nào mà kéo dài cả tuần? Huống hồ tinh thần với sắc mặt cô ấy ngày càng kém, cứ như bị ma nhập ấy."
"Sính lễ?" Tôi trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Trước đó hai người có gặp chuyện gì lạ không? Dù nhỏ nhặt cũng kể hết ra."
Tống Tống nghĩ ngợi hồi lâu, chợt nhớ ra: "À phải rồi, cuối tuần trước bọn tôi có nhặt được một cái ví ở Từ Khí Khẩu."
Tôi hơi chú ý: "Kể rõ tôi nghe xem."
Tống Tống kể tiếp: "Cô biết đó, Bích Quân nhìn thì lạnh lùng nhưng thực ra là vì ít bạn nên hơi khép mình. Tôi mới rủ cô ấy đi chơi nhiều hơn cho khuây khỏa. Hôm đó, tôi bảo Bích Quân đợi một lát để đi mua kẹo, lúc quay lại thì thấy cô ấy đang cầm một cái ví."
Tôi lập tức đoán ra: "Cái ví đó nhặt ở ngã tư đường phải không? Trong ví có rất nhiều tiền?"
Tống Tống vỗ đùi: "Đúng rồi, sao cô biết?"
"Cái ví đâu? Xử lý thế nào rồi?"
"Bọn tôi là công dân tốt, sinh viên ưu tú, tất nhiên là giao cho cảnh sát rồi, " Tống Tống tự hào nói.
Tôi thở phào: "May quá. Nếu các cô giữ lại tiền thì rắc rối to."
Tống Tống thắc mắc: "Rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ trong ví có ma à?"
"Các cô bị người ta lừa rồi. Cái ví đó là của một nhà có con trai mới mất, họ cố tình để ở ngã tư đường để 'câu' vợ cho con. Cô gái trẻ nào nhặt được ví coi như nhận sính lễ, phải về làm dâu nhà họ."
"Hả?" Tống Tống kinh hãi, "Âm hôn không phải toàn cưới ma sao? Lại còn cưới người sống à?"
"Nhiều người nghĩ con gái chết bệnh thì sẽ thành quỷ bệnh, chết đột ngột thì bộ dáng xấu xí, nên muốn 'bắt' hồn một cô gái sống về cho xứng với con trai họ."
Tống Tống phẫn nộ: "Loại người này đúng là mất hết mười tám đời tổ tông âm đức!"
"Cách kết âm hôn này trước đây khá phổ biến, nghe nói bên Đài Loan vẫn còn. Có cả khách du lịch từ đại lục sang trúng chiêu, về nước rồi chết bất đắc kỳ tử." Tôi nói, "bởi vì muốn mua mạng người nên trong ví chắc chắn có không ít tiền, ít nhất cũng phải hơn chục nghìn. Họ còn cử người theo dõi, nếu thấy người nhặt không thích hợp sẽ tới nhận lại ví."
Tôi tính toán một chút: "Trong vòng bảy ngày, nhà trai sẽ tới đón dâu. Các cô nhặt được ví hôm cuối tuần trước, vậy là tối nay đến hạn."
Tống Tống cuống lên: "Giờ phải làm sao?"
"Đừng sợ, các cô đã giao nộp ví, không nhận sính lễ là được. Có gì để tôi đi nói chuyện với họ."
Tống Tống mặt mày co giật: "Nói chuyện với người chết á? Lỡ họ không nghe thì sao?"
Tôi cười nham hiểm: "Không nghe thì đánh cho hồn phi phách tán."
Tống Tống cười khanh khách: "Thế thì tốt nhất là họ đừng có nghe lời."
Tôi ra lấy xe định đi, chợt nhớ ra con xe đã hỏng tan tành trong vụ bị Bạch Mao Cương Thi vây hãm hôm trước.
Tôi đành thở dài, bắt xe buýt về trường. Vừa bước vào cổng ký túc xá, một bạn học đã chạy tới hỏi: "Khương Lâm, nghe nói cô đi Bắc Kinh chữa bệnh à? Khá hơn chưa?"
"Khá hơn nhiều rồi, " Tôi gật đầu nói.
"Giữ gìn sức khỏe nhé." Bạn học nháy mắt với tôi rồi bỏ đi.
Tôi thấy lạ, đi tiếp vào trong thì ai cũng hỏi han sức khỏe, dặn dò giữ gìn, tôi không hiểu gì cả mới hỏi Tống Tống: "Chuyện gì vậy?"
Tống Tống cố nhịn cười, nói: "Tiểu Lâm à, hôm trước có ông chú tới xin phép nghỉ cho cô, bảo cô bệnh nặng sắp chết, phải đưa đi Bắc Kinh chữa trị gấp."
"Cái gì?" Tôi tái mặt, Trịnh thúc này thật không đáng tin cậy chút nào.
"Thấy cô khỏe mạnh như vậy, giọng nói cũng sang sảng, tôi đã biết ngay là cô lại trốn đi trừ yêu diệt ma rồi, " Tống Tống vỗ vai tôi, "Cứ yên tâm, sau này tôi sẽ giúp cô che giấu."
← Ch. 225 | Ch. 227 → |