Ngôi mộ cổ thời Minh Thanh
← Ch.210 | Ch.212 → |
Edit: Frenalis
Cái lỗ đen gợn sóng bỗng nhiên nổ tung, như gió lốc thổi qua, khiến tất cả mọi người ở đây đều loạng choạng ngã về sau, cổ họng nghẹn ứ, suýt hộc máu.
Trong nháy mắt, lỗ đen gợn sóng cùng chùm sáng màu vàng óng cũng tan biến. Lý chưởng môn lùi lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt.
Hai vị đạo trưởng đứng sau vội vàng đỡ lấy Lý chưởng môn. Ông ấy thấp giọng nói: "Ít nhất phải là Âm Dương Sư cấp năm, Âm Dương Đại đồng ý mới có thể thi triển được."
"Chưởng Môn, có nên đuổi theo không ạ?"
"Không cần. Đây không phải là chân thân của hắn, huống chi đã bị tôi đánh trọng thương, ít nhất mười ngày nửa tháng mới hồi phục được. Việc quan trọng nhất bây giờ là hoàn thành vong đạo trường." Lý Chưởng Môn khoát tay nói.
Quỷ dị là, vừa rồi luồng năng lượng đó khiến tất cả mọi người ngã nhào, nhưng pháp đàn cùng đông đảo pháp khí lại hoàn hảo vô sự, thậm chí cả nến cũng không tắt.
Diệp Vũ Lăng dường như nhận ra sự nghi hoặc của tôi, bèn giải thích: "Pháp đàn có Tam Thanh bảo hộ, một Âm Dương Sư nho nhỏ làm sao có thể phá hủy được."
Độ Vong Đạo Trường kéo dài suốt đêm, nhưng từng khâu đều không thể lơ là. Đến khi kết thúc, trời đã gần sáng. Lý chưởng môn cùng các đạo trưởng mệt mỏi sau một đêm dài liền xuống nghỉ ngơi. Chấp sự Lý Thành Quý dẫn chúng tôi đi nhận phòng.
Tôi biết, Lý chưởng môn tuy cố tỏ ra bình thản nhưng vết thương tối qua không hề nhẹ, lúc này hẳn đã đi chữa trị.
Sau một đêm đầy khói bụi và bị Âm Dương Sư tấn công, cảm thấy mệt mỏi, tôi định đi rửa mặt trong phòng tắm và tranh thủ chợp mắt một chút.
Tại đạo quán chỉ có phòng tắm công cộng. Khi tôi cầm chậu và khăn mặt đi vào, không phân biệt được nam nữ, tôi có chút lúng túng, may mắn là lúc này không có ai, tôi tranh thủ thời gian rửa mặt.
Đang rửa mặt, tôi bỗng nghe tiếng bước chân, giật mình hoảng hốt: "Ai?"
Một bóng người bước vào phòng tắm. Khi nhìn rõ người đó, tôi tái mặt, đưa tay sờ vào ngực tìm Ngọc Bội, nhưng lại nhớ ra đã ném nó trong phòng.
Tôi xoay cổ tay, Kim Giáp Tướng Quân hiện ra trong tay, lạnh lùng nhìn người đó: "Anh muốn làm gì, Chu Nguyên Chính?"
Chu Nguyên Chính không tiến đến gần, mà tựa vào cửa phòng tắm nhàn nhã nhìn tôi, ánh mắt khiến tôi cảm thấy khó chịu.
"Anh nhìn đủ chưa?" Tôi cáu kỉnh nói, "Nhìn đủ rồi thì cút đi cho tôi."
"Chu Nguyên Hạo không phải là người." Chu Nguyên Chính bỗng nhiên lên tiếng.
Tôi hừ lạnh một tiếng: "Tôi sẽ không tin cái gì Gia Cát tiên sinh, huống chi Gia Cát tiên sinh cũng không nói anh ấy sẽ khắc vợ."
Chu Nguyên Chính nói: "Cô có biết vì sao cha tôi căm ghét anh ta không? Không chỉ vì Gia Cát tiên sinh, khi mẹ Chu Nguyên Hạo sinh hạ anh ta, cha tôi đang trên đường đến bệnh viện, vô tình đụng chết một con chó. Khi xuống xe kiểm tra, ông ấy phát hiện con chó vẫn chưa chết hẳn, mà nhìn ông ấy bằng ánh mắt hung ác tàn bạo và đầy oán hận, như muốn xé xác ông ấy ra. Sau đó đến bệnh viện, mẹ Chu Nguyên Hạo vừa sinh hạ anh ta, bác sĩ bế đến cho cha xem. Ông ấy phát hiện, ngay khi vừa chào đời, mắt đứa trẻ đã mở to, nhìn ông ấy bằng ánh mắt oán hận. Ánh mắt đó giống hệt con chó bị đụng chết trước đó."
"Vì vậy, cha tôi luôn nói Chu Nguyên Hạo là kẻ được sinh ra chính là để báo thù ông ấy."
Tôi nhìn hắn như nhìn một kẻ tâm thần: "Trẻ sơ sinh vừa chào đời đã mở to mắt là chuyện bình thường, còn chuyện chó hoang báo thù càng là vô căn cứ. Chu Vân Mộc bản thân là người tu đạo, còn đến cấp bậc Tứ Phẩm lại đi tin những chuyện hoang đường này?"
Chu Nguyên Chính sắc mặt âm trầm: "Cũng bởi vì tu đạo, mới càng tin tưởng vào luật nhân quả, nghiệp báo."
Tôi nhún vai: "Chuyện đó liên quan gì đến tôi? Huống chi, nói về nghiệp báo, kiếp trước Chu Vân Mộc nghiền chết chó hoang, đã tạo nghiệp, con chó đó chuyển kiếp đến đây, càng có lý do để báo thù Chu Vân Mộc, đòi lại món nợ kiếp trước. Chu Vân Mộc còn muốn giết nó, chẳng phải là càng thêm tội hay sao?"
"Chuyển kiếp đến báo thù, sẽ không vì cô đối tốt mà không hại cô." Chu Nguyên Chính nói."Cô cũng là người tu đạo, mà ngay cả điều này cũng không hiểu? Khương Lâm, dù anh ta có thể hồi sinh hay không, cô ở bên cạnh anh ta cũng sẽ không có kết cục tốt. Bất kỳ ai đến gần anh ta đều không có kết cục tốt. Cô biết không, hồi nhỏ, những người vú em, bảo mẫu nuôi dưỡng anh ta đã chết bao nhiêu người? Tất cả đều chết vì bệnh hiểm nghèo!"
Tôi vẫn không hề nao núng: "Cho dù là thật, đó cũng là số phận của tôi, liên quan gì đến anh?"
Chu Nguyên Chính bị nghẹn họng, không nói được gì. Tôi thu dọn đồ đạc đi ngang qua hắn. Hắn bỗng nhiên túm lấy cánh tay tôi, tôi lập tức gỡ ra, tức giận nói: "Nếu ang còn dám động vào tôi, đừng trách tôi không khách sáo!"
Chu Nguyên Chính nhìn vào mắt tôi, chân thành hỏi: "Cô thực sự thích anh ta đến vậy sao? Dù biết anh ta là Thiên Sát Cô Tinh, cô cũng phải ở bên cạnh anh ta?"
"Tôi không ở bên cạnh anh ấy thì ở bên cạnh ai? Anh sao?" Tôi cười lạnh."Tôi thà rằng bị anh ấy khắc chết, cũng không muốn ở bên cạnh một kẻ biến thái như anh!"
Nói xong, tôi quay người bỏ đi. Sau lưng truyền đến tiếng Chu Nguyên Chính tức giận: "Rất nhanh cô sẽ biết, hôm nay cô không tin lời tôi là sai lầm ngu xuẩn đến mức nào!"
Tôi hoàn toàn không để ý đến hắn, đi thẳng vào phòng. Chu Nguyên Hạo đã hiện hình, đứng bên cửa sổ nhìn tôi.
Tôi trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Vừa rồi anh lại theo dõi em? Muốn rình coi em rửa mặt à?"
Chu Nguyên Hạo nhìn tôi, ánh mắt vừa e dè vừa vui sướng: "Em... Thật sự không ngại sao?"
"Ngại gì?"
"Kỳ thực... Chu Nguyên Chính nói không sai, những người gần gũi với anh đều không có kết cục tốt. Năm đó mẹ sinh anh ra đã bị bệnh, không có sữa. Gia đình anh thuê một vú em, vài năm sau vú em bị xuất huyết não qua đời. Sau đó đổi sang bảo mẫu, nửa năm sau phát hiện mắc bệnh ung thư. Cứ thế tiếp tục, hoặc là nhà xảy ra chuyện, hoặc là bảo mẫu bị bệnh buộc phải nghỉ việc."
Tôi ngắt lời anh: "Trịnh thúc ở bên cạnh anh cũng rất thân thiết, sao không thấy có chuyện gì xảy ra? Nếu tính toán kỹ, em cũng là người không rõ số phận. Không cha không mẹ, không con cái, không anh em, là "lục tuyệt", từ xưa nay người ta đều nói em mang vận rủi, hai chúng ta đều mang vận rủi, ở bên nhau chẳng phải là hợp lý sao?"
Chu Nguyên Hạo không thể phản bác được gì.
Hồi lâu sau, anh tiến đến ôm chặt tôi, ôm rất chặt, như muốn khảm tôi vào người anh.
"Cảm ơn em." Anh thì thầm bên tai tôi.
Tôi nhẹ nhàng vỗ về lưng anh: "Đồ ngốc, đừng lo, em sẽ không rời bỏ anh."
Thân thể anh run nhẹ một cái, rồi bế ngang tôi lên, đi về phía giường. Tôi giật mình: "Chờ đã, đây là nơi tu hành, anh không thể làm chuyện đó ở đây, Tam Thanh sẽ không tha cho anh đâu."
"Ai nói anh muốn làm chuyện đó? Đầu óc của em sao lại xấu như vậy chứ?" Chu Nguyên Hạo phản bác."Anh chỉ muốn ôm em đi ngủ thôi, chỉ ngủ thôi, không làm gì khác."
Có quỷ mới tin là anh không làm gì.
Tôi lườm anh một cái, giữ nguyên quần áo nằm xuống. Chu Nguyên Hạo nằm phía sau tôi, vòng tay ôm lấy tôi, chôn mặt vào mái tóc dài của tôi.
"Lâm Lâm, chỉ muốn ôm em mãi như thế này." Anh lẩm bẩm, giọng nói mơ hồ.
"Chẳng phải anh đang ôm em sao?" Tôi lơ mơ đáp, mắt đã bắt đầu nặng trĩu.
Anh tiếp tục: "Anh nói là mãi mãi..."
"Vậy thì mãi mãi đi." Tôi thuận miệng đồng ý và chìm vào giấc ngủ. Sau đó anh còn nói gì nữa nhưng tôi không nghe thấy.
Giấc ngủ này rất ngon, tôi ngủ một mạch đến tận chiều tối hôm sau mới tỉnh. Sau khi thu dọn một chút, tôi ra khỏi giường thì nghe tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, tôi thấy Diệp Vũ Lăng đang đứng đó. Cô ấy nhìn vào phòng, cười xấu xa nói: "Có phải tôi đã quấy rầy chuyện tốt của cô không?"
"Có chuyện thì nói nhanh, đừng vòng vo." Tôi liếc xéo cô ấy.
Diệp Vũ Lăng ngưng lại nụ cười, nói với tôi: "Có một vụ việc, không biết cô có hứng thú không?"
"Vụ việc gì?" Tôi mơ hồ hỏi.
"Chuyện tu đạo của chúng ta còn có thể là gì?" Diệp Vũ Lăng nói."Tất nhiên là trừ yêu diệt ma."
"Những con em đại gia tộc các cô cũng muốn làm việc này?" Tôi kỳ quái hỏi.
Diệp Vũ Lăng trợn mắt nhìn tôi: "Tuy rằng gia tộc chúng tôi có nhiều ngành nghề khác nhau, nhưng trừ yêu diệt ma quỷ là một truyền thống lâu đời của chúng tôi. Nếu không có công việc này, con cháu nhà tu đạo sẽ lấy gì để rèn luyện? Hơn nữa, khi chúng tôi ra ngoài làm việc, chúng tôi cũng có thể mở rộng mối quan hệ, rất có lợi cho sự phát triển của gia tộc."
Tôi gật đầu, thấy lời nói của cô ấy cũng có lý.
"Lần này là vụ việc gì?" Tôi hỏi.
Diệp Vũ Lăng nói: "Cha tôi có một người bạn học cũ mua một mảnh đất trống bên ngoài thành Tây An để xây dựng một khu du lịch theo phong cách thời Hán. Tuy nhiên, khi họ đào móng, đã đào trúng một ngôi mộ cổ."
"Ở Tây An đào được mộ cổ chẳng phải là chuyện bình thường sao?" Tôi hỏi."Đã thông báo cho cơ quan bảo hộ văn vật chưa?"
"Đã thông báo rồi, " Diệp Vũ Lăng nói."Theo ý tôi, chi bằng đừng thông báo, trực tiếp đến tìm chúng ta là tốt nhất. Cơ quan bảo hộ văn vật cử một giáo sư đại học cùng vài sinh viên xuống mộ khảo sát, nhưng không ai trong số họ có thể ra khỏi đó."
"Bên dưới có gì ghê gớm vậy?" Tôi giật mình hỏi.
Diệp Vũ Lăng gật đầu: "Lúc đầu vị giáo sư đại học kia nói rằng đây chỉ là một ngôi mộ cổ thuộc thời Minh Thanh, sau khi khảo sát xong sẽ có thể lấp lại và tiếp tục thi công. Nhưng bây giờ đã xảy ra án mạng, lại có tin đồn ma quỷ quấy phá, ảnh hưởng rất lớn đến dự án của bạn học cũ cha tôi. Cho nên, ông ấy cầu cứu cha tôi, và cha tôi đã cử tôi đi giải quyết. Phí dịch vụ là mười vạn tệ, nếu như bên dưới có thứ gì đó lợi hại, giá sẽ tăng theo cấp độ của ma quỷ. Đẳng cấp Lệ Quỷ là năm mươi vạn, trên nữa thì số tiền không giới hạn."
Phốc!
Tôi suýt nữa phun trà ra ngoài. Hóa ra bắt quỷ cũng kiếm được nhiều tiền như vậy. So với giá mười vạn trước đây của tôi, quá là thua thiệt.
"Tiểu Lâm, nếu cô có hứng thú, lần này tôi sẽ chia cho cô một nửa phí dịch vụ, " Diệp Vũ Lăng nói.
"Không được." Tôi lắc đầu."Tôi vẫn biết điều, đây là công việc của nhà cô, tôi chỉ phụ một tay thôi, sao có thể chia một nửa?"
Diệp Vũ Lăng không tranh cãi với tôi: "Vậy thì theo giá thị trường, tôi sẽ chia cho cô ba phần."
← Ch. 210 | Ch. 212 → |