Ác mộng
← Ch.191 | Ch.193 → |
Edit: Frenalis
Tôi che miệng, hoảng sợ mở to mắt. Lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy sợ hãi như vậy. Máu trong người như ngừng chảy, tôi đứng bất động không dám nhúc nhích.
Cái đầu người trong tủ lạnh bò ra, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của nó.
"Dát!" Nó mở mắt, gầm lên hung dữ và lao về phía tôi.
"A!" Tôi ôm đầu, hoảng sợ hét lên. Đột nhiên có một đôi tay ôm lấy vai tôi: "Lâm Lâm, tỉnh lại, mau tỉnh lại."
Tôi cố gắng giãy dụa và mở mắt ra. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của Chu Nguyên Hạo, tôi thở phào nhẹ nhõm và ôm chầm lấy anh. Nhớ lại giấc mơ kinh hoàng lúc nãy, tôi vẫn run rẩy: "Nguyên Hạo, em sợ lắm, em sợ lắm!"
"Không sao." Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, khi tôi đã bình tĩnh hơn, anh đặt tay lên vai tôi, nghiêm túc hỏi: "Vừa rồi em ngủ thiếp đi, sau đó lại đột nhiên ôm đầu hét lên. Anh không thể đánh thức em, chỉ có thể truyền một tia linh khí vào đầu em để em tỉnh lại."
Tôi ôm chặt eo anh, nói: "Em vừa mơ một giấc mơ rất kinh khủng. Em mơ thấy mình đến một nhà trọ ở Nhật Bản. Nơi đó đã xảy ra một vụ án mạng khủng khiếp. Trong tủ lạnh có một cái đầu người, nó bay ra ngoài và cắn đứt cổ của em."
Tôi sờ sờ cổ mình: "Em có thể rõ ràng cảm nhận được răng nanh của nó đâm vào da thịt, cảm giác máu tươi phun ra ngoài. Máu nóng hổi, nó điên cuồng cắn xé và hút máu của em. Cặp mắt gớm ghiếc đó cứ nhìn chằm chằm vào em."
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lạnh lẽo: "Nhà trọ ở Nhật Bản?"
Tôi cũng lấy lại tinh thần. Vừa rồi tôi đã chiến đấu với Âm Dương sư và thức thần Nhật Bản, giờ lại có một giấc mơ kỳ lạ như vậy. Thật là trùng hợp.
"Lâm Lâm, em có thể đọc rõ chữ trong mơ không?" Anh nghiêm túc hỏi.
Tôi gật đầu: "Có thể, nhưng tất cả đều là tiếng Nhật. Em chỉ có thể đọc hiểu những chữ Hán."
Chu Nguyên Hạo cau mày: "Nếu đó chỉ là ác mộng bình thường, em không thể đọc được chữ trong mơ. Khi con người mơ ngủ, phần não liên quan đến việc đọc sẽ ngủ say. Cho dù em mơ thấy mình đang đọc sách, em cũng không thể nhìn rõ chữ trên sách."
Tôi suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhận ra: "Là Mộng Yểm! Em bị Mộng Yểm tấn công!"
Mộng Yểm là một loại quỷ, nhưng nó không được tạo ra từ linh hồn con người mà từ oán khí trên thế gian. Với nhiều nguyên nhân nào đó, những oán khí này biến thành Mộng Yểm, giống như yêu ma quỷ quái.
Mộng Yểm có thể thao túng giấc mơ con người, khiến họ đắm chìm trong giấc mơ mà không thể tự thoát ra. Người trong mơ bị chết thì sẽ chết thật ở ngoài đời.
Tôi gãi đầu: "Em không làm gì cả, tại sao lại bị Mộng Yểm tấn công?"
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lộ ra tia sát khí: "Xem ra những người Nhật Bản đó rất tức giận, nhanh như vậy đã tìm tới cửa rồi."
Tôi tức giận nói: "Thiết lập bố cục dẫn bọn chúng cắn câu, chém tận giết tuyệt người của chúng cũng không phải là em, bọn chúng không đi tìm những nhân vật lớn kia báo thù, tới tìm một con tôm nhỏ như em làm cái gì."
Chu Nguyên Hạo cười lạnh: "Những gia chủ kia đều là cao thủ, chúng không dám manh động. Nhưng trước đó em đã chém giết mấy Nhẫn Giả và tiêu diệt nhiều Thức Thần, trên người em lưu lại khí tức đặc biệt. Chúng lần theo khí tức đó tìm đến, tự nhiên là muốn giết em lập uy." Anh dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói: "Dám động đến người phụ nữ của anh, chúng thật sự chán sống rồi."
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng đầu giường gỗ và cột nhà lại bị anh bẻ gãy đi.
Tôi đè tay anh lại: "Nguyên Hạo, bình tĩnh lại, em có cách trị Mộng Yểm."
Cách trị Mộng Yểm khá phức tạp. Theo như sách cổ ghi chép, cần lấy một cái gương treo trên giường, mặt gương hướng thẳng vào người, sau đó dùng máu chó đen ngâm qua sợi chỉ đỏ để trói người đó lại.
Cách trói cũng có phương pháp. Đan cái lưới giống như lưới đánh cá bao phủ người đó, sau đó để cho ác mộng xâm nhập vào giấc ngủ của người đó. Khi người đó bắt đầu nằm mơ, bôi chu sa lên trán, ngực, lòng bàn tay và lòng bàn chân của người đó, đồng thời đọc tụng chú ngữ và gõ trống.
Theo tiếng trống, những sợi dây đỏ trên người sẽ căng lên như có thứ gì đó muốn thoát ra. Khi đọc xong chú ngữ, nhanh chóng dùng kéo cắt một lỗ nhỏ trên cái lưới trước ngực đã bôi chu sa. Mộng Yểm sẽ chui ra khỏi lỗ đó và bị hút vào gương.
Lúc này nhanh chóng đập vỡ cái gương để giam giữ Mộng Yểm vĩnh viễn trong thế giới bên trong gương.
"Không cần phức tạp thế." Chu Nguyên Hạo nhíu mày nói: "Để anh xâm nhập vào giấc mơ của em, anh sẽ đích thân xé nát con Mộng Yểm này."
Tôi nhịn không được giơ ngón tay cái lên. Thật bá đạo!
Anh để tôi nằm xuống giường, hai chân dang rộng, cúi xuống nằm đè lên người tôi, hai tay chống hai bên vai tôi, trán áp sát vào trán tôi.
Tôi chìm vào giấc ngủ, lại thấy mình đứng trước cửa quán trọ Thanh Điền. Vừa nhìn thấy chữ trên đèn lồng, tôi đã cảm thấy lạnh cả người, bóng ma tâm lý từ giấc mơ trước vẫn còn ám ảnh.
Một cánh tay vòng qua vai tôi, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Đừng sợ."
Tôi quay đầu nhìn, thấy khuôn mặt tuấn tú vô song của Chu Nguyên Hạo, nỗi sợ hãi trong lòng lập tức tan biến.
Chu Nguyên Hạo mở cửa quán trọ Thanh Điền, bên trong vẫn không có ai. Anh cầm tờ báo lên, đọc tiêu đề, tôi kinh ngạc hỏi: "Anh biết tiếng Nhật ư?"
"Anh biết tiếng Anh, tiếng Nhật và tiếng Pháp." Chu Nguyên Hạo nói nhẹ nhàng.
Tôi liếc nhìn Chu Nguyên Hạo. Anh là một thiên tài hiếm có trong giới tu đạo, lại là học bá trong học tập. Vậy những kẻ bình thường như chúng tôi phải sống sao đây?
Tôi hít một hơi thật sâu, hỏi: "Trên báo viết gì?"
"Năm 1993, xảy ra một vụ án mạng tại quán trọ Thanh Điền ở Hokkaido. Trong đêm khuya, một khách trọ đã tàn nhẫn sát hại bốn người, bao gồm chủ quán trọ và vợ. Hắn chặt đầu chủ quán trọ và đặt vào tủ lạnh sau quầy bar, treo ngược xác của ông ta trong hầm chứa đá; xé xác một khách trọ thành nhiều mảnh và treo các mảnh thi thể trong tủ quần áo của từng phòng tại quán trọ; điện giật chết một khách trọ khác và treo thi thể lên quạt trần trong phòng của cô ta." Chu Nguyên Hạo dịch thuật.
Tôi hỏi: "Hung thủ đâu? Bắt được chưa?"
"Quán trọ Thanh Điền nằm trong một khu rừng rậm. Sau khi sát hại bốn người, hung thủ đã trốn vào rừng và vẫn chưa bị bắt. Cảnh sát thậm chí không thể xác định danh tính của hung thủ. Họ chỉ biết được tên Sato Ming từ sổ đăng ký khách trọ."
Tủ lạnh sau quầy đột nhiên mở ra, cái đầu người rít lên, có vô số con rắn bò ra, lao về phía chúng ta.
Chu Nguyên Hạo kéo tôi ra sau, kết ấn trước ngực, rồi hướng về phía cái đầu người. Cái đầu người văng ra sau và bay ngược vào tủ lạnh. Chu Nguyên Hạo đóng cửa tủ lạnh lại.
Tôi kinh ngạc hỏi: "Anh có thể sử dụng thuật pháp? Tại sao em không được?"
Chu Nguyên Hạo giải thích: "Anh là linh thể. Sau khi vào giấc mơ của em, tự nhiên vẫn có thể sử dụng thuật pháp."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Mộng Yểm đang ở đâu trong giấc mơ của em?"
"Mộng Yểm đang ở ngay trong quán trọ này. Giờ chúng ta cần phải tìm ra và tiêu diệt nó."
Tôi nghe thấy tiếng bước chân chạy vội trên đầu. Chu Nguyên Hạo gật đầu nói với tôi: "Đi."
Chúng tôi đi lên lầu hai. Hành lang trống rỗng, mùi máu tanh thoang thoảng. Chu Nguyên Hạo đi đến phòng 204, nơi tiếng bước chân vang lên lúc nãy.
Ánh sáng trong phòng rất tối, chỉ có ánh trăng nhạt lờ mờ từ ngoài rọi vào chiếc xích đu bên cửa sổ. Chiếc xích đu đang đung đưa nhẹ nhàng, lờ mờ có thể nhìn thấy một người đang ngồi trên đó.
Chu Nguyên Hạo vươn tay che chở tôi, cẩn thận tiến về phía chiếc xích đu.
Khi chúng tôi chỉ cách chiếc xích đu một bước, người đó đột nhiên quay lại.
Do bóng tối che khuất, chúng tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt người trên xích đu. Hắn từ từ đứng dậy, tay cầm một con dao chặt thịt dài.
Ầm ầm.
Tiếng sấm sét vang lên, một tia chớp lớn lóe lên bên ngoài cửa sổ, chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Chúng tôi rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của hắn. Đó là một người đàn ông thấp bé với cơ thể như được ghép lại từ nhiều mảnh vụn bằng chỉ đen thô. Khuôn mặt của hắn bị rạch thành hai nửa, và một vết sẹo hình con rết chạy ngang qua, trông cực kỳ đáng sợ.
← Ch. 191 | Ch. 193 → |