Ta nguyền rủa ngươi
← Ch.173 | Ch.175 → |
Edit: Frenalis
"Vâng." Người lính tên Tiểu Trần vội vàng tiến tới đỡ cô gái dậy, hai chân cô gái bị trói tê cứng, không đứng vững mà nghiêng người áp vào người Tiểu Trần.
Tiểu Trần mới hai mươi mốt tuổi, còn là xử nam, ngửi thấy mùi thơm thiếu nữ và cơ thể mềm mại trong ngực, khiến cậu ta thất thần, cô gái đáng thương nói: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý.."
Tiểu Trần quan tâm nói: "Chuyện nhỏ, không sao đâu. Đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài. Hang động bên ngoài giống như mê cung, cô phải cẩn thận kẻo trượt chân."
Cô gái nở nụ cười thật tươi với cậu ta, nụ cười trong sáng và thuần khiết, có sức hấp dẫn chết người, đem hồn phách Tiểu Trần câu đi mất.
"Chờ đã!" Tôi chặn ở trước mặt bọn họ, lạnh lùng nói: "Hai người không thể đi."
Cô gái nhíu mày: "Tại sao tôi không được phép đi? Tôi muốn về nhà."
Cô gái đang nói lại sắp khóc, Tiểu Trần nhanh chóng an ủi, tôi cười lạnh nói với Tiểu Trần: "Cậu cần phải suy nghĩ kỹ, thật sự muốn đưa cô ta ra ngoài à? Cậu không sợ người phụ nữ không quen biết này ở phía sau đâm cậu một dao sao?"
Tiểu Trần suy nghĩ tương đối đơn giản, có chút lúng túng nói: "Nhưng... cô ấy chỉ là thôn dân bình thường."
Tôi cười khẩy: "Thôn dân bình thường? Cậu có bao giờ nghĩ tại sao tất cả những tên tội phạm này đều chết và chỉ có cô ta còn sống không? Hơn nữa, mục tiêu của những tên tội phạm đó là kho báu, vậy tại sao chúng lại mang theo một người lớn vướng víu tay chân như vậy?"
Sắc mặt ai nấy đều khó coi, đặc biệt là đại đội trưởng, nhìn cô gái này có làn da trắng nõn, lại không có vết chai do làm lụng lâu năm, nhìn thế nào cũng không thấy giống thôn dân bình thường.
Anh ta cúi người, đối diện với khuôn mặt cô gái, cẩn thận quan sát tỉ mỉ, cô gái ra vẻ vô tội, lông mi dài nhấp nháy, rất đáng yêu: "Các người đang nói gì vậy?"
Tôi chợt nhìn thấy có thứ gì đó lóe lên trong mắt cô gái, tôi thầm than một tiếng rồi nhanh chóng lùi lại, tìm một nơi khuất để trú ẩn che chắn mình lại.
Ngay sau đó, đại đội trưởng kia xoay người, giơ súng lên và bắn vào những binh sĩ cấp dưới của mình.
Những người lính đó không ngờ lại chết trong tay cấp trên của mình, chưa kịp phản ứng thì đã lần lượt ngã xuống.
May mắn là những binh sĩ này đều là lính thiện chiến, với hai ba cái phản xạ nhanh nhạy, họ lăn ra khỏi nơi đó, tìm chỗ ẩn nấp, thoát khỏi cảnh tất cả đều chết.
"Đại đội trưởng!" Một binh sĩ gào lên, "Anh điên rồi à?"
Đáp lại lời cậu ta là một loạt đạn liên tục, bắn vào vị trí che chắn ngay trước mặt.
"Hì hì ha ha." Cô gái trước đó còn khóc nức nở giờ đã đứng thẳng người, tựa vào vai đại đội trưởng, nở nụ cười rùng rợn trên khuôn mặt âm u. Nụ cười ấy càng trở nên quái dị khi được tô điểm bởi các xác khô ngổn ngang trên mặt đất.
Cô gái thì thầm bên tai đại đội trưởng: "Hãy nhìn kìa, những kẻ này đều là người xấu, là ác quỷ. Đi thôi, đi giết chúng! Giết!" Tiếng "Giết" cuối cùng vang lên đầy sát khí, khiến hai mắt đại đội trưởng tối sầm lại. Anh ta cầm lấy súng trường, từng bước tiến về phía những người đồng đội.
Họ không dám bắn vào người đại đội trưởng, chỉ dám nhắm vào chân anh ta. Đạn nổ tung bên cạnh chân anh ta nhưng anh ta dường như không hề cảm nhận, như một cỗ máy chỉ biết tuân theo mệnh lệnh.
Tôi cắn cắn môi, không thể để anh ta tàn sát đồng đội của mình được.
Trong lúc anh ta hướng súng về phía một người lính, tôi lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, dồn hết sức lực đấm mạnh vào gáy anh ta.
Đại đội trưởng bị cú đấm của tôi nghiêng người sang một bên, nhưng điều kỳ quái là anh ta không hề ngã gục.
Phải biết rằng sức mạnh hiện tại của tôi rất lớn, đừng nói là con người, ngay cả một con trâu to khoẻ cũng sẽ choáng váng trong vài ngày nếu chịu một cú đấm như vậy.
Anh ta xoay người lại, bóp lấy cổ tôi, nhấc bổng lên.
Sức mạnh thật khủng khiếp!
Cổ tôi bị bóp nghẹt, đầu nổi gân xanh, mặt đỏ bừng. Còn nữ quỷ xinh đẹp kia thì che miệng cười khúc khích không ngừng.
Tức giận dâng trào trong lòng, tôi rút từ tay áo ra một tấm Bùa Trấn Tà, vỗ lên trán đại đội trưởng. Anh ta lập tức khựng lại, tôi thoát khỏi tay anh ta, ngã xuống đất ho khan không ngừng.
Đại đội trưởng rên lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất. Anh ta nằm ngay trước mặt người lính vừa nổ súng.
Tôi rút ra thêm vài tấm Bùa Trấn Tà và ném cho cậu ta: "Mỗi người một tấm. Mang đại đội trưởng ra ngoài, giao nơi này cho tôi!"
Người lính nhận lấy, nhẹ gật đầu rồi cùng những người khác dìu đại đội trưởng ra khỏi hang.
Nữ quỷ thẹn quá hóa giận, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta biến dạng, vặn vẹo vì căm phẫn. Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn tôi, hận không thể xé tôi thành trăm mảnh.
Tôi cũng nhìn chằm chằm cô ta. Âm Dương nhãn của tôi đã đạt đến đỉnh phong Âm Nhãn, nên sẽ không bị cô ta dùng pháp thuật mê hoặc. Càng tức giận, cô ta càng rú lên chói tai. Một làn sương mù đỏ bỗng tràn ngập hang động, từng cái xác khô trên mặt đất bỗng đứng dậy. Ban đầu, ánh mắt chúng còn mơ hồ, nhưng sau khi bị sương mù đỏ bao trùm, chúng trở nên hung ác và tàn bạo.
Bọn chúng đồng loạt quay đầu nhìn tôi. Nữ quỷ giơ tay, chỉ vào tôi, hét lớn: "Giết cô ta!"
Tôi cười khẩy: "Muốn giết tôi? Chỉ bằng lũ ô hợp này ư?"
Tôi rút kiếm gỗ đào từ sau lưng và lao vào chiến đấu. Mỗi nhát kiếm tôi đâm ngã một tên quỷ. Lũ quỷ này mới hình thành nên còn yếu ớt, chỉ ở cấp độ oán quỷ.
Tôi chiến đấu dũng mãnh, thật sự rất có khí khái "mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu hành".
Khi tôi đến gần nữ quỷ, khuôn mặt cô ta càng trở nên phẫn nộ. Tôi đâm kiếm vào ngực cô ta, cô ta bỗng há to miệng, chiếc miệng anh đào nhỏ bé giờ đây mở rộng khủng khiếp. Cô ta gào thét chói tai, khiến cả hang động rung chuyển, đá vụn không ngừng rơi xuống từ trần hang.
Tai tôi ong ong, màng nhĩ bị vỡ. Một tia máu chảy xuống tai, tuỷ não tôi như bị nấu sôi, đau đớn đến tê liệt, suýt ngất đi.
Nhưng tôi gượng dậy, vận dụng toàn bộ sức lực và kéo cô ta vào tầm tấn công. Cô ta không ngờ tôi vẫn sống sau đòn trí mạng ấy, mặt tràn đầy kinh hãi.
Ngay sau đó, kiếm gỗ đào của tôi đâm xuyên tim cô ta.
Cô ta cúi đầu, không dám tin nhìn tôi. Khóe miệng tôi cong lên, nở nụ cười đắc ý.
"Ta chết trong tay một nhị phẩm thiên sư ư! Thật đáng ghét! Đáng ghét lão già kia! Năm đó nếu ông ta không phong ấn ta ở đây, làm suy yếu sức mạnh của ta, khiến ta chỉ còn thực lực của Lệ Quỷ cấp cao, ta làm sao chết thảm như thế này! Ta hận! Ta hận!" Cô ta rít lên đầy căm phẫn.
"Thiện có thiện báo, ác có ác báo. Cô đã làm nhiều việc ác, đây chính là báo ứng!" Tôi nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội trong đầu, cao giọng nói.
Thân thể nữ quỷ bắt đầu bốc cháy từ nơi kiếm đâm. Không phải là ngọn lửa thông thường, mà là ngọn lửa màu đỏ sẫm, lan tỏa dần khắp cơ thể. Những nơi bị lửa thiêu đốt hóa thành tro bụi đen kịt, bay lơ lửng trong không khí.
"Ta nguyền rủa ngươi!" Nữ quỷ gào lên với chút sức lực còn sót lại, "Ta nguyền rủa ngươi, vĩnh viễn chia lìa với người thương yêu nhất! Ngươi sẽ không bao giờ có được hạnh phúc!"
Tôi cười lạnh: "Hạnh phúc của tôi do chính tôi nắm giữ. Kẻ thù hay số mệnh, không ai có thể cướp đi!"
Tôi rút kiếm gỗ đào ra khỏi cơ thể cô ta. Nữ quỷ tan thành tro bụi, lơ lửng trước mặt tôi. Một viên ngọc màu trắng bay ra từ đầu cô ta, tôi vội vàng đưa tay bắt lấy.
Hóa ra cô ta cũng có khối oán khí.
Tôi vô cùng sung sướng, không ngờ lại có được chiến lợi phẩm quý giá như vậy.
Chưa kịp vui mừng, trán tôi bỗng nóng ran, bắn ra một tia sáng vàng hút khối oán khí trong tay tôi vào.
Khối oán khí tan chảy trong đầu, khiến tôi đau đớn đến mức cảm giác như não bộ đang ngâm trong nước sôi. Nhưng sau đó, một cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thật kỳ lạ, người khác luyện hóa khối oán khí đều vô cùng khổ sở, nhưng khi được trán tôi hấp thụ, lại mang đến cảm giác thư thái đến khó tin.
Cảm thấy cơ thể đầy sức lực, tôi đứng dậy và tiến về phía chiếc tủ đồng. Vừa bước được hai bước, đầu tôi bỗng nhói đau dữ dội, suýt ngã ra.
Loại cảm giác này là chuyện gì xảy ra?
Bỗng tôi nhớ ra, nữ quỷ xinh đẹp kia là Diễm Quỷ. Loại quỷ này chuyên dụ dỗ đàn ông, giao hoan với họ để thỏa mãn dục vọng. Liệu tôi có bị biến thành như vậy không?
Trời ạ! Nếu biến thành phụ nữ lẳng lơ, tôi thà chết còn hơn!
Thân thể tôi bỗng nóng ran. Chẳng lẽ tôi đang... muốn cái kia?
--------------------o-------------------
← Ch. 173 | Ch. 175 → |