Tủ đồng ăn thịt người
← Ch.172 | Ch.174 → |
Edit: Frenalis
Tên mắt kính ngước nhìn, thấy tất cả đám đàn em đều đang chống "lều trại", hẳn là vì kiềm nén quá lâu. Hắn ném thiếu nữ xuống đất: "Muốn chơi thì sang chỗ kia chơi!"
Chuột Hôi mừng rỡ: "Tao bắt được con bé này, tao trước!" Nói xong, hắn tóm lấy tóc cô gái kéo về phía đống đá vụn phía sau. Bỏ mặc tiếng van cầu xin tha của cô gái, hắn cởi quần cô gái đến tận mắt cá chân, hung bạo lao vào.
Từ phía sau đống đá vụn vang lên tiếng la hét của cô gái và tiếng rên rỉ của đàn ông. Mấy tên tội phạm khác nghe thấy, trong lòng ngứa ngáy, nuốt nước miếng ực ực.
Bỗng mọi âm thanh từ phía sau đống đá vụn im bặt. Một tên cười nói: "Chuột Hôi, mày nhanh thế à?"
Mọi người xung quanh đều cười vang.
Tên tội phạm vừa nói chuyện hì hục đi đến, nhưng hắn chỉ thấy Chuột Hôi nằm sấp bất động trên mặt đất, cô gái thì đã biến mất.
Hắn tiến đến lật người Chuột Hôi lại, vừa nhìn thấy, hoảng sợ ngã quỵ xuống đất.
Chuột Hôi đã biến thành một cái xác khô!
Ngay sau đó, phân thân Kim Giáp Tướng Quân cũng bị bóp chết.
Tôi giật mình, cô gái đó không phải thôn dân địa phương mà là một nữ quỷ!
Chiếc tủ đồng là đồ cổ từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, vậy nữ quỷ này đã hơn ba nghìn năm tuổi?
Cô ta ở cấp bậc nào?
Không, không đúng, thực lực của cô ta không mạnh đến vậy, có thể chỉ ở mức Lệ Quỷ cao cấp thôi.
Tôi do dự. Nhóm quân nhân kia cũng đã tiến vào. Tôi có nên cảnh báo họ để tránh họ trở thành thức ăn cho nữ quỷ hay không?
Nhưng làm thế nào để giải thích cho sự có mặt của tôi ở đây?
Tình thế tiến thoái lưỡng nan!
Lúc nãy tôi có thả một phân thân Kim Giáp Tướng Quân lên nhóm người quân nhân. Mà hiện tại họ cũng đã đến căn phòng lớn của hang động dưới lóng đất.
Họ đồng loạt giơ súng và nhanh chóng xông vào hang động, nhưng chỉ thấy một đống xác khô.
Tất cả đều là xác khô!
Tôi hít một ngụm khí lạnh. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, sáu bảy tên tội phạm đã bị nữ quỷ hút cạn tinh khí.
Nữ quỷ này thật lợi hại!
"Đại đội trưởng, " một người lính nói nhỏ: "nhóm Kim Hổ bảy người toàn bộ đều ở đây."
Người đàn ông được gọi là Đại đội trưởng chỉ khoảng ba mươi tuổi, làn da rất đen, khuôn mặt toát lên vẻ khí khái hào hùng.
Anh ta nhíu mày, nhìn đống xác khô trên mặt đất rồi lại nhìn chiếc tủ đồng bị cắt đứt dây xích."Có gì đó không ổn ở đây, " anh ta nói."Mau mang đồ đi!"
Bốn người lính tiến đến chiếc tủ đồng, không mở nó ra mà mỗi người nhấc một chân khiêng lên. Bỗng có một tiếng rên nhẹ thoải mái vang lên từ một người lính đang khiêng cái tủ. Da thịt người đó nhanh chóng teo lại, trong nháy mắt biến thành cái xác khô.
"Tiểu Lý!" Ba người lính còn lại sắc mặt hoảng hốt. Chiếc tủ đồng cũng theo tiểu Lý ngã xuống, một người lính khác thấy vậy vội đỡ lấy, sau đó cũng phát ra tiếng rên nhẹ thoải mái rồi biến thành xác khô.
Đại đội trưởng gầm lên: "Tất cả quay lại!"
Anh ta lao đến định cứu người, tôi thấy không ổn, vội vàng lao ra, ôm chặt lấy eo hắn, hô to: "Đừng đi! Anh không cứu được họ đâu!"
Ngay lập tức, hai người lính còn lại cũng có tình trạng tương tự và biến thành xác khô.
Đại đội trưởng đỏ bừng mắt, xoay người lại và dùng súng chĩa vào đầu tôi."Ta giết ngươi!" Anh ta gầm lên.
Bị súng chĩa vào đầu, nói không sợ là giả, tôi rùng mình một cái, cố gắng lấy lại bình tĩnh, cao giọng nói: "Anh không thể cứu được họ, đi lên chỉ là tự tìm đường chết! Nếu anh chết, ai sẽ lo cho những người còn lại?"
Đại đội trưởng nghiến răng, trừng mắt nhìn tôi hồi lâu rồi mới hạ súng xuống."Cô là ai?"
Tôi nhìn những cái xác khô của bọn tội phạm trên mặt đất, nói: "Tôi đi theo bọn chúng. Tối qua chúng tôi trọ cùng một nhà nghỉ. Tôi nghe họ nói về kho báu trên núi và tò mò muốn xem đó là gì nên đã đi theo."
Đại đội trưởng cảnh giác hỏi: "Cô đến đây vì kho báu?"
Tôi không trả lời trực tiếp câu hỏi của anh ta mà nhìn vào chiếc tủ đồng: "Lúc đầu tôi nghĩ kho báu là vàng bạc, đồ cổ hoặc tranh chữ quý giá do người xưa để lại. Nhưng tôi không ngờ nó lại tà ác và nguy hiểm đến vậy. Nếu như biết trước, tôi đã không theo đến đây."
Chu Nguyên Hạo đã dạy tôi rằng khi nói dối, không nên nói dối hoàn toàn cũng không nên nói thật hoàn toàn, thật thật giả giả mới đáng tin cậy hơn.
Đại đội trưởng nhíu mày: "Cô biết đó là thứ gì?"
"Không biết, nhưng tôi có thể cảm nhận được nó, " tôi lùi lại phía sau vài bước."Thứ trong tủ rất tà ác và cường đại. Chúng ta không phải là đối thủ của nó."
Đại đội trưởng nhìn chằm chằm vào mắt tôi, hỏi: "Rốt cuộc cô là ai?"
Tôi mỉm cười: "Tôi là một đạo sĩ tập sự, học được một số đạo thuật tự vệ từ người lớn tuổi trong gia đình."
Đại đội trưởng vẫn nhìn chằm chằm tôi, một hồi lâu mới hạ quyết định: "Nếu là như vậy, chúng ta chính là châu chấu trên cùng một sợi dây, chi bằng cùng nhau giải quyết chuyện này."
"Hợp tác thế nào?" tôi hỏi.
Đại đội trưởng nói: "cô giúp chúng tôi mang chiếc tủ này về an toàn, quân đội sẽ có thù lao cho cô."
"Các anh có thể cho tôi cái gì?" tôi cười hỏi.
Anh ta trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cô không phải muốn tiền bạc và châu báu sao? Chúng tôi có thể trả tiền cho cô."
Tôi giả vờ tỏ ra ham tiền: "Bao nhiêu?"
"Hai triệu. Thế nào?"
Hai triệu? Mặc dù số tiền tiết kiệm của tôi còn nhiều hơn thế nhiều, nhưng đối với một kẻ nghèo túng suốt hơn hai mươi năm như tôi, con số này quả thật rất hấp dẫn. Tôi nhịn không được nuốt nước miếng.
"Các anh thật sự muốn trả hai triệu ư?" tôi hỏi.
"Đương nhiên." Đại đội trưởng gật đầu.
Tôi giơ điện thoại lên, nói: "Tôi đã quay hết rồi, đừng hòng chơi xấu."
Càng tỏ ra tham lam, tôi càng khiến anh ta yên tâm.
Người có khuyết điểm không đáng sợ, đáng sợ là người không có khuyết điểm. Chỉ cần nắm được điểm yếu của họ, bạn có thể khiến họ cam tâm tình nguyện làm việc cho bạn.
Anh ta hẳn là đã gắn cho tôi mác "ham tiền".
"Vậy thì thỏa thuận nhé." Mắt tôi sáng rực lên vẻ phấn khích. Đại đội trưởng thoáng hiện tia đắc ý trong mắt. Lòng tôi càng hả hê, không ngờ tên cáo già này lại bị tôi lừa.
Đúng lúc này, một người lính lên tiếng: "Đại đội trưởng, có một cái túi vải ở đây, bên trong hình như có người sống!"
Chúng tôi nhìn sang thì thấy một cái túi vải ở góc khuất trong hang động, bên trong có người đang cử động vặn vẹo.
Đại đội trưởng ra lệnh: "Mở ra xem."
Một người lính trẻ tuổi tiến đến định mở dây thừng buộc túi, nhưng tôi ngăn cậu ta lại, nghiêm giọng nói: "Cẩn thận một chút."
Người lính kia hoảng hốt, run rẩy đưa tay ra nhưng nhiều lần không thể mở được. Đại đội trưởng đẩy cậu ta sang một bên: "Nhìn cái bản lĩnh của cậu kìa! Để tôi làm."
Anh ta chỉ cần hai lần là đã mở được dây thừng, mở tung chiếc túi vải để lộ ra một khuôn mặt sợ hãi, tiều tụy nhưng vô cùng xinh đẹp.
Tất cả mọi người đều sững sờ. Là một cô gái rất xinh đẹp, mặc áo sơ mi hoa và quần thô, đầu tóc rối bù như một tổ rơm, mặt và tay chân lấm lem bùn đất, trông rất bẩn thỉu nhưng cũng không thể che được khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của cô ta.
Nhìn thấy cô ta, tôi mới hiểu được câu nói "bẩn thỉu không che đậy quốc sắc". Tôi tự nhận nhan sắc của mình cũng đã xuất sắc, thế nhưng so với cô ta, cũng chỉ có thể lu mờ.
Những người lính xung quanh đều là thanh niên trẻ tuổi, ít gặp gỡ phụ nữ. Khi nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc thế này, họ đều ngẩn người, không thể rời mắt.
Đại đội trưởng là người đàn ông dày dặn kinh nghiệm nhất trong nhóm, đã phản ứng lại trước nhất, cảnh giác hỏi: "Cô là ai? Làm gì ở đây?"
Cô gái bật khóc nức nở: "Tôi là thôn dân dưới chân núi. Cha tôi là thầy lang, sai tôi lên núi hái thuốc. Nào ngờ vừa lên núi không lâu, tôi đã bị bọn cướp bắt đến đây. Chúng bảo sẽ dùng tôi để tế lễ. Tôi... tôi rất sợ hãi..."
Nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, tâm liền mềm nhũn. Anh ta dịu giọng an ủi: "Đừng sợ, cô gái. Chúng tôi là quân nhân, sẽ không gây hại cho cô."
Cô gái lau nước mắt hỏi: "Bọn cướp đâu rồi?"
Đại đội trưởng mỉm cười trả lời: "Cô gái như cô không nên nhìn thấy những cảnh kinh khủng như vậy, miễn cho sau này thấy ác mộng."
Cô gái gật đầu ngoan ngoãn, rồi lại hỏi: "Khi nào các anh đưa tôi về nhà?"
Đại đội trưởng khẳng định: "Yên tâm, chúng tôi sẽ tìm cách đưa cô về nhà an toàn. Tiểu Trần, cậu đưa cô gái ra ngoài đi. Nơi đây quá nguy hiểm."
--------------------o-------------------
← Ch. 172 | Ch. 174 → |