Kho báu trong núi
← Ch.170 | Ch.172 → |
Edit: Frenalis
"Bà chủ, bà hiểu lầm rồi. Tôi không làm vỡ chậu hoa." Tôi gượng cười giải thích, "Là khách ở phòng 204 làm vỡ. Tôi chỉ thấy họ vội vã rời đi, mang theo hành lý của mình. Tiền phòng còn chưa trả phải không? Rõ ràng là muốn ở phòng miễn phí! Bà chủ, mau đi bắt họ lại đi!"
Bà chủ cười khúc khích: "Tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, làm sao có thể bắt được đám người hung hãn đó được chứ? Nhưng cô thì khác, cô còn xinh đẹp và yếu đuối hơn tôi nhiều. Nói cho cùng, tôi chỉ có thể tìm đến cô mà thôi!
Bà ta rút từ dưới váy ra một con dao phay dính máu, điên cuồng liếm máu trên lưỡi dao: "Đã làm vỡ chậu hoa của tôi, thì phải đền bằng mạng! Tôi căm thù nhất là những đàn bà xinh đẹp như các cô, lẳng lơ, quyến rũ đàn ông. Các cô xứng đáng trở thành phân bón cho hoa của tôi."
Nói xong, bà ta vung dao phay chém về phía đầu tôi.
Nhưng con dao phay đột nhiên khựng lại giữa không trung. Tay bà ta như bị thứ gì đó tóm lấy, dù cố gắng dùng sức đến đâu cũng không thể cử động.
Chu Nguyên Hạo từ từ xuất hiện sau lưng bà ta, không vui nói với tôi: "Cùng loại sát nhân này nói lời vô dụng làm gì, để Kim Giáp tướng quân ăn bà ta đi."
Bà chủ nhà nghỉ hoảng sợ nhìn anh, gào lên: "Cậu, cậu là người hay ma?"
Chu Nguyên Hạo hoàn toàn phớt lờ bà ta, siết chặt tay bóp nát cổ tay bà ta, rồi ném xuống đất mặc cho bà ta gào thét thảm thiết.
Bà ta cố gắng đứng dậy, nhưng Chu Nguyên Hạo lại đá mạnh vào mắt cá chân, khiến bà ta ngã quỵ xuống đất.
"Chúng ta nên báo cảnh sát trước chứ?" Tôi run rẩy lên tiếng.
Chu Nguyên Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: "Đi tìm sợi dây trói bà ta lại."
Tôi vội vàng làm theo. Chu Nguyên Hạo lôi bà ta xuống tầng hầm bẩn thỉu, ẩm ướt. Khi tôi mở cửa hầm, một mùi tanh nồng nặc của máu tươi và xác chết xộc vào mũi khiến tôi suýt nôn ọe.
Chúng tôi từ nhà nghỉ gọi điện thoại báo cảnh sát và vội vã rời đi. Chưa đầy mười phút sau, xe cảnh sát đã đến. Chúng tôi ở trong một nhà nghỉ đối diện và quan sát. Chỉ sau vài phút, mấy người cảnh sát đã hoảng hốt chạy ra ngoài, có người còn bám vào tường và nôn ói ngay tại chỗ.
Nhà nghỉ chìm trong náo loạn khi bị cảnh sát bao vây, khu vực hiện trường được niêm phong bằng dây băng vàng. Từ căn hầm tối tăm bên trong, họ phát hiện ra hơn mười bộ thi cốt thê thảm. Khủng khiếp hơn, tất cả chậu hoa trong nhà nghỉ đều chứa một cái đầu người. Con số nạn nhân được xác định lên đến ba mươi.
Sự thật kinh hoàng này khiến ai cũng bàng hoàng. Chủ nhân của nhà nghỉ - một phụ nữ tưởng chừng hiền lành, lại là kẻ sát nhân máu lạnh cướp đi sinh mạng của nhiều người.
Theo tìm hiểu, bà ta là người ngoại tỉnh, sáu năm trước lang thang đến thị trấn Thanh Tùng làm công tại nhà nghỉ. Được ông chủ mới goá vợ ưa thích, hai người liền kết hôn.
Thế nhưng cưới không bao lâu, ông chủ nhà nghỉ bị bệnh qua đời. Sau tang lễ ba ngày, có một người phụ nữ xinh đẹp dẫn đứa con trai đến đòi thừa kế tài sản, khẳng định đứa bé là con trai ruột của ông chủ đã mất.
Bà chủ nhà nghỉ và "tiểu tam" xảy ra mâu thuẫn gay gắt, dẫn đến việc hai mẹ con kia bị đuổi đi. Kể từ đó, không ai còn nhìn thấy họ nữa.
Bà chủ nhà nghỉ tiếp quản cơ ngơi và kinh doanh trong nhiều năm. Núp bóng vẻ ngoài hiền lành, bà ta âm thầm sát hại nhiều người mà không ai hay biết.
Tại căn hầm nơi phát hiện các thi thể, cảnh sát tìm thấy thi thể của ông chủ quán trọ, bị phân thây một cách tàn nhẫn. Cùng với đó là thi thể hai mẹ con, đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi. Tất cả đều bị tra tấn dã man và có cái chết vô cùng thảm khốc.
Điều tra sâu hơn, cảnh sát phát hiện bà chủ nhà nghỉ từng phạm tội giết người ở tỉnh khác trước đây. Bà ta là tội phạm truy nã cấp A với hình ảnh được đăng tải trên trang web của cảnh sát.
Cả đêm hôm đó, nhà nghỉ chìm trong náo loạn bởi vụ án mạng kinh hoàng.
Sau những sự việc đó, tôi kiệt sức và ngủ thiếp đi, mãi đến tận tám giờ sáng mới tỉnh dậy. Có đôi khi, thần kinh thô cũng là một điều hạnh phúc.
Chúng tôi thanh toán tiền phòng và đem xe van đậu ở bãi đỗ xe nhà nghỉ, đeo ba lô đi bộ lên núi. Do đường núi gập ghềnh, xe không có cách nào di chuyển lên được.
Tôi cùng Chu Nguyên Hạo bàn về chuyện bảo tàng của đám tội phạm, nhưng anh ở thời điểm đột phá then chốt, đối với bảo tàng chẳng có hứng thú.
Trên núi linh khí dồi dào hơn hẳn so với thành thị, chẳng trách nhiều tu sĩ nguyện ý ẩn cư trên núi cả chục năm, chẳng màng đến việc xuống phố nghỉ ngơi dù chỉ vài ngày.
Mặc dù thân thể tôi trước nay đều khoẻ mạnh, nhưng leo núi dốc đột ngột vẫn khiến tôi có phần khó khăn. Chu Nguyên Hạo ghét bỏ tôi đi chậm, kéo tôi qua ôm ngang lên, băng qua những con dốc leo lên núi.
Sung sướng vì có người ẵm đỡ phải đi mệt, tôi ôm lấy cổ anh, tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận hơi lạnh tỏa ra từ cơ thể anh. Chẳng hiểu sao, tôi dần thích sự lạnh lẽo này, nói không chừng khi anh hồi sinh tôi sẽ không quen.
Anh dừng bước, lùi lại vài bước đến phía sau cây đại thụ.
"Làm sao vậy?" Tôi khẽ hỏi vào tai anh.
"Em nhìn đằng kia đi." Anh hất cằm về phía trước. Tôi thò đầu ra ngoài cành cây nhìn lại, cách đó một trăm mét là bọn tội phạm đã gặp trong nhà nghỉ, bọn chúng có vẻ vội vàng nên đi rất nhanh, không bao lâu đã biến mất ở trong rừng.
Chu Nguyên Hạo tránh khỏi bọn chúng, tiếp tục đi thêm hai tiếng trên đường núi. Chúng tôi đến một hang động tối đen, đường đi gồ ghề lại khúc khuỷu. Sau hơn một giờ di chuyển trong hang động, ánh sáng bỗng lóe lên. Nhìn ra ngoài, tôi thấy một thung lũng tuyệt đẹp, rực rỡ sắc hoa, chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh.
Chu Nguyên Hạo giải thích: "Vài năm trước khi còn sống, anh truy đuổi một con yêu quái trăm mắt và vô tình khám phá ra nơi này. Vùng này không có đường đi, khu rừng rậm như mê cung, hang động đá vôi cũng là một mê cung tự nhiên. Không có bản đồ, ai nấy đều khó lòng sống sót nếu đi lạc. Ở đây là nơi an toàn nhất để đột phá thăng cấp."
Tôi gật đầu, lấy lều vải từ ba lô xuống và đưa cho anh dựng. Anh bất ngờ kéo tôi lại, hôn nhẹ lên má tôi: "Lâm Lâm, hãy chờ tin tốt của anh."
Tôi đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Vậy thì anh phải nhanh lên nhé, tính nhẫn nại của em không tốt đâu."
Chu Nguyên Hạo cười, cởi bỏ hết quần áo, để lộ cơ ngực và cơ bụng rắn chắc, cùng hai đường cơ nhân ngư hoàn hảo. Nhìn xuống phía dưới, tôi vội che mặt vì quá ngượng ngùng trước "hung khí" của anh.
Nhìn nó như vậy, tôi nghĩ mình đã thực sự "quá khoan dung" với anh rồi.
Nghĩ đến đây, tôi lại nhịn không được che mặt, quá ngượng ngùng.
Anh nhìn tôi mỉm cười, bước vào lều trại lấy ra viên Dạ Minh Châu. Viên ngọc chứa đầy oán khí từ xa xưa, không biết ai đã thêm một lớp vỏ đặc biệt vào bên ngoài, để khiến nó trông giống như một viên Dạ Minh Châu trong truyền thuyết.
Vẻ mặt Chu Nguyên Hạo nghiêm túc, đặt viên Dạ Minh Châu giữa ngón tay, khép hai bàn tay lại rồi siết chặt. Lớp vỏ bên ngoài vỡ vụn, anh lập tức dùng linh khí bao trùm khối oán khí, bắt đầu hút từng tia oán khí ra ngoài.
Oán khí hóa thành một sợi tơ mỏng manh, chảy vào cơ thể anh, khiến cơ thể anh tỏa ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt.
Chu Nguyên Hạo thở dài khoan khoái, tận hưởng cảm giác dễ chịu mà oán khí mang lại. Sau đó anh sử dụng linh khí trong cơ thể để chuyển hóa từng tia oán khí thành linh khí cho bản thân sử dụng.
Việc chuyển hóa oán khí này khác biệt hoàn toàn so với việc trực tiếp rút oán khí ra thành chất lỏng và uống. Cách sau về cơ bản là hành động tự sát, mặc dù có thể thành công nhưng tiềm ẩn nhiều nguy hiểm.
Càng nhiều oán khí được rút ra, biểu hiện thoải mái của Chu Nguyên Hạo dần biến thành đau đớn. Oán khí như những con dao sắc nhọn đâm vào linh hồn anh, cảm giác này chẳng khác nào cực hình lăng trì trong truyền thuyết, như muốn xé nát cơ thể anh thành từng mảnh.
Khổ hình này không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được. Theo ghi chép trong sách, đã có rất nhiều người chết vì đau đớn, hoặc không chịu nổi mà tinh thần sụp đổ, tẩu hỏa nhập ma và chết thảm.
Tuy nguy hiểm nhưng hứa hẹn sức mạnh to lớn, nên rất nhiều người liều mình mạo hiểm, bất chấp nguy hiểm tính mạng để sử dụng oán khí nhằm nâng cao tu vi.
Tôi không khỏi băn khoăn, khi trán tôi trực tiếp hấp thu oán khí, tôi lại không hề cảm thấy đau đớn. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tôi sờ sờ cái trán bóng loáng của mình, nó luôn là một ẩn số trong lòng tôi. Hiện tại nó mang lại lợi ích to lớn cho tôi, nhưng ai biết được tương lai nó có thể hại chết tôi hay không.
Tôi thở dài, ngồi dưới gốc cây đại thụ nhìn về phía lều trại xa xa. Rồi lấy điện thoại ra, nhưng trong rừng sâu núi thẳm này, hiển nhiên là không có tín hiệu, tôi chỉ có thể xem tạm những bộ phim Hàn đã tải xuống từ trước.
--------------------o-------------------
← Ch. 170 | Ch. 172 → |