Tôi là cô gái đứng đắn
← Ch.166 | Ch.168 → |
Edit: Frenalis
Trong biệt thự như thế này chắc chắn sẽ không có camera, nếu không Triệu Phong Phàm muốn quan hệ với một cô gái ở hành lang thì chẳng phải mọi người cũng nhìn thấy sao?
Huống chi trong một gia đình lớn như vậy, ai mà không làm những việc bẩn thỉu?
Tôi đến gần một cánh cửa, rót linh khí vào lỗ khóa rồi dùng lực xoay ổ khóa, cửa mở ra.
Tôi cũng làm theo cách đó, tìm hết phòng này đến phòng khác, cuối cùng cũng tìm được phòng làm việc của Triệu Phong Phàm.
Trong phòng học có giá sách hai bên tường, trên giá sách có vài cuốn sách nước ngoài được xếp ngay ngắn, tôi thầm khinh bỉ trong lòng, cứ giả vờ uyên bác. Năm xưa lúc đi học hắn điểm kém nhất là môn Anh ngữ.
Tôi cảm nhận được khí tức quỷ dị trong phòng, có một vệt quỷ khí mỏng manh từ trên giá sách rỉ ra, tôi lần theo mùi hương, lấy ra hai cuốn sách, nhìn thấy một đôi mắt đỏ như máu ẩn bên trong kệ sách.
Tôi giật mình, nhưng chỉ trong chớp mắt nhìn lại, đã không còn thấy đôi mắt đó đâu.
Tôi đang định lấy thêm sách xuống thì đột nhiên một cánh tay trắng bệch vươn ra từ bên trong tường, tóm lấy cổ tôi.
Tôi cười lạnh một tiếng, chẳng qua chỉ là ác quỷ mà thôi.
Tôi nhanh chóng rút ra một tấm Bùa Trấn Tà, dán lên cánh tay đó, trên tường phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cánh tay cũng bị đốt cháy biến thành tro bụi.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng.
Không tốt, khẳng định là bảo vệ nghe thấy động tĩnh bên trong nên đến kiểm tra.
Tôi lập tức đặt lại tất cả sách như ban đầu rồi chui xuống gầm bàn làm việc bằng gỗ cẩm lai màu đỏ sẫm.
Cửa mở ra, một nhân viên bảo vệ thò đầu vào xem xét, hình như không phát hiện được gì nên lại đóng cửa lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tuy không sợ ma quỷ, nhưng nếu bị bảo vệ bắt được, nhất định là phải ngồi xổm trong sở cảnh sát mấy ngày.
Nhân viên bảo vệ vừa rời đi không bao lâu, tôi vừa định chui ra khỏi gầm bàn thì nghe thấy tiếng cười của phụ nữ, tôi chửi thầm trong lòng, đành phải chui trở về.
Cánh cửa phòng làm việc mở ra, Triệu Phong Phàm bước vào cùng với hai cô gái xinh đẹp mặc bikini trong tay, ba người đang tán tỉnh nhau, người đến ta đi, chơi rất vui vẻ quên cả trời đất.
Cuối cùng, ba người thoả thuận, Triệu Phong Phàm bế một cô gái lên, ấn cô ấy xuống bàn rồi xé toạc bộ quần áo vốn ít ỏi của cô ấy chỉ trong vài giây.
Cầm thú!
Tôi lại thầm chửi rủa trong lòng.
"Thật đáng ghét." Cô gái cười yêu kiều nói: "Anh xé quần áo của em rồi, một lát làm sao em ra ngoài được?"
Triệu Phong Phàm cười nham nhở: "Còn sợ người ta nhìn sao?"
Một cô gái khác dán lên phía người hắn, vô tình hay cố ý dùng ngực của mình ma sát phía sau lưng hắn: "Triệu đại thiếu, chúng tôi là những cô gái đứng đắn đó, không giống với những người phụ nữ bên ngoài kia."
Triệu Phong Phàm cười cười, khinh thường nói: "Có gì phải sợ? Lát nữa tôi sẽ nói với bọn họ, tối nay sẽ có tiệc trái cây, không ai được mặc quần áo, chẳng phải là được rồi sao?"
Súc sinh! Tôi tiếp tục chửi thầm.
Hai cô gái cười ngặt nghẽo: "Triệu Đại Thiếu, anh hư quá".
Triệu Phong Phàm cười lớn, tách hai chân cô gái ra, muốn giơ súng lao vào chiến đấu, tôi đang nghĩ, nếu bây giờ đột nhiên nhảy ra dọa bọn họ, không biết Triệu đại thiếu có bị doạ cho bất lực hay không?
Ý nghĩ này dù tốt hay xấu nhưng tôi rất muốn thực hiện, làm sao bây giờ, tôi kích động đến mức không thể kiềm chế được mà muốn nhảy ra.
Đúng lúc này, tôi cảm thấy một cỗ quỷ khí từ trên giá sách chậm rãi tràn ra, một làn khói bay ra, ngưng tụ thành hình một người phụ nữ trong không trung, dùng ánh mắt oán hận nhìn ba người đang vui vẻ trước mắt.
Nữ quỷ đó đã mất một cánh tay, chính là vừa rồi bị tôi phá hủy.
Tôi cười hả hê trong lòng, dùng nữ quỷ dọa hắn còn tốt hơn là tôi nhảy ra ngoài.
Nữ quỷ duỗi cánh tay còn lại của mình ra, nhanh chóng hướng sau lưng Triệu Phong Phàm bắt lấy.
Tốc độ của cô ta cực nhanh, không khéo Triệu Phong Phàm còn chưa kịp phản ứng là đã bị xé lồng ngực ra rồi, tôi nghiến răng nghiến lợi thầm nói: "Khương Lâm, Khương Lâm, mày nhất định không được hối hận."
Tôi từ dưới gầm bàn nhảy ra, dùng Bùa Trấn Tà đập vào trán nữ quỷ, nữ quỷ hét lên một tiếng, lùi lại rồi biến mất giữa không trung.
Hai cô gái đi cùng Triệu Phong Phàm hét lên, mọi chuyện diễn ra rất nhanh, Triệu Phong Phàm hoàn toàn không nhìn thấy nữ quỷ, hắn mặc dù nghe được tiếng kêu, nhưng nhìn sau lưng mà không thấy ai, nên không có suy nghĩ nhiều, chỉ kinh ngạc nhìn tôi.
"Cô là ai?" Hai cô gái đang thoát y hoàn toàn, lúc này dùng tay che lấy những bộ phận quan trọng, nhìn chằm chằm vào tôi."Cô ở đây làm gì? Có phải định ăn trộm không?"
Tôi bình thản nhìn họ, thầm nghĩ phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể để lộ mục đích thật sự của mình.
Ngay khi tôi định lên tiếng, Triệu Phong Phàm bỗng thốt lên: "Cô là Khương Lâm?"
Nghe vậy, tôi bừng tỉnh. Tôi biến đổi ngoại hình quá lớn, không ngờ hắn vẫn nhận ra tôi.
"Cô là Khương Lâm thật ư?" Triệu Phong Phàm ánh mắt loé sáng vui mừng, dò xét tôi từ trên xuống dưới."Bảy năm rồi không gặp, cô thay đổi nhiều quá."
Khóe miệng tôi giật giật: "Có ư? Ngược lại anh thì chẳng thay đổi gì cả."
Lúc này hắn mới nhớ ra mình đang không mặc quần áo, vội vàng lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ ra mặc. Hắn không nhận ra còn tốt, bây giờ nhận ra, tình huống có chút ngượng ngùng lúng túng.
Triệu Phong Phàm quay sang hai cô gái đang trần như nhộng kia nói: "Hai người ra ngoài đi."
Hai cô gái tỏ vẻ không tình nguyện, lề mề không chịu đi. Triệu Phong Phàm lạnh giọng: "Hay là tôi phải gọi bảo vệ mời hai cô ra ngoài?"
Sắc mặt hai cô gái biến đổi. Bọn họ đang trong tình trạng không mảnh vải che thân, nếu bảo vệ xuất hiện, mặt mũi còn giữ thế nào nữa?
Hai cô gái oán hận nhìn tôi, quay người đi ra khỏi phòng.
Triệu Phong Phàm bước tới đóng cửa lại: "Không ngờ lại gặp cô ở đây."
Cơ mặt tôi co giật hai lần, bật cười khan hai tiếng, nhưng không nói gì.
Không phải là tôi không muốn nói chuyện, mà là tôi không biết phải nói gì, mở miệng ra chỉ thấy xấu hổ.
Triệu Phong Phàm nhìn thấy quần áo tôi mặc trên người, ánh mắt trở nên có chút kỳ lạ: "Có phải cô đang gặp khó khăn gì không?"
Tôi nhìn hắn quái lạ: "Tôi có thể gặp khó khăn gì?"
Sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi: "Nếu không phải gặp khó khăn, sao cô lại làm công việc này? Khương Lâm, tôi nhớ cô là một cô gái rất tự trọng."
Tôi hiểu ra, hắn đang coi thường tôi là gái bán hoa, lập tức cảm thấy phẫn nộ, cười lạnh nói: "Anh bị mất trí nhớ sao? Vừa rồi anh còn cùng hai cô gái làm chuyện đó, nếu anh cảm thấy họ không tự trọng, sao còn muốn làm chuyện hạ thấp bản thân như vậy?"
Đàn ông đúng là dối trá mà, họ vừa tiêu tiền vào những cô gái đó, coi họ như đồ chơi, hưởng thụ sự phục vụ của họ, lại vừa khinh thường họ.
Nếu thật sự khinh thường họ, thì hãy quản lý tốt cái thứ đó của mình đi, vừa ăn vừa mắng, thật bỉ ổi!
Triệu Phong Phàm có chút xấu hổ, cũng có phần tức giận, cười lạnh một tiếng, đi đến bàn đọc sách, lấy ra một cuốn chi phiếu, vung bút viết một con số, xé xuống đưa cho tôi, nói: "Đã như vậy, đây là tiền thuê cô, đêm nay ở lại đây với tôi."
Tôi nhìn con số trên chi phiếu, nhịn không được bật cười: "Triệu Phong Phàm, tôi nhớ bảy năm trước anh từng nói, con gái như tôi, anh nhìn một cái cũng thấy buồn nôn. Sao vậy, bảy năm sau, chứng bệnh buồn nôn của anh đã khỏi rồi à?"
Nói về chuyện giữa tôi và Triệu Phong Phàm, quả thực là một vở kịch cẩu huyết hạng ba.
Năm đó, không hiểu vì lý do gì Triệu Phong Phàm chuyển đến trường chúng tôi. Hắn đẹp trai, học giỏi, nghe nói gia thế cũng tốt, rất nhanh đã trở thành hot boy của trường, là người trong mộng của mọi cô gái.
Năm đó, tôi cũng là một trong những cô gái ngốc nghếch ấy. Đương nhiên, tôi rất có ý thức về bản thân. Gia đình tôi mở một cửa hàng vòng hoa, nhan sắc cũng chỉ ở mức trung bình, chỉ có thể nói là không xấu. Với một người như Triệu Phong Phàm, có lẽ hắn sẽ không bao giờ để ý đến tôi.
Cho nên, mặc dù tôi thầm thương trộm nhớ hắn, nhưng tôi không bao giờ hé lộ cho ai biết, vì sợ bị chế giễu là "cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga". Đó là bí mật nhỏ trong lòng tôi, và tôi chỉ chia sẻ nó với người bạn cùng bàn, người bạn duy nhất của tôi lúc bấy giờ.
Kết quả là, cái mồm to của người bạn cùng bàn đó đã tiết lộ bí mật của tôi ngay vào ngày hôm sau. Lớp chúng tôi có một hoa khôi, xinh đẹp và có cha là quan chức. Cô ta cũng thích Triệu Phong Phàm, nhưng đáng tiếc là Triệu Phong Phàm hoàn toàn không ưa cô ta.
Hoa khôi tức giận và muốn dùng tôi để khiến Triệu Phong Phàm cảm thấy buồn nôn. Cô ta đã mượn danh nghĩa của tôi để viết một lá thư cho hắn, nội dung vô cùng kinh tởm và nhảm nhí.
--------------------o-------------------
← Ch. 166 | Ch. 168 → |