Bữa tiệc mê loạn
← Ch.165 | Ch.167 → |
Edit: Frenalis
Tống Tống cùng Lâm Bích Quân đi tới, cười nói: "Tiểu Lâm, anh ta đẹp trai quá, nghe nói họ Triệu, là đại thiếu gia của Công Nghiệp Tương An, lần này định quyên góp một khoản tiền lớn cho trường học chúng ta để xây dựng một tòa nhà dạy học hiện đại. Nhìn Chu hiệu trưởng kìa, quả thực coi anh ta như tài thần mà cúng bái."
Mặt tôi tối sầm lại, không ngờ anh ta lại là đại thiếu gia của Công Nghiệp Tương An, trách không được năm đó hống hách như vậy.
Công Nghiệp Tương An là một tập đoàn hóa chất, những năm gần đây lại tiến quân vào ngành dược phẩm, làm ăn phát đạt ở khu vực Tây Nam, tổng giám đốc Tương An cũng nhiều lần lọt top đầu bảng xếp hạng người giàu trong nước.
"Tiểu Lâm." Tống Tống đẩy tôi một cái, cười nói đầy ẩn ý, "Sao vậy, động xuân tâm rồi à? Đừng quên nhà cô còn có một người bạn trai đẹp trai như minh tinh nha."
Tôi liếc nhìn Tống Tống: "Tôi xem là cô động xuân tâm mới đúng chứ?"
Tống Tống cười hắc hắc: "Tôi động xuân tâm thì sao? Đừng quên, tôi là độc thân, nghe nói vị Triệu đại thiếu gia này cũng là độc thân."
Tôi lại liếc mắt: "Tống Tống, đừng nói chúng ta là chị em tốt, mà không nhắc nhở cô. Nhìn đi, anh ta tuy đẹp trai, nhưng phong lưu vô độ, tuyệt đối là trông ngon mà không dùng được, sớm đã bị tửu sắc tàn hại sức khỏe, không biết "của quý" của anh ta đã qua tay bao nhiêu phụ nữ nữa, nếu cô dính líu gì đến anh ta, chẳng lẽ không sợ bị nhiễm bệnh à?"
Tống Tống nhìn tôi kinh ngạc: "Tiểu Lâm, sao hôm nay giọng điệu của cô gay gắt vậy? Cô biết anh ta à? Sao tôi cảm giác cô có thành kiến với anh ta vậy?"
Tôi vội vàng nói: "Người ta là đại thiếu gia, tôi chỉ là một con nhóc hèn mọn, làm sao có thể biết anh ta?"
"Cái này chưa chắc." Tống Tống sờ cằm nói, "Dù sao dung mạo của cô xinh đẹp như vậy, nói không chừng ngày nào đó ở công viên vẽ tranh, Triệu đại thiếu bị nhan sắc tuyệt trần của cô hấp dẫn, nhớ mãi không quên, cho nên quyên góp tiền cho trường học chúng ta, nhưng thật ra là để tiếp cận cô..."
"Tống Tống." Tôi cắt ngang lời Tống Tống.
"Cái gì?"
"Đừng đọc nhiều tiểu thuyết tổng tài..."
Tống Tống liếc mắt: "Tôi thích đọc thì sao? Cô quản được tôi à?"
Đột nhiên, Tống Tống chỉ về hướng Triệu đại thiếu: "Tiểu Lâm, cô nhìn kìa, có phải bức tranh của cô không?"
Tôi tập trung nhìn, Triệu đại thiếu đang thưởng thức bức tranh của tôi, dường như rất thích, Chu hiệu trưởng phân phó thầy chủ nhiệm: "Đi tìm tác giả của bức tranh này."
Tôi giật mình, nói với Tống Tống: "Nói tôi không có ở đây." Sau đó vội vàng trốn vào nhà vệ sinh.
Tôi nấp trong nhà vệ sinh nhìn ra ngoài, Chu hiệu trưởng vì muốn lấy lòng Triệu đại thiếu, trực tiếp đem bức tranh của tôi tặng cho anh ta, tôi tức giận đến nói không ra lời, đây là tranh của tôi! Ông ta thật là trơ trẽn.
Tôi nghiến răng, nhìn Triệu đại thiếu mang theo bức tranh của mình rời đi, hận không thể xông lên giành lại.
Sau khi anh ta đi, tôi từ nhà vệ sinh đi ra, thầy chủ nhiệm khoa chạy tới, vội vàng nói: "Em đi đâu vậy? Triệu đại thiếu rất thưởng thức tài hoa của em, còn nói muốn giúp đỡ em. Có anh ta giúp đỡ, nói gì đến việc một bước thành danh, tương lai em còn có thể trở thành hoạ sĩ. Haiz, vận khí của em quá kém."
Tôi cố nén giận, nói: "Bức tranh của em..."
"Hiệu trưởng đã tặng bức tranh của em cho Triệu đại thiếu, hiệu trưởng nói, lần này sẽ cho em điểm tối đa môn chuyên ngành."
Tôi không nhịn được trợn mắt, tôi học ở trường đại học nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói ai có thể được điểm tối đa cho môn chuyên ngành.
Tống Tống chạy tới, trên mặt nở nụ cười hả hê: "Tiểu Lâm, cô chạy làm gì vậy? Nếu cô không chạy, nói không chừng cô sẽ trở thành nữ chính trong truyện tổng tài nha."
"Đừng đùa!" Tôi tức giận nói, "Tôi mất trắng một bức tranh!"
Tống Tống thức thời ngậm miệng lại.
Mấy ngày kế tiếp, Tống Tống không ngừng lải nhải về Triệu đại thiếu, xem anh ta như nam thần của mình, vơ vét tin tức của anh ta khắp nơi.
Một ngày nọ, trong giờ học, Tống Tống cầm một quyển tạp chí, tôi đến gần xem thử, lại là Triệu đại thiếu, không khỏi liếc mắt.
Nhưng ngay lập tức tôi sững sốt, con mắt mở to, giật lấy quyển tạp chí.
Tạp chí giới thiệu về Triệu đại thiếu, nói rằng nửa tháng trước, anh ta đã mua được một viên Dạ Minh Châu cổ xưa tại hội đấu giá Hồng Kông với giá cao ngất ngưởng 400 triệu đô la Hồng Kông. Tạp chí còn đăng tải ảnh chụp toàn thân anh ta cùng viên Dạ Minh Châu.
Ngay khi nhìn thấy viên Dạ Minh Châu, tôi lập tức nhận ra bên trong viên Dạ Minh Châu này có một khối oán khí của Lệ Quỷ cấp cao.
Cái trán của tôi từng hấp thu một khối oán khí, nó rất có lợi cho tôi. Nếu có thể lấy được viên này, Chu Nguyên Hạo nhất định có thể thuận lợi thăng cấp lên Nhiếp Thanh Quỷ.
Tôi phải nghĩ cách lấy được khối oán khí kia.
Tôi không nói chuyện này với Chu Nguyên Hạo. Trải qua một ít chuyện, tôi không muốn cho anh biết.
Tôi ở trên mạng tìm tin tức của Triệu đại thiếu - Triệu Phong Phàm - hiện đang ở tại một căn biệt thự dát vàng nằm trong khu biệt thự sang trọng bậc nhất thành phố.
Triệu Phong Phàm nổi tiếng là tay chơi đào hoa, có vô số tin đồn về hắn với các nữ minh tinh và người mẫu. Tạp chí lá cải còn đưa tin bạn gái của hắn chỉ tồn tại trong một ngày.
Hắn thường xuyên tổ chức tiệc tùng tại biệt thự của mình. Tuy không biết thực hư ra sao, nhưng cảnh tượng náo nhiệt với dàn mỹ nữ xinh đẹp, xa hoa tột bậc đã được các phóng viên giải trí chụp lén và đăng tải. Bữa tiệc đó có thể so sánh với bữa tiệc trên hồ bơi của The Will ngày đó.
Tôi ghi lại tuyến đường đến biệt thự của Triệu Phong Phàm, sau đó gọi điện cho Chu Nguyên Hạo, nói rằng tôi muốn đi tiêu diệt quỷ ở một thị trấn nhỏ phía Bắc và không cần chờ tôi ăn tối.
Gọi taxi đến bên ngoài khu biệt thự, trời còn chưa tối nhưng tôi đã trông thấy từng chiếc xe lái vào trong, trên xe chở các cô gái xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy, có sinh viên, có người mẫu, tất cả đều trẻ trung và xinh đẹp, quyến rũ lòng người.
Khu biệt thự được quản lý rất nghiêm ngặt, tôi đành phải tìm chỗ vắng vẻ để trèo tường vào, sau đó đi đến phía sau biệt thự của Triệu Phong Phàm.
Biệt thự có một mảng cỏ lớn phía trước và bên trong có một hồ bơi rộng rãi theo phong cách Tây Ban Nha. Nghe nói đây từng là dinh thự của một quý tộc Tây Ban Nha, sau này quý tộc đó sa sút và bán cho nhà họ Triệu. Gia đình họ Triệu đã di dời toàn bộ sang đây.
Tôi thầm nghĩ, những người giàu có này quả thực rảnh rỗi đến phát ngán.
Những chiếc xe chở các cô gái xinh đẹp dừng lại ở bãi đỗ xe, họ bước xuống xe với tiếng cười nói vui vẻ, hương nước hoa nồng nặc từ người họ tỏa ra dù xa vẫn có thể ngửi thấy.
Tôi lặng lẽ tiến đến gần, một cô gái có vẻ như bị hỏng gót giày, vội vã cầm một đôi dự phòng chạy vào bụi cây để thay. Tôi đánh vào gáy cô ấy bất tỉnh, sau đó thay trang phục của cô ấy và chỉnh sửa lại một chút rồi đi ra ngoài.
Trộn lẫn vào trong đám phụ nữ, không ai nghi ngờ gì. Có lẽ vì những cô gái này đến từ các công ty khác nhau, hoặc được bạn bè dẫn đến, nên họ không quen biết nhau.
Bước vào trong biệt thự, đã có rất nhiều người ở đó, trong hồ bơi cũng có nhiều cô gái trẻ đang bơi lội, cũng có người đi lại chung quanh, có người mặc bikini, mặc váy dạ hội, có người yêu kiều, có người thanh thuần, béo gầy đầy đủ, đủ mọi loại hình.
Ngoài ra, tôi còn thấy không ít người đàn ông cường tráng, vóc người đẹp như tượng, mặc quần bơi, khoe cơ ngực và cơ bụng hoàn hảo.
Tôi cau mày, hóa ra Triệu Phong Phàm còn có sở thích này sao? Thật bỉ ổi.
Liếc mắt nhìn, tôi thấy Triệu Phong Phàm đang ngồi bên cạnh hồ bơi, ăn mặc chỉnh tề, phong độ nhẹ nhàng như trên tạp chí.
Bên cạnh hắn là hai thanh niên trẻ tuổi mà tôi không quen, dáng vẻ rất được, có lẽ là thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng.
Tôi vội vàng quay người đi, lặng lẽ len lỏi qua đám người, đi vào bên trong biệt thự.
Mặc dù biệt thự này có rất nhiều trai xinh gái đẹp, nhưng công tác bảo an rất tốt, vệ sĩ mặc vest đen đứng canh gác khắp nơi.
Những vệ sĩ an ninh này đều mang theo vũ khí, chỉ cho phép mọi người hoạt động ở sảnh tầng một và bên ngoài hồ bơi, không cho phép lên tầng hai trở lên.
Tôi lợi dụng lúc hai vệ sĩ thay ca, lặng lẽ lên tầng ba, rồi đi lên tầng bốn.
Tôi nhớ lại tất cả các tạp chí mà Tống Tống đã mua, trong một bài phỏng vấn, Triệu Phong Phàm từng nói rằng hắn thích ở nơi cao nhất, có thể nhìn ra ngoài và cảm giác như mình đang thống trị tất cả mọi thứ.
Phòng làm việc và phòng ngủ của hắn chắc chắn ở tầng cao nhất.
--------------------o-------------------
← Ch. 165 | Ch. 167 → |