Anh thích em
← Ch.140 | Ch.142 → |
Edit: Frenalis
Lần này tôi lại tiêu hao quá sức và phải nằm viện mấy ngày. Tuy nhiên, có lẽ do thực lực đã tăng lên, nên vết thương của tôi mau lành hơn dự kiến và chỉ chưa đầy một tuần đã được xuất viện.
Hồ Gia Linh đích thân đến thăm tôi và tặng một viên thuốc quý xem như lời cảm ơn. Cô ấy dặn dò tôi không được tùy tiện mở Địa Ngục Chi Môn nữa vì cơ thể hiện tại của tôi không thể chịu đựng được lực lượng mạnh mẽ như vậy. Lần này nếu Kiều Hiên không ngăn cản, có lẽ tôi đã bị kéo xuống Địa Ngục rồi.
Suốt những ngày tôi dưỡng bệnh, Tống Tống, Vương Khả và các bạn thay nhau đến chăm sóc. Tôi nói với họ rằng tôi vô ý bị ngã khi leo núi và bị Tống Tống giáo huấn một trận.
*********
Lại một tuần yên bình trôi qua. Tôi gọi điện cho Chu Nguyên Hạo nhưng liên tục nhận được thông báo anh không có mặt trong vùng phủ sóng. Lòng tôi nôn nóng, chỉ biết chờ đợi anh trở về.
Đêm đó, khi tôi đang chìm trong giấc ngủ, một cơn gió lạnh đột ngột ùa đến khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Vội vàng cầm kiếm gỗ đào dưới gối lên, tôi cất tiếng hỏi: "Ai đó?"
Bóng người lao tới ôm tôi vào lòng, tôi giật mình vui mừng: "Chu Nguyên Hạo, anh về rồi à?"
Nhưng ngay sau đó, tôi nhận ra có điều không ổn."Nguyên Hạo, anh sao vậy?" Đôi mắt Chu Nguyên Hạo đỏ ngầu như một con thú hoang trong bóng tối. Tim tôi đập thình thịch. Khi định hỏi thêm thì anh đột nhiên lao tới, xé toạc quần áo của tôi và xông vào một cách thô bạo. Cử chỉ của anh hung hãn và mạnh mẽ đến mức khiến tôi đau đớn nhíu mày.
Dù quen nhau đã lâu, nhưng anh chưa bao giờ cư xử như vậy. Tủi thân, tôi cắn mạnh vào vai anh để lại một vết răng sâu, dường như điều đó càng khiến anh hưng phấn hơn, động tác càng trở nên mãnh liệt hơn. Sau gần một đêm vật lộn, cuối cùng anh cũng dừng lại. Tủi thân và hụt hẫng, tôi bật khóc nức nở.
Chu Nguyên Hạo dường như đã lấy lại lý trí, ôm chặt lấy tôi và không ngừng hôn lên mặt tôi: "Xin lỗi, Lâm Lâm, anh xin lỗi, vừa rồi anh không thể kiểm soát bản thân. Em tha thứ cho anh."
Tôi tức giận đẩy anh ra: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với anh?"
Chu Nguyên Hạo với vẻ mặt mệt mỏi nói: "Vừa rồi anh luyện hóa một khối cầu oán khí. Oán khí trong đó quá mạnh, suýt chút nữa anh đã không thể không chế được nó. Anh chỉ có thể nhanh chóng quay về tìm em. Em là Cửu Âm chi thể, giao hợp với em có thể giúp anh hấp thụ khối oán khí và lấy lại sức mạnh."
Nhìn vẻ áy náy của anh, tôi không nỡ trách móc: "Vậy bây giờ anh đã hấp thụ được hết chưa?"
Anh nhẹ gật đầu: "Cũng may là có thể khống chế được. Tuy nhiên để hoàn toàn hấp thụ khối oán khí cần phải mất một khoảng thời gian. Nhưng có em ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Tôi đỏ mặt đẩy anh ra: "Đi, ai muốn giúp anh chứ."
Anh ôm lấy tôi, giọng đau khổ: "Đều là lỗi của anh. Nếu em muốn bồi thường gì thì cứ nói, anh nhất định sẽ làm được".
Tôi lườm anh: "Vậy em muốn hái mặt trăng trên trời, anh có hái được cho em không?"
Anh nhíu mày, tỏ vẻ hơi khó xử. Tôi vỗ nhẹ mặt anh: "Được rồi, được rồi, không đùa anh nữa. Nói cho em biết, lần này anh đi Thần Nông Giá có thu hoạch gì không?" Chu Nguyên Hạo kể cho tôi nghe về những gì anh đã gặp phải ở Thần Nông Giá. Nơi đây liên tục xảy ra các vụ mất tích bí ẩn. Sau khi tìm hiểu, anh phát hiện trong núi sâu có một ngôi miếu hoang. Tượng đá được thờ phụng trong miếu có hình dạng kỳ quái, trông giống con người nhưng lại gầy gò, khô quắt, có bốn cánh tay, và mỗi bàn tay đều có một cái miệng há to. Bên trong miếu, anh tìm thấy một tấm bia đá ghi chép rằng tượng đá này thực ra là thân xác của một vị thần tiên thời cổ đại. Vị thần tiên này có phép thuật phi thường, có thể thông thiên triệt địa. Chỉ cần người dân bản địa hiến tế những đứa trẻ mới sinh cho hắn, họ sẽ có được bất cứ thứ gì họ mong muốn. Vài trăm năm trước, tục hiến tế trẻ em trở nên phổ biến trong vùng, mỗi năm có hàng nghìn đứa trẻ được hiến cho vị thần tiên này. Sau đó, một vị đạo sĩ từ núi Lao Sơn đi ngang qua và nói đây không phải là thần tiên mà là một Lệ Quỷ gieo rắc nhiều tội ác. Vị đạo sĩ đã dùng mạng sống để tiêu diệt Lệ Quỷ, sau khi chết, Lệ Quỷ hóa thành tượng đá.
Nhưng người dân ngu muội trong vùng lại cho rằng đạo sĩ là kẻ đã cắt đứt nguồn tài lộc của họ. Họ ném thi thể của đạo sĩ cho chó ăn và tiếp tục tôn thờ tượng đá Lệ Quỷ, hy vọng được nó phù hộ phát tài và thăng quan tiến chức.
Trải qua hàng trăm năm, ngôi miếu đã bị bỏ hoang, nhưng tượng đá vẫn còn lưu lại nơi đây.
Chu Nguyên Hạo phát hiện ra, khi màn đêm buông xuống, âm khí trong miếu sẽ trở nên nồng đậm vô cùng.
Chu Nguyên Hạo ẩn nấp ở nơi cách ngôi miếu không xa để quan sát. Nửa đêm, anh nhìn thấy một người phụ nữ diễm lệ bước ra từ miếu. Sau khi đi ra khỏi núi không lâu, cô ta mang theo một người đàn ông trẻ tuổi trở về. Người đàn ông này mặc trang phục leo núi, chính là Lư Hữu - du khách đã mất tích.
Lư Hữu hoàn toàn bị người phụ nữ này mê hoặc. Hai người họ tiến vào miếu và bắt đầu làm bậy trước tượng đá. Khi họ sắp đạt đến cao trào, thì mắt của tượng đá bỗng nhiên bắn ra hai tia sáng đỏ, chiếu thẳng vào tim Lư Hữu.
Lư Hữu hoàn toàn mất đi cảm giác, vẫn tiếp tục động tác, nhưng ngực anh ta tự động mở ra, trái tim bay ra ngoài, lơ lửng giữa không trung và không ngừng đập.
Lúc này, Chu Nguyên Hạo liền ra tay. Năm đó, thực lực của vị đạo sĩ núi Lao Sơn có hạn, không thể tiêu diệt Lệ Quỷ Địa Ngục mà chỉ có thể trấn áp nó. Sau bao nhiêu năm phong ấn nới lỏng, Lệ Quỷ lại bắt đầu hoành hành. Một khi nó ăn hết chín mươi chín trái tim, thì sẽ có thể hồi sinh và khôi phục sức mạnh, thậm chí tấn thăng thành Nhiếp Thanh Quỷ, gieo rắc tai ương cho một phương.
Chu Nguyên Hạo chiến đấu một trận long trời lở đất với Lệ Quỷ, cuối cùng giành được lợi thế, lấy được khối cầu oán khí trong cơ thể nó rồi nhanh chóng chạy thoát.
Trận chiến của họ gây ra động tĩnh quá lớn, chắc chắn đã thu hút sự chú ý của người khác. Một khi có người đến cướp khối oán khí, anh chắc chắn sẽ chết.
Chu Nguyên Hạo chạy về Sơn Thành, tìm một nơi an toàn ở ngoại ô thành phố để luyện hóa khối oán khí. Nhưng anh không ngờ rằng oán khí bên trong khối oán khí lại mạnh mẽ đến vậy, suýt chút nữa khiến anh tẩu hỏa nhập ma. Việc luyện hóa khối cầu oán khí ẩn chứa nhiều rủi ro, bất kể là người sống hay ma quỷ đều không ngoại lệ, đặc biệt là đối với một linh hồn sống như Chu Nguyên Hạo, nếu oán khí nuốt ngược trở lại, sinh cơ của anh sẽ bị cắt đứt, thể xác triệt để tử vong, còn hồn thể sẽ biến thành Lệ Quỷ vô tri, chỉ biết lấy việc giết chóc làm thú vui.
Tức giận, tôi giáng cho anh một bạt tai, khiến anh ngây người. Sau đó tôi đè anh xuống giường, cưỡi lên người anh và gầm gừ nói: "Về sau không được phép mạo hiểm như vậy nữa! Nếu muốn luyện hóa khối cầu oán khí, hãy về tìm em trước. Có em ở đây, tuyệt đối sẽ không để anh chết!" Chu Nguyên Hạo thở dài, nói: "Anh chỉ không muốn em cảm thấy anh đang lợi dụng em."
Tôi lườm anh: "Dù sao cũng không phải lần đầu tiên lợi dụng, làm một hai lần còn giả vờ quan tâm sao?"
Anh không phản bác được, đáy mắt lại hiện lên vẻ áy náy. Cả đêm tôi không ngủ, nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ. Lười để ý đến anh, tôi dậy đi ăn sáng.
Tôi đi học, còn anh ở nhà tiếp tục hấp thụ oán khí còn sót lại trong cơ thể. Buổi chiều sau khi tan học, tôi đang định đến quán cơm gọi những món anh thích mang về, thì phát hiện một chiếc Maserati màu trắng bạc đỗ trước cổng trường. Nhìn chiếc xe quen mắt, tôi thấy cửa xe mở ra và Chu Nguyên Hạo bước xuống.
Da đầu tôi tê rần, cũng quá khoe khoang rồi! Ngày mai không biết người khác sẽ đồn thổi về tôi như thế nào đây. Đang định giả vờ như không quen, quay người chạy trốn, tôi bị Tống Tống kéo lại: "Tiểu Lâm, đây không phải là bạn trai của cô à? Xe anh ấy lái ngầu quá! Hóa ra anh ấy là phú nhị đại à? Vậy lần trước sao anh ấy lại đi chiếc xe van cà tàng? Làm tôi tưởng cô bao nuôi anh ấy chứ."
Mặt tôi đen như đáy nồi, trí tưởng tượng của Tống Tống quả thật phong phú quá mức. Chu Nguyên Hạo cầm chiếc ô đen, tay kia ôm bó hoa hồng đỏ rực, tiến đến trước mặt và đưa hoa cho tôi: "Lâm Lâm, em cuối cùng cũng tan học, đã đợi em hai tiếng rồi."
Lúc này, chung quanh có khá nhiều người, họ xì xào bàn tán về chúng tôi. Tôi do dự, không biết có nên giả vờ không quen biết anh hay không. Việc khoe khoang như vậy tôi không nhận nổi đâu.
Nhưng anh dường như không nhận ra điều đó, vẫn mỉm cười nói: "Tối hôm qua em không phải nói muốn hái mặt trăng trên trời sao? Anh đã chuẩn bị cho em xong rồi, lên xe đi."
Không đợi tôi kịp phản ứng, anh đã nắm tay tôi và kéo lên xe, bỏ lại Tống Tống, Vương Khả và những người khác đang giương mắt nhìn.
Chu Nguyên Hạo cười hỏi tôi: "Có bất ngờ không?"
Khuôn mặt tôi tối sầm lại, nói: "Chỉ có bất ngờ, không có vui vẻ."
Chu Nguyên Hạo không để ý, cười: "Đi ăn tối trước, ăn xong anh dẫn em đi một chỗ."
Anh đưa tôi đến một nhà hàng xa xôi vắng khách. Nơi đây khá nhỏ nhưng lại có bầu không khí ấm cúng, có chút giống nhà hàng tư nhân. Các món ăn ở đây đều rất ngon, mỗi món đều được chế biến một cách tinh tế và đầy hương vị. Tôi đang ăn vội vã như gió cuốn, chợt thấy anh lấy một tấm thiệp trắng, nó nằm trên chiếc bình bông bằng gỗ cùng với một bông hoa hồng được đặt ở trên bàn, sau đó nghiêm túc viết một câu gì đó và đưa cho tôi.
Tôi nhìn kỹ, có chút dở khóc dở cười.
Anh viết: "Anh thích em."
← Ch. 140 | Ch. 142 → |