Truyện:Cô Gái Địa Ngục - Chương 136

Cô Gái Địa Ngục
Trọn bộ 516 chương
Chương 136
Huyền Sát Tụ Linh Trận
0.00
(0 votes)


Chương (1-516)

Edit: Frenalis

Ánh mắt Kiều Hiên loé lên: "Bành lão 𝐪𝖚*ỷ, ông ⓒ*ⓗế*𝐭 rồi sao? Thật sự biến thành զ·⛎·ỷ sao? Ai 𝖌_𝐢ế_ⓣ ông? Đáng tiếc, ông đáng lẽ phải 𝐜-hế-𝖙 trong tay tôi."

  Bành lão զ-ⓤ-ỷ sờ sờ vào cái đầu trọc lóc của mình, trên đó có đầy vết sẹo do phẫu thuật lưu lại.
  "Bệnh 🌜-♓ế-ⓣ?" Kiều Hiên thở dài cảm thán một cái: "Đây chính là sinh lão bệnh tử của con người, chỉ cần chưa đột phá ngũ phẩm thì có một ngày cũng sẽ già đi rồi 🌜-♓ế-𝖙".
  Anh ta tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, cả kinh hỏi: "Ông ở đây bố trí Huyền Sát Tụ Linh Trận, chẳng lẽ là muốn lợi dụng bọn 🍳𝐮·ỷ trong bệnh viện để trợ giúp ông tạo thành khối cầu oán khí rồi đột phá thành Nhiếp Thanh Q⛎·ỷ?"
  Bành lão 🍳-⛎-ỷ cười lớn: "Kiều Hiên, cậu cuối cùng cũng hiểu ra."
  "Đáng 𝐜-♓-ế-ⓣ." Kiều Hiên 𝐧ⓖhı*ế*ռ ⓡ*ăn*g nghiến lợi nói: "Tôi quả nhiên là bị lão ⓠ⛎·ỷ này lừa".
  Anh ta thả người nhảy xuống, đang định lao vào trận pháp, tôi lập tức bước tới ngăn anh ta lại: "Chờ một chút."
  Kiều Hiên lạnh giọng trừng mắt nhìn tôi: "Tránh ra! Tôi sẽ không để cho ông ta thành công."
  "Ông ta sẽ không thành công, " tôi nói, "Không những không thành công, mà hôm nay, ông ta sẽ phải 𝐜●♓ế●ⓣ ở đây, hồn phi phách tán."
  Kiều Hiên cau mày: "Làm sao cô biết?"
  Anh ta còn chưa dứt lời, bốn phía xung quanh vang lên từng tiếng qυ-ỷ khóc, vô số ma 🍳ц·ỷ từ dưới đất và trên tường chui ra, bay lượn trong không trung, cuối cùng bị Huyền Sát Tụ Linh Trận hấp dẫn, tất cả đều dừng ở trên không trận pháp.
  "Hahahahaha." Bành lão 𝐪u*ỷ cười một tràng dài, "Tới đi, đều tới đây đi, và cả Lệ Ⓠ.⛎.ỷ cấp cao trong toà nhà chăm sóc đặc biệt kia nữa, hãy ra hết đi, dùng oán khí cực đại của các ngươi để ta đột phá Nhiếp Thanh 𝒬⛎.ỷ."
  Tiếp đó tôi nghe được một tiếng gào trầm trầm phát ra từ tòa nhà chăm sóc đặc biệt tối tăm vì bị bỏ hoang. Tiếng gầm đó vừa giống người vừa giống như dã thú. Một cảm giác kinh hãi chưa từng trải qua hiện lên trong lòng, tôi đứng yên hai giây rồi hét lên với Kiều Hiên và Đông Phương Lôi: "Chạy đi! Chạy nhanh đi! Nếu không chúng ta sẽ bị chôn vùi cùng với bọn chúng!"
  Nói xong tôi cũng không quan tâm nữa mà bỏ chạy, Kiều Hiên cũng không phải kẻ ngốc, anh ta im lặng một lúc rồi lớn tiếng nói: "Đông Phương, đi thôi."
  Đông Phương Lôi một chưởng đánh lui mỹ nhân lạnh lùng, nhanh chóng thoát khỏi bệnh viện, không đến một giây, một con 𝐪ц*ỷ cao lớn hơn hai mét bước ra khỏi toà nhà đó.
  Tốc độ của hắn không nhanh, chỉ là tốc độ của một người bình thường, nhưng trong nháy mắt, hắn đã đến trước trận pháp.
  Bành lão 🍳·ⓤ·ỷ vẻ mặt hưng phấn, hai tay làm pháp quyết trước ռⓖ.ự.𝒸, miệng liên tục niệm chú ngữ, bắt đầu thi triển trận pháp, làn khí đen dày đặc đang bao quanh ông ta bắt đầu tụ lại hoá thành một sợi khí đen, hướng về phía con q*⛎*ỷ cao lớn bay tới.
  Con ⓠ⛎●ỷ cao lớn vẫn đứng bất động, mặc cho sợi khí đen đó bao trùm toàn thân, sự phấn khích trong mắt Bành lão ⓠ⛎-ỷ càng trở nên rõ ràng, rất nhanh, rất nhanh thôi, Lệ Q_𝐮_ỷ Cao Cấp này sẽ bị ông ta hấp thu, chỉ cần hấp thu hết oán khí tràn ngập trên người con ⓠ●⛎●ỷ cao lớn đó, lại thêm tất cả 𝐪⛎-ỷ vật ở đây, ông ta nhất định có thể kết tinh được khối oán khí, trở thành Nhiếp Thanh Ⴓ·𝐮·ỷ!
  Bành lão 𝐪●ⓤ●ỷ 𝒸_hế_t vì u não, sau khi 𝒸.♓ế.t ông ta không xuống Địa Ngục, ông ta đã dùng rất nhiều bí pháp đem dưỡng mình trở thành Ác Ⓠ.u.ỷ. Khi còn sống ông ta đã 𝖌-𝒾ế-𝖙 vô số người, có một thân sát khí nên khi ↪️𝖍-ế-ⓣ đường hoàng trở thành Ác Ⓠ*𝖚*ỷ. Nhưng ông ta không vừa lòng, cho dù là 🍳ц·ỷ, cũng phải làm vua trong các loài 🍳𝖚.ỷ!

Ông ta muốn trở thành Nhiếp Thanh 🍳●⛎●ỷ, cho dù có phải trả bất cứ giá nào. Ông ta đã tốn rất nhiều công sức, cuối cùng cũng tìm ra được trận pháp có từ thời viễn cổ - Huyền Sát Tụ Linh Trận. Chỉ có trận pháp này là có khả năng luyện hóa những ma 🍳.⛎.ỷ khác đến trợ giúp ông ta thăng cấp.

  Ánh mắt nóng rực của Bành lão 𝐪●⛎●ỷ nhìn chằm chằm vào con q·ц·ỷ cao lớn đối diện, mong chờ hắn biến thành một sợi khí đen tiến vào cơ thể mình.
  Thế nhưng là, sợi khí đen đang bao quanh con զц*ỷ cao lớn bỗng nhiên tan biến.
  Bành lão 🍳·ⓤ·ỷ trợn mắt kinh ngạc, nhìn xung quanh, chợt phát hiện ánh sáng màu trắng của trận pháp vốn đang phát sáng đột nhiên rút đi, ngay cả ánh trăng rơi xuống cũng tiêu tán không dấu vết.
  "Sao lại có thể như vậy!" Bành lão զ.⛎.ỷ kinh hoàng hét lên, "Tại sao chuyện này lại có thể xảy ra!"
  Con 𝐪.⛎.ỷ cao lớn bước vào trận pháp, chỉ trong nháy mắt đã bắt được Bành lão 🍳⛎●ỷ vào tay. Bành lão ⓠ⛎-ỷ cả đời đã 𝖌·1·ế·ⓣ vô số người, cũng 𝖌*1*ế*ⓣ vô số զ-⛎-ỷ, nhưng ông ta chưa bao giờ sợ hãi như lúc này.
  Con զ⛎·ỷ cao lớn với khuôn mặt mơ hồ chậm rãi há miệng ra, cái miệng đẫm Ⓜ️_á_ц chứa đầy những chiếc răng sắc nhọn.
  "Không!" Bành lão q.⛎.ỷ hét lên muốn giãy dụa, lại phát hiện mình căn bản không thể động đậy, con 🍳⛎·ỷ cao lớn cúi xuống một phát cắn vào cổ ông ta.

**********   

Chúng tôi dùng hết sức lực b* sữa mẹ mà một đường chạy xuống núi, chặng đường bình thường hai tiếng, thế mà nửa tiếng đã chạy tới nơi, tôi đứng dưới chân núi, bám vào cái cây †♓●ở 𝖉ố●𝒸.

  Đông Phương Lôi cau mày hỏi: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra, Khương Lâm?"
  Tôi hít một hơi thật sâu, nói: "Huyền Sát Tụ Linh Trận có vấn đề."
  Đông Phương Lôi ngạc nhiên: "Vấn đề gì?"
  "Có một số chỗ vẽ sai trong trận pháp." Tôi nói, "Tôi đã từng nhìn thấy trận pháp này trước đây, mấy chỗ sai kia chính là mấy chỗ quan trọng, cũng không biết ông ta từ đâu tìm được trận đồ, rất hiển nhiên là bị người ta tính kế."
  Đông Phương Lôi càng kinh ngạc hơn: "Huyền Sát Tụ Linh Trận là đại trận pháp đã thất truyền từ thời viễn cổ. Cô thật sự đã nhìn thấy nó trước đây sao?"
  Tôi trợn mắt trừng anh ta: "Nếu thật sự thất truyền thì Bành lão 🍳𝐮●ỷ lấy đó ở đâu ra?"
  Trong cuốn sách của bà nội từng ghi lại một sự việc xảy ra với bà khi còn trẻ.

Câu chuyện xảy ra trước thời giải phóng, có một tá điền phải lòng con dâu của một gia đình địa chủ, con dâu cũng là một người không an phận, hai người bí mật vụng trộm với nhau. Không lâu sau thì sự việc của hai người bị bại lộ, lão địa chủ vô cùng tức giận liền tàn nhẫn 🌀.𝖎ế.† ↪️*♓ế*✝️ tá điền trước mặt mọi người, sau đó lấy trái tim của anh ta đem nướng lên cho con dâu ăn.

  Người con dâu lúc đầu bị giam giữ nên không biết đây là trái tim của người tình, khi biết được cô ta đau lòng đến mức cắn lưỡi tự sát ngay trong đêm đó.
  Lão địa chủ thực ra không hề biết tổ tiên của người con dâu là gia tộc nuôi 🍳.ⓤ.ỷ, và người con dâu đó cũng đã học được một số pháp thuật thần bí khó lường.
  Sau khi cô ta ↪️*hế*𝖙, liền biến thành Ác Ⓠ*𝖚*ỷ, để trả thù cho người tình, cô ta bố trí trận pháp Huyền Sát Tụ Linh Trận trên một khu nghĩa trang, hấp thụ oán khí của hàng ngàn người 𝖈𝒽·ế·t dưới nghĩa trang, sau đó oán khí ngưng tụ lại thành khối cầu, cô ta lập tức trở thành Nhiếp Thanh 🍳·ⓤ·ỷ.
  Sau khi thành Nhiếp Thanh 🍳.u.ỷ, cô ta ⓖ❗*ế*t ↪️ⓗ·ế·𝖙 lão địa chủ và cả nhà ông ta, ngay cả đứa bé sơ sinh cũng không tha.
  Bà nội và bà cố tôi cùng đi du lịch, tình cờ đi ngang qua nơi này, bà cố thấy biệt thự của địa chủ đầy oán khí, phát hiện có Nhiếp Thanh Ⴓ*⛎*ỷ ở đây, liền liên lạc với vài người bạn đồng đạo đến bao vây t❗ê.⛎ ԁ𝖎ệ.т Nhiếp Thanh 🍳-𝐮-ỷ.
  Trận chiến đó rất ác liệt, cuối cùng bên phe bà cố 🌜●♓ế●🌴 một người bạn, họ mới phát hiện ra bản mệnh kết tinh của Nhiếp Thanh 𝒬_ⓤ_ỷ, đó chính là một chiếc vòng tay bằng bạc do người tình của cô ta tặng.
  Sau khi ℊ●❗ế●✞ Nhiếp Thanh 𝐐*u*ỷ, sơ đồ trận pháp còn lưu lại trên mặt đất, bà cố bảo bà nội phải tự tay rửa sạch nó, nhất định không thể để cho thứ tà ác này tồn tại trên đời.
  Bà nội tôi sinh ra đã thông minh, dù còn rất trẻ nhưng bà đã đem toàn bộ trận đồ ghi nhớ trong lòng và sau đó vẽ nó vào trong cuốn sách.
  Tôi đối với câu chuyện của bà nội cảm thấy hứng thú nên cũng đã ghi nhớ trận pháp này, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt lại cứu mạng tôi.
  Ngay lúc tôi đang thất thần nhớ lại chuyện cũ thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng, tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh, khắp nơi đều là sương mù màu trắng. Tầng sương mù này rất mỏng manh, ⓜô-п-ⓖ lung, nhưng lại bao trùm toàn bộ thành phố, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp cùng nhịp tim lẫn nhau.
  "Không xong rồi, " Đông Phương Lôi nói, "đây không phải là thế giới của chúng ta."
  Sắc mặt Kiều Hiên trầm xuống: "Đây là không gian ⓠ-𝐮-ỷ!" Anh ta dừng một chút rồi nói: "Đây là không gian 🍳·ц·ỷ do 𝐪-u-ỷ khát Ⓜ️á_𝐮 An Kiến Quốc tạo ra!"
  Sương mù xung quanh đột nhiên trở nên dày đặc đến mức chúng tôi khó có thể nhìn thấy ngón tay của mình, trong vòng ba phút sương mù lại tản ra, chúng tôi chớp chớp mắt nhìn lại, thì thấy cả ba đã trở lại đỉnh núi, trước cửa bệnh viện tâm thần Thành Tây.
  Trận pháp trong sân đã hỗn loạn từ lâu, trên mặt đất rải rác đầy những 𝖙𝐡●𝖎 †●♓●ể, nhưng Bành lão q⛎●ỷ và mỹ nhân lạnh lùng đều mất tích.
  Chúng tôi cảnh giác quan sát xung quanh, đột nhiên ba cái đầu trong trận pháp chuyển động, tất cả cùng nhau xoay lại, ba khuôn mặt đáng sợ đang hướng về phía chúng tôi.
  Tôi cầm kiếm gỗ đào, thận trọng lùi lại một bước, Đông Phương Lôi theo bản năng đứng trước mặt tôi.
  Ba cái đầu người đột nhiên há miệng, phát ra một tiếng gầm chói tai, tiếng gầm này giống như mở ra một cánh cửa 𝐤-ⓗủ-𝓃-🌀 ⓑ-ố, vài bóng người ⓡ⛎.ⓝ г.ẩ.🍸 lảo đảo bước ra từ màn sương trắng.


Chương (1-516)