C31: Lâm huyền
← Ch.030 | Ch.032 → |
Edit: Frenalis
Anh lấy ra một tờ giấy có in hai bức tranh, tôi chỉ vào một trong những bức tranh sơn thuỷ nói: "Đây là của tôi"
"Trong hồ sơ thi đại học năm đó, bức tranh này mới là ghi tên của em." Anh chỉ vào một bức tranh tĩnh vật khác.
Bức tranh đó rất bình thường, dù là cách sử dụng màu sắc hay kỹ thuật vẽ đều kém xa tôi rất nhiều.
"Làm sao có thể!" Tôi kích động la lên: "Tôi chưa từng nhìn thấy bức tranh này!"
Anh đè vai tôi bảo tôi đừng quá kích động, rồi chỉ vào bức tranh của tôi nói: "Bức tranh của em thuộc về một thí sinh tên là Giang San San".
Tôi kinh ngạc cực độ, bị tin tức này làm cho choáng váng đến nửa ngày đều chưa tỉnh hồn lại. Tôi biết Giang San San, cô ta học hội họa cùng giáo viên với tôi, năng khiếu của cô ta rất trung bình, cô giáo nói nếu cô ta đậu vào một trường đại học ở địa phương thì đã không tệ. Sau này không đỗ vào trường đại học như ý muốn nên tôi cũng không chú ý đến người khác, Chu Nguyên Hạo kể với tôi rằng cô ta đã được nhận vào Học viện Mỹ thuật Quốc gia và hiện đang ở lại trường làm trợ giảng cho học viện.
Cô ta thực sự đã đánh tráo bức tranh của tôi!
Tôi chợt nhớ tới một sự kiện, khi tôi chuẩn bị thi đại học, giáo viên bảo tôi không nên vẽ quá đẹp trong kỳ thi, chỉ cần đủ để đậu, nếu không bức vẽ sẽ bị đánh tráo. Lúc đó tôi không coi trọng việc đó, dù sao tôi cũng sắp thi vào Học viện Mỹ thuật Quốc gia, nếu tôi vẽ không giỏi và lỡ trượt thì sao. Giờ nghĩ lại, hồi đó giáo viên đó chắc hẳn đã biết điều gì đó. Hay đây là quy luật bất thành văn đã có từ lâu?
Gia đình Giang San San rất giàu có, cha cô ta làm kinh doanh bất động sản, hồi cấp 3 cô ta hằng ngày lái chiếc Ferrari đi học. Cho nên cô ta là dùng tiền để mua cơ hội đến trường.
Tôi run rẩy cả người, nước mắt chảy ra tuyệt vọng ôm Chu Nguyên Hạo mà gào khóc. Sự không cam lòng tích tụ bao nhiêu năm nay đều trút hết ra vào lúc này, tôi khóc cho đến khi run rẩy, nước mắt thấm ướt ga trải giường.
Một lúc lâu, chờ tôi khóc mệt rồi, anh ôm tôi vào lòng nhẹ nói: "Bây giờ em thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?"
Tôi nắm chặt cổ áo anh, không có tiền, không có quyền, tôi chỉ là một vai nhỏ, nhưng những kẻ giàu có và quyền lực đó lại muốn cướp đi cơ hội duy nhất của dân nghèo chúng tôi để tiến lên! Nếu không có Chu Nguyên Hạo, e rằng cả đời tôi sẽ không bao giờ biết được sự thật năm đó, sẽ phải hối hận và tự trách mình đã không cố gắng vẽ đẹp.
"Tôi muốn báo thù." Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang San San đã thay đổi vận mệnh của tôi, hủy hoại cuộc đời của tôi, tôi muốn cô ta phải trả giá."
Anh gật đầu: "Trả thù nhất định phải làm. Quân tử mười năm báo thù không bao giờ muộn, cũng không cần vội. Nhưng hiện tại, em có chút phiền phức."
Anh chưa kịp nói xong thì cánh cửa đã bị đạp ra, một nhóm người lao vào. Tôi cau mày, lại là người nào? Hiện giờ tâm trạng tôi đang rất tệ, những người này lại tới đây để gây chuyện.
Người đến đều là những người đàn ông cao to rắn rỏi, phần lớn đều cạo trọc đầu, mặc quần áo thể thao, chân đi giày thể thao, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái, thắt lưng có sợi dây chuyền sáng loáng.
Mặc đồ theo phong cách Bào Ca.
Ở khu Tây Nam chúng tôi, xã hội đen đều xưng là Bào Ca.
Chu Nguyên Hạo là ma, hiện giờ anh chưa hiện thân nên chỉ có con mắt Âm Dương của tôi mới nhìn thấy anh. Khi những Bào Ca này vừa bước vào, họ đã xếp thành hàng hai bên một cách bài bản, sau đó một người đàn ông bước vào.
Khi nhìn thấy hắn, tôi liền run rẩy. Tôi vừa mới xem bộ phim kinh dị hành động trực tiếp của hắn ta.
Hắn là Lâm Huyền, gọi là Lâm Ca. Hắn khoảng hơn ba mươi tuổi, từ ngoại hình cho thấy hắn bảo dưỡng cũng không tệ, dáng dấp cũng được nhưng một thân lại đầy sát khí cùng tà khí.
Không biết đã có bao nhiêu người chết dưới tay hắn, nhưng lại không có một oán linh nào xung quanh hắn ta cả. Ma quỷ rất sợ sát khi trên người người sống, bởi vậy đồ tể cũng là một loại người mà ma quỷ không dám đến gần. Ở đây chúng tôi có phong tục: nếu trong nhà có con thường xuyên đau ốm khó nuôi thì sẽ cúng bái đồ tể làm cha đỡ đầu của hắn, dùng sát khí trên người hắn để trấn áp yêu ma quỷ quái quấy phá. Đôi khi, ngay cả ma quỷ cũng ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
"Cô là Khương Lâm?" Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới với ánh mắt nham hiểm, lông tơ trên người tôi dựng đứng.
Bọn họ không nói hai lời liền phá cửa tiến vào. Tôi chưa kịp thay quần áo, trên người vẫn đang mặc một cái váy ngủ bằng vải cotton. Cái váy ngủ này thực ra khá bảo thủ, màu hồng, có chút diềm xếp nếp, chỉ là hơi rộng và có phần ngực thấp. Gần đây ngoại hình của tôi trở nên xinh đẹp hơn, vóc dáng cũng được cải thiện, ngực cũng tăng lên một cỡ, lộ ra một nửa bộ ngực cùng đường rãnh sâu.
Tôi nhanh chóng sửa lại quần áo và nói: "Phải, các hạ là?"
Tôi nhất định không dám nói mình biết hắn ta, những hồ sơ đó đã được Chu Nguyên Hạo thu dọn kịp thời, nếu không tôi còn gặp rắc rối to.
"Lâm Huyền."
Khóe miệng tôi giật giật hai lần: "Lâm Ca, ngưỡng mộ đại danh."
Hắn từ từ tiến lại gần tôi, ánh mắt ở trên ngực tôi quét tới quét lui, tôi có cảm giác như đang bị rắn độc nhìn chằm chằm, nổi cả da gà.
"Không ngờ ở cái tiệm giấy tiền vàng mã này lại có người xinh đẹp như vậy." Hắn khoé miệng nhẹ cười: "Tôi cho cô một cơ hội, làm người phụ nữ của tôi, thế nào?"
Tôi bị doạ đến mức suýt ngất đi. Làm người phụ nữ của hắn? Thế còn không bằng tôi chết đi cho rồi.
"Tôi, tôi có bạn trai rồi." Tôi vội vàng nói.
Hắn cười khẩy: "Cô không biết hôm nay tôi tới làm gì sao?" Hắn đến gần quá nên tôi lùi lại một bước, cắn răng nói: "Anh đến đây để cảnh cáo tôi, để bịt miệng tôi."
Hắn lạnh lùng nói: "Giết cô không phải là bịt miệng tốt nhất sao?"
"Anh bây giờ đang ở đầu sóng ngọn gió, có rất nhiều người đang chờ bắt anh, anh sẽ không dễ dàng giết người đâu."
Hắn mỉm cười: "Cô rất thông minh, nhưng phụ nữ thông minh thường không sống được lâu".
Trên trán toát mồ hôi lạnh, tôi gượng cười nói: "Lâm Ca, tối hôm đó tôi vừa giao giấy tiền vàng mã đến Đào Hoa Viên, sau khi giao hàng xong tôi rời đi, không có thấy gì nữa."
"Ồ?" Hắn cúi đầu, ánh mắt dữ tợn: "Cô không vào công viên nhìn sao?"
"Trời lúc đó đã tối muộn. Tôi là phụ nữ sao dám đi lang thang bên ngoài? Nếu có ai đó cướp tiền cướp sắc thì chẳng phải là khủng khiếp lắm sao?"
"Thật sao? Có vẻ như cô rất am hiểu chuyện thời sự." Hắn đưa tay chạm vào eo tôi, đột nhiên như bị lửa đốt, rút tay lại, kinh ngạc nhìn tôi.
Chu Nguyên Hạo ra tay đánh gãy một ngón tay của hắn, là ngón tay đã chạm vào tôi.
Tôi nhìn hắn, chợt mỉm cười: "Lâm Ca, đêm đó là ngày đại họa, tôi có thể sống sót trở về, đương nhiên có chút kỹ năng, không dám nói là tôi rất lợi hại, nhưng tôi không có vấn đề gì trong việc bảo vệ bản thân mình."
Thấy vẻ mặt hắn có chút méo mó, tôi lại nói: "Lâm Ca, bây giờ anh có nhiều chuyện phải xử lý, sao lại phải đối phó với một người mở của tiệm vòng hoa như tôi chứ. Anh thấy có đúng không?"
Hắn cười nham hiểm: "Tôi chỉ là có chút phiền phức nhỏ, sẽ sớm giải quyết, giải quyết xong sẽ quay lại tìm cô."
Ánh mắt hắn nhìn từ trên ngực tôi xuống, đến một nơi nào đó, quét qua rồi nói: "Đến lúc đó, tôi sẽ nếm thử hương vị của cô cho thật tốt."
Nói xong hắn xua tay nói: "Đi thôi."
Hắn nhanh chóng rời đi cùng mọi người, bỏ lại cánh cửa cuốn bị hư hỏng. Chu Nguyên Hạo ở phía sau tôi, sắc mặt âm trầm: "Hắn sẽ không có cơ hội."
Có thể thấy hiện tại anh đang rất tức giận. Tôi thở dài và gọi người đến sửa cửa, tháng này cửa nhà tôi bị hỏng mấy lần rồi.
Tôi và Chu Nguyên Hạo ở cùng nhau trong cửa hàng hai ngày, cũng có nhận vài đơn hàng làm người giấy, nhưng tôi dừng giao hàng và khách tự đến lấy để tránh gặp phải sự cố rắc rối khác. Nhưng cho dù tôi có tránh không chủ động dây vào, thì những sự việc kỳ quái vẫn sẽ đến trước cửa nhà tôi.
Sáng hôm đó tôi vừa dậy sớm, đang định ra ngoài mua mấy chiếc bánh bao cho bữa sáng, vừa ra ngoài đã nhìn thấy một chiếc Porsche Cayman đậu trước cửa, một người bước xuống xe.
Đó là một người quen.
"Kha Ngôn?" Vừa nhìn thấy anh ta liền biết có chuyện gì đó.
"Khương Lâm." Kha Ngôn vẻ mặt buồn bã nói: "Gia đình tôi đã xảy ra chuyện."
"Có chuyện gì vậy?"
"Cha tôi bị bệnh."
"Có bệnh thì đến bệnh viện." Tôi kỳ quái nói: "Tôi không phải bác sĩ."
"Gia đình chúng tôi có bác sĩ riêng, thuộc loại giỏi nhất cả nước, không phát hiện ra bệnh gì, đều nói cha tôi rất khỏe mạnh."
Kha Ngôn cau mày nói: "Tôi cũng đã mời mấy đại sư đến, họ đều nói cha tôi bị trúng tà nhưng không ai trị được, Hiện tại cha tôi bị bệnh đau tim phát tác, ông ấy bây giờ vẫn còn đang nằm trong ICU"
Quả nhiên là không có chuyện gì tốt mà!
← Ch. 030 | Ch. 032 → |