Lam Anh đùa hơi quá rồi đấy (2)
← Ch.062 | Ch.064 → |
Tai hắn như ù đi, cuối cùng nó cũng nên tiếng thừa nhần rằng: nó yêu hắn, rằng: hắn đã làm nó trở về với chính con người mình.... nhưng nó đã làm cho trái tìm hắn cùng một lúc cảm nhận được 2 cảm xúc. Một vui một buồn, vui khi nó đã yêu hắn, buồn khi nó lại muốn rời xa. Phải chăng là lỗi của hắn đã không biết cách lắm giữ hạnh phúc?
-Em đã nhớ ra quá khứ rồi sao. Hắn nhìn nó đôi mắt phức tạp mang một chút đau thương xen lẫn hạnh phúc.
-Em đã nhớ ra thì đã làm sao chứ, sự thật vẫn là sự thật không thể biết thật thành giả được. Nó cụp mặt xuống giọng nói buồn nhẹ nhàng.
Lam Anh đứng nghe hai người này nói chuyện mà mắt cứ như hoa hết lên. Cô chẳng hiểu mô tê chi hết, cái gì mà quá khư? rồi lại nhớ ra chứ?.
" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phải tìm hiểu thôi" Lam Anh nghĩ thầm.
Hắn nhìn nó chăm chú như đang muốn hiểu hết ý nghĩ của nó. Quá khứ nó đã nhớ ra và sao nó lại đua buồn như thế. Tong quá khứ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nó lại đau khổ như thế. Hàn Phong nhìn nó đau nhưng lại giấu chỉ muốn chôn chặt nỗi đau của mình mà gậm nhấm mà chết dần chết mòn, người con gái hắn yêu đang đau khổ chẳng lẽ hắn lại vui chứ? Nó đã quá ngốc nghếch khi đẩy hắn đi để mình ở đây chịu trận, nó đâu hề biết mất nó hắn sống không bằng chết, đau khổ trong chính tình yêu dày vò.
-Em đang khiến trái tim tôi đâu đấy em biết không. Hàn Phong đau khổ nói, ánh mắt chân thành chiếm đóng lấy ánh mắt của nó.
Nó như bị mê hoặc bởi ánh mắt của hắn, nhưng có quyết định được gì khi nó không thể đón nhận." Xin anh đừng khiến em lung lay nữa, không thể đâu Vĩnh Phong à. Thiếu một chút nữa em đã rung động và muốn sống hạnh phúc với anh bởi ánh mắt đó. Gương mặt này nụ cười này ánh mắt này em sẽ luôn nhớ. Tạm biệt anh Hàn Phong " Nó thở dài một cách khó khăn, nắm chặt bàn tay, môi hơi mím lại.
-Đừng nói những lời vô bổ đó nữa. Nó dùng hết dũng khí nói ra một câu rất lạnh lùng.
Nó quay qua nhìn người được xem " tên bắt cóc" chầm chậm bước lại. Điều này làm Lam Anh giật thóp chả lẽ chị của cô đã nhận ra rồi sao. Lam Anh mặt hơi tái đi nhưng vẫn đứng im.
-Hãy đưa anh ấy đi tôi xin ông. Nó hơi cúi đầu nói ra lời đề nghị của mình, quay lại nhìn hắn lần cuối nó đã đi tới đắng sau nơi đàn em của Lam Anh.
-Thả hắn ra. Lam Anh hất mặt lạnh giọng nghiêm nghị quát, cái máy giả giọng của cô được khéo léo giấu vào nới kẽ răng nên không thể nhìn thấy được.
" Vậy cũng tốt, để chị suy nghĩ lại đã, sau vụ này mình phải hỏi cho ra lẽ cái quá khứ như trái bom ấy."
-Buông, tôi không đi đâu hết, nếu ông đúng là đàn ông thì thả cô ấy ra tôi đắc tội với vợ ông chứ không phải cô ấy. Hắn gằn giọng nhấn mạnh, đôi mắt sắc lạnh nhìn người đàn ông trung niên nhưng thực chất lại là một cô gái 18 tuổi rất xinh đẹp và đó chính là Lam Anh.
Hình như lời nói của hắn không có hiệu lực hay sao mà hai cái tên áo đen to cao lực lưỡng vẫn cầm chặt hai tay chuẩn bị tư thế lôi hắn đi bất cứ lúc nào.
Hắn học võ từ nhỏ nhưng lại khá lười biếng không chịu tập luyện nhiều, dù lắm trong tay rất nhiều đai đen từ năm 17 tuổi. Nhưng đã 7 năm hắn không phải động tay động chân nhiều nên việc bị suy giảm võ công cũng là điều dễ hiểu.
-Đưa đi. Lam Anh nghiêm giọng quát là tất cả đám đàn em lạnh hết sống lưng cộng thêm gương mắt sẹo nhăn lại trông rất đáng sợ.
Hắn ra sức chống trả nhưng cũng như lần ở bệnh viện hắn lại phải đưa tay chịu trận. Hắn không phải là không giỏi võ không đủ bản lĩnh bảo vệ người mình yêu nhưng Lam Anh luôn quái ở chỗ là dùng người còn giỏi hơn mình. Hai tên mặc áo đen đang khống chế hắn chính là đương kim vô địch của đại hội võ thuật thế giới vậy thì làm sao hắn có thể đầu lại chứ.
Căn phòng rơi vào im lặng khi hắn đã đi khỏi, nó ngước nhìn cho đến khi bóng Hàn Phong khuất dần. Nước mắt rơi lã chã trượt từ khóe mắt xuống má rồi rơi thẳng xuống nền đất lạnh. Cô ngồi thụp xuống đau khổ, vậy là hết rồi mọi sự kìm chế như vỡ òa ra.
Lam Anh nhìn người chị cô rất kính trọng đang đau vì tình không khỏi đau lòng.
-Nếu yêu mà đau như thế thì đừng yêu nữa. Lam Anh bỏ lại một câu rồi đi nhanh ra cửa đóng lại đám người áo đen cũng đi theo.
Căn phòng chỉ con mỗi mình nó với nỗi đau dày vò.
Không phải Lam Anh không muốn an ủi mà là cô biết nó cần thời gian để suy nghĩ.
" Hãy cố lên và mạnh mẽ vượt qua nha chị "
**************còn nữa***
Xin lỗi vì giờ mình mới post được, cám ơn các bạn vẫn ủng hộ mình.
← Ch. 062 | Ch. 064 → |