Giày rách bị người khác xỏ qua
← Ch.067 | Ch.069 → |
Lãnh An Thần đẩy cửa phòng ngủ ra, không thấy Đoan Mộc Mộc, nhưng lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.
Dòng nước ấm áp như sợi tơ xua tan đi những lạnh lẽo trên người Đoan Mộc Mộc, cô nhắm hai mắt, mặc cho dòng nước chảy xuống đầu, tựa như đang ảo tưởng dòng nước này có thể rửa sạch, xoá hết tất cả những phiền não cùng khuất nhục của cô.
Nụ hôn của Tô Hoa Nam, còn có ngón tay của Lãnh An Thần, bọn họ vĩnh viễn đều là khiến cô nhục nhã......
Tay của cô dùng sức chà xát thân thể mình, thậm chí không nghe được cửa phòng tắm đang bị đẩy ra, thân thể trơn bóng như ngọc phát ra ánh sáng chói láo dưới gợn nước, mái tóc dài ướt nhẹp chảy dài xuống thắt lưng, Lãnh An Thần chỉ nhìn thoáng qua, nơi nào đó trong cơ thể liền nổi lên ngọn lửa, nhưng khi nghĩ đến thân thể của cô bị một người đàn ông khác vuốt ve qua, anh lại cảm thấy ghê tởm.
"Nhanh như vậy liền muốn hủy diệt chứng cớ?" Âm thanh tà ác của anh vang lên sau lưng khiến Đoan Mộc Mộc giật mình sợ hãi, vội vàng kéo khăn tắm bảo vệ mình.
"Đi ra ngoài, ai cho anh bước vào?" Cô hoảng sợ mở to mắt, nhìn anh phòng bị.
Ánh mắt này khiến Lãnh An Thần bộc phát tức giận, nhưng trên gương mặt anh lại lại tuôn ra nụ cười vô cùng xán lạn, lời nói ra khỏi cửa miệng lại vô cùng ác độc, "Cô đừng có sợ, dù cho tôi có đói khát đi nữa, cũng sẽ không xỏ vào đôi giày rách đã bị người khác xỏ qua trước."
Đoan Mộc Mộc lảo đảo lui về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch như mất máu, dù cho Sức Chịu Đựng của cô có mạnh hơn nữa, cũng không chịu nổi sự vũ nhục của anh từ thân thể đến tâm hồn.
Nhìn cô như vậy, trong đấy lòng Lãnh An Thần xuất hiện sự sảng khoái vì đã trả thù, chậm rãi bước tới phía cô, đưa tay tắt dòng nước đang chảy ào ào, ngón tay xoa xoa gò má của cô, "Tôi tới là muốn nói cho cô biết, nếu muốn cùng người tình nhỏ của cô như hình với bóng, thì cô nên từ bỏ ý niệm này đi thôi...... Lãnh An Thần tôi cho dù cả đời không muốn cô .... nhưng cô cũng chỉ có thể sống ở bên cạnh tôi, tôi muốn hành hạ các người, để các người vĩnh viễn làm Ngưu Lang Chức Nữ."
Anh híp mắt, tràn đầy châm chọc, còn có tàn nhẫn.
Hai tay Đoan Mộc Mộc bấm chặt vào nhau, gần như muốn bấm rách cả thịt non, mới khiến mình kiên cường đối mặt với anh, "Anh quá đa tâm, cho dù tôi có rời khỏi anh, cũng sẽ không ở cùng anh ta."
Lãnh An Thần cười khẽ, "Đừng tưởng rằng cô nói như vậy, tôi sẽ phớt lờ."
Anh cách cô rất gần, hô hấp phun trên da thịt xích lõa của cô, khiến cô rất không thoải mái, Đoan Mộc Mộc không ngừng co rúm mình lại, chỉ muốn nhanh lên một chút kết thúc kiểu đối thoại này, "Tôi thề."
"Thề cái gì? Thề cô chưa cùng anh ta làm, hay là thề sau này sẽ không làm với anh ta nữa?" Lãnh An Thần từng bước từng bước ép sát.
Ở đáy lòng anh đã đã cho rằng cô và Tô Hoa Nam có chuyện xấu xa, cho nên có giải thích nhiều hơn nữa cũng là phí công, Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, "Nếu như anh nhất định cho rằng như vậy, tôi không còn lời gì để nói."
"Rốt cuộc cô cũng thừa nhận!"
"Là anh buộc tôi đấy!"
Hai người giằng co, vì đứng cách nhau quá gần, nên trong ánh mắt có thể nhìn thấy sự dữ tợn của đối phương.
Hơi lạnh trong không khí càng ngày càng đậm, chui vàotừng lỗ chân lông của Đoan Mộc Mộc, thấm vào xương cốt, xâm nhập ngũ tạng lục phủ của cô, lạnh lẽo khiến cô như ngã vào hầm băng.
Cuối cùng cô chịu không nổi nên run rẩy dữ dội, rớt xuống những giọt nước tròn như hạt trân châu trong đáy mắt, chất lỏng ấm áp này trượt xuống, lướt qua những ngón tay của anh vẫn dường trên mặt cô, cô cảm thấy đầu những ngón tay này dường như co rút, dường như muốn làm gì đó?
Đột nhiên rút tay, anh lui khỏi cô một bước xa, ánh mắt cố định trên mặt cô mấy giây, sau đó cất bước rời đi, cho đến khi ra khỏi phòng tắm, Lãnh An Thần mới phát giác được hô hấp mới thông được một chút.
Không phải muốn cô khổ sở sao? Tại sao khi nhìn thấy cô đau đớn, nhìn cô rơi lệ, tim của anh cũng giống như bị thứ gì đó cắn rứt rất khó chịu?
Anh bị điên rồi!
Lầu dưới truyền đến tiếng xe hơi nổ máy, anh rời đi, Đoan Mộc Mộc mới ô ô khóc thành tiếng, uất ức như thế, cô chịu đủ rồi, một giây cũng không muốn chịu đựng thêm.
Cô muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi anh.
Chỉ cần có thể rời đi, muốn cô làm cái gì cô cũng đồng ý!
Giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc hạ quyết tâm.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |