Vì cô mà tâm hoảng ý loạn
← Ch.177 | Ch.179 → |
Điều này đại biểu cho cái gì, làm sao Lãnh An Thần không hiểu? Trong mắt anh chợt lóe lên ánh lạnh, nhưng nghĩ tới mục đích của mình, tay anh nhẹ nhàng nâng lên, nắm cằm cô ta, thời điểm anh cúi đầu xuống, điện thoại di động của anh cũng vừa hay vang lên.
Anh chợt buông cô ta ra, sau đó móc điện thoại di động, Tần Quỳnh chỉ đành phải mất mác mở mắt ra, sau đó ánh mắt giống như độc dõi theo điện thoại của anh, ngón tay nắm mép giường, từng cây một đều dùng sức nắm!
Là ai đáng ghét như vậy? Lại gọi điện thoại vào lúc này, hư chuyện tốt của cô ta.
Lãnh An Thần cũng không lập tức nhận, mà liếc nhìn dãy số, áy náy nhún nhún vai hướng về phía cô ta, "Em nghỉ ngơi đi, anh đi đây!"
"An Thần..." Hình như Tần Quỳnh còn không cam tâm, nhưng Lãnh An Thần cũng không quay đầu lại bước dài ra phòng bệnh.
Cửa phòng đóng lại, cảm giác trống rỗng khiến Tần Quỳnh phát điên, cô ta giơ tay lên gạt rớt vật phẩm trên đầu giường, trong lúc cô ta còn muốn tái phát tiết nữa, chợt có cảm giác khó chịu từ ngực thẳng trào lên, Tần Quỳnh chỉ cảm thấy ghê tởm, cô ta nhanh chóng che miệng lại, lúc này mới nhớ tới mình vừa uống thuốc, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, muốn nhổ những thuốc kia ra, nhưng đã qua một giờ, tất cả viên thuốc bột kia đều bị cô ta nuốt sạch sẽ.
Ói ra, nhưng không thể khạc ra viên thuốc, chỉ nôn mửa như vậy thật khiến cô ta rất khó chịu, yếu đuối nằm lại trên giường, cô ta nhìn mặt trời ngoài cửa sổ dần dần lặn về Tây, có loại khủng hoảng sinh mạng cũng theo mặt trời lặn về Tây.
Đi ra phòng bệnh, Lãnh An Thần mới tiếp thông điện thoại, là Đỗ Vấn gọi tới, "Chuyện gì?"
"Gần đây cổ phiếu công ty có khác thường" Đỗ Vấn hồi báo.
"Nói!" Động tác mở cửa xe của Lãnh An Thần dừng lại.
"Có mấy bút toán không nhỏ mỗi ngày đều thu mua cổ phiếu của chúng ta, mặc dù thoạt nhìn không phải một tổ chức gây nên, nhưng từ thao tác và thủ pháp có thể thấy được có chỗ tương tự nhau" Đỗ Vấn phân tích.
Lãnh An Thần nhìn mặt trời chưa lặn vào chân trời, chỉ còn lại một mảnh đỏ tươi, anh nhàn nhạt nhếch môi, tròng mắt đen nhánh thoáng qua khát máu, "Không ngờ hắn không nén được tức giận nhanh như vậy?"
"Kế tiếp chúng ta làm thế nào?" Đỗ Vấn khẽ hỏi.
"Âm thầm quan sát, bây giờ chưa nên động... Còn nữa, từ ngày mai tôi muốn đem một phần công việc tới bệnh viện để làm, nên chuẩn bị cái gì, cậu nên hiểu" Lãnh An Thần nói xong cúp điện thoại.
Từ hoàng hôn đến đêm tối, thật sự là quá trình rất ngắn, Lãnh An Thần cúp điện thoại xong, ánh sáng trước mắt đều như không tồn tại, anh ngồi vào trong xe, cũng không vội khởi động, mà ngồi lẳng lặng, cho đến lúc trời hoàn toàn đen xuống.
Xe lái vào biệt thự, có người giúp việc cúi chào nhanh chóng, "Thiếu gia, hiện tại nên ăn bữa ăn tối chưa?"
Anh cũng không trả lời, vừa cởi áo khoác vừa hỏi, "Phu nhân đâu?"
Người làm nữ cẩn thận theo sát, "Phu nhân đi ra ngoài!"
"Đi ra ngoài?" Lãnh An Thần thật bất ngờ, trước mắt gần như hiện ra hình ảnh cô và Khang Vũ Thác đi chung với nhau, bước chân đi về phía trước bỗng dừng lại, "Đi đâu?"
"Không biết!" Người làm nữ lắc đầu.
Lãnh An Thần lấy lại áo khoác từ người làm nữ cầm vào trong tay, sau đó xoay người nổ máy xe lần nữa, nhưng sau khi xe lái ra biệt thự, anh lại phát hiện không biết nên đi đâu tìm cô?
Quả đấm nặng nề đánh vào trên tay lái, cái còi phát ra tiếng rít chói tai, giống như là muốn xé rách đêm tối.
Anh dừng xe, bắt đầu gọi điện thoại cho Đoan Mộc Mộc, nhưng vẫn không có người nghe, anh dằn tính gọi ba lần, kết quả vẫn như nhau.
"Đáng chết, sao không nhận điện thoại?" Lãnh An Thần chỉ cảm thấy trái tim bị phiền não vây khốn chưa từng có.
Chốc lát, anh lại cầm điện thoại lên lần nữa, bấm mã số, "Đỗ Vấn, tra cho tôi bạn bè phu nhân có những ai, gửi phương thức liên lạc với bọn họ cho tôi!"
Bên kia, Đỗ Vấn sững sờ, hỏi, "Hả, anh và phu nhân..."
"Lấy ở đâu ra nhiều lời như thế? Bảo cậu tra thì cậu cứ tra" Đối với Đỗ Vấn, anh chưa bao giờ dùng giọng nói như vậy qua, tuy nhiên hiện tại chính anh cũng không khống chế được.
Cái loại cảm giác không thấy được cô, không biết cô ở đâu, đang làm gì hẳn là làm cho người ta vô cùng lo lắng, hiện tại Lãnh An Thần không có ý định suy nghĩ đây là vì cái gì, nhưng hiện tại khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Đỗ Vấn nghe ra được tâm tình đại nhân không tốt, cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng cúp điện thoại làm việc, năm phút sau, điện thoại Lãnh An Thần nhận được tin nhắn --
Khang Vũ Thác: 152***
Lam Y Nhiên: 187***
Quan Tiểu Ưu: 135***
Đường Tịch Nhan: 136***
...
Tổng cộng liên lạc của sáu bảy người, cũng không phải rất nhiều, nhưng nhìn xếp hạng thứ nhất chính là Khang Vũ Thác, tâm tình của anh càng không tốt, nhưng vì tìm được cô, anh vẫn điện thoại.
"Cô ấy không phải ở cùng cậu chứ?" Mở miệng chính là chất vấn, khiến Khang Vũ Thác sững sờ, nhưng rất nhanh hiểu từ cô này là chỉ người nào?
"Hai người cãi nhau?" Khang Vũ Thác không trả lời, hỏi ngược lại.
"Tôi hỏi cậu gặp cô ấy không?" Lãnh An Thần cũng không muốn giải thích chuyện riêng của anh với người khác.
Khang Vũ Thác vẫn còn đang quay phim, hiện đang nghỉ ngơi, nhìn đồng nghiệp cách đó không xa, anh đi xa một chút, "Anh, bây giờ em cách anh ngoài 800 cây số, anh cảm thấy thế nào?"
Bụp!
Anh ta mới nói xong, Lãnh An Thần liền cúp điện thoại, Khang Vũ Thác cau mày, không yên lòng lại bấm điện thoại của Đoan Mộc Mộc, nhưng vẫn không người nào nghe.
Aish, thật sự là kỳ quái rồi, sao cô không nhận điện thoại? Chẳng lẽ là thật sự cãi nhau với Lãnh An Thần? Khang Vũ Thác suy nghĩ, liền nghe người của đoàn kịch đang gọi anh, anh chỉ đành để điện thoại xuống, tiếp tục đi quay phim.
Bên này, Lãnh An Thần hít sâu, lại bấm điện thoại của Lam Y Nhiên--
"Lãnh tổng nghĩ như thế nào mà gọi điện thoại cho em thế? Nhớ em à?" Lam Y Nhiên dùng giọng điệu đùa giỡn nói chuyện với anh, có lẽ là cảm thấy phương thức nói chuyện này có thể để cho hai người hóa giải không ít lúng túng.
Lãnh An Thần cũng không có ý định này, trực tiếp hỏi, "Cô ấy có ở chỗ em không?"
"Ai vậy?" Lam Y Nhiên biết rõ còn hỏi.
"Bà xã tôi!"
"Hả? Mộc Mộc à..." Lam Y Nhiên cố ý kéo dài âm điệu, "Không phải anh quên mất cô ấy rồi sao?"
Tay Lãnh An Thần cầm tay lái nắm chặt, khớp xương vang dội, mỗi người đều hỏi anh câu này, có phải từng người một đều muốn uất ức hộ Đoan Mộc Mộc hay không?
Dù sao Lam Y Nhiên ở chung một chỗ với Lãnh An Thần lâu như vậy, dù không thấy được anh, cũng cảm thấy anh tức giận, vội vàng thu hồi dáng vẻ vui đùa, nghiêm chỉnh nói, "Rất lâu rồi cô ấy không có tới tìm em, sao thế, không thấy cô ấy à?"
"Không có!" Lãnh An Thần nói xong muốn cúp điện thoại, có thể tưởng tượng đến cái gì bổ sung một câu, "Nhìn thấy cô ấy, bảo cô ấy về nhà, còn có cho dù tôi quên mất cô ấy, cô ấy cũng là vợ tôi!"
Tiếng tút tút vang lên một hồi lâu, Lam Y Nhiên mới phục hồi tinh thần lại, nhưng tiếp liền cười khổ sở một tiếng, xem ra mặc dù trong đầu anh quên cô gái kia, nhưng tâm vẫn có cô ấy.
Mà mình đây? Cũng ở cùng anh lâu như vậy, nhưng bất luận anh mất trí nhớ hay có trí nhớ, đối với cô cũng thủy chung là thái độ lạnh lẽo như vậy.
Lãnh An Thần ơi Lãnh An Thần, tôi cuối cùng không phải chồng anh, vậy sau chúng ta hoàn toàn làm người đi đường thôi!
Lại gọi mấy cuộc điện thoại, đều không có tin tức của cô, nhìn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, lo lắng đáy lòng Lãnh An Thần đang không ngừng lớn dần.
Anh ôm thử tâm tính, cuối cùng bấm điện thoại của Quan Tiểu Ưu, bên kia một hồi lâu mới nghe, hơn nữa hình như có chút ồn ào.
"Này, ai vậy?" Giọng nói cô gái có chút bén nhọn truyền đến.
"Tôi là Lãnh An Thần" Anh tự giới thiệu, "Tôi... Đoan Mộc Mộc có ở cùng cô hay không?"
Anh vốn muốn nói bà xã tôi, nhưng lời đến khóe miệng, lại cảm thấy ba cái chữ kia rất không lưu loát, mặc dù lúc trước đã nói, nhưng bây giờ mở miệng nữa thì lại phát hiện mùi vị không giống nhau.
Bên kia giật mình mấy giây, hình như không kịp phản ứng, chốc lát mới la ầm lên, "Thì ra là Lãnh tổng, không phải là anh mất trí nhớ ư? Sao lại nhớ mã số của tôi?"
Lại nói anh mất trí nhớ, hiện tại anh ghê tởm khi nghe thấy mấy chữ này!
"Đoan Mộc Mộc có ở cùng cô không?" Anh đè nén phiền não, hỏi nữa.
"A, cô ấy..." Không biết có phải cố ý hay không, Quan Tiểu Ưu kéo dài giọng nói, "Ở, chẳng qua là anh tìm cô ấy tại sao không gọi điện thoại cô ấy, tại sao phải tìm tôi, tại sao..."
"Bảo cô ấy nghe điện thoại!" Lãnh An Thần lạnh giọng cắt đứt, cô gái này thật là om sòm, thật hoài nghi vì sao Đoan Mộc Mộc kết giao bạn bè cùng thứ người như thế?
"Cô ấy à, rất bận" Quan Tiểu Ưu cũng không nghe lời mà đem điện thoại chuyển giao, lại nói, "Cô ấy đang chăm sóc hai kẻ dở hơi nhà anh ăn uống!"
Lãnh An Thần nhịn nhịn nữa, mới khắc chế kích động muốn quẳng điện thoại di động, sau đó hỏi: "Họ ở đâu?"
"Phường cháo Bố Y, anh..." Lần này Quan Tiểu Ưu trực tiếp trả lời, chỉ là nói còn chưa dứt lời, bên kia đã cúp điện thoại, nghe tiếng rè, Quan Tiểu Ưu bĩu môi, "Thật không có lễ phép!"
Từ bên kia mua cháo trở về, Đoan Mộc Mộc nhìn động tác bĩu môi của Quan Tiểu Ưu, "Sao vậy?"
"Không có việc gì, một người điên!" Quan Tiểu Ưu quơ quơ điện thoại, cố ý nói như vậy.
Cô cũng biết chuyện Lãnh An Thần mất trí nhớ, hơn nữa từ trong ánh mắt Đoan Mộc Mộc có thể cảm thấy nỗi khổ sở của cô ấy, vốn cho rằng không ảnh hưởng thèm ăn, Quan Tiểu Ưu cũng không nói tới chuyện Lãnh An Thần gọi điện thoại.
Hai bảo bối ăn xong rồi, Đoan Mộc Mộc cũng nhanh chóng ăn cháo, bởi vì hôm nay khó có được thời gian cùng với hai bảo bối, hơn nữa cô còn đồng ý lát nữa sẽ dẫn bọn trẻ đi đường dành riêng cho người đi bộ chơi nhảy giường.
Từ phòng cháo ra ngoài, Đoan Mộc Mộc cùng Quan Tiểu Ưu dẫn đứa bé của mình, sau đó chạy thẳng tới đường dành riêng cho người đi bộ, thật ra thì đường dành riêng cho người đi bộ cách các chỗ cô ăn cơm rất gần, năm phút đồng hồ, hơn nữa bây giờ là sau bữa cơm chiều, cũng rất nhiều người đi ra tản bộ, cả con đường náo nhiệt.
"Mẹ, nhảy giường, nhảy giường..." Tiểu Đường Tâm kêu.
"Được, để các con đi chơi!" Đoan Mộc Mộc đi tới nhảy giường, cố ý chọn nhảy giường gần kề, như vậy cũng không cần lo lắng hai bảo bối đi loạn cùng người khác rồi.
"Mẹ, dì Ưu Ưu, hai người cũng lên chơi đi!" Thấy người bạn nhỏ khác đều ở chung một chỗ cùng cha mẹ, Tiểu Đường Tâm phát ra lời mời.
Quan Tiểu Ưu lập tức lắc đầu, "Dì mới không đi, nghe nói nhảy cái này sẽ chấn thương sọ não, đầu óc dì vốn cũng không linh hoạt, nhảy ra chút vấn đề, người nào phụ trách nửa đời sau cho dì đây?"
Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc lắc đầu, nhưng lại không đành lòng khiến hai bảo bối thất vọng, Đoan Mộc Mộc cởi giày ra bò lên, cùng hai đứa bé chơi đùa, trong không khí truyền đến tiếng cười khoan khoái, ngay cả sao cũng vui vẻ nháy mắt.
Một đường chạy gấp, chạy tới phòng cháo Lãnh An Thần vẫn chậm một bước, anh đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi Quan Tiểu Ưu, phục vụ vừa vặn tới đây hỏi anh có muốn dùng cơm hay không, vì vậy anh thuận miệng hỏi, liền nghe phục vụ nói, "Anh nói hai vị mỹ nữ còn mang theo hai đứa trẻ sao? Hình như họ đi đường dành riêng cho người đi bộ rồi!"
Lãnh An Thần nói cám ơn, liền đi bộ tới nơi phục vụ nói, lúc anh không biết nên làm sao tìm được các cô, tiếng cười khoan khoái hấp dẫn sự chú ý của anh, chỉ thấy trên giường nhảy, Đoan Mộc Mộc như Tiểu Phong Tử chơi đùa cùng hai đứa bé, có lẽ đầu cô quá cao, thời điểm bật nhảy lên luôn sẽ ngã xuống, mỗi lần như thế, hai đứa trẻ đều sẽ bổ nhào qua cù lét cô, sau đó cô sẽ cười khanh khách.
Đứng xa xa nhìn, Lãnh An Thần cảm giác hình tượng này ấm áp không nói ra được, thậm chí phiền muộn vì anh tìm cô nửa buổi tối cũng biến mất không thấy trong tiếng cười đó.
Anh lẳng lặng nhìn, đang suy nghĩ, nếu như mình không mất trí nhớ, có phải bọn họ có thể một nhà bốn người vui vẻ như thế hay không?
Lãnh An Thần biết hai đứa bé còn có bài xích đối với mình, mà anh cũng chưa chuẩn bị tốt để chung sống cùng bọn trẻ, như vậy đi qua chỉ có thể phá hư không khí, cho nên anh vẫn đứng xa nhìn, cho đến khi họ rời đi.
Xe đi thẳng theo tới lầu dưới nhà Quan Tiểu Ưu, Quan Tiểu Ưu muốn dắt hai đứa bé lên lầu, mà đứa bé rõ ràng không muốn đi lên cùng cô.
"Mẹ, tối nay ở lại cùng chúng con được không?" Trong đôi mắt to của Tiểu Đường Tâm tràn đầy khát vọng.
Đoan Mộc Mộc cắn môi, nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã hơn mười giờ, cô sợ trễ nữa mới trở về, sẽ bị Lãnh An Thần chất vấn, nhưng đối mặt với ánh mắt con gái, cô lại không đành lòng cự tuyệt.
Nhìn thấy Đoan Mộc Mộc khó xử, Quan Tiểu Ưu giải vây, "Tiểu Đường Tâm, mẹ phải về nhà chăm sóc ba, bởi vì mong ba sớm ngày có thể tốt, mới có thể thương các con nữa... Hiện tại lên lầu cùng dì Ưu Ưu, dì cho các con xem phim hoạt hình."
Tiểu Đường Tâm lải nhải, vô cùng miễn cưỡng gật đầu một cái, nhưng không vui vẻ trên mặt.
Lúc này Huân Huân tránh tay Quan Tiểu Ưu đi tới, "Mẹ, nếu như ba vĩnh viễn không nhớ nổi chúng con, có phải chúng con vĩnh viễn không thể về nhà hay không?"
Con trai luôn khác con gái, hơn nữa tâm trí bé vốn nhạy cảm, câu hỏi như vậy khiến Đoan Mộc Mộc thấy chua xót, giờ phút này càng giống như là bị ngâm a- xít sun-phu-rit, cô ngồi xổm người xuống, ôm Huân Huân vào trong ngực, "Không biết, ba nhất định có thể nhớ lại chúng ta!"
"Mẹ, con thật sợ mẹ cũng không cần chúng con" Huân Huân còn nói.
Đoan Mộc Mộc cũng không chịu được không khí như vậy nữa, độc ác buông Huân Huân ra, xoay người lên xe.
Trong bóng đêm, Quan Tiểu Ưu dắt hai bảo bối, nhưng bọn nhỏ vẫn nhìn chằm chằm vào phương hướng xe đi xa, ai cũng không chịu lên lầu.
Trong xe màu đen cách đó không xa, Lãnh An Thần thu tất cả vào đáy mắt, nghe được trong lòng, tim của anh cũng không có tư vị, một khắc kia, anh thiếu chút nữa sẽ xông xuống, muốn nói với đứa bé, coi như anh không nhớ rõ bọn chúng, nhưng bọn chúng vẫn là con anh, nhưng nghĩ đến chuyện kế tiếp mình phải đối mặt, còn có thể tạo thành tổn thương đối với Đoan Mộc Mộc, anh lại chỉ có thể cứng rắn đè xuống kích động này.
Hai bảo bối rốt cuộc cũng không nhìn thấy xe Đoan Mộc Mộc nữa, theo Quan Tiểu Ưu lên lầu, nhìn tình cảnh bọn họ cẩn thận mỗi bước đi, Lãnh An Thần nhắm mắt lại, "Bảo bối, thật xin lỗi! Tạm thời làm các con tủi thân, đợi cha làm việc xong, nhất định sẽ bồi thường các con."
Máu mủ tình thân chính là kỳ diệu như vậy, dù anh không nhớ bọn họ một chút xíu nào, nhưng nhìn bọn họ khổ sở, tim anh cũng rỉ máu.
Đoan Mộc Mộc trở lại biệt thự, liền nghe người làm nữ nói Lãnh An Thần trở về, trong lòng cô căng thẳng, vội vàng đi lấy điện thoại di động, lúc này mới phát hiện ra điện thoại bị rơi trên xe có nhiều cuộc gọi chưa nhận, Lãnh An Thần, Khang Vũ Thác, còn có Lam Y Nhiên...
Nguy rồi!
Trong lòng cô hô to không ổn, nhanh chóng bấm điện thoại của Lãnh An Thần, nhưng đầu kia cũng không nhận, thời điểm cô đang buồn bực, liền nghe bên trong sân truyền đến giọng nói động cơ xe hơi.
Anh trở lại?
Đoan Mộc Mộc nhanh chóng xông ra, mà người đàn ông dừng xe xong, cũng lớn bước đi tới, Đoan Mộc Mộc nhìn sắc mặt anh giống như bóng đêm, muốn há mồm giải thích, nhưng lời nói còn chưa phát ra, tay bị anh níu lại, sau đó thẳng tắp dắt lên lầu.
"An Thần, điện thoại di động của em rơi trên xe... Em đi thăm con, em không biết anh gọi điện thoại cho em, em..." Vừa lên lầu, cô vừa giải thích, nhưng anh thủy chung không nói!
Cửa phòng ngủ bị anh một cước đá văng ra, Đoan Mộc Mộc cũng cảm giác tay căng thẳng, một tay anh lôi cô đi vào, cô hoảng sợ đang muốn hỏi anh sao vậy, cũng cảm giác ánh sáng trên đỉnh đầu sầm lại, mà môi cô lập tức bị anh chặn lại.
Hơi thở nóng ngông cuồng khiến cô không chịu nổi, cô từ chối hai lần, nhưng rất nhanh bị anh áp chế, mà bàn tay to của anh cũng thăm dò vào bên trong áo cô, chạy thẳng tới mục đích...
"An Thần..." Cô nức nở nghẹn ngào gọi anh, nhưng anh căn bản không để ý tới, hơn nữa bàn tay đã bắt đầu lôi kéo quần áo trên người bọn họ.
Anh đây là thế nào?
Đoan Mộc Mộc kinh ngạc nhìn anh, trong mắt đen nhánh sáng ngời giống như sao, nhưng sáng ngời này khiến anh không nói ra được phấn khởi!
Ở trong bệnh viện, khi Tần Quỳnh nhắm mắt lại để cho anh hôn cô ta thì một nháy mắt đó trước mắt anh lại hiện ra mặt cô, cho nên anh mới cúi đầu, thì ra trong lúc vô tình, anh chỉ muốn hôn cô!
Về đến nhà, không thấy cô, thời điểm không tìm được cô, anh lo sợ phiền não, một khắc kia, anh mới hiểu rõ cô gái bị mình vô ý quên lãng thế nhưng vẫn chiếm cứ tim anh.
Trí nhớ không còn, nhưng tim vẫn còn, chính xác mà nói là anh phải có tình cảm đối với cô, chỉ không nhớ nổi mà thôi.
Còn có vừa rồi thấy cô uất ức, nhìn bộ dạng cô và hai đứa bé lưu luyến không rời, trừ tự trách cùng đau lòng ra, anh chính là yêu thương.
Anh có lỗi với cô, anh thiếu cô quá nhiều, thế mà anh lại không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt ra tất cả, chỉ có ôm cô, hôn cô, thậm chí là chiếm cô thì anh mới có thể cảm thấy xoa nhẹ tổn thương của cô.
Chỉ trong chốc lát, quần áo hai người đều bị tháo ra, anh dán chặt cô, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng khiến cô run rẩy, cô bị anh ép chặt ở trên ván cửa, rất không thoải mái, nhưng cô nghi hoặc vì sai anh kích cuồng như vậy?
Rõ ràng ngày hôm qua anh vẫn còn rất bài xích cô...
"An Thần..." Thở dốc không được, cô khẽ gọi tên anh.
"Bà xã!" Anh khẽ gọi, sau đó cắn môi cô, "Cho anh!"
Giọng nói khàn khàn mang theo dục vọng nồng đậm, Đoan Mộc Mộc thấy trong mắt anh toát ra ánh lửa.
"An Thần..." Cô lẩm bẩm kêu nữa, mà anh đã đem cô nhấc lên, sau đó để cho hai chân cô quấn lấy hông anh, chỉ cảm thấy anh nặng nề đi vào phía trước, thoáng chốc --
Anh và cô, hai hợp làm một!
← Ch. 177 | Ch. 179 → |