Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc - Chương 175

Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 192 chương
Chương 175
Anh đang ghen
0.00
(0 votes)


Chương (1-192)

Siêu sale Shopee


Đoan Mộc Mộc đột nhiên ngẩng đầu, chống lại khuôn mặt y hệt băng lạnh của Lãnh An Thần, cô rút tay theo bản năng, trong lòng thoáng qua hoảng sợ khi bị bắt gian, nhưng tầm mắt chạm qua cô gái bên người anh thì cô lại cảm thấy mình không cần thiết phải hoảng loạn.

Không phải anh cũng mang theo mối tình đầu của mình tới dùng cơm sao?

"Thật là trùng hợp!" Khang Vũ Thác không có một chút mất tự nhiên, vừa nói vừa nhìn về phía Tần Quỳnh bên cạnh Lãnh An Thần, "Tần tiểu thư vẫn xinh đẹp như năm đó, thật là phong thái không giảm."

Trong lời nói có ý châm biếm, Tần Quỳnh nghe hiểu được, cô ta cười ngượng ngùng, "Đại minh tinh Khang cũng rất phong lưu, không chỉ có ăn sạch thiếu nữ, ngay cả phụ nữ kết hôn cũng không chịu bỏ qua cho."

Mặt Đoan Mộc Mộc nóng hừng hực, cô biết bản lĩnh của cô gái này, quạt gió thổi lửa không nói, còn lần lượt hãm hại cô.

"Tần tiểu thư ghen tỵ à? Nếu như là vậy, đại minh tinh Khang cũng có thể chăm sóc cô một chút" Đoan Mộc Mộc sẽ không im lặng như bầy cừu nữa.

Khang Vũ Thác hiểu ý đồ của Đoan Mộc Mộc, thuận thế tiếp lời, "Đúng vậy đó, nếu Tần tiểu thư muốn ôm ấp yêu thương đối với tôi, tôi cũng vui lòng tiếp nhận, đến đây đi!" Nói xong, liền làm tư thế mở rộng vòng tay.

Mặt Tần Quỳnh nháy mắt màu đỏ tím, níu lại người đàn ông bên cạnh nhờ giúp đỡ, "An Thần, anh xem đôi gian phu dâm phụ này phách lối tới trình độ nào này, anh coi người phụ nữ này là vợ, nhưng cô ta có coi anh là chồng không? Thản nhiên công khai tán tỉnh đàn ông ở trước mặt anh!"

Quả nhiên, Tần Quỳnh lại đang khích bác!

"Đủ rồi!" Lãnh An Thần lạnh giọng, sau đó hất Tần Quỳnh ra, bàn tay vươn ra níu chặt lấy cánh tay Đoan Mộc Mộc, gần như dùng phương thức kéo, dẫn cô đi ra ngoài.

"An Thần..." Tần Quỳnh kêu ở phía sau, có ý muốn đuổi theo, nhưng không đợi cô ta bước ra, con đường trước mắt đã bị một bóng người ngăn trở.

"Chị gái, chúng ta nhiều năm không gặp, ngồi xuống ăn cùng nhau nhé!" Trên mặt Khang Vũ Thác mang theo nụ cười vô hại, tuy nhiên nó khiến Tần Quỳnh hận không thể tiến lên xé nát.

"Cút ngay!" Tần Quỳnh gầm nhẹ.

"Chị gái, bực tức lớn thế làm gì, nghe nói con gái bực tức sẽ không có lợi cho mỹ dung, chị nhìn xem, hiện tại rõ ràng không được như xưa, da chảy hơn rất nhiều, nhất là cũng có nếp nhăn rồi, còn mắt chị nữa, đã chỉnh sửa? Có điều kỹ thuật quá kém, chị xem hình dáng hai đuôi mắt đều không như nhau..." Khang Vũ Thác vừa nói vừa vươn tay, muốn đụng vào mặt Tần Quỳnh, cô ta thét chói tai nhảy ra.

"Khang Vũ Thác..." Gương mặt cô ta trướng hồng giống như gan heo, người đàn ông trước mắt này mở miệng ác độc, lúc đi học cô ta đã sớm lĩnh giáo, không ngờ nhiều năm rồi anh ta vẫn không hữu nghị đối với mình.

Nhìn mặt mày Tần Quỳnh biến đổi, sốt ruột như bị nắm thóp, tâm tình Khang Vũ Thác thật tốt, "Chị gái, ngồi đi, nhiều năm không thấy, chúng ta hàn huyên một lát!"

Hiện tại Tần Quỳnh chỉ muốn lật cái bàn trước mắt hất lên trên mặt Khang Vũ Thác, nhưng nghĩ tới mới vừa rồi anh ta lấy lòng Đoan Mộc Mộc, lại cảm thấy đây là một cơ hội ly gián, vì vậy chỉ có thể cố đè xuống trái tim tức giận, lộ vẻ tức giận ngồi xuống.

"Chị gái, muốn ăn cái gì, tùy tiện chọn!" Khang Vũ Thác gọi phục vụ tới, lại bị Tần Quỳnh ra dấu tay đuổi đi.

"Không phải cậu thích cô gái kia à? Tại sao không đuổi theo?" Tần Quỳnh nhìn Khang Vũ Thác, trong tròng mắt đen đều là tức giận.

Khang Vũ Thác cầm rượu đỏ lên, rót cho Tần Quỳnh một ly, "Đuổi theo? Đây chính là vợ người ta, tôi mới không phải không có liêm sỉ như thế!" Nói xong dừng lại, nhìn về phía Tần Quỳnh, "Có phải không chị gái? Làm người cũng không thể ngay cả ranh giới cuối cùng của phẩm hạnh cũng không có chứ!"

Lời này vừa chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Tần Quỳnh dĩ nhiên nghe ra, bụp, cô đập túi xách lên trên bàn, cũng không thể nhịn được nữa, "Khang Vũ Thác, cậu giả vờ đứng đắn ở chỗ này, biết rõ người ta có chồng mà còn quyến rũ người ta, cậu và cô ta căn bản là cá mè một lứa, dâm nam loạn nữ!"

"Chị gái mắng đúng lắm!" Khang Vũ Thác không có chút bực tức, thậm chí còn nở nụ cười hân hoan, "Biết rõ người ta có vợ, còn kề cận như ruồi bọ không thả, chị nói xem cô gái như vậy có phải quá không biết xấu hổ hay không?"

Ào ào --

Tần Quỳnh cầm ly rượu trước mặt lên, lập tức giội về phía Khang Vũ Thác, có lẽ là đã sớm liệu đến cô gái này sẽ chó gấp cắn người, Khang Vũ Thác nhảy ra, tránh thoát.

"Chị gái, đây chính là Rafeal 82 năm, chị không uống cũng không thể lãng phí thế chứ!" Khang Vũ Thác cầm lấy khăn giấy nhón lấy rượu đỏ trên bàn, "Hay là những năm này chị gái dựa vào việc bán mình nên kiếm được quá nhiều tiền, không thế tiếc?"

Hoàn toàn không ngờ tới Khang Vũ Thác sẽ biết ruột gan của mình, sắc mặt Tần Quỳnh nhất thời biến lớn, vọt đứng lên, cầm túi xách của mình, bờ môi run rẩy, "Cậu...cậu nói nhăng gì đó? Kẻ điên!"

Khang Vũ Thác nâng khóe môi, "Tôi có nói bậy hay không, chị rõ ràng nhất!"

"Tôi không rõ ràng lắm!" Tần Quỳnh cũng không ở được nữa, rời đi tựa như trốn.

Nhìn bóng dáng cô ta chạy trối chết, nụ cười khóe môi Khang Vũ Thác lạnh xuống, nhìn chỗ ngồi trống không đối diện, anh thì thầm, "Mộc Mộc, chỉ cần em có thể hạnh phúc, anh thế nào cũng được!"

Đoan Mộc Mộc bị Lãnh An Thần kéo túm đi tới bãi đậu xe, sau đó nhét cô vào chỗ cạnh tài xế, xe rời đi.

Trên người anh có thương tích, có thể lái xe sao?

Đoan Mộc Mộc thoáng qua nghi ngờ, nhưng không khí nặng nề làm cô không dám hỏi ra, cô cảm thấy anh tức giận, nhưng cô cũng không có làm gì sai, chỉ cùng Khang Vũ Thác ăn cơm mà thôi, mà không phải anh cũng ở một chỗ cùng Tần Quỳnh ư?

Nghĩ đến lời nói nhục mạ của Tần Quỳnh, khổ sở vặn xoắn vạt áo, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, vừa đúng lúc này, giọng của Lãnh An Thần vang lên, "Ai cho phép em ăn cơm chung với cậu ta?"

Chất vấn bá đạo và cậy mạnh khiến trong lòng Đoan Mộc Mộc vô cùng không thoải mái, cô cười khổ sở, "Vì sao em không thể ăn cơm cùng anh ấy?"

Không ngờ cô sẽ hỏi ngược lại, Lãnh An Thần liếc mắt nhìn cô, từ sau khi tỉnh dậy trong trí nhớ của anh cô phải là một cô gái dịu ngoan khéo léo, mà không nên sắc bén giống như bây giờ.

"Đừng nhìn em như thế, em vốn chính là người thế này!" Đoan Mộc Mộc cảm thấy nghi ngờ của anh, đúng, cho tới bây giờ trong mắt người khác cô là kẻ không mềm như bột, nhưng sau khi yêu anh, cô cho anh mài mòn góc cạnh của mình, uất ức cầu toàn cho anh, thậm chí vì có thể cho con có nhà hoàn chỉnh, cô nhắm một con mắt mở một con mắt dễ dàng tha thứ cho hành động của anh và Tần Quỳnh.

Đây cũng không phải là cô, cô chịu đủ rồi!

Lãnh An Thần bởi vì những lời này của cô mà trái tim căng thẳng, thế này mới ý thức được cô gái trước mắt hoàn toàn xa lạ đối với mình, thật ra thì anh không hiểu rõ cô chút nào.

Tay cầm tay lái nắm chặt, nhưng tàn bạo vẫn còn, "Cùng một người đàn ông lôi lôi kéo kéo tình chàng ý thiếp ở nơi công chúng, em có nhớ mình là vợ người khác hay không?"

Lại chất vấn, đây là thói quen bá đạo của Lãnh An Thần, trước kia như vậy, hiện tại mất trí nhớ vẫn là như thế!

"Vậy còn anh?" Đoan Mộc Mộc hỏi ngược lại, "Anh và Tần Quỳnh ở chung một chỗ thì có nhớ anh là chồng em hay không?"

Lại hỏi ngược lại khiến Lãnh An Thần không phản bác được, Đoan Mộc Mộc nhìn anh như vậy, không nhịn được nói, "Lãnh An Thần, anh có thể ghen, em cũng có thể!"

Ghen?

Anh sửng sốt, Đoan Mộc Mộc cũng giống vậy, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của anh hẳn là ghen nhỉ!

Anh ghen bởi vì trong lòng vẫn còn có cô, đúng không?

Trái tim lạnh lẽo vì nhận thức vừa rồi mà ấm lên, cô cẩn thận nhìn anh, nhưng chân mày anh nhíu chặt hơn.

Lãnh An Thần nghe chữ ghen thì tim cũng không cầm được cuồng loạn hai nhịp, anh không muốn thừa nhận mình có loại tình cảm này, nhưng không thể phủ nhận, từ lần đầu tiên thấy cô ở chung một chỗ với Khang Vũ Thác thì anh đã vô cùng không thoải mái.

Chẳng lẽ, anh thật sự đang ghen?

Anh len lén liếc cô gái bên cạnh, trái tim và tâm tình phức tạp...

Xe quanh đi quẩn lại, cuối cùng dừng ở trước một nhà trọ không biết tên, cũng không biết tại sao, trong lòng anh nhớ đến một chỗ, dường như không bị anh khống chế đã tới rồi.

Đoan Mộc Mộc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đầu tiên là không có cảm giác gì, nhưng tức thì liền thay đổi cả sắc mặt, cô không thể tin được nhìn tất cả chung quanh, chờ xác định mình thật không có nhìn lầm, mới đem ánh mắt chuyển sang anh --

Anh thế nhưng lái xe dẫn cô tới nơi này!

Đó là lần sau khi bọn họ kết hôn không lâu, từng ở một nhà trọ, nếu anh không mang theo cô, có lẽ cô đã quên, nhưng không phải anh cũng nên quên à?

"An Thần, anh..." Đoan Mộc Mộc kinh ngạc túm lấy tay anh.

Lãnh An Thần nhìn khiếp sợ trong mắt cô, cau mày, "Sao thế?"

"Anh...anh nhớ nơi này?" Giọng Đoan Mộc Mộc run rẩy, trái tim càng thêm run rẩy không thôi.

Nhìn lên tòa nhà trước mắt, tròng mắt Lãnh An Thần trở tối, một hồi lâu mới nói, "Tôi không biết, trong lòng nhớ đến chỗ này..."

"An Thần..." Đoan Mộc Mộc kích động, hóa ra anh cũng chưa quên hoàn toàn, nhưng không nhớ rõ lắm.

"Nơi này có đặc biệt gì à?" Lãnh An Thần lại hỏi.

Đoan Mộc Mộc gật đầu, mở cửa xe, sau đó nói với anh, "Anh đi theo em!"

Ngồi thang máy, bọn họ một đường lên thẳng, cuối cùng dừng ở trước cửa một tòa nhà, nhìn mật mã khóa, ngón tay Lãnh An Thần giật giật, chỉ thấy Đoan Mộc Mộc giơ tay lên, nhập một chuỗi mã số, vừa nhập vừa nói, "Mật mã là ba số sau sinh nhật của cả hai chúng ta."

Anh sững sờ, cửa được nhập đúng mật mã sau đó kêu tiếng mở ra, bọn họ đi vào, trên vách tường phòng khách đối diện là một bức ảnh lớn, phía trên đúng là anh và Đoan Mộc Mộc.

Ánh mắt của anh lại quét qua trên mặt cô, nhưng cô lại cực kỳ tự nhiên đẩy cửa sổ ra, sau đó vén vải xám che phủ đồ dùng trong nhà lên, chỉ trong chốc lát, tất cả đều hiện ra ở đáy mắt.

Trang trí nội thất màu trắng, rèm cửa sổ màu tím, còn có giường lớn màu xanh dương, mỗi một thứ đều là phong cách anh thích, Lãnh An Thần nhìn sang, cuối cùng đẩy cửa phòng tắm ra, trên bồn rửa mặt có một đôi cốc hình trái tim đặt ở đó, còn có hai khăn lông hình người yêu...

Đoan Mộc Mộc đi theo anh, thấy anh ngẩn người, nói, "Sau khi chúng ta kết hôn, ở chỗ này một thời gian, mặc dù rất ngắn nhưng rất vui vẻ, hôm nay nếu như không phải là anh dẫn em tới nơi này, em cũng sắp quên mất nơi này rồi."

Quên?

Lãnh An Thần nghe cô nói chữ này, không hiểu sao có chút tức giận, "Xem ra chỗ này rất không quan trọng với em nhỉ?"

Nghe được vẻ kì lạ trong lời nói của anh, Đoan Mộc Mộc cười khổ, "Từ lúc chúng ta kết hôn đến bây giờ mặc dù đã là năm năm, nhưng thời gian chúng ta chân chính đi chung với nhau cũng chỉ hơn một năm thôi, em còn rời xa anh bốn năm, một mình sinh con..."

Đối với đoạn thời gian này, Lãnh An Thần đã biết, nhưng nghe chính miệng cô nói ra, lòng vẫn buồn đau.

"Trước kia anh rất khốn kiếp phải không?" Anh khẽ hỏi.

Đoan Mộc Mộc không trả lời, chỉ cười nhạt, nếu như nói trước kia anh rất khốn kiếp, vậy bây giờ anh không phải ư?

"Ùng ục!" Đúng lúc này, trong không khí truyền đến tiếng vang kỳ quái vô cùng không hòa hài.

Đoan Mộc Mộc nhìn sang, chỉ thấy vẻ mặt Lãnh An Thần không tự nhiên, "Cơm trưa cũng chưa ăn, cho nên bụng kháng nghị rồi."

Dạ dày anh không khỏe, có liên quan đến năm năm trước uống thuốc ngủ, Đoan Mộc Mộc đã biết, nhìn sắc mặt anh rõ ràng không ổn, cô vội vã cầm túi trên ghế sa lon, "Anh chờ em!"

"Này, em làm cái gì đấy?" Thời điểm anh hỏi, cô đã sắp ra cửa, căn bản không trả lời anh.

Lãnh An Thần tiếp tục quan sát cái phòng này, cuối cùng đi đến thư phòng, trên ống đựng bút màu tím có dán miếng giấy tiện lợi, trên đó viết mấy chữ to đùng: thức đêm sẽ trở nên già đó!

Bên cạnh còn kèm hai bức họa, vừa sinh động vừa đáng yêu!

Đây là cô nhắc nhở anh?

Lãnh An Thần cầm ở trong tay, cẩn thận chu đáo, chợt cảm thấy không tưởng tượng ra trước kia cô hoạt bát thậm chí là nghịch ngợm như thế nào, mới có thể nghĩ ra biện pháp như thế.

Lúc Đoan Mộc Mộc tiến vào, Lãnh An Thần vẫn còn nhìn tờ dán tiện lợi, Đoan Mộc Mộc cũng nhìn thấy, cô nhún nhún vai, "Khi đó rất thích chơi!"

"Trước kia em rất hoạt bát?" Lãnh An Thần lại hỏi.

Đoan Mộc Mộc trầm tư hai giây, "Xem như thế đi, loại hình Tiểu Lạt Tiêu, nhưng bây giờ đã không phải."

"Tại sao?" Anh đi theo cô tới phòng bếp, chỉ thấy cô mua một chút nguyên liệu nấu ăn trở lại.

"Nghe nói qua năm tháng thúc giục người đã già, em đã già rồi!" Đoan Mộc Mộc vừa nói vừa lấy đồ mình mua từ trong túi nhựa ra bên ngoài, "Siêu thị nhỏ cũng chỉ có cải bẹ, trứng gà cùng mì sợi, chỉ có thể thích hợp một bữa."

Lãnh An Thần không nói gì, cứ nhìn cô nấu mì, chỉ trong chốc lát, hai tô mì nóng hổi liền ra nồi.

Có lẽ là thật đói bụng, Lãnh An Thần cầm bát mì sợi vui sướng ăn, một chén mì rất nhanh bị anh ăn sạch, sau đó vươn bát ra, "Còn nữa không?"

Đoan Mộc Mộc sững sờ, cũng không ngờ tới anh sẽ ăn nhiều như vậy, nhưng trong nồi thật không còn, chỉ còn lại một chút nước canh, vì vậy cô đem bát mình ăn một phần nhỏ đẩy tới trước mặt anh, "Ăn đi!"

Lãnh An Thần cau mày, "Đây là em ăn còn dư lại?"

"Trước kia anh cũng thường ăn!" Đoan Mộc Mộc nói tiếp khiến Lãnh An Thần ngây người.

Anh sẽ ăn cơm người khác còn sót lại sao? Ngay cả anh cũng cảm thấy giật mình nhưng nhìn ánh mắt của cô lại không giống như là lừa anh!

Trước kia anh cưng chiều cô thế nào mới có thể ăn đồ cô còn dư lại?

Lãnh An Thần chần chờ mấy giây, lúc Đoan Mộc Mộc đưa tay muốn lấy mì sợi đi thì anh chợt đè lại, sau đó cầm chiếc đũa liền ăn, lần này đổi lại là Đoan Mộc Mộc kinh hãi, thật ra thì vừa rồi chỉ là thử dò xét anh, không ngờ anh ăn thật?

"Anh...anh..." Đoan Mộc Mộc nghẹn lời, nước mắt trong suốt đã đảo quanh trong hốc mắt.

"Anh đói" Lãnh An Thần nói xong, tiếp tục ăn cơm.

Trước mắt hiện lên thời gian ngày trước đi chung với nhau, mỗi buổi tối anh bận đến rất khuya nhưng cũng sẽ bảo cô nấu cơm, có lúc chỉ nấu một bát, nhìn anh vui mừng ăn, cô sẽ giành ăn với anh...

Nước mắt rớt xuống, không bị cô khống chế, Lãnh An Thần nhìn thấy, vươn tay ra nắm cô, "Khóc cái gì?"

Đoan Mộc Mộc nói không ra lời, trong lòng nghẹn khó chịu, rút tay ra, cô nhanh chóng chạy ra ban công.

Chỉ trong chốc lát, liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng gần, cuối cùng thân thể nhỏ bé của cô bị anh xoay qua, ngón tay mềm mại rơi vào trên mặt cô, lau chùi nước mắt thay cô, thế nhưng chút nước mắt này giống như là trân châu sứt chỉ, vẫn tuôn rơi không ngừng, cuối cùng anh lại cúi đầu, há mồm ngậm --

Thân mật này làm cô cả kinh, bản năng co rúm lại, mặc dù cô khát vọng dựa gần anh, nhưng nghĩ đến anh hoàn toàn quên mình, Đoan Mộc Mộc vẫn cảm thấy kinh hãi.

Chỉ là, anh thế nhưng ôm chặt cô, cuối cùng môi anh rơi vào trên môi cô, đầu tiên là đụng chạm nhẹ, cuối cùng là đầu lưỡi khua múa, cho đến khi hai người quấn lấy...

Nụ hôn này kéo dài hồi lâu, cho đến lúc cô sắp không cách nào hô hấp thì anh mới nhẹ nhàng buông cô ra, nhìn cô dùng mắt to mê mang nhìn mình, anh chậm rãi mở miệng, "Mặc dù bây giờ anh không nhớ chuyện quá khứ, nhưng anh đã cảm giác được ý nghĩa sự tồn tại của em đối với anh, bằng không anh cũng sẽ không ăn dấm!"

Anh thừa nhận mình ghen!

"Về sau không nên tiếp xúc quá gần với người đàn ông khác, anh sẽ không thoải mái" Anh lôi kéo tay cô tới ngực, "Nơi này sẽ buồn bực, sẽ đau, sẽ muốn nổi điên!"

"An Thần..." Cô không ngờ tới anh sẽ nói lời như vậy.

Anh cúi đầu hôn môi cô, tiếp tục nói, "Hiện tại anh có thể còn chưa nhớ em, nhưng anh sẽ cố gắng, nhưng trước lúc anh nhớ lại em, anh muốn cầu xin em một chuyện!"

Đây đâu còn là Lãnh An Thần bá đạo, Đoan Mộc Mộc không dám tin vào hai mắt và lỗ tai của mình, "Anh..."

Lãnh An Thần há mồm ngậm đầu ngón tay của cô, "Không nên để chuyện giữa anh và Tần Quỳnh ở trong lòng, bởi vì anh có một chuyện thật quan trọng phải làm, mặc dù anh quên chuyện năm năm qua, nhưng anh không có quên chuyện năm năm trước!"

"An Thần" Đoan Mộc Mộc nghe nói như thế thì tâm cả kinh, để cho cô nhớ tới trước tai nạn xe cộ, anh đã từng nói với cô-- xin tin tưởng anh một lần, cho anh khoảng hai tháng, anh nhất định sẽ giao phó cho em.

"Tin tưởng anh!" Anh nói lúc tinh thần cô phiêu du.

Lại là ba chữ này, ba chữ thế nhưng đã để cô cảm thấy sợ, nhưng đối mặt với ánh mắt thành khẩn của anh, cô vẫn nói không ra lời khác, chỉ có thể gật đầu máy móc.

Quan sát dáng vẻ của cô, còn có tròng mắt mê loạn, Lãnh An Thần chỉ cảm thấy có cái gì đang cố gắng trùng điệp trong đầu, chẳng qua là không đợi trùng điệp ở chung một chỗ, đã nghe thấy điện thoại di động của anh vang lên --

Lãnh An Thần buông cô gái trong ngực ra, sau đó lấy điện thoại di động, thấy mã số thì lại liếc nhìn Đoan Mộc Mộc, sau đó đi trở về tiếp thông điện thoại --

"Chuyện gì?" Giọng nói xa cách mà lạnh lùng.

"An Thần, anh đồng ý ăn cơm cùng em, thế nào ném em một mình?" Trở lại trong phòng bệnh, Tần Quỳnh càng nghĩ càng không cam lòng, cuối cùng vẫn gọi điện thoại, mỗi một chữ bao hàm uất ức.

"Có đại minh tinh Khang ở đấy, nên em sẽ không đói" Lãnh An Thần chậm rãi mở miệng, phải biết lúc đi học thì bọn họ đều là bạn bè rất quen thuộc.

"An Thần, thật ra thì anh biết em cần không phải là một bữa cơm, mà muốn anh ở gần em nhiều hơn." Giọng nói của Tần Quỳnh mang theo u oán.

Lãnh An Thần cũng không trả lời, mà nhìn về phương xa...

"An Thần, anh đang nghe chứ?" Không nghe được đáp lại, Tần Quỳnh hỏi lại.

"Tần Quỳnh, em và Jick, còn Lý Hạ Đằng là có quan hệ như thế nào?" Anh chợt mở miệng, liền nghe có giọng nói đồ vật gì đó "choang" rơi xuống, phát ra tiếng vang điếc tai.

"Sao thế?" Lãnh An Thần cau mày hỏi.

Bên kia cũng không đáp lại, giống như là bị kinh sợ, cho đến khi anh gọi hai tiếng, rốt cuộc mới nghe được Tần Quỳnh mở miệng, "An Thần, em...em không biết anh đang nói gì?"

"Vậy sao?" Lãnh An Thần nâng khóe môi lên, "Trong ghi chép giao dịch tài khoản của em biểu hiện hai người kia có lui tới với em."

"An Thần, anh điều tra em?" Giọng Tần Quỳnh bén nhọn.

"Trả lời tôi!" Lãnh An Thần trầm giọng, lộ ra bá đạo không cho cự tuyệt.

Ở bên này sắc mặt Tần Quỳnh trắng giống như giấy dầu, môi cô ta run rẩy, cơ hồ không khắc chế được muốn cúp điện thoại, nhưng nghĩ đến mình chạy tới bước này, cô ta biết mình không thể buông tha.

Đầu óc vận chuyển nhanh chóng, một hồi lâu, rốt cuộc mới nhớ tới lý do, chậm rãi mở miệng, "Trong tay bọn họ có nhược điểm của em..."

Lãnh An Thần cũng không tiếp lời, nghe cô ta nói tiếp, "An Thần, thật ra thì em sống không tốt ở nước Mĩ, có một lần bị người ta bức hiếp chụp ảnh, bọn họ lấy đó uy hiếp em, nếu như em không trả tiền, bọn họ sẽ đem ảnh chụp công bố ra ngoài, vậy em không có cách nào làm..."

Tần Quỳnh khóc thút thít, thế nhưng tiếng khóc cũng không có đả động đến Lãnh An Thần, anh hỏi cô ta như vậy, chỉ muốn nghe chính miệng cô ta nói sự thật, không ngờ chuyện cho tới bây giờ, cô ta vẫn còn gạt anh!

Cô gái này quả nhiên không thể tha thứ!

"An Thần, em biết rõ quá khứ của em rất bẩn thỉu, em không xứng với anh, cho nên em không cầu anh cái khác, chỉ xin anh có thể ở bên em trong thời gian cuối cùng..." Tần Quỳnh khóc cầu xin, nhưng không đợi cô ta nói xong, Lãnh An Thần đã tức giận cúp điện thoại.

Đời này anh ghét nhất người khác lừa anh, hơn nữa cô ta còn dám liên kết với người khác lừa anh, coi anh là đứa trẻ ba tuổi để đùa bỡn sao?

Anh sẽ để cho bọn họ trả giá thật lớn!

Điện thoại vang lên lần nữa, Lãnh An Thần cho là Tần Quỳnh gọi tới, đang muốn cắt đứt, nhìn người điện tới là Đỗ Vấn, anh cầm lên nghe --

"Tổng tài, đã tra được, Jick là con trai người đàn ông mà năm đó Tần tiểu thư rời đi cùng, hơn nữa theo điều tra thì sau khi người đàn ông đó chết, Tần tiểu thư liền ở với người đàn ông này... Còn có Lý Hạ Đằng cũng tra ra được, là được..." Theo Đỗ Vấn càng nói càng nhiều, tròng mắt Lãnh An Thần càng ngày càng mờ, quả nhiên là như vậy.

"Tôi biết rồi!" Lúc Đỗ Vấn im tiếng thì Lãnh An Thần nói một câu như vậy, đang muốn cúp điện thoại, lại bị Đỗ Vấn gọi lại.

"Tổng tài, còn có một việc điều tra vô ý lấy được" Đỗ Vấn lại mở miệng lần nữa.

"Cái gì?" Lãnh An Thần trầm giọng hỏi.

"Năm đó trước khi Tần tiểu thư đi đã gặp mặt lão thái thái!" Đỗ Vấn nói khiến Lãnh An Thần cau mày.

"Cô ta gặp mặt bà nội?"

"Đúng, theo điều tra, lão thái thái chuyển một số tiền lớn từ tài khoản của mình cho Tần tiểu thư..."

Lãnh An Thần lập tức ngây người, trong đầu chợt dần hiện ra một bức tranh, phòng khách to như thế, bà nội đứng ở trước mặt mình, đưa cho mình một đĩa CD, "Chính cháu xem đây chính là cô gái cháu thích..."

Hình ảnh dâm loạn, còn có tiếng cười phóng đãng nổi lên bốn phía --

"A!" Lãnh An Thần quát to một tiếng, điện thoại tuột xuống từ trong tay, anh khổ sở ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Đầu thật là đau, giống như là muốn nứt ra.

Nghe được anh kêu thảm thiết, Đoan Mộc Mộc nhanh chóng chạy tới, nhìn người đàn ông ôm đầu khổ sở vặn vẹo thành một đoàn, cô vội vàng ôm lấy anh, "An Thần, An Thần..."

Điện thoại bị ném cũng không có cắt đứt, Đỗ Vấn giống như cảm thấy khác thường, giọng nói lo lắng từ đầu kia truyền đến, tay Đoan Mộc Mộc run run cầm điện thoại từ trên mặt đất lên, "Trợ lý Đỗ, An Thần anh ấy kêu nhức đầu, chúng tôi ở nhà trọ cạnh biển, kêu bác sĩ, mau gọi bác sĩ!"

Hai mươi phút sau.

Bác sĩ từ trong phòng ngủ ra ngoài, Đoan Mộc Mộc nóng nảy theo sau, "Bác sĩ, anh ấy thế nào?"

"Lãnh phu nhân không cần lo lắng, hiện tại bệnh tình của Lãnh tiên sinh cũng không có biến hóa quá lớn, nhức đầu kịch liệt là bởi vì ngài ấy quá cố nhớ lại cái gì, nhưng máu bầm trong đầu còn chưa tan ra, cho nên mới dẫn đến nhức đầu nghịch tính xảy ra... Tôi đề nghị đừng nên dồn ép ngài ấy suy nghĩ đến chuyện đã qua, như vậy không chỉ không có trợ giúp gì đối với việc khôi phục trí nhớ của ngài ấy, còn có thể gia tăng gánh nặng tâm lý cho ngài ấy."

"Nhưng tôi không ép buộc anh ấy suy nghĩ cái gì?" Đoan Mộc Mộc khó hiểu, lúc này Đỗ Vấn đứng ở một bên lên tiếng, "Thiếu phu nhân, có lẽ tổng tài nhớ lại chuyện khác!"

Nói xong, Đỗ Vấn nhìn về phía bác sĩ, "Cám ơn ngài, nếu như có vấn đề, lúc nào cũng có thể liên lạc với ngài."

Đỗ Vấn đưa bác sĩ rời đi, Đoan Mộc Mộc vẫn ở trong phòng khách, bởi vì bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi, cho nên không dám đi quấy rầy anh.

Trong phòng ngủ, Lãnh An Thần mở mắt, lời Đỗ Vấn đã nói lại vang ở bên tai, còn có hình ảnh anh thấy trước lúc mình nhức đầu...

Đĩa CD?

Vậy hẳn là mở ra tất cả chìa khóa, nhưng đĩa CD đặt ở nơi nào?

Anh không nhớ nổi, thật không nhớ nổi!

"Đỗ Vấn" Anh bấm điện thoại của Đỗ Vấn, "Giúp tôi tìm một thứ, chính là đĩa CD năm đó bà nội cho tôi!"

"Đĩa CD gì?" Đỗ Vấn buồn bực, cho dù bọn họ có quan hệ thân cận, vẫn còn có thứ không biết.

Lãnh An Thần cũng không biết nói thế nào, ước chừng nói mình nhớ lại thứ đó, sau đó nói, "Hiện tại không thể tra hoạt động tung tích của lão thái thái trong đoạn thời gian đó, dù sao cũng có thể tra ra cái gì."

"Dạ!" Đỗ Vấn đồng ý.

Mãi cho đến trời gần tối, Lãnh An Thần mới từ trong phòng ngủ ra ngoài, mà Đoan Mộc Mộc cũng không có mở đèn, co rúc ngẩn người ở trên ghế sa lon, nhìn cô như vậy, anh đi tới, "Không có hù đến em chứ?"

Nghe được giọng nói của anh, Đoan Mộc Mộc chợt ngẩng đầu, "An Thần, đầu anh còn đau không?"

Anh lắc đầu một cái, "Không sao!"

"Về sau anh đừng nghĩ đến chuyện đã qua" Đoan Mộc Mộc hốt hoảng cầm lấy tay anh, "Dù cả đời anh không nhớ ra em cũng không sao, em cũng không muốn nhìn anh khổ sở!"

Giọng nói yếu ớt của cô làm anh đau lòng, ôm cô vào trong ngực, "Anh biết rồi!"

Hai người lái xe, đang trên đường chuẩn bị trở về biệt thự, điện thoại của Lãnh An Thần lại vang lên, anh quét mắt mã số, sau đó trực tiếp cắt đứt, nhưng lát sau điện thoại lại vang, Đoan Mộc Mộc cười hỏi, "Sao không nhận điện thoại, có phải bởi vì có em ở đây nên không tiện?"

Lãnh An Thần liếc cô một cái, "Không muốn nhận!"

Đoan Mộc Mộc kêu la, nhưng điện thoại lại vang lên liên tiếp, Đoan Mộc Mộc thấy thế, liền khuyên nhủ, "Nhận đi, hay là thật có chuyện gì!"

Dù sao bây giờ Tần Quỳnh bệnh, về điểm này, Đoan Mộc Mộc còn rất đồng cảm với cô ta.

Nghe nói như thế, Lãnh An Thần không nhịn được tiếp thông điện thoại, "Chuyện gì?"

"Lãnh tiên sinh, tôi là hộ lý của Tần tiểu thư... Tần tiểu thư cắt cổ tay tự sát rồi, bây giờ đã được đưa đến phòng cấp cứu, có thể làm phiền ngài tới một chuyến hay không?"

Lãnh An Thần trầm mặc không nói, hộ lý bên kia còn nói, "Lãnh tiên sinh, Tần tiểu thư một mực kêu tên ngài, hơn nữa cô ấy lại mắc bệnh, ngài tới xem cô ấy đi!"

Lại qua một hồi lâu, Lãnh An Thần mới khạc ra một chữ, "Được!"

Điện thoại bị ném qua một bên, anh nhìn hướng Đoan Mộc Mộc, mà cô cũng đang nhìn anh, nội dung điện thoại ước chừng cô nghe được một chút, vẻ mặt có chút khẩn trương, "An Thần, anh nhanh đi đi, dù sao cũng là chuyện liên quan đến mạng người."

Nhìn cô không giống như là giả bộ quan tâm, Lãnh An Thần đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ này lại một lần nữa làm mình xem không hiểu rồi, theo lý thuyết, không phải cô cực hận Tần Quỳnh sao?

"An Thần, anh mau đi đi, em tự mình bắt xe trở về!" Thấy anh không nói, Đoan Mộc Mộc lại gấp rút thúc dục.

"Em không để ý?" Lãnh An Thần khẽ hỏi.

Đoan Mộc Mộc sững sờ, ngón tay xoắn ở chung một chỗ, "Nói thật em đương nhiên để ý, nhưng nghĩ đến cô ấy là người sắp chết, em cảm thấy để ý cũng không có ý nghĩa gì."

"Đứa ngốc!" Lãnh An Thần nghe nói như thế, đem xe dừng ở ven đường, bàn tay đưa tới ôm cô vào trong lòng, "Nhớ tin tưởng anh!"

Đoan Mộc Mộc gật đầu, chuẩn bị kéo cửa xe, nhưng ngang hông khít chặt, cô quay đầu lại, môi bị anh hôn.

Hôn rất sâu, không có một chút cảm giác lạ lẫm, hôn làm tim Đoan Mộc Mộc tan, trước lúc nước mắt rơi xuống, cô nhanh chóng đẩy anh ra, "Anh nhanh đi đi!"

Nói xong, cô nhảy xuống xe, cũng không quay đầu lại đi về phía trước, bởi vì cô sợ chậm một bước, cô sẽ kéo anh, thật ra thì cô cũng không có nhiều vĩ đại, cô để ý anh đi thăm Tần Quỳnh, nhưng cô cũng biết anh có chuyện phải làm, cô không thể làm trễ nãi anh.

Lãnh An Thần chạy tới bệnh viện, hộ lỹ đang canh giữ ở cửa phòng mổ, gương mặt gấp gáp, "Lãnh tiên sinh, ngài đã tới!"

Anh nhìn thời gian, hỏi, "Còn bao lâu nữa thì ra ngoài?"

Hộ lý lắc đầu một cái, "Không biết, dù sao chảy rất nhiều máu..."

Lãnh An Thần không nói thêm gì nữa, mà trầm mặc chờ đợi, nửa giờ sau, cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ đi ra, là bác sĩ chủ trị của Tần Quỳnh, cũng hết sức quen thuộc đối với Lãnh An Thần, "Lãnh tiên sinh không cần lo lắng, đã cầm máu, nhưng mất máu quá nhiều, cần nghỉ ngơi cùng điều dưỡng thật tốt, còn có tình hình thân thể của cô ấy vốn tệ, sau này nói chuyện chú ý, đừng làm cho cô ấy đi bước này, dù sao không còn sống lâu nữa."

"Ừm!" Lãnh An Thần nhàn nhạt đáp một tiếng, bác sĩ chủ trị có chút ngoài ý muốn đối với phản ứng vô cùng lạnh lùng của anh, nhưng không nói gì, lắc đầu rời đi.

Y tá đẩy Tần Quỳnh từ trong phòng bệnh ra, chóp mũi cô chụp dưỡng khí, trên cổ tay quấn lên dải băng thật dầy, một tay khác vẫn còn truyền dịch, sắc mặt tái nhợt hôn mê.

Mãi cho đến nửa đêm, Tần Quỳnh mới tỉnh lại, thấy Lãnh An Thần, không có mở miệng, nước mắt lại chảy ra trước.

Lãnh An Thần nhìn cô ta, "Tại sao lựa chọn như vậy?"

Đôi mắt Tần Quỳnh đẫm lệ nhìn anh, "An Thần, anh không tin tưởng em, anh hoài nghi em, em sống còn có ý nghĩa gì?"

Nói xong, phải rút chụp dưỡng khí của mình ra, còn có kim tiêm trên tay, anh tiến lên đè cô ta lại, gầm nhẹ, "Em thật muốn chết, cũng không nên từ nước ngoài trở lại!"

Hoàn toàn không ngờ tới anh sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời Tần Quỳnh sửng sốt, Lãnh An Thần cố gắng đè nén phiền não trong lòng, cúi đầu, cũng không nhìn thấy tay bị mình đè lại, nhổ sạch kim truyền nước biển, chỉ có một lỗ máu nho nhỏ, cũng không phải máu chảy không ngừng.

Anh nhất thời sửng sốt!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-192)