Không thấy anh
← Ch.165 | Ch.167 → |
Đoan Mộc Mộc bị Lãnh An Thần mang đi, đem tất cả hỗn loạn để qua sau lưng, bị anh mang theo lao ra khỏi cục diện này, thật ra thì cô vui vẻ, ít nhất ở trong thời khắc đó, anh lựa chọn bảo vệ cô.
Sau lưng, Tần Quỳnh có gọi anh, nhưng anh cũng không có quay đầu lại, vẫn mang cô lên trên xe, sau đó trực tiếp trở về nhà, nhưng điện thoại di động của anh cũng không ngừng lại.
Hình như chuyện này gây hơi lớn, vẻ mặt Lãnh An Thần vô cùng lo lắng trước nay chưa từng có, Đoan Mộc Mộc núp ở trên ghế sa lon, nhưng cũng không làm được gì, chỉ có thể kinh ngạc nhìn anh, nhìn anh kéo cà vạt, nhìn anh nổi giận, thậm chí muốn đập điện thoại di động, cô không nói ra một chữ, rất dễ nhận thấy cô bị người ta bố trí bẫy, nhưng lại không cách nào nói ra với anh.
"Chuyện này ai dám tiết lộ ra nửa chữ, sẽ để cho hắn biến mất" Cuối cùng, Lãnh An Thần phát ra lời nói tàn nhẫn, sau đó ném điện thoại di động trên ghế sa lon.
Ánh mắt Đoan Mộc Mộc cùng anh chạm nhau, ánh lửa lấp lánh trong con ngươi giống như bắn ra ngoài, hình như một giây kế tiếp có thể hủy diệt mọi thứ trước mắt, Đoan Mộc Mộc nhìn thấy vẻ kinh người đó của anh thì vẻ mặt khẩn trương níu chặt ghế sa lon phía dưới.
"Cái đó, là Anmi cầu xin em tìm Tô Hoa Nam, cô ta nói không muốn chia tay với anh ấy, em mới tìm anh ấy..." Đoan Mộc Mộc nói đứt quãng về chuyện ngày hôm nay.
"Không phải anh đã cảnh cáo em rồi sao? Không nên gặp bọn họ một mình!" Anh gầm nhẹ, cắt đứt tất cả.
Sau lưng Đoan Mộc Mộc căng cứng, hình như một giây kế tiếp là có thể đứt đoạn, anh đã cảnh cáo mình như vậy, nhưng tuyệt đối không ngờ kết quả sẽ như thế này.
"Em..." Cô còn muốn nói tiếp gì nữa, nhưng không ngờ lúc này điện thoại di động của anh vang lên lần nữa, đáng tiếc anh cũng không nhìn, ánh mắt vẫn chăm chú vào trên người của cô, giống như là muốn xuyên thủng cô.
Chuông điện thoại di động cuối cùng dừng lại, bên trong là một mảnh tĩnh lặng, Đoan Mộc Mộc há miệng, vẫn cảm thấy cần phải giải thích rõ, nhưng không đợi cô mở miệng, điện thoại di động của anh lại vang lên, có thể lặp lại cuộc gọi với anh, nhất định là có việc gấp, hình như Lãnh An Thần ý thức được điểm này, anh lấy qua di động nghe, nhưng trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi cả.
"Cái gì? Tôi lập tức qua..." Anh vừa nói vừa chạy ra ngoài, thậm chí cũng không có liếc nhìn cô một cái.
Không biết đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nhất định là việc gấp!
Trong bệnh viện, Tần Quỳnh nằm ở trên giường, chăn trùm kín mặt, chỉ nghe được tiếng cô khóc thút thít.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Lãnh An Thần trầm giọng hỏi hướng hộ lý.
Hộ lý lắc đầu, đôi tay sợ hãi vặn vạt áo, Đỗ Vấn một bên thấy thế mở miệng, "Sau khi anh trở về từ cửa hàng bột đậu, ký giả liền điên cuồng hỏi Tần tiểu thư, cô ấy té xỉu ngay tại chỗ..."
Nhưng coi như té bất tỉnh, cũng không khiến cô khóc như vậy, chẳng lẽ là bởi vì lúc ấy anh bỏ mặc cô? Trong đầu Lãnh An Thần mới vừa thoáng qua nghi ngờ, lại nghe Đỗ Vấn nhỏ giọng nói, "Đã có kết quả kiểm tra của Tần tiểu thư rồi!"
Lãnh An Thần nhíu mày, "Thế nào?"
Tuy chỉ có hai chữ, nhưng âm thanh lại cứng ngắc, từ sau khi cô trở về, lại nhiều lần vào bệnh viện, tuyệt đối không phải là tình huống bình thường.
"Bệnh bạch cầu!" Đỗ Vấn khạc ra ba chữ, không khí lập tức ngưng trệ, làm cho người ta không thể hô hấp.
Một hồi lâu, tất cả mọi người lui ra, Lãnh An Thần đi tới kéo cái chăn của Tần Quỳnh, "Kết quả này có thể là chẩn lầm, anh sẽ liên lạc chuyên gia nước Mĩ, sẽ làm một hội chẩn toàn diện cho em, em đừng lo lắng."
Tần Quỳnh khóc lớn hơn, "Tại sao trời cao tàn nhẫn với em như vậy? Tại sao?"
Sắc mặt của cô tái nhợt, một đôi mắt sưng đỏ, dáng dấp vốn nhu nhược, giờ phút này càng thêm thương cảm.
Lãnh An Thần vươn tay, vuốt đầu cô, cũng không nói ra lời an ủi, chỉ có thể nói, "Có thể là chẩn lầm!"
"An Thần, em không muốn chết, thật không muốn, em không muốn mới ở cùng anh đã lại phải tách ra như thế!" Tần Quỳnh ôm lấy Lãnh An Thần, ôm thật chặt.
Cái kết quả này khiến Lãnh An Thần cũng không có nghĩ đến, trong khoảng thời gian ngắn anh cũng không biết nên nói cái gì, nói thật mặc dù vẫn còn oán hận cô, nhưng thời điểm nghe cô bị loại bệnh này, anh vẫn cảm thấy không thể nào lập tức tiếp thu được.
Một đêm này, Lãnh An Thần không trở về, Đoan Mộc Mộc cũng không ngủ, cô vẫn nhìn ngoài cửa sổ, vẫn nghe động tĩnh, nhưng cho đến trời sáng, cho đến khi lòng cô còn lạnh hơn so với sương sớm ngoài cửa sổ, cô cũng không đợi được anh trở lại.
Có phải xì căng đan nháo quá lớn nên làm khó anh rồi không?
Hay Tần Quỳnh đã xảy ra chuyện gì?
Hoặc là trong công ty có biến cố gì?
Hoặc là bản thân anh...
Một đêm này, cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng không có dũng khí gọi điện thoại cho anh, cứ có cảm giác mình làm sai cái gì rồi, không còn mặt mũi nào.
"Mẹ, sao mẹ không ăn cơm?" Huân Huân thấy cô ngẩn người thì hỏi.
"Đúng vậy đó mẹ, mẹ xem mắt mẹ nghiêm trọng như mắt gấu rồi kìa!" Tiểu Đường Tâm cũng phụ họa theo.
"Cha chưa trở về, mẹ lo lắng cho cha sao?" Huân Huân nhạy cảm hơn tiểu Đường Tâm, một câu nói đã hỏi tới vấn đề quan trọng.
Đoan Mộc Mộc đau khổ cả đêm, bị câu hỏi của hai đứa bé làm cho muốn khóc, nhưng không được, cho dù muốn khóc cũng không khóc trước mặt bọn trẻ, cô liều mạng đè nén chua xót trong lòng, cố gắng nặn ra nụ cười, "Không có việc gì, các con đừng đoán lung tung!"
Thật sự sợ tâm sự của mình bị hai đứa bé phát giác, Đoan Mộc Mộc mở ti vi, nhưng vừa nhìn thì trái tim nhất thời càng rối loạn, sáng sớm trên tin tức nói tối hôm qua nội thành xảy ra tai nạn xe cộ...
Đứa bé được tài xế đưa đi, Đoan Mộc Mộc cũng không để ý điểm khó chịu trong lòng, gọi điện thoại cho Lãnh An Thần, lại là tắt máy, trước giờ anh luôn không tắt máy.
Sợ hãi xông tới, trái tim bị đày vào khoảng không, Đoan Mộc Mộc lại gọi cho Đỗ Vấn, vẫn không cách nào tiếp thông, tại sao có thể như vậy? Mỗi người đều không liên lạc được?
Đoan Mộc Mộc không thể bình tĩnh được nữa, cô quyết định đến hiện trường tai nạn xe nhìn, cũng không biết vì sao, ngày thường lập tức có thể khởi động xe, hôm nay làm thế nào cũng không mở được, cô gấp đến muốn khóc, cuối cùng nghe được có người gõ cửa xe, cô thấy là người làm nữ trong nhà, "Phu nhân, điện thoại của cô!"
Cô quá gấp, lại làm rơi điện thoại di động, lấy tới liền nghe, số điện thoại cũng không xem, cho là Lãnh An Thần, mở miệng liền hỏi, "Anh đang ở đâu, vì sao tắt máy, em lo lắng gần chết?"
Đầu kia trầm mặc, chốc lát mới mở miệng, "Mộc Mộc, em làm sao vậy?"
Đoan Mộc Mộc sửng sốt, lúc này mới nhìn mã số, lại là Tô Hoa Nam, căn bản không phải Lãnh An Thần, cô chịu đựng đau khổ cả đêm, giờ phút này cũng không tiếp thu nổi nữa, "Hoa Nam, tôi không tìm được anh ấy... Không phải anh ấy bị tai nạn xe cộ chứ? Tôi xem tin tức, tôi..."
"Mộc Mộc, em nói linh tinh gì thế?" Tô Hoa Nam ngắt lời cô, sau đó nói, "Cậu ta không có việc gì."
Đoan Mộc Mộc giống như là nghe nhầm, thật lâu không dám đáp lại, cho đến khi đầu kia gọi cô, "Mộc Mộc, em không sao chứ?"
"Vậy anh ấy ở đâu?" Cô rốt cuộc tìm về trái tim của mình, nhẹ hỏi.
Tô Hoa Nam không trả lời, hình như Đoan Mộc Mộc đã hiểu ra cái gì, "Anh ấy ở chung một chỗ với Tần Quỳnh thật sao?"
"Ngày hôm qua cậu ta có làm cái gì với em hay không?" Tô Hoa Nam hỏi ngược lại.
Ngày hôm qua...
Tất cả đều giống như đoạn phim tua chậm, Đoan Mộc Mộc cười lạnh, "Có phải anh đặc biệt kỳ vọng anh ấy làm cái gì với tôi hay không? Hay kỳ vọng anh ấy về nhà trực tiếp ly hôn cùng tôi?"
"Mộc Mộc, em..."
Tô Hoa Nam còn chưa nói hết, Đoan Mộc Mộc đã nói tiếp, "Các người đạo diễn tuồng vui rất đặc sắc, coi tôi như đứa ngốc."
"Em nghĩ anh làm vậy?" Tô Hoa Nam khẽ hỏi, âm thanh bao hàm khổ sở.
"Vậy muốn tôi nghĩ như thế nào? Bằng không làm sao sẽ đúng lúc như vậy?" Ngày hôm qua Đoan Mộc Mộc suy nghĩ cả đêm, thậm chí cô cũng hy vọng là mình đa nghi, nhưng quá đúng lúc, không thể không khiến người ta hoài nghi.
"Nếu em nghĩ rằng anh làm, vậy thì anh không còn lời nào để nói" Giọng Tô Hoa Nam rất trầm, hình như còn mang theo khàn khàn, "Anh gọi điện thoại cũng bởi vì không yên lòng về em, nếu em không phải tin thì thôi vậy... Còn nữa, anh không thể không nhắc nhở em, Lãnh An Thần không đáng giá để em bỏ ra như thế."
Nói xong liền cúp điện thoại, không cho Đoan Mộc Mộc cơ hội mở miệng, cô ngẩn người cầm điện thoại di động, qua thật lâu, thân thể ngồi cũng sắp tê dại, điện thoại di động của cô vang lên lần nữa, lần này cô xem rõ ràng, là một chuỗi mã số rất xa lạ.
Sẽ là ai?
Bản năng muốn suy đoán, nhưng cô không cẩn thận ấn nút nghe, bên kia truyền đến âm thanh xa lạ, "Lãnh phu nhân sao? Cả đêm không thấy chồng mình thì cô có cảm tưởng gì?"
Đoan Mộc Mộc ngu muội giống như là bị người ta gõ một gậy.
Bên kia cười nhẹ hai tiếng, "Yên tâm, chồng cô không có làm loạn ở bên ngoài, chẳng qua là bị anh em tôi mời tới uống trà, nhưng cậu ta làm rớt một bảo bối của tôi, cho nên cậu ta phải lấy chút tiền tới bồi thường... Một tỷ tiền mặt, cho cô thời gian một ngày chuẩn bị, tôi sẽ gọi điện thoại tới."
"Tôi..." Đoan Mộc Mộc dùng hết sức lực mới hé miệng ra, nhưng chưa nói được thì bên kia đã cúp điện thoại.
Cô vội vã gọi lại, lại nhắc nhở đã tắt máy!
Tay run vô cùng, đầu óc trống rỗng, cảm giác giống như là nằm mơ, nhưng điện thoại di động vẫn còn nóng lên trong lòng bàn tay...
Bắt cóc? Loại tiết mục này chỉ có thể thấy ở trên tivi làm sao sẽ xuất hiện trên người mình?
Hôm nay là ngày Cá tháng Tư ư?
Đoan Mộc Mộc không khỏi nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn biểu hiện nhật ký trên điện thoại di động thì không phải, đó nhất định là người nào đùa giỡn mình? Nhưng người kia, cô căn bản không quen!
Chuyện này mặc kệ là thật hay giả, tìm được Lãnh An Thần rồi nói, não Đoan Mộc Mộc hỗn loạn rốt cuộc dần dần rõ ràng, nhưng gọi điện thoại cho anh lần nữa vẫn là tắt máy.
Đoan Mộc Mộc nhìn màn hình điện thoại di động đến ngây người, cuối cùng từ trong ghi chép trò chuyện thấy số điện thoại của Tần Quỳnh, sau đó gọi đi --
Bên kia chỉ vang hai cái liền nghe, Đoan Mộc Mộc vội vàng mở miệng, "Tần tiểu thư, là tôi, An Thần có ở chỗ cô không?"
Thật ra thì cú điện thoại này giống như đánh cho mình một bạt tai, người đàn ông của cô mà cô lại không biết đang ở đâu, muốn biết phải hỏi cô gái khác.
"Lãnh phu nhân đang thử dò xét tôi ư, hay là đang nhục nhã tôi?" Tần Quỳnh đáp lại bằng giọng không tốt lắm, "Thời gian này không phải anh ấy nên có ở nhà ư?"
Một câu cuối cùng là hỏi ngược lại, lộ ra châm chọc đối với Đoan Mộc Mộc, chẳng qua cô cũng không có ý định để ý tới, chỉ cảm thấy trước mắt bị mặt trời phơi, từng tia sáng đang nháy.
"An Thần làm sao vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Tần Quỳnh chợt cũng biến thành khẩn trương, hơn nữa còn hỏi lại.
Đoan Mộc Mộc không biết trả lời như thế nào, tay cầm điện thoại di động không còn hơi sức, bộp một tiếng, rơi trên mặt đất, nhưng âm thanh của Tần Quỳnh vẫn còn tiếp tục, "Cô nói đi chứ, An Thần đâu?"
← Ch. 165 | Ch. 167 → |