Trận tranh đoạt này, thua là cô
← Ch.159 | Ch.161 → |
Giọng nữ dễ nghe vang lên, dễ nghe như thế nhưng Đoan Mộc Mộc cũng không có tâm tư thưởng thức, thậm chí trái tim không khỏi chìm xuống trong âm thanh.
"Tôi tên là Tần Quỳnh, chắc hẳn cô đã biết tôi là ai, gặp mặt đi, có vài lời muốn huyên với cô" Cô gái rất trực tiếp, cũng rất thản nhiên.
Tay Đoan Mộc Mộc nắm điện thoại di động buộc chặt, cả thân thể cũng giống vậy, thậm chí hô hấp cũng bất chợt dừng lại, cho đến khi phát giác đầu kia đang chờ câu trả lời của cô, cô mới bắt đầu thở dốc, chỉ nói một chữ, "Được!"
"Cà phê Ý Nùng, cô chắc biết, gặp mặt ở chỗ đó" Tần Quỳnh nói xong, dừng một giây, lại bổ sung, "Tôi chờ cô."
Ba chữ cuối cùng có mùi vị không thấy được cô thề không bỏ qua.
"Được!" Đoan Mộc Mộc chỉ có một chữ này, cả một phút trò chuyện, mà cô chỉ nói hai chữ, nhưng đều là lặp lại.
Cúp điện thoại, tay có chút mềm, giống như là vận động thể lực cực kỳ mệt nhọc.
Tại sao có thể như vậy?
Còn chưa có thấy người mà nội tâm cô cũng đã khiếp đảm?
Đoan Mộc Mộc cô không phải là người như thế, không chiến mà bại trước, đây không phải là cá tính của cô, nhưng chẳng biết tại sao, lúc cô biết sự tồn tại của Tần Quỳnh, cô hình như vẫn ẩn dấu cảm giác sợ.
Nhưng cô biết không thể thua, dù người kia rất đáng sợ, cô cũng không thể thua, trước kia có khả năng sẽ né tránh người đàn ông này, nhưng bây giờ không thể, cô còn có hai đứa con, dù vì cho bọn chúng một ngôi nhà hoàn chỉnh, cô cũng không thể bại bởi cô gái kia.
Âm thầm động viên mình, Đoan Mộc Mộc rửa mặt rồi trang điểm, mặc dù biết cô gái kia rất đẹp, mình không bằng nhưng cô không muốn đầu tiên đã thua từ vẻ bề ngoài.
Sau giữa trưa, phòng cà phê khách rất ít, ngay cả âm nhạc cũng như thôi miên.
Đoan Mộc Mộc đi vào, xa xa đã thấy cô gái ngồi ở trên ghế sa lon, thật sự là quá xuất chúng, làm cho không người nào có thể coi thường.
Có lẽ là nghe được tiếng bước chân, Tần Quỳnh ngẩng đầu, ánh mắt hai người gặp nhau --
Mặc dù trước khi đến Đoan Mộc Mộc đã ăn mặc tỉ mỉ, nhưng thấy Tần Quỳnh thì cô mới phát giác hành động vừa rồi của mình rất là dư thừa, cô gái này cũng không có cố ý ăn mặc, thậm chí có chút lười biếng như mới vừa tỉnh ngủ trưa, nhưng dù là như thế, cô ấy vẫn xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông.
Tóc dài màu nâu cuộn sóng lớn tùy ý xõa ra, áo cánh dơi màu trắng tinh, cổ áo hình chữ nhất, lộ ra vai xinh đẹp cùng xương quai xanh như ẩn như hiện, quần phía dưới cùng màu, dưới chân là một đôi giày cao gót nhọn màu trắng sữa, không có đi tất chân, có thể nhìn thấy gân xanh trên mu bàn chân, nhưng chỉ thế cũng làm cho người ta cảm thấy cô gái này rất có vị, giống như là hương thơm đồ uống, muốn uống một hớp, thưởng thức tư vị trong đó.
Hai ngày nay luôn luôn suy nghĩ, rốt cuộc cô gái này có cái gì tốt mà có thể khiến cho Lãnh An Thần tự sát vì cô, hiện tại hình như đã hiểu một chút.
"Đoan tiểu thư phải không?" Lúc Đoan Mộc Mộc đang quan sát mình thì Tần Quỳnh đã mở miệng, không gọi cô là Lãnh phu nhân, hoặc là thiếu phu nhân, mà gọi cô là Đoan tiểu thư.
Đoan Mộc Mộc không phải ngu ngốc, đương nhiên hiểu ý nghĩa của cách xưng hô này, cô nhanh chóng che giấu trái tim không tự chủ xây đắp tự ti, ưu nhã đi tới, "Xin chào Tần tiểu thư, vẫn nên gọi tôi là Lãnh phu nhân!"
Cô vừa nói ra lời này, nụ cười trên mặt Tần Quỳnh liền cứng đờ, nhưng chỉ một giây lại cười, "Mời ngồi!"
Hiệp đầu tiên coi như là Đoan Mộc Mộc thắng, bất luận cô gái trước mắt có quá khứ tốt đẹp dường nào với Lãnh An Thần thì bây giờ cô mới là vợ Lãnh An Thần, chỉ bằng một điểm này cũng đủ để khiến cô gái trước mắt cúi đầu.
Hai cô gái âm thầm đánh giá đối phương.
"Uống cà phê sao?" Tần Quỳnh lại hỏi, là cô ấy chủ động hẹn cô, cô ấy như chủ nhân cũng là bình thường.
Đoan Mộc Mộc cười nhạt, nhìn cà phê trước mặt Tần Quỳnh, "Nghe nói cà phê không tốt cho da phụ nữ, tôi vẫn muốn sô đa."
Tần Quỳnh cũng không nói cái gì, chỉ gật đầu một cái, vẫy phục vụ kêu sô đa, sau đó ánh mắt quan sát Đoan Mộc Mộc, mở miệng, "Cô xinh đẹp hơn trên ảnh."
Bởi vì trước đó sửa chữa cách gọi của Tần Quỳnh đối với mình, lần này cô ấy cái gì cũng không kêu, thế nhưng lời nói này nói ra từ trong miệng khéo léo của cô ấy lại không khỏi khiến cho người ta cảm thấy châm chọc.
Xinh đẹp?
Mặc dù Đoan Mộc Mộc không xấu xí, nhưng cô gái trước mặt xinh đẹp, cô vẫn có tự biết rõ.
Không khí bởi vì một câu này mà có vẻ lúng túng, bởi vì trong lúc nhất thời Đoan Mộc Mộc không nghĩ ra lời đáp lại, vừa đúng lúc này, phục vụ bưng sô đa lên, Đoan Mộc Mộc nhận lấy uống một hớp.
"Có ai đã từng nói cho cô biết chưa, nói chúng ta rất giống, nhất là đôi mắt" Tần Quỳnh nói một câu làm Đoan Mộc Mộc bị sặc, nước uống vào trong miệng thiếu chút nữa phun ra.
Tần Quỳnh kịp thời đưa khăn giấy qua, nói tiếp, "Mới đầu nghe nói, tôi cũng không tin, hiện tại vừa nhìn quả thật rất giống."
Chống lại ánh mắt của Tần Quỳnh, trong lòng Đoan Mộc Mộc bắt đầu trở nên lạnh, giống như là uống sô đa ướp lạnh.
Đây là hiệp 2, Tần Quỳnh tuyên bố thắng, hơn nữa ván này thắng xa hơn nhiều so với Lãnh phu nhân.
Câu nói đầu tiên của Tần Quỳnh đâm xuyên qua làm Đoan Mộc Mộc tụ hợp tất cả lo lắng, bởi vì cô như tưởng tượng của Tần Quỳnh, cho nên mới có tư cách làm Lãnh phu nhân, đây chính là hàm nghĩa sâu nhất trong câu nói của Tần Quỳnh, thật ra thì nói một cách khác, Tần Quỳnh đang cười nhạo những gì cô có được bây giờ, cũng chỉ mượn mình giống cô ấy mà thôi.
Nhưng không cam lòng thua như vậy.
Tay Đoan Mộc Mộc bưng ly nước, âm thầm hít thở, "Tần tiểu thư thật biết nói đùa, sao tôi có thể giống cô được, hơn nữa trên đời này nhiều người như vậy, một chỗ nào đó giống nhau cũng không khó hiểu, nhưng chung quy lại cô là cô, tôi vẫn là tôi... Hơn nữa, người An Thần cưới là tôi, người hàng đêm cùng gối là tôi."
Nếu như có dụng cụ đo tần suất nhịp tim, hiện tại nhất định có thể đo ra nhịp tim của Đoan Mộc Mộc yếu bao nhiêu, hình như những lời này đã tiêu hao hết toàn bộ tâm sức của cô.
Tần Quỳnh hiểu rõ sắc mặt hơi xám trắng, chỉ có môi mỏng cực kỳ xinh đẹp, nhưng hình như cô đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, lúc ngẩng đầu đã khôi phục như thường, "Gần đây cô có xem Chân Huyên trên truyền hình không? Mới đầu Chân Huyên cho là hoàng thượng yêu mình, cho đến một ngày thấy hoàng thượng viết một câu thơ, không vờn qua núi không phải mây, mới biết mình cũng chỉ là một thế thân của hoàng hậu Thuần Nguyên... Hôn nhân có thể không có tình yêu, nhưng cũng sợ rằng bản thân yêu quá mới lấy một thế thân, cô nói đi?"
Câu chữ mang dao, ghim vào tim Đoan Mộc Mộc, nhưng cô biết mình không thể chảy máu, cho dù muốn chảy cũng không phải là bây giờ, môi cô giương lên lộ ra mỉm cười, "Cô nói phim truyền hình này tôi không có xem qua, nhưng tôi biết cuộc sống không thể so với ti vi hay là tiểu thuyết, không có cẩu huyết như vậy, cuộc sống chính là cuộc sống, anh ấy kết hôn với tôi, cùng tôi sinh con, đây chính là cam kết."
Câu trả lời này khiến Tần Quỳnh biến mất lạnh nhạt, một đôi mắt đẹp cuối cùng cũng lộ ra oán cùng hận, "Nếu như năm đó không phải là tôi rời đi, cô cho rằng cô sẽ là người kết hôn sinh con với anh ấy sao?"
Hiệp 3 lấy sự phẫn nộ của Tần Quỳnh làm chung kết, nhưng không có thắng bại bởi vì giờ phút này trái tim Đoan Mộc Mộc đang đầm đìa máu tươi.
"Cuộc sống không có nếu như, Tần tiểu thư, cô nói xem?" Đoan Mộc Mộc đáp lại.
Tay Tần Quỳnh khuấy cà phê khẽ run, muỗng bạc cùng đồ sứ phát ra tiếng vang va chạm, có chút hỗn độn, thật ra thì đây mới là biểu hiện cô ấy cần có, dù nói thế nào, hiện tại Đoan Mộc Mộc cô mới là vợ Lãnh An Thần, mà Tần Quỳnh nhiều nhất cũng chỉ là quá khứ.
Đoan Mộc Mộc uống một ngụm nước, quan sát Tần Quỳnh biến hóa, quả nhiên không tới một phút, cô ấy giống như là tinh linh trong trò chơi chiến bại, nghỉ ngơi chốc lát đã tràn đầy lực chiến đấu, tiếp tục đứng lên, "Cô nói đúng, cuộc sống không có nếu như, tôi sẽ quý trọng từng giây từng phút ở cùng với anh ấy!"
Tần Quỳnh lại nhìn cô, mặt mũi hả hê.
"Đúng vậy, phải quý trọng thật tốt" Đoan Mộc Mộc hình như cũng đang trong trận chiến đấu này, cũng tràn đầy sức mạnh, "Ngay cả chiêu té xỉu cũng dùng rồi, nếu như không quý trọng, chẳng phải là quá đáng tiếc ư?"
Không ngờ cô sẽ bén nhọn như thế, mặt Tần Quỳnh như bị người nào xé rách, có chút dữ tợn, nhưng chốc lát liền cười, "Quan trọng là anh ấy vẫn giúp đỡ tôi."
Đoan Mộc Mộc gật đầu, "Là vẫn giúp đỡ cô, nhưng cô biết sau khi về đến nhà anh ấy thế nào đối với tôi chứ?"
Tần Quỳnh nhìn cô, tròng mắt xinh đẹp lộ ra ánh lạnh, Đoan Mộc Mộc cười một tiếng, "Liều chết vuốt ve an ủi cùng tôi, bất luận là áy náy hay bồi thường, hay là ở bên ngoài bị dụ hoặc nghẹn quá khó chịu, nhưng ít ra anh ấy biết nên làm cái gì cùng ai!"
Mặc dù lời nói như vậy làm Đoan Mộc Mộc đau lòng, có thể nhìn sắc mặt của Tần Quỳnh khó coi, cô vẫn có loại cảm giác thắng lợi.
Đây là hồi thứ mấy của toàn bộ trận đấu, đã không nhớ rõ, nhưng không thể thua, Đoan Mộc Mộc liên tục nhắc nhở mình, nhưng một giây kế tiếp, lời nói của Tần Quỳnh lại làm cho cô cảm thấy mình thua thật thảm hại.
"Nửa đêm, đang làm với cô lại đột nhiên rời đi, chỉ vì một câu nói của tôi, anh ấy nên làm sao?"
Tối hôm qua anh đột nhiên rút người ra gây đau đớn cho cô, giờ phút này giống như đã bị tăng mấy lần...
"Cô biết?" Đoan Mộc không có cách nào tưởng tượng Tần Quỳnh thậm chí cuộc sống vợ chồng bọn họ cũng nắm giữ rõ ràng như vậy.
Tần Quỳnh cười cười, "Nếu như mà tôi nói anh ấy nói chuyện tiến hành được một nửa với tôi, sau đó mới rời khỏi, cô sẽ nghĩ thế nào?"
Thoáng chốc, mặt Đoan Mộc Mộc đau rát như bị người quăng bạt tai.
Cô hoàn toàn không ngờ, Lãnh An Thần thật xuống từ trên giường Tần Quỳnh, lại đi tìm cô, lúc ấy cô vẫn còn tự trách mình đi gặp Tô Hoa Nam mà kết quả lại là như vậy!
Đoan Mộc Mộc đứng lên, ẩn nhẫn tức giận đều không thấy, giơ tay lên cái ly hướng đối phương dội qua, "Cô còn biết xấu hổ hay không, Lãnh An Thần chính là chồng của tôi đó!"
Nước chảy xuống từ trên đầu trên mặt Tần Quỳnh, nhếch nhác không thôi, nhưng cô ta vẫn không hề động, mà đứng dậy, lại gần hướng Đoan Mộc Mộc, cười nói, "Nhưng người An Thần yêu là tôi!"
Cô ta cười giống như lưỡi dao sắc bén khoét cắt Đoan Mộc Mộc, cô cũng không chịu nổi nữa, "Vậy thì như thế nào? Tôi mới là vợ anh ấy, coi như anh ấy yêu cô thì cô cũng chỉ là tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng... Còn có Tần Quỳnh tôi nhắc nhở cô lần nữa, đừng kêu tên của anh ấy, đó là độc quyền của tôi!"
Nói xong, Đoan Mộc Mộc xoay người rời đi, cục diện như thế đã không cần thiết phải nói thêm nữa.
Đoan Mộc Mộc lên xe, khởi động động cơ, nhưng tay vô cùng run rẩy, cả người đều giống như mất khống chế, trước mắt lúc thì trắng lúc thì đen, giống như trời sập xuống đất, toàn thế giới đều mất ánh sáng, chỉ còn lại màu đen bao la, bát ngát cùng tuyệt vọng.
Lúc nghe Tần Quỳnh nói Lãnh An Thần xuống từ trên giường của cô ta thì cô đã thấy thế giới tối tăm, không còn ánh sáng.
Giờ phút này, cô cảm thấy loạn, chỉ muốn rời đi...
Rầm!
Nặng nề giẫm chân ga dưới chân, xe rời đi, nhưng một nháy mắt kia, giống như nghe được tiếng vang dữ dội vật nặng va chạm, còn có một tiếng hét thảm!
Sau đó nữa, âm thanh bốn phía càng ngày càng nhiều, hình như muốn nói, đụng người, đụng người...
Ánh mắt của Đoan Mộc Mộc không thấy được tất cả trước mặt, bởi vì kính chắn gió đã bị đụng nứt rồi, mặc dù chưa có hoàn toàn vỡ tan, cũng là nứt làm cô không thấy rõ cái gì.
Chỉ trong chốc lát, xe cảnh sát xe cứu thương cùng nhau chạy tới, Đoan Mộc Mộc bị cảnh sát mang đi, trước lúc lên xe cảnh sát, cô nhìn trên đất, cô gái toàn thân áo trắng nằm ở nơi đó, tóc màu nâu tán trên mặt đất, cực kỳ giống tranh thủy mặc của nghệ thuật gia.
Cô không ngờ tới Tần Quỳnh sẽ đuổi theo ra, càng không có nghĩ tới cô ta sẽ chạy đến trước xe cô?
Nhưng cô ta bị mình đụng ngã trên mặt đất, đây là sự thật!
Trong phòng thẩm vấn lờ mờ chật hẹp, Đoan Mộc Mộc cảm giác mình bế tắc, cách cái bàn lớn, hai cảnh sát một nam một nữ nhìn cô, ánh mắt kia hình như muốn lăng trì cô.
Đoan Mộc Mộc kiên cường ngồi ở trên ghế, không tự chủ liếm môi một cái, mới phát hiện lại khô nứt rồi, giờ phút này có chút đau.
Giọng cảnh sát vang lên giống như diễn trên ti vi, hỏi tên cô, số tuổi, địa chỉ...
Đoan Mộc Mộc trả lời từng câu, cho đến cuối cùng bọn họ hỏi cô tại sao lại đụng người.
"Tôi không có đụng cô ấy, là cô ấy chạy tới!" Mặc dù nói không biết tình huống có phải như thế hay không, nhưng Đoan Mộc Mộc thề, mặc dù cực hận cô gái tranh đoạt chồng mình nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ hại cô ta.
Ánh mắt cảnh sát xuyên qua trên mặt cô, cuối cùng nói một câu, "Người bị thương hiện tại hôn mê bất tỉnh, đợi cô ấy tỉnh sẽ tố cáo tội của cô."
Đoan Mộc Mộc hơi ngu muội, cho đến khi nhìn thấy bọn họ phải đi, cô mới phản ứng được, "Các người gọi điện thoại cho Lãnh An Thần, anh ấy sẽ tin tưởng tôi, tin tưởng tôi!"
Giờ phút này lại nghĩ tới lời của anh, anh nói tin tưởng cô!
Cảnh sát nhìn cô một cái, sau đó đóng cửa rời đi, không gian yên tĩnh chỉ còn lại một mình cô, ngay cả âm thanh hít thở cũng nghe rõ, thậm chí còn mang theo âm vọng lại, nhưng lúc này âm thanh đáng sợ hơn là mờ mịt.
Lãnh An Thần nói sẽ tin cô, nhưng bây giờ còn có thể tin sao?
Cô đụng người đàn bà anh yêu mến nhất...
Cũng không biết trải qua bao lâu, Đoan Mộc Mộc nghe được âm thanh cửa phòng mở ra, một người cảnh sát tuổi còn trẻ đi vào, gõ cửa nói, "Luật sư của cô tới, có chuyện có thể nói với anh ấy."
Là luật sư tới, nhưng cô không có tìm luật sư, nhất định là Lãnh An Thần sắp xếp, vậy vì sao anh không đến?
Đoan Mộc Mộc trầm mặc nhìn cửa, thấy một người đàn ông giày tây, số tuổi cũng không lớn, cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng hai mắt lộ ra tinh anh, anh ngồi vào trước mặt Đoan Mộc Mộc, cũng đặt một ly trà nóng trước mặt cô, sau đó nhàn nhạt mở miệng, "Tôi là luật sư của Lãnh An Thần tiên sinh, Vương Minh Đào."
"Anh ấy đâu?" Đoan Mộc Mộc nhìn người đàn ông trước mắt, chợt phát giác cũng không quan tâm vụ án thế nào, chỉ là muốn biết lúc này Lãnh An Thần ở nơi nào, đang làm gì?
Vương Minh Đào hơi ngừng lại, nói tiếp, "Thật xin lỗi, Lãnh tiên sinh chỉ bảo tôi tới giúp cô, nếu như cô có cái gì có thể nói với tôi, tôi tin tưởng nhất định sẽ trả lại công bằng cho cô."
Đây là anh sắp xếp sao? Nếu thế tại sao anh không đến!
Đoan Mộc Mộc nâng ly trà trước mặt lên, uống một hớp, chỉ là trà rất đắng, đắng làm cô khó có thể nuốt xuống, gian nan nuốt xuống trà đắng, cô ngẩng đầu nhìn về phía luật sư, "Anh ấy bảo anh khuyên tôi nhanh nhận tội sao?"
Luật sư bị lời của cô làm cho sững sờ, hình như nhìn thấu vẻ mặt hốt hoảng của cô, không thể không nói, "Tình huống của cô chỉ có thể gặp luật sư cho nên Lãnh tiên sinh căn bản không tới được."
Hoá ra là như vậy!
Nghe được câu này, tâm tình rối rắm của Đoan Mộc Mộc mới an định chút, lại nghe luật sư hỏi, "Cô có thể nói một chút về tình hình lúc đó được không? Tôi muốn hiểu cặn kẽ, như vậy mới có lợi cho cô."
Nhưng hình như Đoan Mộc Mộc không nghe lọt lời nói của luật sư, vì vậy lại hỏi, "Anh ấy có nói cái gì không?"
Luật sư sửng sốt một chút, lắc đầu.
Anh không muốn nói một câu với cô sao? Hay là trong lòng đã ngầm thừa nhận cô là người đụng Tần Quỳnh?
Trước khi tới luật sư biết quan hệ giữa cô và Tần Quỳnh, giờ phút này nhìn dáng vẻ của cô, hình như có chút không đành lòng, giải thích, "Lãnh tiên sinh bảo tôi tới, chính là tin tưởng cô vô tội, Lãnh phu nhân cô nên phối hợp, nói việc đã qua ra."
Đoan Mộc Mộc ngốc ngốc nhìn trà nóng trước mặt, chỉ thấy khí nóng từ từ lạnh đi, giống như là lòng của cô, trước mắt cô là mỗi một chi tiết nhỏ về cuộc gặp mặt đối thoại với Tần Quỳnh, nhưng cô nói không ra lời, cổ họng như bị người bóp, cô không mở miệng được.
Thật ra thì cô không có dũng khí, nói chuyện như kéo dài trận chiến lao lực, vừa rồi cô đã moi tim nôn ra máu nói một lần với cảnh sát, hiện tại cô không còn có hơi sức lại đi lặp lại.
"Phòng cà phê có camera, các người tự đi xem" Đoan Mộc Mộc biết luật sư tới, cũng không thể để cho anh ta tay không mà về, huống chi người ta là vì tốt cho mình.
Lúc này lại nghe thấy tiếng thở dài của luật sư, "Rất không khéo, camera trong phòng cà phê bị hỏng, cho nên..."
Camera bị hỏng?
Làm sao sẽ đúng lúc như vậy!
"Lân cận thì sao? Cũng không thể hỏng nốt chứ?" Đoan Mộc Mộc mơ hồ cảm thấy mùi vị âm mưu.
Luật sư chuẩn bị ghi chép thì dừng bút lại, nhìn Đoan Mộc Mộc, nói một câu khiến cô vô cùng tuyệt vọng, "Chỗ đó rất vắng vẻ, những cửa hàng khác mặt tiền nhỏ căn bản không có camera."
Lời này có nghĩa là chỉ cần Tần Quỳnh mở miệng chỉ định cô đụng người, như vậy cô có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch?
Ý thức được việc này, Đoan Mộc Mộc chợt buồn cười, cô tự cho là thông minh, tự cho là trong trận đấu với Tần Quỳnh mình hơi thắng, nhưng cuối cùng người thắng lại là cô ta.
Nếu như cô ta một mực chắc chắn mình, Đoan Mộc Mộc tất nhiên không cách nào lật người.
Được, thật tốt!
"Tôi không có gì đáng nói, hay là chờ cô ấy tỉnh dậy" Không phải Đoan Mộc Mộc buông tha, mà cảm thấy bây giờ không cần thiết lãng phí nước miếng, bởi vì hiện tại cô nói nhiều hơn nữa cũng không bằng một câu nói của Tần Quỳnh khi tỉnh lại.
Luật sư lại hỏi cô một vài lời, nhưng cô im bặt không nói, cuối cùng không có cách nào, luật sư đành phải rời đi.
Cửa phòng đóng lần nữa, Đoan Mộc Mộc mệt lả té ở trên ghế, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, ngắm nhìn cửa sổ nhỏ trong phòng thẩm vấn, rất nhỏ, ánh sáng cũng rất yếu, hình như trời sắp tối rồi.
Còn nhớ rõ cô bị cảnh sát mang tới đây, chính là sau giữa trưa, mà bây giờ đã sắp tối rồi, hóa ra cô đã bị giam lâu như vậy.
Cả đời này lần đầu tiên vào đồn cảnh sát, hẳn là bởi vì một cô gái, Đoan Mộc Mộc chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ như vậy.
Trời bên ngoài càng ngày càng mờ, cuối cùng bốn phía hòa thành một màu sắc, lúc này cô chợt nhớ tới đứa bé còn ở vườn trẻ, không khỏi lo lắng.
Có thể tưởng tượng Lãnh An Thần vẫn còn nhớ, bất luận như thế nào, rốt cuộc anh có yêu mình hay không, đó dù sao cũng là con anh, anh sẽ không mặc kệ đâu!
Nhắm mắt lại, cô ép buộc mình không thèm nghĩ nữa, nhưng mắt khép lại cũng có lệ chảy xuống từ khóe mắt...
Tại sao có thể có lệ? Rõ ràng cô không muốn khóc, chẳng lẽ là quá khổ sở sao?
Cô co người lại, ngẩn người nhìn bốn phía đen nhánh, trước kia từng nghe nói kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, không biết loại tư vị tuyệt vọng ra sao, hiện tại cô đã hiểu.
Luật sư đi ra từ phòng thẩm vấn, dặn dò những thứ gì với cảnh sát, sau đó bước nhanh ra khỏi bót cảnh sát.
Cửa, một chiếc xe thương vụ màu đen dừng, anh nhanh chóng chui vào.
"Cô ấy thế nào?" Người đàn ông mở miệng hỏi, lộ ra gấp gáp.
Vương Minh Đào nhìn Lãnh An Thần, lắc đầu một cái, "Tâm trạng không ổn, rất không phối hợp, một mực hỏi anh tại sao không đến, nói như thế nào?"
Tay Lãnh An Thần chống ở dưới cằm, dần dần thu thành quả đấm, "Cô ấy có chịu uất ức hay không?"
"Không biết, tôi chào hỏi người ở bên trong" Vương Minh Đào trả lời, sau đó tạm ngừng rồi nói, "Hiện tại chứng cứ mọi mặt đều bất lợi với thiếu phu nhân, nếu muốn thiếu phu nhân không có việc gì, sợ rằng chỉ có thể đợi đến khi Tần tiểu thư tỉnh lại nói..."
Tròng mắt đen của Lãnh An Thần dần dần thu dần dần khép, cuối cùng biến thành một đường thẳng, "Tôi biết rồi!"
Vương Minh Đào thấy vẻ mặt anh như thế, cũng không tiện nói thêm cái gì, mở cửa xe, vừa muốn xuống xe, lại nghe Lãnh An Thần hỏi, "Nếu như đối phương khẳng định cô ấy cố ý đụng người, kết quả xấu nhất là cái gì?"
"Vậy thì sẽ bị phán định là cố ý đả thương người, mà hình phạt bình thường xử là từ 5 năm trở lên 10 năm trở xuống" Vương Minh Đào nói rõ rồi nhìn vẻ mặt Lãnh An Thần u ám giống như bầu trời bên ngoài xe, "Lãnh tiên sinh vẫn nên nghĩ biện pháp, thiếu phu nhân không chịu nổi hình pháp như vậy."
Mặc dù cũng chẳng hiểu rõ bao nhiêu về Đoan Mộc Mộc, nhưng thông qua trao đổi ngắn ngủi vừa rồi, cô yếu ớt như vậy nhìn cũng làm cho người ta đau lòng, hơn nữa dựa vào nhạy cảm của luật sư có thể cảm thấy cô đang buông tha, hoặc là nói đang đánh cuộc.
Lãnh An Thần quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, chân mày chặt giống như đã khóa lại, trầm mặc chốc lát nói, "Đi quán cà phê tìm nhân viên, có thể tìm người ra ngoài làm chứng hay không?"
"Tôi biết rồi" Vương Minh Đào gật đầu, xuống xe, trước lúc cửa xe đóng còn nói, "Lãnh tiên sinh, trạng thái của thiếu phu nhân không ổn, chuyện này không thể kéo dài quá lâu."
Nhắm mắt lại, Lãnh An Thần đóng cửa xe, anh đấm đánh vào trên chỗ ngồi, tài xế sợ ngay cả thở cũng không dám.
Mục đích Tần Quỳnh trở về lần này, anh không phải là không biết, mà anh mặc cho cô dính vào, cũng là có mục đích của mình, nhưng không ngờ sẽ dính líu đến Đoan Mộc Mộc, vừa nghĩ tới Vương Minh Đào nói trạng thái của cô không ổn, tim của anh giống như là bị dao cắt.
Những thứ hôm nay cô phải chịu, anh nhất định sẽ thay cô đòi lại gấp bội!
Cuối cùng Lãnh An Thần ngắm nhìn cửa chính bót cảnh sát, sau đó âm thanh khàn khàn vang lên, phân phó tài xế, "Đi bệnh viện!"
← Ch. 159 | Ch. 161 → |