Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc - Chương 145

Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 192 chương
Chương 145
Họ cùng nhau mất tích
0.00
(0 votes)


Chương (1-192)

Siêu sale Shopee


Nếu Lãnh An Thần tính toán lừa gạt cô, nhất định sẽ nghĩ xong giải thích, đối mặt cách nói của anh, mặc dù Đoan Mộc Mộc vẫn cảm giác có chút gượng ép, nhưng vẫn tin.

Mặc dù nằm viện là chuyện hỏng bét, nhưng có một chỗ tốt chính là cô có thể cùng con gái ở cùng một chỗ, Lãnh An Thần cũng thay đổi thái độ cứng rắn lúc trước, thậm chí đồng ý con gái buổi tối ngủ cùng cô.

"Mẹ, chú đẹp trai tối nay có đến không?" Đoan Mộc Mộc phát hiện đề tài nhiều nhất giữa con gái cùng mình chính là Lãnh An Thần.

"Không biết, có phải con rất hi vọng chú ấy tới không?" Đoan Mộc Mộc thử hỏi.

"Dạ!" Tiểu Đường Tâm gật đầu, "Mẹ, con cho mẹ biết một bí mật, thật ra thì, trước kia con từng nằm mơ thấy chú đẹp trai."

Cái gì?

Đoan Mộc Mộc hoàn toàn không ngờ con gái có thể nói như vậy, thật ra thì bé có hỏi qua ba của mình ở đâu? Khi đó, Đoan Mộc Mộc liền lừa bé nói ba đi chỗ rất xa, đợi bé lớn lên mới có thể trở về.

Cô cũng biết lừa gạt đứa bé là không đúng, nhưng không có cách nào khác.

"Mẹ, mẹ không phải biết trong tưởng tượng của con ba giống chú đẹp trai" Tiểu Đường Tâm ở trong ngực Đoan Mộc Mộc, bé không nhìn thấy vẻ mặt của mẹ, nhưng Đoan Mộc Mộc lại có thể thấy khi bé nói ra lời này thì khóe môi giơ lên nụcười kiêu ngạo.

Đoan Mộc Mộc không khỏi chua xót, thậm chí giờ khắc này, cô thật có kích động nói cho con gái, chú đẹp trai thật ra thì chính là ba, nhưng bây giờ cô còn chưa có nắm chắc, dù sao giữa bọn họ còn có chuyện không có biết rõ.

"Mẹ, con còn phát hiện một bí mật của chú đẹp trai" Tiểu Đường Tâm lanh lợi.

"Cái gì?" Đoan Mộc Mộc hỏi khẽ.

"Chú ấy có thể thích mẹ!" Tiểu Đường Tâm nói hết, cười thần bí một tiếng.

Đoan Mộc Mộc lại cảm thấy có chút xấu hổ, "Làm sao con biết?"

"Con đương nhiên biết rồi" Tiểu Đường Tâm kéo ngón tay mẹ bắt đầu quở trách, "Chú ấy hỏi rất nhiều về chuyện của mẹ, còn hỏi có người nào theo đuổi mẹ không, đúng rồi đúng rồi, chú ấy còn hỏi con có nguyện ý để cho chú ấy làm ba hay không?"

Đoan Mộc Mộc nghe nhức đầu, "Con trả lời thế nào?"

"Con đương nhiên thành thật trả lời rồi" Tiểu Đường Tâm nói xong, ôm cánh tay Đoan Mộc Mộc quơ quơ, vừa thần bí nói, "Hơn nữa con cũng có hỏi chú ấy nha."

Tên tiểu quỷ này khiến Đoan Mộc Mộc rất bất đắc dĩ, cô cười, "Con hỏi chú ấy cái gì?"

"Con hỏi chú ấy rất nhiều việc, nói thí dụ như có bà xã hay không? Nói thí dụ như chú ấy có thích nữ sinhhay không? Còn hỏi chú ấy có thích mẹ hay không?"

"Vậy chú ấy trả lời thế nào?" Cơ hồ rất tự nhiên, Đoan Mộc Mộc liền tiếp nhận lời nói, lại thấy con gái cười quỷ quỷ, Đoan Mộc Mộc lúng túng le lưỡi một cái, nghĩ thầm rút lui.

Bảo bối này của cô không chỉ có di truyền dáng vẻ của người kia, hơn nữa cũng di truyền tính giảo hoạt của người kia, Đoan Mộc Mộc không muốn bị con gái đoán trúng ý định, cố ý nâng mặt, "Con nói hay không nói, không nói coi như xong."

"Nói, nói..." Tiểu Đường Tâm liền vội vàng kéo tay Đoan Mộc Mộc, chỉ là trên khuôn mặt nhỏ lại che lên một tầng mất mác không nói ra được, "Chú đẹp trai nói có bà xã rồi, hơn nữa còn rất thích bà xã của chú ấy, cho nên mẹ, chúng ta cũng không đùa giỡn rồi..."

Đoan Mộc Mộc nhìn con gái, giống như thấy được người kia, thậm chí có thể tưng tượng bộ dạng anh khi nói lời kia.

"Mẹ, con thật đau lòng" Tiểu Đường Tâm rúc đầu vào trong ngực Đoan Mộc Mộc, "Mẹ nói chúng ta bảo chú đẹp trai ly hôn cùng bà xã chú ấy có được hay không?"

Đứa bé dù sao chính là đứa bé, thế giới của bé rất đơn giản rất tinh khiết, nhưng xuyên thấu qua lời con gái nói, Đoan Mộc Mộc cảm thấy dù là những năm này cô thương yêu Tiểu Đường Tâm, nhưng cuối cùng vẫn thiếu bé một phần tình thương của cha.

"Bảo bối" Đoan Mộc Mộc hôn tóc bé một cái, "Có thể mẹ sai lầm rồi."

"Cái gì?" Con gái nhu nhu, đã buồn ngủ.

Đánh mạnh quá mức. Lỗi là thiếu bé một người ba!

Chỉ là lời nói như vậy, cô không cách nào nói ra.

Lãnh An Thần tới, Tiểu Đường Tâm đã ngủ rất say sưa, dù là như thế, anh còn hôn khuôn mặt con gái một cái.

Nhìn bọn họ như vậy, Đoan Mộc Mộc nghĩ tới một từ: thiên tính phụ nữ.

Mặc dù Tiểu Đường Tâm cũng không biết Lãnh An Thần là cha của mình, nhưng bé thân cận với anh, những năm này bên cạnh Đoan Mộc Mộc cũng không thiếu người đàn ông ưu tú, nhưng mỗi lần đều sẽ bị Tiểu Đường Tâm phủ nhận không đáng giá một đồng.

Đại khái sâu xa bên trong, đây cũng là một loại ý trời!

Trải qua mấy ngày tự hỏi, Đoan Mộc Mộc cũng biết có một số việc nên chấm dứt, đặc biệt là tối nay cùng con gái nói chuyện, cô càng thêm xúc động, quan hệ giữa cô và Lãnh An Thần không thể nào không rõ ràng như vậy, nếu như muốn sáng tỏ, nhất định phải nói rõ.

Nếu như anh có thể tiếp nhận, như vậy có lẽ chính là kết cục viên mãn, anh không thể tiếp nhận, như vậy cô cũng không còn tiếc nuối, cũng sẽ không áy náy đối với con gái.

"Chúng ta nói chuyện một chút đi!" Lãnh An Thần đang hôn con gái nghe cô nói một câu như vậy.

Quay đầu lại, Lãnh An Thần nhìn cô, "Được!"

Thật ra thì anh một mực chờ đợi những lời này của cô, hiện tại có chút vấn đề anh đang điều tra, nhưng vẫn không tra được, anh biết đáp án ở nơi cô, nhưng cô không chủ động nói, anh cũng không dám hỏi tới.

Lãnh An Thần đi tới, cùng cô đứng ở cửa sổ, ngoài cửa sổ, chấm nhỏ trên trời giống như là viên kim cương lớn màu đen được người nào rắc trên màn sân khấu xa xỉ, tối nay không có trăng sáng, nhưng cả bóng đêm cũng đặc biệt sáng ngời.

Đoan Mộc Mộc nhìn gò má anh, "Có phải em không nói, anh vẫn không hỏi."

Thật ra thì tâm tư của anh, cô vẫn có thể suy đoán mấy phần.

Anh cười cười, khuôn mặt dễ nhìn hàm chứa dịu dàng không như lời, khiến Đoan Mộc Mộc trong lúc nhất thời có chút không phân rõ đây là con gái hay là anh?

Không biết có phải trời cao trêu người hay không, thế nhưng khiến con gái cùng anh giống nhau như đúc, cố tình để cho cô có một đứa bé khác tương tự cô như vậy?

Con gái cùng Lãnh An Thần mới ở chung mấy ngày, yêu thích anh như thế, nếu như cô và đứa bé kia sống chung một chỗ, có phải mẹ con các cô cũng có thể như vậy hay không?

Dù sao cũng là đứa bé của cô, nói không rung động hoàn toàn là không thể nào, nhưng rung động vẫn là rung động, thế nhưng lai lịch đứa bé dù sao cũng là trí nhớ làm cô khổ sở không chịu nổi.

Đoan Mộc Mộc nghĩ tới đây, hô hấp có chút nặng, mà Lãnh An Thần giống như cảm giác thấy, nắm tay của cô, "Nếu như không muốn nói, anh sẽ không miễn cưỡng."

Cô lắc đầu một cái, nhìn về phía ánh sao vô biên, nhớ có người nói qua có một số việc giống như là trên người nát hết thịt, chỉ có độc ác cắt đi mới có cơ hội khép lại, bốn năm qua cô đau khổ, vốn cho rằng trốn tránh là có thể coi như không xảy ra, nhưng cô sai rồi, đau đớn kia hành hạ không chỉ là cô, còn có người đàn ông trước mắt này cùng con của bọn họ.

"Bốn năm trước, buổi tối anh đi Nam Thủy, em nhận được điện thoại của mẹ hai..." Đoan Mộc Mộc mở trí nhớ, nói tất cả đêm đó, cô nói càng ngày càng nhiều, Đoan Mộc Mộc phát hiện nắm tay cô cũng càng ngày càng chặt, "Sau đó em chạy trốn, gặp được ba anh, nguyên tưởng rằng ông ta tới cứu em, nhưng không nghĩ rằng ông ta càng vô sỉ... Ông ta bảo bác sĩ lấy trứng từ bên trong cơ thể em."

Nghe nói như thế, Lãnh An Thần mặc dù cực kỳ tức giận, nhưng cái gì đó treo cao trong đáy lòng bỗng rơi xuống, "Ông ta chỉ lấy trứng của em?"

Anh còn tưởng rằng Lãnh Chấn Nghiệp đã làm chuyện cầm thú với cô?

Đoan Mộc Mộc gật đầu một cái, "Ông ta biết dùng mạnh với em, ép buộc em mang thai đứa bé, em cũng sẽ không lưu lại, cho nên ông ta dùng sách lược vẹn toàn."

Đúng, ông ta lấy trứng của cô, có thể tìm người dựng dục đứa bé của bọn họ, không có cái gì an toàn hơn nữa.

"Anh sẽ không để cho âm mưu của ông ta thực hiện được" Lãnh An Thần đưa tay đem Đoan Mộc Mộc run rẩy kéo vào trong ngực, "Bà xã, thật xin lỗi, để cho em bị nhiều uất ứcnhư vậy."

Giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc chảy xuống nước mắtchua cay, cô níu lấy áo của anh, vùi đầu vào ngực của anh, "Tại sao mỗi một người đều đem tiền tài coi trọng như vậy? Tại sao muốn như vậy? Anh có biết hay không, em phát hiện Lãnh An Đằng cư nhiên lợi dụng thân thể tàn tật của mình để gạt em thì em khó qua như thế nào không."

Cằm của anh nhè nhẹ đặt trên đỉnh đầu cô, anh biết nhiều ngôn ngữ hơn nữa cũng lau không sạch tổn thương trong cô.

"Anh muốn khởi tố cậu ta" Hồi lâu, Lãnh An Thần nói ra quyết định của mình, quả nhiên lời vừa rơi xuống, Đoan Mộc Mộc liền cảnh giác ngẩng đầu lên.

Lãnh An Thần hiểu cô phản ứng mãnh liệt như vậy là vì cái gì, vội vàng giải thích nói, "Đến lúc đó em có thể không ra tòa, nhưng cần em ghi âm."

Đoan Mộc Mộc nhìn người đàn ông này, có phải anh vì mình suy tính rất nhiều, bằng không cũng sẽ không nói lời như vậy.

Cô lắc đầu một cái, "Thật ra thì suy nghĩ một chút em cũng không có gì không thể nhận ra người, thay vì khiến mọi người suy đoán lung tung, chẳng bằng em chủ động đứng ra, đem chuyện trải qua nói rõ ràng."

Câu trả lời của cô khiến Lãnh An Thần ngoài ý muốn, "Nhưng emsẽ phải đối mặt với đông đảo áp lực truyền thông" Ngày đó ở phòng bệnh xuất hiện một màn, đã hù sợ cô.

"Nên đối mặt sẽ phải đối mặt, không phải sao?" Đoan Mộc Mộc một bộ rất vẻ mặtlạnh nhạt.

Thấy cô như thế, Lãnh An Thần cũng không muốn nói thêm cái gì, hai người ôm nhau, anh còn nói, "Những chuyện khác em không cần lo lắng, em tốt nhất chăm sóc con gái là được, thời điểm cần em, em sẽ xuất hiện, anh sẽ sai người bảo vệ tốt cho hai mẹ con."

"Nhưng anh có nắm chắc không?" Đoan Mộc Mộc cũng có lo lắng của mình, dù sao đứa bé kia là của cô, đây là chứng cứ xác thực, coi như cô có một trăm cái miệng, cũng không bù được huyết thống giữa cô và đứa bé kia.

"Ông ta rất giảo hoạt, anh nghĩ cách tìm được người thay thế kia" Lãnh Chấn Nghiệp chắc chắn sẽ không để cho tòa án biết đứa bé là thay thế, bằng không ông ta cũng không cần khiến đứa bé kia hướng về phía hình Đoan Mộc Mộc kêu một tiếng mẹ.

Ông ta bày kế sự kiện này rất kín đáo, hơn nữa cũng rất nghiêm cẩn, nếu muốn vạch trần âm mưu của ông ta, chuyện Lãnh An Thần cần làm sẽ rất nhiều, nhưng khó khăn nhất chính là khiến Đoan Mộc Mộc mở miệng, anh đã làm được, những thứ khác nên cũng không có cái gì không giải quyết được.

Đêm đó, Lãnh An Thần ngây ngô đến rất khuya mới đi, liên tiếp mấy ngày mặc dù anh cũng tới, nhưng cũng vội vội vàng vàng, thậm chí có lúc tình hình đặc biệt không đến, chỉ gọi điện thoại thăm hỏi, Đoan Mộc Mộc biết anh đang vội cái gì, cũng không nói gì, đối với cô mà nói, chuyện này sớm muộn gì cũng bị phơi trần khắp thiên hạ, cô cũng sớm giải thoát.

"Mẹ, hôm nay chú đẹp trai có tới không?" Tiểu Đường Tâm nhìn trời đã chuyển đỏ, trên khuôn mặt nhỏ là một mảnh thất vọng.

Đoan Mộc Mộc đi tới, hôn khuôn mặt con gái một cái, "Bảo bối, con làm bộ mặt nhớ chú ấy trước mặt mẹ, mẹ sẽ ghen đó!"

Tiểu Đường Tâm nghiêng đầu, "Ghen cái gì, trong lòng người ta cũng có mẹ mà."

"Ha ha..." Cái miệng nhỏ của đứa bé này thật là ngọt không có cách nào nói.

Lúc hai mẹ con nói cười thì cửa phòng bệnh vang lên, Tiểu Đường Tâm cho là Lãnh An Thần tới, vừa nhảy vừa búng tay chạy đi mở cửa, kết quả mở cửa chính là phục vụ đưa bữa ăn.

Mặt Tiểu Đường Tâm nhất thời tiu nghỉu xuống, sau đó nói câu, "Con không ăn, không có khẩu vị."

Người đưa bữa ăn là trải qua hộ vệ Lãnh An Thần phái tới kiểm tra, xác định cũng không có nguy hiểm, đẩy xe thức ăn đi vào, cười nói, "Cháu không ăn, Lãnh tiên sinh sẽ đau lòng."

"Chú ấy mới không đau lòng, cũng hai ngày không đến thăm cháu rồi!" Tiểu Đường Tâm tức giận ngồi xuống.

Đoan Mộc Mộc đi tới, vuốt ve đầu con gái, liền nghe người đưa bữa ăn đến nói, "Thiếu phu nhân, đây là bữa ăn tối của cô, đã kiểm tra, không có vấn đề."

Hiện tại mỗi bữa ăn của họ, thậm chí bao gồm nước uống cũng đều có người đặc biệt kiểm tra, Lãnh An Thần tỉ mỉ đã lật ngược cách nói ban đầu chỉ là ngộ độc thức ăn, Đoan Mộc Mộc cũng không có truy cứu, anh không nói nhất định là có lý do của anh.

"Cực khổ rồi!" Đoan Mộc Mộc lễ phép nói cám ơn, xoay người đi dụ dỗ con gái cáu kỉnh của mình.

"Con không ăn cơm, chú nghe thấy không vui, nói không chừng từ đó về sau cũng sẽ không trở lại" Đoan Mộc Mộc hù dọa con gái.

"Không đến chính là không đến, nói chuyện không tính toán gì hết, để cho lỗ mũi chú ấy dài ra!" Tiểu Đường Tâm nổi dậy cũng khiến người ta nhức đầu.

"Được, để cho chú ấy dài..." Đoan Mộc Mộc còn chưa nói hết, cũng cảm giác một hồi gió lạnh đánh tới từ phía sau, còn chưa né tránh, trên cổ liền đau nhức, trước mặt bỗng tối sầm.

Lãnh An Thần hết bận xong, bầu trời hoàn toàn tối xuống, anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại của Đoan Mộc Mộc, nhưng thật lâu cũng không có người nghe.

Chẳng lẽ là không nghe thấy? Anh lại gọi hai lần, vẫn là không người nào nghe.

Một cỗ dự cảm xấu đột nhiên tràn khắp tim, anh vội vã gọi điện thoại cho Đỗ Vấn, còn anh đã đi ô-tô chạy thẳng tới bệnh viện.

Lãnh An Thần còn chưa tới bệnh viện, liền thấy Đỗ Vấn gọi điện thoại tới, giọng nói cực kỳ nặng nề, "Thật xin lỗi tổng tài, thiếu phu nhân cùng Tiểu Đường Tâm đều không thấy!"

Một tiếng ông ông, đầu óc Lãnh An Thần trống rỗng.

Một hồi lâu, Lãnh An Thần mới phản ứng được, sát khí kinh người dù là cách làn sóng điện Đỗ Vấn cũng cảm thấy, "Đi tìm, không tìm được cậu cũng không cần tới gặp tôi nữa."

Anh để ý như vậy, cô làm sao sẽ không thấy đâu?

Vừa nghĩ tới chuyện hạ độc cô cũng làm được, chân Lãnh An Thần đạp chân ga bắt đầu run rẩy.

Họ không bị làm sao, nhất định không thể!

"Đỗ Vấn, lập tức điều tra Lãnh Chấn Nghiệp, tra ông ta có liên hệ và người nào!" Lãnh An Thần bấm điện thoại của Đỗ Vấn lần nữa, trong âm thanh mang theo nồng đậm lo âu, còn có sát khí giận không kiềm được.

Những ngày này, bọn họ đã nắm giữ được chứng cớ lớn, chờ mở phiên toà sẽ đem Lãnh Chấn Nghiệp đánh ngã, nhưng không ngờ ông ta thế nhưng xuất chiêu này.

Chó gấp nhảy tường, Lãnh An Thần vẫn hiểu những lời này, nhưng anh thật sợ Lãnh Chấn Nghiệp nóng nảy phá vỡ luật?

Mộc Mộc, em nhất định phải chịu đựng, nhất định không được gặp chuyện xấu!

Trong bóng đêm, Lãnh An Thần yên lặng nhìn bầu trời cầu nguyện!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-192)