Cha của đứa bé là ai?
← Ch.134 | Ch.136 → |
Lam Y Nhiên cầm giấy xét nghiệm từ phòng xét nghiệm đi ra, vừa đi vừa nhìn, kết quả dương tính phía trên khiến cho cô không nói được tâm tình, cô ngu nữa cũng hiểu được dương tính là đại biểu cho cái gì, cuối cùng mang thai, nhưng kết quả này cũng không phải thứ cô muốn nhìn thấy.
Bụp!
Thân thể của cô vừa vặn đụng người, tờ xét nghiệm rơi xuống từ trong tay, cô vừa muốn nói gì, đã có người nhanh hơn cô một bước đem tờ xét nghiệm nhặt lên.
"Cô mang thai?" Âm thanh kinh ngạc lại quen thuộc, đâm thủng màng nhĩ Lam Y Nhiên, cô ngẩn ra, không thể tin ngẩng đầu, rơi vào trong tầm mắt là gương mặt khiến tim cô khẽ động, có chua xót cuồn cuộn mà đến.
Đã bao lâu không nhìn thấy anh?
Từ biệt ở Australia, anh cơ hồ biến mất từ trong thế giới của cô, nhưng hôm nay vừa thấy, đè nén nhớ nhung cũng tuôn rơi mà đến.
Cô không quên anh được, căn bản không quên được.
"An Thần..." Lam Y Nhiên mở miệng, khẽ kêu một tiếng, cũng mang theo nồng nặc bi ai.
Tiếc rằng ánh mắt của Lãnh An Thần gần như chỉ ngừng một giây ở trên mặt cô, liền cẩn thận nhìn về phía cô gái bên cạnh, để ý cẩn thận như vậy, tiết lộ anh quan tâm cô.
Ánh mắt đó như gai đâm vào tim Lam Y Nhiên, ánh mắt của cô cũng dời về phía Đoan Mộc Mộc, chỉ thấy trên người cô ấy mặc đồng phục bệnh nhân, nhưng sắc mặt xem ra đỏ thắm, một bộ dáng vẻ được người khác yêu thương.
"Ngã bệnh sao?" Lam Y Nhiên thu lại tình cảm của mình, nhàn nhạt hỏi hướng Đoan Mộc Mộc.
Đoan Mộc Mộc không trả lời, mà cầm tờ giấy kiểm tra thai của Lam Y Nhiên từ trong tay Lãnh An Thần đưa tới, "Chúc mừng cô!"
Lam Y Nhiên cũng không có nhận giấy xét nghiệm, mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Đoan Mộc Mộc, hình như muốn nhìn được cái gì, nhưng khi nhìn thấy cũng chỉ có một mảnh lạnh nhạt.
Tại sao có thể bình tĩnh như thế? Chẳng lẽ cô ta chưa từng có một chút hoài nghi sao?
Cô ta không quan tâm ư?
Lam Y Nhiên còn nhớ rõ Đoan Mộc Mộc đã từng đi tìm mình, bảo cô cố gắng mang thai con của Lãnh An Thần?
Nghĩ như vậy, Lam Y Nhiên chợt cảm giác mình làm như thế cũng không có ý nghĩa, cô đang muốn viện cớ rời đi, chợt nghe Lãnh An Thần mở miệng, "Đứa bé, đứa bé mấy tháng?"
Âm thanh của anh rất cấp bách, lộ ra lo lắng, một đôi tròng mắt đen sắc bén rất trực tiếp nhìn về phía bụng Lam Y Nhiên.
Ánh mắt kia không mang theo chút tình cảm nào, chỉ có lạnh lẽo cùng vô tình, lại khiến bụng Lam Y Nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Có phải coi như cô thật có đứa bé của anh, anh cũng sẽ không muốn hay không?
Một ý tưởng đáng sợ rồi lại không dám thừa nhận thoáng qua trong lòng, khiến tim Lam Y Nhiên lạnh xuống.
Anh và cô có nhiều năm tình cảm như vậy, lúc anh thật quên không còn một mống, hơn nữa còn là lạnh bạc như thế!
Giờ khắc này, cô không muốn tin tưởng, cũng cảm thấy không cam lòng.
Âm thầm hít một hơi, khóe môi đẹp đẽ của Lam Y Nhiên chậm rãi giơ lên, cô đưa tay nhận lấy giấy xét nghiệm, tay cũng tự nhiên vuốt bụng, "Hơn hai tháng."
Trả lời này khiến sắc mặt Lãnh An Thần chợt trầm xuống, "Bao lâu?"
Tuy chỉ có hai chữ cũng có thể nghe được âm thanh hết sức buộc chặt, giống như kéo chặt dây cung, hình như không cẩn thận sẽ đứt đoạn, Đoan Mộc Mộc lập tức bắt được, tim cô như bị kim châm, phản ứng này của Lãnh An Thần đại biểu cho cái gì, cô chắc chắn hiểu.
Đứa bé này là của anh, anh nơi nơi lưu tình thì cũng thôi đi, còn khắp nơi lưu loạn?
Đoan Mộc Mộc đã từng tìm Lam Y Nhiên bảo cô ấy mang thai con của Lãnh An Thần, nhưng lúc đó cô căn bản không yêu người đàn ông này, thậm chí một lòng muốn thoát khỏi anh, nhưng cho đến ngày hôm nay lại hoàn toàn bất đồng.
Sau khi cô nghe tin tức này, trong lòng khó chịu chỉ có chính cô biết, nhưng đối mặt với Lam Y Nhiên, cô chỉ có thể nuốt vào trong bụng, Đoan Mộc Mộc cố gắng duy trì trấn định, nhìn về phía Lam Y Nhiên, "Mang thai hai tháng là thời kỳ nguy hiểm nhất, sao lại không thấy bạn trai của Lam tiểu thư đi cùng?"
Đoan Mộc Mộc thừa nhận mình hỏi câu này là có lòng riêng, là muốn xác định đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai sao?
Cái vấn đề này, Lam Y Nhiên cũng không có lập tức trả lời, mà ánh mắt quanh quẩn ở Lãnh An Thần cùng Đoan Mộc Mộc, không ai biết, thời điểm đợi câu trả lời, tim Đoan Mộc Mộc có nhiều trầm, giống như là treo tảng đá ngàn cân.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi đi, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy tâm cũng trầm xuống, khi cô không chuẩn bị nghe đáp án thì không ngờ Lam Y Nhiên lại lên tiếng --
"Con tôi không có cha, " Cô nói xong, khóe môi lướt qua nụ cười khổ sở lại không biết làm thế nào, "Anh ấy không quan tâm bọn tôi nữa rồi."
Câu nói sau cùng của Lam Y Nhiên so với nói ra tên của người đó còn có lực thuyết phục hơn, cơ hồ lập tức để cho Đoan Mộc Mộc nhớ tới lúc vô tình thấy Lãnh An Thần ở khách sạn Australia với Lam Y Nhiên, mới vừa rồi cô nói câu 'anh ấy không quan tâm bọn tôi' rõ ràng chính là đáp án.
Lạnh lẽo từ mũi chân thẳng tắp xông lên, Đoan Mộc Mộc cảm giác thân thể mình mới khôi phục đã mắc bệnh khó chịu.
Thật ngu ngốc."Cái người vô tình kia, cô không hận anh ta sao?" Chẳng biết tại sao, Đoan Mộc Mộc lại hỏi ra lời như vậy.
Lam Y Nhiên nhìn sắc mặt Đoan Mộc Mộc rõ ràng khó coi, trong lòng có loại sảng khoái trả thù, về sau lại nhìn về phía Lãnh An Thần, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của anh cũng u ám, nhưng cô cũng không sợ, ngược lại cảm thấy đủ phấn khích, "Hận, nhưng có yêu mới có hận."
Ý của cô là đang nói cho tới bây giờ vẫn thích Lãnh An Thần!
Trực tiếp thổ lộ, nhưng cho tới nay, Lam Y Nhiên đều không phải là không thích che giấu yêu thích đối với Lãnh An Thần sao? Chuyện này cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Chẳng qua Đoan Mộc Mộc có chút đứng không yên, trên tay chân lạnh để cho cô có loại cảm giác thời tiết lập tức ngã vào trời đông giá rét, nhưng vào lúc này, Lam Y Nhiên lại hỏi, "Lãnh thiếu phu nhân còn chưa có mang thai sao?"
Những lời này tựa như lại đánh đòn cảnh cáo cho người vừa hấp hối, đưa người vào chỗ chết, một chút cơ hội thở dốc cũng không lưu lại.
Vốn là đau lòng khi bị mất đứa bé, Đoan Mộc Mộc có lẽ quên mất rồi, nhưng được Lam Y Nhiên nhắc tới, đau không ngờ hiện lên, kể cả bụng của cô cũng đau theo.
Cô gái này hoặc là không ra chiêu, vừa ra chiêu quả thật sẽ lấy mạng người, Đoan Mộc Mộc nhìn mặt Lam Y Nhiên, chỉ cảm thấy dữ tợn đáng sợ.
"Lam Y Nhiên..." Lãnh An Thần hình như phát hiện thái độ của Đoan Mộc Mộc, gầm nhẹ một tiếng, sau đó đưa tay đỡ Đoan Mộc Mộc, chỉ là lại bị cô hất ra.
"Bà xã..." Anh kêu yếu ớt, tay giơ giữa không trung, như đứa bé thất bại.
Nhìn bộ dáng anh hèn mọn, lòng Lam Y Nhiên buồn bực đau đớn, một người đàn ông kiêu ngạo như anh cũng sẽ có thời khắc như vậy, là cô chưa bao giờ thấy hay anh thật yêu cô gái này giống như Tần Quỳnh ư?
Hình như Lam Y Nhiên không cam lòng, đang muốn nói thêm gì nữa, sau lưng chợt nghe giọng nữ thanh thúy, "Chị, tại sao lấy giấy xét nghiệm lâu như thế?"
Cô gái có tóc dài sóng vai, lọn tóc hơi xoăn màu nâu, khuôn mặt nhỏ y hệt hạt dưa, vây quanh một đôi mắt to như ngọc thạch đen, lúc nhìn người, lông mi dài chớp, giống như bàn chải chà lòng của người ta.
Mặt mũi của cô có chút giống Lam Y Nhiên, chỉ là ít kiều mỵ hơn Lam Y Nhiên.
Lam Y Nhiên quay đầu lại, thấy em gái tới đây, vẻ mặt trong nháy mắt hốt hoảng, cô gái vội vàng đến bên cạnh cô, "Sao em đi ra đây?"
Chỉ có điều cô gái cũng không đáp lại cô mà ánh mắt rơi vào trên mặt Lãnh An Thần, "Anh rể, tại sao anh cũng ở nơi này?"
Giọng nói của Lam Thiên Nhiên mang theo ngạc nhiên cùng mừng rỡ, lại không biết một tiếng này của cô làm sắc mặt của Lãnh An Thần khó coi, nhưng đối mặt với khuôn mặt tươi cười vô hại của Lam Thiên Nhiên, anh chỉ có thể lúng túng đáp lại, "Tôi...tôi cùng vợ tôi..."
Câu trả lời này, khiến vui mừng trên mặt cô gái chợt biến mất, trong nháy mắt bị một dòng âm u tàn bạo thay thế, ánh mắt mát lạnh như độc nhìn về Đoan Mộc Mộc, âm thanh mở miệng cũng không ôn hòa ngọt ngào giống lúc trước, "Chị, chính là cô gái không biết xấu hổ này đoạt mất anh rể đúng không?"
Tay Lam Thiên Nhiên chỉ Đoan Mộc Mộc, một đôi con ngươi hột hạnh đều là căm hận, Đoan Mộc Mộc cũng nhất thời có loại cảm giác bị con mắt cô ta giết.
"Thiên Nhiên, không nên nói bậy." Lãnh An Thần vội vàng hoà giải.
Đoan Mộc Mộc cũng không có nói bất kỳ một chữ nào, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, sau đó xoay người, Lãnh An Thần có chút bối rối, "Bà xã..."
Anh vừa muốn đuổi theo, cánh tay lại bị Lam Thiên Nhiên níu lại, "Anh rể, anh đừng đi!"
"Thiên Nhiên, đừng làm rộn!" Lãnh An Thần hất tay Lam Thiên Nhiên, đuổi theo hướng bóng dáng cô đơn kia.
Hình như Lam Y Nhiên có chút không cam lòng, dậm chân, ngoài miệng vẫn nhất quyết không tha, hướng về phía bóng lưng Đoan Mộc Mộc mắng, "Hồ ly tinh không biết xấu hổ, giành vị hôn phu của người khác..."
Lời khó nghe, Đoan Mộc Mộc lại không có bao nhiêu cảm giác phối hợp, đại khái cô bị chửi quá nhiều, đều đã có sức miễn dịch.
Mới vừa rồi, nghe Lam Thiên Nhiên gọi Lãnh An Thần là anh rể, nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng Lam Y Nhiên, một khắc kia Đoan Mộc Mộc mới phát giác mình thật sự là dư thừa, giống như tiểu tam không thể lộ ra ngoài ánh sáng không phải là Lam Y Nhiên, mà chính là cô.
"Bà xã, em hãy nghe anh nói..." Giờ phút này Lãnh An Thần cũng cảm thấy hỗn loạn, không biết nên giải thích như thế nào, nhưng anh biết nếu như không nói, quan hệ hòa hoãn mấy ngày nay giữa anh và Đoan Mộc Mộc sẽ lâm vào cục diện bế tắc.
Giờ phút này Đoan Mộc Mộc cũng nghe không lọt cái gì, chỉ cảm thấy trong đầu giống như là bay vào một vạn con ong mật, ông ông náo loạn đầu, cô sắp muốn nổ tung.
"Em không muốn nghe, chẳng quan hệ tới em." Đoan Mộc Mộc bịt lỗ tai lại, muốn đem âm thanh của Lãnh An Thần ngăn cản bên ngoài, nhưng anh cũng gấp.
Đường đi bị Lãnh An Thần ngăn cản, anh túm lấy tay bịt lấy lỗ tai của Đoan Mộc Mộc, "Bà xã, đứa nhỏ này cũng không phải của anh, rất lâu anh đều không có quan hệ đó với cô ta, hơn nữa dù là có, anh cũng sẽ làm các biện pháp..."
Nói xong, ngay cả Lãnh An Thần cũng cảm thấy nói không được, đây coi như giải thích? Anh nói như vậy không bằng thừa nhận có quan hệ kia cùng Lam Y Nhiên?
"Nói tiếp đi." Đoan Mộc Mộc nhìn anh, con ngươi đen nhánh lộ ra ý cười châm chọc.
Lãnh An Thần nhắm hai mắt lại, tay nâng lên lại rơi xuống, một bộ dáng vẻ rối bời, cuối cùng rơi vào đầu vai Đoan Mộc Mộc, "Bà xã, em phải tin tưởng anh."
Giờ phút này, anh có thể nói chỉ có mấy chữ này.
Tin tưởng! Cô thật rất muốn tin tưởng anh, vô điều kiện tin anh một lần, nhưng anh lại luôn đâm một nhát dao vào lúc cô lựa chọn tin tưởng anh.
Cô không có sức chịu đựng lớn như vậy, cô cũng không chịu nổi anh lần lượt gây tổn thương cùng rung động cho mình.
Nhìn ánh mắt Đoan Mộc Mộc đem anh cách ngàn dặm, Lãnh An Thần sợ, đưa tay ôm cô thật chặt vào trong ngực, nhưng lại như ôm một tảng đá lớn cứng ngắc, "Bà xã, anh sẽ chứng minh cho em thấy đứa nhỏ này có phải là của anh hay không? Dù là của anh, anh cũng sẽ không cần."
Hóa ra anh cũng không có nắm chắc?
Đoan Mộc Mộc cũng không có giãy giụa, có lẽ đã không còn sức, thân thể lạnh càng lúc càng nặng, giống như là một thi thể không còn sự sống, "Vậy anh hãy chứng minh hết rồi tới tìm em."
← Ch. 134 | Ch. 136 → |