← Ch.04 | Ch.06 → |
Sau khi tang lễ của Kiều Hải Sinh kết thúc, Nghiêm Chinh lần nữa tới Kiều gia, vừa vào cửa, lập tức có đám người giương nanh múa vuốt xông tới anh.
"Anh chính là Nghiêm Chinh sao? Tại sao chú tôi lại đem xí nghiêp Kiều Sinh giao cho anh tiếp quản?"
"Còn nữa ông ấy đem 40% cổ phần chuyển cho anh, đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh có phải thừa dịp ông ấy bệnh tình nguy kịch sử dụng thủ đoạn hèn hạ, lừa gạt sản nghiệp Kiều gia của chúng tôi?"
Mấy nam nữ tuổi tác không giống nhau chen đến trước mặt anh, mỗi người một câu chất vấn anh.
"Các vị là ai?" Anh lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, đoán chừng bọn họ chính là những người "thân thích" mà Kiều Hải Sinh từng nói tới —— một đám vọng tưởng lấy được sản nghiệp của Kiều gia.
"Tôi là người đầu tiên được chọn để thừa kế, Kiều Hải Sinh là chú ruột của tôi." Một người đàn ông trung niên đứng ra trả lời, kiêu ngạo mà ngẩng đầu.
"Người thừa kế của Kiều gia?" Nghiêm Chinh hừ lạnh một tiếng, giễu cợt hỏi ngược lại: "Tôi tưởng người thừa kế chính thức sản nghiệp của Kiều gia là Ân Ân, khi nào biến thành anh đây?"
"Anh ——" người nọ đỏ mặt, vừa tức lại quẫn, thật lâu nói không ra lời.
Nghiêm Chinh chất vấn đám người tranh náo không nghỉ: "Các vị nói ông Kiều là người thân của các bị? Vì sao từ lúc ông Kiều qua đời tới giờ, tôi chưa từng thấy các vị rơi một giọt nước mắt? Từ đầu tới cuối, các vị chỉ quan tâm tới di sản của ông ấy!"
"Chúng ta...... Chúng ta dĩ nhiên vô cùng đau khổ! Chẳng qua là...... cố nén bi thương......" Một người phụ nữ mập mạp đỏ mặt, cà lăm giải thích.
"Bất kể các vị là thật bi thương, hay là giả khổ sở, tóm lại —— ông Kiều đã xem cháu gái của ông ấy-Ân Ân cùng với toàn bộ sản nghiệp của ông ấy ủy thác cho tôi coi giữ, cho đến khi Ân Ân lập gia đình mới thôi. Những thứ này đều nói lúc ông Kiều tinh thần minh mẫn, cũng có luật sư tại chỗ chứng kiến hoàn thành di chúc, tuyệt đối trăm phần trăm hợp pháp. Nếu như có người nào không đồng ý, đi tìm luật sư, thậm chí lên kiện lên tòa án cũng có thể. Chẳng qua tôi có thể nói cho các vị biết, các vị là nhất định thua! Các vị tốt nhất mau sớm dẹp ý niệm này, huống chi ông Kiều chia cho các vị đã nhiều, nên thỏa mãn."
"Làm ơn! Một người một căn nhà, ông bác tối thiểu cũng có mấy chục tỷ......"
Một người trẻ tuổi phẫn bất bình nói thầm, ánh mắt lạnh lùng trách cứ của Nghiêm Chinh liếc qua, anh ta toàn thân chấn động, vội vàng cúi đầu, lại không dám nói thêm một câu.
Nghiêm Chinh trên người phát tán ra uy nghiêm, làm người ta không dám nhìn thẳng vào ánh mắt, chứ đừng nói cùng anh xung đột chính diện rồi.
Nghiêm Chinh không để ý tới đám người thân thích tham lam của Kiều gia, đi thẳng về phía cô gái bị bọn họ coi không ra gì thủy chung đứng ở góc.
Cô chính là người cháu Kiều Hải Sinh yêu quý nhất, đến chết cũng không yên tâm với đứa cháu bảo bối —— Ân Ân.
Cô ước chừng mới mười lăm, sáu tuổi lớn, mặc bộ âu phục màu đen dài đến mắt cá chân, bao lấy thân thể gầy yếu của cô. Gương mặt của cô coi như thanh tú, da trắng sáng, tóc màu nâu nhạt, đôi mắt thủy tinh màu nâu có chút thâm và sưng, hơn nữa tràn đầy tia máu đỏ, hiển nhiên là do thương tâm mà khóc.
Giống như thỏ con lạc mất thỏ mẹ, côsợ hãi mở mắt to nhìn anh, làm người ta không khỏi sinh ra thương tiếc.
Tim mềm nhũn, mặc dù khóe miệng anh không cỏ vẻ giương lên, nhưng ngữ điệu tương đối hòa hoãn.
"Cô chính là Ân Ân?"
"Ừ......"
Ân Ân có chút sợ hãi nhìn Nghiêm Chinh cao lớn nghiêm trang, sợ hãi gật gật đầu
Người đàn ông đứng trước cô, có phó đủ để sánh ngang vóc người của A Nặc sử sách ghi, cho dù mặc bộ tây trang mài đen, nhưng có thể khiến người khác cảm nhận bắp thịt rắn chắc, giống như muốn làm rách áo.
Dáng dấp không tính là anh tuấn, nhưng tuyệt đối không xấu xí, đáng tiếc toàn thân cao thấp tràn đầy hơi thở như nham thạch nguội lạnh, làm cho người ta không cảm giác được một tia mềm mại cùng ấm áp.
Anh có một khuôn mặt dường như bị nhiệt độ thấp làm đông cứng, còn có hai con ngươi đen lạnh như băng, sống mũi thẳng tắp, môi mím mỏng mà mở rộng, hoàn toàn không có bất kỳ biểu tình nào, giống như căn bản sẽ không cười, giống như Đại ca cô vẫn xem trên phim, thật là đáng sợ.
"Tôi là Nghiêm Chinh. Từ nay về sau, cô chính là trách nhiệm của tôi!"
← Ch. 04 | Ch. 06 → |