← Ch.20 | Ch.22 → |
Nghiêm Chinh ngồi trên bậc thềm trước cửa, buồn bực trừng mắt nhìn bầu trời đêm đối đen.
Nhớ lại trước đây không lâu, Kiều Ân Ân cũng từng ngồi ở chỗ này chờ anh, mà nay vị trí đã trao đổi, là anh ngồi ở chỗ này đợi cô về nhà.
Sau khi Mục Duyện đón cô ra khỏi cửa không lâu, anh đã trở lại rồi, từ trong miệng Bà Chu biết được hai người bọn họ đi ra ngoài, tinh thần Nghiêm Chinh vẫn có chút không tập trung, sau mới đi tới trước cửa, ngồi ở trên bậc thang chờ đợi.
Gần nửa đêm thì trên đường phía trước mới truyền đến ánh đèn xe, anh hí mắt nhìn lại, nhận ra xe Benz hở mui màu bạc của Mục Duyện.
"Ân Ân, chúng ta đã đến, nên xuống xe."
Mục Duyện không phát hiện Nghiêm Chinh đứng ở trong bóng tối, tự mình mở cửa xe phía bên phải, định ôm Kiều Ân Ân xuống.
Kiều Ân Ân say chuếnh choáng, vừa lên xe đã nằm ngủ mất rồi, cũng không quản anh đưa cô đi nơi nào.
May nhờ anh là chính nhân quân tử, khinh thường làm chuyện vụng trộm, cho nên anh mới có thể bình an đưa cô về nhà.
"Ân Ân ——"
Mục Duyện mới vừa vươn tay đến chỗ Kiều Ân Ân, còn chưa có đụng vào cô, đột nhiên bị một đôi cánh tay chặn lại.
"Đây là xảy ra chuyện gì?" Giọng nói lạnh như băng u ám chất vấn.
"Anh —— Anh cả!"
Đúng vậy! Chủ nhân đôi tay này, chính là Nghiêm Chinh đã đợi đến hơn nửa đêm.
"Cô ấy thế nào? Cậu mang cô ấy đi đâu?" Nghiêm Chinh ôm thân hình mềm mại linh lung của Kiều Ân Ân, cái mũi nhạy cảm ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt cùng với —— mùi rượu truyền đến từ trên người cô!
"Cậu mang cô ấy đi uống rượu?" Ánh mắt bốc lửa của anh bắn thẳng đến Mục Duyện, lời nói ra lại rét lạnh khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.
"Ai cho phép cậu tự tiện mang cô đi ra ngoài? Hơn nữa, không nên mang cô đi uống rượu!"
Liên quan đến lời trách cứ để cho Ân Ân uống rượu, Mục Duyện co đầu rụt cổ nhận, nhưng anh không cách nào tiếp nhận chuyện, vì sao anh không thể mang Ân Ân ra cửa? Cô cũng không phải là tù nhân!
"Tôi không tìm được bất kỳ lý do không được mang cô ấy ra cửa!" Mục Duyện mặc dù kính anh như huynh trưởng, cũng không đồng ý hành động bá đạo của anh."Ân Ân là người có thể tự do hành động, không phải tù nhân trong ngục, mặc dù anh chăm sóc cô ấy nhiều năm như vậy, cũng không có quyền tham dự vào tự do của cô ấy."
"Vì cô ấy, cậu không tiếc trở mặt với tôi?" Anh để ý Kiều Ân Ân, khiến Nghiêm Chinh ghen tỵ không dứt.
"Không nghiêm trọng như vậy, anh cả!" Mục Duyện vội vàng thanh minh."Tôi chỉ cho là, Ân Ân là một người trưởng thành, anh nên cho cô ấy tự do nhiều hơn."
"Tôi cho cô ấy nhiều hơn tự do, để cho kẻ lăng nhăng như cậu nhúng chàm cô ấy sao?" Nghiêm Chinh cười lạnh."Trước lúc cô ấy kết hôn, đều là trách nhiệm của tôi, tôi tuyệt đối không cho phép cậu có tâm tình, đùa bỡn tình cảm của cô ấy!"
"Tôi không có ý định đùa bỡn tình cảm của cô ấy!" Mục Duyện kích động kêu lên: "Tôi đối với cô là ——"
"Ôi...... Thật ồn ào! Rốt cuộc ở đây...... Ầm ĩ cái gì......"
Kiều Ân Ân bị giọng nói bọn họ đánh thức, buồn ngủ dụi mắt, chu mỏ ai oán.
"Ân Ân, em đã tỉnh, không có chuyện gì chứ? Đau đầu không? Muốn ói không?"
Cô vừa mở mắt, Mục Duyện liền quan tâm tiến lên trước hỏi.
"Sẽ không nha!" Cô vừa không say, chẳng qua là cảm thấy muốn ngủ mà thôi.
Kiều Ân Ân bưng miệng, ngáp một cái thật đáng yêu, lơ đãng cúi đầu, chợt phát hiện người mình nhẹ nhàng, có đôi tay cường tráng đang ôm cô.
Cô nhớ mình đi ra ngoài với Mục Duyện, hiện tại Mục Duyện đứng ở trước mặt cô —— như vậy ôm người của cô là ai?
Kiều Ân Ân lập tức ngồi thẳng ngửa đầu lên nhìn —— oh đó! khuôn mặt kiên cường thường nhìn thấy trong mộng, xuất hiện ở trước mắt cô.
Chỉ là, trong mộng anh thường mỉm cười với cô, mà giờ khắc này, gương mặt anh xanh mét nguội lạnh, giống như hận không vứt cô xuống biển được.
"Nghiêm...... Chinh......" Tại sao anh lại ở chỗ này?
Kiều Ân Ân nhìn quanh một chút, lúc này mới phát hiện ra mình đang ở trước cửa nhà, khó trách Nghiêm Chinh lại ở chỗ này!
Cô còn tưởng rằng, anh sẽ đặc biệt đi ra ngoài tìm cô sao? Kiều Ân Ân tự giễu cười một tiếng.
"Để...... Thả em xuống!" Kiều Ân Ân đẩy lấy lồng ngực của anh, muốn rời khỏi ngực của anh.
Nghiêm Chinh không phản đối, nào biết vừa mới đặt cô xuống đất, lập tức cô lảo đảo, thiếu chút nữa ngã lộn nhào.
"Ân Ân ——" Nghiêm Chinh cùng Mục Duyện đồng thời kêu to, lại lập tức vươn tay giúp, chỉ là Nghiêm Chinh nhanh hơn một bước, rất nhanh ôm cô về trong lòng.
"Em vốn đứng không vững, còn vọng tưởng đi bộ? Anh nhờ bà Chu nấu canh rã rượu cho em!" Nghiêm Chinh vội và quay đầu lại liếc Mục Duyện một cái."Cậu trở về đi! Chuyện tối nay, hôm nào đó sẽ tính với cậu!"
Nói xong, anh cẩn thận ôm thân thể nhỏ bé của Kiều Ân Ân, sải bước đi vào cửa chính của nhà họ Kiều
Mục Duyện giật mình đứng thẳng người, hồi lâu không có động tĩnh.
Anh cảm thấy tương đối rung động, bởi vì dường như cho tới giờ anh mới phát hiện, Nghiêm Chinh quan tâm Kiều Ân Ân quá mức, đã vượt qua thương tiếc cùng che chở nên có của một người anh đối với em gái.
Anh thật sự không thích Ân Ân sao?
Anh với Ân Ân, thật sự không có tình yêu nam nữ sao?
Trả lời anh, chỉ có gió lạnh gào thét.
"Nghiêm tiên sinh, trà giải rượu đây."
Bà Chu bưng trà giải rượu mới vừa nấu xong đưa tới phòng của Kiều Ân Ân, lo âu nhìn Kiều Ân Ân đang nhắm mắt nằm ở trên giường.
"Cô ấy không có chuyện gì, chỉ là say rượu hôn mê." Nghiêm Chinh nhận lấy trà giải rượu trong tay bà, sau đó nói: "Bà đi xuống nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ chăm sóc Ân Ân."
"Vậy...... chuyện này phiền ngài." Bà Chu chần chờ một lát, gật đầu một cái rời đi.
Sau khi bà đi, Nghiêm Chinh bưng trà giải rượu đi tới bên giường, lay Kiều Ân Ân đang ngủ say.
"Ân Ân, tỉnh! Ngồi lên uống chút trà giải rượu."
Trước đây không lâu anh ôm cô trở về phòng, vừa mới đặt lên giường, cô lại ngủ.
"Đừng......" Kiều Ân Ân ngái ngủ than nhẹ hai tiếng, hé mắt, sau đó chậm rãi mở mắt say lờ đờ ra.
Cô uống say, xem ra càng thêm xinh đẹp động lòng người. Hai gò má xinh đẹp đỏ ửng, hai mắt sương mù lười biếng mê người, lông mi thon dài cùng mí mắt nhẹ nhàng nhảy lên, giống như một đôi bướm nhảy múa.
Tim Nghiêm Chinh kịch liệt nhảy lên hạ xuống, hô hấp cũng dồn dập theo, nhưng mà rất nhanh anh ném loại tâm tình này đi, tiếp tục lạnh lùng nói: "Mau dậy uống trà giải rượu!"
"Tại sao anh vẫn còn nghiêm mặt thế?" Kiều Ân Ân đột nhiên vươn tay, đầu ngón tay hơi lạnh mơn trớn da thịt màu đồng trơn nhẵn của anh.
"Anh chưa bao giờ cười với em, lúc nào cũng chán ghét em, tránh em, tại sao ngay cả trong mộng, anh cũng tiếc không cho em một nụ cười vậy?"
Thì ra là còn anh thì nóng nảy ghen tỵ.
Ngày ngày anh giằng co với ý chí của mình, nhưng quay đầu lại, chịu khổ vẫn là mình.
Chẳng qua là không biết, anh đến tột cùng còn có thể nhẫn nại bao lâu, mà không ôm cô vào trong ngực?
Ai! Anh khẽ thở dài một cái, kéo cái chăn đắp kín cho cô, lại giúp cô kéo rèm cửa sổ, sau đó lưu luyến vừa liếc nhìn vừa rời phòng ngủ của cô. cô say bất tỉnh, vẫn cho mình còn nằm mộng.
Bị tay nhỏ bé mềm mại của cô đụng vào, cả người Nghiêm Chinh liền giống như có dòng điện chạy qua, anh thật nhanh nắm lấy tay của cô, không để cho cô tiếp tục cuộc thăm dò.
"Anh chán ghét em như vậy?" Kiều Ân Ân giống như muốn khóc, trên thực tế, nước mắt trong suốt đã đảo quanh hốc mắt cô."Vì sao anh không thích em? Là do em không đủ đẹp phải không? Hay là vóc người em không đủ hấp dẫn?"
Tiếp theo cô tự giận mình nói thầm: "Đúng rồi! Nghe nói đàn ông đều thích con gái ngực lớn, em mới 34 C mà thôi, chẳng trách anh nhìn không thuận mắt."
"Khụ khụ! Ân Ân ——"
Trong lúc vô tình nghe cô báo ra số đo ngực của mình như vậy, khuôn mặt ngăm đen của Nghiêm Chinh cũng lúng túng đỏ ửng.
"Hay để em đi bơm ngực, vậy anh sẽ yêu thích em rồi."
Vừa nghe Kiều Ân Ân lầu bầu như vậy, anh lập tức kích động rống to: "Không cho phép! Vóc người của em rất tốt, mảnh khảnh lại cân xứng, không cho em biến mình thành đạn thịt như minh tinh."
"Nhưng anh lại không thích em như vậy!" Cô chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, vô tội tố cáo.
"Anh chết tiệt rất ưa thích em!"
Anh chính là rất ưa thích cô, mới không thể không tránh cô, thậm chí đưa cô ra nước ngoài.
Nghiêm Chinh cũng không kháng cự khát vọng muốn được thân cận cô nữa, đột nhiên cúi đầu, hôn cái miệng nhỏ kinh ngạc của cô.
Vào lúc này, cái gì đạo đức lương tri, lý trí trách nhiệm, đều bị anh ném ra ngoài chín tầng mây, hiện tại anh chỉ muốn hôn cô, thoải mái mà hôn cô một lần!
Anh thõa mãn lầu bầu một tiếng, như muốn hôn bù lại cho bốn năm qua, hết sức triền miên mút cái miệng nhỏ của cô, còn đẩy cánh môi cô, linh hoạt phác họa lưỡi hồng phấn của cô.
"Umh......"
Kiều Ân Ân thở gấp một tiếng, tiếp theo liền choàng hai tay lên trên cổ của anh, quên mình đáp lại nụ hôn của anh.
Cô vẫn cho là mình đang ở trong mộng, cho nên mới dám không cố kỵ chút nào nhiệt tình đáp lại.
"Ngại..."
Nghiêm Chinh đời này chưa từng vui mừng thỏa mãn như vậy, chỉ ôm lấy cô, hôn cái miệng nhỏ hương vị ngọt ngào của cô, đã khiến anh hưng phấn đến như muốn nổi điên.
"Ân Ân!"
Anh trằn trọc hôn môi của cô, thuận thế đè cô vào trong nệm mềm mại.
Cô tốt đẹp như thế......
Cả người anh nóng bỏng, tình dục càng bay lên cao, hận không thể lập tức đoạt lấy cô. Mà cô cũng mềm mại phối hợp —— có lẽ là quá mềm mại rồi, cô không phản ứng chút nào.
Nghiêm Chinh nghi ngờ cúi đầu nhìn xuống, cả người thoáng chốc giống như bóng cao xu xì hơi, ngã sấp ở trên giường, cả khuôn mặt vùi vào trong gối, ủ rũ thở dài.
Cô đã ngủ! Lúc anh đang nóng rực giống như sắp bốc cháy, cô lại có thể ung dung đi gặp Chu công.
Khó trách cô thuận theo như thế! Anh thở dài, cam chịu bò dậy.
Đứng ở bên giường, Nghiêm Chinh đưa mắt nhìn gương mặt cô đỏ ửng mềm mại, thương tiếc đưa tay khẽ vuốt.
Tình dục chậm rãi rút đi, lý trí bắt đầu trở lại trong đầu. Hoặc cô đi ngủ là cách làm thông minh, bởi vì việc đó là kịp thời cứu vãn trinh tiết của cô.
Anh vốn không nên hôn cô, lại càng không nên thiếu chút nữa mất khống chế muốn cô. Thật may là cô kịp thời ngủ, ngăn cản tất cả, nếu không sáng mai tỉnh lại, anh nhất định hối hận!
Cho tới bây giờ, Nghiêm Chinh mới nguyện ý thừa nhận mình thích cô —— không! Thậm chí là yêu cô.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô xinh xắn yếu đuối, anh liền dâng lên ý muốn bảo hộ mãnh liệt, muốn thủ hộ cô cho tốt. Sau đó cô từ từ lớn lên, càng lúc càng đẹp, càng lúc càng động lòng người, ánh mắt anh cũng thay đổi nhìn chăm chú theo cô.
Anh thường chú ý nhất cử nhất động của cô, sau khi về đến nhà khát vọng lập tức nhìn thấy cô, nhưng lại bởi vì số tuổi, trách nhiệm đủ loại vấn đề, phải giả trang chính mình chưa từng động lòng.
Kể từ sau khi Kiều Ân Ân từ Nhật Bản trở lại, khí chất của cô vẫn thanh thuần như trước, nhưng đã hơi thành thục, ngược lại để cho anh càng khó kháng cự vẻ đẹp của cô hơn, mà Mục Duyện ái mộ cô,
← Ch. 20 | Ch. 22 → |