Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 099

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 099
"Chính tay đâm" tiểu tam
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Uyên Xưn

====== =

Khi Tố Tố trở về nhà, tâm tình không được tốt lắm, thấy Tiểu Bao khả ái, phiền não tạm thời bỏ quên chín tầng mây.

Trong nhà thiếu mất một người, đó là Sở Lăng Xuyên, trước khi đi, anh nói với mẹ An rằng mình đi sang thành phố Q thăm ba mẹ.

Sở Lăng Xuyên tạm thời biến mất, xem như anh tránh được một kiếp nạn, nếu không, cô không biết mình sẽ làm những gì.

Hôm nay cô rất tức giận, đã rất lâu rồi chưa từng tức giận như vậy.

Vụng trộm, cô vụng trộm chỗ nào? Cô đã làm rõ chuyện này rồi có được hay không?

Ban đầu do Tô Tuệ Vân hãm hại, cô và Sở Lăng Xuyên cãi vã kịch liệt, giận, hận, không liên lạc lâu như vậy, cái gì cũng dần phai nhạt.

Gặp lại Sở Lăng Xuyên, thậm chí cô còn lười so đo ban đầu ai đúng ai sai, thậm chí còn không buồn đi chất vấn anh tại sao lại không từ mà biệt, thậm chí ngay cả lời nhắn cho cô cũng không chịu lưu lại.

Ban đầu cô vô cùng để ý chuyện đó, nhưng thời gian dần trôi qua, chuyện đó đã không phải là vấn đề lớn nữa. Thậm chí cô rất ít khi nhớ đến anh.

Cô cho rằng cái gì mình cũng không để ý, nhưng hôm nay nghe hai vợi chồng tài xế nói, chuyện cũ bị người ta lôi ra, nếu như không có cặp vợ chồng kia, cô vĩnh viễn không biết, thì ra, còn có chuyện như vậy.

Có lẽ mục đích của Tô Tuệ Vân không phải khiến Sở Lăng Xuyên hiểu lầm, cũng không phải vì chụp vài tấm ảnh, mà muốn cho Triệu Đình Phương hiểu lầm.

Cuối cùng cô ta cũng được như ý, đáng giận, đáng ghét, người phụ nữ này thật khiến người ta chán ghét.

Tố Tố vẫn tắm rửa, dỗ dành Tiểu Bao ngủ như bình thường, chỉ khi cô đứng trước gương, vén mái tóc lên, vết sẹo trên trán mới lộ ra.

Nhìn vết sẹo, trước kia cô sẽ chết lặng, thỉnh thoảng sẽ hơi sửng sốt, nhưng hôm nay, trong đầu toàn là sự giận dữ của anh, cảnh anh ném gạt tàn thuốc, sau đó một mình cô vì sự tức giận của anh mà thương tâm khổ sở.

Cô cố gắng đi tìm anh để chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng không có kết quả, về sau mới biết được từ miệng Sở Việt Dương, anh đã đi thi hành nhiệm vụ.

Cô nhớ, lúc anh rời đi, có lẽ thật sự cho rằng giữa cô và Thẩm Hạo Vũ thật sự như lời mọi người nói, cho nên không thương cô, cộng thêm không chào mà biệt, không ai biết trong lòng cô có bao nhiêu thương tâm.

Cô khóc lớn trong lòng ba mẹ, cơ thể như người mất hồn, nếu không bởi vì mang thai, cô không biết, bản thân sẽ sa sút bao lâu, không biết lòng cô sẽ đau đớn bao lâu. uyenxun

Chưa từng có ai làm cô thương tâm đến như vậy, kể cả năm đó Thẩm Hạo Vũ rời đi, cũng không khiến cô tuyệt vọng đến thế, giống như toàn bộ thế giới xung quanh đều sụp đổ.

Tố Tố hít sâu một hơi, cô không nhịn được nghĩ, nếu như không có Tô Tuệ Vân hãm hại, cô cũng không ngủ cả đêm ở nhà Thẩm Hạo Vũ, Triệu Đình Phương cũng không tức giận té xỉu dưới nhà, Sở Lăng Xuyên cũng không vì thế mà tức giận, không từ mà biệt, cô cũng sẽ không tuyệt vọng đến mức như thế này.

Nếu như không phải do một tay Tô Tuệ Vân kia, lúc anh đi thi hành nhiệm vụ, nhất định sẽ lưu luyến nói với cô: Bảo bối, anh muốn đi một thời gian, em ở nhà nhất định phải ngoan ngoãn chờ anh về.

Trong lúc đó, anh sẽ ôm chặt cô, hôn cô, để cô biết, anh yêu cô nhiều như thế nào. Cô cô sẽ liều mạng gật đầu, dùng sức hôn anh, nói cho anh biết, cô sẽ chờ anh về, mặc kệ đợi bao lâu.

Hai năm sau, anh trở về, cô sẽ nhào vào ngực anh, khóc một trận thỏa thuê, ôm chặt anh không rời, sau đó ôm Tiểu Bao đến trước mặt anh, để cho anh khiếp sợ, sững sờ, vui mừng.

Nhưng tất cả, chỉ vì người phụ nữ Tô Tuệ Vân kia, khiến hai người hiểu lầm, khiến mọi chuyện cũng thay đổi.

Hiện tại, giờ phút này, cô nghĩ đến tâm tình của Sở Lăng Xuyên, tính mạng mẹ mình treo lơ lửng, trong lòng anh chắc chắn lo lắng gấp gáp, lại biết chuyện cô và Thẩm Hạo Vũ, cho nên anh càng tức giận với cô.

Về đến nhà, trong lúc nóng giận, lại thấy cô mặc áo sơ mi nam xuất hiện, đúng là càng đổ thêm dầu vào lửa, cô lại chọc giận anh thêm một chút, nói anh lạnh lùng vô tình, vì vậy anh mới ném gạt tàn rồi bỏ đi.

Mặc dù cô biết rõ chuyện này là do Tô Tuệ Vân, nhưng khi biết anh nổi giận không đơn thuần là do cô mặc áo của Thẩm Hạo Vũ, mà là do bệnh tình của mẹ anh, tâm tình của cô cũng không có cách nào bình tĩnh.

Anh tin lời của người nhà, hoài nghi cô, đổ tất cả mọi lỗi lầm lên người cô, cho nên cố ý về hỏi tội.

Lúc ấy có lẽ anh muốn hỏi cô hai chuyện, thứ nhất, bởi vì cô mà Triệu Đình Phương thiếu chút nữa mất mạng, thứ hai, cô có gian tình với Thẩm Hạo Vũ.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tố Tố run sợ, cô cũng coi như là người bị hại, tại sao lại đổ hết trách nhiệm lên người cô?

Vụng trộm, cô vụng trộm cái quỷ gì?

Không biết là tức Triệu Đình Phương theo dõi, hay là tức Sở Lăng Xuyên hưng sư vấn tội, hoặc là hận Tô Tuệ Vân vô sỉ thiết kế.

Hôm nay tâm tình của cô khó chịu đến cực điểm, chỉ muốn tìm Sở Lăng Xuyên hay Tô Tuệ Vân để đánh một trận.

Hừ, nếu như anh tin lời người nhà, nghi ngờ cô, làm gì mang bộ dáng yêu cô như vậy, thấy Tiểu Bao còn cho rằng là con mình, nói không chừng còn cho là con người khác.... rõ là.... thật quá đáng.

Nhưng trong đầu cô hiện lên vết thương trên ngực anh, nếu như phát súng kia lệch một ly nữa thôi, như vậy, anh không chào mà đi, vĩnh viễn.

Mẹ An nhận ra cảm xúc của Tố Tố không tốt, vào trong phòng xem một chút, lại phát hiện cô vẫn trong nhà vệ sinh, bà nhẹ nhàng đi tới, gõ cửa, "Tố Tố."

Tố Tố hoàn hồn, lúc này mới ý thức được mình suy nghĩ lung tung những thứ gì, làm sao cô lại nghĩ nhiều như vậy, không nhịn được lắc đầu, không muốn, không muốn, cô lẩm bẩm, sau đó xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.

"Mẹ, sao vậy?"

"Lời này mẹ nên hỏi con mới đúng, hôm nay đi ra ngoài có chuyện gì, về nhà một bầu tâm sự?" Mẹ An hạ thấp giọng, sợ đánh thức Tiểu Bao.

Tố Tố sửng sốt, tiếp theo lắc đầu: "À, không có gì, con đi siêu thị gặp phải người ăn nói lung tung, ảnh hưởng đến tâm tình. Không có chuyện gì, mẹ, không còn sớm, mẹ nhanh đi nghỉ ngơi đi." lllequydonn-đienan

Lời nói qua loa này khiến bà hết sức hoài nghi, chỉ là cũng hết cách, Tố Tố không nói, có lẽ không phải chuyện lớn gì.

Bà xác định Tố Tố không có vấn đề gì nữa mới ra khỏi phòng, trước khi đi còn chạy lại sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao.

Tố Tố quyết định không để bản thân suy nghĩ lung tung nữa, cố gắng ôm con trai bảo bối rồi chìm vào giấc ngủ.

Chủ nhật, thời tiết rất tốt, ba An không có ở nhà, Tố Tố, mẹ An mang Tiểu Bao ra công viên chơi. Tiểu Bao đặc biệt phấn khích, cũng không muốn ai ôm, chỉ một mực chạy xung quanh, Tố Tố chỉ có thể đuổi theo phía sau.

Dáng dấp Tiểu Bao quả thực đáng yêu, người qua đường còn không nhịn được trêu chọc bé, Tiểu Bao không sợ người lạ, rất bình tĩnh trước cái nhìn xung quanh.

Chỉ là, bé không thích bị người ta sờ mặt, tránh đầu liên tục, nhưng trước khi người đó đi, bé sẽ nói bái bai, càng làm cho người ta cảm thấy đáng yêu.

Chủ nhật nhanh chóng trôi qua, tuần mới cô vẫn phải làm việc bình thường, lúc rảnh rỗi sẽ ngồi xem ảnh con trai mặc đồ quân nhân.

Bận rộn một ngày, đến lúc tan việc, cô lái xe ra cổng trường, bắt gặp một bóng lưng rất quen thuộc, đang nói chuyện với một người phụ nữ ở dưới bóng cây.

Tố Tố không nhịn được dừng xe lại, rốt cuộc thấy Sở Lăng Xuyên, mà người phụ nữ kia, cô không khỏi trợn mắt, người đó không phải ai khác, chính là Tô Tuệ Vân.

Người này, thật đúng là âm hồn bất tán, khuya ngày hôm trước cô vẫn còn thăm hỏi, hôm nay liền xuất hiện, Tố Tố không cách nào đè nén lửa giận trong lòng mình.

Hai năm không gặp, cuộc sống của cô không còn ngột ngạt, vậy mà Sở Lăng Xuyên vừa về, cô ta đã xuất hiện rồi, tin tức cũng thật nhanh, có lẽ biết thông tin bên quân đoàn.

Tính toán một chút, cô ta cũng bằng tuổi Sở Lăng Xuyên, năm nay cũng đã 33 đi. Chẳng lẽ cố chấp như vậy, không phải Sở Lăng Xuyên không lấy, thậm chí đợi anh trong suốt hai năm thi hành nhiệm vụ?

Trong lúc Tố Tố suy nghĩ miên man, Sở Lăng Xuyên chợt xoay đầu lại, thấy xe Tố Tố, anh vội đi tới, mà Tô Tuệ Vân cũng theo sau.

Tô Tuệ Vân bảo dưỡng rất tốt, mặc dù có dấu vết năm tháng, không sánh bằng những thiếu nữ mười tám, mười chín, nhưng ở cái tuổi này, vẫn có thể hấp dẫn ánh nhìn của đàn ông.

Sở Lăng Xuyên trực tiếp lên xe, khuôn mặt thâm trầm, xem ra sự xuất hiện của Tô Tuệ Vân khiến anh không hề thoải mái, anh thúc giục: "Lái xe!"

*****

Editor: Uyên Xưn

======

Tố Tố không để ý đến Sở Lăng Xuyên, cô nhìn về phía Tô Tuệ Vân, sau đó mở cửa xe, đứng trước mặt cô ta, quan sát từ trên xuống dưới, cười nói: "A, cô tới thật đúng lúc, tôi còn đang muốn tìm cô đây!"

Sở Lăng Xuyên cũng xuống xe, đứng bên cạnh Tố Tố, lạnh lùng nhìn Tô Tuệ Vân, Tố Tố kéo anh ra sau, "Đây là chuyện của em và cô ta, cho nên để em giải quyết, anh ở trong xe chờ đi."

Nói xong, cô nhìn Tô Tuệ Vân, "Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

Tô Tuệ Vân cũng không sợ Tố Tố, liền đi theo, Sở Lăng Xuyên nào dám để Tố Tố đơn độc một chỗ cùng Tô Tuệ Vân, đương nhiên là sợ Tố Tố thua thiệt, cho nên lái xe đi theo coi chừng, nhìn hai người phụ nữ, anh không hiểu, rốt cuộc họ muốn làm gì?

Còn nữa, anh cũng không thể hiểu được Tô Tuệ Vân, cô ta đúng là âm hồn bất tán. Nhỏ cũng nói, to cũng nói, làm sao lại không hiểu được, anh căn bản không thích cô ta.

Chỉ cần nhìn thấy cô ta, anh chỉ hận không thể bóp chết ngay lập tức, vậy mà cô ta còn ngang nhiên xuất hiện trước mặt anh.

Tố Tố và Tô Tuệ Vân từ từ ra khỏi trường học, cô dẫn Tô Tuệ Vân vào một con đường khác, Tô Tuệ Vân lạnh lùng cười, "Xem ra, quan hệ của hai người cũng không tốt, nếu như không hợp, cần gì miễn cưỡng."

Tố Tố cười khẽ, cũng không tức giận, nắm tay thành đấm thật chặt, giọng nói mang theo giễu cợt, "Xem ra cô ước gì tôi và anh ấy mỗi người một ngả."

"Tôi vô cùng hi vọng như thế, bởi vì, cô, căn bản không xứng với Sở Lăng Xuyên, cũng không thích hợp với gia đình anh ấy.

Nếu tiếp tục nữa, tương lai còn phải đối mặt với nhiều vấn đề hơn, đầu tiên, cô và người nhà anh ấy chính là một vấn đề. Tôi khuyên cô nhanh chóng biết khó mà lui thì hơn."

"Cô thật tự tin, tôi lui, cô có thể tiến tới?" Tố Tố cảm thấy cô ta mắc bệnh không nhẹ.

Cô ta và Sở Lăng Xuyên không liên quan, mà anh ấy cũng không hề hứa hẹn, sao lại có thể mặt dày đến mức tự nhận như vậy? Còn dám làm gia đình cô gà chó không yên.

Tô Tuệ Vân không hề bị đả kích, tự tin mười phần: "Hiện tại anh ấy không chấp nhận tôi, bởi vì trách nhiệm gia đình, tôi nghĩ, anh ấy độc thân, tất nhiên tôi còn cơ hội, huống chi, tôi yêu anh ấy, tôi không tin anh ấy không động tâm. Tục ngữ nói không sai, nam theo đuổi nữ như cách cả ngọn núi, nữ theo đuổi nam như cách một tầng sa, đơn giản."

Oh, oh, Tố Tố sắp nôn, sao lại có người phụ nữ vô sỉ đến thế? Tố Tố nở nụ cười: "Thứ cho tôi nói thẳng, nhan sắc của cô, cũng được, tuy nhiên nhân phẩm lại không cùng cấp bậc, tôi nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng chẳng thể nào có cơ hội.

lqdon*uyen, xưn...

Hơn nữa, nể tình vợ chồng, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn anh ấy nhảy vào hố lửa, tôi sẽ giúp anh ấy giới thiệu một người trẻ tuổi xinh đẹp, dịu dàng đằm thắm, nhân phẩm lại tốt, không tới lượt bà già như cô."

"Cô!" Tố Tuệ Vân định cho Tố Tố một cái tát, nhưng tay đã sớm bị Tố Tố giữ lại, sau đó hất ra, tiếp theo Tố Tố đấm một cái lên cằm cô ta.

"A!" Tô Tuệ Vân bị đau, gót giày có chút cao, thân thể mất thăng bằng, nhếch nhác ngã ngồi trên đất.

Tố Tố xoa tay có chút đau, "Đồ ruồi nhặng, tôi sớm muốn cho cô một đập rồi, thế nhưng phải đợi hai năm, tôi cảnh cáo cô, chỉ cần cô xuất hiện trước mặt tôi, tôi thấy lần nào sẽ đánh lần đó!"

Tô Tuệ Vân bị ăn thua thiệt, đứng dậy muốn giật tóc Tố Tố, còn chưa đụng được vào người cô, cổ áo đã bị xách lên, chân cũng rời khỏi mặt đất, quay đầu lại, thấy nét mặt hung dữ của Sở Lăng Xuyên.

"Buông tôi ra, cái người khốn khiếp này, các người sao có thể đối với tôi như vậy?"

Tô Tuệ Vân náo loạn, tay chân quơ loạn xạ. Nhưng Sở Lăng Xuyên nhấc cô ta lên càng cao, di chuyển về thân cây trước mặt.

Ven đường toàn là cây ngô đồng, không cao lắm, nhưng đã bị chặt ngọn, Sở Lăng Xuyên liền ném cô ta xuống đó.

Sở Lăng Xuyên không chút thương hoa tiếc ngọc, cau mày, mặt lạnh nói: "Tôi cảnh cáo cô, đừng con mẹ nó quấn lấy ông đây, ông đây không muốn gặp loại người như cô. Lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu!"

Nói xong, anh lôi theo Tố Tố, nhét cô vào xe, sau đó quay đầu xe, chạy thẳng, mà lúc này, Tô Tuệ Vân đang cố giãy dụa đứng lên, bị ném đau kêu thành tiếng.

Tố Tố biết rõ sức lực Sở Lăng Xuyên lớn bao nhiêu, vậy mà hôm nay ném Tô Tuệ Vân như vậy, cô vẫn cảm thấy kinh hãi, nghĩ lại bộ dáng vừa rồi của cô ta, liền không nhịn được cười.

Trong lúc Tố Tố cười có chút nghẹn, giọng nói sâu kín bên cạnh vang lên, "Thật ra thì, anh không có khuynh hướng bạo lực, anh là một người yêu chuộng hòa bình."

Tố Tố ngưng cười, ngồi thẳng, nhỏ giọng thì thầm, "Thật ra thì, không phải em hả hê, em cũng là một người rất hòa bình."

Hai người cùng cười, hình như mấy ngày nay, đây là giây phút họ nói chuyện vui vẻ nhất.

Hai người cùng trở về nhà, Tố Tố mở cửa vào trước, Sở Lăng Xuyên theo sau, Soái ca nghênh đón bọn họ đầu tiên, tiếp theo là Tiểu Bao.

"Mẹ..... mũ mũ....." Đã hai ngày tiểu tử không gặp mũ mũ, bây giờ vui vẻ vô cùng, không để ý đến Tố Tố mà trực tiếp nhào vào Sở Lăng Xuyên, ôm lấy chân anh.

Sở Lăng Xuyên nhìn con trai, tâm tình bị Tô Tuệ Vân phá hỏng tan biến, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bao, hôn lên khuôn mặt khả ái của con trai.

Ba mẹ An thấy Sở Lăng Xuyên, ngược lại không có phản ứng, dù sao cũng đã quen với việc anh đột nhiên xuất hiện trong nhà.

Cơm tối đã chuẩn bị xong, mọi người cùng nhau vào phòng ăn cơm.

Tiểu Bao bắt đầu làm nũng anh, bình thường đều tự mình ăn, nhưng hôm nay nhất định bắt Sở Lăng Xuyên đút, cho nên anh phục vụ con trai ăn cơm trước, tiểu tử ăn no, tự mình chạy ra ngoài chơi.

Sở Lăng Xuyên ngồi ăn tối cùng mọi người, một bữa cơm như thế này khó có được, thiếu chút nữa anh đã bị vứt bỏ bên ngoài rồi, chỉ là, không biết hôm nay Tô Tuệ Vân xuất hiện, liệu có ảnh hưởng hay không?

Anh lo lắng, không nhịn được nhìn qua sắc mặt Tố Tố, cô giống như chẳng có gì là không vui cả, như vậy càng làm anh không an tâm, người phụ nữ này đã luyện đến mức không lộ cả hỉ nộ ái ố, huống chi, hai người tách ra lâu như vậy, tâm tư của cô, anh cũng không rõ ràng.

Mọi người đang ăn cơm, bỗng Tiểu Bao chạy vào, ban đầu không ai chú ý, nhưng đến khi Tố Tố quay đầu lại, ngạc nhiên phát hiện miệng Tiểu Bao đang ngậm một điếu thuốc.

Trong tay tiểu tử còn cầm theo bật lửa, có lẽ không biết bật, cho nên chạy vào cầu cứu, Tố Tố muốn xỉu, tiểu tử này, học ai, bộ dáng kia vừa tức vừa buồn cười.

Ngược lại, ba mẹ An cười không khép được miệng, chỉ có Sở Lăng Xuyên trợn tròn mắt nhìn con trai.

Tố Tố phản ứng đầu tiên, cô buông bát đũa, đứng dậy, "Được lắm, Tiểu Bao, con dám đi học hút thuốc, con mới bao lớn hả?"

Tố Tố muốn lấy thuốc từ trong miệng bé, tiểu tử này lại nhanh chân bỏ chạy, cô chỉ đành đuổi theo, Sở Lăng Xuyên đứng dậy ra ngoài, nhìn hai mẹ con, không khỏi bật cười.

Tiểu Bao đương nhiên không phải đối thủ của Tố Tố, nhanh chóng bị cô bắt được, cô lấy điếu thuốc từ trong miệng bé ra, phía trên nhoe nhoét nước miếng.

Tố Tố cau mày nhìn anh, bắt đầu phát uy, "Có phải anh dạy cho Tiểu Bao hay không?"

Sở Lăng Xuyên nóng nảy, "Anh làm sao có thể dạy đứa bé mấy thứ này."

Tiểu Bao ngoan ngoãn nằm trong ngực Tố Tố, nhìn nét mặt mũ mũ, bé sợ bị mắng, bộ dáng chột dạ như người làm sai việc gì đó.

Tố Tố không có tức giận, đứa bé thì hiểu cái gì, cũng không phải là chuyện nghiêm trọng, giọng nói mềm nhũn, "Tiểu Bao, nói cho mẹ, con học cái này từ ai?"

"Mũ mũ...." Tiểu Bao giơ tay chỉ Sở Lăng Xuyên, đổ hết tội lỗi lên người anh.

Sở Lăng Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Chẳng lẽ ngày đó anh ở trong nhà vệ sinh, nhờ con đưa giấy vệ sinh, có lẽ con nhìn thấy anh hút thuốc, cho nên bắt chước."

Tố Tố đưa tay vuốt mũi Tiểu Bao, "Có phải không Tiểu Bao?"

Tiểu Bao gật đầu, sau đó lại vùi vào ngực Tố Tố làm nũng, ý bảo cô đừng nóng giận, đừng mắng bé.

Tố Tố không nhịn được nhìn Sở Lăng Xuyên, cũng tại anh làm chuyện tốt. Chỉ là, cô thấy kì quái, ba cô cũng thường xuyên hút thuốc ở nhà, Tiểu Bao từng thấy nhưng không hề bắt chước, ngược lại Sở Lăng Xuyên, anh đội mũ xanh, Tiểu Bao cũng đội, anh hút thuốc, bé cũng tập hút, đạo lý gì đây?

Hai người bắt đầu chỉ bảo cho Tiểu Bao, nói cho cu cậu biết không thể nghịch thuốc, không thể nghịch lửa, Tiểu Bao mơ màng gật đầu coi như đảm bảo. Lúc này Tố Tố và Sở Lăng Xuyên mới bỏ qua.

Thông qua chuyện này, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên có cùng suy nghĩ, đó là muốn tạo hình tượng khỏe mạnh đẹp đẽ trước mặt con trai mình.

Sau khi ăn xong cơm tối, mọi người đều ngồi ở phòng khách xem ti vi, Tiểu Bao tự chơi xe đẩy nhỏ, Soái ca bên cạnh đi tới đi lui, Sở Lăng Xuyên ngồi yên lặng nhìn.

Mà lúc này, điện thoại Tố Tố vang lên trong phòng ngủ, là một dãy số xa lạ, cô nhanh chóng bắt máy, "Alo? Xin hỏi ai vậy?"

"Là mẹ."

Tố Tố có chút sững sờ, giọng nói này, vừa xa lạ, vừa quen thuộc, không ai khác, chính là Triệu Đình Phương. Cô ngồi xuống giường, lát sau mới hồi phục tinh thần, "Là mẹ à, có chuyện gì sao?"

"Hai năm qua, con có khỏe không?" Triệu Đình Phương khách khí chào hỏi, Tố Tố cũng khách khí trả lời, "Con rất khỏe, thân thể mẹ thế nào?"

"Tốt lắm, vốn có mấy lời, muốn gặp con để nói chuyện, thuận tiện thăm đứa bé, nhưng.... Lăng Xuyên nói, trừ khi con bằng lòng gặp chúng ta, nguyện ý để chúng ta gặp đứa bé, mới có thể.

Chuyện năm đó, gần đây mẹ cũng mới biết là hiểu lầm, bởi vì trong người mang bệnh, người trong nhà không hề đề cập đến.

Thật ra thì, lúc ấy, không phải mẹ theo dõi con, chỉ là vô tình gặp được, cho nên ma xui quỷ khiến thế nào mà đi theo, chỉ nghĩ không muốn con làm chuyện hồ đồ, nhất thời sai lầm, lại không biết rằng bị người ta lợi dụng."

Tố Tố chỉ thuần túy thất vọng với người nhà Sở Lăng Xuyên, ngoài ra không có gì khác, cô cũng không cầu mong họ xem cô như người một nhà mà đối đãi. Cô cũng không cầu ba mẹ anh có thể đối đãi với đứa bé của cô như thế nào.

Chỉ là sau khi Sở Lăng Xuyên đi, cô cũng đứt liên lạc với bên nhà họ, nhà họ cũng chưa từng tìm cô, trong lúc tức giận với anh, cộng thêm thái độ họ lạnh lùng, cho nên cô cũng không gặp, không cho họ biết sự tồn tại của đứa bé.

"Mẹ muốn nói gì cứ thẳng thắn luôn đi."

Tố Tố biết bà gọi tới không đơn thuần chỉ nói về quá khứ, nói ai đúng ai sai, nói xin lỗi hay giải thích hiểu lầm.

"Mẹ biết rõ con thất vọng với chúng ta, thất vọng với cả Lăng Xuyên, là chúng ta có lỗi với con. Nhưng mà, chuyện đã qua, mẹ hy vọng con có thể buông bỏ, chung sống hòa thuận với Lăng Xuyên."

*****

Editor: Uyên Xưn

======

Muốn chung sống hòa thuận, không phải ai cũng có thể định đoạt, đái khái Triệu Đình Phương còn chưa biết, đứa bé mang họ An, nếu không không biết tình huống sẽ thế nào, "Mẹ, nghỉ ngơi đi, chuyện này, con sẽ cân nhắc."

"Tố Tố!"

Triệu Đình Phương sợ Tố Tố cúp điện thoại, vội vàng nói, "Dù có thế nào, tôi cũng không đồng ý hai đứa ly hôn, nếu như nhất định muốn ly hôn, đứa bé sẽ thuộc quyền nuôi dưỡng của Lăng Xuyên."

Lời của bà thành công kích thích Tố Tố, chuyện gì đây, thân là bà nội của đứa bé, coi như cô không nói cho bọn họ sự tồn tại của đứa bé, vậy mà đến tận giờ phút này bọn họ mới biết, có thế thấy họ quan tâm vợ của Lăng Xuyên như thế nào.

Mà giờ phút này, biết đứa bé tồn tại, tới nói xin lỗi cô, kể lể chuyện xưa chỉ là hiểu lầm, được, lời xin lỗi cô tiếp nhận, dù sao tất cả đều là chuyện đã qua, nhưng mà, mục đích thì sao, bây giờ bảo cô ly hôn thì phải buông tha đứa bé ư?

Tại sao?

Người nhà họ Sở quả nhiên ngang ngược.

Tố Tố tức giận không nói nên lời, chỉ dùng sức nắm chặt điện thoại, lựa chọn cúp máy.

Cô không muốn nói những lời đả thương người trong lúc tức giận, dù sao thân thể bà không tốt, cô cũng không muốn bà lại xảy ra chuyện gì.

Nhưng sau khi cúp máy, Triệu Đình Phương lại gọi điện lại, cô vốn không muốn nhận, nhưng cô biết, chuyện đứa nhỏ nhất định phải nói rõ ràng.

Cho nên, sau khi do dự, cô lựa chọn nghe máy, cô nói thẳng: "Đứa bé là của con, cho nên vô luận thế nào, con sẽ không từ bỏ, hơn nữa, đứa bé chưa đầy hai tuổi, sau khi ly hôn vẫn phải theo con, bà muốn làm bà nội đứa bé.... không xứng!"

Triệu Đình Phương nghẹn một chút, "Mặc kệ có xứng hay không, cái này không quan trọng. Luật pháp, tôi hiểu, chỉ là tôi tốt bụng nhắc nhở cô, nếu như Sở Lăng Xuyên đồng ý ly hôn, tôi có liều cả cái mạng già này, cũng sẽ khiến nó đồng ý, còn đứa bé đã hai tuổi, không nhất định cô phải nuôi."

Đúng là bà già ngang ngược, Tố Tố có giận mà không phát ra được, quả thật, nếu Sở Lăng Xuyên không ly hôn, cô cũng hết cách, sau khi đứa bé hai tuổi quả thật không có lợi cho cô tranh giành quyền nuôi dưỡng.

Hơn nữa, cô cũng không muốn tranh giành con của hai người trên tòa án, đối với đứa bé, đó là một loại tổn thương.

Nhưng đây không phải là trọng yếu, thật ra thì chủ yếu do Sở Lăng Xuyên không đồng ý ly hôn, bà lão này lo rảnh rỗi cái gì?

Trong lúc Tố Tố đang suy nghĩ, giọng nói của Triệu Đình Phương tiếp tục vang lên qua điện thoại, "Người trẻ tuổi, có sức khỏe, năm nay có điều động giáo viên, có lẽ, cô có thể đi."

Chết tiệt! Đây là uy hiếp cô ư?

Với thân phận, địa vị của Triệu Đình Phương và Sở Vệ Bình, quan hệ giao thiệp vẫn có, cộng thêm thân phận của Sở Việt Dương, muốn luân chuyển giáo viên, chỉ sợ là chuyện dễ dàng.

Luân chuyển giáo viên, cô không sợ, cũng không ngại, nhưng cô sợ mình xa bảo bảo, bởi vì cô đi dạy xa, không thể dẫn thêm đứa bé, cũng không thể cự tuyệt sự an bài của bộ giáo dục.

Cô đi một hai năm, như vậy không có cách nào chăm sóc cho bảo bảo, nếu như đến lúc đó, Sở Lăng Xuyên muốn đoạt quyền nuôi dưỡng, cô chắc chắn không thể thắng.

Lúc này Triệu Đình Phương lại nói tiếp: "Tôi nói những thứ này, không phải muốn cô từ bỏ đứa bé, chỉ là muốn cô hiểu, nếu như cô nhất định muốn ly hôn, vì đứa bé, vì Lăng Xuyên, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào.

Đây là dự tính xấu nhất, cho nên, mẹ hy vọng con suy nghĩ thật kĩ, dù sao, Lăng Xuyên vẫn còn yêu con, yêu đứa bé.

Còn về phần mẹ.... Có thể là nguyên nhân quan trọng khiến con không thể tiếp nhận thằng bé, nhưng người con chung sống cả đời là Lăng Xuyên, mẹ đã già, có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Tố Tố, con làm lành với thằng bé đi, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người. Mẹ đã già, cũng không có sức để quản các con, về phần đứa bé, nếu con đồng ý mang nó đến chơi thì tốt, còn không thì mẹ cũng không miễn cưỡng."

"Chuyển giáo viên, được, vậy con mang đứa bé đi theo, tùy mẹ thôi." Tố Tố nói xong trực tiếp cúp máy, tức giận đến phát run, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được, cô để điện thoại lên giường, đi ra khỏi phòng ngủ.

Lúc này, Sở Lăng Xuyên đang cõng Tiểu Bao, Tố Tố đi tới, kéo bả vai anh, "Anh, theo tôi ra ngoài."

Tố Tố nói xong lập tức đi khỏi, Sở Lăng Xuyên căng thẳng, đặt Tiểu Bao lên ghế sofa, rồi đi sau cô, không phải cô tức giận vì chuyện ban ngày chứ?

Ba mẹ An liếc mắt nhìn nhau, không nói gì, tiếp tục xem ti vi, còn Tiểu Bao chạy lại chỗ ba An, chỉ ra cửa, ý hỏi ông là mũ mũ và mẹ đi đâu vậy.

Ba An ôm lấy Tiểu Bao, nói cho cu cậu biết hai người đi nói chuyện rồi, Tiểu Bao cũng không náo, ngoan ngoãn nằm trong ngực ông, chờ mũ mũ và mẹ trở về.

uyenxun

Tố Tố cùng sở lăng Xuyên đến tiểu khu tập thể dục, hai người cũng không nói chuyện, cho đến đi tới cạnh xích đu, mới dừng lại, đối mặt nhau.

"Sở Lăng Xuyên, chúng ta có thể tiếp tục."

Cô chính là muốn nhìn một chút, nếu Sở Lăng Xuyên biết việc làm của mẹ mình, liệu còn kiên trì không ly hôn hay không?

Lấy hiểu biết của cô về anh, cô đoán, anh sẽ buông tay, cho nên, cô mới nói như vậy.

Mắt Sở Lăng Xuyên sáng lên, tiếp theo lại lo lắng, Tố Tố đột nhiên thay đổi có chút kì lạ, cộng thêm vẻ mặt của cô, anh càng xác định, đây không phải là lời thật lòng.

"Em làm sao vậy, anh muốn biết nguyên nhân thay đổi."

"Tôi thế nào? Nguyên nhân?" Tố Tố nhớ tới lời nói của Triệu Đình Phương lại tức giận.

"Anh nên cảm ơn mình có một người mẹ lợi hại. Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ. Nếu như anh không chịu ly hôn, có phải mẹ anh định lấy cái chết để uy hiếp hay không?"

Sở Lăng Xuyên vừa nghe liền biết đại sự không ổn, mới vừa rồi cô nghe điện thoại trong phòng ngủ, chẳng lẽ là của mẹ anh. Anh vội vàng tỏ thái độ: "Điều này liên quan gì đến mẹ anh, anh không ly hôn, là bởi vì anh yêu em, em hiểu chưa?"

"Tôi không hiểu rõ?" Tố Tố gầm lên, tích tụ trong lòng do Triệu Đình Phương và Tô Tuệ Vân bộc phát, "Anh yêu tôi..... Không phải anh tin tưởng lời của người nhà, tin tôi phản bội anh, đổ hết tội lỗi về bệnh tình của mẹ mình lên đầu tôi hay sao, còn trở về hưng sư vấn tội cơ mà, thậm chí không thèm nói một tiếng đã đi biền biệt hai năm.

Anh hoài nghi tôi.... người nhà anh, cũng hoài nghi tôi, thậm chí ngay cả tài xế cũng nói tôi vụng trộm.

Tốt, các người đã hoài nghi, không tin tưởng, tại sao còn muốn đi tranh đứa bé, không sợ đứa bé là của người khác sao? lewuydonn-diendan Có phải anh nên đi làm xét nghiệm ADN hay không, làm rõ ràng một chút, đứa bé có phải là của mình hay không?"

Sở Lăng Xuyên hốt hoảng, anh không nghe được thêm nữa, anh ôm Tố Tố đang kích động vào ngực, thân thể cô hơi run run, một tay khác của anh giữ lấy gáy cô, hôn xuống.

Bị hôn bất thình lình khiến Tố Tố không kịp chuẩn bị, nụ hôn của anh rơi xuống như bão tố. Khí tức phái nam quen thuộc cơ hồ khiến cô muốn ngất xỉu, đầu óc trống rỗng, mất đi phản ứng.

Nhưng rất nhanh, cô đã tỉnh táo lại, hai tay chống cự vào lồng ngực anh, cự tuyệt nụ hôn của anh, nhưng mà, cái ôm của anh giống như tường đồng vách sắt bao quanh, khiến cô vô lực tránh thoát.

Môi anh khẽ mút đôi môi mềm mại, đỏ mọng của cô, mùi vị quen thuộc, khát vọng đụng chạm, cô giãy dụa cũng không thể khiến anh buông tha, mà nụ hôn lại càng sâu hơn. Lưỡi cường thế xâm nhập, giống như muốn đem cô cắn nuốt.

Hô hấp Tố Tố nhanh chóng bị đoạt, cơ hồ hít thở không thông, cũng không có cách nào nhúc nhích, cô bắt đầu đạp chân lung tung, phản kháng, hai người cứ vậy dây dưa, không biết người nào vấp người nào, thân thể Sở Lăng Xuyên ngã xuống xích đu cách đó không xa.

Một khắc ngã xuống kia, anh vẫn không buông Tố Tố ra, nhưng cái ôm đã bớt chặt, Tố Tố muốn đứng dậy rời đi, anh lại lật ngược người, thuận thế đè cô ở phía dưới.

Ánh mắt của cô mê ly, kèm theo tức giận nhìn anh, đôi tay giãy dụa bị anh giữ chặt ở hai bên, tư thế mập mờ, cường thế khiến cô không cách nào phản kháng.

Cô muốn mắng chửi người, ngay lập tức, môi anh đã chặn lại cực kì chặt chẽ, thậm chí lưỡi cũng chui vào trong miệng cô, thân thể cao lớn đè lên người cô không một kẽ hở.

Dưới tình thế cấp bách cô đã cắn đầu lưỡi anh, cắn môi anh, nhưng anh vẫn không chịu lùi bước, hôn đến khi hít thở không thông, môi anh mới dời đi, rơi vào trên mặt cô, sau đó hôn từng chút một, rơi xuống vành tai cô, cuối cùng hôn lên hõm cổ cô.

Không biết Tố Tố có phản ứng đối với cái hôn của anh hay không, nhưng giờ phút này, anh lại có phản ứng, một tay anh thậm chí còn rơi trên bầu ngực no tròn của cô.

Tiếp tục nữa, anh sợ mình không khống chế nổi mà muốn cô ngay tại đây, cuối cùng anh cứng rắn áp chế dục vọng, dừng hôn, thả lỏng người.

Tố Tố dùng hết sức đẩy anh ra, thân thể anh phối hợp ngã xuống bãi cỏ bên người cô.

Tố Tố thở hổn hển, đứng dậy, giờ phút này, cô không biết bản thân mình thẹn thùng hay là tức giận, luống cuống tay chân chỉnh sửa lại quần áo đã nhàu nhĩ, nhìn Sở Lăng Xuyên đang nằm trên cỏ, cô gầm lên.

"Sở Lăng Xuyên, anh..... anh.... về sau muốn gặp Tiểu Bao phải được sự đồng ý của tôi, còn nữa, chưa có sự cho phép của tôi, không cho phép anh vào nhà nửa bước."

Tố Tố nói xong xoay người chạy đi. Sở Lăng Xuyên thở hổn hển, nhìn trời, sau đó đứng dậy, dõi theo bóng dáng của Tố Tố đang chạy trối chết, không nhịn được gõ đầu mình.

Thật là họa vô đơn chí! Mới vừa xui xẻo gặp phải Tô Tuệ Vân, bây giờ lại đến mẹ ruột dính vào, thật khiến cho anh đau đầu nhức óc!

Crypto.com Exchange

Chương (1-141)