Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 094

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 094
Gặp lại vợ con
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Uyên Xưn

======

Hơn một năm về sau.

Hết một ngày làm việc, Tố Tố từ biệt đồng nghiệp, trên khuôn mặt vui vẻ, nụ nười bên môi hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt, ngọt ngào mà say lòng người.

Mái tóc được búi sau đầu, có một ít tóc phất phơ trước trán. Một thân quần jeans kết hợp với áo len cổ V càng làm thân hình thêm yểu điệu.

Cô vẫn mỹ lệ như cũ, sinh con giống như chưa từng để lại bất kì dấu vết nào trên người cô, mà lại còn mang thêm vẻ quyến rũ khó tả, lẫn trong đám người, tuyệt đối không ai nghĩ cô là mẹ của một đứa trẻ.

Cô mới vừa lên xe thì nhận được điện thoại của Hàm Hàm, cô ấy hẹn cô và Tiểu Nhiên gặp mặt.

Mặc dù bây giờ chuyện cô muốn làm nhất là trở về gặp bảo bảo, chỉ là, chị em tốt gặp nhau, cô tạm thời gác sang một bên vậy.

Hàm Hàm và Tiểu Nhiên đã sớm đến phòng ăn rồi, tốc độ đúng là không phải nhanh bình thường, Tố Tố cười chào hỏi rồi ngồi xuống.

Tố Tố và Tiểu Nhiên nói chuyện luôn xoay quanh đứa bé, bỏ Hàm Hàm sang một bên, Hàm Hàm nổi giận, đập bàn: "Chuyện gì vậy, xem tớ là không khí sao? Các cậu tưởng mình mình có trẻ con sao, nói cho các cậu biết, tớ cũng có, bổn đại nhân sắp lên chức mẹ rồi nhé."

Lời của Hàm Hàm rất có trọng lượng, hai người trước mặt đều sửng sốt, sau đó Tố Tố kích động hỏi: "Hàm Hàm, cậu nói, cậu mang thai?"

Mặt Hàm Hàm khẽ hồng: "Thật, thật, đã sáu tuần rồi."

"Oa, mùa xuân mang thai đúng là tốt." Tố Tố nói.

Hàm Hàm quay sang hỏi Tiểu Nhiên: "Cậu không kết hôn với Giản Ngọc Sênh sao? Cũng đã lâu rồi, không phải nói đến cục dân chính đăng kí, đăng kí chưa?"

Nhắc tới anh ta, Tiểu Nhiên lại phiền muộn: "Aizz, đừng nói nữa, nói đến chuyện này tớ lại phiền."

"Thế nào?"

Mặt Tiểu Nhiên buồn bực: "Vợ trước của anh ta trở về từ nước ngoài, đi tìm anh ta, dù sao giữa bọn họ đã từng có đứa bé, người phụ nữ kia đến thăm nó, mặc dù nhìn từ góc độ của anh ấy, bên cạnh vợ trước không có gì.

Nhưng là tớ, tớ không chịu nổi cảnh anh ấy ngày ngày chạy đến chỗ vợ trước. Người đàn ông này là của tớ, cần gì phiền người khác quan tâm."

Hàm Hàm tức giận thay Tiểu Nhiên: "Vậy cậu đi đăng kí đi, không thì đuổi người phụ nữ kia đi, hai năm tính là gì?

Rất nhiều đôi ly hôn xong còn quay lại vì đứa bé đó, cậu thật ngốc, ở cùng với anh ta hai năm, hơn nữa tình cảm cũng không tồi, nhanh chớp lấy thời cơ."

Tố Tố cũng khuyên bảo: "Đúng vậy Tiểu Nhiên, mặc dù chuyện này phiền phức, nhưng hai người các cậu có thể ở chung hai năm, nói rõ các cậu thích hợp, đừng do dự."

"Thật ra thì tớ nói thật, Giản Ngọc Sênh thực sự là người đàn ông tốt, hơn nữa bọn tớ ở chung rất hợp, nhưng bây giờ, vợ trước của anh ta như thế, tớ cảm thấy không chịu nổi, kể cả kết hôn vẫn không có cảm giác an toàn.

Cậu biết không, có một lần quá đáng chính là cô ta muốn ở lại nhà chúng tớ, bởi vì đứa bé bị sốt, cô ta muốn chăm sóc.

Mẹ chăm con cũng chẳng có gì to tát, nhưng tớ không chịu nổi, bảo Giản Ngọc Sênh bắt cô ta đi, nhưng anh ấy thấy con trai như vậy, không hạ được quyết tâm, tớ nghĩ, có khi anh ấy vẫn còn tình cảm với cô ta."

Tố Tố và Hàm Hàm cũng không biết khuyên Tiểu Nhiên như thế nào nữa, hai người chưa kết hôn, vợ trước lại chen vào một chân, thật là rắc rối.

Tố Tố không nhịn được nói: "Thật phiền toái, vậy cậu định làm thế nào?"

"Bây giờ cứ tạm thời thế đã, anh ấy nói sẽ làm rõ với vợ trước, nếu như cuộc sống bình yên, suy nghĩ lại cũng không muộn."

Bỏ qua đề tài này, ba người dùng tốc độ nhanh nhất để dùng cơm, sau đó vội vã trở về nhà, bây giờ bọn họ không thể hành động tùy ý nữa rồi.

Khi Tố Tố về nhà, ba mẹ đã ăn tối rồi, còn con trai đang chơi ở phòng khách, tên tiểu tử này, ầm ĩ cả ngày, không lúc nào nhàn rỗi, lúc này đang lôi giày của An Quốc Đống ra giữa phòng khách, sau đó tè vào, bị Tố Tố ôm lên: "Giỏi lắm, con trai, lại làm chuyện xấu."

"Xùy... xùy....." Tiểu tử nóng nảy, tay nhỏ che phía dưới, sắp không nhịn nổi, Tố Tố vội vàng ôm thằng bé vào nhà vệ sinh, phục vụ ông lớn này xong mới đi ra ngoài.

Ba mẹ An chỉ cười, Tố Tố đặt bé xuống nói: "Ba mẹ, hai người còn cười, nếu đi tiểu trong giầy thì mai khỏi dùng.... con cũng không ngăn cản."

Mẹ An nhìn Tố Tố một cái, "Không phải con ngăn rồi ư, chúng ta còn chưa kịp làm gì."

Tố Tố cười, thằng bé lại đến trước ti vi mở ngăn kéo, lôi ra toàn đồ nguy hiểm, "Mẹ, lúc con còn nhỏ có hiếu động như thế này không?"

"Con?" Bà trợn mắt, hừ một tiếng, "Trong nhà dì con trồng rất nhiều hoa, con đem nhổ sạch, khiến dì con suýt xỉu vì tức."

"Hắc hắc." Tố Tố cười chột dạ, lúc này thằng bé chạy tới, nhào vào ngực cô, hai tay nhỏ bé mập mạp khẽ vỗ, "Mẹ, bão bão."

Tố Tố ôm con trai vào ngực, hôn lên khuôn mặt tròn trịa một cái, "Bảo bảo, nhớ mẹ không?"

Tiểu tử dùng sức gật đầu, níu một cúc áo của cô xuống, tựa đầu vào ngực cô, dường như đang làm nũng, .

"Mẹ cũng nhớ bảo bảo, yêu quá!"

Bảo bảo ngẩng đầu, hôn một cái lên môi cô, khiến một nhà một trận cười.

Một ngày không được gặp mẹ, bảo bảo chỉ thân cận với Tố Tố một lát rồi lại đi nghịch ngợm khắp nơi, phá rối xung quanh.

Tố Tố đưa cho con thanh gỗ xếp hình để chơi, mải mê nô đùa, tiểu tử ngồi dưới đất ngủ gật, cả người sắp đổ tự nhiên giật mình mở mắt nhìn xung quanh, rồi lại nhắm lại lờ đờ ngủ tiếp.

Mẹ An đi tới ôm bé vào trong, Tố Tố chịu trách nhiệm khắc phục hậu quả, dọn dẹp nhà cửa từ đầu đến cuối.

Xong xuôi, cô đi vào tắm rửa, lúc đứng trước gương, cái trán trơn bóng lộ ra một vết sẹo.

Động tác lau tóc của cô bỗng dừng lại, không nhịn được đưa tay sờ trán, trong đầu nhớ đến một màn kia, rồi lại thoáng biến mất, cô sấy khô tóc, sau đó trở về phòng, nằm cạnh bảo bối của mình, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, hạnh phúc.

Buổi sáng là lúc Tố Tố bận rộn, từ lúc đứa bé ra đời, trong nhà không ai rảnh rỗi, ngay cả An Quốc Đống cũng thế, sáng sớm ông đã phải giúp vợ làm điểm tâm, còn Tố Tố phụ trách chăm sóc bảo bảo.

Cả một buổi lục đục, Tố Tố vội vã đi làm, tiểu tử cũng quen với việc cô đi suốt cả ngày rồi, cho nên không hề khóc, thậm chí trước khi cô đi còn vẫy tay tạm biệt.

Cô thay đổi, mọi người xung quanh cũng thay đổi, hiệu trưởng đổi, bên cạnh nhiều đồng nghiệp mới, Tiểu Chu cũng đã lập gia đình, cuộc sống của cô ấy rất hạnh phúc.

Mà trong mắt đồng nghiệp, có một chút khác biệt, nếu là những hoạt động phải dẫn theo chồng, cô sẽ không đi, cô có chồng, nhưng người đó đã biến mất rất lâu rồi, dần dần, đồng nghiệp cô đều cảm thấy cuộc sống hôn nhân của cô rất lạ.

Đúng vậy, chính cô cũng cảm thấy thế, huống gì là người khác, chỉ là, mặc kệ người ta nghĩ thế nào, cũng không có ác ý, cho nên cô không để ý, cũng không nói về chuyện trong nhà.

Tan việc, cô lái xe chậm rãi ra khỏi cổng trường, rẽ vào đường về nhà như mọi khi. đienan-uyenxun-lequydon

Xe chạy được một đoạn, bỗng một bóng người không biết từ đâu xông tới đầu xe khiến cô hoảng hồn, vội vàng phanh gấp.

Chưa hồi phục sau vụ suýt va chạm, cô chỉ thấy bóng người cao lớn, thẳng tắp, diện một thân quân trang xanh lá, trên đầu là huy hiệu chói mắt.

Tố Tố ngây ngốc, đầu óc trống rỗng, đợi đến khi cô nhìn lại, người chắn trước xe đã không thấy đâu.

Nếu không phải bên cửa xe còn có một người đang đứng, cô cho rằng mình thật sự bị hoa mắt.

Cô nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy mê người kia.

Sở Lăng Xuyên, anh trở lại.

Nhưng mà, chỉ một khắc kia, cô cũng không còn bất cứ cảm giác gì nữa, không có giật mình, trong lòng không có một gợn sóng.

Cô nhìn người đàn ông mình đã từng thân mật, nhìn người chồng hơn hai năm chưa từng xuất hiện, thế nhưng không hề đau lòng, không có thổn thức, hay nói cách khác, cô đã không còn cảm xúc.

Anh giống như một người đã thật lâu cô không gặp, quen thuộc và xa lạ. Cô không có kích động, vui sướng, cho dù trong lòng hận anh trước khi đi không chào, không từ biệt.

Còn Sở Lăng Xuyên, anh nhìn Tố Tố sững sờ trong xe, người vợ mà hai năm nay anh chưa từng được gặp, ánh mắt nóng bỏng, trong lòng có một loại kích động cùng vui sướng.

Anh muốn ôm cô, xoay tròn cô, hét lên rằng, bảo bối, anh đã về, có biết là anh nhớ em nhiều như thế nào không, biết sau khi anh đi đã hối hận vì giận giữ với em như thế nào không?

Xin lỗi, bảo bối, để cho em chờ lâu như vậy, xin lỗi để em một mình khó khăn như vậy.

Nhưng, khi chạm phải ánh mắt bình tĩnh mang theo phần xa cách của cô, ngọn lửa trong lòng anh bị dập tắt.

Đúng vậy, anh giận dữ mà đi, nhưng trong lòng vẫn yêu cô, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ đến cô, nhưng đã hai năm rồi anh không hề để lại tin tức nào cho cô.

Cô mở cửa, xuống xe, đứng trước mặt anh, lập tức cô rơi vào một lồng ngực quen thuộc mà xa lạ.

Anh ôm cô thật chặt, cơ hồ muốn bóp nát, bày tỏ nỗi nhớ nhung và sự áy náy vô tận.

*****

Editor: Uyên Xưn

======

Sở Lăng Xuyên ôm cô thật chặt, mặc kệ cái nhìn của người khác, cũng không để ý đến sự xa cách lạnh lùng của cô, giờ phút này, anh chỉ muốn ôm cô thật chặt, ôm người phụ nữ mà anh xa cách bấy lâu.

Tuy nhiên, nội tâm Tố Tố lại bình tĩnh lạ thường, ngực của anh, đã xa lạ, cũng không có bất kì cảm giác gì, cô sẽ không bởi vì cái ôm của anh mà cảm thấy ấm áp, sẽ không bởi vì ánh mắt của anh mà mặt đỏ tim đập.

Nhưng mà càng ngày anh ôm càng chặt, giống như sợ cô sẽ biến mất ngay lập tức.

Sở Lăng Xuyên không buông tay, Tố Tố cũng không động, cô mặc anh ôm, cho dù bị anh siết đau, cũng không oán trách, cuối cùng anh cũng buông cô ra.

Cô lùi về phía sau, bỗng đụng phải thân xe, người nghiêng như sắp đổ, anh muốn lại đỡ cô, cô lại tránh anh theo phản xạ, tự mình ổn định thân thể, bình tĩnh nói: "Em không sao."

Sở Lăng Xuyên nhìn sự phòng bị và giữ khoảng cách của cô, cũng rút tay về, trong lòng đau đớn, hơn hai năm, sự thân mật giữa hai người không còn tồn tại, chỉ có xa cách, anh đối với Tố Tố mà nói, chỉ giống như người xa lạ.

Hai trái tim yên lặng nhìn nhau, mọi người trong trường hầu như đã về hết, Sở Lăng Xuyên mới nói chuyện với Tố Tố.

Anh lên xe, cô cũng không lái về nhà, mà dừng trước một nhà hàng, lúc chuẩn bị xuống xe, Tố Tố mới khẽ nói: "Đồ ăn ở đây không tệ, anh.... lâu như vậy chưa về, nếm thử một chút...."

Lời của cô... giống như đang nói với một người bạn mới quen không lâu. Tim Sở Lăng Xuyên nhói lên, đó là vợ anh, bà xã của anh, không phải bạn bè.

Nhưng mà sự thân mật giữa hai người bị thay thế bởi không khí khách khí cùng lạnh nhạt.

Anh khó chịu, mở cửa xuống xe, theo sau Tố Tố, tìm một vị trí ngồi xuống, trừ gọi thức ăn, hai người không nói chuyện, không khí như vậy khiến người ta hít thở không thông.

Tố Tố gọi về nhà, chỉ bảo có việc, tối mới về được, cũng không nói đến chuyện Sở Lăng Xuyên đã quay lại, sau khi cô cúp máy, giữa hai người lại lâm vào trầm mặc.

Cô không phản đối, chỉ một lòng uống nước, mà Sở Lăng Xuyên lấy ra một bao thuốc, nhả từng ngụm khói dày đặc, đôi mắt gắt gao nhìn cô.

Anh có quá nhiều lời để nói, nhưng đối mặt với sự lạnh nhạt của Tố Tố, một chữ cũng không thốt lên được.

Tố Tố ghét mùi thuốc lá, tuy nhiên cô không lên tiếng, chỉ hơi nhíu mày.

Sở Lăng Xuyên nhận ra, ném điếu thuốc đi, ngồi thẳng người, nắm lấy tay cô, muốn nói chuyện nghiêm túc.

Nhưng Tố Tố rụt tay lại, đối với đụng chạm của anh không hề quen, thậm chí mâu thuẫn.

Tay Sở Lăng Xuyên vẫn để trên bàn, cuối cùng thu lại, nắm chặt, đặt lên đùi mình.

Lúc này nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, phá vỡ sự lúng túng giữa hai người. Tố Tố cầm đũa bắt đầu ăn, còn Sở Lăng Xuyên vẫn ngồi im, nhìn chằm chằm cô, cảm giác vô lực khiến anh đau đớn.

Hai muốn nói chuyện thật tốt, xem sau này làm thế nào, nhưng mà, không khí xa lạ đến mức không thể mở miệng.

Cơm tối kết thúc trong sự trầm mặc, tính tiền, hai người trước sau ra khỏi phòng ăn.

Tố Tố biết, bọn họ nên nói về hôn nhân đã đi đến bước đường cùng này, nhưng mà, không biết vì sao, hôm nay cô không thể tìm được từ ngữ nào, có lẽ anh đột nhiên trở lại khiến cô có chút luống cuống.

Cô nghĩ, thôi để hôm khác bàn lại, dù sao vẫn còn cơ hội.

Cô đến bãi đậu xe, dừng bước, xoay người, "Em về trước đây, có chuyện gì, hôm khác chúng ta bàn tiếp, số của em, vẫn như cũ, có gì anh cứ gọi."

Sở Lăng Xuyên chưa bao giờ khó chịu như bây giờ, nhìn Tố Tố bước đi, anh không tự chủ được níu tay cô lại, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong: "Em.... không về nhà cùng anh sao?"

Tố Tô sửng sốt đáp lại: "Không, em ở với ba mẹ, đó mới là nhà của em, a đúng rồi, anh có phải không mang theo chìa khóa không? Để em lấy cho anh, dù sao em cũng không cần."

Cô tránh tay anh, vội vàng lục ví tìm chìa khóa, đưa cho anh, cái nhà kia, đã rất lâu rồi cô chưa từng về, sau này cũng không về nữa.

Anh đưa tay ra, không phải nhận lại chìa khóa, mà là nắm tay cô, kéo cô vào trong ngực: "Em.... đã không còn yêu anh thật sao?"

Tố Tố nhất thời không nói nên lời, chỉ giữ yên lặng, không phải em không yêu anh, mà do anh tuyệt tình, khiến em chờ đợi trong vô vọng, tâm em đã chết, cho nên, mới không còn cảm giác: "Đúng vậy, đã không còn...."

Cơ thể Sở Lăng Xuyên cứng lại, cái ôm cũng lỏng dần đi, giống như hơi sức bị rút cạn, đau đớn lan ra tứ chi.

Tố Tố thoát khỏi lồng ngực anh, đặt chìa khóa vào tay anh: "Chúng ta như vậy đã hai năm, em hy vọng, anh trở lại có thể sớm cho em một câu trả lời, như vậy đều tốt với tất cả mọi người." lequydon----dien, dàn

Tố Tố nói xong, xoay người, mở cửa, lên xe, nhanh chóng rời đi, còn lại mình Sở Lăng Xuyên thẫn thờ trong bóng đêm.

Quân tâm như cũ, thiếp tâm đã chết. Anh dùng cái gì để cứu vãn tình yêu của người phụ nữ đã bị mình làm tổn thương đây?

Khi Tố Tố về đến nhà, tiểu tử đã ngủ rồi, có lẽ do chơi quá mệt, cô nói chuyện phiếm với ba mẹ vài câu, không đề cập đến chuyện Sở Lăng Xuyên.

Trở lại phòng ngủ, cô nhìn con trai trìu mến, khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô và Sở Lăng Xuyên tách ra lâu như vậy, hôm nay gặp lại, cô phát hiện, con trai mình đúng là phiên bản nhỏ của anh.

Từ lông mày, mắt, miệng, đều cực kì giống nhau, chỉ có cái mũi giống cô, hơn nữa khi thức dậy tính tình không hề tốt, tương tự như lúc Sở Lăng Xuyên nổi giận.

Anh trở lại, lòng cô đã chết. Cho nên sự trở về của anh, đối với cô, không hề quan trọng, chỉ là, trên thế giới này, có một người quan trọng nhất đối với cô, đó chính là con trai, thằng bé là cả sinh mạng của cô.

Nhà Sở Việt Dương.

Sau khi Sở Lăng Xuyên gặp Tố Tố, tâm trạng bi thương chán nản, đứng ngơ ngác ở trường học lúc lâu.

Anh vốn muốn đi thăm ba mẹ, cho bọn họ một sự kinh hỉ, nhưng trở về lại phát hiện trong nhà chẳng còn ai.

Anh cảm thấy kì quái, liền gọi cho anh trai, lúc này mới biết, ba mẹ đã đi thành phố Q trị liệu, mà anh trai cũng dọn nhà, hỏi kĩ mới có được địa chỉ.

Sở Lăng Xuyên trở về, Sở Việt Dương mừng rỡ không thôi, vội vàng bảo vợ chuẩn bị phòng ngủ cho em trai.

Hơn hai năm không về, Sở Việt Dương tò mò hỏi em trai đi đâu, sao biến mất lâu như vậy, nhưng không lấy được đáp án, chỉ biết vỗ đầu mình, cười nói: "Nhìn anh quên mất, cơ mật, không thể nói."

Sở Lăng Xuyên hỏi: "Thân thể ba mẹ thế nào?"

"Ba rất tốt, chỉ có mẹ, sau khi phẫu thuật để lại di chứng tương đối nặng, nhưng mà bây giờ khôi phục cũng không tệ, so với người bình thường không hề khác.

Chỉ là có chút ngơ ngác, không thích nói chuyện, không thể so được với trước đây, nhưng như vậy là rất tốt rồi, em đừng lo lắng. Mẹ nhìn thấy em, khẳng định vui mừng."

Đã hơn hai năm không gặp ba mẹ, Sở Lăng Xuyên lại thấy đau lòng: "Tạm thời em không thể rời đi, muốn thăm ba mẹ, có lẽ phải đợi thêm một thời gian nữa."

"Ba mẹ sẽ hiểu, em chậm một chút....."

Bỗng Sở Việt Dương nhớ ra gì đó: "Em trở về, Tố Tố có biết không? Gặp chưa?"

Sở Lăng Xuyên đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, không nói nhiều: "Gặp!"

Sở Lăng Xuyên còn đang ngồi đây, vậy khẳng định giữa hai người có vấn đề, Sở Lăng Xuyên đi một phát là hai năm, huống chi trước khi đi, hai người còn cãi nhau một trận: "Hai người định thế nào?"

Sở Lăng Xuyên hít sâu, "Anh, chuyện của em anh đừng quan tâm, tự em xử lý."

"Lăng Xuyên, có chuyện anh phải nói cho em biết."

"Chuyện gì?"

Sở Việt Dương đem chân tướng, toàn bộ đầu đuôi, kể hết cho anh nghe, anh hy vọng em trai mình không vì sự hiểu lầm mà bỏ lỡ người phụ nữ mình yêu mến, đợi đến khi hiểu rõ chân tướng, có lẽ còn chịu đả kích hơn.

Hai người không hề liên lạc trong suốt hai năm, bao gồm cả người nhà, Tố Tố không tìm được anh, không liên lạc được với anh, hoặc là, cô tức giận không muốn tìm anh.

Cô mang theo thương tổn vượt qua quãng thời gian hai năm, đủ để khiến cô nản lòng thoái chí.

Lúc đó anh trách cô, nếu như cô và Thẩm Hạo Vũ không dây dưa không rõ, mẹ anh cũng không thành như vậy, cho nên, anh tức giận, không nghe cô giải thích.

Bây giờ mới biết, hết thảy là tai họa từ anh mà ra, bởi vì anh trêu chọc một người phụ nữ tên là Tô Tuệ Vân, anh nên... hận Tô Tuệ Vân, tiếp theo chính là bản thân mình.

Giờ phút này, trong lòng anh rất hối hận, nhưng hối hận cũng chẳng có ích gì, Sở Việt Dương không biết trong lòng em trai nghĩ gì, chỉ biết chắc chắn không dễ chịu: "Chuyện này anh cũng giải thích với ba rồi, thân thể mẹ không tốt, sợ tâm tình ảnh hưởng đến bệnh, cho nên không nói."

*****

Editor: Uyên Xưn

======

Nói đi nói lại, mặc dù hiểu lầm giải trừ, thật ra thì vẫn còn khúc mắc với Tố Tố, nhưng con trai dù sao vẫn là con trai, không có cách nào trách móc nặng nề.

Triệu Đình Phương đổ bệnh chiếm hết tâm tư của mọi người, Sở Lăng Xuyên lại đi biền biệt, cho nên mặc dù hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, nhưng không có người nào nguyện ý đi giải quyết, mà đối với Tố Tố cũng thờ ơ.

"Có nút thắt thì mọi người cũng không thể mở." Sở Lăng Xuyên bỏ lại một câu như vậy, rồi không nói thêm lời nào nữa.

Cả đêm hôm đó anh không chợp mắt, nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, nghĩ tới cuộc sống sau này.

Có lẽ, trừ lúc anh mang lại khổ sở cho cô, cũng chưa thể cho cô một cuộc sống thật sự như mong muốn, nhưng chỉ vì cãi vã, hai người đánh mất hai năm.

Cô đối với anh, không có tình cảm, không có yêu thích, chỉ có tổn thương cùng khổ sở, như vậy, liệu có thể hạnh phúc không?

Đáp án rõ ràng, không biết.

Mà trong cuộc sống của cô, anh có thể mang lại những gì?

Tố Tố muốn một kết quả, đó chính là ly hôn. Anh không đồng ý, bởi vì anh muốn chiếm hữu cô, thỏa mãn lòng riêng của mình, nhưng như vậy cô sẽ không vui vẻ.

Trong lòng anh có hai nửa đang gào thét: Sở Lăng Xuyên, mày nên buông tay, để cho cô ấy tìm một người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, mà mày, dù có muốn hay không, cũng phải thừa nhận, mày không mang lại hạnh phúc cho cô ấy, cho nên, biến mất khỏi cuộc sống của cô ấy, chính là yêu cô ấy.

Nhưng mà.... anh sẽ mất cô, tổn thương anh mang lại không chỉ bằng lồi xin lỗi, anh sai rồi, tha thứ cho anh mà có thể giải quyết, vừa bắt đầu, anh bắt buộc cô kết hôn, bây giờ anh sẽ không như thế nữa, không ép buộc cô nữa.

Ngày hôm sau, Sở Lăng Xuyên viết báo cáo ly hôn, sau đó đến sư bộ, vị trí bây giờ của anh tương đương với Phó Quân trưởng, mà bây giờ sư trưởng lại mới bổ nhiệm.

Sở Lăng Xuyên quen rồi, hơn nữa anh là tiên phong trong quân, lần này hoàn thành nhiệm vụ khó khăn, càng thêm được coi trọng.

Sư trưởng nhìn báo cáo ly hôn, cau mày: "Tình cảm tan vỡ? Vì sao ly hôn? Vớ vẩn!"

Sở Lăng Xuyên đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng, giọng nói chắc chắn: "Thủ trưởng, tình cảm tan vỡ như thế nào, chú đừng quan tâm, đây là chuyện của những người trẻ tuổi, chú chỉ cần phê chuẩn là được."

"Thế nào? Tôi già sao? Nghĩ tôi chưa từng trải qua sao?"

Sư trưởng trợn mắt nhìn Sở Lăng Xuyên, "Cậu hãy thành thật trả lời, chuyện ly hôn này là cậu hay vợ cậu muốn?"

"Sư trưởng......"

"Trả lời vấn đề!"

"Là cháu, bởi vì cháu không cách nào mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Tình huống là như vậy, xin sư trưởng phê chuẩn."

"Hay là không còn yêu?"

"Còn!" Sở Lăng Xuyên trả lời không chút suy nghĩ, nói xong mới phát giác được có gì đó không đúng, "Sư trưởng, cũng bởi vì yêu cho nên mới muốn buông tay, chú không hiểu sao, chỉ cần phê duyệt là được."

Sư trưởng mặc kệ Sở Lăng Xuyên có nói gì đi nữa, thái độ vẫn kiên quyết: "Ít nói lời vô nghĩa, báo cáo ly hôn này, tôi sẽ không đồng ý, chỉ phê chuẩn báo cáo nghỉ phép, đừng nói thủ trưởng tôi cạn tình cạn nghĩa. Ba mươi ngày, nghỉ phép kết thúc, tuyên bố bổ nhiệm cậu."

"Thủ trưởng......"

"Thi hành mệnh lệnh! Quay sau, bước! Giải tán!"

"Tuân lệnh!"

Sở Lăng Xuyên đứng nghiêm, làm tư thế chào, rồi bước ra ngoài. Rời khỏi sư bộ, nhìn báo cáo ly hôn trong tay ngẩn người, sau đó xé nát bấy, nhét vào thùng rác, rồi sau đó vào xe, nhanh chóng rời đi.

An Quốc Đống mới họp xong, trở về làm việc, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ tiếp đón một vị khách ít đến, vốn là cục trưởng, bây giờ là Phó thị trưởng, lãnh đạo của ông, cũng là anh trai Sở Lăng Xuyên.

Vốn nên nhiệt tình đón tiếp, nhưng ông cũng không chừa mặt mũi, "Ơ, trong lúc cấp bách thị trưởng còn thời gian đến cục, là tới thăm thuộc hạ cũ sao?"

Hình như Sở Việt Dương có chút tức giận, cướp điếu thuốc trong tay An Quốc Đống, tự mình đốt một điếu, nghiêm túc hỏi: "An Quốc Đống, trong mắt ông còn người lãnh đạo này không?"

An Quốc Đống chào xong, nghiêm túc nói: "Hoan nghênh lãnh đạo đến, không biết lãnh đạo có dặn dò gì?"

Sở Việt Dương ngồi đối diện ông, tùy ý nói: "Được rồi, được rồi. Cái người này còn muốn sinh khí tới khi nào? Lăng Xuyên trở lại, ông có biết hay không?"

An Quốc Đống ngẩn ra, trở lại? Đi quá lâu, chắc đã hai năm rồi. Ông đoạt lại điếu thuốc từ tay Sở Việt Dương, đốt một điếu, "Trở lại rất đúng lúc, nhanh chóng làm thủ tục ly hôn, đừng chậm trễ con gái tôi."

"Ông cứ như vậy nhìn hai người ly hôn? Lăng Xuyên có lỗi, nhưng thân bất do kỉ, hai năm qua, cậu ta trôi qua như thế nào, ông cũng từng đi lính, lòng ông tự rõ, ông cũng biết cậu ta không hề dễ dàng."

Ông trầm mặc một lát, đúng ông biết, một người lính, hai năm không trở về nhà, còn không thể liên lạc với người nhà, nhiệm vụ này khó khăn, nguy hiểm cỡ nào.

Ông tiếp lời: "Tố Tố và Lăng Xuyên là một chuyện, Tố Tố với người nhà cậu cũng là một chuyện, điểm này cậu phải rõ ràng.

Chuyện hai năm trước đã rõ, nhưng thái độ người nhà cậu thế nào? Tôi đây là một người làm cha, chẳng lẽ không đau lòng con gái mình?"

Hai người đã từng có quan hệ cấp trên cấp dưới, sau lại là thân thích, nhưng trên công việc, vẫn ăn ý như cũ.

Nhưng có một chuyện ông không nói cho cậu ta, đó là Tố Tố sinh con, với thái độ nhà họ Sở, ông sẽ không nói nửa chữ.

"Vậy ông nhẫn tâm nhìn hai đứa bé giải tán như vậy? Tôi tới không phải để làm công tác tư tưởng, chỉ hy vọng ông đừng cản trở từ bên trong, mà để hai bọn họ tự phát triển."

An Quốc Đống không cam kết điều gì, "Sở Việt Dương, trên công tác cậu là lãnh đạo, nhưng trong nhà con gái lại là lãnh đạo của tôi."

"Lão già gian xảo, được rồi, ông nói những lời này tôi cũng an tâm."

Sở Việt Dương đứng dậy, trước khi xoay người đi, ngón tay gõ lên mặt bàn, nghiêm mặt nói: "Án Đại Hoa, mau sớm phá."

"Thị trưởng yên tâm!"

Sau khi Sở Việt Dương rời đi, An Quốc Đống rơi vào trầm tư, ông hy vọng con gái mình hạnh phúc, nhưng, hạnh phúc ở nơi nào?

Thứ bảy, thời tiết bên ngoài rất tốt, ấm áp, không có gió. Trong ngày thường đều là mẹ An và bảo mẫu chăm bảo bảo, cho nên, ngày nghỉ bảo mẫu không cần tới.

Nếu như thân thể mẹ An khỏe mạnh, cũng không cần gọi bảo mẫu, nhưng thân thể bà không tốt, cộng thêm tiểu từ này nghịch ngợm, cho nên phải thuê người đến giúp.

Hiện tại cả nhà muốn ra ngoài, nhưng tiểu tử ngủ nướng không chịu dậy, cho nên, Tố Tố sẽ để ba mẹ ra ngoài tản bộ, còn mình ở nhà cùng với tiểu tổ tông.

Tiểu tử này giống như biết cô không phải đi làm, có mẹ cùng ngủ nướng, cho nên mặc dù bình thường tỉnh lại rất sớm, nhưng hôm nay chín giờ rồi vẫn chưa chịu dậy, dính lấy cô ở trên giường.

Lúc trước, cô nhìn thấy con trai Giản Ngọc Sênh, cô phát hiện, dáng dấp con trai mình cũng rất đáng yêu, cô cảm thấy, vì con trai, cô đều có thể hy sinh tất cả.

Mải mê nô đùa, tiểu tử đói bụng, tay nhỏ bé vỗ lên bụng một cái, dùng thanh âm non nớt nói với cô: "Đói đói..... a a..."

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn tròn trịa của con trai, Tố Tố cười phá lên, cảm thấy thật đáng yêu, không nhịn được hôn lên cái bụng nhỏ, chọc cho thằng bé cười khanh khách.

"Ở đây ngoan ngoãn chờ, mẹ đi pha sữa." Tố Tố dịu dàng nói, tiểu tử gật đầu, sau đó lên giường chơi.

Tố Tố pha sữa vào bình, thử nhiệt độ cho vừa phải, sau đó vào phòng ngủ, thấy tiểu tử đang gặm chân mình, "Bảo bảo, con không chê chân mình thối a?"

Tiểu tử để chân lên trước mũi ngửi ngửi, lắc đầu, "Thơm, thơm..."

Tố Tố bắt lấy cái chân của tiểu quỷ, hôn một cái, "Ừ, thơm, uống đi, không nóng."

Cô nhét bình sữa vào lòng để con tự uống.

Tố Tố cũng giúp bé đắp chăn lên, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, cô quay sang nói với bảo bảo: "Mẹ xem một chút là ai, con ngoan ngoãn uống sữa, biết không?"

Tiểu tử gật đầu, bày tỏ hiểu chuyện và nghe lời, chỉ là có nghe thật hay không, lại là một chuyện khác.

Tố Tố đứng dậy mở cửa, dù sao thời gian ra mở cửa cũng không đủ để bé náo loạn. Bình thường có rất ít người đến, cô cho rằng ba mẹ về, cho nên trực tiếp ra mở cửa, không ngờ người đứng bên ngoài là Sở Lăng Xuyên.

Cô ngẩn ra, không ngờ anh..... có chút ngoài ý muốn, cô không định mời anh vào nhà, chỉ bình tĩnh hỏi: "Anh.... có chuyện gì sao?"

"Ừ, có." Sở Lăng Xuyên nhìn bộ quần áo mặc ở nhà của Tố Tố, cô không định để anh vào ư, cái nhà này đã không mở rộng cửa đón anh nữa rồi, "Nếu như không tiện, chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi một chút."

Tố Tố hiểu, đây là anh đang nói tới chuyện ly hôn, nhưng mà, cô không muốn anh vào. Cô còn phải chiếu cố bảo bảo, cho nên, không thể ra ngoài được, quan trọng nhất là sự tồn tại của bảo bảo, cô cũng không muốn để anh biết, "Hôm khác đi."

Cô đang nói, điện thoại vang lên, đang chuẩn bị đóng cửa thì bỗng bên trong "pằng" "đông" hai tiếng, không biết thứ gì đổ, cô căng thẳng, không phải bảo bảo té chứ?

Cô vội vàng đóng cửa, lại không đóng, bởi vì sợ Sở Lăng Xuyên cản lại, cô không để ý đến anh nữa, chạy vội vào nhà, Sở Lăng Xuyên lập tức đi theo sau.

Hai người một trước một sau vào nhà, thấy cửa phòng ngủ có một đứa bé mặc một bộ quần áo trắng lăn mấy vòng ra ngoài, nằm trực tiếp trên đất, trong ngực ôm bình sữa, chân còn đạp chới với.

Đầu tiên Tố Tố sửng sốt, muốn chạy lại ôm thì tiểu tử lưu loát đứng lên, hơn nữa không muốn để cô ôm, cởi dép chạy về phía Sở Lăng Xuyên.

Một lớn một nhỏ đứng đối diện nhau, đôi mắt đèn tròn nhỏ nhắn quan sát người đàn ông mặc quân trang trước mặt, giống như đang nghiên cứu, chú xa lạ này là ai, sao lại ăn mặc như vậy?

Còn Sở Lăng Xuyên, từ khi thấy đứa bé, cả người ngốc trệ, mất đi phản ứng.

Hai cha con nhìn nhau, bảo bảo thì ôm bình sữa, còn Sở Lăng Xuyên, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là đau lòng.

Đứa bé của anh, không nghi ngờ chút nào. Nhưng mà, anh lại không hề biết, không biết đứa bé đến thế giới này như thế nào, Tố Tố một mình sinh bảo bảo như thế nào.....

truyện được đăng duy nhất tại

Tố Tố nhìn cảnh này, trong lòng cảm thấy tiếc nuối, không phải vì Sở Lăng Xuyên, mà là vì đứa bé.

Đúng lúc này, tiểu tử đột nhiên nâng tay trái lên đầu, hành động này vừa ngây thơ, vừa đáng yêu, còn cố gắng ngẩng cao lên, đôi mắt đen chớp chớp nhìn anh.

Động tác này khiến Tố Tố có chút ngoài ý muốn, đột nhiên nhớ ra, thời điểm ba cô mặc cảnh phục, chơi cùng bé, vào lúc này, bé gặp Sở Lăng Xuyên, hẳn là giơ tay chào rồi.

Động tác thật đáng yêu, tuy nhiên khiến lòng Tố Tố khẽ nhói.

Sở Lăng Xuyên nhìn đứa bé, rồi lại nhìn Tố Tố, sau đó ngồi xuống, giang hai tay, ôm thân thể nhỏ nhắn trước mặt, cẩn thận, nâng niu từng li từng tí.

Xác định mình đã ôm chặt con trai, anh đứng lên, hôn nhẹ vào mặt con, nước mặt chảy dài theo gương mặt cương nghị.

Không biết là do bị râu của anh làm đau, hay do anh ôm quá chặt, trong lúc bất chợt, "oa" một tiếng, tiểu tử khóc lên, nước mắt lớn chừng hạt đậu tràn mi, quay về phía Tố Tố, "mẹ..... mẹ......"

Lúc này Tố Tố mới hoàn hồn, vội vàng đi đến ôm bé từ trong ngực anh, ôn nhu dụ dỗ, lấy tay khẽ lau nước mắt cho con trai, "Bảo bảo không khóc, mẹ ở đây."

Cô bé con vào phòng ngủ, nhỏ giọng dụ dỗ, cũng giúp bé mặc quần áo, bỏ lại mình Sở Lăng Xuyên, tâm tình phức tạp, có chút rung động, vui sướng, cũng có chút khổ sở, đau lòng.

Anh muốn nhìn đứa bé lần nữa, nhưng chân nặng như đeo chì, không cách nào tiến lên phía trước nửa bước, chỉ nhìn xung quanh nhà, tất cả là đồ chơi của bảo bảo, xe, mô hình, đủ mọi thứ.

Anh không ở nhà hai năm, bỏ lỡ rất nhiều, những thứ này bỏ qua thì không có cách nào bù đắp, vĩnh viễn.....

Anh không dám đối mặt với Tố Tố cùng con trai, nhất là đôi mắt nhìn anh như người xa lạ kia.

Không biết đã qua bao lâu, tiểu tử ngủ thiếp đi, Tố Tố mới ra khỏi phòng ngủ, chỉ vào ghế sofa, khách khí mời anh ngồi xuống.

Sở Lăng Xuyên vẫn đứng yên, chỉ nhìn cô, "Đứa bé....."

Cô đáp lời, "Ngủ thiếp đi."

"Con.... tên gì?"

Tố Tố cắt đứt lời anh, "Không có quan hệ với anh."

Anh đi đến bên cạnh cô, cầm lấy bả vai cô, nhất quyết hỏi: "Con tên là gì?"

"An Địch."

An Địch..... đứa bé theo họ mẹ, có thể thấy được, lúc ấy cô có nhiều oán niệm với anh ra sao, muốn phân rõ giới hạn với anh thế nào.

"Tố Tố...." Sở Lăng Xuyên gọi cô, cũng không cách nào nói tiếp, anh đã bị coi là một người ngoài rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-141)