Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 091

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 091
Sở Lăng Xuyên, anh điên rồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Uyên Xưn

Triệu Đình Phương nhìn người đàn ông trong hình, cảm thấy khá quen, cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ, nghĩ thật lâu mới nhớ ra, không phải đó là người đàn ông bà hiểu lầm Tố Tố đi thuê phòng cùng với anh ta hay sao?

Sau khi Sở Lăng Xuyên trở về, bà mới biết đó là hiểu lầm, hiện tại, những hình này, là có chuyện gì? Chẳng lẽ Sở Lăng Xuyên cũng bị Tố Tố lừa? Hai người này căn bản không hề trong sạch.

Bà buộc mình tỉnh táo, bởi vì hiểu lầm trước kia do bà tự chủ trương, khiến cho cái này bị đả kích, cho nên, không thể kích động.

Con trai bà vô cùng yêu thương con dâu, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ vỡ, hơn nữa tuyệt đối tin tưởng Tố Tố, bởi vì con trai bà tin tưởng, cho nên bà cũng thử tin Tố Tố.

Mấy ngay nay mẹ chồng nàng dâu chung sống cũng khá, hơn nữa nhân phẩm của Tố Tố vô cùng tốt.

Thế nhưng những tấm hình kia khiến người ta không thể tỉnh táo, chỉ là, Triệu Đình Phương cố gắng đè lại, tự nói với mình, phải tỉnh táo xử lý chuyện này, dù sao, người gửi hình này là ai, mục đích là gì bà đều không biết, nói không chừng sẽ hỏng việc.

Sau khi tỉnh táo, Triệu Đình Phương nghĩ tới nghĩ lui, gọi điện cho Tố Tố, bình tĩnh nói: "Tố Tố, mẹ tìm con có chút việc, con có thể sang đây một chuyến không?"

Tố Tố biết là bà, suy nghĩ một chút, cuối tuần Sở Lăng Xuyên về không thăm hai người, không phải bà mất hứng chứ, vội nói: "Được, mẹ, con tới ngay."

Mẹ chồng nàng dâu cúp máy, Triệu Đình Phương chờ Tố Tố, sau nửa giờ, Tố Tố đến, còn giúp mà mua vài món ăn.

Mấy ngày chung đụng, đứa nhỏ sớm biết thói quen của bà, mặc dù chỉ là việc nhỏ, nhưng nhìn ra được, rất có tâm, nhìn thế nào cũng thấy Tố Tố không phải người hai mặt, nói một đăng làm một nẻo.

Triệu Đình Phương không biến sắc chào hỏi Tố Tố, hai người để mấy đồ ăn vặt vào phòng bếp, rồi sau đó mới ra phòng khách, ngồi trên sofa, rót nước uống, sau khi uống một hớp, Tố Tố mới hỏi:

"Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói với con vậy?"

"Tố Tố à, mẹ hỏi con, con và Lăng Xuyên có đắc tội người nào không?" Triệu Đình Phương đã sớm nghĩ xong nên nói thế nào, để có thể hỏi chuyện cho rõ ràng, tránh đi tới chiến tranh.

"Đắc tội với ai sao?" Tố Tố không hiểu Triệu Đình Phương sao lại hỏi như vậy, trong đầu cố gắng tìm tòi, nhớ tới Tố Tuệ Vân và chị Hoa đó, chỉ là cô cũng chưa nói, chỉ nhíu mày: "Hình như không có, mẹ, sao vậy, đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

Triệu Đình Phương cầm điện thoại, tìm hình, đưa cho Tố Tố, "Chính con tự xem một chút."

Tố Tố nghi ngờ nhận điện thoại, nhìn tấm hình, người bên trong là cô và Thẩm Hạo Vũ, thiếu chút nữa ngất, vì đó là dáng vẻ thân mật của hai người, anh đang hôn trán cô, nghiễm nhiên là một đôi tình nhân thân mật.

Cô nhìn từng cái một, trong đầu có chút loạn, đúng là cô và anh ta, nhưng mặc kệ từ trước đến nay, bọn họ đều không có như trong hình.

Cô và Thẩm Hạo Vũ mặc dù yêu nhau, khi hai người vẫn còn là bạn bè căn bản không có hành động thân mật, mà đến khi xác định, anh lại biến mất, còn chưa có cơ hội phát triển đến bước này, cô buồn bực nói: "Này, chuyện gì xảy ra? Con không biết những hình này."

Triệu Đình Phương quan sát vẻ mặt mờ mịt của Tố Tố, nhưng người trong hình lại chính là cô, suy nghĩ một chút rồi nói.

"Mẹ cũng cảm thấy những hình này kì quái, vốn không muốn hỏi con, nhưng mà lại sợ người nào đó có ý đồ xấu, cho nên nghĩ lại vẫn nên nói cho con.

Con đừng gạt mẹ, có lời gì nói ra, như vậy mới không dẫn đến hiểu lầm, người đàn ông này mẹ từng gặp, không phải là người xấu chứ?"

Tố Tố hiểu ý, cũng biết dụng ý của bà, nhưng mà Triệu Đình Phương nghĩ như thế cũng là bình thường, cô đều có thể giải thích được, nếu cô và Thẩm Hạo Vũ có chuyện, thì chính là nói dối.

"Mẹ, mẹ nói như vậy con cũng không dám giấu, người đàn ông trong hình, mẹ từng thấy, Lăng Xuyên cũng biết, hơn nữa, anh trai cũng biết, là một cảnh sát hình sự, cái đó, trước kia chúng con đã từng ở chung một chỗ."

Sau khi Tố Tố nói đến đây, sắc mặt Triệu Đình Phương chợt biến đổi, Tố Tố vội nói:

"Mẹ, đừng nghĩ nhiều, con với anh ta nhiều nhất cũng chỉ nắm tay, chúng con vừa mới quen, anh ta đã phải đi thi hành nhiệm vụ, nhiều năm không có tin tức.

Hiện tại, anh ta đã quay trở lại, trong lúc thi hành nhiệm vụ, mắt bị thương, không nhìn thấy, con và Lăng Xuyên đã đi gặp một lần, con và anh ta chỉ là bạn bình thường.

Con là vợ Lăng Xuyên, hơn nữa Lăng Xuyên vô cùng quan trọng đối với con, cho nên con tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với anh ấy, mẹ, con hy vọng, mẹ có thể tin tưởng."

Triệu Đình Phương thấy Tố Tố không giống như nói láo, bà vừa hỏi Sở Lăng Xuyên và Sở Việt Dương cái gì cũng không biết, cho nên, Tố Tố tội gì phải nói dối, nhưng mà những tấm hình này rất nghi ngờ.

"Thế nhưng hình?"

"Hình này con cũng không biết, chỉ có cái kề vai bên nhau là thật, còn lại không phải."

Tố Tố buồn bực vô cùng, cau mày, tâm ý phiền loạn, cô cảm thấy đây nhất định là hình ghép.

Chỉ là, cô cho là như thế nhưng không có chứng cứ, xem hình cũng không thể phát hiện, nên chỉ có thể nói ý nghĩ của mình ra.

"Mẹ, con cảm thấy có người cố ý ghép những hình này, con không làm như thế, hơn nữa, con và anh ta thật sự không có gì, nếu không, chúng ta tìm người chuyên nghiệp xem một chút."

"Không cần, không cần, mẹ lo lắng chính là cái này, mẹ tin con, cũng không thể tin người ngoài." Triệu Đình Phương nhận điện thoại từ trong tay Tố Tố, không nhịn được mà xem lại hình.

Cẩn thận nhìn một chút, lại phát hiện, "A, Tố Tố, con xem hình này, trên cổ con có phải có nốt ruồi đen hay không?"

Tố Tố đến gần xem thử, quả nhiên, trên cổ người trong hình có nốt ruồi đen, không nhìn kĩ đúng là không phát hiện ra, cô không nhịn được mà sờ cổ mình, cô đâu có a.

Trên cổ cô không có, nhưng ngược lại, trước ngực lại có, mỗi lần Sở Lăng Xuyên hôn cô, đều thích hôn ở chỗ đó.

Ôi, nghĩ đi đâu vậy, Tố Tố không nhịn được đỏ mặt: "Mẹ, trên cổ con không có, thật, mẹ xem." Tố Tố vạch cổ áo ra cho Triệu Đình Phương nhìn.

Triệu Đình Phương ngượng ngùng nhìn, thấy vậy, chắc chắn có người giở trò sau những bức hình, vội hỏi: "Tố Tố, sẽ không nghĩ mẹ nghi thần nghi quỷ chứ?"

"Mẹ, không phải mẹ cũng vì con và Lăng Xuyên thôi sao? Mẹ hỏi, con sẽ giải thích."

Hiểu lầm không còn, Tố Tố thở phào nhẹ nhõm, thật sự bởi vì hiểu lầm được hòa giải nên quan hệ mẹ chồng nàng dâu không bị ảnh hưởng.

Triệu Đình Phương vỗ bả vai Tố Tố, trong lòng cảm thấy an ủi, "Mẹ hỏi con cũng là cảm thấy có người ý đồ xấu cố tình gửi mấy tấm hình này, cái này không phải là phá hoại gia đình người ta ư, không trực tiếp gửi cho Lăng Xuyên, còn phí tâm gửi cho mẹ, đúng là mượn dao giết người."

Tó Tố giơ ngón tay cái, cười nói: "Mẹ, có chính kiến, gừng càng già càng cay. Mẹ phân tích quá đúng, mẹ nói như vậy, ngược lại con nhớ tới một người."

"Người nào?"

Triệu Đình Phương không nhịn được mà hỏi, Tố Tố thở dài, suy nghĩ đến Tô Tuệ Vân bụng dạ khó lường, chuyện này tám phần là cô ta làm, thật khó cho cô ta, chiêu này cũng nghĩ ra được, thật may là có sơ hở, nếu không cô bị hại chết rồi.

Cô nắm tay Triệu Đình Phương, "Mẹ, mẹ không biết, con trai bảo bối của mẹ mang đến bao nhiêu vận đào hoa, chỉ là mẹ yên tâm, tình cảm của hai chúng con chắc như tường thành, tới một người giết một người, tới hai người giết hai người, chỉ là mẹ, mẹ phải làm hậu thuẫn cho con nha."

Triệu Đình Phương vỗ vai cô, cười nói: "Yên tâm, yên tâm, mẹ nhất định không nhìn nổi những loại người chuyên phá hư gia đình người ta, mẹ ủng hộ con."

"Cảm ơn mẹ, trời không còn sớm, con giúp mẹ nấu cơm, buổi tối con không đi."

"Đúng rồi, nên đi nấu cơm, đi."

Mẹ chồng nàng dâu vừa cười nói vừa làm cơm, bà cũng thầm hài lòng mình anh minh, thật may không có kích động, nếu không ảnh hưởng đến quan hệ của Sở Lăng Xuyên và Tố Tố không nói, chính mình cũng khó chịu.

Nhìn dáng vẻ này, phải là do Sở Lăng Xuyên trêu chọc người phụ nữ kia, từ chỗ hai đứa xuống tay không được, mới chuyển qua bà, thật may bà không tức giận, nếu không uổng phí sống mấy chục năm nay rồi.

Làm xong cơm tối, ba Sở cũng trở lại, cả nhà ăn xong, Tố Tố không về mà ở lại.

Sóng gió sẽ quay trở lại như ngày xưa, nhưng cô và Triệu Đình Phương càng thêm tin tưởng thân cận, chuyện này hai người đều không nói cho Sở Lăng Xuyên.

Nếu không phải cẩn thận thì chân tướng cũng không rõ, cũng không biết dùng phương pháp gì mà người trong hình từ dung mạo cho đến quần á đều giống như, thật là nhọc lòng.

Một tuần nữa lại qua, Tố Tố bắt đầu kế hoạch cuối tuần đến thăm Sở Lăng Xuyên.

Hôm nay là thứ năm, sau khi tan việc, cô định trở về chỗ ba mẹ một chút. Thu dọn đồ đạc, cô lái xe từ trường học ra ngoài, đi trên con đường về nhà không thể quen thuộc hơn, xa xa nhìn thấy một bóng người ở ven đường.

Cô không nhìn lầm chứ? Là Thẩm Hạo Vũ sao? Anh ta sao lại ở đây một mình? Không nhìn thấy sao có thể đi ra ngoài, thật là thần kì.

Tố Tố kinh ngạc dừng xe bên đường, mở cửa đi tới bên cạnh anh, gọi: "Hạo Vũ, làm sao anh lại ở đây?"

Thẩm Hạo Vũ nghe thấy giọng nói của Tố Tố, cười nhạt: "Anh tới tìm em."

Tố Tố quan sát anh, trên mặt đeo một đôi kính râm, một thân quần áo thoải mái, đứng ở đây ai cũng không nhận ra anh có gì khác so với người bình thường.

Chỉ có cô biết, anh không nhìn thấy, nhưng làm sao anh có thể ra ngoài được? Làm sao bắt xe được đến đây?

*****

Editor: Uyên Xưn

- -- ------ ------ ------

Tầm mắt cô dừng trên đầu gối anh, ở đó có vết xước, tay của anh cũng bị, nhất định là bị ngã.

Thẩm Hạo Vũ hình như cảm thấy tầm mắt của Tố Tố, nhẹ giọng nói: "Đây là lần đầu tiên anh tự đi ra ngoài một mình, mới vừa bị té ngã, chỉ là, không có chuyện gì lớn, hơn nữa rất có cảm giác thành tựu."

Tố Tố cao hứng thay anh, bởi vì lúc trước anh không chịu ra khỏi cửa, sợ sẽ thấy ánh mắt khác thường của người khác, hiện tại, đã có chút tiến bộ, nhưng có chút nguy hiểm.

"Anh không ngã bị thương chứ?"

"Không có." Thẩm Hạo Vũ còn tự nhạo báng mình: "Không đau, chỉ là có chút xấu hổ."

"Tâm tình đồng chí Thẩm Hạo Vũ hình như không tệ lắm."

Tố Tố không nhịn được hỏi tiếp: "Đúng rồi, ông lớn cố ý đến tìm em có chuyện gì, mau nói!"

"Anh hy vọng em có thể chia sẻ niềm vui cùng với anh, em có nguyện ý không?" Thẩm Hạo Vũ biết mình đến đây sẽ tạo ra ảnh hưởng đối với Tố Tố, việc này không thích hợp, nhưng mà, anh không khống chế được bản thân, không có cách nào đè nén sự kích động trong lòng.

Tố Tố cười, người này còn thừa nước đục thả câu, "Dĩ nhiên, có chuyện tốt gì? Mâu nói em xem?"

Thẩm Hạo Vũ cũng cười, tâm tình anh cực tốt, cũng có chút kích động, "Mấy ngày nữa, anh sẽ làm giải phẫu giác mạc, anh có thể nhìn thấy ánh sáng lại rồi."

"Thật?" Tố Tố kinh ngạc thốt lên, "Thật tốt quá, chúc mừng anh, em biết anh sẽ tốt lên thôi, thật sự quá tốt, Thẩm Hạo Vũ, em chúc mừng anh."

"Cảm ơn." Thẩm Hạo Vũ biết, cô thật lòng vui cho anh, người đầu tiên anh muốn chia sẻ là Tố Tố, cho nên, anh liều mạng tới.

Tố Tố nghĩ làm sao mẹ Thẩm có thể yên tâm để anh ra ngoài một mình, "Đúng rồi, một mình anh ra ngoài lần đầu, bác Trầm không đi cùng sao?"

Sắc mặt Thẩm Hạo Vũ khẽ biến, ngay sau đó lại lạnh nhạt cười, "Một mình anh có thể, không cần bà ấy. Được rồi, chuyện vui cũng đã nói với em rồi, em về đi, anh cũng phải về dây."

Thẩm Hạo Vũ xoay người, mò mẫm những bước khó khăn, Tố Tố thấy anh như vậy lại có chút bận tâm và khổ sở, không nhịn được đến đỡ anh, tránh cho va phải thùng rác.

"Thẩm Hạo Vũ, vừa đúng lúc em không có việc gì, để em đưa anh về nhà, nay em đi xe, rất tiện."

Nói thật, cô không yên tâm để anh về nhà một mình, mắt thì không nhìn thấy, nhỡ may va chạm gì đó trên đường sẽ nguy hiểm.

Thẩm Hạo Vũ do dự, một lát sau mới nói: "Được, vậy phiền em!"

"Khách khí làm gì." Tố Tố dìu anh lên xe, sau đó giúp anh thắt dây an toàn rồi cho xe chạy thẳng về nhà Thẩm Hạo Vũ.

Mà lúc này, một chiếc xe màu đen lặng lẽ theo đuôi, người trong xe không ai khác, chính là Triệu Đình Phương, hôm nay bà đi thăm một người bạn, vừa đúng lúc gần đây nên tiện thể thăm Tố Tố một chút.

Bà muốn ăn cơm tối với cô, tiện thể thương lượng xem thứ bảy Tố Tố có muốn đi thăm Sở Lăng Xuyên hay không.

Nhưng không ngờ, vừa tới nơi lại thấy được cảnh này. Trong lòng bà nổi lên nghi ngờ, nói cho cùng thì Tố Tố và người đàn ông kia có quan hệ như thế nào? Chỉ là bạn bè sao?

Bà nên tin tưởng, nhưng mà vẫn không nhịn được suy nghĩ, lập tức bảo tài xế đuổi theo, bà muốn nhìn một chút, Tố Tố rốt cuộc có nói dối hay không.

Trong khi Triệu Đình Phương đuổi theo Tố Tố, ngay tại cổng trường học, một chiếc xe màu bạc đỗ cách đó không xa, người trong xe dùng điện thoại chụp hình lại, sau đó vội vàng đi theo.

Tố Tố dừng xe dưới chung cư của Thẩm Hạo Vũ, sau đó đưa anh lên nhà.

Triệu Đình Phương chỉ có thể ở ngoài cổng vì bà không cách nào đi vào được, bà nhìn tòa nhà, muốn gọi cho Tố Tố, nhưng người đàn ông kia không nhìn được, một mình tự đi quả thật nguy hiểm, Tố Tố xuất phát từ ý tốt cũng là điều hiển nhiên, cho nên, bà cố gắng chờ một chút.

Trong lúc đó, chiếc xe màu bạc cũng đỗ cách đó không xa, cô ta nhìn Triệu Đình Phương, lại cười lần nữa, ông trời quả thật giúp cô ta.

Cầm điện thoại, ấn một dãy số: "Alo? Tôi, Tô Tuệ Vân, mặc kệ cô dùng phương pháp gì, tối nay giữ An Nhược Tố lại, sau khi chuyện thành công, hai vạn là của cô."

Nói xong, Tô Tuệ Vân cúp máy, cười lạnh, Sở Lăng Xuyên, An Nhược Tố, ngược lại tôi muốn nhìn, sự tin tưởng của hai người được bao nhiêu, lần lượt diễu võ dương oai trước mặt tôi, lần này xem các người ngã thảm như thế nào.

Tố Tố đưa Thẩm Hạo Vũ vào nhà mới phát hiện, người chăm sóc anh là một nữ giúp việc, hơn hai mươi tuổi, nhìn rất nhanh nhẹn.

Mẹ Thẩm sao lại yên tâm để một người xa lạ chăm sóc con trai mình như vậy, hơn nữa lại trong trường hợp anh không nhìn thấy.

Tuy nhiên Thẩm Hạo Vũ nói mẹ anh còn rất nhiều việc ở quê, không thể không về, cho nên cuối cùng thuê một nữ giúp việc trong nhà.

Có thể nói, Thẩm Hạo Vũ bây giờ giống như người không người thân, không bằng hữu, không chỗ nương tựa.

Làm cảnh sát nằm vùng, anh không kết giao với bạn bè quyền lực, cộng thêm gia đình anh không gần người thân, mà mặc dù có đi chăng nữa, ở thành phố rộng thế này, họ cũng không thể chăm lo cuộc sống cho anh.

Khi nhiệm vụ nằm vùng của anh kết thúc, khôi phục thân phận, nhưng do công việc bận, ngày nghỉ ít, cho nên chẳng khác gì người cô đơn.

Chỉ là, cho dù có bạn bè, đồng nghiệp, nữ giúp việc thăm anh, chăm sóc anh, nhưng khi cuộc sống anh tối tăm nhất, trong lòng yếu ớt nhất, sự khích lệ và chăm sóc của người thân không thể thiếu được.

Tố Tố cũng khổ sở thay anh, chỉ mong phẫu thuật của anh thành công, thấy lại được ánh sáng, để anh sớm được làm công việc mình yêu thích.

Để Thẩm Hạo Vũ ngồi trên ghế sofa, nữ giúp việc đi làm cơm, Tố Tố đang chuẩn bị rời đi thì nữ giúp việc chạy ra ngoài, trên người ướt nhẹp, "Chị gì ơi, chị có thể giúp em một chút được không, rỉ nước rồi."

Thẩm Hạo Vũ muốn đứng dậy xem một chút, nhưng cái gì anh cũng không nhìn được, cuối cùng bất đắc dĩ ngồi xuống, Tố Tố xoay người vào bếp: "Để em đi xem một chút, không được thì gọi thợ."

Cô hỏi: "Thẩm Hạo Vũ, van vòi nước có tắt được không, ở đâu?"

"Có, ở phía dưới bồn rửa bát." Thẩm Hạo Vũ đứng lên, đi chậm vào bếp.

"Sao rồi? Tìm được chưa?"

Tố Tố khom lưng, tìm được van, vặn lại, rốt cuộc nước cũng dừng phun, nhưng mà người cô lại ướt sũng, đến cả tóc cũng bết lại.

Bộ tây trang mỏng trên người cô không có khuy, cũng đều ướt hết.

nữ giúp việc có chút khẩn trương, thấp thỏm nói: "Chị à, thật xin lỗi, đều do em ngu ngốc, quần áo chị đều ướt hết rồi, nhanh thay đi, nếu không sẽ bị cảm."

Tố Tố đưa tay lau nước trên mặt, cúi đầu nhìn quần áo ướt nhẹp, trong lòng vô cùng buồn bực, ra ngoài hỏi: "Có máy sấy không?"

"Không có." Thẩm Hạo Vũ trả lời.

nữ giúp việc nói: "Chị, không thì chị cởi đồ ra, em dùng bàn là ủi một chút, rất nhanh thôi."

"Cũng chỉ có thể như vậy."

Tố Tố vào phòng vệ sinh, thay đồ đưa cho cô ta, "Làm phiền cô giúp tôi tìm vài bộ của cô, tôi thay trước."

"Em không có, mỗi ngày em làm cơm tối xong đều đi luôn, như vậy đi, em lấy quần áo của anh Thẩm cho chị, chị cứ mặc tạm trước đã."

Một trận khí lạnh thổi tới, Tố Tố không nhịn được hắt hơi một cái, vội vàng cầm khăn lông lau nước trên cổ, cúi đầu nhìn, áo lót cũng ướt rồi.

Nữ giúp việc rất nhanh đã mang quần áo đến, là sơ mi trắng của Thẩm Hạo Vũ, trong tay còn bưng một cốc nước nóng, vào phòng vệ sinh mà uống nước nóng ư... nhưng đây không phải là thứ quan trọng nhất.

Tố Tố nhìn áo sơ mi trong tay cô ta, không nhịn được nghĩ đến lúc cô mặc của Sở Lăng Xuyên, cô cảm thấy rất bình thường, nhưng mà mặc của Thẩm Hạo Vũ lại cảm thấy kì quái.

Tố Tố nhận đồ, đặt lên bồn rửa tay: "Được rồi, làm phiền cô, cô đi làm việc của mình đi, tôi ở đây chờ, cảm ơn."

"Ừ được, rất nhanh." Nữ giúp việc cũng không nói nhiều, đưa cốc nước cho Tố Tố, "Chị, chị uống nước trước, coi chừng cảm lạnh đó, em đi đây."

Nữ giúp việc ra ngoài, Tố Tố không để ý đến đây là nhà vệ sinh, mặc áo sát nách, có chút lạnh, uống chút nước nóng chờ xem, nhưng chờ mãi cũng không thấy người, mà cô lại cảm thấy buồn ngủ, mí mắt không nhấc lên được, sao đột nhiên mệt rã rời cơ chứ?

"Tiểu Liên!" Cô gọi giúp việc, lúc này cô ta mới hấp tấp chạy vào, trong tay cầm áo của cô, nước mắt lưng tròng: "Chị, em... mới vừa rồi em nấu cơm, không cẩn thận quên mất quần áo chị đang là, cháy mất rồi."

Cái gì? Tố Tố cũng không để ý đến một bộ quần áo, nhưng mấu chốt là cô không có đồ mặc, mơ mơ màng màng, cố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng cảnh vật trước mắt mơ hồ, làm sao vậy, choáng váng vô cùng.

Tố Tố nghĩ, nữ giúp việc này nhìn lanh lợi, tại sao làm việc không đáng tin như vậy, cô rất choáng váng, phản ứng chậm lụt, cũng không để ý nhiều, cầm áo sơ mi của Thẩm Hạo Vũ, mặc đại vào.

Cô phải đi, không thể ở lại chỗ này, sau khi mặc đồ xong, ra khỏi nhà vệ sinh, người muốn đi nhưng không nhấc nổi thân, cô ngồi trên ghế sofa hỏi: "Túi xách tôi đâu, chìa khóa, còn cả áo choàng nữa?"

Trong phòng yên tĩnh, không ai trả lời, Tố Tố dựa sát vào ghế, gục xuống, mà Thẩm Hạo Vũ cũng ngủ từ lúc nào, chỉ còn nữ giúp việc tỉnh táo, vào nhà vệ sinh, run rẩy gọi điện thoại: "Alo? Tôi... tôi làm theo lời cô rồi, tài khoản là...."

Triệu Đình Phương ngồi trong xe chờ Tố Tố xuống, nhưng đến tối mịt cũng không thấy người đâu, đưa một người sao có thể lâu như vậy?

Không được, bà phải gọi điện cho Tố Tố, không thể để nhất thời phạm sai lầm, như thế không phải sẽ phụ lòng Lăng Xuyên hay sao, nhưng gọi đến nhiều lần đều không có người nào nhận.

Sắc mặt Triệu Đình Phương không còn tốt, cuối cùng bà gọi cho Sở Việt Dương hỏi về gia đình Thẩm Hạo Vũ cụ thể ở đâu, sau đó vào nhấn chuông cửa, nhưng vẫn không hề có ai mở cho bà.

Chẳng lẽ làm chuyện trái lương tâm cho nên không dám ra mở cửa? Triệu Đình Phương phát hỏa, giỏi lắm An Nhược Tố, nói một đằng làm một nẻo, thì ra là thế.

Bà tiếp tục chờ, chờ xem khi Tố Tố gặp bà sẽ ngụy biện thế nào, nhưng càng chờ càng không có ai, hơn mười giờ đêm rồi, Tố Tố còn chưa xuống.

Xem ra, cô ta đã không có ý định xuống, Triệu Đình Phương tức giận, bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà, trong đầu nghĩ đến những lời hôm trước cô nói, thì ra tất cả đều là gạt người.

*****

Editor: Uyên Xưn

- -- ---------

Người con dâu như vậy, bà không thể chấp nhận được, chuyện này Sở Lăng Xuyên không thể không biết, khi đó đau nhất vẫn là nó, nhưng bà tình nguyện để con trai mình đau lòng, còn hơn là để nó cưng chiều một cô gái như vậy.

An Nhược Tố, không phụ lòng Sở Lăng Xuyên ư, không phụ lòng mà lại như thế này, Triệu Đình Phương càng nghĩ càng giận, đột nhiên cơ thể không chống đỡ được, ngã xuống.

Tài xế vừa hút thuốc vừa nhìn, thấy bà ngã cũng nóng nảy, vội vàng đến dìu: "Cô ơi, cô, cô gì ơi, cô sao vậy?"

Hai mắt Triệu Đình Phương nhắm nghiền, đã mất đi tri giác, tài xế vội vàng ôm người lên xe, chạy thẳng đến bệnh viện, hơn nữa gọi điện báo cho người nhà của bà.

Đã xảy ra chuyện?

Sở Lăng Xuyên đã sớm buồn ngủ, cả ngày mệt nhọc, mới ngả lưng một chút, còn mơ thấy bảo bối của anh, nhưng lại bị một hồi chuông đánh thức, anh ngồi dậy nghe điện thoại, giọng nói mang theo vài phần buồn bực.

"Alo, ai vậy?"

"Lăng Xuyên, có thể về không? Mẹ nhập viện rồi, đang làm phẫu thuật."

Giọng nói của Sở Việt Dương truyền đến, thân thể anh cứng lại, buồn ngủ lập tức tan biến, giọng nói còn có chút sợ hãi: "Mẹ sao vậy? Tình huống bây giờ thế nào?"

"Rất nguy hiểm, nếu có thể thì em trở về một chuyến đi." Giọng nói của Sở Việt Dương nặng nề, sau đó thông báo địa chỉ bệnh viện.

"Em biết rồi."

Sở Lăng Xuyên cúp máy, nhanh chóng mặc quần áo, cầm điện thoại, chạy ra khỏi kí túc xá, khai báo nguyên nhân với chính trị viên rồi vội vàng trở về.

Đêm đến, người trên đường không nhiều lắm, anh đi xe với tốc độ nhanh nhất để về thành phố.

Khoảng hai giờ là đến bệnh viện, dừng xe, chạy vào, ở cửa phòng mổ có nhiều người vây quanh, Sở Vệ Bình, vợ chồng Sở Việt Dương, còn có cả cháu gái anh, ngoài ra còn bác tài xế vẫn còn ở đây.

Bầu không khí như vậy khiến anh cảm thấy hít thở không thông, anh chạy vội lại hỏi: "Mẹ thế nào? Đang yên đang lành lại ngã bất tỉnh?"

Gương mặt Sở Vệ Bình nặng nề, mệt mỏi cùng lo lắng, chỉ nhìn anh mà không lên tiếng.

Sở Việt Dương nặng nề vỗ bả vai anh, khổ sở nói: "Não ra máu, bây giờ còn đang phẫu thuật."

Vợ Sở Việt Dương khoác tay chồng, an ủi hai anh em: "Đừng lo lắng, mẹ ở hiền tất có trời phù hộ, nhất định bình an vượt qua, ngồi xuống đợi đi."

Không ai nói chuyện, cũng không có tâm tư nói, trong lòng ai cũng nóng nảy, nặng trĩu, sợ hãi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với mọi người, chờ đợi đúng là sự giày vò nhất, không biết đã qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ ra ngoài, ai cũng chạy lại hỏi thăm tình hình.

"Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm."

Sự thấp thỏm trong lòng mọi người đều buông xuống, Sở Lăng Xuyên thở ra một hơi, thân thể mềm nhũn dựa vào tường, đưa tay xoa thái dương.

Triệu Đình Phương được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Trời sáng rất nhanh, Sở Lăng Xuyên nhìn đồng hồ, anh cũng bất đắc dĩ, mặc dù muốn ở lại chăm sóc mẹ, nhưng mà, anh không thể, anh còn công việc.

Anh nhìn cha mình, anh trai, chị dâu, lúc này mới nhớ đến là không thấy Tố Tố, theo lí mà nói, người trong nhà sẽ gọi điện thông báo cho cô, nhưng mà ngay cả anh gọi cô cũng không nghe máy.

Anh không nhịn được mà hỏi: "Anh, mẹ ngã bệnh, có thông báo với Tố Tố không?"

Sắc mặt Sở Việt Dương biến đổi, "Đêm đã khuya nên không có kinh động em ấy."

Không đúng, Tố Tố là con dâu, mẹ chồng bị bệnh nghiêm trọng như thế, ngay cả anh cũng bị gọi về, người trong nhà không có đạo lí không thông báo cho em ấy.

"Điện thoại trong nhà không có ai nhận, để em về xem một chút, mẹ như vậy, cô ấy phải đến một chút chứ."

Sở Lăng Xuyên đứng dậy đi ra ngoài, Sở Việt Dương khẽ kéo anh lại, không biết nói thế nào về tình huống của Tố Tố, chuyện tối qua, cả nhà đều biết, chỉ còn mình Sở Lăng Xuyên.

Anh trai không lên tiếng, nhưng từ động tác và vẻ mặt, Sở Lăng Xuyên cũng đoán là có chuyện gì đó, nhanh chóng hỏi: "Anh, rốt cuộc làm sao? Có chuyện gì?"

"Không có gì, nơi này nhiều người rồi, em ấy còn phải đi làm, chuyện này cứ để sau hẵng nói."

Lúc này con gái Sở Việt Dương nhảy xuống từ trong ngực mẹ, chạy đến bên Sở Lăng Xuyên, "Cậu, bọn họ không nói, con nói, bà nội bị mợ làm cho tức nên mới sinh bệnh, mợ cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ."

Con bé nói xong liền bị Sở Việt Dương đánh vào mông, giận dữ quát: "Nói nhăng nói cuội, không biết lớn nhỏ."

Anh trai anh chưa bao giờ quát con bé như vậy, đứa bé lập tức uất ức khóc lên, Sở Vệ Bình mất hứng, ôm bé vào ngực dỗ dành.

Sở Lăng Xuyên bối rối, gì mà Tố Tố ở cùng người đàn ông khác, anh lôi kéo Sở Việt Dương hỏi cho rõ ràng: "Anh, anh nói đi, chuyện gì?"

Chuyện đã đến nước này, cũng không thể dối gạt được, Sở Việt Dương kể hết chuyện biết được qua miệng tài xế.

Sở Lăng Xuyên nghe xong rất tức giận, lồng ngực phập phồng, "Em về xem một chút, có chuyện gì, gọi điện cho em."

Bỏ lại một câu rồi xoay người đi, dọc đường, trong đầu Sở Lăng Xuyên đều là những lời anh trai nói, Tố Tố đưa Thẩm Hạo Vũ về nhà, vẫn không xuống, mà mẹ anh lên lầu nhấn chuông cô cũng không chịu ra ngoài.

Mẹ anh bởi vì thế nên nhập viện, mà Tố Tố.... rốt cuộc cô còn định dây dưa cùng với Thẩm Hạo Vũ đến khi nào.

Sở Lăng Xuyên về đến nhà, trực tiếp xông vào phòng ngủ.

Bật điện lên, trong phòng không một bóng người, lửa giận bốc lên, anh lấy điện thoại ra hỏi Lý Nguyệt Hương, bà cũng bảo Tố Tố không có ở đó, căn bản cô không hề về nhà.

Biết được kết quả này, anh chỉ muốn đập điện thoại, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, anh xoay người, thấy Tố Tố mới từ bên ngoài về.

Bởi vì bệnh tình của mẹ, công thêm thấy Tố Tố cả đêm không về, còn mặc áo sơ mi nam, anh càng không khống chế được bản thân.

Tâm tình anh không cách nào bình tĩnh.

Tố Tố vừa vào nhà, cô buồn bực, chẳng lẽ lúc mình đi quên tắt đèn, thay giầy vào phòng khách, thấy Sở Lăng Xuyên ngồi đó, quả thật cô bị dọa cho phát hoảng.

"A... Sở Lăng Xuyên, anh về lúc nào vậy?"

"Em đi đâu?"

Đôi mắt Sở Lăng Xuyên lạnh lẽo, nhưng ẩn chứa sự tức giận giống như núi lửa sắp phun trào, anh cố gắng duy trì một tia lý trí, để cho cô giải thích.

Tố Tố bị anh hỏi làm cho luống cuống, cả đêm cô không về, hơn nữa còn ngủ thiếp đi trong nhà Thẩm Hạo Vũ, dù là trong sạch, nhưng khẳng định Sở Lăng Xuyên sẽ tức giận, mất hứng.

Nói thật, khi tỉnh lại, cô thấy mình vẫn ở trong nhà Thẩm Hạo Vũ cả một đêm, cô thật sự sợ hết hồn, vội vàng trở về, không ngờ Sở Lăng Xuyên đang ở nhà.

Nhìn sắc mặt anh, cô biết, anh tức giận, có lẽ không biết cô ở nhà Thẩm Hạo Vũ cả đêm, nhưng cho dù như thế, cũng đủ để anh tức giận.

"Em... em, ngày hôm qua, Thẩm Hạo Vũ nói, anh ấy sắp đi làm phẫu thuật giác mạc, cho nên tìm em nói chuyện, em thấy anh ấy đi lại không tiện nên mới đưa về nhà."

Sở Lăng Xuyên nghĩ đến mẹ mình té xỉu dưới nhà Thẩm Hạo Vũ suýt chút nữa thì mất mạng, mà cô lại cả đêm dây dưa quấn quýt với anh ta.

Hai người làm gì, anh không biết, cũng không muốn biết, chỉ cần nhìn thấy áo sơ mi cô đang mặc là anh đã không kiềm chế được nữa.

"Em với anh ta quan hệ như thế nào? Hả? An Nhược Tố? Anh ta quan trọng đến mức khiến em cả đêm không về sao?"

Tố Tố rụt người lại, cô biết như vậy là không đúng, nhưng đó không phải là điều cô muốn, cô thật sự không nghĩ tới mình lại ở đó cả đêm, nhưng chỉ có chút kì quái là cô lại ngủ thiếp đi, nhưng còn chưa kịp làm rõ đã bị Sở Lăng Xuyên làm rối loạn, cô chỉ có thể yếu ớt giải thích.

"Em chỉ thấy anh ấy không có ai chăm sóc, cho nên giúp đỡ một chút, nhưng không biết vì sao lại ngủ thiếp đi, em không có như anh nói."

Sở Lăng Xuyên kéo áo cô đang mặc, mặt xanh mét, gân xanh nổi lên, "Anh ta và em quan hệ như thế nào? Anh ta như thế nào thì liên quan gì đến em, sao phải lo lắng, suy nghĩ nhiều như thế?

Còn phải đích thân em tự đưa, anh ta tự đi, thì tự mà về, cần gì em nhiều chuyện như vậy? Nếu anh ta mù cả đời, có phải em cũng quan tâm cả đời hay không?"

Tố Tố chưa bao giờ thấy anh giận dữ như vậy, anh níu cổ áo cô làm cô không thở nổi nữa, anh khiến cô sợ, cũng đau lòng và tức giận.

"Sở Lăng Xuyên, làm sao anh có thể nói lạnh lùng vô tình như vậy, anh ấy cần giúp đỡ, thì em giúp, có gì không đúng sao? Em nói, em và anh ta không có gì, anh có tin hay không thì tùy!"

"Anh lạnh lùng? Vô tình?"

Anh buông lỏng cô ra, xoay người hồi phục tâm tình, nhưng mà, nghĩ đến mẹ trong bệnh viện, nghĩ tới cô và Thẩm Hạo Vũ dây dưa không rõ, còn nói những lời như vậy, tâm tình anh không cách nào đè nén được.

Một trận khí nóng xông lên não, không có chỗ phát tiết, cuối cùng anh nhặt gạt tàn trên bàn, dùng sức ném xuống đất, nát bấy: "Anh ta không lạnh lùng, được, em đi mà tìm anh ta, ông đây thành toàn!"

Sở Lăng Xuyên nói xong, cầm chìa khóa xe, xoay người, tức giận đùng đi rời đi, Tố Tố nhìn bóng lưng anh, cô biết chuyện ngày hôm nay quả thật khiến anh tức giận, nhưng mà lời của anh khiến cô vừa tức vừa khổ sở.

Anh nhất định không tin lời cô, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, cô cúi đầu nhìn gạt tàn, cảm thấy có chất lỏng chảy xuống, cô đưa tay sờ thử, là máu, có lẽ mảnh vỡ gạt tàn văng đến làm cô bị thương rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-141)