Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 089

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 089
Cô vậy mà dám gạt anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Uyên Xưn

- -- ------ ------ ---

Khi Tố Tố đến dưới nhà Thẩm Hạo Vũ, nói thật, cô rối rắm không biết mở miệng nói với Sở Lăng Xuyên như thế nào, với tính tình kia của anh chắc chắn sẽ không nói gì với cô, nhưng trong lòng chắc chắn khó chịu.

Do dự, cô cuối cùng cũng bấm điện thoại gọi cho anh, sau vài tiếng bíp, Sở Lăng Xuyên nghe máy, không đợi cô mở miệng, anh đã hỏi: "Vợ, chưa lên đường sao?"

"Ừ, chưa. Sở Lăng Xuyên, cái đó, em tạm thời có chuyện, có thể..... có thể tối nay mới xong, khả năng không đi được."

Cô sợ anh đau lòng, nên càng cảm thấy chột dạ.

"Bảo bối, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Giọng lo lắng của Sở Lăng Xuyên khiến Tố Tố cảm thấy càng có lỗi, cô vội nói: "Không có, không có chuyện gì xảy ra, chỉ là Tiểu Nhiên gọi em đến giúp một tay."

Cô thật muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, lời nói thật đến miệng không thể thốt ra được, "Em đi xem một chút, nếu thời gian vẫn còn sớm, em sẽ đến chỗ anh."

Sở Lăng Xuyên cũng không hoài nghi Tố Tố, chỉ là có chút thất vọng, "Bảo bối, mặc dù anh rất muốn gặp em, nhưng nếu muộn rồi thì thôi, em ở nhà ngoan ngoãn chờ anh về."

"Ừ, vậy được, lát nữa em gọi cho anh."

"Được, anh cũng đang bận."

Hai người cúp máy, Tố Tố ảo não đi lên lầu, mẹ Thẩm đã chuẩn bị sẵn đồ để đi, thấy Tố Tố thì liên tục nói cảm ơn.

"Tố Tố, cháu đã đến rồi, thật tốt quá, bác cảm ơn cháu. Hạo Vũ đã một đêm không ngủ, bây giờ mới chợp mắt rồi, cháu ở phòng khách xem ti vi một lát, làm phiền cháu, Tố Tố, thật sự cảm ơn cháu."

Tố Tố nhìn mẹ Thẩm nóng nảy, "Bác á, bác đừng khách khí như vậy, a đúng rồi, khi nào bác trở lại?"

"Bác về quê một chút, cố gắng đến tối sẽ về, Tố Tố, Hạo Vũ nhờ cả vào cháu, bác đi trước." Mẹ Thẩm cầm túi đi, trong phòng còn sót lại Tố Tố.

Sau khi mẹ Thẩm đi, Tố Tố ngồi trong phòng khách, tầm mắt thi thoảng sẽ rơi vào vách tường, trên đó có hình cô và Thẩm Hạo Vũ, trong lòng có cảm xúc gì đó hơi lạ.

Gần trưa, cô làm cơm, mới từ phòng bếp đi ra, Thẩm Hạo Vũ cũng từ phòng ngủ ra, anh đã tỉnh.

Đôi tay anh đang mờ mịt dò đường phía trước, dưới chân không dám bước loạn, lòng cô nhói đau, căng thẳng, vội vàng đến đỡ anh, "Cẩn thận, anh cần gì, nói cho tôi biết?"

Thẩm Hạo Vũ nghe thấy giọng nói Tố Tố, không khỏi ngẩn ra, "Tại sao lại là em?"

"Bác Trần có chuyện, tối sẽ về, em, em tới thăm anh một chút." Tố Tố uyển chuyển nói, hy vọng không tổn thương lòng tự ái của anh, "Em vừa làm cơm, anh ăn một chút nhé!"

Thẩm Hạo Vũ không nói gì, anh theo Tố Tố đến phòng khách, ngồi trên ghế sofa, sau đó nói: "Làm phiền em!"

"Đừng nói vậy, anh chả nói chúng ta vẫn là bạn, không phải sao?" Tố Tố vào bếp lấy cơm, đặt vào tay anh, gắp thêm vài món ăn đặt trong chén cho anh dễ ăn một chút.

"Ăn thử đi, xem mùi vị thế nào?" Tố Tố đưa đũa cho anh, Thẩm Hạo Vũ nắm chặt lấy, "Em về đi, một mình anh ở đây là được rồi."

"Nhưng......" Cô vẫn có chút không yên lòng, anh làm mọi chuyện không dễ dàng, mẹ Thẩm không có ở đây, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, anh phải làm thế nào?

"Không tin anh sao?" Thẩm Hạo Vũ đứng dậy, sau đó quẹo phải, vững vàng cất bước, Tố Tố sợ anh bị khay trà làm trật chân ngã, nhưng anh lại khéo léo tránh ra, thuận lợi vào phòng ngủ, chỉ vào đó, nói: "Nơi này là phòng ngủ."

Tiếp theo anh lại đi đến nhà vệ sinh, "Đây là toilet!" Cuối cùng đi tới phòng bếp, "Đây là phòng bếp, nhìn xem, anh không phải phế nhân, đây là kết quả những ngày qua của anh, cho nên, em không cần lo lắng, lại nói, tối mẹ anh đã về rồi."

Tâm tình lúc đầu của Tố Tố rất tệ, nhưng thấy anh tiến bộ như vậy, cũng mừng hơn, tối thiểu anh đã không còn chán chường, sa sút nữa mà nỗ lực thích ứng, kiên cường hơn.

"Anh thật lợi hại, vậy trước tiên anh ăn cơm đã, anh có thể tự đên đây không?"

"Dĩ nhiên." Thẩm Hạo Vũ xoay người, trở lại ghế sofa ngồi xuống, "Như thế nào? Anh có thể làm được."

Thật ra thì anh chỉ dựa vào trực giác, đây là lần đầu tiên làm vậy, mục đích là để Tố Tố tin mình, không ngờ, anh thực sự có thể.

"Đúng, anh có thể làm được, anh giỏi nhất, Thẩm Hạo Vũ, nhưng mà, nhiệm vụ hiện tại của anh là ăn cơm."

Tố Tố vui mừng, cầm chén đũa đặt vào tay anh, "Đợi đến khi bác Trần trở lại, em sẽ về."

Thẩm Hạo Vũ không nói gì, an tĩnh ăn cơm, Tố Tố cũng ăn một chút, sau khi ăn xong, Thẩm Hạo Vũ vào phòng ngủ, mà cô tiếp tục ngồi ở phòng khách, chờ mẹ Thẩm trở lại, cũng nhắn tin cho Sở Lăng Xuyên, nói cô không qua được rồi.

Từng giây từng phút trôi qua, hơn năm giờ chiều, Tố Tố chuẩn bị làm cơm tối, gọi Thẩm Hạo Vũ ăn cơm. Thẩm Hạo Vũ mở cửa, cầm theo điện thoại nói với cô: "Em về đi mẹ anh rất nhanh sẽ về."

Tố Tố nhìn điện thoại trong tay anh, hỏi: "Anh đã hỏi rồi sao?"

Thẩm Hạo Vũ chắc chắn nói: "Hỏi rồi!"

Nhìn sắc trời bắt đầu tối, hơn nữa mẹ Thẩm cũng sắp về, Thẩm Hạo Vũ lại quen thuộc với mọi thứ trong nhà, cô dặn dò anh một chút rồi trở về.

Một tuần lễ trôi qua, cô bắt đầu đi làm, cũng không qua thăm Thẩm Hạo Vũ, trong lòng hơi lo lắng chuyện mình nói dối anh, chỉ là cô đã sớm quên mất theo thời gian.

Thứ sáu, Sở Lăng Xuyên gọi điện đến bảo tuần này anh sẽ trở về.

Sau khi tan việc, Tố Tố mua thức ăn, cất vào trong bếp, sau đó chạy đi xem hai con rùa nhỏ, hôm nay Sở Lăng Xuyên sẽ gặp Hoan Hoan, Hỉ Hỉ.

Tố Tố đi đến cạnh bàn, phát hiện Hoan Hoan Hỉ Hỉ không có trong hộp thủy tinh, chẳng lẽ Sở Lăng Xuyên trở lại, đem chúng nó nấu canh rồi hả?

A a, nếu thực sự như vậy, Sở Lăng Xuyên, anh chờ bị đánh đi, Tố Tố tìm anh khắp nơi, nhưng không có ai, anh chưa về sao?

Vậy rùa nhỏ của cô đâu rồi, cô tìm nửa ngày không thấy được, lúc này có tiếng mở cửa, giọng nói của Sở Lăng Xuyên truyền đến: "Bảo bối, anh về rồi!"

Tố Tố đi về phía cửa, không hoan nghênh anh mà lại hỏi: "Sở Lăng Xuyên, em không thấy Hoan Hoan, Hỉ Hỉ."

"Gì mà Hoan Hoan Hỉ Hỉ." Sở Lăng Xuyên đã quên trước đây Tố Tố nói với mình chuyện cô mua hai con rùa nhỏ, anh đổi giày vào phòng khách, dưới chân vang lên tiếng vỡ vụn, anh nghi ngờ mình vừa đạp phải cái gì.

Tố Tố không kịp phản ứng, cũng sửng sốt, tiếp theo ý thức được cái gì, chạy tới bên cạnh Sở Lăng Xuyên, cúi đầu nhìn chân anh, "Anh..... anh.. nhấc chân lên!"

Sở Lăng Xuyên nhấc chân, một con rùa đã bẹp dí, Tố Tố "oa" một tiếng khóc lên, giậm chân nói: "Sở Lăng Xuyên, anh hại chết Hoan Hoan của em... ô ô...."

"Bảo bối, đây là ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn, anh không cố ý giẫm vào Hoan Hoan." Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tố Tố còn đang gào khan vào lòng, hai người đi vào phòng ngủ, dưới chân lại có tiếng vỡ vụn.

Tố Tố nhìn xuống chân, cũng không còn gào thét, cúi đầu, co chân lại, một con rùa khác đã bị giẫm nát, lần này Tố Tố tức mà không nói ra được, cô hại chết một con, bi kịch làm sao có thể xảy ra như vậy?

Sở Lăng Xuyên lần này phủi sạch, "Không phải anh nhé...."

Hoan Hoan Hỉ Hỉ cứ như vậy mà đi, Tố Tố lần này khóc thật, nước mắt như mưa, Sở Lăng Xuyên lại cười, Tố Tố ảo não đấm anh, "Anh còn cười, anh còn cười, đều tại anh."

"Được, được, anh không cười, đều là lỗi của anh, bảo bối, rùa chết rồi không thể sống lại, nén bi thương, nén bi thương."

Sở Lăng Xuyên ôm Tố Tố, đặt lên ghế sofa, sau đó cầm chổi quét dọn.

*****

Editor: Uyên Xưn

======

Tố Tố nhìn hộp thủy tinh trống không trên bàn, trong lòng rất buồn, mua được mấy ngày, chúng nó đã không còn, Hoan Hoan Hỉ Hỉ, chúng mày lên đường bình an nhé, ngàn lần đừng trách chúng ta, thật sự không phải cố ý.

Sở Lăng Xuyên dọn xong, rửa tay ngồi trên ghế cùng Tố Tố một lát, sau đó buồn bực nói: "An Nhược Tố, anh về mà em không để ý đến anh."

Tố Tố quay lại nhìn dáng vẻ bi thương của Sở Lăng Xuyên, cô bưng lấy mặt anh, hôn lên môi anh một cái, lúc này mới cười nói: "Ai bảo dáng dấp anh đẹp trai xuất sắc như vậy, làm người ta ghen tỵ, em chỉ đành nhìn ít một chút để tránh tổn thương lòng tự ái."

"Tiểu nha đầu." Sở Lăng Xuyên hung hăng hôn lên môi cô, càng hôn càng sâu, tay cũng bắt đầu làm chuyện xấu.

Tố Tố vòng tay qua cổ anh, thở hổn hển, thừa nhận kịch liệt và bá đạo, cũng đồng thời đáp lại anh, cho đến khi tay anh thò vào cổ áo, nàng bắt đầu không yên nói: "Sở Lăng Xuyên, em muốn đi làm cơm."

Sở Lăng Xuyên ôm cô lên, môi rơi xuống mặt, cổ, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, "Bảo bối, em là món ăn anh thích nhất." Nói xong, anh đứng dậy ôm cô vào phòng ngủ.

Có mấy ngày không gặp, bọn họ đều mong mỏi, hôn, vuốt ve, đoạt lấy, cô bé mềm mại, tràn đầy khát vọng, anh hung hăng đoạt lấy sự mềm mại.

Sau triền miên, anh ôm cô đi tắm, cô mềm nhũn như con chi chi, trở lại giường cũng không muốn động, anh chỉ nghỉ ngơi một lúc là lại phấn chấn đi làm cơm tối, ăn xong đã hơn mười một giờ.

Hai người ôm nhau ngủ một giấc cho đến sáng, mơ màng nhìn đồng hồ đã là chín rưỡi, cô còn có thể nằm, lật người, thấy bóng dáng Sở Lăng Xuyên toàn thân quần áo thoải mái, đang đứng bên cạnh cửa sổ.

"Anh ở đây làm gì?" Tố Tố lười biếng hỏi, ánh mắt nhu tình nhìn anh, Sở Lăng Xuyên nghiêng người, quay lại nhìn cô, "Bảo bối, anh mua cho em Hoan Hỉ đây."

"À!" Tố Tố ngồi dậy, Sở Lăng Xuyên cầm hộp đến bên giường, cô liếc mắt, thiếu chút ngã ngửa, chỉ thấy bên trong có hai con rùa lớn, không đáng yêu chút nào cả.

Sở Lăng Xuyên còn đắc chí dùng ngón tay chọc chúng, sao anh lại làm động tác nguy hiểm như vậy, Tố Tố không nhịn được nhắc nhở: "Anh đừng để bị cắn, nó mà cắn sẽ không nhả ra đâu, rất đau."

"Chuyện cười, anh có thể bị một con rùa bắt nạt sao? A!" Mới vừa nói xong, anh đau đớn kêu một tiếng, ngón tay anh đã bị cắn, anh hét lên: "Vợ, cắn cắn!"

"A! Làm thế nào? Có đau hay không?" Tố Tố nóng nảy, không biết phải làm thế nào, Sở Lăng Xuyên giơ tay lên, con rùa kia lơ lửng giữa không trung, chính là không nhả ra.

"Bảo bối, em là quạ đen trong truyền thuyết sao? Sáng hôm nay anh đùa với nó đều không việc gì!" Tố Tố vỗ nhẹ vào bàn tay anh, ảo não nói: "Không phải anh bị cắn sao, vậy mà còn nói linh tinh được."

Sở Lăng Xuyên khẽ cau mày, "Đau, chỉ là anh nhịn được, làm sao để nó nhả ra được đây?"

"A, để em suy nghĩ!" Tố Tố nhanh chóng gãi đầu, trong chốc lát, ý tưởng lóe lên, "A, đúng rồi, nghe người ta nói, rùa phải được nghe lừa hí mới nhả ra. (hình như là con lừa kêu đó)

Sở Lăng Xuyên nhìn con rùa nhỏ, rồi lại nhìn Tố Tố, cắn răng nghiến lợi nói: "Lừa hí? Kiếm một con lừa ở đâu ra?"

"Đúng a!" Tố Tố vỗ đầu mình một cái, nói cũng như không, Sở Lăng Xuyên cho ý kiến: "Bảo bối, nếu không, em học tiếng hí của lừa đi, xem có hiệu quả không."

Tố Tố trợn mắt nhìn Sở Lăng Xuyên, lắp bắp nói: "Em? Em học hả?"

Sở Lăng Xuyên vung tay, nhưng con rùa vẫn không chịu nhả ra, anh cau mày nhìn cô, nghiêm túc nói: "Bảo bối, đây chính là cơ hội để em biểu hiện tình cảm sâu đậm của mình, em phải nắm lấy cơ hội, không thể bỏ qua."

Mắt Tố Tố càng trừng lớn hơn, "A, em rất muốn học, nguyện ý học vì anh, nhưng con lừa hí như thế nào, người ta không biết mà, anh.... anh tự học đi, trong núi chẳng phải thi thoảng sẽ gặp lừa sao?"

Sở Lăng Xuyên dứt khoát nói: "Anh cũng không biết!" Để cho anh học tiếng lừa, thà cắt một khối thịt trên người anh xuống cho rồi.

"Chồng à, anh đứng đó, chịu đựng, để em suy nghĩ một chút." Tố Tố nghĩ mãi rốt cuộc cũng nhớ ra, "Đúng, còn có gà trống gáy, mà là gà trống gáy vào sáng sớm, rùa nhỏ sẽ nhả ra."

Tay lành lặng của Sở Lăng Xuyên vỗ bả vai cô: "Vợ à, nhiệm vụ này giao cho em, bảo bối, đau, thật đau, em mau làm đi!"

"A!" Nghe thấy Sở Lăng Xuyên kêu đau, Tố Tố lại đau lòng gấp gáp: "A, em không biết, hơn nữa phải là gà trống mới được, em là nữ, anh là nam, anh học mới có tác dụng."

Sở Lăng Xuyên đen mặt, "Cái gì, trống mái, em tốt nhất học lại trung văn đi."

Anh tự mình nghĩ cách, đi tới phòng vệ sinh, lấy một cái chậu nước, thả cả bàn tay vào con rùa nhỏ vào.

Chết tiệt, đúng là cháu của rùa, lại còn không thèm nhả ra, chẳng lẽ muốn hắn cho một dao mới bằng lòng thả ra, trong lúc đó, ở thư phòng phát ra tiếng lừa hí, rồi sau đó là giọng của Tố Tố: "Chồng à, nhả ra chưa?"

"Vẫn bị cắn như cũ!" Sở Lăng Xuyên nhìn con rùa nhỏ trên tay, anh vừa dứt lời, trong thư phòng lại truyền đến tiếng gà gáy, thì ra là Tố Tố học theo máy tính tiếng lừa với tiếng gà.

Sở Lăng Xuyên mang theo con rùa vào thư phòng, tay quơ đi quơ lại, con rùa nhỏ vắt vẻo theo, anh cau mày, khó chịu nói: "Bảo bối, anh kết liễu nó nhá?"

"Lăng Xuyên, kết liễu nó, liệu có tàn nhẫn quá không?"

"Vậy nó cắn ngón tay anh cũng không tàn nhẫn sao? An Nhược Tố, chồng em quan trọng hay con rùa này quan trọng?"

"Chồng quan trọng!" Nhưng mà, nghĩ lại, anh vẫn cứ chịu đựng trước đã." Tố Tố lướt mạng tìm biện pháp, Sở Lăng Xuyên lấy ra một thanh dao nhỏ, quơ trước mặt con rùa, làm bộ đằng đằng sát khí nói: "Còn không chịu nhả, ông đây chặt mày!"

Sở Lăng Xuyên vừa dứt, con rùa khi lập tức nhả ra, rơi trên mặt đất, chổng vó lên trời, Sở Lăng Xuyên cười đắc chí, còn Tố Tố sửng sốt, con rùa này cũng sợ uy hiếp?

Tố Tố vội vàng kiểm tra ngón tay anh, có chút chảy máu, cô đau lòng thổi giúp anh, hỏi: "Muốn đi tiêm vác-xin phòng bệnh không?"

"Rửa sạch là được rồi!" Sở Lăng Xuyên hôn lên mặt cô một cái rồi vào phòng vệ sinh, mà Tố Tố không yên lòng, xuống lầu mua bông và nước khử trùng cho anh.

Sở Lăng Xuyên rửa sạch tay, sau đó vào bếp làm điểm tâm, đang lúc nấu ăn thì điện thoại của Tố Tố vang lên, anh chạy ra phòng khách, cầm điện thoại lên nghe, không đợi anh nói chuyện, bên kia truyền đến giọng nói:

"Tố Tố, cảm ơn cuối tuần trước của cháu, thật sự làm phiền cháu chăm sóc Hạo Vũ rồi, bác từ quê mang ra chút đặc sản, chừng nào cháu rảnh thì qua lấy, hoặc là bác mang cho cháu nhé."

Nghe giọng nói yếu ớt trong điện thoại, tay Sở Lăng Xuyên rũ xuống, đặt lên bàn, đôi mắt trầm xuống, chân mày nhíu lại, thì ra cô không đến thăm anh không phải vì Tiểu Nhiên, mà là vì Thẩm Hạo Vũ, An Nhược Tố, em dám gạt anh!

Crypto.com Exchange

Chương (1-141)