Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 088

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 088
Tố Tố khó xử
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Uyên Xưn

- -- -------

Tố Tố nhìn sang Sở Lăng Xuyên, anh nắm lấy tay cô, hỏi mẹ Thẩm, "Anh ta thế nào?"

Nước mắt mẹ Thẩm rơi như mưa, "Nó.... đã xảy ra chuyện!"

Nhìn cánh cửa quen thuộc, cô hồi tưởng lại khoảng thời gian mình và Thẩm Hạo Vũ đã từng, cô đã ở chỗ này lần lượt chờ đợi anh ta trở lại.

Tố Tố chưa bao giờ nghĩ tới mình còn có thể đến nơi thuộc về Thẩm Hạo Vũ, một phòng ngủ, một phòng khách nhỏ, nơi cô từng chờ đợi, nhớ nhung, và cũng tuyệt vọng.

Giờ phút này, cô rúc vào ngực người chồng mà mình yêu thương, tâm tình khó tránh khỏi hỗn loạn và phức tạp. Mẹ Thẩm lấy chìa khóa mở cửa, quay người nhìn Tố Tố, "Vào đi."

Sở Lăng Xuyên mặt không đổi, ôm bả vai Tố Tố tiến vào, gian phòng này không thể quen thuộc với Tố Tố hơn, phòng khách chỉnh tề, sạch sẽ.

Tất cả kí ức, tình yêu đối với Thẩm Hạo Vũ đã bị cô vô tình hoặc cố ý chôn sâu trong lòng, mà giờ phút này, lại lũ lượt kéo về.

Mà Sở Lăng Xuyên quan sát xung quanh theo thói quen, tầm mắt dừng trên vách tường đối diện, ở đó có mấy khung hình, có ảnh của Tố Tố, cũng có của hai người họ chụp chung, cô chừng hai mấy tuổi, nụ cười hồn nhiên tràn đầy sức sống, lông mày anh bất giác nhíu lại.

Khi Tố Tố thấy những hình kia, tâm tình cô chợt thấp thỏm, không nhịn được nhìn Sở Lăng Xuyên, anh cũng quay lại nhìn cô, vỗ vai cô, dùng ánh mắt nói cho cô biết, bảo bối, không cần khẩn trương, anh không sao.

Lúc này, mẹ Thẩm đang gõ cửa phòng Thẩm Hạo Vũ, "Hạo Vũ, mở cửa, có bạn tới thăm con, Hạo Vũ...."

"Đi hết đi..... Con không cần ai đến thăm, cũng không cần ai thương hại."

Giọng nói của Thẩm Hạo Vũ không được rõ ràng, sau đó truyền đến âm thanh va chạm như rơi vỡ gì đó.

Mẹ Thẩm khổ sở gọi: "Hạo Vũ, trước tiên con cứ mở cửa đã, đã một ngày một đêm con chưa ăn gì rồi, mở cửa, ngoan, nghe lời."

Sở Lăng Xuyên buông Tố Tố ra, anh kéo mẹ Thẩm sang một bên rồi nhấc chân, "đông", "ầm", cửa mở ra, mùi thuốc lá, mùi rượu đập vào mặt.

Mẹ Thẩm bị dọa cho phát hoảng, là người đầu tiên xông vào, Sở Lăng Xuyên và Tố Tố theo sau, thấy Thẩm Hạo Vũ ngồi ở mép giường, đầu ngả về phía sau, trong ngực ôm một bình rượu, anh ta từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng vô hồn, không có tiêu cự, nhìn về phía trước.

Tố Tố thấy Thẩm Hạo Vũ như vậy, lòng cô khẽ nhói, cô chưa từng thấy qua bộ dạng anh ta chán chường như thế này, râu ria xồm xàm, hốc mắt trũng sâu, tiều tụy không chịu nổi, trên trán còn có vết máu khô chưa lau.

Cô biết anh là người sạch sẽ, luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng người này thật sự là anh sao?

Cô nhìn đôi mắt trống rỗng không có tiêu cự của Thẩm Hạo Vũ thì hoàn toàn ngây dại, mẹ Thẩm nói mắt của anh bị thương, chẳng lẽ..... Tố Tố không dám nghĩ tiếp, đôi mắt có chút ngấn lệ.

"Hạo Vũ, con bị thương?" Mẹ Thẩm lại kêu lên, vội vàng chạy lại kiểm tra, nhưng lại bị Thẩm Hạo Vũ đẩy ra, thiếu chút nữa té ngã, may có Sở Lăng Xuyên đỡ kịp thời.

Thẩm Hạo Vũ cố chống đỡ thân thể lung lay, dưới chân bước không vững, "Đừng động con.... con không cần các người, đều đi, tất cả đều đi hết đi, tôi không cần các người thương hại."

Anh ta lảo đảo bước ra ngoài, nhưng mắt không thấy rõ, đụng phải Sở Lăng Xuyên, bị anh túm cổ áo vào phòng vệ sinh, không hề có sức phản kháng.

Tố Tố và mẹ Thẩm theo sau nhưng bị Sở Lăng Xuyên nhốt bên ngoài, Tố Tố kinh ngạc nhìn cánh cửa kia, bên tai là tiếng khóc đứt quãng của mẹ Thẩm, bà nói Thẩm Hạo Vũ bị thương trong khi làm nhiệm vụ, bây giờ hai mắt đã bị mù.

Mù cả hai mắt???

Cô đã một mực an ủi mình, anh chỉ là bị thương, có lẽ tình huống chưa xấu, nhưng sự thật khiến người ta không thể nào tiếp thu được.

Đúng, không riêng gì Tố Tố, người thân, bạn bè, đồng nghiệp của anh đều không thể nào tiếp thu được, huống chi là chính anh.

Thẩm Hạo Vũ hết mực cống hiến cho sự nghiệp, giống như sự nhiệt tình của Sở Lăng Xuyên dành cho kiếp sống quân nhân.

Anh có lý tưởng, có khát vọng, hơn nữa lại ưu tú, vậy mà chỉ vì lần tai nạn này, tương lai của anh hoàn toàn mờ mịt. Anh không chịu nổi việc mình trở thành một phế vật, ngay cả cuộc sống bình thường cũng phải dựa vào người khác giúp đỡ, sự chán chường, tuyệt vọng làm thay đổi hoàn toàn bộ dáng của anh.

Trong lúc Tố Tố đứng sững đó thì cửa phòng vệ sinh mở ra, Sở Lăng Xuyên lôi Thẩm Hạo Vũ ra, đầu Thẩm Hạo Vũ ướt nhẹp, rõ ràng đã bị dội nước, râu cũng đã được cạo sạch sẽ, người có mấy phần tỉnh táo, không náo loạn giống lúc nãy nữa.

Truyện được đăng duy nhất tại uyênxun

Có lẽ, bởi vì anh biết, Sở Lăng Xuyên ở đây, có lẽ Tố Tố đang đứng ở chỗ nào đó nhìn mình, tối thiểu, anh có một người mà mình để ý, cho nên anh không muốn Tố Tố nhìn thấy bộ dạng thảm bại của mình.

Sở Lăng Xuyên ném Thẩm Hạo Vũ trên sofa, Thẩm Hạo Vũ như cái xác không hồn, ngồi phịc xuống, Sở Lăng Xuyên hỏi mẹ Thẩm: "Bác có hòm thuốc không?"

"Có, để bác đi tìm."

Mẹ Thẩm vội vàng đi tìm, Thẩm Hạo Vũ là cảnh sát, đồ như vậy dĩ nhiên không thể thiếu, rất nhanh bà đã mang đến, đưa cho Sở Lăng Xuyên.

Sở Lăng Xuyên lấy thuốc khử trùng qua vết thương của Thẩm Hạo Vũ, sau đó dán băng cá nhân lên, mặc kệ Thẩm Hạo Vũ có nghe lọt tai hay không, anh vẫn nói:

"Suy nghĩ một chút về những đồng nghiệp đã hy sinh, bọn họ đã trả giá bằng xương máu và sinh mạng của mình, với bọn họ, ngay cả quyền được sống cũng không có, mà anh... anh còn có thể sống, có thể cống hiến, vậy sao lại dễ dàng đánh mất bản thân như vậy? Là một người đàn ông, thì hãy đứng lên!"

Thẩm Hạo Vũ không có phản ứng, mi khép chặt, Sở Lăng Xuyên lại nói với mẹ Thẩm, "Đừng nuông chiều cậu ta, cậu ta là đàn ông, không phải đứa bé, nhìn không được nhưng cũng phải hiểu, thời điểm này, chỉ có thể dựa vào bản thân mình."

Anh nói xong thì lôi Tố Tố ra ngoài, từ đầu đến cuối cô không nói một câu.

Sở Lăng Xuyên chở Tố Tố về nhà ba mẹ mình, dọc đường đi cô vẫn giữ im lặng, khuôn mặt nặng nề, có thể nhìn ra chuyện của Thẩm Hạo Vũ khiến cô chấn động không nhỏ.

Dù sao Thẩm Hạo Vũ cũng chiếm một ví trí quan trọng trong lòng Tố Tố, anh ta là mối tình đầu của cô, cũng là người cô chờ đợi khắc cốt ghi tâm.

Mặc dù giữa bọn họ không cách nào trở thành người yêu hay vợ chồng, nhưng mà cũng không phải người xa lạ, thấy Thẩm Hạo Vũ như vậy, cô làm sao có thể bình tĩnh, thờ ơ được.

Đổi lại là bạn bè bình thường, cũng sẽ khổ sở đau lòng, huống chi một người như Thẩm Hạo Vũ.

Khoảng mười một giờ hai người đến nhà Triệu Đình Phương, cả nhà Sở Việt Dương cũng ở đây, Tố Tố cố gắng điều chỉnh tâm tình mình, nhưng cô biết, mình không thể gạt được Sở Lăng Xuyên, nhưng mà cô không thể khống chế được bản thân.

Ba Sở đã không còn nuôi chim nữa, nhưng hôm nay Sở Lăng Xuyên trở lại, ông vẫn không nhịn được quắc mắt, xem ra "tới tới" rất quan trọng với ông.

Cơm trưa là mẹ chồng nàng dâu cùng nhau xuống bếp, cả nhà ăn uống, trò chuyện vui vẻ, vợ chồng Sở Việt Dương về trước, chiều đến Sở Lăng Xuyên cũng phải đi, cho nên Tố Tố và anh nghỉ trưa lại.

Hai người nghỉ ở phòng ngủ ngày xưa của Sở Lăng Xuyên, cô gối đầu lên tay anh, anh sờ nhẹ tóc cô, nhưng mà anh không tìm ra cảm giác trước kia, tiểu nha đầu, cần cho cô thời gian một chút.

Tố Tố vẫn không nói, Sở Lăng Xuyên cũng trầm mặc, sau đó cô ngẩng đầu nhìn anh, uyển chuyển, thành khẩn nói: "Ông xã, Thẩm Hạo Vũ như vậy trong lòng em rất khó chịu, hơn nữa đột nhiên cảm thấy không thể tiếp nhận, nhưng em chỉ xem anh ta là bạn, anh, đừng giận em có được không?"

Sở Lăng Xuyên vuốt ve má cô, anh hiểu tâm tình cô, cô sợ mình quan tâm Thẩm Hạo Vũ sẽ khiến anh giận, điều này chứng tỏ, bảo bối nhà anh quan tâm đến cảm nhận của anh, anh cười, sau đó thở dài: "Cậu ta, quả thật đáng tiếc, chỉ là anh tin cậu ta có thể vượt qua, bảo bối, đừng lo lắng, được không?"

Tố Tố gật đầu, ôm chặt anh, nghe tiếng tim đập vững vàng của anh, cảm thấy an tâm. Cô nhất định sẽ quý trọng anh.

Hai người ôm nhau, không biết Tố Tố ngủ thiếp đi từ lúc nào, đã đến lúc Sở Lăng Xuyên phải đi, anh nhìn người phụ nữ đang ngủ say trong lồng ngực mình, khẽ hôn, lưu luyến không thôi.

Anh không đành lòng đánh thức cô, rón rén rời giường, để lại lời nhắn đặt trên gối, sau đó ra ngoài, ba đang xem cá, mẹ đang xem ti vi ngoài phòng khách, âm thanh chỉnh rất nhỏ.

Sở Lăng Xuyên ngồi xuống cạnh mẹ Sở, ôm bả vai bà, rồi lại nhìn ba Sở cười nói: "Ba mẹ, con phải đi rồi, hai người chú ý giữ sức khỏe, còn có ba, đừng mãi nhìn mãi những con cá này, chăm sóc mẹ con một chút."

"Cái đứa bé này!" Triệu Đình Phương trừng mắt, mặc dù biết những lời dặn dò này vô dụng nhưng vẫn là theo thói quen, "Bình thường đừng quá mệt mỏi, không phải thoái thác, nhưng cố gắng chớ để bản thân ủy khuất."

"Được, mẹ, con biết rồi, Tố Tố còn ngủ, con không gọi cô ấy, bây giờ con đi."

Triệu Đình Phương níu anh lại hỏi nhỏ: "Lăng Xuyên, con và Tố Tố có ý định sinh con chưa?"

"Mẹ, tất nhiên, chỉ là thời gian chúng con quá ít, mẹ cũng đừng nói gì với cô ấy, cô ấy còn gấp hơn so với mẹ, đến lúc đó lại suy nghĩ lung tung."

"Được, được, mẹ không nói, cho nên mẹ hỏi con một chút chứ sao."

"Con đi đây!"

Sở Lăng Xuyên tạm biệt ba mẹ lên đường, khi Tố Tố tỉnh lại anh đã đi rồi, chỉ còn một tờ giấy nhắn anh lưu lại: Bảo bối, anh đi đây, thấy em ngủ như heo con cho nên không đánh thức, hẹn gặp lại, bảo bối.

Trong lòng Tố Tố có chút mất mát, cũng có chút buồn cười, anh mới là heo con ấy.

Sau khi cô dậy, ở lại đến tối với ba mẹ Sở rồi trở lại nhà ba mẹ mình, Tố Tố không nhịn được, cô nói với họ về chuyện của Thẩm Hạo Vũ.

Chuyện của cậu ta, ba An đã sớm biết, tuy nhiên khi cậu ta nằm viện có dặn ông không cho cô biết, không hy vọng để Tố Tố thấy bộ dạng này của mình.

*****

Editor: Uyên Xưn

- -- -------

Đêm này, Tố Tố mơ thấy Sở Lăng Xuyên, cũng mơ thấy Thẩm Hạo Vũ ở bệnh viện, Thẩm Hạo Vũ lạnh nhạt, ưu tú, rồi chán chường.

Cô giật mình tỉnh lại, nhìn căn phòng tối, có lẽ thế giới của Thẩm Hạo Vũ chính là như vậy, không có ánh sáng, chỉ còn lại bóng tối....

Thứ hai Tố Tố đi làm bình thường, mặc dù nhìn qua giống như không có chuyện gì xảy ra, nhưng chuyện của Thẩm Hạo Vũ đã ảnh hưởng không nhỏ, cô không biết anh ta hiện giờ thế nào, vẫn còn chán chường, sa sút, hay là giống như Sở Lăng Xuyên nói, anh ta sẽ tự lo được cho bản thân.

Buổi chiều Tố Tố nhận được điện thoại của Hàm Hàm, hẹn ra ngoài ôn chuyện, nếu không lại có người nói cô ấy trọng sắc khinh bạn.

Tố Tố hớn hở đồng ý, sau khi tan việc vội vàng đến điểm hẹn.

Hàm Hàm thu dọn chút đồ rồi xuống nhà, lúc cô chuẩn bị lái xe đi, có một người lại mở cửa xe bên kia, không mời tự vào, cô sợ hãi cái người không mời mà đến kia, La Vĩ Khôn.

Đôi mắt anh ta đỏ ngàu, bộ dạng thảm hại, cả người đều là mùi rượu, đến thắt dây an toàn cũng không được, "Anh uống rượu, không thể lái xe, làm phiền em đưa anh về nhà."

"Tôi không rảnh, hơn nữa, cũng không có nghĩa vụ, mời anh xuống."

Hàm Hàm không muốn bởi vì quan hệ với anh ta mà ảnh hưởng đến tình cảm của mình và chồng, hơn nữa, cô thật sự không muốn gặp người đàn ông khốn khiếp này.

La Vĩ Khôn rất khó chịu, "Đừng hẹp hòi như vậy, không làm người yêu vẫn làm bạn được mà, cho anh đi nhờ một đoạn, lái xe nhanh một chút."

Hàm Hàm cau mày nhìn anh ta, tức giận gầm nhẹ: "Ai là bạn anh, tôi với anh không có bất kì quan hệ gì, anh cút xuống xe ngay lập tức cho tôi, đừng ép tôi sử dụng biện pháp mạnh."

Đầu La Vĩ Khôn dựa vào ghế lệch sang một bên, hai mắt nhắm nghiền, hình như đã ngủ thiếp đi, Hàm Hàm thô lỗ vỗ lên mặt anh ta, "Này, La Vĩ Khôn, anh đừng giả chết, xuống ngay cho tôi."

Anh ta vẫn không có phản ứng, Hàm Hàm nhíu mày kéo quần áo, đẩy mạnh, anh ta vẫn ngủ như heo, hoàn toàn không có phản ứng, tốt, dám chơi trò này đúng không?

Hàm Hàm xuống xe, kéo anh ta từ trên xe xuống, không chút lưu tình ném trên mặt đất lạnh lẽo.

Hàm Hàm buộc bản thân không nhìn đến anh ta, sau đó lên xe, chạy thẳng ra cổng, nhưng tầm mắt nhìn qua kính thấy được bộ dạng co quắp trên mặt đất của La Vĩ Khôn.

Cô cau mày, lái xe lùi lại phía sau, khuôn mặt hết trắng lại xanh, chống nạnh nhìn anh ta bất tỉnh nhân sự, khốn khiếp! lequydONdien-dan

Cô mất sức chín trâu hai hổ mới kéo được anh ta vào xe, đóng cửa thở dốc, không nhịn được oán trách: "Mệt chết bà đây rồi, cái tên khốn khiếp này!"

Sau đó cô lên xe chở anh ta theo khung đường quen thuộc, thật là, sao cô có thể mềm lòng như vậy, không thể bỏ mặc anh ta như thế, tự nhiên quản sống chết của anh ta làm khỉ gì.

Xe hòa vào dòng xe cộ, điện thoại Hàm Hàm vang lên, là Tố Tố gọi đến, "Đồng chí Hàm Hàm, tốc độ của cậu chận như nghé vậy, có đến hay không hả?"

"Tớ đến muộn một lát, cậu chờ chút nha, cậu cứ gọi thức ăn đi." Hàm Hàm nói xong cúp máy, hai mấy phút sau, xe của cô dừng trước cổng một chung cư.

n chuông, người giúp việc nhà anh ra mở cửa, nhưng La Vĩ Khôn nặng như vậy, Hàm Hàm chỉ có thể đỡ anh ta lên nhà cùng chị giúp việc.

Đi vào phòng khách quen thuộc, nơi đây có quá nhiều kỉ niệm đẹp giữa họ, sự ngọt ngào, ấm áp, ồn ào, còn có cả hoan ái giữa hai người, nhưng hồi ức này khiến cô đau đớn.

Rốt cuộc cũng dìu anh ta vào phòng ngủ, cô thả anh xuống giường thì bị một cánh tay giữ eo lại, cả người cũng bị ném lên giường, muốn đứng dậy lại bị đè lại.

"Hàm Hàm, đừng đi, anh khó chịu...."

"Tôi đi lấy ít nước cơm cho anh La giải rượu!" Người giúp việc nhìn tình huống này, rất thức thời đi ra ngoài, nước cơm ư, rót một ly mật ong không phải xong rồi sao?

Hàm Hàm giãy dụa, cuối cùng đẩy anh ta ra, đi về phía cửa, nhưng tay vừa vặn nắm cửa thì eo bất thình lình bị ôm lấy, người được bế bổng lên, hoa mắt, cô bị ném lên giường, muốn ngồi dậy lại bị đè lại.

Cô hoàn hồn, nhìn bản mặt muốn ăn đấm của La Vĩ Khôn, người say thật lại có khí lực lớn như vậy sao, cô nổi giận đấm loạn xạ lên mặt, lên vai anh, tức giận gầm gừ: "Họ La kia, anh làm gì vậy, buông tôi ra, khốn khiếp, giả say, giả chết cũng giống quá nhờ, tại sao anh không đi đóng phim đi?"

La Vĩ Khôn không nhúc nhích, mặc cho cô đánh, đợi cô mệt rồi khẽ gọi: "Hàm bảo."

"Không cho phép anh gọi tôi là Hàm bảo!" Trong lòng cô co rút đau đớn, mình thật không có tiền đồ, lại khóc, cô nhớ đến bao nhiêu lần triền miên, thân mật, anh đều gọi cô như thế, Hàm bảo, Hàm bảo bảo, bảo bối Hàm, nhưng bây giờ, cái biệt danh ấy như dao găm trong lòng cô.

La Vĩ Khôn ôm chặt Hàm Hàm, đôi mắt mang theo vài phần men say, nhìn vào khuôn mặt mà anh ngày đêm mong nhớ, có cả đau lòng, hối hận: "Anh ta... đối xử có tốt với em không?"

Hàm Hàm ngẩn ra, quay mặt đi: "Anh ấy rất tốt với tôi, chúng tôi rất hạnh phúc, anh không cần quan tâm, phiền anh đừng như vậy nữa, thật, tôi xin anh, được không?"

La Vĩ Khôn nâng cằm cô, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình, gian nan hỏi: "Em.... yêu anh ta sao?"

"Yêu..... ưm..... !" Không đợi Hàm Hàm nói ra, môi cô đã bị La Vĩ Khôn chiếm đoạt, cô tức giận đánh anh, cắn anh, nhưng quần áo vẫn bị anh lột ra.

Cô hấp tấp đẩy anh ra, sau đó liều mạng chạy, rồi lại bị anh ôm trở lại vứt lên giường, mảnh đồ cuối cùng trên người chỉ còn mỗi áo ngực.

Anh cúi đầu hôn lên, gáy xinh đẹp, xương quai xanh quyến rũ đầy dấu hôn chói mắt, La Vĩ Khôn đau xót, cả người cứng đờ, giống như bị ai đó hung hăng đánh.

Anh thích hôn cổ cô, bởi vì cô sợ nhột, anh cố ý để cô ngứa ngáy, anh thích xương quai xanh, bởi vì rất đẹp, mỗi lần muốn cô, luôn hôn xương quai xanh trước.

Nhưng bây giờ, nơi đó đầy dấu hôn, là ấn kí của người đàn ông khác, khiến trái tim anh không chịu nổi.

Mặc dù những điều này xảy ra là tự nhiên, không cần nghĩ cũng biết, nhưng khi đập vào mắt vẫn khiến anh khó mà chấp nhận.

Khi anh bất động, Hàm Hàm vội đẩy ra, tái mặt, nhặt từng mảnh rơi vãi mặc vào, mà La Vĩ Khôn khổ sở ôm lấy đầu, mắt nóng lên, lệ rơi đầy mặt.

Hàm Hàm mặc xong quần áo, cũng không nhìn La Vĩ Khôn, hốt hoảng xoay người như bỏ trốn.

Tố Tố bị Hàm Hàm cho leo cây, gọi Hàm Hàm tại sao còn chưa tới, Hàm Hàm chỉ bảo tạm thời không qua được, cô đành ăn một mình rồi về nhà.

Đi trên đường, thấy cửa hàng động vật ven đường, cô dừng lại mua hai con rùa nhỏ về.

Bình thường Sở Lăng Xuyên không ở nhà, cô phải làm cho căn nhà thêm chút sức sống.

Buổi tối, Sở Lăng Xuyên gọi điện thoại đến, cô cười nói, "Lăng Xuyên, nhớ em không, mới một ngày không thấy, đã không chờ được mà gọi điện thoại một chút rồi."

Bên kia Sở Lăng Xuyên bật cười, dùng giọng nghiêm túc nhắc nhở cô, "Bảo bối, dè dặt một chút, anh đoán nha, chắc bây giờ bảo bối nhà ta mới tắm xong, thơm ngát....."

"Anh cũng biết sao?" Tố Tố cười rộ lên, "Chỉ là có một việc anh nhất định không biết."

"Chuyện gì?"

"Hôm nay em mua đồ tốt, biết là gì không?"

"Gì vậy, bí mật như thế?"

"Em mua hai con rùa nhỏ, em đặt tên cho chúng nó, là Hoan Hoan, Hỉ hỉ, đủ vui mừng chưa?"

"Đúng lúc, nuôi cho mập vào, anh về làm canh."

"Sở Lăng Xuyên, anh dám!"

"Anh giỡn thôi!"

Sở Lăng Xuyên lại bá đạo nói tiếp, "Bảo bối, tuần này anh muốn gặp em, cho nên, em phải đúng hạn báo cáo, biết không?"

Tố Tố bĩu môi, hình như không tình nguyện: "Bá đạo như vậy?"

"Thế nào, không vui à?" Giọng nói của Sở Lăng Xuyên như lãnh đạo mất hứng, Tố Tố vội sửa lại: "Vui, dĩ nhiên vui, em nhất định đến đúng hạn."

"Cũng không còn gì nữa."

Hai người trò chuyện thêm một vài câu rồi lưu luyến cúp máy, Tố Tố dự định thứ bảy mang Hoan Hoan và Hỉ Hỉ đi cùng cho anh xem, dù chỉ là một chút chuyện nhỏ cô cũng muốn chia sẻ cùng anh.

Cả đêm mộng đẹp.

Thứ ba, Tố Tố tan việc, chưa về nhà luôn mà đi thăm Thẩm Hạo Vũ, lúc cô nhìn thấy anh ta đang ngủ thiếp đi, mặt gầy gò, hai mắt nhắm chặt, trên đất đầy bình rượu.

Trong lòng cô kêu gào, Thẩm Hạo Vũ, anh tỉnh lại được không, anh không thể dễ dàng sụp đổ như vậy, anh có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nằm vùng như vậy, chút khó khăn này, anh nhất định vượt qua.

Cô không có quấy rầy anh ta, chỉ lặng lẽ đóng cửa lại, mẹ Thẩm nói một chút chuyện của Thẩm Hạo Vũ, mấy ngày nay anh ta có khá hơn, nhưng vẫn say rượu, hình như muốn vực dậy nhưng chưa đủ tự tin, mắt có hy vọng chữa khỏi nhưng cơ hội rất mong manh.

Sau khi ra khỏi nhà Thẩm Hạo Vũ, tâm tình Tố Tô kém đi, cô hy vọng anh ta khỏe mạnh mà không phải như bây giờ, tuy nhiên việc này cô cũng không giúp được gì.

Tố Tố buồn bã, nhưng rất nhanh đã đến thứ bảy, trước khi đi thăm Sở Lăng Xuyên, cô làm ít thịt bò khô mang đi.

Trước khi lên đường, Sở Lăng Xuyên gọi điện đến, "Bảo bối, em đi chưa?"

"Đang chuẩn bị, chờ ha."

"Lái xe chậm một chút, anh chờ em."

"Em biết rồi, một lát nữa gặp."

Hai người cúp máy, Tố Tố đeo ba lô, cô định mang theo Hoan Hoan Hỉ Hỉ, nhưng thôi để chúng nó lại giữ nhà vậy.

Cô lái xe được vài chục phút, điện thoại vang lên, cô không nhìn mà trực tiếp nghe máy.

"Alo, ai vậy?"

"Tố Tố sao? Bác là mẹ Thẩm đây.... bên nhà bác xảy ra chút chuyện gấp, con có thể đến chăm sóc Thẩm Hạo Vũ một chút được không, bác qua nhà một chút rồi trở lại, thật sự hết cách rồi, ở đây Hạo Vũ không có người thân.... bác cũng không biết tìm ai." Mẹ Thẩm nóng nảy.

đienànlêquýdon

"Nhưng....." Tố Tố có chút bận tâm, tình trạng của anh ta cô cũng biết, khi anh còn bé, ba đã qua đời, mẹ tái giá, hơn nữa ở đây thật sự không có người thân.

Lúc này, cô là bạn anh đương nhiên phải giúp, nhưng mà cô muốn đến chỗ Sở Lăng Xuyên, nếu như vì Thẩm Hạo Vũ mà cho anh leo cây, anh sẽ buồn.

Thử nghĩ có người chồng nào có thể bình tĩnh khi mà vợ mình ở chung một chỗ với người yêu cũ, coi như Sở Lăng Xuyên rộng lượng, nhưng mà anh cũng là một người đàn ông, một người yêu vợ.

Tình thế khó xử, mẹ Thẩm vừa khóc vừa xin: "Tố Tố, bác xin con, giúp bác một lần, bác thật sự không có cách nào khác...."

"Bác à, đừng vội, con tới đây...." Cuối cùng Tố Tố thay đổi phương hướng, lái xe đến nhà Thẩm Hạo Vũ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-141)