Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 081

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 081
An Nhược Tố, ông đây đổi ý
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Uyên Xưn

Bà xã của anh mang thai?

Sở Lăng Xuyên cảm giác như tim ngừng đập, rồi sau đó cảm xúc của anh như giông bão ầm ầm kéo đến, choáng váng, bối rối....

Anh không muốn nghĩ nhưng quá khứ cứ ùa về như một thước phim quay chậm, nhớ ngày đó, Tố Tố sống chết khóc nháo đòi ly hôn, nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ buông tay cô, luôn nghĩ cách để yêu thương, chiều chuộng, cứu vãn hôn nhân của hai người.

Nhưng chỉ một tấm hình kia, khiến anh đau lòng vô cùng, trong cơn tức giận anh đã đồng ý ly hôn, đồng ý cũng là anh, sau đó hối hận cũng là anh.

Người dám nghĩ dám làm, chưa từng có chuyện gì chùn bước như anh mà lần đầu tiên lại thay đổi thất thường như thế này, mấy tháng không gặp nhau, cơn giận của anh hầu như không còn, nhưng anh chỉ đau lòng với sự tuyệt tình của cô.

Nhưng anh hiểu rõ, dù cô đối xử với anh như thế nào, thì chung quy anh vẫn không thể dứt bỏ được, một lần nữa gặp lại người con gái mình vừa yêu vừa hận kia, anh không biết phải làm sao bây giờ.

Muốn thương cô, lại cảm thấy cô đáng hận, muốn hận cô, lại không có cách nào, nhìn dáng vẻ phách lối của cô, anh hận không thể đến dạy dỗ một trận.

Anh không cúi đầu, cô cũng vậy, cô sĩ diện, cô muốn ly hôn, đều là cô muốn. Mà anh cũng cần mặt mũi, lần này giận dỗi lớn như vậy, quan hệ của hai người trở nên căng thẳng, thấy cô lúc nào cũng giắt ly hôn cửa miệng, anh chỉ muốn bóp chết sự vọng động của cô.

Anh vốn muốn lạnh lùng với cô, nhưng thấy cô và Thẩm Hạo Vũ ở chung một chỗ, anh lại không khống chế được hành vi của mình, sau đó liền xảy ra cái đêm say rượu kia.

Thẩm Hạo Vũ và Tiểu Hồng ở chung một phòng mà không biết vì sao, dĩ nhiên, bà xã của anh, dù muốn ly hôn nhưng sau đó vẫn ngủ bên cạnh anh.

Chỉ là đêm hôm ấy thật sự không xảy ra chuyện gì, anh ôm cô ngủ suốt một đêm, cho nên, đứa bé tuyệt đối không phải có khi đó, một tháng trước anh cũng làm các biện pháp rồi, nhưng tại sao cô lại mang thai?

Nếu biện pháp tránh thai của anh thất bại, anh chỉ có thể hoan hô vạn tuế, nhưng tỉ lệ ấy là rất nhỏ, nếu như không phải vậy, thì đứa bé là của ai?

Con người thường luôn suy nghĩ theo chiều hướng xấu, anh cũng vậy, chẳng lẽ khi hai người giận nhau, Thẩm Hạo Vũ thừa dịp chen chân vào rồi sao?

Thẩm Hạo Vũ, đây chính là người đàn ông chiếm một phần không nhỏ trong lòng Tố Tố, đó là người đàn ông có tình có nghĩa, có trách nhiệm, không phải bọn họ không yêu, mà chỉ là trời xui đất khiến mà bỏ lỡ. Anh đồng ý ly hôn không nghi ngờ là cho người ta cơ hội.

Hôn nhân giữa anh và cô là hữu danh vô thực, chỉ còn thiếu một thủ tục thôi, nếu như đứa bé trong bụng là của Thẩm Hạo Vũ, vậy sự trì hoãn của anh không có ý nghĩa gì cả.

Khẳng định Tố Tố sẽ liều chết ly hôn cùng với anh, vậy sau này, cuộc sống của Tố Tố, thế giới của Tố Tố sẽ không liên quan đến anh nữa hay sao?

Sở Lăng Xuyên khổ não, mặt mũi chết tiệt, tự trọng chết tiệt, để cho Thẩm Hạo Vũ thừa dịp cháy nhà hôi của, anh đúng là tự lấy súng bắn vào mình mà.

Sớm biết như vậy, còn tức cái gì, thương tâm cái gì, mặt mũi cái gì, nếu như bây giờ cô dùng mọi thủ đoạn tồi tệ ly hôn cùng với anh thì.......

Anh thậm chí có thể tưởng tượng đứa bé mà Tố Tố ôm trong ngực, Thẩm Hạo Vũ ôm cô, một nhà ba người họ ân ái hạnh phúc.

Anh cảm giác mình như kiến bò trên chảo, nóng nảy và lo lắng, An Nhược Tố, em chính là khắc tinh của anh!

Cuối cùng, anh đã quyết định, mặc kệ đứa bé ra sao, anh vẫn phải giữ được vợ mình đã, mặt mũi hay tự ái cũng không bằng nỗi đau trong lòng anh.

Sáng hôm sau, Tố Tố còn không muốn rời khỏi chăn, tâm tình của cô vui nhất trong vòng mấy tháng này, bởi vì cô sắp được làm mẹ.

Cô tự cười trộm trong lòng, như tiếng chuông cửa dồn dập lại phá hỏng không khí, mới sáng sớm ai lại bấm chuông liên tục như vậy, hôm nay là cuối tuần không cần nghỉ ngơi sao?

Ngoài phòng khách có tiếng mẹ cô mở cửa, người đàn ông nào đó hét ầm tên cô: "An Nhược Tố!"

"Có!" Tố Tố phản xạ có điều kiện, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một người mặc quân trang, đội mũ xanh xông vào.

Cô ngây người, trừng mắt nhìn người đàn ông trước cửa, Sở Lăng Xuyên, vì sao anh lại đến đây, bởi vì đứa bé sao? Dù thế nào, cô đều vui mừng, anh quan tâm đứa bé, cô sẽ vui mừng.

Cô đang định mỉm cười thì anh hét lên: "An Nhược Tố, ông đây không ly hôn nữa, có được không?"

À? Tố Tố bị anh làm cho ngớ ngẩn rồi, sững sờ không biết nói gì, Sở Lăng Xuyên tiến lên lắc bả vai cô, gấp gáp hỏi: "An Nhược Tố, ông đây bảo không ly hôn, em có nghe thấy gì không, nói mau!"

Tố Tố bị anh dọa sợ, "Nhưng mà, anh.... anh không phải nói..... À, đồng ý ly hôn, lãnh đạo còn phê duyệt, bây giờ....."

"Đều đổi ý, có được không?" Sở Lăng Xuyên vặn vẹo, nhưng khí thế vẫn không giảm chút nào, thật đúng là anh đang chột dạ, trong lòng nóng nảy sắp hỏng rồi.

Tố Tố nhìn kĩ vào ánh mắt anh, lông mày anh, môi của anh, ngay cả tính nết xấu kia cũng thấy được, "Vậy, bây giờ anh mới đổi ý sao?"

Bây giờ là vì đứa bé, hay vì cô thì cô cũng không quan tâm, cho nên, phải thừa dịp hỏi một chút cho thỏa mãn.

Sắc mặt Sở Lăng Xuyên thoáng cái không được tự nhiên, nhăn nhó nói: "Hôm đi làm thủ tục ly hôn đã hối hận, cho nên mới không đến, em thật ngu ngốc, có thế cũng không nhìn ra! Được rồi, đây không phải trọng điểm, bây giờ không ly hôn nữa, em có đồng ý hay không?"

Hai tay cô giấu trong chăn xoắn lại một chỗ, trầm mặc, do dự, chính là không còn lời nào để nói, Sở Lăng Xuyên thật sự như ngồi trên chảo lửa, "Nói đi, nói đi!"

"Vậy anh.... cái đó gì." Tố Tố ấp úng nói xong, cũng liếc trộm anh, đỏ mặt, nhăn mặt, mãi lúc lâu sau mới xấu hổ nói: "Vậy anh nói vẫn thích em, vẫn yêu em, em sẽ trả lời....."

Sở Lăng Xuyên sửng sốt, đây là sao, tự luyến? Anh nhếch môi cười: "Yêu, sao lại không thương, không thương người yêu thì thương ai. Mau trả lời vấn đề đi!"

Tố Tố cau mày, hiển nhiên chưa hài lòng với câu trả lời của anh, "Hừ, không nghiêm túc, gạt em, cái gì mà yêu, em biết rõ anh yêu ai sao, biến!"

"Trời đất chứng giám, anh yêu vợ của mình, An Nhược Tố, không tin có phải không, ông đây thề với trời!"

Tố Tố cười xấu xa, "Được được em tin, không cần anh thề, a, chỉ là mới vừa rồi anh hỏi em gì nhỉ?"

Rõ ràng là cố ý gây khó dễ cho người ta, nhưng Sở Lăng Xuyên bị ngược thành quen, thành thật hỏi lại: "Chuyện ly dị anh đổi ý, không chia tay nữa, em có đồng ý hay không?"

Tố Tố cười động lòng người, hai má đồng tiền như ẩn như hiện, đôi mắt đầy giảo hoạt, "Thấy được tấm chân tình của anh cùng với đứa bé trong bụng em, em miễn cưỡng đồng ý."

Cô đồng ý? Sở Lăng Xuyên mở cờ trong bụng, anh muốn chạy lại ôm Tố Tố thì sau lưng truyền đến tiếng ho khan, tiếp theo là giọng nói giận giữ của Sở Lăng Xuyên, "Anh là ông của Tố Tố, thế tôi là ai, đặt ở đâu? Hay thật!"

Tố Tố "phốc" cười một tiếng, mặt Sở Lăng Xuyên đỏ lên, giơ tay gãi đầu, nở nụ cười hắc hắc: "Ba, ba là Thái Thượng Hoàng, mẹ là thái hậu."

Tố Tố và mẹ cô nhìn nhau cười, ba An nhìn thì tức giận, kì thật trong mắt đều là ý cười, hai tay chắp sau lưng, nghiêm túc nói: "Tất cả đều ra ngoài ăn đi."

Ha ha, rốt cuộc Tố Tố cũng không thể nhìn được nữa, cười sặc sụa, không để ý đến hình tượng, Sở Lăng Xuyên cũng nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, nhìn vào chỉ muốn chà đạp cái miệng của anh.

Trong nhà đều là âm thanh vui vẻ, mặc dù Sở Lăng Xuyên rõ ràng chuyện của đứa bé, nhưng rốt cuộc anh không để người khác chen chân vào được nữa, chỉ cần không ly hôn, vợ của anh vẫn là của anh, mục đích đã đạt được, chuyện khác tạm thời không suy nghĩ nữa.

*****

Editor: Uyên Xưn

#Ngừi ta quay lại với nhau rồi.....

- -- ------ ---

Sau khi ăn điểm tâm, cô và anh chuẩn bị đi bệnh viện, hôm nay là ngày nghỉ nên bệnh viện rất đông, đợi rất lâu, cho nên Lý Nguyệt Hương hẹn trước với bác sĩ vào sáng chủ nhật.

Thứ bảy ở nhà nghỉ ngơi, chủ nhật đến bệnh viện kiểm tra, Lý Nguyệt Hương đã sớm gọi cho Triệu Đình Phương, cho nên vừa ăn điểm tâm xong, ba Sở và mẹ Sở đã đến rồi.

Không khí trong nhà hết sức nào nhiệt, mấy trưởng bối ngồi chung với nhau, Sở Lăng Xuyên ôm Tố Tố vào lòng, một tấc cũng không rời, vì lúc trước huyên náo quá căng, cho nên bây giờ có đôi chỗ không được tự nhiên.

Các trưởng bối đều vui mừng thay cho hai người, đều dặn dò cô cẩn thận, từ lúc hai nhà trở thành thông gia, chưa bao giờ được vui vẻ hòa thuận như lúc này.

Bây giờ Tố Tố và Sở Lăng Xuyên cần có không gian riêng, cho nên tìm một cái cớ để Sở Lăng Xuyên đưa Tố Tố về nhà, nhà của hai người, thiếu chút nữa thì không còn.

Anh nắm tay cô từ lúc xuống xe, một trước một sau, ngay khi khép lại cánh cửa, anh ngắm nhìn cô, ôm chặt cô vào ngực.

Hai người si ngốc, cứ như vậy là đủ rồi. Trong đầu mỗi người đều nghĩ về chuyện lúc trước, họ thiếu chút nữa đã trở thành người xa lạ, thiếu chút nữa không còn cơ hội để ôm nhau như thế này.

Có lẽ rất lâu, rất lâu rồi hai người không ôm nhau thật lâu như thế này, cũng không ngắm nhìn nhau lâu như vậy, cho dù từng có kích tình, triền miên cũng không thân mật như bây giờ.

"Bảo bối." Sở Lăng Xuyên nỉ non, "Nha đầu, em nỡ lòng nào độc ác như vậy, thế nhưng không cần anh."

Tố Tố nhìn anh, đột nhiên cười, mắt sáng ngời, nụ cười giống như cầu vồng sau mưa, nhưng cô cười, rồi cô lại khóc, từng giọt nước mắt như trân châu rơi xuống, giọng nói vang lên, nức nở trong lồng ngực anh, "Sở Lăng Xuyên... anh cũng quá độc ác, anh lại có thể bỏ mặc em không quan tâm những mấy tháng liền...."

Tiếng khóc của cô, lời nói của cô, từng câu từng chữ như gõ vào tim anh, "Là anh không tốt, bảo bối, ngoan, đừng khóc."

"Anh cố ý phải không?" Tố Tố túm chặt lấy thắt lưng anh, càng nức nở nghẹn ngào hơn, "Anh cố ý không ly hôn với em, lếquydon-dien-dan lại không để ý em, khiến em khó chịu, anh hả hê lắm phải không?"

Sở Lăng Xuyên bưng lấy khuôn mặt cô, giúp cô lau nước mắt, "Bảo bối, là em không cần anh, báo cáo ly hôn kia khiến anh như sụp đổ, anh có kiên trì đến mấy cũng không chịu được.

Mấy tháng không để ý em, không phải là diễn tập ư, trở lại không gặp em, sợ em vừa thấy mặt lại thúc giục làm thủ tục ly hôn.

Còn nữa, anh thừa nhận mình giận em, ai cho em đối xử với anh như vậy. Tốt rồi, bảo bối, không nói chuyện cũ nữa."

"Lật lọng, lật lọng...." Tố Tố tức giận đánh vào lồng ngực anh, nhìn tưởng sinh khí, nhưng thực chất là làm nũng, Sở Lăng Xuyên nắm lấy tay của cô, cúi đầu hôn lên.

Anh nhìn Tố Tố như vậy rõ ràng vô cùng quan tâm anh, không giống như bị Thẩm Hạo Vũ đoạt mất, cái ý nghĩ này tuyệt đối không được để Tố Tố biết.

Sở Lăng Xuyên rất vui mừng, hai người không ly hôn, Tố Tố vẫn quan tâm anh, anh sắp được làm ba, anh quả thật đã nghi ngờ sai cho cô rồi.

Nếu như Tố Tố vẫn thích Thẩm Hạo Vũ, sao anh còn có thể làm hòa được với cô, còn có thể ôm cô, hôn cô, có lẽ vị trí của anh trong lòng cô cũng không hề nhỏ.

Hai người đắm chìm trong nụ hôn, một đường từ phòng khách, đến phòng ngủ, lên đến trên giường, Sở Lẵng Xuyên vuốt ve người phụ nữ mà anh yêu nhất, cảm động nói: "Bảo bối, vợ, bà xã, anh rất muốn em, nằm mơ cũng thấy em, em có nhớ anh hay không?"

Nhớ nhung có nghĩa là luôn muốn ở chung một chỗ, muốn được ôm nhau, dựa vào nhau như bây giờ.

"Hừ, nói dễ nghe nhỉ." Tố Tố thở hổn hển, đưa tay bẹo má anh, "Không muốn, không nhớ, nhớ anh có ích lợi gì, ngay cả bóng người còn không thấy, nhìn thấy em thì trưng ra bộ mặt như có thâm cừu đại hận, em mới không cần nhớ anh."

Gương mặt tuấn tú của Sở Lăng Xuyên tràn đầy đau lòng, anh đặt một tay của cô lên miệng, "Thật sự không có, anh tan nát cõi lòng rồi, thật.... Một chút cũng không nghĩ đến à?"

Tố Tố không nói lời nào, cô chính là muốn anh không được như ý, Sở Lăng Xuyên nóng nảy, trực tiếp cướp đoạt môi cô, vừa gặm vừa cắn, bàn tay thừa dịp làm loạn trên người cô, giọng nói trầm thấp uy hiếp: "Có nói hay không? Hả?"

"Thật sự muốn biết?" Tố Tố đẩy mặt anh ra, hai má cô ửng hồng, đôi mắt sáng như sao, bây giờ cô có em bé, người đàn ông này cuối cùng cũng trở về bên cạnh cô, như vậy cái gì cô cũng không quan tâm nữa.

Sở Lăng Xuyên như được thổi thêm gió đông, mọi đau lòng tức giận đều tan biến hết, nếu như không phải cô có em bé, giờ phút này anh thật muốn hung hăng đoạt lấy cô.

Đúng nha, đứa bé, vậy khẳng định các biện pháp của anh đều thất bại, anh thật bội phục với quyết định ban đầu của mình, Sở Lăng Xuyên kích động hôn Tố Tố, nỉ non bên tai cô: "Bảo bối, có biết chuyện vĩ đại nhất anh từng làm là gì không?:

Hơi thở của Tố Tố không ổn định hỏi: "Cái gì?"

Anh khẽ gặm vành tai cô, "Thứ nhất chính là khi ly hôn cho em leo cây, thứ hai, đó là, đem em làm, hí....."

Cằm Sở Lăng Xuyên bị Tố Tố cắn, hai người trở về thời ngọt ngào hạnh phúc, bọn họ tin tưởng, hai người có thể bắt đầu lại lần nữa thật tốt.

Sở Lăng Xuyên vừa làm cơm vừa ngâm nga một bài hát, Tố Tố như một cái đuôi nhỏ đi theo anh, nhìn anh bận rộn, anh muốn để cô nghỉ ngơi, nhưng cô nhóc này hết sức không nghe lời.

Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ trưa, cùng nhau trở về chỗ ba mẹ ăn cơm tối, rồi lại về nhà mình, ngay cả đến lúc tắm cũng không tha, anh thế nhưng cũng đi theo, lấy lý do bảo vệ phụ nữ có thai, kì thực là giở trò bên trong, tranh thủ ăn đậu hũ của cô.

Đêm hôm đó, hai người ôm nhau, nói chuyện trên trời dưới đất, đến lúc mệt không nói được nữa mới hài lòng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Sở Lăng Xuyên còn đang ngủ thì nghe thấy tiếng khóc từ trong phòng vệ sinh, anh đột nhiên tỉnh táo, bên cạnh mình không có ai, xảy ra chuyện gì?

Sở Lăng Xuyên căng thẳng, vội vàng chạy vào xem, chỉ thấy Tố đi đến cửa, khóc nức nở, anh bước đến ôm cô vào lòng, lo lắng khẩn trương hỏi: "Sao vậy, chuyện gì khiến bảo bối của anh phải khóc?"

Tố Tố thở không ra hơi, cả khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem, "Em chảy máu, em chảy máu, em không giữ lại được đứa bé.. ô... ô..."

Đây là lần thứ ba, nếu lại không có, Tố Tố liệu.... Anh cố gắng trấn tĩnh, an ủi cô: "Bảo bối, đừng lo, chúng ta đi bệnh viện."

Anh vội ôm lấy Tố Tố đi ra ngoài, chính anh còn khẩn trương đến toát hết mồ hôi lạnh, đứa bé này không thể có bất kì sơ sẩy nào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-141)