Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 075

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 075
Họ Sở kia, bà đây không sợ anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc

Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên đè ở phía dưới, tư thế mập mờ, nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt, trong lúc anh hôn quên cả trời đất thì "Bốp", anh bị Tố Tố tát một cái, không nặng cũng không nhẹ, nhưng vì đêm tối yên tĩnh nên nghe vang dội khác thường.

Sở Lăng Xuyên khựng lại, thời khắc tình thơ ý họa lãng mạn như vậy, cô lại... Anh tóm lấy tay cô, hung hăng quát, "An Nhược Tố, em làm cái gì đấy hả, thật biết phá hủy bầu không khí!"

"Có con muỗi." Tố Tố lí nhí nói, cố rút tay ra, ngay cả trong bóng tối cũng có thể thấy sắc mặt âm trầm của anh, cô giải thích rất nghiêm túc: "Có con muỗi thật mà."

"Vậy thì tiếp tục." Sở Lăng Xuyên nói xong lại định hôn tiếp, Tố Tố sốt ruột nói: "Sở Lăng Xuyên em nhắc nhở anh, em vừa mới khỏe lại, không thích hợp vận động."

Tay Sở Lăng Xuyên vuốt ve mặt cô, cúi đầu hôn từng nhát lên môi cô, vừa hôn vừa nói: "Sao anh lại không có tình người như thế được, anh có nói muốn cùng em vận động sao?"

"Vậy anh đè lên người em làm gì? Chơi vui lắm hả?" Tố Tố trừng mắt nhìn anh trong bóng tối, cố đẩy anh ra nhưng không xi nhê gì, ngược lại còn ôm cô chặt hơn, khiến cô không thể động đậy được."Đtttrúc_diendan... leqdon"

"Vậy em đè anh đi." Sở Lăng Xuyên ôm cô lật người, anh nằm dưới, cô ở trên, cô tức tối đấm một cái lên ngực anh, "Anh có thể đừng không đứng đắn như vậy được không hả?"

Sở Lăng Xuyên dựa vào cảm giác tìm được môi Tố Tố hôn một cái, "Chồng em đặc biệt dẫn em đi xem mưa sao băng, em cũng nên bày tỏ thành ý một chút, ít nhất phải cho anh một phần thưởng chứ?"

Tố Tố cúi đầu, không chút lưu tình cắn vào vai anh một cái, Sở Lăng Xuyên bị đau kêu một tiếng, Tố Tố ngẩng đầu, không vui nói: "Đây là phần thưởng dành cho ann đấy."

"Em lợi hại, ngủ." Sở Lăng Xuyên nói xong đặt cô xuống, hai người nằm yên lặng một hồi lâu, Tố Tố vẫn không ngủ được, đá anh một cái, "Chúng ta về nhà đi, ở đây em không ngủ được."

"Được, anh nghe vợ." Sở Lăng xuyên nói xong liền bảo Tố Tố lên xe trước, còn anh thu dọn đồ đạc, tốc độ khỏi phải nói, chưa đến mấy phút đã thu dọn xong, đặt đồ vào cốp xe rồi lái xe về nhà.

Tố Tố ngủ một mạch đến hơn 10 giờ sáng ngày hôm sau, khi tỉnh lại đã không thấy Sở Lăng Xuyên bên cạnh, chỉ nghe tiếng anh nói chuyện điện thoại. Cô mơ màng một lúc lâu mới tỉnh hẳn, không nhớ rõ lmf sao mình về nhà được, cũng không nhớ tại sao quần áo của mình đều bị cởi hết, tóm lại, chắc chắn là Sở lăng Xuyên làm.

Lúc này Sở lăng Xuyên nghe điện thoại xong đi vào, gương mặt anh tuấn nở nụ cười, ngồi xuống bên giường, cúi đầu cho cô một cái hôn, "Cục cưng, hôm qua vui không?"

"Vâng, hoàn hảo." Tố Tố khẩu thị tâm phi nói, thật ra thì cô rất vui, gần gũi với thiên nhiên khiến cô cảm thấy rất thoải mái, hôm nay giống như vẫn còn đắm chìm trong phong cảnh đẹp đẽ và tâm tình vui mừng ngày hôm qua.

Sở Lăng Xuyên vuốt ve bàn tay Tố Tố, rồi lại đưa lên má cọ cọ, "Vĩ Khôn gọi điện thoại, muốn mọi người tụ họp một bữa, Tiểu Nhiên và Hàm Hàm cũng đi, hỏi em có muốn tham gia hay không."

Tố Tố phản ứng lại, nghi ngờ lời nói của anh, "Tiểu Nhiên và Hàm Hàm cũng đi? Sao họ không gọi điện nói cho em biết?"

"Họ có gọi cho em, nhưng anh thấy em đang ngủ ngon nên không gọi em dậy. Nào, xuống giường, đi ăn sáng trước đã."

Sở Lăng Xuyên nói xong liền đỡ Tố Tố lên.

Tố Tố chỉ đành phải xuống giường, đi đánh răng rửa mặt rồi mới gọi cho Hàm Hàm và Tiểu Nhiên, xác nhận lời Sở Lăng Xuyên nói là thật, thôi được, vậy thì tụ họp, náo nhiệt một chút cũng tốt.

Đồ ăn sáng Sở Lăng Xuyên đã nấu xong, hai người ăn một chút rồi mới đi ra ngoài, đến chỗ hẹn, khi bọn họ vào phòng bao đã thấy mọi người đều đến đông đủ cả rồi, hai người bọn họ là trễ nhất.

Lâu quá không gặp, mọi người trò chuyện rất vui vẻ, bụng Tiểu Nhiên đã lớn hơn trước nhiều, ba người phụ nữ ngồi chung, để cho ba người đàn ông ngồi đối diện, mặc dù hôm nay là cùng nhau tụ họp, nhưng bọn họ vẫn là đối tượng bị tẩy chay như cũ.

Ba người phụ nữ đang tán gẫu đề tài của mình, Tiểu Nhiên đứng lên đi toilet, nhưng thấy toilet trong phòng không được vệ sinh cho lắm, nên quyết định đi toilet bên ngoài.

Tố Tố và Hàm Hàm cũng đi, ba người phụ nữ bỏ đi tập thể, một là để hộ tống Tiểu Nhiên, hai là muốn nói chuyện riêng, hỏi thăm tình hình gần đây của nhau một chút.

Nói đi nói lại, ba người đều không được như ý. Hàm Hàm với La Vĩ Khôn không có kết quả nhưng vẫn còn dây dưa chưa dứt, cô muốn có cuộc sống mới của mình, nhưng La Vĩ Khôn lại không chịu buông tay.

Còn Tiểu Nhiên thì một chút lòng tin đối với Thiệu Minh Thành cũng không có, cho nên anh nói muốn cưới, cô cũng không tin anh thật lòng, huống chi... Cô cũng không phải là duy nhất, nên cô sẽ không trở về bên anh, đứa bé là của cô, còn Thiệu Minh thành, anh ta có thể có người con gái khác.

Vốn là người hạnh phúc nhất, nhưng bây giờ Tố Tố lại đang đếm ngược thời gian ly hôn, chưa đến 10 ngày nữa, cô và Sở Lăng Xuyên sẽ kí vào đơn li hôn, sau đó làm thủ tục, người thân yêu nhất sẽ biến thành người qua đường, không liên quan gì nhau nữa.

Ba người nói xong đều thở dài môt hơi, đều chọc phải "lưu manh" không nên chọc, thở dài đến toilet.

Trong phòng bao, ba người đàn ông cũng đang trò chuyện về đề tài của mình, hàn huyên mấy câu, Thiệu Minh Thành hỏi Sở Lăng Xuyên: "Anh Xuyên, anh với chị dâu sao rồi, nhìn hai người như vậy chắc là làm lành rồi hả?"

Sở Lăng Xuyên ngậm điếu thuốc trong miệng, hít một hơi, kẹp điếu thuốc vào ngón tay, nhả ra một ngụm khói rồi mới nói: "Ngoài miệng thì không nói đến chuyện li hôn, chung sống cũng coi như hài hòa."

La Vĩ KHôn bội phục sâu sắc nói: "Anh, em thấy kế hoãn binh này của anh thật cao minh, nếu lúc ấy đang trong lúc bực bội mà gật đầu một cái thì hôn nhân này coi như xong, bây giờ cũng bớt giận rồi, anh hãy nói vài lời hữu ích, chắc chắn không sao."

Thiệu Minh Thành không nhịn được nhắc nhở anh, "Bây giờ thì nhìn như không sao, ngộ nhỡ, em nói là ngộ nhỡ, kì nghỉ phép của anh kết thúc, người ta ly hôn với anh, anh cũng đồng ý à?"

Sở Lăng Xuyên dập tắt điếu thuốc, liếc mắt nhìn Thiệu Minh Thành, "Anh đồng ý rồi, còn phải lãnh đạo phê chuẩn mới được."

Thiệu Minh Thành không nhịn được trêu: "Anh được đấy, đủ ranh mãnh, vì nàng dâu này mà bất chấp mọi giá."

Đúng lúc này cửa phòng bị mở ra, ba người lập tức ngậm miệng, quay đầu nhìn lại, thấy người đến là Tố Tố thì không khỏi sửng sốt.

Nhất là Sở Lăng Xuyên, sau khi thấy Tố Tố thì không khỏi toát mồ hôi lạnh, nhìn sắc mặt cô đã biết có chuyện chẳng lành, chột dạ nói: "Bảo bối, sao em trở về nhanh vậy?"

Tố Tố tiến lên, vung túi đập vào bả vai anh, tức giận gầm nhẹ: "Sở Lăng Xuyên, cái tên khốn kiếp này, còn hai người các cậu Thiệu Minh Thành, La Vĩ Khôn, các người nhớ kỹ cho tôi." Nói xong quay người bỏ đi, Sở Lăng Xuyên chỉ đành vội vàng đuổi theo.

La Vĩ hôn và Thiệu Minh Thành thấy trận chiến này, đưa mắt nhìn nhau, làm hỏng chuyện lớn rồi, xem ra lời bọn họ nói đều bị Tố Tố nghe được, phen này Sở Lăng Xuyên thảm rồi.

Quả thật, Sở Lăng Xuyên rất thảm, nhưng Tố Tố còn thảm hơn.

Tố Tố giận dữ cắm đầu đi rất nhanh nên không chú ý, làm quay giày xăng đan bị tuột ra, cô khom người cài lại, làn váy dài chấm xuống đất.

Sở Lăng Xuyên vội vã đuổi theo, giậm một cước lên váy, đúng lúc Tố Tố cài xong quai giày, đứng thẳng lên, lại nghe "xoẹt" một tiếng, cô quayy đầu lại nhìn, ngu người.

Làn váy bị Sở Lăng Xuyên giẫm dưới chân, rách nát te tua, mà cái mông của mình... lộ ra hơn nửa.

Mặt Tố Tố đỏ lựng, sau đó trắng bệch, tiếp theo là nổi giận, Sở Lăng Xuyên vội vàng rút chân, nhanh tay nhặt miếng váy lên, gương mặt hoảng hốt chột dạ, sao mình càng chữa càng cháy thế này.

Lúc này Tố Tố cũng không thèm quan tâm có người lạ hay không, chạy đến ven đường ngồi sụp xuống, khóc điên cuồng, xấu hổ chết mất, mất hết cả mặt mũi rồi.

"Bảo bối!" Sở Lăng Xuyên sải bước đến bên cạnh, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng dậy về phía trong, ôm lấy thật chặt, "Vợ đừng giận, anh không cố ý đâu mà."

"Anh... anh cố ý, buông em ra, tên lừa đảo, gian trá!" Tố Tố cầm túi đập lên người anh, còn tức giận đá vào chân anh, dám làm cô mất mặt trên đường cái như vậy.

Mặc cho Tố Tố tay đấm chân đá, Sở Lăng Xuyên quyết không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn, vội vàng dụ dỗ: "Được rồi bảo bối, đừng giận mà, có gì về nhà nói."

Nói xong, không để ý sự phản kháng của cô, ôm cô đi đến bãi đỗ xe, mở cửa xe, nhét cô vào trong, anh cũng vội chui vào, nổ máy chạy xe về nhà.

Tố Tố đang suy nghĩ chuyện anh lừa cô, lại ngẫm lại bộ dạng xấu hổ của mình lúc nãy, thật mất mặt, nghĩ đến đó cô liền khóc rống lên, gào khan không có nước mắt, vừa giận vừa hờn, một trận quyền cước đấm đá rơi lên người Sở Lăng Xuyên.

"Bảo bối, đừng khóc nữa, về nhà cho em đánh thoải mái, bây giờ anh đang lái xe, vợ đừng giận nữa mà." Sở Lăng Xuyên nhìn bộ dáng nổi đóa của TỐ Tố cũng không khỏi căng thẳng sốt ruột, lúc khảo hạch quân sự còn không có căng thẳng như vậy.

Về đến nhà, Tố Tố vứt giày qua một bên, thay dép, thở phì phò đi vào phòng ngủ, Sở Lăng Xuyên vội vàng đi theo, lúc đến cửa phòng ngủ, Tố Tố lại xoay người lại, chỉ vào anh, gầm lên: "Sở Lăng Xuyên, anh đừng có tới đây."

Sở Lăng xuyên dừng bước, trong đôi mắt đen láy đều ẩn nhẫn phiền não và khổ sở, anh trầm mặc không nói lời nào, một dự cảm xấu luẩn quẩn trong tim anh, không cách nào xua đi được.

Tố Tố thật sự tức giận, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, thân thể giận đến phát run, "Sở Lăng Xuyên, anh không thấy mình rất quá đáng sao, anh nói hết kỳ nghỉ phép anh sẽ ly hôn, anh muốn sống với tôi thật tốt trong 20 ngày này, tôi nghe theo anh, nhưng...

Thì ra là, thì ra là kế hoãn binh của anh, anh đồng ý ly hôn chẳng qua là để lừa gạt tôi, bởi vì đơn ly hôn của chúng ta còn phải chờ cấp trên của anh phê chuẩn.

Lừa gạt tôi như vậy rất vui phải không, ban đầu là mẹ anh, dùng bộ dáng quan tâm, yêu mến tôi mà xuất hiện, hại tôi mất đi đứa bé, bây giờ thì đến lượt anh dụng một bụng đầy tâm cơ gạt tôi, coi tôi như đứa ngốc mà chơi đùa, anh căn bản không muốn ly hôn đúng không, đồng ý ly hôn với tôi chẳng qua là kế hoãn binh có đúng không?

Tố Tố đã giận đến mức lời nói cũng không mạch lạc, chỉ biết lặp lại những lời như vậy.

"Phải!" Cuối cùng Sở Lăng Xuyên không nhịn được nữa phải rống to lên, cặp mắt đỏ ửng, siết chặt hai nắm tay, "Anh không muốn ly hôn, cũng không muốn mất em, anh chỉ nghĩ đến việc em sẽ rời bỏ anh... lòng anh đau như bị người ta khoét một miếng thịt, anh hiểu rõ nỗi khổ của em, anh biết anh nợ em, nhưng anh cũng rất đau lòng em biết không?

29 tuổi anh mới biết anh có thể yêu một người con gái đến như vậy, 30 tuổi anh mới biết, vì một người phụ nữ rời khỏi anh mà có thể khiến anh đau lòng đến thế.

Đối mặt với cái chết anh chưa bao giờ sợ hãi, đối mặt với kẻ địch anh cũng chưa từng sợ qua, nhưng đối mặt với em, anh sợ rồi, sợ em rời bỏ anh, sợ em mở miệng là nói ly hôn với anh, anh rất sợ mất em.

Anh mất đi đứa bé còn chưa đủ, em còn muốn anh mất đi người phụ nữ anh yêu nhất sao, em muốn anh chết đúng không? Anh không bỏ được em, muốn níu giữ em lại, cứu vãn hôn nhân của chúng ta, anh có lỗi sao?"

Sở Lăng Xuyên gào xong, đá một cước lên giường rầm một tiếng, nóng nảy mà khổ sở quay người bước đi, được hai bước lại quay đầy nhìn về Tố Tố, thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, cuối cùng vẫn xoay người bước ra ngoài.

Tố Tố cứng đờ đứng yên tại chỗ, đầu tiên là cô bị anh hù sợ, tiếp theo là bởi vì những lời này của anh mà đau lòng, nước mắt từng viên từng viên lăn xuống, một lát sau nghe tiếng đóng cửa, anh đi rồi.

Sở Lăng Xuyên lái xe ra khỏi chung cư, ngực phập phồng không yên, anh không chú ý đến có một chiếc xe dừng ở cửa tiểu khu đang lặng lẽ đi theo, người trong xe là Tô Tuệ Vân."Đtttrúc_diễndan... leeqydon"

Sau khi Sở Lăng Xuyên rời đi, Tố Tố ổn định lại cảm xúc của mình, đi tắm, thay quần áo, nhưng vẫn tâm phiền ý loạn như trước, cái váy rách kia bị cô nhét vào trong thùng rác.

Xem ti vi, phiền lòng, đọc sách, phiền lòng, ngủ, phiền lòng, không ngủ được, lại ngồi dậy trên ghế salon nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức trên vách tường, thời gian trôi qua hơn một canh giờ, anh ấy giận đùng đùng bỏ đi đâu vậy, sẽ không có chuyện gì chứ?

Không kìm được lại phiền lòng, gãi gãi đầu, ảo não gầm nhẹ một tiếng, Tố Tố đành đi hóng gió, quét dọn vệ sinh nhà cửa, gần đây có anh ở nhà, cô gần như không làm gì cả, sinh ra làm biếng rồi.

Quét dọn phòng trong phòng ngoài một lượt, ga giường vỏ chăn, cái gì cần giặt đều đem đi giặt hết, làm xong cũng đến khoảng bốn giờ chiều, cô không có ăn cơm trưa, bây giờ bụng đói kêu ục ục.

Mà anh vẫn chưa về, nhìn điện thoại trên bàn, cô đang suy nghĩ xem có nên gọi cho anh hay không, lại nghĩ nghĩ, rõ ràng là lỗi của anh, là anh nổi giận, sao cô lại phải cúi đầu trước, kiên quyết không gọi.

Cô đi vào nhà bếp nấu cho mình một bát mì ăn tạm, anh không về, bụng cô bị liên lụy rồi. Cô lên giường nằm nghỉ, tâm phiền ý loạn, suy nghĩ lung tung, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Cô ngủ thẳng giấc tới 10 giờ đêm, đột nhiên tỉnh lại, cô mờ mịt nhìn một mảnh đen thui trước mắt, sững sờ, trời đã tối rồi sao, cô mở đèn, nhìn thấy 10 giờ tối, mà vị trí bên người cô trống không.

Lòng chợt chùng xuống, anh chưa bao giờ giận dỗi với cô mà không về nhà qua đêm, nhớ lại bóng dáng tức giận đùng đùng bỏ đi của anh, Tố Tố hơi bận tâm, cầm điện thoại ở đầu giường lên, do dự một chút, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho anh.

*****

Editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc

Chuông reo không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng vẫn không có ai nghe máy, Tố Tố bắt đầu lo lắng, cô nghĩ mãi, trừ đơn vị ra, cô thật sự không biết ngày thường anh thích đi chỗ nào.

Định gọi cho La Vĩ Khôn và Thiệu Minh Thành hỏi một chút, nhưng lại nghĩ, lúc ban ngày mình nổi đóa với Sở Lăng Xuyên trước mặt họ như vậy, bây giờ lại bày ra dáng vẻ quan tâm, có ý nghĩa gì chứ.

Thật là rối rắm, cô lại nghĩ, hay là anh về nhà bố mẹ anh, nhưng mà còn lâu cô mới gọi điện thoại cho Triệu Đình Phương, nghĩ tơi nghĩ lui đều không thích hợp, cuối cùng an ủi mình, Sở Lăng Xuyên là ai chứ, bản lĩnh lớn, một nam tử hán, chắc là không có chuyện gì, bây giờ không nghe điện thoại chắc là đang giận dỗi cô thôi.

Mặc dù an ủi mình, nhưng Tố Tố vẫn không ngủ được, thức trắng một đêm, mở to mắt đến khi trời sáng, mãi cho đến 7 giờ, mới nghe thấy tiếng đóng mở cửa phía bên ngoài.

Tố Tố giật mình, lắng tai nghe tiếng động, hình như anh đi tắm, mấy phút sau lại nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, qua một hồi lâu, phòng ngủ truyền tới âm thanh mở cửa, nhưng không có ai lên tiếng.

Cô khẽ nhíu mày, ngồi dậy ra khỏi phòng ngủ, khẽ mở gian phòng ngủ còn lại, thấy anh đang nằm ở đó, sắc mặt có chút khó coi, hình như là ngủ thiếp đi.

Cô đóng cửa lại, thở dài một hơi, sau đó quay lại đi rửa mặt, cô nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mình trong gương, tự làm mặt quỷ trấn an chính mình, không cần lo lắng, anh không sao đâu.

Sau khi rửa mặt xong, Tố Tố vào bếp định làm bữa sáng, lại thấy điểm tâm anh đã chuẩn bị xong xuôi, đang để ở trong nồi, anh nói muốn yêu thương, cưng chiều cô, mặc dù cãi nhau anh cũng không bỏ mặc cô.

Tâm tình cô rất phức tạp, trong lòng có chút lo lắng, sau khi ăn xong điểm tâm, không có chuyện gì làm nên cô vào thư phòng giết thời gian.

Đại khái tầm khoảng chín giờ, di động của cô vang lên, là một số xa lạ gọi đến, sau khi cô bắt máy, trong điện thoại truyền đến một giọng nói khá quen.

<<<dien. d.. //leequydonnn+uyenx>>>>

"Này, An Nhược Tố?"

"Cô là?"

"Tôi là Tô Tuệ Vân!"

Chân mày Tố Tố cau lại, cô ta làm sao biết được số di động của cô, chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô ta là cô đã vô cùng khó chịu rồi, Tô Tuệ Vân nói tiếp: "Tôi muốn nói chuyện với cô."

"Xin lỗi, tôi không có gì để nói." Tố Tố trực tiếp cúp máy, cô lười cùng người phụ nữ này nói nhảm, cô vừa đặt điện thoại xuống để chuẩn bị ra ngoài thì có tin nhắn đến.

Cô vừa mở ra xem, cả người cứng đờ, chỉ cảm thấy toàn bộ máu như dồn lên não, tức giận, đau đớn, xen lẫn cảm giác bị phản bội.

Tin nhắn được gửi kèm theo ảnh, bên trong là khuôn mặt ngủ an ổn của Sở Lăng Xuyên, mà người phụ nữ bên cạnh lại không phải là cô, Tô Tuệ Vân, lại là cô, cô lập tức nhắn lại: "Gặp nhau ở đâu?"

Rất nhanh sau đó Tô Tuệ Vân gửi lại một tin nhắn báo địa điểm gặp mặt, Tố Tố, để điện thoại trên giường, mặc quần áo, không để ý đến Sở Lăng Xuyên, vội vã ra khỏi nhà.

Đi trên đường, Tố Tố dần bình tĩnh lại, cô nghĩ đến mục đích của mình, trên mặt treo nụ cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô bước vào quán cafe, thấy Tô Tuệ Vân đang đeo một cái kính râm lớn mỉm cười với mình, giờ phút này, Tố Tố rất muốn cho cô ta một bài học nhớ đời.

Cô đi đến ngồi ở ghế đối diện, Tô Tuệ Vân khách khí hỏi: "Muốn ăn hay uống chút gì không?"

Tố Tố nhìn chằm chằm vào cô ta, nhếch môi nói: "Không cần, nhìn thấy cô là tôi không còn khâu vị rồi."

Tô Tuệ Vân không tức giận, vẫn híp mắt cười như cũ, "Hình cô đã xem rồi."

Tố Tố không khách khí đáp lại: "Cô thật biết cách nói nhảm, nếu tôi không nhìn thấy thì sẽ ở đây nói nhảm với cô ư, nếu cô là người thông minh, có chuyện thì nói, có rắm thì thả, đừng lãng phí thời gian của tôi."

Sắc mặt Tô Tuệ Vân biến đổi: "Thô tục!"

Tố Tố đập một cái lên bàn, cô nhíu mày, "Nói hay không, nếu không nói thì lời thô tục vẫn còn ở phía sau." Ở cùng Sở Lăng Xuyên đã lâu, ít nhất cô cũng học được ít tính khí của anh, lại nói thật ra cô cũng không phải người dịu dàng.

"Tôi nghe Lăng Xuyên nói hai người sẽ ly hôn?" Tô Tuệ Vân nhìn Tố Tố, cảm thấy một cười như vậy không có tư cách, vì sao Sở Lăng Xuyên có thể thích một người phụ nữ như vậy chứ, một chút đức tính cũng không có.

Ngược lại Tố Tố rất bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi: "Giống như cô nói, xem ra quan hệ của hai người phát triển cũng không tồi, anh ấy còn nói gì nữa?"

"Anh ấy áy náy với cô, muốn bù đắp cho cô, ngày hôm qua nhìn rất đau lòng, tôi ngồi với anh ấy một lát cho đến khi uống hết rượu, cho nên, chuyện xảy ra sau đó cũng là tự nhiên."

Tô Tuệ Vân nói xong, Tố Tố đột nhiên giơ tay kéo rớt kính cô ta xuống, lộ ra đôi mắt gấu mèo, Tố Tố không bởi vì lời nói của cô ta mà đau lòng tức giận, ngược lại còn nở nụ cười lớn.

"Cô.... cô, người điên!" Tô Tuệ Vân đoạt lại kính của mình đeo lại thật nhanh, cô ta không đoán ra người phụ nữ trước mặt mình có tâm tư gì, biết cô ta ngủ cùng chồng mình không phải nên tức giận sao, vậy mà còn cười được, "Có gì đáng cười?"

"Xin lỗi... Xin lỗi, tôi... luống cuống." Tố Tố cố gắng nén tiếng cười trong cổ họng, nhưng nghĩ đến đôi mắt gấu mèo của Tô Tuệ Vân lại một lần nữa cười phá lên, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, "Rất lâu rồi tôi không vui vẻ như vậy."

Tô Tuệ Vân bị Tố Tố làm cho rối loạn, cô ta cũng không nghĩ ngợi nhiều, "An Nhược Tố, mặc kệ cô nghĩ thế nào, tôi yêu Sở Lăng Xuyên, so với cô yêu anh ấy thậm chí còn hơn rất nhiều, tôi hy vọng cô có thể rời khỏi anh ấy."

Rốt cuộc Tố Tố cũng ngưng cười, nhưng khuôn mặt đã bị cứng lại do cười nhiều quá, cô giơ tay xoa mặt mình, lúc này mới nói chuyện: "Cô trực tiếp cầm đi uy hiếp Sở Lăng Xuyên không phải xong rồi sao, nói với tôi làm gì, có hữu dụng không?"

Tô Tuệ Vân nhìn Tố Tố, cô ta không ngốc, cầm hình đi uy hiếp Sở Lăng Xuyên thì chắc chắn sẽ bị anh hận chết, xuống tay từ Tố Tố dù sao cũng tốt hơn.

"Nếu như có thể vẹn cả đôi đường, việc gì tôi phải bí quá hóa liều, nếu như cô không hợp tác, đừng trách tôi thủ đoạn, không biết nếu lãnh đạo của anh ấy thấy những hình này liệu có thể ảnh hưởng đến tiền đồ sau này không nhỉ?"

"Tôi thật sự phải khen cô một câu, Tô Tuệ Vân đúng không, bây giờ tôi đã được gặp người phụ nữ vô sỉ nhất, âm hiểm nhất, chả trách hơn ba mươi không ai thèm lấy, người như cô thì ai dám cưới về."

"Cô..." Tô Tuệ Vân bị Tố Tố nói cho nghẹn họng, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, cô ta định cầm ly cà phê hắt vào Tố Tố thì tay bị người giữ lại, Tố Tố đẩy ra, động tác làm liền một mạch, hất ly cà phê vào ngực cô ta, bên trong quán cafe ai cũng hiếu kì nhìn hai người bọn họ, đặc biệt là Tô Tuệ Vân.

Tô Tuệ Vân tức đến muốn phát điên, Tố Tố đứng lên, "Tôi cho cô một tách cafe này để cô khỏi ra dáng con gái đại gia trước mặt người khác, nếu lần sau còn tiếp tục chuyện như thế này thì cái cô nhận được không chỉ nhẹ nhàng là một ly cafe vào người đâu, đừng trước mặt tôi tự bêu xấu chính mình, khi đó người thua thiệt chính là cô.

Cô hẹn tôi ra ngoài với mục đích gì tôi còn không biết sao, để tôi nói cho cô biết, tôi và Sở Lăng Xuyên cưới nhau hay ly hôn là chuyện của hai chúng tôi, cô không có quyền nhúng tay vào.

Thuận tiện nhắc nhở cô một chút, đừng khiến Sở Lăng Xuyên chán ghét, biết điều thì hủy những bức ảnh kia đi, chớ hại người hại mình, đến lúc gà không trộm được lại mất nắm gạo."

Tố Tố nói xong xoay người bước đi, mới được vài bước cô lại dừng lại, cười nói: "Còn nữa, quên cảm ơn cô, hôm nay là ngày tôi vui vẻ nhất, cười nhiều nhất, cảm ơn cô đã gọi tôi ra ngoài để giải trí, tâm tình tôi đặc biệt thoải mái, hẹn gặp lại."

Tô Tuệ Vân hoàn toàn không phải đối thủ của Tố Tố, cô ta vẫn ngồi ngây ngốc ở đó, cho tận đến khi Tố Tố rời đi mới phản ứng lại, vội vàng cầm khăn giấy lên lau cafe trên quần áo, cô ta nghĩ đến lời nói của Tố Tố, hại người hại mình, quả thật trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Tố Tố vừa ra khỏi quán cafe thì không cười nổi được nữa, mặc dù cô biết Sở Lăng Xuyên say rượu hay đấm đá, nếu anh say thì không thể làm chuyện gì với người phụ nữ khác.

Nhưng trong lòng cô vẫn không thoải mái, chỉ cần nghĩ đến bọn họ ở cùng nhau cả đêm, thậm chí anh còn bị Tô Tuệ Vân ôm, cô khó chịu như nuốt phải ruồi.

Mắt Tô Tuệ Vân thâm đen nhất định là do Sở Lăng Xuyên đánh, điều đó chứng tỏ anh uống say như chết, cô hiểu, bởi vì trong lòng anh khó chịu, nhưng lại không biết kể cùng ai, nhưng anh và Tô Tuệ Vân vì sao lại ở cùng một chỗ?

Cô hiểu rõ anh nên vô cùng tin tưởng anh và Tô Tuệ Vân không phát sinh cái gì, nhưng nếu như Tô Tuệ Vân bí quá hóa liều, đưa hình phát tán ra bên ngoài thì làm thế nào?

Sở Lăng Xuyên ngủ thẳng đến trưa, sau khi anh rửa mặt đánh răng xong, ra khỏi phòng ngủ thấy phòng khách trống không. <dien. d.. //leeqdonnn+uyenx>>>>

Anh nghe thấy tiếng động ở phòng ăn thì bước vào, Tố Tố đã làm xong một bàn cơm trưa, cô đang lấy bát đũa, nhìn thấy anh đi vào, cô hỏi: "Dậy rồi thì ngồi ăn cơm."

Sở Lăng Xuyên rất chột dạ, lúc trước anh tức giận với cô, lại còn đi cả đêm không về, dù sao lâu nay quan hệ giữa hai người đều như vậy, anh không nghĩ có thể hài hòa lại, không ngờ Tố Tố lại chủ động để ý đến anh.

Trong lòng anh rất vui, chạy lại ôm lấy cô rồi giải thích: "Bà xã, hôm qua anh ra ngoài uống rượu một mình, uống nhiều quá say không biết gì, thậm chí không nhớ được là người nào đã đưa anh vào khách sạn, nhưng sáng tỉnh lại thì chẳng có ai."

"Về sau không cho uống nhiều rượu như vậy, không tốt cho thân thể." Tố Tố bình tĩnh nói, đẩy anh ra, "Đói không, ngồi xuống ăn cơm."

Hai người ngồi đối diện nhau, anh nhìn tôi một chút, tôi nhìn anh một chút, cùng nhau ăn hết bữa cơm, Sở Lăng Xuyên cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Cô đợi cho anh ăn xong, sau đó do dự đặt một tờ giấy lên bàn, đẩy đến trước mặt anh, Sở Lăng Xuyên ngẩn ra, mấy chữ thỏa thuận ly hôn đập vào mắt anh, thậm chí cô còn chuẩn bị sẵn báo cáo để nộp cho đơn vị, cô đúng là chu đáo.

Đôi mắt Sở Lăng Xuyên tối đi, tay anh siết chặt tờ giấy, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Tố Tố, ánh mắt phảng phất sự đau đớn, khổ sở, có cả lạnh lùng hờ hững, anh xé nát tờ giấy trước mặt cô, vứt đầy trên mặt đất.

"Anh...." Tố Tố cau mày nhìn anh, trong bụng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh thì đành nuốt tất cả vào, "Anh có ý gì, ly hôn cũng đồng ý rồi, anh đã đảm bảo sẽ thực hiện đúng còn gì nữa."

"Đã hết hai mươi ngày sao? Anh nói nói chờ anh nghỉ phép hết hai mươi ngày." Sở Lăng Xuyên lạnh lùng đứng dậy, đạp ghế, xoay người đi ra khỏi phòng ăn.

Anh ngồi trên ghế salon phòng khách, châm thuốc, rít từng ngụm khói, phun ra trắng xóa, trong lòng anh đầy tức giận, không khí xung quanh khiến người ta hít thở không thông.

Tố Tố đứng cách đó không xa nhìn anh, "Anh nói hai mươi ngày căn bản chỉ là kế hoãn binh, anh chính là muốn trêu chọc em, đâu có tính toán đến ly hôn. Dù sao, em... em nói cho anh biết, chuyện này tâm em đã quyết."

Sở Lăng Xuyên dập tắt điếu thuốc, ném vào gạt tàn, thình lình đứng dậy, anh cả giận, "An Nhược Tố, ông đây nói cho em biết, ly hôn ư, em sớm vứt bỏ suy nghĩ này đi."

"Anh..." Tố Tố phát hỏa, anh thật vô lại, cô xoay người vào ngăn kéo lấy điện thoại di động, mở tấm hình anh và Tô Tuệ Vân, sau đó ném cho anh: "Anh tự xem đi."

Sở Lăng Xuyên bắt rất chuẩn xác, xanh mặt nhìn màn hình, hình ảnh anh và Tô Tuệ Vân cứ thế đập vào mắt, thế mà hai người lại ngủ cùng nhau, anh còn bị Tô Tuệ Vân ôm thân mật.

Mắt anh trừng lớn, rốt cuộc anh cũng có phản ứng lại, chẳng lẽ ngày hôm qua anh uống nhiều quá, là Tô Tuệ Vân đưa anh về khách sạn, sau đó thì chụp hình này lạ gửi cho Tố Tố, anh nhìn dãy số điện thoại, quả nhiên là cô ta, mẹ kiếp, người phụ nữ này đúng là có bệnh.

Trong lúc mấu chốt này lại khiến anh có thêm rắc rối, con mẹ nó, anh thật muốn cho người phụ nữ kia một trận, anh ném điện thoại lên khay trà, "An Nhược Tố, anh bị oan uổng, bị hãm hại, em có tin không?"

"Sở Lăng Xuyên, chứng cớ xác thực, anh còn muốn chối cãi, em mặc kệ có phải anh oan uổng hay không, anh nhất định phải đồng ý, nếu không em không còn cách nào khác là cầm ảnh này báo cáo với lãnh đạo của anh, anh cứ suy nghĩ đi."

Sở Lăng Xuyên sải bước đến bên cạnh Tố Tố, tức giận nhìn cô: "Em cho anh xem một chút vợ của mình như thế nào, muốn đi báo cáo, cứ việc, để anh xem lòng dạ em độc ác đến mức nào."

Tố Tố rất dễ nhát gan, trời sinh cô chỉ sánh ngang với chuột, anh nói như vậy chỉ là để cô từ bỏ, nhưng cô không phục, cô muốn cho anh thấy cô không sợ anh.

Cô vẫn cứng đầu cứng cổ, lắp bắp nói lại: "Được, anh đừng tưởng là em không dám, em.. em, anh là đồ quân phiệt, họ Sở kia, em cho anh biết, bà đây không sợ anh."

Sở Lăng Xuyên trực tiếp ôm cứng lấy Tố Tố, "A..." Cô hét lên, liều mạng giãy dụa, "Sở Lăng Xuyên, thả em xuống, anh làm gì vậy?"

"Con mẹ nó, hôm nay em chết chắc, không dạy dỗ em không được." Sở Lăng Xuyên ném cô lên giường, không đợi cô đứng dậy, thân hình anh đã ép đến

Crypto.com Exchange

Chương (1-141)