Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 069

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 069
Vợ, một lần nữa
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Uyên Xưn

Sau khi về đến nhà, Triệu Đình Phương nổi giận, đặt phòng thư "ba" vỗ trên bàn, "Sở Vệ Bình, ông nói cho tôi, phong thư xin lỗi này từ đâu ra?"

Sở Vệ Bình nhìn khuôn mặt tức giận của Triệu Đình Phương, rồi lại nhìn phong thư mà mình bắt chước bút tích của bà, xem ra bà đã giận đến mức không rõ rồi.

Ông vội vàng cười làm lành: "Bà à, đừng nóng giận, ngồi xuống trước, tôi rót cho bà chén nước uống hạ nhiệt."

Triệu Đình Phương thở phì phò ngồi xuống, ông vội vàng rót nước, bà nhận lấy uống một ngụm lớn. Sở Vệ Bình dò hỏi: "Bà và con dâu...."

"Ông đừng nói với tôi chuyện này, nhắc tới nó tôi lại phát điên. Ông nói đi, tại sao lại viết thư kiểu này, để cho tôi tưởng thật, đến ăn nói khép nép xin lỗi với nó, ông có biết hôm nay tôi vô cùng mất mặt hay không?

Tôi cho ông biết, nếu nó không nói xin lỗi trước với tôi thì chuyện này không xong đâu, còn ông nữa, tôi muốn ở riêng với ông."

Triệu Đình Phương nói xong đứng dậy đi vào phòng, Sở Vệ Bình buồn bực, chuyện này lẽ ra phải tốt đẹp lên chứ, vậy mà bây giờ lại trở thành như thế này. Ông suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại gọi cho Sở Lăng Xuyên.

"Con trai, mẹ con biết hết chuyện rồi, bà ấy vốn nóng tính, nếu con dâu không đến nhận lỗi trước thì cuộc sống sau này của ba coi như xong rồi."

"Hai người phụ nữ này sao lại không giải quyết được vậy chứ."

"Con mau chóng cầu phúc cho mình đi, vợ của con cũng không phải dễ chọc, không phải thần lửa thì cũng là núi lửa phun trào."

"Ba, mẹ của con cũng không phải vừa, ba vẫn nên cẩn thận thì hơn."

"Yên tâm, ba mẹ đấu đá cả đời, chiến thuật vẫn có."

"Ba, con cảm thấy thư này cần thêm một cái nữa."

"Ý của con là...."

"Gạt một lần nữa!"

"........."

Cuộc sống của Tố Tố không chịu ảnh hưởng gì, đối với chuyện phong thư cô cũng không đi tìm Sở Lăng Xuyên nói chuyện.

Cô vẫn đi làm như cũ, sau đó trở lại nhà cha mẹ mình. Còn chỗ ở anh mới tìm cho cô, cô không muốn đến, cũng không muốn ở.

Hôm nay sắp đến giờ tan tầm, Tố Tố nhận được điện thoại của Tiểu Nhiên, cô còn chưa lên tiếng thì Tiểu Nhiên đã hét ầm lên trong điện thoại: "Tố Tố, tớ nhàm chán muốn chết rồi, hôm nay xong việc đi với tớ nhé."

Tố Tố bật cười, trêu ghẹo cô ấy, "A, tớ nói này bà bầu, bây giờ không ở nhà dưỡng thai đi ra ngoài làm gì, hôm nào tớ rủ Hàm Hàm vào thăm cậu."

"Được rồi, đừng gạt tớ, bình thường các cậu làm gì có thời gian, chỉ suốt ngày chìm đắm trong ngọt ngào, làm gì lo lắng cho tớ. Ha ha, tớ đang ở trường học rồi, chờ cậu tan việc, tớ gọi cho Hàm Hàm đây."

Tiểu Nhiên nói xong trực tiếp cúp điện thoại, Tố Tố không nhịn được cười. Cuối cùng cũng tan sở, Tố Tố thu dọn đồ đạc, chào hỏi đồng nghiệp rồi rời đi trước. /dien.. dan=lqdon>

Cô ra đến cổng đã thấy xe Tiểu Nhiên đang đợi ở đó rồi, cô mở cửa lên xe, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực của Tiểu Nhiên vội vàng cười lấy lòng, "Thái hậu Tiểu Nhiên, nói xem hôm nay cậu muốn đi chỗ nào, hôm nay cậu lớn nhất, lớn nhỏ đều theo cậu hết."

"Hừ, coi như cậu biết điều." Tiểu Nhiên lái xe đi, đoạn đường này nhiều người, cho nên xe di chuyển rất chậm, gần mười phút mới đến điểm hẹn.

Tố Tố và Tiểu Nhiên gọi thức ăn, nhưng thức ăn cũng đã đưa lên mà Hàm Hàm còn chưa đến, Tố Tố gọi cho Hàm Hàm hỏi: "Hàm Hàm, món ăn cũng đã có mà sao chưa đến?"

"Đừng nói nữa, tớ đang bị một con ruồi quấn lấy, lúc này mới thoát khỏi, tớ lập tức đến ngay, có gọi món tớ thích không thế." Hàm Hàm tức giận nhưng vẫn không quên ăn.

"Yên tâm, làm sao có thể quên cậu được."

Sau khi cúp điện thoại, cô và Tiểu Nhiên nhắc đến em bé trong bụng của cô ấy, phụ nữ ở cùng nhau thì không bao giờ hết chuyện, Tiểu Nhiên hỏi: "Tố Tố, đừng hỏi tớ, còn cậu, lúc nào thì tính có em bé?"

Tố Tố thở dài có chút u sầu: "Tớ muốn lắm nhưng không mang thai, chuyện này đúng là không vội vàng được. Trước kia không có kế hoạch, lúc có làm tớ ứng phó không kịp, bây giờ chuẩn bị sẵn sàng lại không có, đành thuận theo tự nhiên thôi."

"Đừng nóng vội, thân thể không có việc gì thì sớm muộn sẽ có."

Hai người đang trò chuyện thì Hàm Hàm đến, "Tớ đến rồi." Hàm Hàm vừa đến liền kéo ghế ngồi xuống, "Mấy ngày nay đúng là vội chết tớ rồi, hôm nay mới có thể thả lỏng một chút."

Tố Tố hỏi: "Ai, cậu nói con ruồi gì, có chuyện gì xảy ra?"

"Còn không phải La Vĩ Khôn giống như âm hồn bất tán." Hàm Hàm nói xong thì đằng sau có người chen vào, "Không phải là em thương nhớ anh sao?"

Mọi người quay đầu lại, người vừa lên tiếng không phải La Vĩ Khôn thì là ai. Nhưng người đứng cạnh La Vĩ Khôn lại khiến Tiểu Nhiên ngẩn người, anh có chút giật mình gọi: "Tiểu Nhiên!"

Tiểu Nhiên không nóng không lạnh cười cười, đối với Thiệu Minh Thành không có chút hảo cảm, đối với La Vĩ Khôn cũng thế, hai người đàn ông này tính tình giống nhau.

Trước kia thật ra mọi người vẫn còn quen thuộc, mọi người đều là bạn của nhau, nhưng mà bởi vì Thiệu Minh Thành, còn có cả La Vĩ Khôn đối xử với Hàm Hàm như vậy nên Tiểu Nhiên lười phản ứng, cô ấy chỉ hỏi Hàm Hàm, "Hàm Hàm, cậu đưa hai người kia đến đây làm gì?"

Hàm Hàm cau mày nhìn La Vĩ Khôn một cái rồi nhìn về phía Tiểu Nhiên, cô tức giận nói: "Người nào dẫn anh ta, da mặt người này dày, tớ không quản được.

Anh còn không đi đi, không thấy phụ nữ chúng tôi đưng đây nói chuyện sao, các anh ở đây thật cản trở, ngộ nhớ chúng tôi nói đến chuyện kinh nguyệt thì không phải khó xử sao?"

Hàm Hàm nói xong khiến sắc mặt La Vĩ Khôn có chút mất tự nhiên, anh ta giơ tay lên sờ mũi, "Thật ra thì anh muốn nói cả Thiệu Minh Thành cũng ở đây mà."

"Cái gì?" Hàm Hàm nổi giận, trợn mắt nhìn anh ta, Tiểu Nhiên trở lại Thiệu Minh Thành còn chưa biết, Tố Tố và Hàm Hàm đều không hy vọng tình trạng của Tiểu Nhiên bị quấy nhiễu.

Hiện tại Tiểu Nhiên mang thai, tâm tình rất quan trọng, hơn nữa, Thiệu Minh Thành đã đính hôn. La Vĩ Khôn giải thích: "Lúc anh đi tìm em thì Minh Thành gọi cho anh hẹn anh ăn cơm, em ở đây nên anh hẹn Minh Thành đến nơi này."

Trời, Hàm Hàm nổi giận, cô thật sự muốn điên, Tiểu Nhiên vỗ tay trấn an Hàm Hàm trấn an, chuyện gặp mặt này cũng là sớm hay muộn, chỉ là cô không nghĩ đến sẽ nhanh như vậy.

Vẻ mặt lười biếng biến mất trên gương mặt Thiệu Minh Thành, ánh mắt trở nên chuyên chú, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia rồi sải bước thật nhanh về phía trước, người phụ nữ bên cạnh dù đã cố hết sức đuổi theo nhưng vì mang giày cao gót nên không theo kịp, cô ta nhỏ giọng oán trách: "Đi nhanh như vậy làm gì?"

Anh ta không thể tin được vào mắt mình, người đó là cô, nhưng...

Kích động, khiếp sợ, vui sướng, đau lòng, những thứ cảm xúc phức tạp nhất đan xen lẫn lộn trong lòng Thiệu Minh Thành, cuối cùng biến thành bình tĩnh, không, đó không phải bình tĩnh, là trấn định, anh đã không chế được tâm tình của mình.

Bây giờ hai người bọn họ không còn quan hệ gì, cô đối với anh mà nói chỉ là một người qua đường mà thôi, không cần kích động, không cần vui sướng, tất nhiên là càng không nên có loại cảm giác đau lòng kia.

Tố Tố và Hàm Hàm nhìn nhau, không biết nói gì, vẻ mặt phức tạp của Tiểu Nhiên thoáng biến mất, chỉ còn lại sự bình tĩnh, nhưng trong lòng như thế nào chỉ có mình cô biết.

Mà lúc này, Thiệu Minh Thành và vị hôn thê cùng nhau đến, cô ấy cũng biết Hàm Hàm và Tố Tố nên chào hỏi: "Tố Tố, Hàm Hàm, các cô khỏe chứ?"

Không khí có chút cổ quái, lúc này món ăn đã được đưa lên, La Vĩ Khôn đẩy Thiệu Minh Thành: "Chúng ta ngồi bàn khác đi!"

Thiệu Minh Thành không đi, lại còn ngồi xuống vị trí trống bên cạnh, vừa khéo đối diện với Tiểu Nhiên, anh ta như có như không nhìn về phía cô ấy, "Tớ thấy ngồi chung rất tốt, càng nhiều người càng vui."

La Vĩ Khôn cũng đành phải ngồi xuống, nhưng vị hôn thê của Thiệu Minh Thành lại không có chỗ, cô ta không vui vì giống như bản thân bị bỏ rơi vậy, liền ảo não hỏi: "Vậy em ngồi chỗ nào?" /dien.. danleqdon>

"Phục vụ, lấy thêm ghế!" Thiệu Minh Thành gọi xong, nhân viên tự động lấy thêm một cái ghế đặt vào, anh ta còn rất tự nhiên gọi món, không hề quan tâm đến sắc mặt mọi người.

Tố Tố nhìn Tiểu Nhiên, cô ấy đang cau mày nhìn Thiệu Minh Thành, Tố Tố nói khẽ vào tai Tiểu Nhiên, "Tiểu Nhiên, cậu... Không sao chứ, nếu không chúng ta đi ăn ở chỗ khác."

Hàm Hàm sợ Tiểu Nhiên khó chịu vì Thiệu Minh Thành đến đây còn mang theo vợ chưa cưới, anh ta làm thế để ra vẻ mình đã đính hôn rồi à?

Cô ấy cau mày, rất chán ghét nhìn La Vĩ Khôn, "Không được, các anh ngồi đây tôi ăn không ngon, nếu các anh không đi, vậy chúng tôi chuyển nơi khác."

Trái lại Tiểu Nhiên cười lơ đễnh, bình tĩnh hơn Tố Tố và Hàm Hàm nhiều, "Sao phải đi, đợi mãi món ăn mới đưa lên, nếu thích ăn cùng nhau thì ăn thôi."

Mọi người bắt đầu ăn cơm nhưng không khí vô cùng yên lặng, mặc dù La Vĩ Khôn cố gắng khuấy động nhưng vô ích.

Nhất là Tố Tố và Hàm Hàm, hai người không nói một câu, ăn cơm mà mặt như nuốt khổ qua.

Cuối cùng là Tiểu Nhiên không nhìn nổi, "Này, tớ hỏi hai người các cậu xảy ra chuyện gì vậy, tớ ra ngoài để vui vẻ chứ không phải đến nhìn cái mặt ăn khổ qua của các cậu, các cậu chớ làm ảnh hưởng tâm tình ăn uống của tớ."

Hai người đành phải phối hợp, ba người lại bắt đầu nói nói cười cười, giống như trên bàn ăn không có sự có mặt của Thiệu Minh Thành, thỉnh thoảng sẽ nói đôi câu nhưng vẫn là La Vĩ Khôn chủ động.

Không bao lâu sau, tất cả món ăn được đưa lên, Tiểu Nhiên ăn như hổ đói, gần đây cô ăn rất nhiều, ăn cho đến khi no không thể ăn nữa thì thôi.

Đột nhiên điện thoại di động của Tiểu Nhiên vang lên, là điện thoại nhà: "Alo, mẹ, con đây, con đi ăn cơm với Hàm Hàm và Tố Tố. Dạ, vâng, con biết rồi, con về ngay."

Tiểu Nhiên cất điện thoại rồi nói với mọi người, "Tớ phải đi trước, cha mẹ tớ ra ngoài không mang theo chìa khóa, mọi người cứ từ từ ăn."

"Tớ cũng ăn xong rồi, cùng đi thôi." Hàm Hàm nói xong đứng dậy nhưng lại bị La Vĩ Khôn níu lại, "Em ở lại đi, anh có chuyện tìm em."

Hàm Hàm nổi giận, giãy dụa, mà lúc trước Tiểu Nhiên ngồi ăn cơm nên bụng được khăn trải bàn che đi, giờ phút này cứ như vậy lộ trước mặt mọi người, mà La Vĩ Khôn và Thiệu Minh Thành không hề để ý đến.

Giờ phút này hai người đàn ông kia đều sững sờ, Thiệu Minh Thành giống như bị điện giật, nhìn chòng chọc vào bụng Tiểu Nhiên, không nói nên lời, hoàn toàn mất đi phản ứng bình thường vốn có.

"Tiểu Nhiên, tớ đưa cậu đi." Tố Tố đứng dậy nói, "Minh Thành, Vĩ Khôn, tôi về trước, Hàm Hàm, tớ đi trước nhé." Tố Tố còn nháy mắt với Hàm Hàm một cái.

Bi kịch của Hàm Hàm là không thể nào giãy dụa ra được, vì cô đã bị La Vĩ Khôn ôm cứng lại rồi. Tố Tố và Tiểu Nhiên đã chạy ra ngoài nhưng Thiệu Minh Thành vẫn không hề phản ứng, cả người giống như bị niệm chú.

Mãi cho đến khi Tố Tố và Tiểu Nhiên ra đến cửa anh ta mới định thần lại, cả người vọt dậy chạy theo như cơn gió.

Nhưng lúc đi ra thì Tiểu Nhiên đã sớm lên xe rời đi, anh nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập, những con phố đã lên đèn sáng trưng mà đau đớn đến mức hô hấp khó khăn, cả người đứng yên như pho tượng.

Vợ chưa cưới của anh ta theo sát đằng sau hỏi: "Minh Thành, anh làm sao vậy?"

Thiệu Minh Thành nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cảm thấy mình như một trò cười, thì ra là anh ta bị lừa, bấy lâu nay Mạc Tiểu Nhiên vẫn đùa giỡn mình, đứa bé vẫn còn, vậy mà cô ấy vẫn một mực giấu đi.

La Vĩ Khôn và Hàm Hàm ra đến ngoài, Thiệu Minh Thành bỏ lại một câu: "Đưa cô ấy về nhà." rồi xoay người đi thẳng đến bãi đậu xe chạy vụt đi. Mặc kệ vợ chưa cưới của mình la hét phía sau.

Tiểu Nhiên đã trở về nhà, cha mẹ cô đang sốt ruột lắm rồi, cô im lặng mở cửa, trong đầu một mực chỉ nghĩ đến cảnh lúc trước.

*****

Cô đang mất hồn thì có người đẩy một cái, cô nhìn lại, là mẹ, "Chuyện gì mẹ?"

"Con có điện thoại kìa, nghĩ gì mà ngồi mất hồn như thế?"

"Vâng." Tiểu Nhiên vội vàng lấy điện thoại ra xem, là Thiệu Minh Thành, tay cô nắm chặt lấy điện thoại, không nhận cuộc gọi, nhưng anh ta vẫn gọi lại, cô trực tiếp tắt máy, sau đó điện thoại trong nhà lại vang lên, cô đành phải nghe, nếu để cho mẹ cô nghe thì lại lớn chuyện.

Cô lạnh lùng hỏi: "Này, có chuyện gì?"

Thiệu Minh Thành nói thẳng: "Anh đang ở dưới nhà em, em xuống đi, anh có chuyện cần nói."

Tiểu Nhiên sửng sốt một chút, cô nhìn cha mẹ đang đi vào phòng ngủ, hạ thấp giọng xuống: "Tôi đang ngủ rồi, để hôm khác đi."

"Vậy anh sẽ lên nhà em nói chuyện." Thiệu Minh Thành nói xong, Tiểu Nhiên lập tức cười lạnh, "Tôi lập tức xuống luôn."

Mấy phút sau Tiểu Nhiên đi ra ngoài, cô nói với cha mẹ là có người đến tìm mình nói chuyện, cũng may cha mẹ cô không hỏi nhiều, dù sao cô có nhiều bạn, và cũng hay đi bộ.

Thiệu Minh Thành thấy Tiểu Nhiên đến thì chạy vội đến nắm chặt cổ tay cô kéo lên xe, Tiểu Nhiên cau mày, "Anh làm đau em."

Anh buông lỏng tay cô ra, tầm mắt rơi vào bụng cô, nội tâm vừa đau đớn vừa tức giận, "Tại sao, tại sao lại gạt anh?"

Tiểu Nhiên không trả lời câu hỏi: "Thiệu Minh Thành, anh cố ý đến đây gặp tôi chỉ là để hỏi chuyện này thôi sao? Tôi cảm thấy vấn đề này không cần phải trả lời anh, tôi nghĩ anh nên đi tìm vợ chưa cưới của mình mới phải."

Thiệu Minh Thành nắm chặt bả vai Tiểu Nhiên, "Tại sao lại muốn như vậy? Em trả thù anh sao? Muốn để anh khổ sở, khó chịu, đây có phải là mục đích của em không? Anh cưới em, muốn em, còn không đủ sao? Vì sao còn gạt anh?"

"Minh Thành." Tiểu Nhiên nhạt nhạt mở miệng, "Tôi không hề giống như anh nghĩ, cũng không hề muốn trả thù người nào, tôi chỉ muốn sống cuộc sống theo ý của mình. Tôi không chấp nhận việc mình bị đùa bỡn, càng không tiếp nhận tình thương bố thí.

Anh chỉ có tiền đồ như vậy thôi sao, khi theo đuổi tôi là vì đùa bỡn, muốn kết hôn là vì đứa bé, khi không có đứa bé này anh liền kết hôn cùng người khác, bây giờ đứa bé vẫn còn anh lại đến chất vấn tôi. Nếu quả thật không có đứa bé thì bây giờ anh có đứng ở đây không?"

Lời của Tiểu Nhiên khiến Thiệu Minh Thành không thốt lên được câu nào, nụ cười của Tiểu Nhiên nhạt dần, "Chúng ta... đã là người xa lạ, vậy thì đừng làm phiền cuộc sống của nhau. Ngủ ngon."

Cô nhẹ nhàng đẩy tay anh ta ra, xoay người đi. Mà Thiệu Minh Thành giống như người mất hồn đứng đó, nhìn theo bóng lưng cô, không có dũng khí đuổi theo.

Giữa bọn họ tại sao lại trở thành như vậy?

Lần gặp mặt này Tố Tố và Hàm Hàm đều hỏi Tiểu Nhiên về chuyện của Thiệu Minh Thành, Tiểu Nhiên chỉ nói không có chuyện gì, vẫn giống như trước, không liên quan đến nhau.

Tố Tố vì chuyện của Tiểu Nhiên mà phiền muộn, nhưng cô có một tin tốt là cuối tuần này Sở Lăng Xuyên sẽ trở về, có lẽ không phải trực, nhưng phải sáng thứ bảy mới về được, cũng tốt hơn là không về.

Rất nhanh đã đến thứ bảy, Tố Tố và Triệu Đình Phương lại nhận được một phong thư xin lỗi, lần này là sao đây, trong thư còn hẹn giúp hai người mười giờ sáng gặp nhau ở đài phun nước phía đông nam của quảng trường để nói chuyện một lần nữa.

Vốn Sở Vệ Bình không xác định lão bà nhà mình có đi hay không, cố gắng lắng nghe điện thoại của Triệu Đình Phương và Tố Tố, chờ đến khi bà ra khỏi cửa mới vội vàng gọi điện cho Sở Lăng Xuyên rồi ông cũng theo sau bà luôn.

Vừa mới trở về Sở Lăng Xuyên đã phải gặp cha ở quảng trường, anh có chút không hiểu: "Cha, mẹ và Tố Tố nói chuyện chúng ta theo đến làm gì?"

Mặt Sở Vệ Bình nghiêm túc: "Con đấy, vẫn còn quá trẻ tuổi, phụ nữ đều có mặt chanh chua, ngộ nhỡ hai người nói chưa được nửa câu lại đánh nhau thì làm thế nào?"

Sở Lăng Xuyên nhíu mày, "Cha, cha đừng nói đùa, mẹ là người hiểu biết, tuyệt đối không làm ra chuyện mất thể diện như vậy, huống chi là giữa đám đông, hai người đó còn chưa đến bước này."

Nhưng nếu ngộ nhỡ hai người đó đàm phán không thành rồi xảy ra tranh chấp thì làm thế nào? Một lát nữa nếu cảm thấy tình huống không ổn, chúng ta sẽ xuất hiện để giải thích, con đấy, suy nghĩ nhiều hơn chút đi."

Sở Lăng Xuyên xoa đầu mình, "Cha, là cha nghĩ chu đáo."

Hai cha con chọn một vị trí cách không xa đài phun nước, tránh sự chú ý của mọi người qua lại, nếu không để ý thì Tố Tố và Triệu Đình Phương sẽ không phát hiện hai người đang theo dõi.

Sở Lăng Xuyên và cha đều nhìn chằm chằm về phía đông nam, nhưng từng giây từng phút trôi qua cũng không thấy ai xuất hiện, "Cha, thông tin của người có chính xác không vậy?"

"Tuyệt đối chính xác, chính tai ta nghe được mà." Sở Vệ Binh khẳng định, nhưng cúi đầu nhìn thời gian cũng đã hơn mười một giờ, làm sao lại chưa đến, lẽ nào hai người đã đổi địa điểm?"

Sở Lăng Xuyên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cau mày nhìn cha mình: "Cha, Tố Tố không phân biệt được đông tây nam bắc."

Chân mày Sở Vệ Bình nhíu lại: "Mẹ con cũng có lúc như thế."

"Để con đi tìm, cha cứ ngồi đi." Sở Lăng Xuyên đi tìm xung quanh đài phun nước nhưng không thấy người, chả lẽ họ không hề đến.

Anh trở lại chỗ cha ngồi, cũng đã quá giờ hẹn rồi, "Cha, hai chúng ta bị lộ rồi, cũng chỉ có thể gọi điện thoại hỏi một chút."

"Con.." Sở Vệ Bình nhìn chằm chằm con, cũng đành vậy, Sở Lăng Xuyên lấy điện thoại gọi cho Tố Tố, rất nhanh có người bắt máy, "Bảo bối, em ở đâu vậy?"

"Lăng Xuyên, anh về chưa? Em đang ở nhà? Sao anh lại hỏi như vậy?" Tố Tố nghi hoặc, Sở Lăng Xuyên lại hỏi tiếp: "Ở nhà? Nhà nào?"

"Ah! Thủ trưởng, anh có mấy nhà? Em đương nhiên là ở nhà chúng ta rồi. À, anh còn chưa biết, em chuyển về ở rồi, căn nhà của bạn anh em ở không quen."

Sở Lăng Xuyên che điện thoại lại hỏi Sở Vệ Bình: "Cha, Tố Tố ở nhà sao?"

"Mẹ con đâu?"

Sở Lăng Xuyên lại hỏi Tố Tố: "Tố Tố, mẹ đâu?"

"Mẹ á? À, mẹ ở đây. Làm sao? Hôm nay anh thật kì quái. Nhanh trở về đi, e cúp máy trước."

Anh sửng sốt một chút rồi nói với cha mình: "Cha, tình huống có chút không đúng, mẹ đang ở nhà của bọn con, hai người đó sẽ vì chuyện thuê phòng mà đánh nhau không? Cha con mình lại còn mất công ở đây đợi, đi, về thôi, về xem mọi chuyện thế nào rồi."

"Đi, nhanh lên."

Hai cha con vội vàng rời quảng trường, lên xe đi về nhà của Sở Lăng Xuyên. Đến chung cư, dừng xe, lên lầu, làm liền một mạch, đến nhà móc chìa khóa ra mở cửa rồi vội vã vọt vào, Sở Vệ Bình cũng theo sau.

Hai cha con trợn tròn mắt, chỉ thấy Tố Tố và Triệu Đình Phương ngồi trên ghế sofa nhàn nhã xem ti vi, trên khay trà đặt đủ các loại dưa hấu, dâu tây, lê.

"Đây là thế nào?" Sở Lăng Xuyên có chút sững sờ, lại có chút nghi ngờ, anh vừa buồn cười vừa kinh ngạc, nhưng nghi vấn của anh không ai trả lời, Tố Tố gọt xong lê rồi đưa cho Triệu Đình Phương một miếng, "Mẹ, mẹ ăn thử lê đi, vừa ngọt vừa giòn."

Triệu Đình Phương nhận lấy cắn thử một miếng, "Ừ, quả thật không tệ, dưa hấu cũng không tồi, con ăn thử một chút." Triệu Đình Phương đưa cho Tố Tố một miếng dưa, hai người thân mật thắm thiết, hoàn toàn không để ý hai đại nhân vật đang ngớ ngẩn.

Sở Vệ Bình nhìn vợ mình và con dâu trình diễn một màn thâm tình vừa xem ti vi vừa ăn trái cây, còn mình và Sở Lăng Xuyên lại ở quảng trường đợi nửa ngày, vừa mệt vừa nóng. Ông đen mặt ngồi ở đối diện: "Tôi nói này, hai người có để ý đến cha con tôi vào mắt không vậy?"

"A, đúng vậy, ông nói xem chuyện gì xảy ra?" Sở Lăng Xuyên cũng theo sau ngồi xuống, bộ dạng không biết làm sao khiến Triệu Đình Phương và Tố Tố không nhịn được cười.

"Cha, ăn quả ướp lạnh đi cho bớt nóng." Tố Tố vội vàng mời Sở Vệ Bình một miếng dưa hấu, còn Sở Lăng Xuyên thì không cần, anh trực tiếp cầm lên ăn, "Mau nói đi!"

Tố Tố lúc này mới cười nói: "Được rồi, vậy thì con không dám giấu diếm, đầu tiên nhận được phong thư đều rất khó hiểu, chính vì vậy mới cố tình không cho hai người biết chỗ hẹn. Lúc gặp nhau biết chuyện phong thư là giả thì rất tức giận.

Hai người ta cứ như vậy nhìn chằm chằm nhau, nhân viên phục vụ hỏi dùng gì thì cả con và mẹ đều kêu to, đừng! Nhân viên bị dọa sợ còn chạy mất, con và mẹ cứ nhìn chằm chằm nhau mà cuối cùng không nhịn được cười.

Có câu nói cười gặp nhau hóa thù thành bạn, huống chi con và mẹ không có thù oán. Sau lại nghĩ cha và Lăng Xuyên đều lo nghĩ cho con và mẹ nên trong lòng rất áy náy, quyết định làm hòa.

Lúc này Triệu Đình Phương mới lên tiếng, "Lại nhận được phong thư xin lỗi lần nữa nên mẹ chồng nàng dâu tâm tình rất tốt nên quyết định trêu chọc hai người vui vẻ một chút, lão già, về sau đừng có khoe khoang trước mặt tôi thông minh, khi ông đi theo tôi thì tôi đã sớm biết.

Sở Lăng Xuyên và Sở Vệ Bình nhìn nhau, ông nói: "Đúng là gian xảo, làm hại hai người chúng tôi đi theo cả nửa ngày ở quảng trường để giải hòa bà với con dâu yêu quý."

"Cha, đây là do thông tin của người, cha nói lần trước mẹ về nhà tức giận không cho cha ngủ cùng mà."

"Khụ..." Sở Vệ Bình ho khan kịch liệt, cắt đứt lời nói của Sở Lăng Xuyên, "Không phải có một bàn thức ăn ngon sao, tôi đói bụng rồi, đi, đi ăn cơm."

Tố Tố và Sở Lăng Xuyên phá lên cười, Triệu Đình Phương cũng đứng dậy theo, bà vừa giận vừa cười.

Sở Vệ Bình níu cổ tay bà, "Bà bạn già à... đi ăn cơm thôi."

Sở Lăng Xuyên hôn một cái lên mặt vợ, "Đi thôi vợ, ăn cơm."

Mọi người vừa ngồi xuống thì anh chị Sở Lăng Xuyên đến, đương nhiên là được Triệu Đình Phương thông báo trước, họ còn mang theo con gái đến, trong nhà có thêm người lập tức lại trở nên náo nhiệt lạ thường.

Không khí bữa cơm tốt đẹp qua đi, mọi người đều rất vui vẻ, nhất là Sở Lăng Xuyên, anh thấy mẹ và vợ hòa thuận như vậy cảm giác thật tốt.

Sau khi ăn xong, mọi người nói chuyện một lúc thì anh chị Lăng Xuyên phải về, bố mẹ anh cũng đi luôn cho tiện đường.

Mọi người về hết rồi chỉ còn Sở Lăng Xuyên và Tố Tố, cả người Tố Tố đều là mùi thức ăn, hơn nữa còn đổ mồ hôi nên cô đi tắm trước đã, nào biết Sở Lăng Xuyên cứ theo sát phía sau ôm chặt lấy cô, "Bảo bối, nhà này chỉ còn chúng ta thôi."

Tố Tố tách tay anh ra, "Sở Lăng Xuyên, anh cứ ra ngoài trước đi, em tắm đã."

"Bảo bối, cũng không phải là lần đầu tiên, ngượng ngùng cái gì, anh giúp e cởi quần áo." Sở Lăng Xuyên nhanh tay cởi chiếc áo đơn bạc của cô ném qua một bên, nụ hôn rơi trên vai cô.

Tố Tố không nói gì, cô không thẹn, mà vấn đề là hai người cùng nhau tắm rửa anh sẽ làm chuyện không nên làm, giống như bây giờ đã bắt đầu động tay động chân rồi.

Tiếp đó anh làm gì không cần nghĩ cũng biết, cô không thích kiểu đứng ân ái vì không có cảm giác an toàn, nhưng hầu như cô đều kháng nghị vô ích, hơn nữa cô luôn bất lực trước sự trêu chọc của anh, dễ dàng trầm luân cùng anh.

Hai người quấn quýt, trầm mê, tất cả đều thuận theo tự nhiên, một lần không đủ hai lần, hết nhà tắm rồi trở lại giường lớn, lại một lần nữa kết hợp khít khao.

Sau cuộc mây mưa, hai người ôm chặt lấy nhau, hôn nhẹ nhàng, cuối cùng là Tố Tố mở miệng, "Anh biết không, Tiểu Nhiên đã trở lại, hơn nữa cô ấy sắp trở thành mẹ rồi."

Sở Lăng Xuyên tròn mắt nhìn Tố Tố đợi cô giải thích nghi vấn, cô thở dài: "Đứa bé của Thiệu Minh Thành, anh ta cũng đã biết, em cũng thấy lo cho hai người họ, chẳng qua em còn một chuyện khác rối rắm hơn."

"Cái gì?" Sở Lăng Xuyên vừa hỏi tay vừa chu du trên cơ thể Tố Tố, cảm giác mịn màng ở lòng bàn tay thật khiến anh thoải mái.

Tố Tố nhìn bụng của Tiểu Nhiên ngày một to lên thì mong ước làm mẹ của cô càng mãnh liệt, ban đầu là vì cô mất đứa bé kia nên không muốn, nhưng sau đó do Sở Lăng Xuyên bá đạo và kiên định nên cô cũng dần nghĩ thông, cô ưu sầu nói: "Người ta cũng rất muốn làm mẹ nhưng đến bây giờ vẫn không có."

"Không phải em cũng đã nói chuyện này không phải một lần mà được. Huống chi thời gian chúng ta gặp nhau ít, không phải cuối tuần thì cũng là nửa tháng, .... vợ, một lần nữa thôi." Sở Lăng Xuyên nói xong lại hôn lên đôi môi cô, cảnh xuân nóng bỏng!

Sáng ngày hôm sau, hai người rửa mặt ăn cơm, vốn định đi thăm Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống, nhưng hai người vừa xuống lầu thì Lý Nguyệt Hương gọi điện thoại tới.

Tố Tố nhìn thấy số điện thoại của mẹ thì vui vẻ nhận, "Mẹ, Lăng Xuyên về rồi, bọn con đang định qua chỗ mẹ đây, mẹ và cha có ở nhà không?"

"Tố Tố, cha con nhập viện rồi, nhưng không có việc gì, con và Lăng Xuyên đến đây đi." Giọng Lý Nguyệt Hương rất bình tĩnh, nhưng lòng Tố Tố vẫn không yên, vội vàng hỏi: "Cha sao vậy mẹ? Tại sao lại vào bệnh viện?"

"Không có gì đáng ngại, con cứ đến đây đi, cứ từ từ mà đi." Lý Nguyệt Hương nói địa điểm bệnh viện và số phòng bệnh rồi cúp máy.

Mặt Tố Tố trắng bệch, tưởng chừng như sắp khóc, "Cha em nhập viện rồi."

Sở Lăng Xuyên nắm bàn tay hơi lạnh của Tố Tố, "Bảo bối đừng sợ, không sao đâu." An ủi xong anh cũng tăng tốc đến bệnh viện.

Vừa đến bệnh viện, Tố Tố chạy nhanh xuống xe, Sở Lăng Xuyên sải bước theo sau, cùng nhau vào thang máy, đến cửa phòng bệnh, Tố Tố đẩy cửa đi vào, thấy cha cô đang nằm trên giường bệnh, mẹ ngồi một bên, sắc mặt tiều tụy.

"Cha!" Tố Tố kêu một tiếng, nước mắt tuôn như mưa, nhào đến bên giường nắm lấy tay An Quốc Đống, "Cha, cha sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không, hay là bị thương?"

Mặc dù sắc mặt An quốc Đông rất kém, nhưng nhìn qua thì không có gì đáng ngại, ông rút tay ra sờ sờ đầu Tố Tố, "Đừng lo con gái, không phải cha đang rất khỏe đây sao."

"cha, cha bị thương sao?" Sở Lăng Xuyên nhìn thấy cái chân bị lộ ra ngoài của An Quốc Đống, sắc mặt cũng nặng nề, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tố Tố, hỏi, "Có nghiêm trọng không ba? Bác sĩ nói sao ạ?"

An Quốc Đống nhàn nhạt nói: "Không sao, chẳng qua là lúc bắt đào phạm bị đụng một chút, gãy một chút xương thôi, nghỉ ngơi một thời gian là khỏi, các con đừng lo. Nên làm gì thì là đi, chỗ này có mẹ ở với cha là được."

"Như vậy mà cha còn bảo là không sao." Tố Tố khịt mũi, vành mắt ửng đỏ, nước mắt rơi xuống từng viên to như hạt đậu, "Chuyện xảy ra lúc nào vậy, sao không nói cho con biết."

"Nói cho con biết để xem con khóc nhè hả, con ấy à." An Quốc Đống cười nói xong, Tố Tố giơ tay lau nước mắt, "Lúc này cha còn đùa được, con lo lắng gần chết đây rồi này."

An Quốc Đống cưng chiều nói: "Có thể nói đùa chứng minh là cha không sao, được rồi, đừng khóc, bao nhiêu người ở đây, cho cha tí mặt mũi nào, con xem mọi người đang nhìn kia kìa."

Lúc này Tố Tố mới phát hiện, trong phòng bệnh còn rất nhiều bệnh nhân khác, không khỏi lúng túng, Sở Lăng Xuyên ôm vai Tố Tố, nói vơi Lý Nguyệt Hương: "Mẹ, mẹ có mệt không, ở đây có con và Tố Tố rồi, mẹ về nghỉ ngơi chút đi."

"Lý nguyệt Hương lắc đầu nói: "Mẹ không mệt."

"Mẹ, chắc mẹ chưa ăn gì phải không, con đi mua đồ ăn nhé." Tố Tố nói xong định đi mua cơm, Lý Nguyệt Hương nói: "Ăn rồi, mới vừa rồi có đồng nghiệp của ba con đến có mang theo cơm."

"À." Lúc này Tố Tố mới dừng bước, mặc dù biết bị thương chắc chắn sẽ rất đau, nhưng vẫn không nhịn được đau lòng hỏi: "Cha, đau không cha? Chắc là rất đau, cha ngủ một lát đi, ngủ rồi sẽ không thấy đau nữa."

An Quốc Đống lại cười nói: "Không đau, nói chuyện với các con còn hữu dụng hơn đi ngủ nhiều." "An đội trưởng!"

Một tiếng hét vang lên ở cửa ra vào, mọi người đều quay đầu lại nhìn, chỉ có Tố Tố cả người cứng đờ, chờ khi cô quay đầu lại nhìn thì người nọ đã nhanh chân đi đến cuối giường. Rơi vào tầm mắt Tố Tố là một người đàn ông mặc cảnh phục, vẻ mặt nôn nóng, trên mặt đầy mồ hôi.

Tố Tố nhìn người đàn ông trước mặt, con tim như bị ai đó bóp nghẹt, cả người như bị vật nặng rơi trúng, hoàn toàn mất đi phản ứng, chỉ đứng đó gắt gao nhìn anh ta, Thẩm Hạo Vũ!

Crypto.com Exchange

Chương (1-141)