Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 067

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 067
Đường làm cha một mảnh nhấp nhô
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Uyên Xưn

Đây là tình huống gì?

Giờ phút này trên người Tố Tố chỉ còn một chiếc quần lót nhỏ, hai người đang nhiệt tình như lửa lại bị trưởng bối bắt gặp, muốn bao nhiêu mất mặt có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu nhếch nhác có bấy nhiêu nhếch nhác, thậm chí cô cảm thấy trường hợp này mình không còn mặt mũi nhìn người khác nữa.

Triệu Đình Phương vô cùng xấu hổ, bà không ngờ mình lại nhìn thấy cảnh này, bà vội vàng xoay người.

Sở Lăng Xuyên nhặt áo khoác của mình bao lấy Tố Tố, ôm cô về phòng ngủ, ôm cô mà anh đều không dám nhìn vẻ mặt kia, vội vàng ra ngoài nói chuyện với mẹ mình.

Còn Tố Tố vội đi thay quần áo, một lúc sau mới định thần lại, thở ra một hơi thật dài, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn mặt mình trắng bệch trong gương, nghĩ tới một màn vừa rồi cảm thấy thật quẫn bách.

Việc này không khác gì cảm giác dì cả tới bị dính lên quần áo mà không biết, lạ còn tung tăng đi dạo khắp nơi làm cho người khác thấy không thoải mái.

Về việc Triệu Đình Phương đi vào mà không gõ cửa, Tố Tố chỉ biết im lặng. Quá mất mặt, có định cho người ta sống không đây, cô còn có chút riêng tư nào không vậy, chuyện như vậy đều bị mẹ chồng thấy hết, cô còn mặt mũi nào đi ra ngoài nữa?

Trong lúc Tố Tố đang rối rắm trong phòng ngủ, Sở Lăng Xuyên và Triệu Đình Phương ngồi nói chuyện ngoài phòng khách, "Mẹ, sao mẹ đi vào mà không gõ cửa?" Nói xong đưa tay ra như đang muốn đòi cái gì.

Triệu Đình Phương trợn mắt nhìn Sở Lăng Xuyên một cái, còn đập một cái lên tay anh, nghiêm mặt giáo huấn: "Sinh ra cái phòng ngủ để làm gì hả? Đưa tay ra làm gì vậy?"

"Thì cái chìa khóa đó, hôm nay con muốn xin lại." Sở Lăng Xuyên tức giận, chuyện này nói ra khiến anh rất lúng túng, tuy trong lòng không thể phát tiết, đây là mẹ mình, thật là khó nói, có lẽ nên nhờ cha làm công tác tư tưởng để tránh chuyện này lại xảy ra.

Triệu Đình Phương vừa nghe thấy Sở Lăng Xuyên muốn lấy lại chìa khóa, khuôn mặt lập tức trầm xuống, "Thì sao, có vợ con liền không để mẹ trong lòng đúng không, con có còn coi ta là mẹ không hả?"

Anh nhìn mái tóc màu muối tiêu của mẹ mình, Sở Lăng Xuyên cũng không nỡ làm mẹ khó chịu, nhưng... Thôi, lùi một bước, "Con thật là tốt đấy!" Triệu Đình Phương đập vai Sở Lăng Xuyên mấy cái, "Con còn dám lừa mẹ, sao bảo là không về được, có phải không muốn gặp hai ông bà già này phải không?"

Sở Lăng Xuyên tránh người khỏi cái đánh của bà, "Mẹ, mẹ còn muốn bồng cháu không, không phải con đang cố gắng thực hiện nguyện vọng của mẹ sao, lần này thì hay rồi, sau này mẹ hết can thiệp nữa nhá."

Triệu Đình Phương không lên tiếng, nhìn Sở Lăng Xuyên rồi đứng dậy định đi về phía phòng ngủ, chuyện hôm nay quả thật rất khó nói, bây giờ bà an ủi Tố Tố có lẽ sẽ giúp con trai tốt hơn một chút.

Sở Lăng Xuyên ngăn bà lại, "Được rồi, mẹ, bây giờ đừng nói gì cả, lúc này cô ấy đang lúng túng, mẹ hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra là tốt nhất. Mẹ, nếu không mẹ về trước đi, chuyện ở đây cứ để con giải quyết."

"Ngày mai nhớ về nhà, có vợ có khác liền quên cha mẹ." Triệu Đình Phương nói xong xoay người ra về, Sở Lăng Xuyên tiễn bà ra cửa, "Mẹ, có gì mai rồi nói, hiện tại mẹ muốn Tố Tố đối diện với mình như thế nào đây. Hay mai con về một mình về nha." diend. lqdon//

Nghe Sở Lăng Xuyên nói như vậy, Triệu Đình Phương mới đi.

Sở Lăng Xuyên đóng cửa trở lại phòng khách, nhìn vào phòng ngủ đang đóng chặt mà đau đầu, anh vò tóc, bây giờ làm sao an ủi Tố Tố, anh sải bước vào phòng ngủ, lúc mở cửa lại phát hiện bị khóa trái: "Bảo bối, mở cửa nào, mẹ đi rồi."

"Đừng làm phiền em, bây giờ em không muốn gặp bất cứ ai cả."

Bên trong truyền đến giọng nói vừa tức giận vừa uất ức của Tố Tố, chắc chắn rất ảo não, Sở Lăng Xuyên vội vàng dụ dỗ: "Bảo bối, mẹ cũng không cố ý, chỉ là biết hôm nay sinh nhật em nên cô ý đến chơi thôi.

An Nhược Tố! Đi ra ngoài đi, đã trễ thế này, ngoan, đều là mẹ anh không tốt, anh đã nói rồi, bảo bối, không tức giận nào."

Trong lòng Tố Tố khó chịu, cô biết mình không thể giận anh nhưng vẫn không thể kìm chế được mà nói: "Em không tức giận, em chỉ không muốn ở trong phòng, cũng không muốn gặp anh, em muốn ra ngoài đi dạo, anh đừng cản em."

"Em muốn đi chỗ nào thì anh đi cùng em. Chờ anh, anh đi thay quần áo." Sở Lăng Xuyên vội vàng đi tìm y phục trong khi Tố Tố đã mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này trời đã tối rồi, gió xuân cũng lành lạnh mơn man trên mặt cô, thời tiết có chút mát mẻ, cô cũng không biết mình có thể đi đâu, đã trễ thế này cũng chẳng còn nơi nào để đi.

Chỉ có thể đi xung quanh chung cư rồi đến khu tập thể dục trường, vào lúc này mọi người đều ở nhà ăn cơm nên nơi này không có ai, Tố Tố ngồi trên xích đu, nhìn trời, lòng tự trọng của cô hai mươi mấy năm nay bị mất hết không còn một mống.

Cô rất muốn khóc, nhưng không thể rơi dù chỉ là một giọt lệ, chỉ đơn giản là mấy tiếng gào khan trong cổ họng.

Cô ngồi rũ người như một cây hoa không còn sức sống, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh cô nằm ở trên ghế động tình, Sở Lăng Xuyên phát thú tính, sau đó mẹ chống xuất hiện.

Ôi.... Tố Tố nghĩ đến đã phát điên, cô gầm nhẹ một tiếng, đưa tay vò đầu bứt tóc của mình, muốn quên hết tất cả đi tuy nhiên chỉ vô ích, vẫn không thể quên, không cách nào quên.

Cô muốn nghĩ về những thứ khác để quên chuyện ngày hôm nay đi, chuyện gì có thể quên được đi chứ.

Cô nghĩ mãi mới nhớ ra Thẩm Hạo Vũ, anh ta phụ cô, đã để cô chờ hai năm, những tưởng hai năm sẽ trở lại cưới cô nhưng cô chờ đến bốn năm cũng không hề có tin tức.

Đợi đến khi cô kết hôn rồi anh ta mới xuất hiện là có ý gì? Lòng cô có chút khổ sở, nhưng tại sao đã từng đau đớn nhưng giờ nhớ lại một chút cũng không khắc sâu, trong đầu vẫn chỉ là cảnh của ngày hôm nay.

Tiếp tục suy nghĩ!

Tố Tố nghĩ đến lần đầu gặp mặt Sở Lăng Xuyên, lần đầu hôn môi, lần đầu gặp mặt cha mẹ hai bên, lần đầu đi gặp anh rồi lại nghĩ đến hôn lễ của hai người đã vui vẻ bên nhau.

Khi cô nghĩ đến tình cảnh hai người lần đầu tiên ân ái, Tố Tố lại phát điên, nghĩ tới nghĩ lui lại trở về vấn đề này, bởi vì thế lại trong đầu lại là cảnh vừa rồi hai người ân ái thì mẹ chồng xuất hiện.

Thật quá sức chịu đựng.

Tố Tố cứ ngồi như vậy, vừa nghĩ lại khó chịu nên không phát hiện ra phía sau, ở một ghế đá không xa, Sở Lăng Xuyên đang ngồi đó, khuôn mặt vừa thấp thỏm, vừa khẩn trương, đôi mắt sáng người nhìn chằm chằm vào cô.

Đêm càng lúc càng muộn, cũng rất lạnh, mà Tố Tố không hề có ý định trở về, bởi vì cô không để ý, thậm chí không cảm thấy rét lạnh, cho đến khi người cô được khoác thêm một chiếc áo vào được ôm bởi một lồng ngực ấp áp cô mới cảm thấy thật sự lạnh, muốn có nhiều hơn sự ấp áp.

Cằm Sở Lăng Xuyên đặt trên vai Tó Tố, tay xiết chặt lấy cô, "Bảo bối, trở về thôi." Anh kéo cô dậy, đưa cô về nhà.

Sau khi vào nhà, Sở Lăng Xuyên thì đi làm cơm tối, còn Tố Tố đi tắm nước nóng rồi đi ngủ, không hề có dục vọng, cũng không để ý đến tâm tình của Sở Lăng Xuyên, còn quên mất cả đói bụng.

Có lẽ sau khi tắm cả người được buông lỏng nên nằm trên giường không lâu thì mơ màng ngủ, khi anh làm cơm xong đi gọi cô thì phát hiện cô đã ngủ rồi.

Đầu giường còn ghi một tờ giấy với mấy dòng chữ: "Lăng Xuyên, em không giận anh, chỉ là chuyện này quá khó tiếp nhận, trong lúc nhất thời em không thể điều chỉnh được tâm tình mình, em không thể tiếp thu được việc chuyện vợ chồng mình lại lộ trước mặt người khác, đừng quấy rầy em, em ngủ trước... ngủ ngon."

Mặc dù Tố Tố không nói là giận nhưng Sở Lăng Xuyên vẫn cảm thấy có chút áy náy, hôm nay là sinh nhật bảo bối không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, thậm chí còn để bụng đói mà ngủ thiếp đi.

Sở Lăng Xuyên cảm thấy vừa áy náy vừa thấy bất đắc dĩ.

Anh đưa tay man trớn mặt cô, cuối cùng dừng trên bờ môi rồi cúi người hôn nhẹ lên môi cô, sau đó mới rời đi, nha đầu vô lương tâm này nhất định sẽ tỉnh lại vì đói.

Chỉ có thể là Sở Lăng Xuyên hiểu rõ Tố Tố nhất, cô ngủ thẳng đến hơn mười một giờ thì tỉnh lại vì đói, bây giờ ngủ là chuyện nhỏ, đói chết mới là chuyện lớn.

Dạ dày đã biểu tình ục ục rồi, cô đưa tay bật đèn lại phát hiện trên giường chỉ có một mình mình, Sở Lăng Xuyên đâu? Nhìn thời gian đã hơn mười một giờ, có phải anh đã đi rồi không?

Tố Tố nghĩ như vậy nên quay lại nhìn trên bàn, không có tờ giấy nhắn, vậy anh đi đâu? Cô nghi hoặc xuống giường, mang dép đi ra khỏi phòng ngủ.

Phòng khách còn lại một ngọn đèn nhỏ đang còn bật, tỏa ra ánh sáng mông lung, chỉ có phòng ăn hình như là có ánh sáng, cô như bị dắt đi về phía bếp, đẩy cái cửa khép hờ ra khiến cô kinh ngạc, ngây ngẩn cả người.

Cô thấy hình như là Sở Lăng Xuyên gục trên bàn ngủ thiếp đi, trên bàn ăn còn đốt cây nến, vẫn để bát đũa của hai người. Đây là sao? Tố Tố tiến lên đẩy một cái vào người anh, chỉ sợ anh theo quán tính sẽ vung một nắm đấm.

Cô gọi khẽ: "Lăng Xuyên, anh dậy đi, sao lại ngủ ở đây, dậy nào."

Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy mê hoặc, đưa tay dụi mắt, vừa nhìn Tố Tố xong lại nhìn bàn ăn, đứng dậy vội vàng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Cũng hơn mười một giờ, cái này là ..... ?"diend. lq don//

Sở Lăng Xuyên ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, môi mỏng khẽ nhếch, "Bảo bối, anh chờ em để làm sinh nhật đấy. Bữa tối dưới nến, thế nào, em có chịu nể mặt không?"

Tố Tố bất ngờ, cô thực sự lại bị anh làm cho cảm động, cô hít sâu, suýt chút nữa không kiềm chế được mà rơi nước mắt.

Anh cứ ngồi chờ ngu ngốc như vậy, còn ngủ thiếp đi trên bàn, nếu như cô không tỉnh dậy vì đói thì anh cứ thế chờ cả đêm sao, thật khờ mà, lại để cho cô cảm động rồi.

"Em đi vào thay quần áo, trang điểm."

Sở Lăng Xuyên trợn mắt, mạnh mẽ ra lệnh: "Thủ trưởng không phê duyệt, ngồi xuống."

"Vâng." Tố Tố ngồi đối diện Sở Lăng Xuyên, "Thủ trưởng, có thể dọn cơm chưa?"

"Chờ đấy." Sở Lăng Xuyên đứng dậy hâm nóng lại thức ăn, dĩ nhiên Tố Tố sẽ giúp một tay, sau khi bày biện thức ăn lên bàn, anh rót rượu vang đỏ vào hai cốc, hai người chạm ly, Sở Lăng Xuyên thâm tình nói: "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn." Tố Tố cất tiếng, đồng thời hai người uống cạn ly rượu, ánh sáng cuối cùng từ cây nến vụt tắt, cả căn phòng lại tối đen như mực.

"Tại sao thời khắc mấu chốt thì lại hết nến thế này." Sở Lăng Xuyên giận giữ nói, Tố Tố không nhịn được bật cười, anh cũng cười theo, "Bảo bối, nếu không chúng ta bật điện thay nến nhá."

"Được." Tố Tố đồng ý xong Sở Lăng Xuyên mới đứng dậy bật đèn, trong phòng bỗng chốc sáng trưng. Vì cả hai người đều đói nên chẳng cần để ý đến lãng mạn gì hết mà bắt đầu ăn ngấu nghiến cho đến lúc không ăn nổi thì thôi.

Đánh răng xong lên giường đi ngủ, Tố Tố không nhịn được nói: "Ăn nhiều đi ngủ luôn sẽ không tốt cho tiêu hóa."

"Nếu không chúng ta cùng vận động." Sở Lăng Xuyên thận trọng nói xong bị Tố Tố trừng cho một cái, cô cầm gối nện vào người anh, "Đừng nói vận động với em, em không dễ dàng quên chuyện này anh lại dám nhắc lại."

"Coi như anh chưa nói gì, bảo bối, ngủ, ngủ." Sở Lăng Xuyên duỗi tay ôm trọn Tố Tố vào trong ngực, tắt đèn rồi đi ngủ. Tối nay anh lại không có phúc lợi rồi.

Tố Tố ngủ một giấc đến tận mười giờ sáng hôm sau mới tỉnh, Sở Lăng Xuyên đã trở về sau khi đi thăm cha mẹ anh rồi, anh vốn định thừa dịp lúc ngủ phòng bị của cô thấp nhất mà xâm chiếm lãnh thổ nhưng Tố Tố nhất quyết không chịu, anh cũng không thể làm tới nên đành phải thôi.

Sở Lăng Xuyên bắt đầu lo lắng, nếu còn như vậy có lẽ sau này anh phải đi tu, Tố Tố không muốn ân ái với anh, dáng vẻ chán ghét, anh lại không thể miễn cưỡng, tương lai sau này sẽ như thế nào đây?

Gần trưa, La Vĩ Khôn gọi điện đến hẹn ra ngoài gặp mặt, đã lâu mọi người chưa được gặp nhau. Sở Lăng Xuyên đồng ý, anh thúc giục Tố Tố thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Ngoài dự đoán của mọi người, Thiệu Minh Thành không mang theo vị hôn thê, La Vĩ Khôn cũng chỉ có một mình, chỉ có Sở Lăng Xuyên là mang theo cô, mọi người ở chung một chỗ cũng coi như hài hòa.

*****

Editor: Uyên Xưn

Nhưng trong lòng Tố Tố có chút không hiểu, trước kia những buổi tụ họp như thế này thì La Vĩ Khôn nhất định sẽ đưa Hàm Hàm đi cùng, Tiểu Nhiên đương nhiên không thể đến, nhưng Hàm Hàm thì sao đây?

Cô ấy và La Vĩ Khôn đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Cô muốn đi hỏi La Vĩ Khôn một chút nhưng suy nghĩ lại, có lẽ vẫn nên chờ để hỏi Hàm Hàm thôi.

Sau buổi thụ họp, hai người về nhà cha mẹ Tố Tố dùng bữa tối, đến giờ về Tố Tố chỉ muốn ở lại.

Sở Lăng Xuyên nóng nảy, nha đầu vô lương tâm, có ý gì, cô đang sợ chung đụng với anh đơn độc một nhà, hay nói cách khác, cô không muốn anh chạm vào cô.

Buổi sáng hai người vì chuyện này mà tranh chấp rồi, cuối cùng Tố Tố thắng lợi, nhưng bây giờ thì sao? Không muốn trở về với anh, anh dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra, hay là bởi vì chuyện ngày hôm qua đã để lại cho cô một bóng đen tâm lý.

Mẹ à, mẹ hại con thật thảm.

Anh cố gắng nhưng con đường làm cha lại một mảnh nhấp nhô.

Cuối cùng dưới sự nỗ lực của Sở Lăng Xuyên, Tố Tố vẫn bị đưa về nhà. Nhưng cô bước vào bên trong nhìn thấy cái ghế sofa kia, chân mày nhíu lại, trong lòng quả thực khó chịu, trong đầu vẫn là hình ảnh hôm trước khiến cô phát điên.

Cô không thể đứng ở đây thêm một giây nào nữa, cô xoay người đi thẳng vào phòng ngủ.

Tình huống như thế Sở Lăng Xuyên không muốn nhưng cũng phải đàng hoàng, ngoan ngoãn đi vệ sinh cá nhân rồi ôm Tố Tố đi ngủ, trong lòng không dám vọng động, hai ngừoi cứ ngủ yên ổn như vậy.

Trời vừa mới hửng sáng, Tố Tố tỉnh dậy thấy Sở Lăng Xuyên đang ở bên cạnh, hình như anh đã tỉnh, cô tiến lại gần ôm anh, tham lam hít ngửi hương vị nam tính của anh, không ngờ lại nghe được giọng nói cắn răng nghiến lợi của Sở Lăng Xuyên: "An Nhược Tố, anh cảnh cáo em, tốt nhất là em không nên đến gần anh."

Mặt của Tố Tố cọ sát vào lưng anh, "Thế nào?" Giọng nói của cô vừa ngái ngủ, vừa ôn nhu, nghe vào tai vô cùng kích thích.

Sở Lăng Xuyên không nói thêm gì nữa, Tố Tố ôm anh một lát rồi đứng dậy, đi vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị bữa sáng, nhưng sau khi cô chuẩn bị xong xuôi lại phát hiện có người vẫn còn đang nằm ngủ, trời ạ, cái người đàn ông này, anh học ngủ nướng khi nào vậy.

"Mau dậy ăn cơm!" Tố Tố đến vén chăn lên, lộ ra cơ thể anh chỉ có mỗi cái quần cụt, nhưng anh chẳng hề nhúc nhích, Tố Tố vỗ mạnh vào mông: "Rời giường."

Sở Lăng Xuyên bật dậy, đứng nghênh ngang trên giường, tầm mắt Tố Tố rơi vào nơi nào đó đang đứng thẳng như cái lều, thì ra có người chưa thỏa mãn dục vọng.

Nghĩ lại chuyện xảy ra hôm trước, mặt Tố Tố lại đỏ bừng, "Đi rửa mặt còn ăn cơm."

Nói xong Tố Tố vội vàng đi ra ngoài, cô sợ anh lại yêu cầu, nhưng quả thật cô không có tâm tình, cự tuyệt sẽ làm anh khó chịu nên cô lựa chọn xa lánh. **ddan^lequydonn**

Sở Lăng Xuyên chán nản đi vào nhà vệ sinh, lần này anh không có thịt ăn rồi!

Ăn xong điểm tâm hai người đi ra ngoài vì Sở Lăng Xuyên muốn đổi sofa phòng khách đi. Anh còn sắp xếp lại phòng khách hoàn toàn. Chủ yếu anh không muốn Tố Tố bị ảnh hưởng tâm tình khi nhìn thấy cái ghế sofa cũ.

Sau cả buổi sáng giày vò, mãi đến lúc ăn cơm trưa xong hai người mới có thời gian ngồi nói chuyện với nhau rồi ôm nhau ngủ một lát.

Chiều nay Sở Lăng Xuyên phải trở về đơn vị rồi nên Tố Tố định sẽ đi học lái xe, hai người sẽ đi cùng nhau. Nhưng mới đến cửa cô đã bị anh ôm chặt, không đợi cô phản ứng đôi môi đã bị anh chiếm lấy.

Nụ hôn của anh nóng bỏng, mãnh liệt khiến cô hít thở không thông, đôi tay không tự chủ được ôm lấy anh, anh bắt đầu gặm nhấm môi cô, sau đó là dùng lưỡi thăm dò vào trong miệng ngọt ngào của cô.

Sau một hồi kịch liệt anh mới khẽ thở gấp buông cô ra, rồi lại tham luyến hôn thêm mấy cái trên đôi môi mềm mại của cô, khuôn mặt Tố Tố đỏ bừng, ánh mắt ướt át, đưa tay mân mê cằm anh, giọng nói có chút khàn khàn: "Anh nên đi thôi."

Lúc này hai người mới đi ra ngoài, Sở Lăng Xuyên lái xe đưa Tố Tố đến trường học lái xe trước rồi mới rời đi.

Tố Tố nhìn theo xe anh mà thở dài thườn thượt, vốn là ngày sinh nhật là một dấu ấn đáng nhớ, nhưng bây giờ nó lại là ngày cô không muốn nhớ đến nhất, bởi vì chỉ cần nghĩ đến nó, dù chỉ một chút thôi cô cũng phát điên rồi.

Cuối tuần này cứ trôi qua như vậy, có lẽ cô nên điều chỉnh lại tâm tình của mình, làm việc thật tốt, nhưng cứ mỗi khi tan làm cô đều trở về nhà cha mẹ mình, cô thật sự không muốn quay lại căn nhà của cô và anh, thật sự là không muốn trở về đó.

Chỉ là cô cũng không thể không về, vì mấy cây hoa vẫn cần cô tưới nước, cho nên hôm nay sau khi tan tầm, Tố Tố trở về nhà nhưng khi mở cửa cô phát hiện chìa khóa không đưa vào được ổ.

Chuyện gì vậy, cô khom người nhìn, phát hiện bên trong có thứ gì đó bị kẹt ở đó, Tố Tố chiến đấu với nó nửa ngày cũng không thể mở cửa ra được.

Nếu có Sở Lăng Xuyên ở đây thì tốt, anh là cao thủ mở khóa, nhưng đáng tiếc anh lại không có ở đây nên cô đành phải gọi cho công ty mở khóa, sau đó thay luôn khóa mới.

Cô đang suy nghĩ có phải là người nào đó muốn mở khóa nhà mình hay không. Cô lại nhớ đến ban đầu mình đến đó ở một mình, khi đêm đến nghe tiếng động, khi nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa chỉ thấy một con mắt thôi cô đã rùng mình rồi, cô quyết định không thể ở nhà, nhưng lại sợ bị trộm, nên cuối cùng chỉ có thể cất tất cả vật đáng tiền đi.

Tố Tố ở lại cả đêm, ngày hôm sau cô trở lại nhà cha mẹ mà vẫn còn sợ hãi, tuy nhiên cô phải đến nhà cha mẹ mới có thể an tâm một chút.

Cuối tuần này Sở Lăng Xuyên gọi cho cô nói là không về được, mà Tố Tố cũng không thể đến thăm anh. Trong điện thoại anh cũng không thấy thất vọng gì, có lẽ anh tương đối bận rộn, cô có đi cũng vô ích, vậy thì chờ tuần sau vậy.

Cuối cùng đã đến giờ tan làm, Tố Tố thu dọn đồ đạc, cô định bắt xe về nhưng khi đứng ở cổng trường lại nghe thấy tiếng gọi quen thuộc: "An Nhược Tố."

Tố Tố sửng sốt, cô nhìn lại thì thấy Mạc Tiểu Nhiên đang đứng tựa vào xe cười khoa trương, Tiểu Nhiên về rồi, cô ấy trở lại lúc nào vậy, Tố Tố vừa ngạc nhiên vừa kích động.

"Tiểu Nhiên!" Tố Tố chạy nhanh về phía Tiểu Nhiên, dang hai tay muốn ôm mãnh liệt nhưng lại bị Tiểu Nhiên không khách khí đẩy ra, Tố Tố trừng lớn: "Làm sao, có ý gì? Không hoan nghênh tớ à?"

Tiểu Nhiên cúi đầu nhìn xuống, Tố Tố cũng nhìn theo, chỉ thấy bụng Tiểu Nhiên vừa to vừa tròn, Tố Tố kinh ngạc: "Này.. cậu.. cậu vẫn giữ đứa bé?"

Mạc Tiểu Nhiên cười, đưa tay vuốt bụng mình, một tay nắm bả vai Tố Tố đắc ý nói: "Đó là đương nhiên, cậu chờ làm mẹ nuôi đi nhé!"

"Trời ạ." Tố Tố ôm trán, "Để cho tớ bình tĩnh chút đã, bình tĩnh đã."

"Đi thôi, lên xe rồi nói chuyện."

"Được."

Hai người vui vẻ lên xe, Tiểu Nhiên lái xe đi, Tố Tố hỏi: "Cậu trở về đã báo cho Hàm Hàm chưa?"

"Nói rồi, báo địa điểm gặp mặt rồi, bây giờ tớ và cậu đến chỗ hẹn." Tiểu Nhiên nói xong chuyên chú lái xe, chỉ là Tố Tố không thể không nghĩ đến Thiệu Minh Thành, hai người bọn họ sẽ ra sao? Tình huống bây giờ quả thật không phù hợp để nhắc đến Thiệu Minh Thành, chờ đến nơi rồi nói sau.

Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng tương đối tốt, Hàm Hàm đã đến sớm để chờ rồi, thấy Tiểu Nhiên vác theo một cái bụng lớn thì trừng mắt nhìn, không nói nên lời.

Ba người bình tĩnh ngồi xuống gọi thức ăn, lúc này Hàm Hàm mới hỏi: "Tiểu Nhiên, cậu định một mình nuôi đứa bé này lớn lên sao, rất vất vả đấy, hơn nữa tương lai đứa bé không có một gia đình hoàn hảo là một thiệt thòi rất lớn cho nó."

Tiểu Nhiên tự hào và kiên định, "Đương nhiên là thật, bụng của tớ đã lớn như vậy còn có thể giả bộ sao, tớ nói cho các cậu biết, các cậu chuẩn bị sẵn tiền lì xì cho con gái nuôi đi."

"Con gái?" Tố Tố hỏi, cô cũng đã từng có một đứa con gái, đáng tiếc..

"Là tớ cảm giác sẽ là một cô con gái chứ chưa có đi khám, tớ tin tưởng trực giác của mình." Tiểu Nhiên cười hạnh phúc, lại còn tự luyến, "Chắc chắn con gái sẽ vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang hơn tớ."

Hàm Hàm nhíu mày, "Tiểu Nhiên, mặc dù cậu không nghĩ đến người đàn ông kia, nhưng tớ muốn nói, nếu anh ta biết đứa bé trong bụng cậu là của mình thì làm thế nào? Anh ta sẽ bỏ qua cho cậu sao?"

Nhắc đến Thiệu Minh Thành, Tiểu Nhiên giống như không hề quan tâm, "Anh ta không phải đã có vị hôn thê rồi sao, muốn có đứa bé thì tự cưới rồi mà sinh, hai chúng tớ không quan hệ, đứa bé cũng thế."

Thiệu Minh Thành sẽ bỏ qua sao? Nói là không sao nhưng dù sao cũng là của anh ta, hơn nữa trong lòng anh ta không phải không có Tiểu Nhiên, Tố Tố hỏi: "Vậy cha mẹ cậu thì sao?"

"Ài, bọn họ biết chuyện nên bị tớ làm cho đau lòng, chẳng qua vẫn còn yêu thương con gái là tớ. Lần này trở về tớ không đi, công việc bên kia tớ đã xin nghỉ rồi, bây giờ sống bằng tiền dành dụm, chờ đứa bé ra đời xong sẽ tìm việc mới.

Tiểu Nhiên nhớ đến cha mẹ lại than thở, thật ra trong lòng cô có chút khó chịu, cô tình nguyện để cha mẹ không biết, nhưng cô không thể cả đời không gặp họ, lần này trở về cũng là vì họ yêu cầu.

"Tiểu Nhiên, thật ra thì trong lòng anh ta có cậu, hai người các cậu... một." Tố Tố còn chưa nói hết đã bị Tiểu Nhiên cắt đứt.

"Tốt lắm, không nói chuyện của anh ta, tớ và anh ta không có quan hệ gì, mặc kệ trong lòng anh ta có hay không thì những lời anh ta nói với tớ là thật, anh ta đã đính hôn cũng là thật."

Tố Tố cười, vỗ bả vai Tiểu Nhiên, "Được, không nói nữa. Bây giờ nói đến con gái nuôi của chúng ta, tương lai khẳng định rất hạnh phúc, có người mẹ cay nghiệt như Tiểu Nhiên thì không nói, nhưng chúng ta là mẹ nuôi nhất định phải mang lại hạnh phúc cho nó, có đúng không?"

"Đó là đương nhiên, con gái của tớ nhất định là các cậu phải có trách nhiệm."

Tiểu Nhiên nói xong thì một tràng cười vang lên, lúc này món ăn cũng đã được đưa lên, ba người lại giống như xưa, trò chuyện vui vẻ, không khí náo nhiệt hẳn lên.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cơm tối kết thúc, mọi người ai về nhà nấy.

Bởi vì chuyện của Tiểu Nhiên khiến tâm tình Tố Tố có chút lo lắng, thử mấy cái chìa khóa cũng không mở được cửa, lần này không phải do có vật gì bị kẹt bên trong.

Cô xem lại chìa khóa, không có cầm nhầm, cô cũng không đi nhầm phòng, nhưng vì sao lại không mở ra đây?

Tố Tố đang rối rắm thì di động vang lên, cô không thèm nhìn là ai gọi đến đã nghe máy. Mặc dù cô đang rất bực mình nhưng vẫn cố gắng hỏi khách khí: "Alo, ai vậy?"

"Tố Tố, là ta."

Là Triệu Đình Phương, Tố Tố vội vàng hỏi: "Là mẹ à, có chuyện gì không ạ?"

"Tố Tố à, chuyện là như vầy, hôm nay mẹ đến giúp các con dọn dẹp phòng nhưng lại phát hiện khóa bị hư, cho nên mẹ đã đổi khóa mới cho các con rồi, khi nào con rảnh thì đến lấy chìa khóa."

Nghe xong lời Triệu Đình Phương nói, Tố Tố cảm thấy da đầu tê dại, lòng trầm xuống. Không phải khóa hư, là do bị cô đổi, Triệu Đình Phương đến nhà không mở được cửa nên lập tức đổi khóa mới.

Thật ra thì Triệu Đình Phương có chìa khóa nhà cũng không có chỗ nào không phải, dù sao cũng là mẹ Sở Lăng Xuyên, có chìa khóa dễ dàng ra vào cũng là bình thường, nếu như không phải đã hai lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Tố Tố cũng không nghĩ đến chuyện chìa khóa.

Nhưng bây giờ, nhà của cô lại không vào được. mà còn phải đến tìm mẹ chồng để lấy chìa khóa, cô nghĩ đến đã cảm thấy ủy khuất, không nói một lời, vứt chìa khóa, đứng dựa vào cửa thở dài.

Cô nhìn cánh cửa đối diện mà nghĩ, có thật Triệu Đình Phương cho là khóa hư không, hay là bà cố ý đổi khóa? Triệu Đình Phương đổi khóa lần nữa là có ý gì?

Tố Tố cầm chìa khóa vứt trên mặt đất, nhà này không trở về được, cô đi về phía thang máy rồi nhanh chóng rời đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-141)