Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 060

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 060
Tình cũ đả thương người
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc

Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đang ân ái thì cô bị bất tỉnh, hơn nữa còn phải vào viện, kiểm tra sức khỏe không có vấn đề, cuối cùng kết luận là do vấn đề tâm lý của Tố Tố, còn Sở Lăng Xuyên thì quá kích động.

Đúng rồi, chắc Tố Tố quá căng thẳng. Mà Sở lăng Xuyên ấy tháng không được động vào Tố Tố, ngay lập tức quá kích động, ôm Tố Tố quá nhanh, đè ép động mạch cổ gì đó, đến mức Tố Tố bất tỉnh. Tình huống như thế này rất hiếm gặp.

Nghe nguyên nhân cặn kẽ, Tố Tố tình nguyện mình không biết gì, nghĩ đến nguyên nhân anh ôm mình quá chặt, chèn ép động mạch chủ dẫn đến bất tỉnh, cô hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, thật sự là khóc không ra nước mắt.

Năm hết tết đến rồi, hai người còn vào bệnh viện, chuyện lớn như vậy đoán chừng cả nhà Sở lăng Xuyên đều biết rồi, sau này cô sao có thể gặp người.. Trong lòng Tố Tố vô số oán niệm.

Sở lăng Xuyên quay đầu nhìn biểu cảm trên mặt Tố Tố, anh nhịn không được bật cười.

Cô có chút túng quẫn, lườm anh, đưa tay xấu hổ đánh anh, "Sở lăng Xuyên, anh còn cười, năm mới đã mất mặt, cả đời thanh danh của chị đây bị anh phá hủy hết rồi."

Sở lăng Xuyên cười đến nghẹn, dang tay ôm cô, đặt lên môi cô một nụ hôn, "Bảo bối, tất cả tội lỗi là ông xã, trừ mất mặt anh còn bị tổn thương tâm hồn nhỏ bé, anh đã bị em hù chết rồi. Em nói xem tại sao lúc đó em có thể ngất đi cơ chứ?"

Tó Tố tức giận cho anh một đấm, "Hừ, anh còn nói, rốt cuộc là ân ái hay là mưu sát em đây, ôm em chặt đến nỗi ngất đi, có phải anh định đánh nhau một trận kịch liệt với em không? Xem cái cổ của em như cổ của kẻ thù, một chiêu chí mạng?"

Sở Lăng Xuyên cười ngoác miệng, như có như không hôn lên mặt Tố Tố, "Vợ ơi sao em lại nói như vậy, bác sĩ đã nói rồi, do em quá căng thẳng... Ừm... hoặc là hưng phấn quá độ... A a a, vợ yêu, hạ thủ lưu tình!"

*hạ thủ lưu tình: xin nương tay*

Bị Tố Tố véo lỗ tai, xin tha mạng Tố Tố mới buông tay, Sở Lăng Xuyên vội vuốt vuốt lỗ tai, rất nghiêm túc hỏi: "Bảo bối, em nói cho anh biết, lúc anh muốn em, em rất khẩn trương phải không?"

Dù đã kết hôn được một năm nhưng chưa từng đề cập đến loại chuyện như này, Tố Tố không được tự nhiên, mặt khẽ nóng lên, quẩy người một cái, chui ra khỏi ngực anh, "Về nhà, về nhà, mau."

Sở Lăng Xuyên không bỏ qua, dưới cánh tay dài ôm chặt Tố Tố một lần nữa, cặp mắt đen láy lấp lánh nhìn chằm chằm cô, hơi bận tâm hỏi: "Bảo bối, em sợ cái gì? Nói chuyện với anh một chút thôi, nào?"//d/đàn""le, qu, y do, n0

Nhìn ánh mắt quan tâm và lo lắng của anh, cô hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn bất chấp, đỏ mặt nói: "Ai da, thì cũng cói gì đâu, chỉ là cảm thấy căng thẳng, không thoải mái, anh đi vào một cái em chỉ muốn bắt đầu như lúc chưa có Tiểu Xuyên Xuyên, nhưng giống như rất đau, sau đó lại bị anh ôm chặt, cuối cùng thì... Em cũng không biết nữa..."

Đến đó thì Tố Tố không nói được nữa, cúi đầu im lặng, nhớ tới tiểu Xuyên Xuyên lại thấy khó chịu trong lòng, nhưng nghĩ vừa sang năm mới, sao lại nói chuyện đau lòng rồi.

Cô khịt mũi, ngẩng đầu, ôm mặt của anh, tươi cười nói: "Đồng chí thủ trưởng, em có thể về nhà được chưa, đứng ở đây nói về đề tài này quá thích hợp đi?"

Tâm tình Sở Lăng Xuyên và Tố Tố đều giống nhau, đều đau khổ và nuối tiếc khi mất đi Tiểu Xuyên Xuyên, nhưng cũng rất nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nắm lấy tay cô đang làm loạn trên mặt anh "Sở Lăng Xuyên, chúng ta về nhà đi, xin anh đấy! Đi mà đi mà!"

Sở Lăng Xuyên nghĩ ngợi một chút rồi cũng nghe theo Tố Tố, về đến nhà thì vừa lúc mọi người điện thoại hỏi thăm tình hình, cũng không hỏi gì nhiều liền để cho bọn họ nghỉ ngơi, không dám bảo bọn họ về bên đó.

Về đến nhà, Tố Tố chạy một mạch vào phòng ngủ, Sở Lăng Xuyên muốn vào theo thì bị Tố Tố nhốt ngoài cửa, Sở Lăng Xuyên năn nỉ: "Vợ ơi, mở cửa cho anh."

Tố Tố tựa vào cửa, nói vọng ra: "Không mở, hôm nay phạt anh ngủ trên sô pha ngoài phòng khách, Sở Lăng Xuyên, anh đừng có làm phiền em, cũng đừng mơ giở thủ đoạn để đi vào. Nếu không, nếu không cẩn thận em tẩn anh một trận!"

"Bảo bối à, bây giờ em mới xấu hổ có phải hơi muộn không, ngoan, mở cửa, anh buồn ngủ quá." Mới về có mấy ngày, vợ còn chưa được ôm đủ, chẳng mấy chốc sẽ phải về doanh trại, cô nhóc thối tha này, dám phạt anh ngủ riêng, thật không có lương tâm mà.

Tố Tố không rảnh để ý lời cầu khẩn của Sở lăng Xuyên, nằm vật xuống giường mơ màng ngủ, đang lúc cô ngủ không biết trời đất là gì, cửa phòng ngủ mở ra, có ai đó rón ra rón rén đi vào, bò lên giường không một tiếng động, cẩn thận từng li từng tí ôm cô vào lòng.

Đang lúc ngủ say, Tố Tố cũng quên mất xấu hổ, quên phạt ai đó, gặp được cái ôm quen thuộc, cô theo bản năng chui vào lòng anh, quả đầu nhỏ cọ cọ vào ngực anh, tiếp tục ngủ ngon lành.

Hai người ôm nhau ngủ thẳng tới buổi chiều mồng một đầu năm, Tố Tố tỉnh lại thấy mình núp trong ngực Sở Lăng Xuyên thì không khỏi sửng sốt, cái anh này lẻn vào từ lúc nào đây? Thật quá đáng, bắt cô nói một đằng làm một nẻo.

Sở Lăng Xuyên giả vờ ngủ bị Tố Tố nổi đóa cầm gối đánh cho tỉnh. Cô đi nấu cơm vẫn không quên than thở chuyện mình bị mất mặt.

Buổi tối, bởi vì chuyện Tố Tố bị ngất xỉu, Sở Lăng Xuyên tạm thời chỉ có thể buông tha cô, ăn chay, không dám vượt quá giới hạn, sợ làm Tố Tố giận sẽ bắt ngủ riêng.

Năm mới này đối với Sở Lăng Xuyên và Tố Tố đều rất khó quên, hội tụ các loại mất mặt. Sau đó Sở Lăng Xuyên cũng không đòi làm chuyện vợ chồng thân mật nhất nữa.

Bây giờ tình trạng Tố Tố như vậy, cứ nhịn cái đã. Anh có thể chờ, chờ Tố Tố tiếp nhận, cũng là chờ thời cơ.

Vừa hết Tết, Sở lăng Xuyên phải đi, tạm biệt ba mẹ trước, sau đó mới đưa Tố Tố về nhà mang những thứ đã chuẩn bị đi.

Tố Tố giúp anh sắp xếp đồ đạc, nhét rất nhiều đồ ăn, có thịt do Triệu Đình Phương làm, còn có cả sủi cảo của Tố Tố, ghi chú rõ ràng, lấp đầy cả túi.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Sở Lăng Xuyên phải đi. Sang năm mới rồi, không đi không được. Tố Tố định tiễn anh xuống lầu, Sở Lăng Xuyên lại ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên mặt cô, má cô, từng chút từng chút tham lam lưu luyến cho đến khi ý loạn tình mê mới dừng lại: "Em yêu, anh đi nha, ở nhà giữ gìn sức khỏe, chuyên đã qua thì cho nó qua đi, đừng nghĩ ngợi nhiều, biết không?"

Tố Tố biết, đây là anh đang khuyên cô đừng đắm chìm trong đau khổ chuyện mất đi Tiểu Xuyên Xuyên nữa, tạo thành bóng mờ trong lòng, cô gật đầu: "Em hiểu mà, em biết tự chăm sóc bản thân, anh đừng lo lắng cho em."

Sở Lăng Xuyên lại không nhịn được hôn lên môi Tố Tố, nụ hôn dần trượt xuống cổ cô, còn có nơi nào đó mềm mại cách một lớp quần áo bị hôn loạn, Tố Tố theo bản năng níu lấy áo anh, đỏ mặt thẹn thùng động lòng người.

Anh hôn lung tung mấy cái mới chịu dừng lại, môi trượt qua vành tai cô, cắn nhẹ một cái, hô hấp nặng nề, giọng nói khàn khàn uy hiếp: "Bảo bối, lần sau không cho phép em té xỉu nữa, nếu không anh sẽ dẫn em tới bệnh viện!"

"Đáng ghét." Tố Tố hờn dỗi đánh nhẹ vào ngực anh một cái, Sở Lăng Xuyên cười, cuối cùng hai người kết thúc màn lưu luyến hôn nhau triền miên, anh xách túi lên đi về phía cửa.

Tố Tố muốn tiễn anh, anh lại xoay người hôn cô một cái, giọng điệu cứng rắn nhưng đầy mùi vị cưng chiều: "Em vào nhà đi, không được xuống!"

"Được rồi, vậy em không xuống, anh đi cẩn thận nha." Tố Tố không quên dặn dò. Anh mở cửa quả quyết đi, giam cô trong nhà, cô chỉ còn cách nhìn anh chờ thang máy qua lỗ mắt mèo.

Không tiễn, không có nghĩa là không lưu luyến.

Sở Lăng Xuyên đi lần này thật lâu không về, không khí năm mới vẫn còn đó, nhưng chỉ có một mình cô, cũng may ba mẹ và các dì đều trở về, cô lại bắt đầu vội vàng đi thăm bà con thân hữu, thời gian trôi đi cũng rất nhanh.

Ba mẹ và mọi người biết cô và Sở lăng Xuyên đã làm lành rồi, đều cảm thấy yên tâm, dù sao ly hôn cũng không phải chuyện nhỏ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ cũng không ai muốn gia đình tan vỡ.

Qua mùng sáu, mọi người cũng bắt đầu đi làm. An Quốc Đống bắt đầu bận rộn, nhưng Tố Tố vẫn còn được nghỉ. Sau Tết Nguyên Tiêu mới mở lớp nên cô có thể rảnh rỗi mấy ngày.

Hình như Sở Lăng Xuyên rất bận, thỉnh thoảng vẫn gọi điện cho cô, nhưng cô lại rất ít gọi cho anh vì không biết anh rảnh lúc nào, mấy lần trước gọi đúng lúc anh bận, nên bây giờ đã có kinh nghiệm, chỉ chờ anh gọi thôi.

Nháy mắt đã đến Tết Nguyên Tiêu, Tố Tố và Lý Nguyệt Hương lại đi chợ mua đồ chuẩn bị, vừa về đến nhà lại nhận được điện thoại của Sở Lăng Xuyên.

Cô bắt máy, cởi áo khoác, đi vào phòng ngủ, ngã xuống giường, "Đồng chí thủ trưởng, Tết Nguyên Tiêu đến rồi, ngài có thể bớt chút thì giờ về nhà chung vui không?"

Sở Lăng Xuyên cười, "Em yêu, anh không về được, em đến đây ăn tết với anh nha? Anh muốn ăn bánh trôi, muốn ăn cơm em nấu, muốn ôm em..."

"Á à, Sở lăng Xuyên, anh muốn mưu sát em phải không?" Từ mưu sát này đầy ẩn ý, chỉ có cô và Sở Lăng Xuyên hiểu, tết nhất mà cô lại bị anh ân ái đến mức bất tỉnh nhân sự... Sở Lăng Xuyên bên kia cười gian xảo, sau đó khôi phục nghiêm túc, nhỏ giọng, bá đạo ra lệnh: "Vợ, anh muốn lắm rồi, ngày mai em mau đến đây!"

"Tố Tố lật người nằm lỳ trên giường, dứt khoát nói: "Đồng chí thủ trưởng à, bản thân em phải vì cuộc sống an toàn của mình mà suy nghĩ, ngộ nhỡ bị anh làm mê muội lần nữa thì thể diện đều vứt hết, kiên quyết không đi!"

"Em không tới phải không?"

Nghe giọng điệu khôi hài nghiêm túc kia, Tố Tố nhịn không được cười khẽ, "Không đi, thủ trưởng xin bình tĩnh."

"Mẹ, mẹ dạy con làm thịt bò khô nha."

Lý Nguyệt Hương muốn cười nhưng cố nén, để chén nước xuống trợn mắt nhìn Tố một cái, chỉ chỉ ly trà, "Không thấy trong chén của mẹ không có nước sao?"//d/đànnn""le, qu, yy do, n0

"Để con rót nước cho mẹ." Tố Tố rất chân chó rót nước cho Lý Nguyệt Hương, bóp vai đấm lưng, Lý Nguyệt Hương chậm rãi uống một hớp nước mới mở miệng nói: "Sao tự dưng lại muốn học làm thịt bò khô hả?" Biết rồi còn hỏi, Tố Tố cười hì hì, ôm cánh tay Lý Nguyệt Hương làm nũng, "Mẹ, mười lăm tháng giêng con không ở cùng với mẹ được, mẹ sẽ không giận chứ?"

"Con muốn đi thăm Lăng Xuyên chứ gì?" Lý Nguyệt Hương cười tủm tỉm."Mẹ vĩ đại của con, mẹ là người rộng lượng, sao có thể tranh sủng với con rể chứ? Mẹ có ba con rồi, con muốn làm gì thì làm đi."

"Cảm ơn mẹ, vậy con đi mua thịt bò đây." Tố Tố nói xong chạy biến. Sở Lăng Xuyên, anh chuẩn bị nghênh đón vui mừng đi, chắc phải niềm vui từ trên trời rơi xuống ấy chứ! Cố ý làm anh thất vọng rồi cho anh cảm giác vui mừng kinh sợ muốn té xỉu luôn!

Ngày mai lên đường, gọi điện cho anh để anh đón cô, nếu không chờ xe trên đường rất phiền phức, Tố Tố vừa đi mua thịt bò vừa tính toán.

Buổi tối, dưới sự giúp đỡ của Lý Nguyệt Hương, Tố Tố làm rất nhiều thịt bò khô, chuẩn bị mai mang cho Sở Lăng Xuyên. Bận bịu cả một ngày, Tố Tố mơ màng ngủ, ngày mai gặp Sở Lăng Xuyên!

Sáng ngày hôm sau, Tố Tố liền bắt đầu chuẩn bị, ba lô nhét đầy thịt bò khô, chào tạm biệt mẹ và Soái Ca rồi mới xuất phát. Xe đến khu đó rất nhanh, Tố Tố lấy điện thoại gọi cho anh.

Chuông điện thoại vang lên hồi lâu mới có người bắt máy, Tố Tố phấn khích nói, "Đồng chí thủ trưởng, báo cáo với anh một tin tốt, em quyết định đi thăm anh, lát nữa đến tiếp giá."

"Không phải nói không đến sao?"

*****

Editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc

Cô cho là anh sẽ kích động, không ngờ anh lại có giọng điệu này, giống như không hy vọng cô đi, đây là sao? "Thì sao, anh giống như không hoan nghênh em thì phải?"

"Sao có thể, bảo bối, anh nhớ em còn không kịp nữa, nhưng tạm thời anh bận rộn, đến cũng không thể ở cạnh em, bảo bối, em xem trời lạnh như thế, chờ anh mấy ngày nữa sẽ trở về với em, ngoan, anh phải làm, anh cúp máy trước."

Sở Lăng Xuyên nói xong gác điện thoại, không cho Tố Tố nói thêm, cô đang đi trên đường mà, thế nhưng anh không muốn cô đi, bây giờ cô cũng không thể trở về, không được, anh không cho cô đi, cô càng phải đi, cùng lắm thì cô chỉ thăm anh một cái rồi về, ai bảo anh là người bận rộn chứ.

Tố Tố hỏi trực ban một chút, cô nói muốn tìm Sở Lăng Xuyên, chứng minh thân phận xong, lúc này đồng chí trực ban mới nói: "Chị dâu, doanh trưởng bị thương nhập viện rồi, chị không biết sao?"

"Cái gì?"

"Chị dâu, chị đừng nóng vội, không có gì đáng ngại, anh ấy đang được điều trị tại khu bệnh viện nhân dân."

"Cảm ơn đồng chí." Tố Tố nói xong thì đi, đồng chí trực ban gọi cô lại, "Chị dâu, sao chị lại đi, nếu không em gọi điện thoại cho cấp trên, chị có thể đi cùng xe."

"Không cần, cảm ơn, tôi tự mình bắt xe đi." Tố Tố nói xong xoay người rời đi, bắt một chiếc taxi đi đến bệnh viện, bây giờ cô mới hiểu được, thì ra anh không muốn cô đến là vì không muốn cô biết là mình bị thương.

Dọc đường đi, Tố Tố vừa lo vừa gấp gáp, cô cảm thấy đoạn đường đến bệnh viện dài đằng đẵng, rốt cuộc cũng tới nơi, trả tiền không đợi lấy tiền lẻ cô đã chạy vào bệnh viện.

Cô hỏi thăm khu nội trú, Tố Tố đang muốn đi lên lại thấy mấy người mặc quân trang đi xuống, là chính trị viên, cô gọi: "Chính trị viên!"

"Tố Tố?" Chính trị viên và Tố Tố sớm quen biết, thấy cô, có chút ngoài ý muốn, Sở Lăng Xuyên bị thương không có thông báo cho người nhà.

"Chị dâu khỏe chứ?" Một đồng chí quân nhân trẻ chào hỏi.

Tố Tố chào hỏi hai chiến sĩ trẻ, chính trị viên hỏi: "Chị biết Lăng Xuyên bị thương?"

"Ừ, tôi vừa đi doanh trại mới biết. Anh ấy như thế nào, vết thương có nặng không?" Tố Tố nói chuyện có chút thở gấp, chính trị viên vội nói: "Thương thế không nặng, bác sĩ nói phải nằm viện quan sát hai ngày."

Bị thương không nặng? Đã nhập viện rồi mà còn không nặng? Tố Tố vội hỏi: "Anh ấy ở tầng mấy?"

"Tầng năm."

"Vậy tôi đi trước, chào chính trị viên, chào hai đồng chí." Tố Tố nói xong vào thang máy, chính trị viên và hai chiến sĩ rời đi, anh không nhịn được cười cười, vui mừng thay Sở Lăng Xuyên, hai người này rốt cuộc không sao.

Tố Tố đi đến tầng năm, hỏi thăm phòng bệnh rồi vào, mở cửa lại thấy giường trống không, sao không có người? Khi cô bước vào trong, thấy cửa nhà vệ sinh mở ra, một người mặc quần áo bệnh nhân, trên đầu quấn băng bước ra, không phải Sở Lăng Xuyên thì là ai?

Có thể đi lại xem ra vấn đề không lớn, Tố Tố thở phào một hơi, nhưng cô lại bắt đầu đau lòng, "Làm sao anh lại bị thương?"

Sở Lăng Xuyên thấy Tố Tố thì sững sờ, anh không ngờ cô đến đây, tại sao cô lại biết anh nằm viện, còn chạy đến, miệng của người nào không kín như vậy, "Làm sao em đến đây?"

Tố Tố đi về phía anh, anh còn có chút trách móc, "An Nhược Tố, ai cho em tới?"

"Thì sao? Không muốn em tới, được rồi, em đi đây." Tố Tố nói xong xoay người giả bộ phải đi, Sở Lăng Xuyên ngồi xuống giường lạnh lùng nhìn, không có ý định gọi cô trở lại.

Tố Tố thầm nghĩ, được lắm Sở Lăng Xuyên, ngày hôm qua không hợp ý anh nên anh còn giận à? Đi thì đi, đừng hối hận, cô đóng cửa đi ra ngoài, Sở Lăng Xuyên sửng sốt, cô đi thật sao?

Sở Lăng Xuyên yên tĩnh đếm ba chữ: "Vừng ơi mở cửa ra." Cửa vẫn không động đậy, không ai mở, anh lại nóng nảy, nha đầu vô lương tâm này, đi thật à?

Anh lại gọi một tiếng, "Vừng ơi mở cửa ra."

Vẫn không có động tĩnh, lúc này mới vội vàng chạy đến mở cửa, xông ra ngoài, quay đầu nhìn lại thấy đồng chí An Nhược Tố đang đứng dựa lưng vào cánh cửa trên vách tường đối diện, nhìn anh bằng ánh mắt xem thường.

Sở Lăng Xuyên cười, đưa tay nhéo má cô, cô cũng không náo loạn với anh, ngoan ngoãn để bị nhéo, sau đó ôm lấy hông anh, đỡ anh vào phòng.

Để Sở Lăng Xuyên nằm xuống, lúc này Tố Tố mới nhìn kĩ vết thương của anh, chân mày nhíu lại, " Còn đau không? Bác sĩ nói như thế nào? Ngày hôm qua còn tốt sao hôm nay đã nhập viện rồi?"

Nếu Sở Lăng Xuyên không bị thương có lẽ giờ phút này không thể gặp Tố Tố rồi, chỉ là hời hợt nói: "Không sao, đây chỉ là vết thương nhỏ, hôm nay có thể xuất viện."

Tố Tố trừng anh, Sở Lăng Xuyên cười một tiếng, mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy lo lắng, "Bị thương phải trị liệu chứ!" Sắc mặt Tố Tố ngày càng nặng nề, Sở Lăng Xuyên lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

Trong lúc vô tình Tố Tố nhìn thấy vết thương trên tay anh, mặc dù không lớn, hơn nữa đã thoa thuốc, nhưng miệng vết thương vẫn dữ tợn. Cô không biết rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì.

Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, hơn nữa người cũng không có chuyện gì, nhưng nếu chính trị viện đưa anh đi bệnh viện thì nói rõ tình huống lúc đấy rất đáng sợ. Cô cảm thấy muốn khóc, cầm tay anh nhỏ giọng: "Em nói để anh cố gắng bảo vệ thân thể."

"Em xem anh không phải vẫn tốt sao?" Sở Lăng Xuyên vuốt tóc Tố Tố, có lẽ cô bị thương thế của anh hù dọa rồi, "Bảo bối, đến đây."

"Làm gì?" Tố Tố ngẩng đầu nhìn anh, đứng dậy, anh tiếp tục nói: "Đến gần thêm chút nữa, anh có việc muốn nói với em, ghé tai lại đây."

"Anh muốn nói gì mà thần bí vậy?" Tố Tố tuy nói vậy nhưng vẫn lại gần anh, Sở Lăng Xuyên ôm khuôn mặt cô, hung hăng hôn lên, lúc này cửa đột nhiên mở ra, một giọng nói vang lên: "Đổi thuốc nữa nào."

Tố Tố như bị điện giật lui về sau, đỏ mặt, Sở Lăng Xuyên lại rất bình tĩnh, y tá giống như chưa thấy gì, đổi thuốc cho Sở Lăng Xuyên rồi đi ra ngoài.

Rất nhanh đã đến buổi trưa, có cấp dưới của anh mang cơm đến, chính trị viên đã nói cho cậu ta biết Tố Tố đến nên đã chuẩn bị hai phần, sau khi đi vào nói mấy câu rồi đi luôn.

Buổi chiều có mấy chiến hữu đến thăm Sở Lăng Xuyên, họ trò chuyện một lát rồi rời đi, Tố Tố chăm sóc cẩn thận cho Sở Lăng Xuyên, ngay cả ăn cơm cũng đều đút cho anh.

Dĩ nhiên là do Sở Lăng Xuyên nổi tính trẻ con, làm nũng với cô, Tố Tố đành thỏa mãn con người này, tự tay đút cơm cho anh.

Ngày hôm sau là Tết Nguyên tiêu rồi, bác sĩ lại kiểm tra lần nữa cho Sở Lăng Xuyên, anh đã có thể xuất viện. Biết tin, chính trị viên lái xe đến đón hai người, trên đường đi Tố Tố hỏi Sở Lăng Xuyên vì sao bị thương nhưng không có ai đề cập đến nên cô từ bỏ, tóm lại không có chuyện gì lớn là tốt rồi.

Trở lại đơn vị là bốn giờ chiều, đã có người chuẩn bị sẵn chỗ ở, lúc này Tố Tố mới vào quân khu, có mấy người cũng đến thăm Sở Lăng Xuyên, còn Tố Tố trò chuyện với các chị dâu.

Buổi tối Tố Tố muốn Sở Lăng Xuyên nghỉ ngơi thật tốt, nhưng sắp tết nên anh muốn đi thăm anh em chiến sĩ, cho nên tối nay trở lại, Tố Tố không thể ngăn cản anh.

Mà cô và vợ chính trị viên nói rồi, Tết Nguyên Tiêu muốn cùng mọi người sum họp, như thế khẳng định sẽ rất náo nhiệt.

Tố Tố đến khu nấu cơm lại sợ ngây người, dụng cụ là nồi lớn, ngay cả xẻng cũng rất to, cô nghĩ muốn giúp một tay nhưng có chút khó khăn, cuối cùng chỉ có thể làm mấy việc vặt.

Sở Lăng Xuyên trở lại hơi muộn, mọi người đã đến đầy đủ, anh và chính trị viên nói chuyện với nhau, mọi người vỗ tay hưởng ứng rồi bắt đầu ăn cơm.

Không khí cơm tối quả thật náo nhiệt, sau khi kết thúc, mọi người đều ra về, chính trị viên và vợ mình đi bộ, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên trở về chỗ ở, cô muốn anh nhanh chóng được nghỉ ngơi.

Trong phòng nhỏ ấm áp gấp mười lần ở ngoài, cho nên mặc dù không có bố trí nhưng vẫn ấp áp. Sở Lăng Xuyên muốn tắm, Tố Tố dặn anh xoa một chút là được rồi, cô sợ vết thương của anh dính nước.

Sở Lăng Xuyên vào nhà vệ sinh một lát mới ra ngoài, anh chỉ mặc mỗi cái quần cộc rộng thùng thình, lúc này cô mới thấy khuỷu tay anh còn có vết thương đang quấn băng gạc, cầm tay anh nhìn mấy lần, rồi xem lại đầu anh, "Làm sao khắp người anh toàn là vết thương thế này? Có đau không? Trên đầu không có dính nước chứ?"

Tố Tố không chịu nổi khi nhìn thấy anh chằng chịt vết thương, trong ấn tượng của cô anh bị thương rất ít, thi thoảng mới có vết thương ở tay, nhiều nhất là khi còn bé đụng đầu, cô không muốn nghĩ đến anh lại hết lần này đến lần khác bị thương.

"Anh bị trầy da thôi, không sao, em đi tắm đi." Sở Lăng Xuyên đẩy Tố Tố vào nhà tắm, Tố Tố đành tắm trước, cô quên mang theo áo ngủ, đành gọi Sở Lăng Xuyên đi lấy trong bao quần áo của cô.

Sở Lăng Xuyên mở ra nhìn, bên trong toàn là đồ ăn, có lẽ quần áo để phía dưới, anh lười phải móc, trực tiếp lấy áo sơ mi của mình đưa cho cô, thấy thân thể Tố Tố dụ hoặc, anh máu nóng sôi trào.

Tố Tố vội vàng lấy áo sơ mi bất chấp tất cả mặc vào, Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố giống như hoa sen mới nở, cười đầy ẩn ý, hơn nữa anh cảm thấy Tố Tố mặc áo sơ mi đặc biệt có mùi vị.

Mới tắm xong đi ra ngoài có chút lạnh, Tố Tố không nhìn ánh mắt xấu xa của anh, trực tiếp đi chui vào chăn, Sở Lăng Xuyên tắt đèn, chui vào, ôm Tố Tố vào ngực.

Mùi hương sữa tắm trên người cô làm tinh thần người ta nhộn nhạo, tay anh bắt đầu không thành thật, môi đặt chuẩn xác, tha thiết hôn lên môi Tố Tố.

Tố Tố rơi vào lồng ngực rắn chắc, cô quay mặt, nhỏ giọng nói: "Sở Lăng Xuyên, anh bị thương, không thể đàng hoàng chút được sao, ngộ nhỡ làm đau vết thương thì thế nào, em ra lệnh cho anh đi ngủ!"

"Anh sẽ hết sức cẩn thận." Sở Lăng Xuyên nói xong lại hôn lên, giọng nói trầm thấp dụ hoặc, "Bảo bối, em đừng khẩn trương."

Cô buông lỏng, buông lỏng, nhưng bây giờ trong lòng đang khẩn trương, nếu lại ngất đi thì làm sao, cô bắt được tia lý trí, giọng nói không yên: "Sở Lăng Xuyên, uhm.... Nếu lại ngất đi thì làm thế nào? Lần này anh định để cho em mất mặt ở đây sao?"

"Lần này em ngất đi, anh sẽ hô hấp nhân tạo luôn." Sở Lăng Xuyên đột nhiên đứng dậy, ôm Tố Tố nhảy xuống giường, đưa cô đến cạnh bàn, đặt Tố Tố lên trên, "Hự!" Tố Tố hít một hơi, "Lạnh, anh thả em xuống."

Anh sao có thể buông tha cô ra, ngược lại tiến gần hơn, "Bảo bối, thả lỏng." Anh vừa hôn cô, vừa nỉ non bên tai cô.

Sau tết nguyên tiêu, Tố Tố trở về, cô tiếp tục công việc dạy học của mình. Ngay sau hôm cô trở, lúc tan làm về gặp phải một người phụ nữ."Cô chính là An Nhược Tố?" Người phụ nữ kia khoanh tay trước ngực, đầu hơi ngước lên, dùng một loại tư thái cao cao tại thượng nói, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, "Cô đứng lại, tôi chính là đang nói chuyện với cô!" Người phụ nữ xoay người đuổi theo, kéo cánh tay Tố Tố lại, "Cô giả bộ thanh cao cái gì, tôi đang nói chuyện với cô!"

Tố Tố rất không thích thái độ của người phụ nữ này, bao gồm mùi nước hoa, ánh mắt cô ta, cô hất tay, không kiên nhẫn nói: "Tôi không biết cô, không có nghĩa vụ phải nói với cô!"

"Bốp!" Một âm thanh vang lên, Tố Tố không kịp chuẩn bị đã bị cô ta cho một bạt tai, mọi người xung quanh xúm lại nhìn, còn có cả học sinh của cô, Tố Tố chỉ cảm thấy đau mặt, bối rối.

"Một cái tát này là để giáo huấn cô, đừng nói chuyện với tôi kiểu đó." Người phụ nữ kia rất phách lối, bộ dáng chị cả, khuôn mặt ác độc.

Tố Tố che mặt nóng bừng, cô rốt cuộc hồi phục lại tinh thần, cô ta là người nào mà không biết điều như vậy? Dám ở đây đánh người. Giờ phút này cô không nghĩ hình tượng là gì, có gì không thích hợp, nhấc chân đạp một cái vào vùng bụng cô ta. Ban đầu bơi vì một chiêu này cửa cô mà mọi người phong là người phụ nữ bạo lực.

Cô ta suýt chút nữa đã ngã rồi, thật không dễ dàng mới đứng dậy, cô ta không thể tin còn có người dám đánh mình, khi cô ta đứng vững, lập tức có hai người đàn ông mặc đồ đen đỡ hai bên hỏi: "Chị Hoa, chị không sao chứ?"

Người được gọi là chị Hoa kia mắng: "Hai người các ngươi chết rồi sao?"

Hai người đàn ông buông lỏng cô ta ra, một người trong đó đến gần Tố Tố muốn động thủ, lúc này có mấy học sinh nam, còn có cả viện trưởng đến đây, rối rít che chở Tố Tố.

Hai bên tranh chấp, có người muốn báo cảnh sát thì có một người đàn ông xông đến chỗ chị Hoa, kéo cánh tay cô ta, "Em đến chỗ này làm gì, về ngay cho tôi!"

Tố Tố giãy giụa không thoát khỏi cánh tay của người đàn ông, nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô quay đầu lại, bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Hạo Vũ, lúc này người phụ nữ điên kia chỉ vào Tố Tố nói: "Cô ta đánh em!"

"Im miệng, tôi bảo trở về, không nghe thấy sao? Hai người các ngươi làm gì, còn không mau cút?" Thẩm Hạo Vũ quát lên, hai bàn tay người đàn ông buông Tố Tố ra, nhìn về phía chị Hoa.

Tố Tố tách ra từ đàm người, bước chân xiêu vẹo vội vã rời đi, Thẩm Hạo Vũ lập tức đuổi theo. Người phụ nữ kia tức giận đến sắc mặt trắng bệch, vừa khóc vừa xoay người leo lên xe thể thao, lao đi như tên bắn.

Tố Tố chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn, giống như toàn bộ thế giới không có dưỡng khí, không có âm thanh, chỉ có mình cô hít thở không thông, cô đang chạy điên cuồng thì đột nhiên bị người níu lại, không thể tiến về phía trước.

Lúc này cô mới hồi phục tinh thần, mình không chú ý đèn xanh đèn đỏ nên suýt nữa đã bị xe đụng vào. Giờ phút này cô mới nhớ hô hấp, hít vào một hơi thật dài, quay đầu nhìn lại, thấy người lôi kéo mình là Thẩm Hạo Vũ, mặt của cô nháy mắt trở nên lạnh lùng, "Buông tay!"

Thẩm Hạo Vũ nhìn dấu đỏ trên mặt Tố Tố, trong lòng đau nhói, anh định đưa tay đụng chạm mặt cô, Tố Tố theo bản năng quay đi, giãy giụa hất tay anh ra, ở ven đường đón xe.

Nhưng cô càng gấp lại càng không đón được chiếc xe nào. Hiện giờ cô chỉ muốn thoát khỏi người đàn ông này, cho nên không cần đón xe, trực tiếp chạy về nhà.

Thẩm Hạo Vũ đuổi theo, ngăn trước mặt cô, hai tay nắm bả vai cô, đau lòng nói: "Anh xin lỗi, Tố Tố, còn đau không?"

Tố Tố bình tĩnh nói: "Không có gì phải xin lỗi, người đánh cũng không phải là anh, huống chi tôi cũng không chịu thiệt, tôi đã đạp cô ta một cái rồi, anh trở về an ủi nữ nhân của mình đi, mà không phải ở chỗ này dây dưa với tôi, buông tay anh ra!"

"Anh không biết cô ấy tìm em..."

"Thẩm Hạo Vũ!" Tố Tố khó chịu mở miệng, "Chúng ta đã không còn quan hệ gì, mời anh quản tốt nữ nhân của mình, đừng tới trêu chọc tôi rồi phát điên lên. Tôi muốn về nhà, làm phiền anh buông tay!"

Thẩm Hạo Vũ từ từ buông lỏng Tố Tố ra, cô đi về phía trước, cuối cùng cũng bắt được một chiếc taxi về nhà. Trên mặt cô bị thương, trong lòng cũng đau theo, cô không biết tại sao trong lòng mình lại khó chịu như vậy, là uất ức, nhục nhã hay là cái gì đó mình không rõ, cũng không muốn để ý.

Về đến nhà, đóng cửa lại, cô thẫn thờ đi vào nhà vệ sinh, nhìn vào mặt mình trong gương, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, lại còn sưng đỏ, cô không cách nào kìm chế mà khóc thất thanh.

Cô đã cố gắng quên đi anh, quên đi tình yêu kia, thế nhưng tại sao anh còn tới làm cô rối loạn, hơn nữa hôm nay diễn ra một màn như vậy, buồn cười, thật buồn cười.

Cô hận anh vì anh đã để cô phải đợi chờ, hận anh những ngày không tin tức, rồi đột nhiên anh xuất hiện, hận anh... Bởi vì hận, cho nên còn để ý, cho nên khi bị người phụ nữ của anh đánh như vậy cô mới khóc thảm như thế này.

Nhưng cô càng hận mình hơn, tại sao Sở Lăng Xuyên đối với cô như vậy mà cô còn muốn đi quan tâm một người đàn ông lạnh nhạt vô tình, hận mình tại sao không đem anh hoàn toàn quên đi để có thể yêu một cách thoải mái.

Tố Tố như một đứa bé đang gào khóc, trong không gian thu hẹp chỉ có mình bản thân, cô cứ như vậy phóng túng một lần, vì người đàn ông kia đau thương một lần, nhưng cô càng khóc càng cảm thấy đau, càng cảm thấy có lỗi với Sở Lâng Xuyên. Cô đưa tay ôm đầu, khóc nỉ non: "Xin lỗi Sở Lăng Xuyên, thật xin lỗi..."

Tố Tố đang khóc thảm thiết thì cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, một bóng người tiến vào, Tố Tố ngẩng đầu nhìn, cô thấy khuôn mặt lo lắng của Sở Lăng Xuyên

Crypto.com Exchange

Chương (1-141)