Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 050

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 050
Anh tuyệt đối không hai lòng
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sở Lăng Thiên gầm liên khiến cho Tố Tố cảm thấy thực oan uổng, ngoại trừ ở cạnh anh, đến cửa doanh trại cũng chưa một mình đi ra thì làm sao có xem mắt gì được. Người đàn ông này lại bị thần kinh chỗ nào đây? Dù sao cô cũng không thẹn với lương tâm, khí thế mười phần nói: "Sở Lăng Xuyên, anh vu oan hãm hại em, em xem mắt, anh có lầm không đấy?!"

"Tự mình nhìn đi!" Sở Lăng Xuyên đen mặt nhét di động vào tay cô, Tố Tố nhanh chóng chìn, khi cô thấy được nội dung tin nhắn thì măt cũng tái đi, đây thực sự là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được mà.

Là Trần Kiến Đông gửi tới, nhưng sao hắn lại vô duyên vô cớ gửi đến cái tin nhắn này vậy, cái gì mà tiếp tục phát triển, cái gì mà tương lai tốt đẹp. Hai người bọn họ cực kỳ xa lạ, cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt hôm nay, xem mắt cái gì chứ? Cô cũng không biết sao lại như thế này nữa.

Sở Lăng Xuyên đen mặt, chắp tay sau lưng, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, giọng nói lạnh lùng: "An Nhược Tố, em nói anh nghe xem, tại sao lại có chuyện này, hả? Cái gì hắn không xấu, cái gì tiếp tục phát triển, cái gì tương lai tươi đẹp trong miệng em, có phải em quên mất bản thân đã là vợ của Sở Lăng Xuyên anh, trong bụng còn có đứa con của anh, muốn trèo tường sao?"

"Trèo, trèo cái đầu anh ấy." Tố Tố tức giận trừng mắt nhìn anh, đẩy anh ra đi về giường, quyết định gửi tin nhắn để hỏi rõ ràng, có thể thấy được nhắn tin cũng hơi phiền toái, cho nên cô trực tiếp gọi điện cho Trần Kiến Đông, cũng để chế độ loa ngoài để Sở Lăng Xuyên nghe rõ ràng.

Di động vang lên tiếng nhạc chuông, được một lúc liền có người bắt máy, không đợi Tố Tố nói chuyện thì bên kia đã trực tiếp nói: "An An, cậu xem xét như thế nào, mình chờ câu trả lời của cậu."

Tố Tố vội vàng giải thích: "Trần Kiến Đông, chỗ này có phải có nhầm lẫn gì đó không, thứ nhất, mình muốn nói với cậu, mình đã kết hôn rồi..."

"Cái gì? Cậu đã kết hôn rồi?" Trần Kiến Đông bên kia giống như vô cùng kinh ngạc ngắt lời Tố Tố, lập tức rất không vui nói Tố Tố, "An An, cậu, tại sao cậu có thể như vậy, vì sao đã kết hôn mà bây giờ vẫn đi xem mắt, cậu quá kỳ quặc rồi."

Tố Tố cũng nóng nảy, không quản giọng điệu gì hết nữa, nói thẳng: "Đồng chí Trần Kiến Đông, nói chuyện với cậu là muốn phủ nhận, lúc nào thì tôi đi xem mắt với cậu. Thực sự hôm nay tôi cùng chồng mình đi chơi, không phải đúng lúc gặp cậu sao? Cậu, cậu, tại sao cậu lại nói tôi đi xem mắt với cậu, Trần Đại Lang cậu muốn hại chết tôi à."

Trần Kiến Đông cảm thấy không đúng lắm, nghi ngờ hỏi: "Hả? Không phải nói sẽ gặp mặt ở quán cà phê sao, ám hiệu là trong tay mỗi người cầm một bông hồng mà? Lúc ấy khi mình đi vào liền nhìn thấy cậu cầm hoa còn gì? Chẳng lẽ không phải cậu?"

Thiếu chút nữa Tố Tố đã té xỉu, chuyện này thực sự xui xẻo mà, cái này có tính là nằm cũng trúng đạn không đây. Đi vào quán cà phê mà cũng có thể gặp chuyện như vây, vội vàng thanh minh "Không phải mình, tuyệt đối không phải mình, hoa là chồng mình mua không hề liên quan đến việc cậu xem mắt, cậu mới là người bỗng xuất hiện ấy."

"An An, hẳn là cậu không hài lòng với mình nên mới nói như vậy?" Bên kia cũng tỉnh táo lại, chưa từ bỏ ý định. Ngược lại hắn khá vừa ý với Tố Tố, tại sao lại có thể trùng hợp như vậy chứ?

Sở Lăng Xuyên cầm lấy điện thoại trong tay Tố Tố, tức giận mắng một trận với Trần Kiến Đông bên kia: "Con cá kia, dám có ý định động đến vợ tao, báo cáo chức vị bộ đội của cậu, địa điểm, chúng ta liền nói rõ ràng một lần!"

Nói xong, vẻ mặt anh tức giận vứt điện thoại lên giường. Tố Tố cầm lấy điện thoại, nắm chặt tay Sở Lăng Xuyên, nói với Trần Kiến Đông đầu bên kia: "Trần Đại Lang, chuyện này là hiểu lầm, mình cúp máy trước."

Tố Tố nhanh chóng cúp điện thoại, nhìn Sở Lăng Xuyên đang muốn lén chuồn đi, lạnh lùng hỏi: "Đồng chí thủ trưởng, đêm khuya còn không nghỉ ngươi, anh còn muốn đi đâu sao?"

Sở Lăng Xuyên xoay người nhìn Tố Tố, vốn vẻ mặt sa sầm liền trở nên vui vẻ, nhấc chân trở lại cạnh cô, ôm chặt cô nói: "Chỗ nào cũng không đi, bảo bối, không còn sớm, cũng nên ngủ rồi."

"Hừ!" Tố Tố lạnh lùng hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận biểu đoạt sự tức giận khi bị oan uổng của cô, thật không hiểu nổi anh, khi nên ghen thì anh lại rộng lượng giống như không hề để bụng, khi không nên ghen thì lại không khác gì bình dấm chua.

Tố Tố thở phì phò được anh ôm ngồi xuống nhưng không đi ngủ. Con hổ cũng muốn phát uy rồi, cô đẩy anh ra, chỉ khoảng trống phía trước, "

Sở Lăng Xuyên, anh đứng thẳng, đừng có đùa cợt cho em."

"Vâng!" Sở Lăng Xuyên vội vàng thu lại nụ cười, đứng nghiêm trang trước mặt Tố Tố, nghiêm túc hỏi: "Lãnh đạo, anh đã đứng thẳng, xin hỏi có chỉ thị gì!"

Tố Tố trở nên đoan trang, hai chân gác chéo, ngồi trên giường, hai tay ôm trước ngực, nhíu mày nhìn anh "Tiểu Xuyên Xuyên, em hỏi anh, vừa rồi người nào đen mặt mắng em?"

"Anh." Sở Lăng Xuyên có khí phách trả lời một tiếng, vừa xong liền chuyển thành vẻ nịnh nọt cười nói, "Đó là anh kích động mà thôi, biểu đạt rằng anh rất để ý em, bảo bối, em nên cảm thấy vui vẻ."

Nhổ nhổ!

Bị người khác gầm cho còn có thể cao hứng, cô không hiếm lạ, Tố Tố trừng mắt nhìn anh, anh liền vội vàng khôi phục dáng vẻ nghiêm trang.

Tố Tố tiếp tục diễu võ giương oai, dạy bảo anh: "Sở Lăng Xuyên, em hỏi anh, anh cũng không thể trả lời không đúng, bịa đặt biết chưa!"

"Vâng!"

vTố Tố xuống giường, chắp tay sau lưng đi vòng quanh anh, đánh giá anh một lần nữa, rất có dáng vẻ lãnh đạo hỏi: "Sở Lăng Xuyên, vừa rồi ai đã mắng em và tiểu Xuyên nhỏ?"

"Anh!"

Tố Tố dùng tay nắm mặt anh, bóp bóp, cho anh nghiêm mặt, cho anh đen mặt đấy, "Người nào không có việc gì lại đen mặt dọa người hả?"

"Anh!"

"Người nào trèo tường?"

"Anh!" Sau khi trả lời xong thì Sở Lăng Xuyên liền lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng nói: "Á, vợ, anh ý nói anh tưởng em muốn trèo tường, không phải anh trèo tường. Anh tuyệt đối không hai lòng, tuyệt đối không trèo tường."

Tố Tố khó khăn lắm mới tóm được sơ sót của anh, chỗ nào nguyện buông tha chứ, cố ý nghiêm mặt, trong mắt trở nên thương tâm nói: "Được đấy? Vậy mà anh đã trèo tường, còn ở chỗ này oan ức em.. Ưm.."

Cái miệng đang muốn khó dễ lại bị Sở Lăng Xuyên hôn xuống, cả người cũng bị anh ôm chặt vào lòng, rốt cuộc cũng không rảnh để ra uy rồi. Tố Tố muốn kháng nghị nhưng không đẩy anh ra được, môi bị anh hiếm hết, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô ưm ưm.

Hai tay cô đẩy mặt anh, muốn đẩy đầu anh ra một chút nhưng sau gáy cô lại bị anh dùng một tay chế trụ, không thể tránh né, cả người bỗng nhẹ bẫng, anh đã dùng một cánh tay ôm cô lên giường.

Một hồi hôn môi triền miên, trời đất xoay chuyển như cuốn đi cô, khiến cho kháng nghị dần biến thành bị động tiếp nhận, đòi hỏi muốn nụ hôn của anh, trầm mê trong đó không thể tự thoát khỏi, bị anh hôn đến mê muội, quên mất mọi thứ.

*****

Tố Tố cảm thấy Sở Lăng Xuyên không chỉ hư hỏng bình thường, luôn vào những lúc thế này sử dụng chiêu đấy, thật sự quá đáng. Nhưng cô cũng bi ai cho bản thân, mỗi lần anh dùng cách này thì cô liền không chống đỡ được phải đầu hàng, thực không có tiền đồ rồi.

Cô không có tiền đồ, nhưng so ra thì vẫn kém Sở Lăng Xuyên cực không có tiền đồ, cứ hôn như vậy dẫn đến kết cục người nào đó chịu hành hạ, muốn nhưng không chiếm được, cuối cùng chán nản đi tắm nước lạnh, còn Tố Tố lại mơ màng ngủ.

Ngủ ngon một đêm, sáng Chủ nhật khi Tố Tố đang cùng Sở Lăng Xuyên ăn sáng thì thông tín viên chạy đến, sau khi báo cáo, được Sở Lăng Xuyên đồng ý thì lúc này mới đẩy cửa đi vào: "Báo cáo doanh trưởng, dưới tầng có người tìm anh."

"Là ai?" Sở Lăng Xuyên nhíu mày hỏi.

"Đông Lâm Húc." Thông tín viên nói xong liền cười thần bí, "Doanh trưởng Lôi cho vào."

Sở Lăng Xuyên giãn mày, trong mắt lóe lên vui vẻ làm Tố Tố không hiểu, "Tôi sẽ xuống." Sở Lăng Xuyên nói xong, thông tín viên cúi chào rồi xoay người ra ngoài, còn anh thì tiếp tục từ từ ăn cơm.

Tố Tố có chút khó hiểu, không phải có người tìm sao, tại sao anh lại không để người ta đi lên, cũng không chào hỏi, ngược lại còn có dáng vẻ cùng cô ăn sáng như thế này, thực sự kỳ quái mà.

Ăn xong, Sở Lăng Xuyên mới lấy khăn lau miệng, nói với Tố Tố: "Bảo bối, em ở phòng chờ, anh xuống chào hỏi khách."

"À..." Tố Tố thấp giọng lên tiếng, nhìn bóng dáng anh rời đi, cô tò mò liền đi tới cửa sổ, ngồi trên giường nhìn xem là có chuyện gì thì chỉ thấy một người đàn ông mặc quân trang đang đứng dưới tầng.

Nhìn quân hàm, cũng giống Sở Lăng Xuyên, là trung tá, vóc dáng khá cao cũng không khác Sở Lăng Xuyên là bao, nhìn cũng phải một mét tám trở lên, bề ngoài rất đẹp trai nhưng lại không bằng tiểu Xuyên Xuyên.

Nhìn thế nào cũng cảm thấy người đàn ông này lai giả bất thiện, khí thế kia giống hệt dáng vẻ muốn đánh người. Chính là Tố Tố đang suy nghĩ thì liền nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đi xuống tầng, đứng đối diện người đàn ông kia.

Hai người đàn ông cao lớn, một hùng hổ, một người lại giống như vừa lấy được món hời nào đó, vô cùng rắm thúi, đương nhiên cái người rắm thúi ấy chính là chồng cô rồi. Lúc này, Tố Tố lại càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn lại, mấy cửa sổ phòng khác cũng ló ra mấy cái đầu, đều là đến xem náo nhiệt ư?

Người nhòm đầu ra nhìn cũng chào Tố Tố, sau khi Tố Tố chào lại thì quay đầu, nhìn bọn Sở Lăng Xuyên. Chỉ thấy hai người đàn ông đứng song song hai người đàn ông khác, bắt đầu cởi áo, cái người tên Đông Lâm Húc cũng bỏ mũ xuống ném cho chiến sĩ trẻ bên cạnh.

Toàn bộ đều đã chuẩn bị xong, hai người tạo một tư thế, nhìn nhau như hồ rình mồi, dáng vẻ sẽ đánh nhau, lúc này Tố Tố mới phản ứng kịp, đánh nhau? Vậy cô phải làm sao bây giờ? Đi tới khuyên can hay tiến lên bảo vệ người đàn ông của mình?

Cô nghĩ chuyện bảo vệ Sở Lăng Xuyên không khác gì chuyện cười, hơn nữa, mấy binh sĩ giống Sở Lăng Xuyên đều có dáng vẻ xem náo nhiệt. Huống chi, Đông Lâm Húc gì gì đó cũng là chiến sĩ, chẳng lẽ sẽ không thực sự đánh nhau, mà chỉ là đàm luận?

Tố Tố hoàn toàn không hiểu đây là chuyện gì, theo bản năng di chuyển, xoay người đi ra cửa, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy thông tín viên đang đứng đó, cười hì hì nhìn cô, "Chị dâu."

Vừa thấy vẻ mặt thông tín viên này, Tố Tố càng thêm khẳng định, không có chuyện gì quá đáng sợ, không khỏi hỏi: "Dưới kia có chuyện gì vậy?"

Thông tín viên cười giải thích, "Chị dâu, chúng em đã nhìn đến không còn thấy kỳ lạ nữa rồi, hàng năm doanh trưởng Đông đều đến đọ sức với doanh trưởng chúng em, cho nên chị dâu không cần lo lắng, không có việc gì cả."

Còn có việc chứ, Tố Tố vẫn không hiểu, đây là vì sao, có nguyên nhân hay là do chuyện khác? Cô nghĩ vẫn nên xuống tầng như trước, thông tín viên có chút lo lắng bản thân chưa giải thích rõ ràng, đi bên cạnh Tố Tố: "Chị dâu, thực sự không có việc gì, chị đừng nóng vội."

Đang nói thì bên ngoài phát ra tiếng kêu, Tố Tố cùng thông tín viên vội vàng xuống tầng. Đi ra ngoài liền thấy Sở Lăng Xuyên cùng Đông Lâm Húc đã bắt đầu, trừ Tố Tố cùng thông tín viên ra, trên tầng cũng có không ít người xuống xem trận đấu.

Hình như hai người đang đấu vật, Tố Tố không nhìn ra chiêu thức nào cả nên chỉ có thể nhìn cho vui. Cô chỉ nhìn thấy chân của Sở Lăng Xuyên và Đông Lâm Húc chuyển động, tay dùng lực, đều muốn quẳng đối phương ngã xuống.

Thế nhưng thể lực ngang nhau, chiến đấu một lúc, hai người ai cũng không ngã, người vây xem cũng sốt ruột, hai người họ di chuyển mình cũng di chuyển, còn kêu quẳng ngã đi, quẳng ngã đi, hận không thể thay Sở Lăng Xuyên quật ngã Đông Lâm Húc.

Vào lúc này, thông tín viên đã sớm quên mất Tố Tố, chạy tới cổ vũ Sở Lăng Xuyên, nhảy hẳn lên hô, quẳng ngã hắn, quẳng ngã hắn!

Nhìn trận đấu, Tố Tố nghĩ thầm, thôi, cô nhìn xem cũng được rồi. Đôi mắt to tròn khẩn trương nhìn chằm chằm hai dáng người cao to đang đọ sức, cô nhịn không được mà khẩn trương vì Sở Lăng Xuyên, đặc biệt mong muốn chồng mình quật ngã cái người Đông Lâm Húc này đi.

"Hay!"

Mọi người hô to một tiếng, thì ra Sở Lăng Xuyên đã quật ngã được Đông Lâm Húc, Sở Lăng Xuyên thở hổn hển, trên mặt không hề che dấu nụ cười, nói với Đông Lâm Húc bị quật ngã dưới đất: "Còn muốn đến hay không đây?"

Đông Lâm Húc nhanh chóng đứng dậy, chiến sĩ trẻ giúp anh cầm mũ cũng đi đến. Anh tự tay nhận lấy mũ của mình rồi đội lên, lạnh lùng liếc nhìn Sở Lăng Xuyên, một lời cũng không nói, dường như muốn đi.

"Đứng lại!" Sở Lăng Xuyên hô một tiếng, người cũng tiến lên một bước, vươn tay vỗ bả vai hắn, nắm lấy, quay đầu nhìn những người đang xem náo nhiệt kia: "Cũng giải tán đi, nhìn gì chứ!"

Mọi người lập tức tản đi, Tố Tố lại đứng không nhúc nhích, Sở Lăng Xuyên nói với Đông Lâm Húc: "Đông tử, chớ đi vội, đến chỗ tôi ngồi một chút, dù gì cũng phải gặp em dâu cậu chứ."

Sắc mặt lạnh nhạt của Đông Lâm Húc mới dịu đi chút, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước, nhìn về phía Tố Tố đang ngây ngốc đứng đó. Ánh mắt anh không lạnh lùng như khi nãy nhưng theo Tố Tố thì vẫn vô cùng dọa người.

Khuôn mặt rét lạnh, ánh mắt rét lạnh, vẻ mặt cũng rét lạnh, Tố Tố nhịn không được nghĩ đến ba chữ, hắc diện thần, không phải do anh đen bao nhiêu mà là do khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh. Người này còn dọa người hơn so với Sở Lăng Xuyên nhiều, không khỏi cảm khái thực sự núi cao còn có núi cao hơn.

"Vợ, đến đây."

Nghe Sở Lăng Xuyên gọi, Tố Tố giống như vừa được triệu hồi, đi tới chỗ bọn họ, được Sở Lăng Xuyên ôm vào lòng.

Đông Lâm Húc không nói lời nào, Sở Lăng Xuyên liền giới thiệu: "Đông tử, đây là vợ tôi, An Nhược Tố. Tố Tố đây là Đông tử, Đông Lâm Húc, gọi anh Đông tử là được."

"Chào anh Đông tử." Tố Tố mỉm cười chào hỏi, chỉ cảm thấy anh rất cẩn thận, không biết nói cái gì cho phải, nói xong liền nhìn Sở Lăng Xuyên, tiếp tục nói: "Vào nhà ngồi đi, đừng đứng ở chỗ này."

Đông Lâm Húc nhìn Tố Tố một cái, lại nhìn Sở Lăng Xuyên, rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện: "Là tôi cho em dâu mặt mũi."

Sở Lăng Xuyên câu môi, vỗ mạnh bả vai Đông Lâm Húc, "Được! Ăn xong cơm trưa hẵng đi, hôm nay chúng ta phải tụ họp một lúc."

Tố Tố hoàn toàn đã nhìn ra, hai người này nhất định là bạn thân, lại thích so đấu. Trận đấu khi nãy cùng lắm cũng chỉ là đùa vui mà thôi, cũng có thể là một kiểu chào đặc biệt.

Ba người lên tầng đi đến căn phòng của bọn họ, gương mặt Đông tử và Sở Lăng Xuyên đầy mồ hôi, tay còn dính đất, Tố Tố liền chỉ vào nhà tắm: "Các anh trước đi rửa mặt đi."

*****

Đông Lâm Húc gật đầu, xoay người đi vào nhà tắm, Sở Lăng Xuyên cũng chen vào rửa tay và mặt. Khi hai người ra ngoài thì Tố Tố mới rửa sạch hoa quả, để trên bàn định đi rót nước, Sở Lăng Xuyên đã đi tới nhét cốc vào tay Đông Lâm Húc: "Tự mình làm."

"Sao anh lại làm vậy?" Tố Tố có chút băn khoăn, Đông Lâm Húc lại không để ý, lạnh nhạt liếc nhìn Sở Lăng Xuyên rồi tự mình cầm ấm nước lên rót, sau đó nói với Tố Tố, giọng nói có chút lành lạnh: "Không dọa đến em chứ."

"Hả?" Tố Tố phản ứng một lúc mới rõ được là anh vừa nói với mình, cười cười nói: "Không dọa sợ được, nhưng thật có chút kỳ lạ, cách thức gặp mặt bằng chiến đấu thế này... Ờ, thật đặc biệt."

Sở Lăng Xuyên nhịn cười không được, Đông Lâm Húc vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại mềm hơn chút, "Anh cùng Xuyên tử là bạn học ở trường quân đội, là thói quen rồi." Người này nói không nhiều nhưng lại nói rất đúng lúc.

"Anh cùng Đông tử không đánh không quen nhau." Sở Lăng Xuyên nói xong, vỗ vỗ lưng Tố Tố, "Vợ, đừng sợ, nhìn Đông tử thì có chút lạnh lùng nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng dịu dàng, không ăn thịt người đâu."

Tố Tố cũng nhìn ra Sở Lăng Xuyên lấy việc khiêu chiến tính nhẫn nại của Đông Lâm Húc làm niềm vui, không trêu chọc anh (Đông Lâm Húc) đến phát cáu thì anh (Sở Lăng Xuyên) cũng không thoải mái, cô chợt nhíu mày nói: "Tại sao em lại cảm giác các anh không giống chiến hữu lắm nhỉ?"

Đông Lâm Húc và Sở Lăng Xuyên đồng thời quay đầu nhìn Tố Tố giống như đang hỏi, không giống chiến hữu chỗ nào, Tố Tố liền hé miệng cười nói: "Em nghĩ hai anh lại càng giống oan gia hơn, vừa thấy mặt nhau là đấu không ngừng. Được rồi, các anh nói chuyện đi, em đi mua đồ ăn. Các anh khó có thể gặp mặt, hôm nay phải tụ họp thật vui."

Tố Tố hình dung quả thật vô cùng chuẩn xác, khi còn ở trường quân đội thì Sở Lăng Xuyên đấu với Đông Lâm Húc không ngừng, nhưng cũng lại là quan hệ chiến hữu bạn bè tốt nhất, thật đúng là không khác gì oan gia.

Lần này Đông Lâm Húc tới là vì Sở Lăng Xuyên lại có người đến thăm, vào doanh trại của anh mà tìm tòi trong đó. Hàng năm đều làm việc này, mà hai người hàng năm cũng đều đánh nhau như vậy, năm nay cũng chẳng ngoại lệ.

"Không cần đâu, bây giờ anh đi, trong doanh còn có việc." Đông Lâm Húc nói xong liền đứng lên giống như muốn đi, Sở Lăng Xuyên liền tức giận "Đông Lâm Húc, anh dám đi, có tin em để người ta trói anh không."

Đông Lâm Húc mắt lạnh nhìn chằm chằm Sở Lăng Xuyên, vươn tay chỉ anh, im lặng rất lâu sau mới nói: "Tên thổ phỉ nhà cậu!"

Tố Tố và Sở Lăng Xuyên nhịn không được cười rộ lên, khóe môi Đông Lâm Húc mới nhếch lên, dường như đang cười nhưng lại rất kín đáo, nếu không nhìn kỹ tuyệt đối không nhìn thấy được.

Rốt cuộc Đông Lâm Húc vẫn ở lại, cơm trưa là Sở Lăng Xuyên và Đông Lâm Húc làm. Đương nhiên Đông Lâm Húc chỉ quan sát bên cạnh, anh không biết nấu ăn, nhiều nhất cũng chỉ giúp đỡ được chút thôi.

Anh thật sự không ngờ được, cái người đệ nhất tranh giành đánh nhau này, cái tên Sở Lăng Xuyên cứng như sắt đấy, vậy mà có thể có một mặt dịu dàng ở nhà như vậy, tự xuống bếp, còn cưng chiều vợ như thế nữa.

Khi Sở Lăng Xuyên nấu cơm được một nửa, vẻ mặt thỏa mãn, thần bí nói với Đông Lâm Húc: "Đông tử, nói cho anh một bí mật quân sự đây, anh em của anh, mấy tháng nữa liền làm cha rồi."

Rốt cuộc vẻ mặt Đông Lâm Húc cũng có chút dao động. Thằng nhỏ này, lúc kết hôn thì lấy tốc độ không khác gì tia chớp, chuyện sinh con cũng thật không kém, vươn tay vỗ đầu Sở Lăng Xuyên: "Thằng này được, chuyện của cậu, tay chân thật nhanh."

"Anh đấy, vẫn kiên trì theo chủ nghĩa độc thân sao?" Sở Lăng Xuyên vẫn tương đối quan tâm tới hôn nhân đại sự của Đông Lâm Húc, Đông Lâm Húc lớn hơn anh hai tuổi, mấy tháng nữa thì lên chức, nhớ được anh (Đông Lâm Húc) từng nói, cả đời này sẽ phục vụ trong doanh trại, kiên quyết không kết hôn.

"Kiên định không đổi." Đông Lâm Húc đã nói bốn chữ như vậy, không còn cách nào khác, Sở Lăng Xuyên cũng không nói thêm gì nữa.

Cơm trưa xong, thế nhưng lại ăn lẩu, bây giờ còn giữa hè mà bọn họ lại không sợ nóng, chẳng lẽ càng nóng càng thấy ngon hơn sao? Khi ăn cơm cũng gọi chính trị viên và phó doanh trưởng đến, trong phòng nhỏ tương đối náo nhiệt.

Có lẽ Đông Lâm Húc thật sự có việc, ăn cơm cùng mọi người xong liền tạm biệt muốn đi. Lúc chào tạm biệt, Sở Lăng Xuyên và Đông Lâm Húc cũng dùng nắm đấm vào ngực nhau, lúc này mới rời đi.

Hôm nay mọi người ai cũng không uống rượu, hơn nữa còn là ban ngày nên Tố Tố cũng không lo Sở Lăng Xuyên sẽ luyện võ. Tiễn khách, Tố tố định thu dọn bát đĩa, Sở Lăng Xuyên lại ôm lấy cô, để cô ngồi xuống nghỉ ngơi: "Bảo bối cũng mệt rồi, em nghỉ ngơi đi, những thứ này để anh làm cho."

"Không phiền hà, em cũng đã làm gì đâu." Cho tới trưa cô cũng chỉ đi mua đồ ăn, những việc khác cũng chưa làm, để cho hai người đàn ông bận rộn thì cô cũng thấy có chút xấu hổ.

"Để em nghỉ ngơi thì em liền nghỉ ngơi, ngồi hoặc nằm, chấp nhận mệnh lệnh." Anh ôm cô nằm xuống, còn vỗ nhẹ lên mông cô, lúc này mới đứng dậy đi dọn dẹp bát đĩa.

Sở Lăng Xuyên làm rất nhanh, khoảng vài phút liền dọn dẹp xong, cũng sạch sẽ thơm tho. Abg còn đi nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ một lần, lúc này mới lên giường, nắm tay Tố Tố, cười nói: "Bảo bối, giúp anh một chuyện?"

Tố Tố vươn cánh tay còn lại nhéo nhéo cái mũi cao thẳng của anh, "Bận việc gì sao? Sao đột nhiên anh lại khách sáo như thế?"

"Giới thiệu con gái cho Đông tử."

Tố Tố nghe Sở Lăng Xuyên nói mà không khỏi mở to mắt, "Anh nói Đông Lâm Húc vẫn chưa kết hôn? Không phải anh ấy còn lớn hơn anh sao? Còn nữa Sở Lăng Xuyên, từ lúc nào anh lại hứng thú với việc mai mối vậy?"

Sở Lăng Xuyên lại làm vẻ mặt hung dữ nói: "Chính là Đông Lâm Húc thề cả đời độc thân, anh cần phải tìm bạn gái cho anh ấy mới được."

*****

Tố Tố trực tiếp hết chỗ nói, Sở Lăng Xuyên anh lại cứ thích đối chọi với Đông Lâm Húc như vậy, rốt cuộc Đông Lâm Húc đã tạo nghiệt gì mà lại quen biết anh chứ, nhưng mà, anh chắc cũng thật sự quan tâm đến người bạn chiến hữu này.

Tố Tố suy nghĩ một chút rồi đồng ý, có người phù hợp nhất định cô sẽ giới thiệu cho anh chiến sĩ mặt lạnh này. Có điều Tố Tố lại rất không phúc hậu đến, mặc dù dáng dấp Đông Lâm Húc rất đẹp trai nhưng con gái bình thường mà nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của anh đoán chừng lại bị hù dọa chạy mất ấy.

Khí thế kia quả thật quá lạnh lùng rồi, đến cô cái người dầu muối đều đã nhìn thấy còn cảm thấy phải thật cẩn thận, vậy phải tìm được cô gái mạnh mẽ bao nhiêu mới dám đến gần núi băng này đây chứ? Rất có tính thách thức mà.

Vẫn là Xuyên tử nhà cô đáng yêu, vẫn rất sinh động, khi lạnh lùng cực kỳ dọa người, khi hung dữ rất dễ khiến người khác sợ hãi, khi dịu dàng lại khiến người người say mê trong đó, tóm lại, ừ, đúng là người đàn ông tốt.

Cơm tối ăn ở nhà chính trị viên, sau khi ăn xong, Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên giống như trước đây, xuống tầng đi bộ rồi về nghỉ ngơi. Hai ngày này Tố Tố từ chối được anh ôm ngủ, này, anh mà dùng chân đề cô, chỉ sợ anh không cẩn thận đè vào bụng này của cô đấy.

Tuy rằng Sở Lăng Xuyên cực kỳ buồn bực nhưng lại chỉ có thể ôm không khí đi ngủ. Hai người mỗi người nằm một bên, ngủ thật say. Khoảng nửa đêm đang ngủ say thì Tố Tố lại tỉnh, gần đây cô dường như rất hay đi vệ sinh.

Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, khi đang muốn xuống giường lại nghe thấy Sở Lăng Xuyên đang lầm bầm cái gì đó, vốn tưởng anh đã tỉnh nhưng phải một lúc sau mới biết người này đang nói mớ, anh nói gì Tố Tố cũng nghe không rõ lắm, không khác gì tiếng sao Hỏa, cô nhịn không được bật cười, định xuống giường nhưng lại nghe thấy Sở Lăng Xuyên kêu một cái tên.

Tiểu Hồng!

Tiểu Hồng! Tô Tố chết đứng chỗ đó, lắc lắc đầu để mình tỉnh táo lại, Tiểu Hồng? Cô nhớ lại những cái tên mình đã gặp trong hai mươi mấy năm nay, An Nhược Tố, không có Hồng, không phải gọi tên cô rồi.

Tố Tố có chút điên cuồng, trong lúc mơ ngủ chồng mình lại gọi tên người phụ nữ khác, khiến cô chịu sao nổi, trái tim tan nát dưới đất, nghĩ muốn đạp anh một cước nhưng lại không dám, sợ bị anh dẫm lại, hít hít mũi, lòng tràn đầy đau lòng đi vào nhà vệ sinh.

Đàn ông thối, ngày mai sẽ thẩm vấn anh.

Tố Tố vốn định ngày mai sẽ hỏi anh, Tiểu Hồng là người phương nào, nhưng không ngờ được đợi đến khi cô tỉnh ngủ vào buổi trưa lại không thấy bóng dáng của anh, chỉ có chiến sĩ trẻ bên nhà bếp đến đưa bữa sáng cho cô, nói anh đang họp có việc.

Được rồi, tạm thời hoãn lại.

Tố Tố đợi đến ba giờ chiều, rốt cuộc đến khi cô đợi anh về thì cô cũng vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn hơi mơ hồ, chỉ cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của anh ôm chặt mình, môi cũng hạ xuống.

Nụ hôn của anh khi thì kịch liệt, khi lại triền miên, giống như không muốn buông tha, bàn tay cũng di chuyển trên người cô, vuốt ve trên bụng, mà vốn đầu óc cô đã mơ hồ lại bị nụ hôn của anh càng khiến cho mơ hồ thêm.

Rất lâu sau mới buông cô ra, ánh mắt mơ màng của cô chống lại con ngươi đen trầm của anh, trần đầy tình thâm, trong mắt cũng chỉ có cô. Đôi mắt thâm thúy mê người như vậy, giống như vòng xoáy muốn hút sâu cô lại, trong lúc này, cô cũng đã quên cái gì thẩm vấn, cái gì Tiểu Hồng mất rồi.

"Bảo bối, em cũng thực sự ngủ tốt đấy." Sở Lăng Xuyên cười ười, dơ tay vuốt chiếc mũi cao của cô, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc: "Không thể ngủ tiếp, anh sẽ đưa em về nhà, mau dậy thôi."

"Hả?" Tố Tố đã hoàn toàn tỉnh táo, anh nói sẽ đưa cô về nhà, nhíu mày nhìn anh, nhịn không được hỏi: "Lý do là gì vậy? Tại sao lại đột nhiên muốn gói em về nhà, có phải chê em phiền hay không?"

"Thôi đi, toàn nói bậy. Sao anh có thể thấy em phiền." Sở Lăng Xuyên bế Tố Tố lên, ôm vào ngực "Anh có nhiệm vụ, gần đây không ở lại, lại lo cho em nên quyết định đưa em về. Chuyện này cũng suy nghĩ từ việc an toàn của Tiểu Xuyên nhỏ, đừng hiểu lâm một phen vất vả của anh chứ."

"Anh thực vất vả rồi." Tố Tố nói xong, nghĩ một chút, nếu anh có nhiệm vụ, cô ở chỗ này còn khiến anh phải phân tâm, mà hơn nữa, anh không ở đây thì cô ở chỗ này cũng không có ý nghĩa."Được rồi, em đây đành nghe theo cấp trên sắp xếp. Rời giường, thu dọn đồ đạc thôi."

*****

Tố Tố rời giường thu dọn đồ đạc, Sở Lăng Xuyên cũng giúp cô một tay, ở đây... nhiều ngày như vậy, dù gì cô cũng lưu lại chút dấu vết nho nhỏ ở phòng, hiện giờ cô phải cầm về từng thứ một.

Thật có chút không nỡ.

Đồ đạc của cô đều cất vào va li. Toàn bộ đều đễ chuẩn bị xong xuôi, có thể rời đi.

Sở Lăng Xuyên kéo hành lý, Tố Tố đi theo sau, chào tạm biết với mấy người nhà tốt bụng rồi mới xuống tầng.

Xe đỗ dưới tầng, có vài chị em tới tiễn cô. Tố Tố nói lời tạm biệt với mọi người, lúc này mới cùng Sở Lăng Xuyên trước sau lên xe, anh thuần thục khởi động xe, đổi hướng, chạy về phía cửa khu người nhà.

Đi về thị trấn cũng đã tầm hơn năm giờ chiều, Sở Lăng Xuyên trực tiếp đưa Tố Tố đền nhà cha mẹ An bên kia, mẹ An đã trờ về từ nhà ngoại được vài ngày, đúng lúc hai mẹ con cũng có bạn.

Thực ra Sở Lăng Xuyên muốn để Tố Tố ở lại chỗ cha mẹ mình nhưng nghĩ đến quan hệ của Tố Tố với mẹ mình, vẫn bỏ qua thôi.

Đến khu nhỏ, Tố đi trước, Sở Lăng Xuyên kéo hàng lý đi phía sau. Lên tầng, vào nhà liền phát hiện ra mọi người không ở nhà, An Quốc Đống còn chưa tan giờ, mà Lý Nguyệt Hương có lẽ đã mang Soái Ca ra ngoài tản bộ rồi.

Sở Lăng Xuyên cất dọn đồ đạc giúp Tố Tố, quay đầu nhìn Tố Tố, cô đang chớp chớp mắt nhìn anh, anh cong môi nở nụ cười bế cô lên: "Bảo bối, ở nhà dưỡng thai thật tốt, chờ anh xong việc liền trờ về thăm em cùng Tiểu Xuyên nhỏ."

Tố Tố cười cười, vươn tay kéo tóc ngắn của anh, giọng điệu có vẻ dịu dàng: "Ừ, yên tâm, em ở nhà có cha mẹ lo, em cùng Tiểu Xuyên nhỏ nhất định sẽ mạnh khỏe, em chắc chắn sẽ vô cùng trắng trẻo mập mạp. Anh không cần vì em phân tâm, làm tốt chuyện của anh, anh phải đồng ý với em, bảo vệ được vốn liếng thân thể, biết chưa?"

Sở Lăng Xuyên làm lễ "Vâng! Lãnh đạo."

Sở Lăng Xuyên lần nữa ôm Tố Tố vào lòng, cúi đầu, hôn lên làn môi đỏ mọng của cô, từng chút từng chút, sau đó phải bắt bản thân dừng lại mới xong, "Anh đi đây bảo bối." Nói xong cũng không quay đầu đi luôn, để lại cho Tố Tố một bóng lưng vội vàng rời đi.

Khi Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống trở về thấy Tố Tố thì đều kinh hãi, sau cùng là vui vẻ, mấy ngày liền không thấy con gái, vừa thấy đương nhiên là vui mừng rồi. Nhưng cũng có chút kỳ quái với việc Tố Tố đột nhiên trở về, cho rằng hai người cãi nhau, hỏi mọt chút mới biết được Sở Lăng Xuyên có nhiệm vụ khẩn, có thể mấy ngày liền sẽ không ở doanh trại.

Anh không ở, nếu Tố Tố có gì cần thì chỗ đó cũng bất tiện, mà cũng vì suy xét đến Tố Tố và tiểu Xuyên nhỏ nên liền ở trong nhà. Lý Nguyệt Hương cùng An Quốc Đống cũng cảm thấy cái này rất chu đáo, vì chào mừng con gái bảo bối về nhà nên buổi tối liền sắp xếp một bàn đồ ăn.

Nhà này lại náo nhiệt rồi.

Tố Tố cho tới bây giờ luôn quen giường, nhưng lần trở về này, không biết vì sao dù nằm trên giường nhà mình lại vẫn không ngủ được. Cô nghĩ đến, có lẽ là mấy ngày liền ở cùng Sở Lăng Xuyên, đã hình thành thói quen có anh bên cạnh, trong khoảng thời gian ngắn, anh không ở bên cạnh, cô liền không quen rồi.

Trằn trọc rất lâu mới ngủ, trong mơ, vậy mà cô lại mơ thấy khuôn mặt đẹp trai của anh.

Ngày đầu quả thật không dễ thích ứng với việc Sở Lăng Xuyên không ở bên cạnh, nhưng đến ngày hôm sau cũng đỡ hơn nhiều, khả năng thích ứng của Tố Tố quả thật rất mạnh mẽ đi. Nhưng rốt cuộc vẫn nghĩ đến anh, anh đang làm gì, ở trong rừng hay là nơi hoang vu hẻo lánh, có khi lại đang chấp hành một nhiệm vụ bí mật gì đó?

Nghĩ đến những thứ này lại nhịn không được nhớ lại, đêm hôm đó, anh gọi tên một người là Tiểu Hồng, Tiểu Hồng, rốt cuộc là người nơi nào, chẳng lẽ là người yêu cũ của anh.

A, nghĩ đến những thứ này làm gì chứ?

Mỗi khi nghĩ như vậy, Tố Tố sẽ tự mắng bản thân thật vô vị, ai mà chưa từng có người yêu cũ, dù cho trong lòng anh có tình cảm cũ thì có làm sao, anh có thể rộng lượng bao dung cô, vì sao cô không thể bao dung với anh.

Chẳng qua cô cũng không nghĩ thông, nếu anh có người yêu cũ, vì sao lại lừa cô rằng mình chưa từng yêu ai, chẳng lẽ lừa cô để cô cảm thấy anh vẫn là xử nam(*) sao? Nhưng dường như cũng không có tình tiết nào như vậy đâu?

(*) xử nam: người đàn ông vẫn trong trắng, ý nói chưa từng bị "phá" ấy:<

Này, cô càng nghĩ càng xa quá rồi, rốt cuộc cũng chỉ có thể làm chút chuyện để dời lực chú ý, An Nhược Tố, mày quá không trong sáng rồi, thức tỉnh, thức tỉnh... !

Với tâm trạng như vậy, đảo mắt Tố Tố lại nghênh đón thứ bảy. Cô đã không gặp Sở Lăng Xuyên nhiều ngày rồi, thậm chí đến một cuộc điện thoại cũng không có.

Nhưng vài ngày không có tin tức so với một tháng không có tin tức, xem như gặp sư phụ rồi (*), từng có kinh nghiệm một tháng không liên lạc, hiện giờ cô đã bình tĩnh rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến anh.

(*) gặp sư phụ: phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn; người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt.

Có thể nói quá nhớ anh nên Tố Tố thường đi ra quảng trường một lúc, đôi khi là một mình đi, cũng có lúc đi cùng mẹ, đi bộ cũng như nói chuyện giải sầu. Cô không phải làm việc nên khá nhàn rỗi, cả ngày chỉ ở nhà, việc thích làm nhất chính là suy nghĩ miên man nên ra ngoài đi bộ một chút cũng không tệ.

Sáng thứ Bảy Tố Tố đi thăm cha mẹ chồng, ăn trưa, sau khi nghỉ trưa mới về nhà. Đi trên đường, nhìn những người đạp xe đi tới đi lui mà Tố Tố nhịn không được nhớ đến thời gian Sở Lăng Xuyên dạy cô đi xe đạp.

Nhớ tới những ký ức này, trong lòng cô lại nảy ra ý tưởng đi đến quảng trường, không muốn đi bộ nên liền bắt xe buýt, sau mấy phút đồng hồ liền đến quảng trường, lúc này người khá đông.

Tố Tố đi đến gần đài phun nước, trong đầu hiện lên hình ảnh hai người cùng nhau ngắm đài phun nước, nhưng bây giờ chưa phun nước, phải đợi đến tối mới có, cô nhịn không được cười cười, xoay người đi hướng khác, nơi đi đến là hồ nguyện ước.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ bên đó, không tự chủ được lại nhớ tới anh từng bế cô lên vai, lấy một chiếc giày gõ vào chuông, còn có một cước đá của anh và dáng vẻ túng quẫn khi quần rách nữa.

Ha ha, Tố Tố nhịn không được cười ra tiếng.

Sau ngây ngốc bật cười thì cô cũng tiếp tục đi, bất tri bất giác đã đến vườn hoa bên kia. Nơi này có thể nói là nơi khó quên được nhất, chính là nơi cô cùng xe đạp ngã cắm đầu, may mắn anh đỡ được, nếu không thì chắc bị ngã sấp mặt rồi.

Trời, cô nhất định bị anh bỏ bùa rồi, tại sao trong đầu mọi thứ đều về anh chứ, Tố Tố vươn tay xoa xoa huyệt thái dương, không muốn nghĩ nữa, nhớ lại cũng không thấy được, lại rơi vào thất vọng thôi.

Đúng lúc này điện thoại vang lên, cô móc ra liền thấy là mẹ gọi tới, vội vàng ấn nghe, bên trong liền truyền ra giọng nói có chút lo lắng của mẹ: "Tố Tố à, con ở đâu đấy, tại sao vẫn chưa về nhà, đừng quên con đang mang thai, đừng có chạy loạn mọi nơi chứ."

"Mẹ, con ở quảng trường, cũng chuẩn bị về rồi, mẹ đừng lo lắng, con tự có tính toán mà." Tố Tố cười cười, ở trong mắt mẹ, cô vĩnh viễn chỉ là đứa bé không lớn, dù cho cô cũng sắp làm mẹ rồi.

"Được, về sớm một chút, tối muộn có nhiều thành phần lắm."

"Vâng, con liền trở về."

Tố Tố nói xong liền cúp mắt, cũng định chuyển hướng về nhà, khi đi đến hồ ước nguyện thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, trái tim bỗng chậm một nhịp, vội vàng xoa xoa hai mắt mình.

Đó không phải Sở Lăng Xuyên sao? Không phải cô bị hoa mắt chứ? Tố Tố mở to hai mắt nhìn nhìn, thực sự là anh, tuy đã quay mặt nhưng cô có thể chắc chắn, người đàn ông cao lớn rắn rỏi kia là tiểu Xuyên Xuyên nhà cô.

Nhưng không phải anh có nhiệm vụ sao? Tại sao có thể xuất hiện ở chỗ này chứ, chẳng lẽ nhiệm vụ đã kết thúc, anh lại dùng chiêu cũ không nói cho cô, lặng yên không tiếng động trở về, biết cô ở đây liền đến tìm sao?

Trong lòng Tố Tố tràn ngập vui sướng tưởng tượng, cũng lặng lẽ đi theo anh, định làm anh giật mình, nhưng khi cô vừa bước được vài bước thì liền nhìn thấy một người con gái đi đến chỗ anh.

Bước chân của cô dừng lại, giống như đã mọc rễ mà không thể di chuyển. Thế nhưng cô gái đó lại vô cùng thân thiết ôm cánh tay anh, mà Sở Lăng Xuyên còn vươn tay xoa đầu cô gái kia, nở nụ cười, một nụ cười vô cùng dịu dàng.

Nhìn một đôi vô cùng thân thiết phía trước, trong nháy mắt, Tố Tố chỉ cảm thấy như đất dưới chân mình sụp đổ, không khác gì cảm giác bị người khác dội vào đầu một gáo nước lạnh đến thấu xương, khiến cô từng đợt rét run.

Thì ra, anh không phải chỉ thích cưng chiều xoa đầu một mình cô cô, không chỉ dịu dàng cười với một mình cô, những điều này cô vốn cho rằng chỉ thuộc về một mình cô. Vốn dĩ, khi cô vẫn ngây thơ không biết thì những thứ này đều thuộc về người con gái khác.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Tố Tố chỉ cảm thấy trái tim đau đớn từng chút một, giống như có một lực lượng không thể chống trả, rút hết sức lực của cô, đến sức để hít thở cũng không còn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-141)