Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 037

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 037
Nhục nhã
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Mèo (meoancamam)

Sở Lăng Xuyên chở Tố Tố đi đến nơi cùng Trì Dật Phi ước định, văn phòng của Trì Dật Phi. Văn phòng này không ở tòa nhà của công ty mà là một biệt thự độc lập, cảnh vật xung quanh tương đối tốt.

Xe dừng lại ở cửa biệt thự, Tố Tố nhìn thấy ở cửa biệt thự có vài người đàn ông cao lớn mặc đồ đen và đeo kính, dáng vẻ rất không tốt, những người này là vệ sĩ của Trì Dật Phi sao?

Sở Lăng Xuyên quay đầu nhìn Tố Tố, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô, trầm giọng nói: "Bảo bối, đừng sợ, có anh ở đây."

Tố Tố quay đầu nhìn về phía Sở Lăng Xuyên mà nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh đi một cái: "Ai nói em sợ. Bọn họ làm cái này cũng chỉ làm đủ khí thế thôi, em ước chừng so sánh với anh thì những người này đều là hổ giấy. Hơn nữa hiện tại chính là xã hội pháp trị (*), em không tin bọn họ dám làm xằng bậy cho nên có cái gì phải sợ chứ."

(*): Xã hội sử dụng pháp luật, cái này cũng không xa lạ gì đâu nhỉ ^^

Qủa nhiên là không sợ, nếu không ở đâu lại bình tĩnh suy nghĩ việc này, Sở Lăng Xuyên câu môi, cười như không cười: "Không nghĩ tới em xem trọng anh như vậy, hơn nữa còn tin tưởng anh như vậy, cảm thấy vô cùng vinh hạnh."

Nhìn không nổi anh ra vẻ bảnh chọe như vậy, với cả Tố Tố vẫn còn tức giận với anh cho nên rất không nể mặt anh mà đả kích: "Sở Lăng Xuyên, anh đứng ra vẻ như vậy nữa, em chỉ tin tưởng đồng chí Quân Giải Phóng thôi."

Hai người đang nói chuyện thì có hai người đàn ông mặc tây trang đi tới, mỗi bên giúp một người, giúp Sở Lăng Xuyên và Tố Tố mở cửa xe rồi đồng thanh nói: "Mời. Ông chủ của chúng tối chờ ở bên trong."

Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên liếc mắt nhìn nhau sau đó buông tay nhau, lưu loát xuống xe rồi đi đến vị trí đầu xe. Sở Lăng Xuyên lại lần nữa cầm tay Tố Tố dắt đi, mang theo cô nhanh chóng đi vào bên trong.

Tầng một biệt thự là một phòng họp rộng lớn, bố trí một cái bàn, tận bên trong đậu một chiếc xe thể thao màu đỏ, bên kia là một nơi để tiepse khách. Trì Dật Phi ngồi ở đằng kia, đang bắt chéo chân uống trà, đối với Sở Lăng Xuyên và Tố Tố làm như không thấy.

Trong nháy mắt khi Sở Lăng Xuyên tiến vào đã đảo qua toàn bộ bố cục qua đáy mắt. Đối với thái độ của Trì Dật Phi, anh cũng không thèm để ý, một bộ quân trang phẳng phiu đứng ở nơi đó, giống như quân kỳ sừng sững không ngã, cả người đều là khí chất kiêu ngạo. Ánh mắt cao ngạo mà ung dung, lộ ra sắc bén và uy nghiêm.

Dù sao Tố Tố cũng tu luyện chưa đủ, bầu không khí này làm cho cô cảm thấy kỳ dị, quay đầu nhìn Sở Lăng Xuyên, lại nhìn kỹ Trì Dật Phi, trong lòng có chút không yên cùng luống cuống. Mặc dù hôn nhân này không có tình yêu nhưng mà cô cũng không muốn có nhiều bụi gai.

Cuối cùng Trì Dật Phi cũng thiếu kiên nhẫn đứng lên, bước đi rất tao nhã, đi từng bước tới chỗ Sở Lăng Xuyên bọn họ. Tố Tố nhìn hắn lại nghĩ đến, Trì Dật Phi, anh có thể đứng ra vẻ tao nhã như vậy hay không, thực làm cho người ta không thoải mái.

Trì Dật Phi đứng ở chỗ cách Sở Lăng Xuyên và Tố Tố hai bước, nhìn Sở Lăng Xuyên từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Cô giáo An, không biết họ của chồng cô là gì?"

Không đợi Tố Tố mở miệng nói, Sở Lăng Xuyên đã lạnh lùng đáp: "Không dám, họ Sở."

"Sở tiên sinh." Trì Dật Phi cười cười, buông tay chỉ chỉ toàn bộ xung quang, sau đó dùng một loại giọng nói rất nhẹ: "Sở tiên sinh, anh nhìn toàn bộ đi, không định nói chút gì sao? Sẽ không nghĩ đến chút gì sao?"

Tố Tố giống như hiểu được Trì Dật Phi muốn làm cái gì, hắn muốn dùng sự giàu có của hắn để nhục nhã Sở Lăng Xuyên, làm cho Sở Lăng Xuyên cảm thấy chính minh chỉ có hai bàn tay trắng. Trong lòng Tố Tố thực khinh bỉ Trì Dật Phi, cũng rất tức giận, cô đang muốn mở miệng nói thì Sở Lăng Xuyên lại giành trước một bước.

"Nơi này mọi thứu đều rất xa hoa, giàu có." Sở Lăng Xuyên nói xong nhìn bốn phía một chút, rồi sau đó tầm mắt đặt ở trên người Sở Lăng Xuyên, dùng một loại giọng điệu nghiêm túc nói: "Không biết Trì tiên sinh có biết hay không, khu vực này trong kháng chiến từng bị quân địch chiếm lĩnh, bậc tiền bối của chúng ta vì đoạt lại nơi này mà đổ máu hy sinh ở trận địa. Rất nhiều chiến sĩ đã phải trả giá băng mạng sống và máu của mình, cuối cùng để đoạt lại lãnh thổ. Trì tiên sinh, còn muốn tôi nói điểm gì nữa?"

Tố Tố kinh ngạc nhìn Sở Lăng Xuyên, nhìn uy nghiêm và cao ngạo trong ánh mắt khiếp người kia, không biết vì sao Sở Lăng Xuyên chỉ đơn giản nói mấy câu thế nhưng lại làm cho cô hơi có chút cảm giác máu nóng sôi trào.

Sắc mặt Trì Dật Phi thay đổi, hoàn toàn không dự đoán được Sở Lăng Xuyến sẽ nói ra như vậy, hắn không thể đè xuống ý nghĩ của Sở Lăng Xuyên để ấn lộ số của. Hắn chỉ chỉ chiếc xe thể thao màu đỏ kia, lại chỉ chỉ xung quang: "Danh xe (*), khu nhà cao cấp, tài phú, những điều này đều là đàn bà tha thiết mơ ước, tôi có thể cho người con gái của mình mọi mong muốn của cô ấy. Mà anh, có thể cho cô ấy cái gì, vô tận cô đơn cùng chờ đợi. Anh cái gì cũng không cho cô ấy được, anh nên trả lại tự do cho cô ấy, như vậy mới có thể làm cô ấy hạnh phúc!"

Lúc này Tố Tố nóng nảy rồi, cái này rõ ràng là nhục nhã Sở Lăng Xuyên, chỉ thiếu chút nữa là nói Sở Lăng Xuyên anh là người tham gia quân ngũ, muốn cái gì cũng không có, biết điều mà nhường lại vợ mình đi, tôi mới có thể cho cô ấy hạnh phúc.

Cảm thấy Sở Lăng Xuyên sắp tức giận, lại sợ phiền phức mà cãi nhau lớn, Tố Tố nắm chặt tay của Sở Lăng Xuyên, đối với Trì Dật Phi nói không ngừng: "Phi phi phi, anh, anh, anh câm miệng cho tôi. Họ Trì, đừng tưởng rằng anh có mấy đồng tiền dơ bẩn liền rất giỏi, bà đây không hiếm lạ nhá. Anh, anh ôm danh xe của mình đi, ôm khu nhà cao cấp cũng cái tài phú của mình mà tắm một cái rồi ngủ đi!"

Sở Lăng Xuyên buông lỏng tay của Tố Tố, đi tới gần Trì Dật Phi, cùng hắn gần như áp vào nhau. Trên người Sở Lăng Xuyên phát ra cái khí thế át người, làm cho Trì Dật Phi nhịn không được lo lắng một chút.

Trì Dật Phi cao 1m75, so sánh với người thường không tính quá lù nhưng đứng trước mặt Sở Lăng Xuyên rõ ràng thấp một đoạn, khí thế cũng thua một nửa nhưng lại ra vẻ cường đại, không để cho mình quá mất mặt.

Tố Tố đứng ở đằng kia, rất sợ Sở Lăng Xuyên cùng Trì Dật Phi đánh nhau, cũng không phải sợ Sở Lăng Xuyên sẽ bị đánh mà sợ sẽ có ảnh hưởng với sự nghiệp của anh, cô không nghĩ bởi vì cô mà liên lụy đến anh.

Tố Tố nhìn thấy Sở Lăng Xuyên nói gì đó bên tai Trì Dật Phi, giọng nói nhỏ nên cô không nghe được. Chỉ nhìn thấy sắc mặt Trì Dật Phi thay đổi, một bộ dáng như mèo bị giẫm phải đuôi, giơ nắm đấm đánh tới Sở Lăng Xuyên.

"A!" Tố Tố nhịn không được kinh hãi, nghĩ Sở Lăng Xuyên sẽ bị đánh một quyền nhưng mà Sở Lăng Xuyên lại nhanh nhẹn tránh đầu, sau khi bàn tay ngăm đen bắt được nắm tay Trì Dật Phi liền túm như vậy. Trì Dật Phi thẳng tắp bị ném ra ngoài, hướng đến chỗ nàng mà ngã chỏng vó.

Động tác quá nhanh, quá ngoan (ác), gần như Tố Tố không thấy rõ làm như thế nào, chỉ thấy một tránh một túm mà người Trì Dật Phi đã rất chướng tai gai mắt nằm ở đó rồi, nửa ngày cũng không có động tĩnh, sẽ không ngã chết chứ?

Tố Tố có chút lo lắng sẽ tai nạn chết người, đi qua nhìn thì chỉ thấy Trì Dật Phi vẻ mặt đau đớn, há mồm thở dốc. Dường như hắn muốn đứng lên nhưng kinh ngạc vì không dậy nổi. Tố Tố nhớ tới cái vòng tay kia, vội vàng lấy ra từ trong túi, định quăng cho hắn sau đó liền đi.

Lúc này Sở Lăng Xuyên đi tới, cầm vòng tay trong tay Tố Tố rồi sau đó ngồi xổm xuống, dùng tay kia túm tay Trì Dật Phi lên rồi đặt vòng tay vào trong tay hắn: "Trì tiên sinh, thứ quý trọng như này nên thu lại."

Sở Lăng Xuyên rất tốt bụng giúp Trì Dật Phi lấy tay nắm chặt vòng tay, bàn tay ngăm đen cầm tay của Trì Dật Phi. Tố Tố nghĩ không có việc gì, đang muốn kéo Sở Lăng Xuyên rời đi thì chỉ nghe thấy một tiếng gãy, còn có tiếng Trì Dật Phi kêu đau vang lên.

Chờ khi tay Sở Lăng Xuyên rời khỏi tay Trì Dật Phi, Tố Tố mới nhìn thấy vòng ngọc bị gãy trong tay Trì Dật Phi. Mà tay Trì Dật Phi đau mà run run, không biết có gãy xương hay không? Lúc này Tố Tố mới ý thức được là Sở Lăng Xuyên dùng sức khi nắm tay Trì Dật Phi, làm vỡ vòng tay kia. Trời ơi, bàn tay Sở Lăng Xuyên là cái gì vậy?!

Sở Lăng Xuyên không để ý tới Tố Tố kinh ngạc mà đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, còn ghé vào Trì Dật Phi, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Trì tiên sinh, hôm nay gặp mặt, nếu về sau không muốn nghe lại lời của tôi, mời anh cách xa vợ tôi ra một chút, anh quấy rầy đến sinh hoạt hàng ngày của cô ấy."

Sở Lăng Xuyên nói xong nắm tay Tố Tố, xoay người đi ra ngoài. Trì Dật Phi vốn định gọi người nhưng rồi cuối cùng lại thống khổ kêu gào: "Gia nhập quân ngũ rất giỏi sao, các người, tôi sẽ tìm lãnh đạo của mấy người!"

Tố Tố nghe tiếng kêu gào phía sau, nhịn không được lo lắng nhìn Sở Lăng Xuyên. Chỉ thấy vẻ mặt anh ung dung, ánh mắt bình tĩnh, đối với uy hiếp của Trì Dật phi không thèm để ý: "Sở..."

"Về nhà thôi." Sở Lăng Xuyên đánh gãy lời nói của Tố Tố, kéo tay cô mà đi ra, không nhìn mấy vệ sĩ đang rục rịch kia mà thong dong đi tới bên cạnh xe.

Trước khi lên xe còn hướng về phía mấy vệ sĩ muốn đánh anh lại không dám kia mà... cười không đứng đắn. Lúc này mới nhanh nhẹn chui vào bên trong xe, chạy nhanh rời đi.

- -- ------ ------ --------

Từ chương đầu thấy Trì Dật Phi kiểu gì rồi, bây giờ mới phát hiện giống con gái =)))

Nhục nhã gì đâu chơi kiểu khoe tiền, người ta càng khinh:))

*****

Editor: Mèo (meoancamam)

Xe chạy quay về nội thành, dọc đường đi hai người cũng chưa nói chuyện. Tuy rằng Tố Tố thực sự tức giận đêm qua bị Sở Lăng Xuyên oan uổng cùng giận dữ trách mắng nhưng mà lúc này lại là càng sùng bái anh hơn.

Đột nhiên nhớ tới trách mắng đêm qua, Tố Tố lại vội vàng nhắc nhở chính mình không cần không có tiền đồ như vậy, quên rằng đêm qua anh dạy bảo cô giống như dạy con cháu mình hay sao? Tại sao có thể lại bắt đầu sùng bái anh chứ?

Mấy lần nhắc nhở chính mình nhưng mà trong đầu đều là cao ngạo mà vẻ mặt lại thong dong cùng với đôi tay giống như rất thần kỳ, tay anh hẳn có rất nhiều sức lực nhỉ?Tố Tố nhịn không được mà nhìn trộm Sở Lăng Xuyên.

Tố Tố nhìn thấy trên mặt Sở Lăng Xuyên vẫn còn duy trì loại uy nghiêm làm cho người ta kính sợ này, làm cho cả người anh càng thêm có phần góc cạnh. Hai bàn tay đã túm Trì Dật Phi quăng cho nằm rạp xuống đất, nắm chặt làm đứt vòng tay kia lúc này lại nắm tay lái.

Nếu anh dùng thêm lực một chút, tay lái sẽ không nát luôn chứ? Ý nghĩ này ở trong đầu Tố Tố chợt lóe lên, cảm thấy tại sao chính mình lại trở nên hài hước như vậy, nếu cái gì đều vừa sờ, bóp một cái đã nát rồi thì đoán chừng Sở Lăng Xuyên đã trở thành chuyên gia phá hỏng rồi.

Sở Lăng Xuyên mặt không đổi sắc lái xe, ánh mắt nặng nề không biết đang suy nghĩ gì. Nhưng mà chút động tác nhỏ này của Tố Tố anh đã sớm nhận thấy. Cô gái này làm sao lại nhìn lén anh chứ, cũng không phải không cho cô nhìn mà: "Làm sao lại dùng khóe mắt nhìn người khác chứ? Muốn nhìn thì nhìn trực tiếp, đừng dùng ánh mắt liếc anh thế nữa."

Tố Tố quay đầu, trực tiếp trợn mắt trắng liếc anh một cái, tiếp đó không thèm để ý tới anh nữa. Cô nhưng là rất tức giận đấy, cực tức giận, nhất định phải làm cho anh biết rằng trách mắng cô thì sẽ có hậu quả vô cùng nghiêm trọng. À đúng rồi, thậm chí anh còn muốn đánh cô, còn chưa có làm được nhưng về sau sẽ có mâu thuẫn, anh tính tình nóng nảy liền dạy cô giống như cháu mình, sau đó lại vung cô một cái tát, vậy kết quả của cô không phải giống như vòng ngọc kia sao? Nghĩ đến đã cảm thấy hơi sợ rồi.

Sở Lăng Xuyên cũng đã nhận ra Tố Tố còn tức giận tại vì chuyện hôm qua, anh nghĩ cô sẽ nhận ra cái sai nhưng mà ngẫm lại ngày hôm qua chính mình mắng dữ như vậy, nghĩ cô sẽ nhận sai nhưng cái mặt này dù thế nào cũng không kéo xuống được rồi. (*)

(*): Nghĩa là nói chị không bỏ xuống danh dự để nhận sai với anh á.

Ngay trong lúc hai người đều có tâm sự, cũng không biết bất giác đã trở lại nội thành. Tố Tố không định về nhà, như vậy sẽ phải ở cùng một chỗ với anh, hơn nữa cô cũng muốn giải sầu, cái gì tức giận buồn bực đều vứt hết đi.

Sở Lăng Xuyên chạy xe đến gần quảng trường thành phố thì dừng lại, quảng trường có rất nhiều nguồi đang chơi đùa, thả diều, dạo chơi, tắm nắng, đi bộ, đôi tình nhân đang lôi kéo nhau cũng có.

Lúc Tố Tố và Sở Lăng Xuyên từ trên xe bước xuống lập tức khiến cho không ít người chú ý, thế nhưng đã có hai cô gái chạy đến gần Sở Lăng Xuyên, muốn cách để liên lạc, thậm chí còn muốn chụp ảnh chung cùng anh. (Cút, cút ra. Hoa đã có chủ nhớ)

Người đàn ông này, như thế nào lại trêu hoa ghẹo nguyệt như thế? (Chị có ít đâu =. =) Tố Tố lập tức đi đến chỗ đài phun nước, Sở Lăng Xuyên thoát khỏi hai cô gái kia, đuổi theo vài bước rồi đi song song cùng Tố Tố, còn kiêu ngạo nói: "Bảo bối, em ghen sao?"

Tố Tố lắc đầu than thở: "Anh thật sự là tự kỷ đến không thể tự kiềm chế rồi."

Vừa nói xong thì liền có một em bé chừng mười tuổi đi một cái xe đạp hét lên mà đi qua, cách đó không xa còn một đôi tình nhân đang đi xe đạp đôi đầy lãng mạn vòng quanh quảng trường. Tầm mắt Tố Tố liền dừng trên những người đang đi xe đạp kia.

Ánh mắt Sở Lăng Xuyên rất nhạy bén, lập tức đã hiểu được suy nghĩ của Tố Tố. Nhưng mà anh cũng không rõ một cái xe đạp lại có sức hấp dẫn lớn như vậy sao? Anh nắm bả vai cô một chút, dặn dò: "Ở chỗ này chờ anh, chớ đi chỗ khác."

Nói xong anh liền nhanh chóng rời đi, Tố Tố thì đi xung quanh mấy quầy hàng mua một vài đồ chơi. Còn chưa có đi hết thì liền nhìn thấy Sở Lăng Xuyên ngồi trên một chiếc xe đạp đi tới trước mặt cô rồi dừng lại, anh đứng xuống nói: "Lại đây đẩy nào."

Hai con mắt Tố Tố mở thật to, đều là khó hiểu cùng nghi hoặc, làm gì lại đạp xe tới đây, không phải cho cô dùng đi, lắc đầu, quên đi, tuy rằng cô rất muốn thử nhưng mà không nghĩ sẽ muốn bị ngã đâu.

"Giúp anh." Sau khi Sở Lăng Xuyên nói một tiếng thì Tố Tố liền kinh ngạc đi tới rồi nhận lấy xe đạp. Cô rất nghe lời mà giúp anh đi tới chỗ trống trải không có người, Sở Lăng Xuyên nhíu mày, nhịn không được hỏi: "Làm sao lại không ngồi lên?"

Tố Tố dừng bước, tuy rằng không nguyện ý nhưng vẫn có chút xấu hổ nói: "Em không biết đi."

Sở Lăng Xuyên mở to hai mắt nhìn Tố Tố, không thể tin được. Thậm chí có cũng không đi, thứ này không phải giống như đồ chơi sao mà còn không đi được? "Em nói đùa phải không?"

"Sẽ giật mình như thế sao, mẹ em không cho em học. Với cả đến trường nếu không phải người trong nhà đưa đón chính là ngồi xe buýt, như vậy cũng không cần phải học mà." Nhìn thấy ánh mắt anh vẫn kinh ngạc như cũ, Tố Tố cảm thấy có chút 囧 liền cố tình oán giận anh: "Như thế nào anh không lấy một chiếc xe đạp đôi chứ. Như vậy anh có thể chở em." (Cạn lời, đi xe đạp đôi càng khó mà mẹ =. =)

Xe đạp đôi sao? Thật ra anh có nghĩ đến, nhưng mặc quân trang mà cùng cô đi xe đạp ở trên quảng trường đi bộ.... Hay là thôi đi, ánh mắt nhìn xe một chút, ra lệnh nói: "Đi lên."

"Hả?"

"Anh sẽ dạy cho em." Thực ra Sở Lăng Xuyên xem ra thì cái này còn cần học sao? Tùy tiện ngổi liên rồi đạp thôi, không rõ lắm nhưng tế bào vận động của Tố Tố làm sao mà chả hoạt động, tay nắm chặt ghế sau nói: "Nhanh chút nào."

Tố Tố cũng không còn do dự, ngôì lên rồi lo lắng dặn Sở Lăng Xuyên: "Anh cần phải đỡ thật tốt đấy."

"Được rồi, chân dùng sức để đạp đi." Sở Lăng Xuyên ra lệnh một tiếng, Tố Tố liền thử đạp một chút, xe đạp liền đi về phía trước. Sở Lăng Xuyên xem ra cái xe đạp đồ chơi này với Tố Tố người này hóa ra lại giống như không thể vượt qua.

Vẫn đạp như vậy đến hơn mười giờ trưa, ngạc nhiên là vẫn không học được cách đi xe đạp, có thể thấy được người nào đó có bao nhiêu ngốc nghếch.

Nhưng mà có Sở Lăng Xuyên giúp đỡ nên Tố Tố trái lại cũng dũng cảm học, cũng một lòng muốn học đi được. Nhưng Sở Lăng Xuyên lại sắp hộc máu, nha đầu này không phải ngốc bình thường đâu, nhịn không được kêu lên: "Đừng xoay tay lái lung tung, dưới chân dùng sức đạp. Nhìn đường phía trước, luôn nhìn dưới chân làm cái gì!"

Bị Sở Lăng Xuyên kêu một tiếng như vậy, tay Tố Tố run lên một chút nhưng mà rất nhanh lại điều chỉnh lại. Sở Lăng Xuyên dùng sức đẩy vài lần, xe đạp tăng tốc mà đi nhanh.

Tố Tố cũng dùng sức đạp, cảm thấy chơi rất vui, trên mặt liền sung sướng cười.

Lúc đầu cô không tin tưởng Sở Lăng Xuyên lắm, nhưng mà học lâu như vậy nên hiện tại Tố Tố rất tin tưởng Sở Lăng Xuyên sẽ cho cô an toàn, có anh giúp tuyệt đối sẽ không đổ.

Tố Tố đạp một chút thấy tốc đố chậm lại, cô liền cười kêu lên: "Nhanh hơn một chút nữa đi, đẩy nhanh hơn một chút!"

Kêu vài tiếng không thấy có người phản ứng cô liền quay đầu nhìn lại, oh, thần linh ơi, chỗ nào có người phía sau chứ. Vốn Sở Lăng Xuyên nên giúp cô đỡ xe để giữ thăng bằng giờ phút này lại đang đứng cách đó không xa mà cười về phía cô.

Tình huống gì thế này? Anh, anh thế nhưng lại buông tay? Thế này là không có ai giúp cô đỡ xe nữa ư? Làm sao anh có thể mặc kệ cô chứ?! A a a, Tố Tố trong lòng sợ hãi kêu, Sở Lăng Xuyên sẽ không hại người như vậy chứ!

Không biết Sở Lăng Xuyên không giúp đỡ xe vẫn còn ngồi vững vàng, nhưng sau khi vừa quay đầu liền không biết như thế nào rồi, không nắm chắc được phương hướng, xe cũng không giữ được thăng bằng, dưới chân thì quên phải đạp nên sợ hãi nhìn mình sắp đâm đầu vào rừng cây."A!" Kinh hãi hô một tiếng, ngã xe, người Tố Tố cũng bị ngã xuống.

Vốn tưởng rằng mình sẽ ngã vô cùng thảm nhưng mà khi cơ thể tiếp xúc với mặt đất không có đau đớn như đã dự đoán. Khi cô mở mắt ra liền thấy mình đang đè một người dưới thân, làm đệm thịt cho cô!

"Sở Lăng Xuyên!" Tố Tố đã quên hoảng sợ khi nãy, chính là khó hiểu là anh chạy tới như thế nào, bay đến sao? Gào, xú gia hỏa cũng dám hại cô, Tố Tố buồn bực nắm bả vai anh "Ai cho anh buôn tay, anh đã nói không buông tay mà, anh gạt người!"

"A!" Sở Lăng Xuyên kêu đau một tiếng, vẻ mặt thống khổ làm tâm Tố Tố run lên một chút. Có phải anh làm đệm thịt mà bị cô đè đến đau không? Trong lòng cô hoảng hốt, vội vàng tránh ra từ trên người anh, lo lắng hỏi:"Anh bị làm sao vậy?"

"Cánh tay của anh.... ."

"Cánh tay bị làm sao cơ?"

Sở Lăng Xuyên ngồi dậy, nhìn cánh tay phải của anh, đau đớn nói: "Hình như bị trật khớp rồi...."

"Trời, trật khớp ư, anh chịu đựng rồi chúng ta đi bệnh viện." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố "xoát" một tiếng trắng bệch rồi, cực kỳ lo lắng mà nói chuyện cũng không lưu loát. Nói xong cô vội vàng đỡ Sở Lăng Xuyên đứng lên, nhưng mà khi vừa kéo tay trái Sở Lăng Xuyên thì eo của cô liền bị hai cánh tay có lực chặt chẽ giam cầm trong ngực.

Còn chưa kịp phản ứng thì môi đã bị người nào đó hôn một chút. Chờ khi Sở Lăng Xuyên rời môi của cô thì Tố Tố thấy được hai con mắt của anh sáng lên, cô liền lập tức rỏa ràng rồi, cái người đàn ông đáng ghét này dám đưa giỡn cô, cái gì cánh tay bị trật khớp chứ, căn bản là lừa gạt cô.

Nhưng mà anh không có việc gì cũng làm cho cô nhẹ nhàng thở ra, thực an tâm. Tố Tố một phen đẩy anh, Sở Lăng Xuyên cũng lập tức buông cô ra. Rời khỏi ôm ấp của anh, sau khi hai người đứng lên, Tố Tố liền một trận quyền đấm cước đá đối với Sở Lăng Xuyên: "Sở Lăng Xuyên! Anh càng ngày càng kỳ cục! Hôm qua hại em bị ngã ngã chổng vó, buổi tối còn mắng em ghê như vậy. Hôm nay lại hại em ngã thế nhưng còn dám gạt em, anh, anh thật sự rất đáng giận!"

Sở Lăng Xuyên nhìn một chút, bốn phía không có người mời tùy ý để Tố Tố khóc om sòm. Chờ khi cô dừng khoa chân múa tay anh mới nói: "Ngày hôm qua anh nói em chính là xem trọng em, cũng là tức giận chính mình nên giọng điệu có nặng một chút, về sau anh sẽ chú ý. Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, không tức giận nữa, uh?"

Một lần ngã như vậy, một lần cãi nhau như vậy nên Tố Tố nghẹn tức cũng tiêu tán, Hơn nữa Sở Lăng Xuyên đã nói như vậy, nếu cô còn cáu kỉnh có vẻ cũng quá mức, hừ một tiếng rồi chỉ xe đạp bị ngã trên mặt đất hỏi: "Cái kia tính như thế nào giờ?"

Sở Lăng Xuyên sửa sang lại quần áo một chút, đội mụ lên rồi rất chắc chắn nói: "Bây giờ em cưỡi thử xem, khẳng định sẽ không ngã, em sẽ xuất sư được. Đừng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh, chính mình thử xem chẳng phải sẽ biết được sao."

Thử xem liền thử xem, cô cũng không phải loại hèn nhát. Tố Tố nâng xe đạp dậy, làm vài động tác chuẩn bị rồi một bước cưỡi lên. Sau đó loạng choạng đi lên, ha, thật sự được này!

Cuối cùng một chút tức giận cũng bởi vì thành tựu nho nhỏ này mà tan thành mây khói.

Trả xe đạp rồi hai người cùng đi ăn cơm trưa. Tố Tố rất đói bụng nên ăn không ít. Ở mặt ngoài thì hai người nhìn trông rất hài hòa nhưng trong lòng Tố Tố luôn có chút không thông.

Đi ra từ nhà ăn sau đó hai người lên xe. Tố Tố giằng co cho tới trưa nên thực sự có chút mệt mỏi, cô lười biếng liếc mắt nhìn Sở Lăng Xuyên một cái nói: "Hôm nay anh về đơn vị sao?"

Sở Lăng Xuyên giơ tay sờ sờ tóc Tố Tố, hơi câu môi, trong mắt hiện lên ánh sáng không dễ nhận thấy, trầm giọng nói: "Lát nữa sẽ trở lại. Mệt mỏi rồi đi, mệt mỏi thì ngủ trong chốc lát, bao giờ đến anh sẽ gọi."

"Ưm..."

Tố Tố thật sự nhắm mắt lại mà ngủ gà ngủ gật, không được một lát liền mơ mơ màng màng ngủ luôn. Thẳng đến khi có người nhẹ nhàng đẩy cô, cô mới mê man trừng mắt lại, nhìn trước mắt là nhà của người nhà bộ đội thì ngây ngẩn một chút, cô là đang nằm mơ đi?

Nhắm mắt lại mà tiếp tục ngủ, không đúng, Tố Tố lại mở mắt ra, hoàn toàn tỉnh táo. Cô quay đầu nhìn thấy Sở Lăng Xuyên vẻ mặt cười xấu xa, nhìn lại vài người nhà trong viện một chút, Tố Tố nhéo mặt mình, có cảm giác là không phải nằm mơ: "Đây là tình huống gì vậy?"

Sở Lăng Xuyên buồn cười nhìn phản ứng của Tố Tố, giơ tay xoa nhẹ đầu cô một chút, đè thấp giọng nói: "Nhóc con ngốc, nhìn cái gì chứ? Nói cho em biết là em đã bị bắt cóc. Yên tâm đi, người chồng anh đầy sẽ không bạc đãi em đâu."

囧! Tại sao lại thành lưu manh chứ! Bụng Tố Tố run lên một cái, anh thế nhưng lại còn ném cho cô một cái mị nhãn, mười phần tê người!

*****

Editor: Mèo (meoancamam)

Tố Tố vốn tưởng rằng Sở Lăng Xuyên sẽ đưa cô về nhà, không nghĩ tới lại chở cô về quân doanh. Quên đi, tức đến từ tắc an chi. Sở Lăng Xuyên lại lặp lại chiêu cũ, sau khi để cô ở trong phòng liền đi làm việc của anh.

Phòng ở có người quét tước qua nên vẫn sạch sẽ như vậy, chăn được gấp chỉnh tề sạch sẽ mà đặt ở đầu giường. Tố Tố cảm thấy nơi này cho dù là cái chăn bình thường cũng rất có sức sống, rất không giống với thế giới của cô.

Không có việc gì làm, một mình nên cũng không muốn ra ngoài đi bộ, Tố Tố chỉ có thể tự nghe nhạc để giải trí. Xem ti vi, ăn đồ ăn vặt rồi ngủ gà ngủ gật, trong phòng bị rối loạn. Trong lúc đo còn có vài người nhà giống cô vào cửa, nói chuyện phiếm trong chốc lát thiên.

Mấy người nhà đi rồi thì Tố Tố liền đi tắm rửa một cái, lúc trưa học đi xe đạp thật đúng là ra nhiều mồ hôi. Chờ khi cô rửa mặt nhẹ nhàng khoan khoái và mặc quần áo chỉnh tề rồi thì Sở Lăng Xuyên đã trở lại.

Đóng cửa lại, Sở Lăng Xuyên liền bước đến bên người Tố Tố, một tay ôm lấy cô mà cho cô một nụ hôn nhiệt tình như lửa.

Sở Lăng Xuyên rất thích cảm giác ôm Tố Tố, eo của cô nhỏ không đủ một nắm tay, cơ thể mềm mại luôn tỏa ra mùi thơm của con gái. Lồng ngực của anh rộng mà rắn chắc, hai cánh tay có lực giống như một tòa thành bao quanh Tố Tố rất chặt chẽ. Anh cứng rắn, cô mềm mại, hình ảnh hai người ở cùng một chỗ mà ôm nhau như vậy thật hoàn mỹ và hài hòa.

Sau một nụ hôn nóng bỏng thỉ Sở Lăng Xuyên lại lưu luyến không đành lòng mà ở trên mặt Tố Tố hôn cái cái mới chịu ngừng, con ngươi đen nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố, dường như giống với việc dù nhìn như thế nào cũng đều không đủ.

Hô hấp Tố Tố có chút không ổn định, môi bị hôn qua có chút đau còn có chút tê dại nữa. Hai má không biết là bởi vì hôn mà động tình hay là bởi vì hô hấp không thông mà trở nên đỏ rực, cô rũ mắt xuống tránh đi ánh mắt sáng rực của anh, nhịn không được mím mím môi.

Sở Lăng Xuyên lại giơ một tay lên mà vuốt ve hai má Tố Tố "Bảo bối, dáng vẻ mặt đỏ lên của em thật đáng yêu."

Tuy rằng biết Sở Lăng Xuyên thẳng thắn nhưng mà người đàn ông này trực tiếp khen một câu như vậy làm Tố Tố vẫn thực ngượng ngùng. Nhưng mà tất nhiên phản ứng không thể bình thường được, không phải xấu hổ làm nũng mà lại ngẩng đầu, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, rất không khiêm tốn nói: "Bản thân em mặc kệ là khóc hay là cười đều rất đáng yêu."

Sở Lăng Xuyên nhịn không được mà nở nụ cười, cười ra tiếng luôn. Nhịn không được mà lại cúi đầu hôn môi Tố Tố một cái mới nói: "Bảo bối, tự tin của em đã bay lên đến mức độ tự kỷ rồi, khiêm tốn một chút như anh không được sao."

"So sánh với anh thì em còn kém xa." Tố Tố nói xong cũng cười "Em ăn cơm được chưa, em đói bụng."

"Đi, ăn cơm thôi."

Bữa tối lại có rất nhiều người cùng ăn một chỗ mà không ăn bên ngoài, ăn ở trong căn tin doanh trại. Mấy người đàn ông thì cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm. Mấy cô gái đàn bà thì nghe mấy người đàn ông nói chuyện, cũng có khi nói chuyện về đề tài của con gái. Không khí vô cùng náo nhiệt.

Bữa tối kết thúc, mọi người lại thoải mái rời đi, Khá tốt là mặc dù mọi người uống hơi nhiều nhưng cũng không say quá mức cho nên Sở Lăng Xuyên tuy rằng có vài phần ngà ngà nhưng vẫn còn rõ ràng.

Sở Lăng Xuyên và Tố Tố định về phòng ở khu nhà để nghỉ ngơi. Hai người vai kề vai đi qua dọc đường vào khu người nhà.

Lúc này trời đã tối đen, trời đầy sao, đèn doanh trại xua tan đi bóng đêm ở doanh trại. Vị trí nơi đóng quân thực hẻo lánh cho nên xung quanh đều là núi, nhìn xa xa thì cũng tối như mực. Tố Tố cảm thấy nếu cô có mỗi một mình thì ban đêm tuyệt đối sẽ không dám ra ngoài đi bộ.

Sở Lăng Xuyên bước chân lớn nên đi rất nhanh, hơn nữa chuyên tâm đi về phòng ở cho nên bước chân càng rộng. Mà Tố Tố hết nhìn Đông lại nhìn Tây cho nên lúc đi lập tức bị tụt lại.

Nhìn bóng lưng Sở Lăng Xuyên phía trước mà trong lòng Tố Tố lo lắng, Sở Lăng Xuyên, chớ đi nhanh như vậy chứ, cũng không biết phối hợp với cô đi chậm một chút hay sao, vội vàng bước đi nhanh hơn đi theo anh, một phen túm ống tay áo của anh.

"Làm sao vậy?" Anh quay đầu khó hiểu nhìn cô, cô cười hì hì nhưng không trả lời. Anh cũng hiểu được chút gì đó, quay đầu nhìn xung quanh một chút rồi cầm tay Tố Tố kéo tay cô đi đến chỗ khu người nhà.

Rốt cục cũng về tới chỗ ở, vừa vào cửa Sở Lăng Xuyên đã bắt đầu cởi giày, cởi quần áo của mình. Không nói gì, Tố Tố trực tiếp đi vào nhà vệ sinh mà đánh răng rửa mặt, cộng thêm giải quyết vệ sinh, giằng co gần mười phút mới ra ngoài.

Sở Lăng Xuyên cởi hết liền chỉ còn lại quần trong rộng thùng thình. Trên mặt anh đều là cười xấu xa, ánh mắt không e dè mà nhìn chằm chằm bộ ngực của Tố Tố, đi tới rồi nắm cằm của cô, hôn cô một cái: "Chờ anh, anh đi tắm rửa đã."

Mặt Tố Tố nhịn không được đỏ lên, đặc biệt hiểu được lời này của anh có ý gì. Sở Lăng Xuyên hài lòng nhìn phản ứng của Tố Tố, nhanh chóng vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Không khí mập mờ này làm Tố Tố có chút không được tự nhiên, ho khan một tiếng rồi đi sửa sang lại giường, treo quần áo Sở Lăng Xuyên đã được gập ở trên giường tốt rồi sau đó mới ngoan ngoãn xem ti vi.

"Bảo bối!" Sở Lăng Xuyên tắm rửa xong liền đi ra, một bước chân liền vọt tới trên giường mà ôm Tố Tố vào trong ngực. Một hồi loạn hôn trên môi và trên người Tố Tố, hôn đến địa phương sợ nhột của Tố Tố làm cô nhịn không được cười rộ lên.

Sở Lăng Xuyên giống như phát hiện ra chỗ chơi rất hay, hơn nữa cho tới bây giờ chưa thấy Tố Tố cười qua như vậy cho nên lại làm mấy chuyện xấu như vừa hôn vừa bóp địa phương sợ nhột của cô. Tố Tố gần như cười đến đau cả hai bên sườn, dáng vẻ trốn vào trong một góc.

Dưới sự chơi đùa của hai người đệm giường đã trở nên rất xốc xếch, ở vị trí góc tường có đồ vật gì đó lộ ra, có chút giống như đã từng nhìn qua. Tố Tố cũng không để ý Sở Lăng Xuyên quấy nhiễu làm cô nhột mà giơ tay cầm đồ vật kia lên.

Tố Tố sửng sốt nhìn đồ vật kia, cũng quên cái gì ngứa hay không ngứa. Sở Lăng Xuyên cũng nhìn thấy Tố Tố nhìn cái gì đó trong tay, một phên đoạt lại rồi nhìn kỹ, mẹ nó, sao lại là mũ, người nào thân thiết như vậy chứ?

Ngày hôm qua Tố Tố đột nhiên đến, anh nhất định không chuẩn bị. Hôm nay hai người gần như đều ở cùng một chỗ, cũng không chuẩn bị cái này, muốn nói là anh chuẩn bị thì chính là nói dối.

"Sở Lăng Xuyên, anh đứng nói đây là anh chuẩn bị." Tố Tố nói xong liền ngồi dậy, ánh mắt hung dữ trừng mắt nhìn Sở Lăng Xuyên "Không thể tưởng tượng được, anh dường như trung hậu nhưng nội tâm lại đen tối!"

Sở Lăng Xuyên rất bình tĩnh, không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ kêu cửa. Anh cũng không muốn vợ mình ở phương diện này lại hiểu lầm đối với anh, nghiêm mặt thực chắc chắn nói: "Cái này không biết là thằng nhóc nào lưu lại, không có liên quan đến anh."

"Sự thật xảy ra ngay trước mặt mà anh còn dám nói dối sao!" Tố Tố nghiêm mặt, ra vẻ lạnh lùng nhưng kỳ thật trong lòng cười nghiêng ngả. Sở Lăng Xuyên anh cũng có hôm nay, chúng ta hiện tại coi như là có oan báo oan, có thù báo thù được rồi.

Đại gia, người nào hại lão tử con mẹ nó rồi. Sở Lăng Xuyên ở trong lòng mắng một câu liền cười về phía Tố Tố: "Vợ à, phòng này em không có ở cho nên có đôi khi sẽ có người nhà của người khác đến thăm rồi ở một chút. Vợ à, em hiểu mà."

Tố Tố miệng mếu máo, che mặt nằm ở trên giường khóc nức nở: "Ô ô.... . Tiểu Xuyên Xuyên, anh người này không có lương tâm, kết hôn mới được bao lâu mà anh thế nhưng đã không tuân thủ đạo lý làm chồng hả. Em.... em, em muốn bỏ anh!"

Sở Lăng Xuyên nhức đầu, còn khóc lên nữa, đầy là giải thích cũng không rõ sao? Thế nhưng còn muốn bỏ anh. Nhìn bả vai run run, cô gái khóc thương tâm này mà tim của anh cũng run rẩy theo. Lần đầu tiên anh phát hiện mình sợ con gái khóc.

"Bảo bối, em phải tin tưởng anh. Em chính là cô gái đầu tiên của anh, cũng là cô gái cuối cùng, anh chính là vẫn thủ thân như ngọc, thứ này tuyệt đối không phải của anh."

Tố Tố tiếp tục khóc.

"Bảo bối, đừng khóc nữa nhé? Anh đau lòng lắm."

Tiếng khóc vẫn như trước.

"Vợ bảo bối, lòng anh có trời đất chứng giấm, trong sạch như sông Như Nguyệt, tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với vợ mình."

Tố Tố càng khóc dữ dội hơn, bả vai run rẩy cũng càng thêm khoa trương."Ngoan, đừng khóc." Sở Lăng Xuyên nhẹ nhàng dỗ Tố Tố, cũng giơ tay nắm bả vai cô, lật thân thể đang nằm sấp vào lòng mình.

Nghĩ sẽ nhìn thấy khuôn mặt với đầy nước mắt nhưng không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt đang cười đến đáng đánh. (Qúa phúc hắc rồi =. =) Đúng vậy, Tố Tố đang cười, cười đến chảy cả nước mắt. Sở Lăng Xuyên nổi giận, được, nha đầu lừa đảo kia, vốn dĩ không có khóc, nguyên lai vẫn luôn luôn cười mà lại dọa anh đến mức phải giải thích nửa ngày.

Một tay nhấn Tố Tố xuống trên giường, chân sau một bước đã ngồi trên đùi Tố Tố, hai mắt lộ ra hung quang, hung dữ nói: "Tốt, An Nhược Tố, lá gan em không nhỏ nhỉ, cũng dám chơi đùa anh như vậy!"

"Anh... anh.... anh bị làm gì vậy." Tố Tố cười đến nỗi thở không ra hơi, chân bị Sở Lăng Xuyên đè không thể nhúc nhích, nhìn vẻ mặt anh khó chịu mà nghĩ rằng mình đùa quá trớn rồi làm anh tức giận.

"Anh muốn cho em biết tay mà nhìn một chút!" Đang nói liền hạ tay xuống, bàn tay to túm một cái nút cài áo sơ mi của Tố Tố không dư một viên mà bay loạn xung quanh, lộ ra ngọn núi bị áo ngực bao vây của Tố Tố.

Tố Tố hô nhỏ một tiếng, hay tay đấm đánh chân anh "Sở Lăng Xuyên, cái người đầu heo này.... . Ưm...." Môi bị Sở Lăng Xuyên hôn nên chỉ có thế phát ra âm thanh ô ô a a.

Quần áo bị cởi xuống, hai thân thể dây dưa cùng một chỗ. Lồng ngực rắn chắc của anh đặt ở trên chỗ mềm mại của cô, tay dao động, môi thì rơi xuống từng từng cái hôn giống như dấy lên một ngọn lửa muốn thiêu đốt lẫn nhau.

Sau khi cảm giác được cô động tình, hông của anh hạ xuống, xông vào thật sâu bên trong chỗ mềm mại của cô, hưởng thụ vẻ tốt đẹp của cô. Cô giống như một thảo nguyên rộng lớn mà anh là một tuấn mã, ở thế giới của cô mà thỏa thích rong ruổi.

Một khắc khi tình cảm bộc phát bùng nổ kia, anh gầm nhẹ một tiếng, động tình mà kêu tên cô. Mà Tố Tố trả lại cho anh chỉ có một tiếng "ưm" bị đè nén mà mị người.

*****

Editor: Mèo (meoancamam)

Cả một đêm kích tình, Tố Tố mệt muốn chết rồi. Mà sáng sớm Sở Lăng Xuyên đã rời đi ra ngoài, còn cô vẫn ngủ thẳng tới 8 giờ mới tỉnh lại. Trong phòng trừ cô thì không có ai khác, đoán chừng anh đang bận việc đi, trong bộ đội nghỉ lễ cũng khác biệt không lớn sao?

Trên bàn được để bữa sáng vẫn còn ấm. Trước tiên rời giường rửa mặt rồi lấp đầy cái bụng, sau đó lại mệnh khổ mà tìm lại từng cúc áo sơ mi. Tìm kiếm nửa ngày cuối cùng cũng đủ rồi. Dọn dẹp đồ đạc của mình cho tốt một chút rồi lại mang quần áo của Sở Lăng Xuyên vào nhà vệ sinh để giặt phơi thật tốt.

Buổi chiều là cô phải đi rồi, ngày nghỉ cũng đã hết. Nghĩ lại ba ngày này, tuy rằng bị oan uổng nhưng nói tóm lại trôi qua vẫn rất đặc sắc, hơn nữa rất có thu hoạch. Ít nhất cô cũng đã bết đi xe đạp.

Thu thập xong mọi thứ rồi, Tố Tố có chút nhàm chán, đẩy cửa phòng bếp ra thì nhìn thấy bên trong còn có đồ làm bếp nữa. Nghĩ lại mặc dù Sở Lăng Xuyên mắng cô nhưng đối với cô vẫn tốt lắm. Hơn nữa đã làm rất nhiều vì cô, lần này cô trở về, có lẽ khoảng một tuần sau mới gặp được nhau đi?

Sắp tạm bệt nên tặng anh một bữa trưa phong phú một chút để biểu hiện tấm lòng cũng rất tốt nhỉ. Vừa đúng lúc cô học được làm bốn món ăn, mẹ còn dạy cô một món ăn nữa, cộng lại cũng đủ một bàn rồi. Lòng vừa động liền hành động luôn, nên qua chỗ nào mua thức ăn nhỉ?

Nghĩ một chút cô liền gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên, hỏi tình hình bên đó một chút. Ở bên kia Sở Lăng Xuyên nghe được Tố Tố muốn nấu cho ăn một bữa cơm mà mở cờ trong bụng, nói thẳng để cô chờ một chút rồi nói cô cần cái gì thì anh sẽ để người ta mang qua đó.

Tố Tố nói cần nguyên liệu nấu ăn, lúc này hai người mới cúp điện thoại. Khoảng lúc hơn mười giờ thì có một chiến sĩ trẻ ở ban nấu ăn đến đây rồi lấy ra nguyên liệu nấu ăn cô cần.

Nhìn thấy chiến sĩ này tuổi không lớn lắm nên Tố Tố liền nói chuyện phiếm cùng cậu, hỏi cậu bao nhiêu tuổi, ở đâu. Hỏi một chút mới phát hiện ra chiến sĩ trẻ kia thực cẩn thận, mặt ngại ngùng mà đỏ rần, Tố Tố cũng không tiện hỏi lại.

Bởi vì nguyên liệu nấu ăn ban nấu nướng đã xử lý xong trước đó cho nên chỉ cần để trong nồi là xong, không cần người hỗ trợ nên để cho chiến sĩ kia đi làm việc của mình. Trước tiên Tố Tố rửa sạch cái nồi một lần tiếp theo liền bắt đầu nấu ăn.

Thịt gà xào cạy, gà xé tương, sợi đậu phụ trộn và mộc nhĩ trộn với dưa chuột, sườn kho tàu, cá luộc. Còn có một món rau trộn ba loại, ngoại trừ cái đó ra còn xào thêm một chút nguyện liệu chính cô nghiên cứu rồi bỏ ra nồi.

Sáu món đồ ăn, đủ phong phú rồi chứ nhỉ. Sau khi bày món ăn ra bàn, Tố Tố lại làm một món canh trứng, món ăn chính là mỳ sợ, chờ người ta trở về liền nấu. Sau khi toàn bộ đã ở trên bàn thì vừa đúng 12 giờ. Người nào đó đúng giờ cơm liền trở về.

Nhưng mà không phải một người trở về mà còn dẫn theo hai chiến sĩ đến đây nữa. Người này cũng không nói sớm, nếu đồ ăn không đủ thì làm sao bây giờ? May là Tố Tố chính mình có làm nhiều món ăn nên không đến mức không đủ ăn. Mọi người ngổi xung quanh bàn rồi ăn cơm.

Tay nghề của Tố Tố đều được khen ngợi. Trong đó có một người khen Sở Lăng Xuyên phúc khí rất tốt nên mới cưới được một người vợ tốt, trên phòng lớn dưới phòng bếp. (*) Người nào đó cũng không khiêm tốn một chút nào mà cười đến đắc ý, còn hơn nữa là không biết xấu hổ nói: "Tất nhiên, ánh mắt của tôi có thể kém sao?"

(*): Ý nói chị đảm đang, lo được mọi việc đó.

Đối với hành vi này của anh Tố Tố rất không biết nói gì, nhưng mà chỉ thấy không thể trách anh. Sau khi ăn cơm trưa vui vẻ thì hai chiến sĩ cũng nói tạm biệt với Tố Tố rồi nói nói cười cười rời đi.

Khi Tố Tố định dọn dẹp bát đũa thì Sở Lăng Xuyên lại nắm bả vai của Tố Tố. Anh để cho cô ngồi trên giường, mở TV cho cô xem: "Vợ em vất vả rồi, em nghỉ ngơi đi, còn lại để anh làm cho."

Nói xong còn ra vẻ mà giúp Tố Tố rót cốc nước, lại thừa cơ mà yêu thương hôn trên mặt cô một cái. Lúc này mới đi dọn dẹp bàn ăn, Tố Tố nhìn bóng dáng bận rộn của anh, nhàn nhạt cười.

Cô không phải không thừa nhận Sở Lăng Xuyên là một người đàn ông có thể dễ dàng làm cho con gái say mê. Nếu không phải lòng cô đã sớm bị cướp mất, cô nghĩ cô nhất định sẽ yêu thương người đàn ông này nhỉ? (Are you sure lòng chị đã mất? Các nàng đừng lo lắng ^^)

Sau khi rửa sạch bát đũa, nồi chảo rồi dọn dẹp xong phòng bếp thì Sở Lăng Xuyên liền đi rửa tay rồi ngồi xuống bên cạnh Tố Tố. Anh ôm cô vào trong ngực, mặc dù không nói cái gì nhưng đã có một tiếng gọi không đành lòng mà gắt gao bao quanh Tố Tố.

"Bảo bối." Sở Lăng Xuyên kêu lên rồi cũng ôm Tố Tố ngồi ở trên đùi anh, Tố Tố muốn đi xuống nhưng anh lại ấn cô xuống, cúi đầu quấn quít hôn môi cô "Hôm nay không đi được không?"

Tố Tố nghĩ một chút liền nói: "Nếu ngày mai đi thì quá muộn rồi."

Hai người không nói về việc đó nữa, cứ ôm nhau như vậy, an tĩnh ôm. Tuy rằng không nỡ nhưng luôn phải tạm biệt. Lúc hai giờ chiều thì Sở Lăng xuyên để Tố Tố ngồi xe, lần này là anh lái xe đưa cô đến để chờ xe địa phương.

Xuống xe, hai người đứng ở ven đường chờ xe, không nắm tay cũng không ôm nhau mà chỉ có yên lạng chăm chú nhìn. Lúc xe tới, Tố Tố định lên xe, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Em đi rồi, anh trở về thôi."

"Đi đường cẩn thận đấy, bao giờ đến nhà thì gọi cho anh."

"Ừm." Tố Tố gật đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, không biết vì sao mà trong lòng thậm chí có một cảm giác không nỡ. Trước kia, mỗi lần anh đi cô đều không có cảm giác gì. Cô đã quen với việc anh vội vã về rồi lại vội vã rời đi, mà lần này lại là cô phải rời đi.

Thì ra xoay người rời đi là loại mùi vị như thế này. Ngưng mắt nhìn một chút, Tố Tố mang tui đi đến chỗ xe. Sở Lăng Xuyên vẫn nhìn theo bóng lưng của cô, định cho cô một cái ôm nhưng mà anh là quân nhân, dù sao cũng phải chú ý ảnh hường một chút cho nên chỉ có thể nhìn theo cô rời đi.

Thì ra xoay người rời đi là loại mùi vị như thế này. Ngưng mắt nhìn một chút, Tố Tố mang tui đi đến chỗ xe. Sở Lăng Xuyên vẫn nhìn theo bóng lưng của cô, định cho cô một cái ôm nhưng mà anh là quân nhân, dù sao cũng phải chú ý ảnh hường một chút cho nên chỉ có thể nhìn theo cô rời đi.

Tố tố đi vài bước rồi quay đầu, nhìn tháy anh vẫn còn đứng ngốc ở nơi đó, lòng cô đột nhiên dấy lên một sự kích động không nói rõ được. Cô để túi lại rồi xoay người, chạy tới chỗ anh rồi nhào vào trong lòng anh, cho anh một cái ôm đánh thẳng từ đằng trước.

Rất ngắn ngủi, chỉ được một chút liền buông ra. Sau đó cô cười rồi phất phất tay với anh, xoay người mà chạy tới chỗ xe đỗ. Tiện tay xách tui của mình rồi lên xe, tìm chỗ để ngồi xuống, lại nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn cô.

Nhưng mà không có người nào nói cô kéo dài thời gian hay oán giận cô, chỉ có một nụ cười mỉm như ngầm hiểu.

Sở Lăng Xuyên, hẹn gặp lại.

*

Ngày mùng 1 tháng 5 trôi qua, sau ngày nghỉ được thả lỏng lại vùi đầu vào công việc. Cái người Trì Dật phi kia cũng không hề xuất hiện quấy rầy cuộc sống của Tố Tố nữa, cuộc sống của cô khôi phục yên bình như trước kia. Nhưng mà Sở Lăng Xuyên trái lại thường xuyên một ngày ba lần mà gọi điện thoại cho Tố Tố để hỏi tình hình của cô, sợ cô bị ức hiếp.

Thực ra thì ngày mùng 4 tháng 5 là sinh nhật của Tố Tố, cũng vừa đúng là thứ Sáu. Cô đi thăm Sở Lăng Xuyên, anh lại không có hỏi đến nên cô cũng không đề cập đến. Không muốn nghĩ là anh không biết hay là quên, chỉ cảm thấy nghề nghiệp của anh đặc thù nên không nhất định có thể trở về cho nên không đề cập đến.

Một ngày này rất nhanh đã đến, buổi sáng đi ra từ trong nhà thì ở trên đường nhận được đầu tiên là ba mẹ gọi điện thoại tới. Hai ngày trước Tố Tố đều ở nhà ba mẹ bên kia nên đêm qua mới quay về nhà mình. Cho nên nhất định là ba mẹ sáng sớm gọi tới chúc cô sinh nhật vui vẻ.

Khi nhận được điện thoại thì khóe môi Tố Tố mang theo ý cười, mặc dù xe buýt rất đông nhưng cô vẫn còn cười được. Không đợi cô nói chuyện thì đầu bên kia mẹ đùng phát nói: "Tố Tố à, ba con có nhiệm vụ nên hôm nay sẽ không về, còn mẹ sẽ đi chơi nhà dì hai ngày. Trong nhà không có người nên khi con tan giờ làm nhớ về đây chăm sóc Soái Ca nhé, đứng có quên đấy."

Hả? Tố Tố nghĩ sai chuyện rồi, không phải chúc cô sinh nhật vui vẻ. Trước kia đến sinh nhật tuy rằng không lớn quá nhưng mà người một nhà sẽ luôn ngồi cùng nhau ăn một bữa tối hoặc bữa trưa ấm áp. Sau khi gả đi rời khỏi đây nên đãi ngộ liền bị hạ thấp sao?

"Mẹ, một mình mẹ đi có làm sao không?" Cô có chút lo lắng hỏi.

"Chị họ con sẽ đến đây đón mẹ mà."

Tố Tố vừa nghe liền an tâm, nhịn không được hỏi: "Mẹ à, mẹ có quên mất chuyện gì hay không?"

"Cái gì quên hay không quên, con đừng quên tới chăm sóc Soái Ca nhé, được rồi, mẹ tắt máy đây." Bên kia Lý Nguyệt Hương nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại.

Tố Tố chỉ có thể nhìn máy của mình mà thở dài, thật sự là con gái gả ra ngoài giống nước bị hắt đi mà. Ngay cả sinh nhật con gái mình cũng không nhớ rõ, được rồi, mẹ cùng dì chơi vui vẻ vài ngày là được rồi.

Đến trường học, trái lại động nghiệp của Tố Tố lại nhớ rõ sinh nhật của cô, tặng không ít lời chúc mừng. Cô cũng nhận được điện thoại của Mạc Tiểu Nhiên và Hàm Hàm chúc cô sinh nhật vui vẻ. Nhưng mà buổi tối hai người có việc nên không thểtổ chức ăn mừng cho cô.

Có lẽ là do bị người nhà và bạn bè nuông chiều cho nên khi mọi người khong nuông chiều cô nữa cô liền mất mác cùng buồn bực. Còn có Sở Lăng Xuyên nữa, thân là chồng của cô, cho dù không về nhưng ít nhất cũng chúc cô một câu chứ, hẳn là anh biết sinh nhật của cô vào thứ mấy nhưng đoán chừng là quên rồi, cô có chút mất mác.

Xem ra sinh nhật này sẽ một mình cô lạnh lẽo trôi qua rồi, không đúng, là cùng Soái Ca trải qua mà. Ha ha, cũng không có tính là cô đơn lạnh lẽo đâu nhỉ.

Thời gian như nước chảy mà trôi qua, cũng đến thời gian tan giờ. Tố Tố cũng không vội va chạy về nhà mà trên đường còn xuống xe đi vào cửa hàng bánh ngọt mua một cái bánh nhỏ. Cô lười nấu cơm, lại vào một nhà hàng mua hai món ăn. Cô định trở về cùng chia nhau với Soái Ca.

Soái Ca có địa vị thấp nhưng hiện tại ở nhà so với cô nhưng còn cao hơn, ai bảo làm cho vừa thông minh vừa đáng yêu đâu? Ngay cả cô đều không thể ngăn cản sức quyến rũ của nó, thật thích, cái này phải cảm ơn đồng chí Sở Lăng Xuyên đã tặng cô một chú chó tốt như vậy.

Ở trên đường lắc lư nửa ngày, trời cũng dần dần đen, Tố Tố sợ Soái Ca đói bụng mà bị giày vò nên cũng chạy nhanh về nhà. Lên tầng sau đó bật đèn, thế nhưng không có sáng.

Không phải bóng đèn hỏng rồi chứ, Tố Tố đổi giày, phờ phạc đi vào phòng khách, Soái Ca thì đi theo người cô. Phòng tối như mực nên cái gì cũng không thấy rõ, Tố Tố sờ soạng để đi đến phòng ngủ của mình, xem phòng ngủ có sáng hay không.

Đột nhiên trước mắt bỗng một ánh lửa xẹt qua, trên bàn trà thắp lên một ngọn nến, chiếu sáng vị trí xung quanh sô pha còn chỗ khác hoàn toàn mịt mù. Nhờ vào ánh sángthì Tố Tố nhìn thấy trên ghế sô pha có một người đàn ông.

Sở Lăng Xuyên!

Là anh!

Ngoài ý muốn, vui mừng, cảm động, trong nháy mắt lồng ngực Tố Tố tràn đầy hiểu rõ mọi chuyện. Sở Lăng Xuyên từ ghế sô pha đứng dậy, đi đến phía trước bàn trà rồi giang hai tay ra: "Sinh nhật vui vẻ, bảo bối của anh."

Giờ khắc này giống như có bàn tay đẩy cô làm cho dưới chân cô không tự chủ được nhanh chóng chạy về phía anh, nhào vào trong lồng ngực rắn chắc của anh. Gắt gao cùng anh ôm nhau, ngẩng đầu nhìn anh, chống lại ánh mắt cưng chiều của anh.

Tố Tố vui vẻ nở nụ cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền làm say lòng người, kiễng mũi chân mà hôn lên môi anh. Một âm thanh "tách tách" vang lên, ánh sáng của máy ảnh chợt loé. Khoảnh khắc này đã được ghi lại.

Oa, còn có người khác ở đây sao? Lòng Tố Tố hoảng hốt, muốn rờt ra nhưng Sở Lăng Xuyên lại một phen giữ chặt sau ót Tố Tố, hôn sâu hơn nữa!

Crypto.com Exchange

Chương (1-141)